[THREESHOT] Just A Love Story, Yulsic

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Au: Tớ - Jen

Rating: K

Couple: YulSic mun đời <3~

Stt: Complete

Note: lâu lắm rồi mới lại viết về Yulsic thế này, mong các bạn đọc vui

CHAP 1

Biệt thự màu trắng quay lưng về phía biển. Vào những ngày nhiều gió, sóng xô vào vách đá tung bọt trắng xoá, đem theo cả hơi ẩm mặn của muối biển bám lên những ô cửa kính. Cái cây cổ thụ lớn trong vườn, nhìn có vẻ thờ ơ lãnh đạm nhưng vẫn đủ bóng mát trùm lên phòng của cô chủ nhỏ tóc vàng, tiểu thư nhà họ Jung.

Sica khệ nệ bưng chiếc ghế gỗ tiến về phía cửa sổ. Có vẻ chiếc ghế là một thử thách khó khăn đối với cô nhỏ vừa mới ốm dậy, vì sau khi đặt được nó sát vào tường, Sica ngồi lên đó chừng đâu năm phút, thở dốc.

Mở chốt cửa sổ, Sica đưa tay trượt nhẹ. Bầu trời sáng nay như được vị thần khổng lồ nào đó đưa tay lau sạch, hệt tấm kính xanh khổng lồ. Lưng chừng trong không trung là những âm thanh thật lạ lùng, trầm bổng ngân nga tựa tiếng sóng trong vỏ ốc. Cô nhỏ tay chống cằm, nhắm mắt lim dim, thở nhẹ, nghe gió trượt nhẹ trên gò má rồi tinh nghịch luồn cả vào tóc, bay ngây ngô.

Bỗng đằng sau cô có tiếng mở cửa phòng rồi khép lại thật khẽ.

Một cánh tay to lớn ôm trọn lấy cô, nhấc bổng lên:

- Con gái của bố vẫn ổn chứ?

- Vâng ạ. Con rất ổn. Vậy còn bố … bố vẫn ổn chứ?

- Ừ, bố tất nhiên là ổn rồi… Mà bác sĩ bảo vài hôm nữa là con có thể ra ngoài chơi được rồi.

- Thật ạ?

Ông Jung cười hiền lành, vuốt mái tóc lòa xòa ngang trán con mình:

- Ừ, tóc dài quá rồi này, chiều nay bố cắt cho con nhé.

Sica như chợt nhớ ra điều gì đó, dụi đầu vào ngực ông. Mặc dù đã cố gắng không khóc, cô bé vẫn để một giọt nước mắt ấm nóng chảy ra, rồi biến mất sau lớp áo của bố mình:

- Ước gì…

- …

- … có mẹ ở đây bố nhỉ?

- … Ừ

- Con lại nhớ mẹ à?

- Vâng ạ…

- Bố cũng nhớ mẹ…

- Cả hai chúng ta đều nhớ mẹ bố nhỉ... Nhưng chúng ta cũng đã hứa là không buồn nữa, bố nhớ không?

- Bố nhớ… Chúng ta không buồn nữa, vì mẹ con giờ đã được ở thiên đường…

- Không phải…mẹ… là ở nơi cao hơn cả thiên đường. – Sica thì thầm, mắt hướng về phía bầu trời xa xăm cao vợi. Một lúc sau quay sang nhìn ông Jung, nhoẻn miệng cười – Bố đã sẵn sàng chưa vậy?

- Sẵn sàng gì vậy con yêu?

- Đón mẹ mới của con ^^

- Hmm – Ông Jung ậm ừ, hơi ngại vì câu trả lời không thể tự nhiên hơn của cô con gái nhỏ - Vậy còn con, con đã sẵn sàng rồi chứ?

Sica hít một hơi thật sâu, gật đầu chắc chắn:

- Tất nhiên rồi ạ. Mà bố bảo cái cậu bằng tuổi con tên gì nhỉ?

- Cô bé tên Yuri con ạ.

- Yuri… Yuri… - Sica lẩm nhẩm khe khẽ - Cái tên thật hay…

--------------------

Cơn mưa lớn đổ sập vào chiều khiến mọi thứ trở nên ướt đẫm và tươi mới.

Hôm nay mẹ mới của Sica và “cậu ấy” sẽ đến, bố bảo vậy. Ông Jung đứng trước hiên, nhìn ra màn mưa trước mặt, chốc chốc lại xem đồng hồ, dáng vẻ sốt sắng. Jessica trong bộ váy trắng đi vòng quanh ông, trên tay là chiếc ô hồng con con. Thi thoảng nghe tiếng xe vụt qua trước cổng, cô nhỏ lại ngước lên nhìn. Sica cũng chờ mong lắm, cô vắng mẹ đã lâu rồi, vả lại cũng tò mò vì người bạn có tên là Yuri ấy…

Cuối cùng, chiếc xe ô tô màu đen dáng hơi cổ cũng xuất hiện. Không chờ đến khi nó dừng hẳn, ông Jung cầm lấy chiếc ô trên tay người quản gia đã lớn tuổi, mỉm cười:

- Để tôi tự ra đón được rồi…

Sica vội vã bung cái ô hồng của mình, lon ton chạy theo bố, để rớt lại sau lưng tiếng gọi thảng thốt “tiểu thư cẩn thận, cô chỉ vừa khỏi ốm thôi đấy…”

Cánh cửa xe bật mở, một người phụ nữ hiền lành bước ra. Mặc cho tuổi tác, nét đẹp hồn hậu pha lẫn quý phái của bà vẫn không thể nào che dấu. Khẽ gật đầu với ông Jung, bà cúi xuống nhìn Jessica, đặt tay lên đầu cô bé rồi mỉm cười:

- Con chắc hẳn là Jessica rồi…Ta là TaeHee, chào con…

Có thoáng chút bối rối, nhưng rồi sau đó cảm giác một lần nữa có mẹ ở bên khiến cô nhóc cảm thấy ấm áp vô cùng. Vòng đôi tay nhỏ bé quanh cổ người phụ nữ, Sica thì thầm:

- Từ nay cô sẽ là mẹ của con đúng không ạ?

- Uhm… phải rồi. Chúng ta hãy sống với nhau thật vui vẻ được không? – Bà TaeHee vỗ nhẹ lên lưng Sica.

- Vâng ạ. Chắc chắn là thế rồi…

Sau cái ôm, bà TaeHee đứng lên cạnh bên chồng mình. Ông Jung nháy mắt với Sica:

- Con có thể thay hai ta chào đón thành viên còn lại của gia đình mới này không?

- Vâng, tất nhiên là được.

Ông Jung nhìn cúi đầu nhìn vào trong xe, giọng trìu mến:

- Ta và mẹ con vào trước nhé…

Không lời đáp.

Jessica tò mò nhìn vào… trên băng ghế sau là một người trông không có vẻ gì là cùng tuổi với cô cả. Người đó trông thật bí ẩn trong bộ quần áo màu đen… giày thể thao đen, quần đen, chemist đen không cài cúc, để lộ hình chuột Mickey in trên nền áo trắng tinh. Cậu đeo tai nghe, những ngón tay dài mảnh khảnh gõ nhịp lên chiếc hộp đàn violin bằng da màu nâu sẫm đặt ở trên đùi.

Với đầu óc của một cô bé lúc nào cũng chỉ biết đến những chiếc váy đầy màu sắc sặc sỡ, hình ảnh của một người như thế chỉ khiến Jessica thầm nghĩ: “Yuri…Cậu ấy ăn mặc thật kì cục…cái gì cũng đen, đến gọng kính cũng đen…chẳng lẽ không có màu khác đẹp hơn sao >”<”

Dường như không đếm xỉa đến cơn mưa nặng hạt, cậu nhấn nút hạ tấm kính của cửa sổ xe ướt nước, nhìn về phía vườn hoa đang run rẩy. Sica không thấy rõ được mặt cậu.

Và cứ thế, dường như trong cả chục phút, Sica ngây người nhìn Yuri. Yuri lại lặng im nhìn về nơi khác.

Giữa hai người, chỉ còn lại tiếng mưa.

Bỗng Yuri lên tiếng:

- Cậu là Jessica?

Giọng cậu trầm hoặc, loang vào không gian rồi nhạt dần. Sica giật mình: 

- …. Huh? Uhm, tớ là Jessica…

- Tôi là Yuri – Cậu nói chậm rãi, vẫn không quay lại nhìn Sica.

- Tớ biết, tớ có nghe bố nói. Cậu xuống xe đi, tớ đưa cậu vào nhà. Bố và mẹ chắc đang mong đấy. Tớ sẽ chỉ cho cậu phòng… – Jessica đáp lại, cố gắng vui vẻ hết mức có thể.

Yuri đột ngột quay lại, cắt ngang lời cô, lạnh lùng nói:

- Này Jessica, sau này đừng nhìn tôi mãi như thế. Vả lại, người đó là bố của cậu, không phải của tôi.

Rồi cậu cầm lấy chiếc hộp đựng đàn, bước xuống xe. Cậu cao hơn cô nhiều…

Sica vội vàng đưa chiếc ô về phía trước. Yuri khẽ nhếch môi nhìn cô, nụ cười bất động đượm vẻ kiêu ngạo. Ngay lập tức, nàng tiểu thư tóc vàng như bị hút vào từng đường nét trên khuôn mặt cậu. Mái tóc lòa xòa trước trán. Chiếc mũi cao thanh tú. Đôi mắt đen sâu thẳm được che sau cặp kính vương nước mưa càng làm tăng thêm vẻ mê hoặc vốn có. Trong một giây, Sica tưởng chừng như tim mình ngừng đập. Cô lắc nhẹ đầu, quay đi tránh ánh mắt của Yuri. Là bởi Sica sợ, rồi mình sẽ thích cái con người ấy mất. Mà thế thì không hay lắm, cậu hoàn toàn không có vẻ nào là chú ý đến cô cả. Thích một người không hề có chút tình cảm với mình, điều đó mới nghĩ đến thôi mà cũng đã thấy buồn.

- Giữ lấy cái ô đó cho riêng cậu, tôi đi trước đây. Hẹn gặp lại vào bữa tối.

Nói xong Yuri nhẹ nhàng bước qua cô, chẳng thèm đưa tay lên che đầu, cứ bước từng bước một rời xa Sica như vậy.

Ngày mưa hôm đó, không biết Yuri có biết rằng, mình đã để lại sau lưng một cô nhỏ tóc vàng với đôi giày búp bê và vạt váy trắng ướt mất một khoảng lớn, vì đã đưa chiếc ô nhỏ về phía cậu. Một cô nhỏ sau khi cậu đã bước gần đến thềm nhà, vẫn nhìn về cái lưng của cậu, chiếc hộp đàn cậu cầm trong tay và cả vạt áo chemist đen bay phất phơ về phía sau bởi cơn gió lớn…mà trong lòng đầy ắp bối rối bởi một cảm giác lạ lẫm chưa hề biết tới trong đời.

Vậy là từ lần đầu tiên gặp gỡ, Yuri đã vô tình đặt bước chân vào trái tim nhỏ bé của cô công chúa tóc vàng… bằng một cách nào đó mà cả cậu lẫn Sica cũng chẳng hề hay biết. Có thể là do đôi mắt cậu, có thể là do tấm lưng nhỏ bé nhưng cô độc của cậu, cũng có thể là do con chuột Mickey ngây ngô tương phản hoàn toàn với cái màu đen cậu khoác lên người… Cũng có thể là tất cả.

Chỉ biết chắc, đó là một ngày mưa chiều thật dài.

Năm ấy, Yuri và Jessica 11 tuổi.

Năm ấy, cả hai cô bé dường như đối lập nhau hoàn toàn về tính cách, bắt đầu chung sống dưới cùng một mái nhà, sau khoảng thời gian rất lâu thiếu đi bàn tay chăm sóc, đối với Sica là của mẹ, Yuri là của bố… vậy thôi.

-----------------

Bữa tối đầu tiên của cả gia đình, Sica tựa hồ như đã quên hẳn việc không mấy hay ho xảy ra lúc chiều, lăng xăng chạy vào bếp đòi phụ mọi người. Nhưng khổ nỗi cô chẳng làm được việc gì ngoài bày chén bát. Cũng có khi làm dao nĩa rớt xuống nền kêu lẻng xẻng, cũng có khi đứng phân vân mãi vì chẳng biết đặt cái này cái kia ở đâu cho đúng…nhưng rồi dưới sự giúp đỡ của người lớn, tất cả cũng trở nên ổn thỏa. Thậm chí Sica còn nhờ bác quản gia lấy hộ cho mình chiếc đĩa sứ trắng có in hình Micky&Mimi ở trên giá. Đó là món quà của người mẹ quá cố tặng, mà đã rất lâu rồi Sica chưa dùng đến…

Lúc ngồi vào bàn ăn, Sica tíu tít khoe với mọi người tác phẩm của mình. Nụ cười của cô bé rạng rỡ đến nỗi tưởng chừng như có mặt trời sáng lên trong căn phòng nhỏ, khiến ai cũng vui vẻ theo. Duy chỉ có một người vẫn dửng dưng với tất cả những rộn rã đó… Cậu ngồi lặng lẽ, chậm rãi cắt từng miếng thịt nhỏ cho vào miệng, chẳng hề ngẩng đầu lên quan sát xung quanh. Điệu bộ thờ ơ và lãnh đạm đến độ làm người ta nghĩ rằng thế giới mà cậu đang sống hoàn toàn tách biệt với tất thảy mọi điều xung quanh.

Khẽ hắng giọng, ông Jung nói:

- Sau kì nghỉ này, khi trở về Seoul con sẽ chuyển đến học cùng trường với Jessica. Hai đứa cùng tuổi, như thế sẽ tốt hơn. Con có ý kiến gì không?

Với tay đưa cốc nước đặt trên bàn lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ, Yuri nói với giọng điệu bình thản nhưng kiên quyết:

- Con sẽ không có ý kiến nào khác, ngoài việc hãy giữ cho con những giờ học nhạc với thầy giáo cũ. Thêm nữa, ai muốn gọi mẹ con là bà Jung hay gì đó cũng được, nhưng hi vọng sẽ không có người nào gán cho con cái danh xưng Jung tiểu thư như lúc nãy – Yuri nhìn về phía một người làm, nụ cười nửa miệng hiện lên trên khuôn mặt – Vì con mang họ Kwon. Là Kwon Yuri.

Dứt lời cậu đứng dậy, vớ lấy headphone đặt trên bàn, đeo vào tai bước đi. Ông Jung nắm lấy tay vợ mình, ánh mắt cảm thông:

- Đừng lo lắng quá… hãy cho con bé thêm thời gian.

Sica ngơ ngác, hết nhìn theo Yuri, rồi lại quay qua nhìn người mẹ mới của mình đưa tay chống trán, dáng vẻ bất lực. Lần đầu tiên dọn bàn ăn, vì Yuri mà Jessica nghĩ rằng, có lẽ vào bếp không phải là công việc cô nên làm, bởi nó không đem lại niềm vui cho mọi người, đặc biệt là “cậu ấy”…

Còn Yuri, tối hôm đó trở về phòng đã băn khoăn mất một lúc khá lâu vì ngay khi bước đi, thoáng qua trước mắt cậu là hình ảnh đôi hài vàng và cặp chân bé teo quen thuộc in trên nền sứ trắng của đĩa thức ăn còn dang dở.

---------------------

Người ta nói, thời gian có thể lấp đầy và xóa nhòa đi nhiều thứ, như là khoảng cách hoặc nỗi đau, nhưng hình như như họ đã vô tình quên đi câu hỏi: “Sẽ là bao lâu?”.

Có vẻ kì nghỉ kéo dài hơn hai tháng không hề đủ đối với Yuri. Thế giới của cậu vẫn được bao quanh bởi vẻ ngoài bất cần và cô độc, còn bên trong lại được lấp đầy bằng thứ âm thanh bí ẩn đến từ chiếc ipod nhỏ cậu luôn mang theo bên mình. Yuri không cho bất kì ai một cơ hội nào để bước vào. 

Nhưng có một điều Yuri không hề biết, đó là có cô nhỏ hay đứng thập thò sau cái cột lớn của căn biệt thự, nhìn cậu hiền từ rải những vụn bánh mì nho nhỏ cho lũ chim bồ câu ở khu vườn hoa trước nhà.

Yuri lại càng chẳng thể nào biết, Sica vẫn thường đứng trên chiếc ghế gỗ màu trắng ở cửa sổ phòng mình, dõi theo cái dáng nhỏ bé của cậu đứng kéo violin trước biển cả rộng lớn. Những khi đó, lắng nghe giai điệu mềm mượt hòa cùng tiếng sóng lọt vào phòng, Sica gõ nhẹ những ngón tay thon dài lên khung cửa sổ, mỉm cười vu vơ…

Suốt mùa hè đó, thứ mà Jessica nhìn thấy nhiều nhất, không phải khuôn mặt hững hờ lạnh lùng của Yuri trong mỗi bữa ăn, cũng không phải cái nhíu mày cáu kỉnh kèm theo nụ cười nửa miệng mỗi khi nghe ai đó lỡ gọi mình là “Jung tiểu thư”, mà chính là dáng lưng nhìn từ phía sau của cậu. 

Rất nhiều năm sau này, Jessica vẫn nhớ lưng áo Yuri thường không phẳng phiu mà nhăn nhúm vụng về, khiến cứ mỗi lần bắt gặp là cô nhỏ lại băn khoăn: “Sao nó trông cô đơn quá vậy?”.

---------------

Ngày trở về Seoul, ông Jung gọi cả Yuri và Jessica vào phòng khách. Nhìn sang vợ mình trong thoáng chốc để chờ đón cái gật nhẹ tin tưởng, ông Jung mở lời:

- Hmm, sau kì nghỉ vừa rồi, bố mẹ đã suy nghĩ… bây giờ chúng ta đã là một gia đình, vì thế để hai con có thể thân thiết với nhau hơn, hai ta đã quyết định…uhm… sẽ cho hai đứa dùng chung phòng.

Chưa để bố mình dứt câu, Jessica đã đứng phắt dậy, thảng thốt:

- Bố à….

- Phòng cũ của Sica từ nay sẽ là thành nơi đọc sách. Hai đứa cần một căn phòng mới rộng hơn, bố và mẹ đã chuẩn bị hết rồi… Bắt đầu từ tối hôm nay sẽ thi hành. Không bàn cãi gì thêm - Ông Jung tảng lờ con gái mình, thái độ kiên quyết.

- Mẹ à… - Sica quay sang bà TaeHee, giọng khẩn khoản.

- Mọi chuyện sẽ ổn mà con yêu…

Biết không thể nào thay đổi ý kiến của bố mẹ mình, Jessica buông người xuống sofa, khuôn mặt bí xị. Không phải là cô sợ hãi, lại càng không phải cô ghét bỏ Yuri, mà đơn giản Sica vẫn còn chưa sẵn sàng để cậu bước vào thế giới của mình. Lâu nay, cô chỉ quen đứng nhìn một Yuri - từ - sau - lưng, người cách xa cô hàng trăm bước mà thôi…

Dòng suy nghĩ của Sica bị cắt đứt bởi tiếng nói của Yuri:

- Mặc dù con thấy việc này thật vớ vẩn và vô lý, nhưng nếu chú và mẹ đã muốn thế…- cậu nhún vai - thì được thôi.

Sica trộm liếc sang Yuri, khuôn mặt không hề có vẻ nao núng hay tức giận, nó vẫn lạnh lùng như vậy. Cậu đến giờ vẫn chưa hề gọi ông Jung một tiếng bố… Jessica bỗng cảm thấy thật buồn.

Như mọi khi, lúc nào Yuri cũng là người rời bàn ăn sớm nhất. Sica cũng cố ăn nhanh hơn bình thường, cô muốn về xem căn phòng mới. Lúc đó, cô nhóc tóc vàng hồi hộp đến mức chẳng kịp nhận ra sự vội vàng, hấp tấp lạ lùng của mình.

Jessica vặn chiếc tay nắm kim loại, đẩy nhẹ cửa. Cô nhìn lướt qua căn phòng rộng. Hai chiếc giường được kê song song nhau. Hai tủ để đồ khá lớn đặt bên cạnh. Cặp ghế trắng được nép gọn gàng vào bàn học kê sát cửa sổ… Đặc biệt nhất có lẽ là cái ban công được treo vài chậu hoa nhỏ. Tất cả đều rất giản đơn nhưng mang lại cảm giác yên bình và nhẹ nhõm.

Sica thích thú, mỉm cười: “Căn phòng tuyệt quá. Chắc cả bố và mẹ đã phải suy nghĩ rất nhiều… Nhưng Yuri không có ở đây… Cậu ấy đi đâu được nhỉ?”

Lên giường nằm đã lâu mà Sica vẫn trằn trọc. Cô không sao ngủ được, có biết bao nhiêu thứ cần phải nghĩ đến. Ví dụ như là…

Bắt đầu từ hôm nay, cách giường của cô không đầy hai bước chân là một chiếc giường khác. Vì vậy cô sẽ phải làm sao để tư thế ngủ của mình đỡ xấu đi. Không thể nào có chuyện buổi tối ngủ trên giường mà sáng sớm hôm sau lại thấy mình đang cuốn chăn nằm dưới sàn…

Bắt đầu từ hôm nay, khi mở mắt tỉnh dậy vào buổi sáng, người đầu tiên cô nhìn thấy sẽ là cậu ấy, Yuri. Cả hai sẽ cùng nhau đánh răng và soạn sách vở để đến trường. Cô sẽ phải nói gì, sẽ phải làm gì trong suốt khoảng thời gian đó, khi mà cậu cứ luôn xa cách với cô như vậy…

Bắt đầu từ hôm nay, mọi thứ sẽ thay đổi...

Trong khi Sica đang ngọ nguậy không yên ở trên giường thì có kẻ vừa từ sân thượng trở về và tất nhiên, đầu óc cũng ngổn ngang không kém.

Lúc nghe cái câu “hai đứa sẽ dùng chung phòng”, tim Yuri đã muốn nhảy tưng ra ngoài rồi. Phải cố gắng lắm cậu mới không đứng phắt dậy mà nói lớn rằng: “Con không muốn!”

Chung phòng? Với một cô bé xa lạ, con của người đã thay chỗ của người bố đáng kính của cậu?

Chung phòng? Với một cô bé mà ngày đầu tiên cậu đến đã lẳng lặng dành cho cậu chiếc đĩa sứ trắng có in hình Mickey mà cậu chỉ mới kịp nhìn thấy đôi hài vàng và cặp chân bé tí…

Chung phòng? Với một cô bé có nụ cười thanh khiết và đôi mắt trong veo mà chưa một lần nào Yuri dám nhìn lâu. Là cậu sợ, ánh sáng đến từ đó sẽ làm lung lay mất bức màn tối màu bấy lâu cậu đã dựng lên quanh mình…

Từ ngày mai, mọi thứ sẽ khó khăn đến mức nào? Yuri chẳng cách nào hay biết.

Sau một hồi lâu đứng tần ngần trước cửa, cuối cùng thì Yuri cũng mở cửa. Hôm nay cậu đã cố ý về phòng thật muộn, miễn sao để không phải đụng mặt với nàng tiểu thư tóc vàng. Với ý nghĩ Sica giờ đã ngủ, cậu cố gắng lách vào thật êm.

Mò mẫn trong căn phòng tối om cộng với việc chưa quen với vị trí của đồ đạc khiến cho Yuri bị vấp chân vào góc bàn. Đau điếng. Cắn răng để tiếng rên rỉ không thoát ra, Yuri ngồi phịch xuống giường nhắm nghiền mắt. Lúc này cậu chỉ muốn càu nhàu một chút, mọi việc hôm nay có vẻ, à mà không, nó thật tệ. Bỗng “tách”, tiếng bật công tắc vang lên khô và gọn. Ánh sáng trườn tới nhẹ nhàng, mềm mại bao phủ lấy đôi mắt cậu.

- Cậu bị va vào đâu à? Có đau lắm không?

Giọng Sica vang lên sau lưng Yuri, nửa vội vàng vì lo lắng, nửa vẫn dịu dàng làm Yuri dịu lại trong thoáng chốc. Vẫn giữ chất giọng đều đều, cậu trả lời, cố gắng không để lộ cảm xúc:

- Tôi không sao. Xin lỗi vì làm cậu thức giấc.

Yuri nghe tiếng sột soạt sau lưng mình. Rồi cậu cảm thấy có bóng người bước đến gần bên:

- Tớ vẫn chưa ngủ mà… xin lỗi cậu, tớ không quen bật đèn khi ngủ. - Sica tay cầm bình kem, đưa ra trước mặt Yuri, lí nhí - Chân cậu đỏ lên rồi kìa, dùng cái này đi, sẽ thấy đỡ hơn…

Vẫn không ngước lên nhìn Sica, Yuri đưa tay nhận lấy. Mãi đến khi cô bé đang lồm cồm bò lại lên giường, cậu mới có thể lẩm bẩm:

- Cảm ơn cậu, Jessica…

- Không có gì, là lỗi của tớ mà. - Jessica khịt mũi, đáp nhỏ nhẹ - Mà cậu không cần tắt đèn nữa đâu…

Dù chẳng quay lại, Yuri cũng có thể hình dung được cô lại đang cười bằng nụ cười quen thuộc.

- Yuri này - Jessica vẫn tiếp tục

- … 

- Ngủ ngon nhé!

- Huh? À… cảm ơn…không…ý tôi là cậu cũng thế, ngủ ngon.

“Chết tiệt, sao bỗng dưng lại trở nên bối rối như đứa ngốc thế này” - Vừa với tay chỉnh ánh sáng đèn ngủ về mức nhỏ nhất vừa trách cứ bản thâm, Yuri cảm thấy mặt mình nóng bừng... Vậy là cậu đã nhầm, không đợi đến ngày mai, chỉ mới tối nay thôi mọi thứ cũng đã rối tung lên rồi.

Đêm đó, ở trên hai chiếc giường giống hệt nhau, có hai cô bé khó ngủ.

Đối với Sica, cô thấy thật vui vì đây là lần đầu tiên cô đứng gần Yuri như vậy, lần đầu tiên cô có thể làm cho cậu một điều gì đó, dù cho là sửa chữa lỗi lầm mà cô đã vô tình gây nên.

Còn đối với con người còn lại - Yuri - một phần nhỏ trong cậu hoang mang, lo lắng vì không biết mọi chuyện rồi sẽ đi tới đâu. Phần còn lại - lớn hơn - cảm động và hạnh phúc bởi đã lâu rồi Yuri mới nhận được sự quan tâm gần gũi đến từ một người - lâu - nay- cậu - cố - tình - xa - lạ. 

Jessica hỏi cậu “Có đau lắm không?”

Jessica nói với cậu: “Ngủ ngon nhé!”

Nằm trên gối, Yuri tự hỏi: “Hình như lúc nãy mình lỡ quẹt thuốc vào mắt hay sao…mà giờ mắt cay thế này nhỉ? Cay đến mức muốn khóc…”

Sau nhiều năm người bố mà cậu cho rằng không thể thay thế ra đi, Yuri cảm thấy trong mình có gì đó khẽ cựa quậy, tựa hồ một mầm non nào đấy đang nhú dần lên sau một khoảng thời gian dài giấu mình dưới lòng đất khô cằn.

Gần như là…yêu thương sống dậy.

------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro