[THREESHOT] Coffee [Chap 2-1], JeTi | PG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 2-1

Tiffany bước từng bước trên con đường dài. Buổi chiều nắng nhẹ, gió hiu hiu thổi, mọi cảnh vật bình yên tới lạ thường. Tay cầm chiếc máy ảnh Olympus OM-2, Tiffany giương ống kính lên bầu trời cao. Những đám mây bồng bềnh trôi, đàn bồ câu chao liệng trong không chung, những cảnh đẹp đó đều được Tiffany khéo léo thu lại bằng chiếc máy ảnh cơ chuyên dụng.

Tiffany thoải mái tận hưởng không khí trong lành của một buổi chiều mùa thu. Cô cũng cảm thấy khá bất ngờ với bản thân mình, bị Tổng biên tập la mắng, bị đuổi việc, trở thành kẻ không có chút thu nhập, cơ hội có thể trụ lại Seoul là rất mỏng manh vậy mà bây giờ cô vẫn vui vẻ ngắm trời ngắm đất.

- Mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không? – Tiffany tự hỏi chính bản thân mình, một câu hỏi mà cô cũng không rõ câu trả lời nữa

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

- JESSICA! CẬU ĐỊNH ĐI ĐÂU? – Soo Young hét lên khi thấy Jessica cầm túi xách rời khỏi văn phòng

- Tự thưởng cho bản thân một buổi chiều rảnh rỗi – Jessica thản nhiên đáp lại, chuẩn bị vặn tay nắm cửa bước ra ngoài

- Đừng hòng đi chỗ khác! – Soo Young nhanh chóng chạy ra đứng chặn ở cửa, người ta bảo chân dài có lợi là vậy – Đừng nói như thể cậu làm việc vất vả lắm, Sicachu. Có buổi chiều nào mà cậu ở công ty làm việc đâu cơ chứ?

- Chính vì chẳng có buổi chiều nào tớ làm việc, thế nên nghỉ thêm một buổi chiều nữa cũng chẳng ảnh hưởng tới ai – Jessica đẩy Soo Young ra khỏi cánh cửa. Đừng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá con người, so với 5 năm kinh nghiệm học taekwondo, việc đẩy Soo Young chỉ là chuyện nhỏ.

Thêm vài động tác nữa như là khóa cửa văn phòng Giám đốc, dặn dò nhân viên chỉ mở cửa cho Phó Giám đốc Choi sau khi mọi hồ sơ, hợp đồng trong ngày hôm nay được giải quyết hết, Jessica an tâm dùng thang máy đi xuống hầm gửi xe. Đừng ai bảo Jessica là vô trách nhiệm, không quan tâm tới công việc. Nếu là người như vậy, Jessica chẳng đã ra chỉ định bắt Soo Young xử lí tài liệu hộ.

Chiếc xe BMW lăn bánh rời khỏi Công ty Thiết kế Thời trang Diamonds. Jessica tập trung vào công việc lái xe. Hôm nay là một ngày thời tiết khá dễ chịu, Jessica nghĩ vậy. Tự dưng cô nổi hứng muốn đi bộ, thưởng thức không khí trong lành của một buổi chiều cuối hè. Đỗ chiếc xe lại gần một công viên nhỏ trong thành phố, Jessica không hề hay biết rằng, tại nơi đây sẽ xuất hiện một người sẽ khiến cuộc sống của cô bước sang một trang mới.

Tiếng chim hót líu lo, hương hoa và cỏ thoang thoảng hai bên đường. Không thể ngờ rằng giữa thành phố Seoul chật chội, đông đúc, đầy bon chen và cám dỗ ấy, Jessica có thể tìm được một nơi thanh bình như vậy. Chọn một chiếc ghế đá, Jessica ngồi xuống, nhắm mắt tận hưởng không gian yên bình ấy. Có lẽ cô đã ngủ thiếp đi một lúc, Jessica chỉ từ từ mở mắt ra khi nghe thấy tiếng click nho nhỏ kèm theo tiếng rè rè bên tai. Nhíu mày khó chịu khi giấc ngủ bị làm phiền, Jessica quay sang nhìn chuyện gì đang diễn ra. Một cô gái mặc quần jeans, kèm theo áo sermi màu hồng, áo khoác hồng nhạt buộc ngang hông đang giơ máy ảnh chụp hình cô. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Jessica là, cô gái này có gu thời trang dở tệ. Không ai sử dụng màu hồng một cách thái quá như thế…

- Cô đang làm cái quái gì vậy? – Giọng nói không quá *** gắt, nhưng mang đầy cảm giác bực bội, khó chịu của Jessica vang lên

- Xin lỗi, tôi chỉ định chụp vài bức hình – Tiffany lúng túng trả lời – Tại vì cô đang ngủ, nên tôi nghĩ không tiện đánh thức để hỏi xin phép.

- Xóa chúng đi – Jessica lạnh băng đáp lại

- Tôi không thể, đây là máy ảnh cơ – Tiffany chìa cái máy ảnh cho Jessica xem – Chỉ có thể lấy film ra chứ không thể xóa ảnh.

Jessica giật cái máy ảnh từ tay Tiffany. Cô mở hộp đựng film một cách mạnh bạo, tìm cho bằng được những tấm ảnh mà mình bị chụp. Thoạt tiên, Tiffany còn bỡ ngỡ, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Sau một vài giây định thần lại, Tiffany la lên:

- Yah!!! Cô không được làm như thế. Ánh sáng mặt trời chiếu vào film âm bản, như thế sẽ khiến cho lớp bạc halogenua bị phân hủy, tạo kết tủa trên film. Các hình ảnh tôi chụp sẽ bị hỏng mất!

- Cô cũng biết nhiều về nhiếp ảnh đấy chứ - Jessica nhận xét, nhưng tay thì vẫn không ngừng tìm mấy tấm film có hình của mình – Đương nhiên, mấy thông tin vừa rồi tôi cũng biết.

- Vậy sao cô còn làm vậy? Trả lại máy ảnh cho tôi ngay, hỏng film bây giờ!

Tiffany tiến tới định giật lại cái máy ảnh nhưng rất tiếc, Jessica nhanh hơn cô. Cô ấy đã né sang chỗ khác, tiếp tục công việc tìm kiếm mấy tấm film. Một người chụp, một người né. Hành động đó cứ diễn ra, lặp đi lặp lại một cơ số lần. Đến lúc đã lấy được hết những thứ cần tìm, Jessica đưa cái máy ảnh về phía Tiffany:

- Của cô này…

Chưa kết thúc hết câu nói, Jessica đã ngã xuống nền đường lát gạch. Lí do đơn giản, cô quay lại quá bất ngờ, Tiffany thì vẫn đang trong công cuộc chụp và bắt. Cho nên, kết quả hiện tại là cả hai người đang nằm sóng soài trên nền đường.

“Tại sao lại nghẹt thở như vậy nhỉ? Trời sập sao? Có khi cả một tảng đá đang đè lên người mình… Vớ vẩn, Jessica Jung. Làm gì có chuyện đó được, mày đang ở trong vườn hoa và tranh giành cái máy ảnh với một cô gái mặc sermi hồng với gu thời trang dở tệ. Khoan đã… Có gì đó khác lạ…” – Jessica chấm dứt suy nghĩ của mình và ngay lập tức mở mắt ra. Mặt của Tiffany chỉ cách cô không quá 5cm, hai người đang mở mắt trừng trừng nhìn nhau và môi của Tiffany đang chạm vào môi của Jessica. Tim Jessica đập thình thịch trong lồng ngực, một cảm giác xao xuyến khó tả xuất hiện trong cô.

Tiffany đang bàng hoàng và bất ngờ không kém về cái chạm môi bất ngờ này. Toàn thân cô như bất động, một luồng điện như chạy xẹt qua cơ thể. Cảm giác này gọi là gì? Cô vừa muốn đứng dậy để chấm dứt cái chạm môi đó, vừa muốn tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào, có thoang thoảng mùi hương của cà phê trên đôi môi của Jessica. Bất ngờ, ở bên dưới, Jessica đẩy nhẹ cô ra, tách Tiffany khỏi “nụ hôn bất ngờ” đó.

- Erm… máy ảnh… của cô… - Jessica lúng túng đẩy chiếc máy ảnh cơ về phía Tiffany

- Vâng… vâng… - Tiffany cũng chẳng khá hơn là mấy, cô lắp bắp trả lời lại

- Xin lỗi, vì những vết xước – Jessica hơi cúi mặt, tỏ vẻ có lỗi

- Vết xước nào cơ? – Cảm giác ngượng ngùng trong Tiffany giảm đi phần nào, thay vào đó là sự tò mò trước hàm ý trong câu nói của Jessica

- Khi tôi ngã xuống, cái máy ảnh văng ra đất… Có lẽ sẽ để lại vài vết xước – Jessica chỉ vào cái máy ảnh, có một vài vết xước nhỏ gần logo biểu tượng Olympus

- Hi vọng là sẽ không có chuyện gì xảy ra với cái ống kính – Giờ thì toàn bộ sự tập trung của Tiffany chuyển vào chiếc máy ảnh – Chiếc máy ảnh này rất quan trọng đối với tôi!

- Bây giờ hiếm ai còn thích dùng máy ảnh cơ như cô lắm – Jessica mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi, đã từ rất lâu rồi không xuất hiện trên khuôn mặt của cô – Tôi có quen một người bạn khá hiểu biết về máy ảnh cơ, đặc biệt là dòng Olympus, anh ấy sẽ giúp cô kiểm tra chiếc máy ảnh này. Cô không phiền nếu bây giờ đi cùng tôi tới đó chứ?

- Được thôi, dù sao chiều nay tôi cũng rảnh – Tiffany mỉm cười, eye smile xuất hiện trên gương mặt thiên thần đó

- Xe của tôi ở ngoài kia – Jessica đứng dậy, nhặt túi xách của Tiffany khoác lên vai mình rồi chỉ đường cho cô ấy tới vị trí của chiếc BMW

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cách đó một quãng không xa, có hai người đang há hốc miệng, tỏ vẻ bất ngờ, không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.

- Soo Youngie, có phải Jessica vừa cầm túi xách hộ một cô gái? – Lee Sunny, bạn gái của Phó Giám đốc Choi Soo Young, một trong những nhà thiết kế của Diamonds đang đưa tay chỉ về phía công viên nhỏ bên đường

- Không thể nào, Jessica mà cũng có ngày bê đồ hộ người khác sao? – Soo Young thản thốt kêu lên – Thỏ con, nhéo tay tớ một cái xem đây có phải là mơ không?

…”Ouch”…

- Không phải là mơ – Đấy là câu mà Soo Young có thể kết luận

- Mai có chuyện thú vị để tra khảo rồi đây – Khóe môi Sunny tạo nên một nụ cười gian tà – Phải tra khảo cho bằng được! Oh… sweet, Jessie mở cửa xe cho cô ấy kìa!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiếc xe BMW lăn bánh trên con đường dài và rộng… Jessica đang lái xe, còn Tiffany thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô chăm chú, đôi lúc còn khúc khích cười.

- Mặt tôi dính nhọ sao? – Jessica hỏi trong khi kiểm tra lại khuôn mặt của mình qua gương chiếu hậu

- Không phải – Tiffany đáp – Tôi chỉ bất chợt nhận ra cô là ai thôi.

- Cô biết tôi sao? – Jessica cảm thấy khó hiểu, mặc dù là người có tiếng tăm trong giới thời trang, quen biết nhiều người nhưng ít ai đạt tới đủ độ thân thiết có thể biết mặt cô. Mọi hợp đồng của Công ty đều được thực hiện thông qua Soo Young, rất hiếm khi Jessica ra mặt.

- Sáng nay chúng ta vừa uống cà phê chung một bàn – Tiffany cười tươi, eye – smile hiện rõ – Tôi là Tiffany Hwang, chắc hẳn cô vẫn nhớ cái tên này chứ?

- Đúng rồi! – Jessica búng tay như phát hiện ra một điều mới mẻ - Tiffany Hwang…

Không khí im lặng lại bao trùm cả chiếc xe. Jessica nắm chặt tay vào vô – lăng, không hiểu sao cô khá căng thẳng. Mồ hôi tay ra nhễ nhại, đôi lúc Jessica phải dùng vài tờ khăn giấy đặt trong xe để cho không trượt tay khỏi vô – lăng. Bên cạnh, Tiffany có vẻ thoải mái hơn. Cô đang tận hưởng cảnh sắc cuối hè chạy hai bên đường qua cửa kính xe ô tô.

- Vậy cô là nhiếp ảnh gia? – Jessica hỏi khi thấy Tiffany ngừng ngắm cảnh hai bên đường, quay sang xem chiếc máy ảnh của mình

- Không phải, tôi từng là phóng viên – Tiffany trả lời – Cách đây khoảng hơn một tiếng đồng hồ, tôi vẫn là phóng viên.

- Cách đây một tiếng đồng hồ? – Jessica nhắc lại, hàm ý cho một câu hỏi tu từ

- Well, tôi bị sa thải – Tiffany thở dài chán nản – Bởi chiếc máy ảnh này…

- Tại sao lại vì chiếc máy ảnh đó? – Jessica hỏi tiếp, rất hiếm khi cô tò mò về chuyện của người khác, đặc biệt là người mà mình chưa từng quen biết

- Tóm tắt lại là do tôi dùng máy ảnh cơ, phải rửa phim thì mới nộp được ảnh. Sau đó, để ảnh được in lên báo còn có rất nhiều công đoạn khác. Cho nên, tôi nộp bài muộn và bị Tổng biên tập la. Kết quả giờ tôi trở thành người thất nghiệp.

- Chỉ mới la một lần mà cô bị đuổi việc sao? Tổng biên tập chỗ cô nghiêm khắc thật! – Jessica nhận xét

- Đây không phải lần đầu tiên tôi cãi Tổng biên tập – Tiffany phủ định lời nhận xét đó – Tổng biên tập nhiều lần bảo tôi chuyển sang dùng máy ảnh kỹ thuật số, nhưng tôi vẫn cứng đầu dùng chiếc Olympus này, cho nên mới bị đuổi việc.

- Chiếc máy Olympus này có gì đặc biệt sao? – Jessica thắc mắc khi thấy Tiffany nâng niu chiếc máy ảnh

- Đó là kỉ vật duy nhất cha tôi để lại – Tiffany nói, ánh mắt mơ màng, hồi tưởng lại một kỉ niệm xa xăm nào đó – Cha tôi là người đam mê nhiếp ảnh, trong phòng làm việc của ông, những bức ảnh phủ kín bốn bức tường. Ông chụp phong cảnh, chụp hình đời sống thường ngày… Nhưng khi tôi mười sáu tuổi, cha tôi đã qua đời vì bị bệnh…

- Tôi rất tiếc – Jessica cảm thông trước câu chuyện của Tiffany

- Không sao, cũng đã một khoảng thời gian dài rồi – Tiffany mỉm cười, một nụ cười hoàn toàn ấm áp, đủ để cho người bên cạnh cảm thấy an tâm phần nào – Còn cô thì sao? Cô làm trong lĩnh vực nào? Tôi thấy cô cũng biết về nhiếp ảnh.

- Biết một chút thôi – Jessica trả lời, buông lỏng tay lái một chút cho thoải mái hơn – Tôi làm trong lĩnh vực thời trang.

- Cô là nhà thiết kế? – Tiffany đưa một câu hỏi khác

- Đó là một phần công việc của tôi – Jessica trả lời – Tôi quản lý Công ty của gia đình.

- Công việc của cô chắc cũng thú vị chứ?

- Có thể nói vậy – Jessica trả lời – Và đừng hỏi thêm câu gì nữa, chúng ta tới nơi rồi!

Jessica đỗ chiếc BMW bên lề đường. Cô tháo dây an toàn rồi bước xuống mở cửa xe cho Tiffany. Hai người cùng tiến tới một căn nhà kiểu châu Âu được sơn màu trắng hết sức trang nhã. Jessica bấm chuông cửa, khoảng chừng 30s sau, lập tức cánh cửa gỗ màu trắng được mở ra:

- Sicachu, ngọn gió nào đưa em tới đây vậy? – Một chàng trai cao ráo, mặc bộ vest lịch lãm tiến tới ôm chầm lấy Jessica, cử chỉ hết sức thân mật

- Hoặc là bỏ em ra, hoặc là ngày mai anh trở thành kẻ thất nghiệp – Jessica trả lời, giọng đều đều, vô cảm nhưng đủ khiến cho người nghe cảm thấy run sợ

- Thật là quá đáng! – Chàng trai đó lẩm bẩm một mình

- Đưa máy ảnh cho anh ấy xem đi – Jessica quay sang Tiffany, người đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra từ nãy đến giờ

- Cô quen Jung Yunho sao? – Tiffany ngỡ ngàng đáp lại sau vài giây xử lý thông tin – Anh ấy là một trong những nhiếp ảnh gia hàng đầu Hàn Quốc đấy!

Jessica thản nhiên gật đầu còn Yunho giờ chuyển ánh nhìn của mình sang cô gái đứng cạnh Jessica, ánh mắt không khỏi nghi ngờ:

- Bạn gái em sao, Sicachu? – Yunho thắc mắc

- Đừng hỏi nhiều, đây là chuyện của em – Jessica đưa ra mệnh lệnh – Anh kiểm tra xem cái máy ảnh này có hỏng hóc gì không rồi sửa đi!

- Thật là… - Yunho cầm cái máy ảnh lên xăm xoi - Hai đứa vào nhà chờ đi, sẽ hơi mất chút thời gian nhưng không quá lâu đâu!

Nói rồi Yunho mở rộng cánh cửa cho Jessica và Tiffany bước vào, Do đã khá quen thuộc với nơi đây, Jessica thản nhiên bước vào phòng khách chờ đợi trong khi Tiffany đang say sưa ngắm những món đồ trang trí, những bức ảnh treo dọc hai bên lối đi.

- Hai người quen nhau lâu chưa? – Một chàng trai khác đặt tách trà xuống trước mặt Jessica

- Ý anh là sao, Jae Joong ssi? – Jessica đỡ lấy tách trà, nhấp một ngụm nhỏ

- Em mở cửa xe cho cô ấy – Jae Joong trả lời khi rót tiếp trà vào tách của mình

- Do you believe in love at first sight? – Jessica hỏi bằng một câu tiếng anh

- Hỏi vậy nghĩa là hai người mới quen? – Jae Joong suy luận

- Em mới gặp cô ấy sáng hôm nay – Jessica trả lời – Cô ấy cho em cảm giác an tâm và ấm áp khi ở bên cạnh.

- Cứ để trái tim mách bảo – Jae Joong mỉm cười – Em có biết rằng con người ta hạnh phúc nhất khi yêu và được yêu?

- I know – Jessica gật đầu đồng ý, cô quay sang nhìn Tiffany, người vẫn đang mải mê ngắm nhìn một bức ảnh Yunho chụp con Tororo màu hồng treo trong phòng khách. Jessica cảm thấy ấm áp tới lạ lùng. 

Jessica tự hỏi, liệu cảm xúc này có đến quá nhanh? 

End Chapter 2-1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro