chap 1-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP1.2

<REENG>

Tiếng chuông của chiếc đồng hồ báo thức cũ đã vang vọng khắp cả căn phòng đến lần thứ ba nhưng chủ nhân của nó vẫn chưa có dấu hiệu thức dậy.

Đưa tay mò mẫm trên nơi có chiếc đồng hồ ồn ào,Tiffany ấn vào nút công tắt đặt trên đó rồi lại tiếp tục vùi mặt vào gối chăn ấm áp của mình.

Bất chợt nhớ ra điều gì đó,cô choàng tỉnh và dán chặt ánh mắt vào từng cử động của kim chỉ thời gian khi nó đang nhích dần từng chút một qua ngưỡng số tám.

“AAAA…MÌNH TRỄ RỒI !!!”

“Sooyoung,Sao cậu không gọi mình dậy ?” Cô hét lên với cô gái đang ngồi bình thản nhấm nháp bữa sáng ở phòng khách rồi vơ lấy bộ đồng phục được treo trong tủ,lao nhanh vào phòng tắm.

“Yah! Chẳng phải tối qua,cậu nói có chết cũng không đi làm sao” Rời mắt khỏi tô mì trước mặt,Sooyoung nhìn Tiffany một cách khó hiểu

Không ngừng cân chỉnh lại bộ đồng phục qua tấm gương trên tường,Tiffany nói vọng ra trong khi đôi tay vẫn đang bận bịu xem xét mái tóc nâu đã được buột gọn gàng của mình.

“Nếu mình vẫn không tìm được việc làm.Mình sẽ sống bám vào cậu mất.Tiền nhà tháng rồi mình vẫn còn nợ cậu”

“C’on Fany.Chúng ta là bạn mà.Đừng nghĩ ngợi về nó quá nhiều”

Tiffany nở một nụ cười nhẹ với bạn mình rồi nhanh chóng vơ lấy chiếc túi xách đang yên vị trên kệ.Cô vội vã bước ra khỏi nhà.

Tuy Sooyoung là một người bạn tốt bụng nhưng với khoản tiền lương ít ỏi từ công việc làm thêm,cô ấy đã gặp rất nhiều khó khăn trong việc trang trãi học phí ở trường cũng như chi phí sinh hoạt hằng tháng của mình.

Việc gánh thêm khoản tiền thuê nhà mà cô vốn phải là người chi trả là gần như là không thể.

Cô chấp nhận công việc này phần vì Jessica có chút ngạo mạn nhưng khoản lương từ việc bảo vệ cô ta lại có thể giúp cô và Sooyoung giải quyết rất nhiều vấn đề.Huống hồ gì một đại tiểu thư danh giá như cô ta đâu rãnh rỗi đến mức suốt ngày kiếm chuyện chọc phá cô.

Đứng ở trạm xe bus,Tiffany không ngừng nhìn vào đồng hồ trên tay mình một cách lo lắng.

Hôm qua,Sunny đã nói với mình rằng Jessica bình thường dậy khá trễ…

Cầu Chúa là cô ta vẫn còn ngủ...

---~o0o~---

Jessica không ngừng gõ những ngón tay mảnh khảnh của mình lên tay vịn của chiếc ghế trường kỉ sang trọng trong khi ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cây kim dài đang chậm rãi nhích dần của chiếc đồng hồ to lớn treo giữa đại sảnh.Cô gần như mất hết kiên nhẫn khi đã 30 phút trôi qua nhưng Tiffany vẫn chưa xuất hiện.

“AISH !!!” 

Tiếng rít đầy bực tức vang lên khiến Sunny rùng cả mình.Khẽ liếc nhìn Jessica một cách kín đáo,sự hiếu kì về cô nàng đạt được học vị Tiến Sĩ ở tuổi 23 này trong cô không ngừng trỗi dậy.

Cô đã xem toàn bộ hồ sơ về những người được chọn hôm qua và tất cả đều tốt nghiệp Học Viện An Ninh loại giỏi hoặc hơn như thế.

Trong khi cô và Tiffany chỉ có tấm bằng loại khá,hoàn toàn không có chút thành tích ưu tú nào.Mặc dù buổi kiểm tra thể lực của cả hai khá tốt.

Tiêu chuẩn tuyển vệ sĩ của cô nàng Tiến Sĩ này thật khó đoán !

Bất chợt dòng suy nghĩ của Sunny bị chen ngang bởi tiếng va đập của đế giày trên sàn nhà.Cô ngước lên nhìn Jessica,người đã đứng bật dậy khỏi ghế với khuôn mặt vô cùng tức giận.

“SoonKyu.Khi nào Mắt Cười đến.Bảo cô ta đến phòng luyện kiếm gặp tôi”

Im lặng nhìn cô gái tóc vàng bước nhanh ra khỏi phòng và mạnh bạo đóng sập cánh cửa, Sunny hắt ra một tiếng thở mạnh.

Chẳng hiểu sao hôm nay Jessica lại dậy sớm đến như thế.Đã vậy còn ngồi lì ở đây đòi điểm danh Tiffany cho bằng được.

Chắp tay cầu nguyện cho chô bạn đồng nghiệp kém may mắn của mình,cô không nghĩ Tiffany có thể dễ dàng được cô chủ khó tính của họ bỏ qua.

---~o0o~---

Căn phòng rộng lớn hoàn toàn bị lấn át bởi tiếng va chạm của kim loại khi hai người mặc trang phục trắng đen đang vung những đường kiếm dứt khoát vào nhau.

Cuộc chiến phân rõ thắng bại khi kiếm sĩ trong phục trang màu trắng chĩa thẳng mũi kiếm của mình vào cổ đối phương khiến những người gia nhân đang đứng trong phòng không ngừng vỗ tay một cách ngưỡng mộ.

Đưa tay đẩy thanh kim loại nhọn hoắc đang hướng về phía mình xuống,chàng quản gia trẻ mang nét đẹp thanh tú của một cô gái bật cười đầy sảng khoái.

“Anh không nghĩ là em lại tiến bộ hơn cả người đã hướng dẫn em đấy Jessica”

Lột bỏ chiếc mặt nạ bảo vệ xuống,Jessica mĩm cười.Cô hất mái tóc vàng óng mượt của mình sang hẳn một bên,trao lại trang phục cho gia nhân đồng thời đón lấy một chiếc khăn trắng muốt và lau đi những giọt mồ hôi đang lấp lánh trên khuôn mặt mình.

“Chỉ tại anh lo yêu đương quá nên kiếm thuật ngày càng tệ thôi anh họ à”

“Yah.Con bé này” 

HeeChul giơ nấm đấm lên nhưng lại nhanh chóng buông xuống và nhìn về phía cánh cửa gỗ to lớn đang mở ra với Tiffany xuất hiện trong bộ dạng vô cùng rụt rè.

Chậm rãi bước về phía Jessica,người đang xoay tấm lưng lạnh lùng về phía mình,cô cúi đầu chào

“Tôi là Tiffany Hwang.Thành thật xin lỗi vì đã đến trễ“

Đôi tay đang mân mê thanh kiếm bỗng dừng lại.Jessica mĩm cười một cách thích thú.

Cuối cùng thì Mắt Cười của cô cũng đã chịu xuất hiện nhưng dù cô ấy có trốn ở nơi nào đi chăng nữa thì cô cũng đã nắm rõ toàn bộ hồ sơ về cô ấy thông qua buổi dự tuyển.

Việc Tiffany Hwang vụt khỏi tay Jessica Jung là không thể.

“Mọi người ra ngoài hết đi” Cô chậm rãi nói với chất giọng băng lãnh thường ngày của mình và chỉ vài giây sau cả căn phòng đông đúc lúc nãy chỉ còn hai người bọn họ.

Mọi thứ trở nên vắng lặng đến đáng sợ.

Jessica chậm rãi rà ngón tay thon dài của mình lên những bộ trang phục bảo hộ cứng cáp được treo trong phòng.Cô đột ngột rút ra một thanh kiếm ở gần đấy và đưa nó cho Tiffany.

“Thắng tôi và cô sẽ được bỏ qua chuyện hôm nay” Cô nở một nụ cười nửa miệng trước khi thảy một chiếc mặt nạ khác về phía cô gái đối diện.

Nhìn vào hai dụng cụ chiến đấu trước mặt mình,Tiffany khẽ cắn môi.Cô thậm chí còn không biết cách mang sử dụng chúng nữa là.

“Tôi…không biết đánh” Cô rụt rè nói

“Vậy thì nghỉ việc đi” Tiếng cười của Jessica vang lên một cách đắc ý sau lớp mặt nạ.Cô bỗng nhận ra việc chọc tức cô nàng Mắt Cười thật sự rất thú vị.

“Cô !!!” 

Tiffany bực tức nhìn Jessica.Những ngón tay cô bấu chặt vào chiếc mặt nạ đến trắng bệch.Cô thật muốn quăng lớp kim loại này vào cái mặt đáng ghét của Jessica,người đang hất hất mũi kiếm một cách khiêu khích về phía mình.

Bất chợt một ý nghĩ vụt qua đầu Tiffany khiến cơ mặt cô từ từ giãn ra.Khóe môi khẽ nhếch lên,cô xoay cổ tay mình vài vòng trước khi bước vào vị trí chiến đấu.

“Vậy thì đừng có trách là tại sao tôi không nương tay đó nha” 

“Xin mời”

Vừa kết thúc câu,Jessica đã liên tục tung những đòn kiếm mạnh mẽ của mình vào Tiffany khiến cô ấy bắt đầu lúng túng.

Lợi thế hầu như nghiêng về phía Jessica và cô quyết định ra đòn tấn công cuối cùng là xoay nhẹ mũi kiếm vài vòng nhằm làm phân tán sự tập trung của Tiffany trước khi chĩa thẳng mũi kiếm vào cô ấy.

Nhưng ngay lúc ấy,cô đã hoàn toàn bị bất ngờ khi Tiffany không hề để tâm vào đòn đánh lừa mà nhanh chóng lách người sang một bên.

Chộp lấy cổ tay Jessica,Tiffany dùng tay còn lại bể cong thanh kiếm rồi buông ra khiến nó bật trở lại vào mặt cô ấy.

“Ouch.Cô chơi ăn gian!!!” Jessica rít lên.Cô vội đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt mình.Dù nó đã được bảo vệ bởi lớp mặt nạ bên ngoài nhưng cô vẫn cảm thấy khá là choáng váng.

Tiffany phá cười.Cô dùng mũi kiếm của mình hất hất vào cằm của Jessica một cách chăm chọc.

“Chúng ta không đấu theo luật lệ mà đúng không ?”

“CÔ !!!”

“Tôi sao nào ???” 

“Không đấu nữa” Jessica bực tức quăng kiếm cùng mặt nạ của mình xuống sàn.

Tiffany lắc nhẹ đầu với một nụ cười đầy hài lòng hiện rõ lên mặt.

“Thế thì tôi thắng”

“Đấu cái khác đi.Đấu võ chẳng hạn” Giơ hai bàn tay thành nắm đấm,Jessica nhảy qua nhảy lại kèm theo vài cú đấm móc mèo vờn cùng cú đá phủ bụi để thuyết phục đối thủ của mình lên võ đài

Bật cười khúc khích trước cảnh tượng đó,Tiffany không nghĩ một con người ngày thường lạnh lùng như Jessica lại có cử chỉ kì lạ đến như vậy.Người ta hay nói:Học quá hóa khùng.Chắc vì thế nên cái đầu vàng vàng đó không được bình thường.

Nhận ra Tiffany đang chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình,Jessica Jung,một trong những nữ Tiến sĩ trẻ tuổi nhất Hàn Quốc,Đại tiểu thư lạnh lùng của Jung gia đã quyết định tung một cú đấm “uy lực” của mình ngay lúc đối phương đang mất tập trung. [nói thẳng là chơi đánh lén =,=]

Người xưa có câu:Khôn ba năm dại một giờ cấm có sai.Sở hữu chỉ số IQ đến 220 nhưng Jessica đôi khi lại quên đi những điều tưởng chừng nhỏ nhặt nhất.

Tiffany là một vệ sĩ.

Và cô ấy biết võ 

RẦM !!!

Ngay khi lý trí thốt lên cho Jessica điều đó thì cô đã nằm đo sàn với cơ thể Tiffany ghì chặt bên trên.Nhăn mặt rên rĩ khi tấm lưng của mình vừa chịu một va đập lớn,cô nhíu mày bực tức nhìn Tiffany.

“Yah.Có cần mạnh tay vậy không ?”

“Đó là hậu quả cho những kẻ tiểu nhân thích đánh lén người khác” Tiffany cười khúc khích.Cô phủi phủi tay toan ngồi dậy nhưng lại nhanh chóng bị một bàn tay khác ghì lại và ôm chặt cứng.

Cô vội trừng mắt nhìn cô nàng tóc vàng bên dưới đang nở một nụ cười vô cùng gian tà.

“Yah!!! Cô làm cái trò gì vậy ?” 

“Cô tưởng chỉ có cô biết võ à”

Jessica nhướm mày.Cô không những dùng hai tay mà dùng cả hai chân để bám chặt lấy Tiffany khi cô ấy cố thoát ra khỏi cái ôm.

“Cho cô hay.Tôi cũng biết nữa đó.Võ Koala!” 

“Võ Koala ???”

Dù đang rất khó chịu nhưng Tiffany cũng phải bật cười trước cái món võ lạ lùng của Jessica.

Dù chứ.Ôm chặt cứng người ta bằng hai tay và hai chân như gấu Koala thì gọi nó lại võ sao.

Jessica Jung quả thật rất hâm đơ.

Sau một lúc vùng vẫy trong vòng tay Jessica,Tiffany cũng đành bỏ cuộc khi nhận ra cô nàng tóc vàng đó mạnh hơn cô tưởng rất nhiều.

Chống cả hai tay lên sàn,Tiffany bắt đầu cảm thấy khó khăn khi phải giữ khuôn mặt mình và Jessica không quá gần nhau. Nhưng với khoảng cách chưa đến 10cm, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Jessica đang mơn trớn từng nhịp trên khuôn mặt mình.

Chẳng hiểu sao cô lại thấy ngượng ngùng về điều ấy.

“Buông tôi ra !!!”

“Không buông.Để tôi cho cô biết thế nào là ĐÁNH LÉN” 

Nụ cười nham hiểm của Jessica lại một lần nữa xuất hiện.Cô dùng hết sức lực còn lại của mình và bất ngờ lật Tiffany nằm xuống bên dưới.

Ghì chặt cả hai tay Tiffany,Jessica mĩm cười một cách thú thích.

“Yah.Cô biến thái à ???” Tiffany rít lên

Jessica bĩu môi,cô cúi xuống thì thầm vào tai Tiffany với chất giọng ngọt ngào mà hiếm ai có được may mắn để nghe.

“Xem nào.Tiểu nhân.Đánh lén.Bây giờ là biến thái.Cô muốn biết mức độ đó của tôi không?”

Mĩm cười đầy khoái chí khi nhìn thấy khuôn mặt đỏ ửng cùng đôi môi đang khẽ mấp mấy nhưng không nói nên lời của Tiffany. Jessica bất ngờ nới lỏng sức nắm từ bàn tay mình.Cô chầm chậm rời khỏi người cô ấy cùng với một nụ cười nở rộng bên khuôn mặt.

Chắp hai tay sau lưng,Jessica vừa đi vừa huýt sáo nhưng đôi mắt vẫn thỉnh thoảng liếc lại để chắc rằng cô nàng Mắt Cười đó sẽ không vì tức giận quá mà giáng cho mình một đòn.

Tựa người trên cánh cửa đã đóng,cô phì cười khi nghe tiếng hét của Tiffany vang vọng ra.

“JESSICA JUNG.CÔ LÀ MỘT KẺ BIẾN THÁI !!!”

---~o0o~---

Quăng túi xách của mình lên sàn,Tiffany chậm rãi rót cho mình một ít nước lọc mặc cho Sooyoung,người bạn cùng nhà đang bỏ dở cả bịch khoai tây chiên trên tay mà nhìn chằm chằm vào dáng vẻ mệt mỏi của mình.

“Ngày đầu tiên đi làm mà mệt thế à?” Sooyoung nhìn Tiffany một cách khó hiểu.Cô không nghĩ bảo vệ cho Jessica Jung lại đòi hỏi nhiều sức khỏe đến như vậy.

Uống cạn một cốc nước,Tiffany thả cơ thể mệt mỏi của mình xuống cạnh SooYoung.Cô tựa lưng vào tường và buông một tiếng thở dài.

“Cô ta là một tên biến thái”

Đông cứng người,Sooyoung chớp chớp mắt nhìn Tiffany như không thể tin được những gì vừa lọt vào tai mình.Cô chồm tới, dùng cả hai tay giữ chặt lấy vai Tiffany

“B--Biến thái ??? Thế cô ta đã làm gì cậu?”

“Không lẽ…Cậu mệt vì chuyện đó ?”

“Yah.Cậu nghĩ cái quái gì vậy” Tiffany vội hất tay Sooyoung ra.Chẳng hiểu cái đầu óc đen tối đó nghĩ gì nữa.Khoai tây chiếm hết não cậu ấy rồi.

Sooyoung nhíu mày nhìn cô bạn mình

“Vậy cô ta đã làm gì cậu” 

*PlashBack*

Chậm rãi bước từng bước trên hành lang vắng lặng,Tiffany không ngừng tìm kiếm một lý do hợp lý cho việc Jessica đột ngột gọi mình lên phòng.

Bất chợt cô nhớ đến sự việc vừa xảy ra ở phòng luyện kiếm và những hành động của Jessica lúc đó.Như một phản xạ cô vội giơ hai tay che lấy cơ thể mình.

Một tên biến thái như cô ta,gặp riêng mình trong phòng thì chỉ có thể là vì “chuyện đó” thôi…

Không được !!! Mình…mình phải thật cẩn thận…

Thử xem,cứ chạm vào tôi thì nếm đòn nhé,Jessica Jung

Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ tâm sinh lý thì Tiffany mới ngập ngừng đẩy cửa bước vào phòng Jessica.

Cô gần như choáng ngộp trước độ xa xỉ của những vật dụng được trưng bày trong đấy.Đó là một căn phòng rộng lớn,dễ còn to gấp mấy lần căn nhà mà cô và Sooyoung đang thuê nữa là.

Tiffany đưa mắt nhìn quanh căn phòng mang phong cách Tây phương với những đường hoa văn sang trọng được chạm nổi đầy tinh tế trên bốn bức tường màu hồng nhạt.

Màu mà cô vô cùng yêu thích.

Mọi thứ trong căn phòng xinh đẹp này đều tuyệt trừ cái con người đang ngồi bắt chéo chân trên giường với khuôn mặt ngạo mạn,vô cùng đáng ghét,Jessica Jung.

Chìa ra một chiếc phong bì màu trắng,giọng nói lạnh lùng của Jessica cất lên

“Có ai đó đã gửi một tờ giấy thông báo về các khoản nợ của cô cho tôi.Họ thắc mắc vì sao Nghị Sĩ Jung lại tuyển chọn một vệ sĩ như thế”

Ánh mắt cẩn thận rà soát từng cử động nhỏ trên khuôn mặt xinh đẹp của Tiffany,Jessica cố nén cười khi nhìn thấy khuôn mặt đang tối sầm lại của cô.

“Họ khuyên tôi nên cân nhắc về việc giữ cô bên cạnh” Cô lắc đầu một cách tiếc nuối

Nhìn dáng vẻ đó của Jessica,tâm trạng của Tiffany như chùng xuống.Cô không nghĩ sự nghiệp làm vệ sĩ vừa mới bắt đầu của mình lại kết thúc một cách nhanh chóng đến như vậy.

Đón lấy thứ mà Jessica đưa cho mình,Tiffany thoáng nghi hoặc khi nhận thấy chiếc phong bì có vẻ cộm cộm.Cô nhìn Jessica một cách dò xét chỉ để chắc rằng đây không phải là một trò chơi khăm nào khác của cô ấy.

Tất nhiên với dáng vẻ lạnh lùng như ngày thường của Jessica,Tiffany an tâm mở tấm phong bì trắng ra mà đâu hề biết rằng có ai đó đã nhịn cười không nổi mà bật ra một tiếng nhỏ

“OMG…CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY !!!”

Tiffany hét khản cả cổ khi thấy vài con bọ bay ra từ đó.Quá hoảng sợ cô nhảy rụt lại đồng thời ném chiếc phong bì đó qua một bên.

Vô tình nó lại đáp ngay mặt cô nàng đang ngoác cả miệng cười,Jessica. 

Một phút im lặng đáng sợ dâng lên trong căn phòng.

“AAAAAAAAAA…” Cả hai đồng loạt hét lên.

Jessica nhảy phóc ra khỏi giường,cố phủi đi một con bọ đang bám vào tay áo mình.Cô không sợ chúng lắm nhưng cũng thật ghê khi để chúng chạm vào người mình.

Nhìn bộ dạng nhảy nhót hoảng sợ của Jessica,Tiffany phá cười.

“Haha…Gậy cô đập lưng cô nha Jessica”

“YAH !” Jessica la lên.Cô nhặt lấy cái phong bì lúc nãy đuổi theo Tiffany,cả hai rượt đuổi khắp phòng cho đến khi cô vướng phải tấm gra giường mà ngã nhào vào người cô ấy

Rên rĩ một cách đau đớn cho tấm lưng tội nghiệp của mình,Tiffany chậm rãi mở mắt.Bất chợt cô hét lên khi nhận thấy khuôn mặt của Jessica đang áp vào…vòng một mình

“YAH.BỎ CÁI ĐẦU CỦA CÔ RA KHỎI ĐÓ !”.Cô mạnh bạo đẩy cô ấy ra khỏi người mình.

Choàng tỉnh ra khỏi cơn mơ,Jessica bực tức nhìn Tiffany ngồi dậy. 

“Cô làm như tôi cố ý vậy”

“Không cố ý.Thế lúc nãy ai ôm tôi trong phòng luyện kiếm”

“Chuyện đó…” Jessica lắp bắp khi nhận ra mình đang mất lợi thế trước Tiffany.Cô vội đứng lên và trở về dáng vẻ lạnh lùng ngày thường của mình.

“Chuyện đó không tính.Còn chuyện này là do vô tình”

Tiffany bật ra một tiếng cười mĩa mai.

“Nhưng cô đã chạm vào đó đấy cô Jung.Tôi thậm chí còn cảm nhận được cô cố tình nằm lì ở đó”

Jessica bĩu môi.

“Của cô không biết có chạm tới cúp B không nữa là”

“Cô…” 

Tiffany trừng mắt nhìn Jessica.Cô có thể cảm thấy khuôn mặt mình đang nóng dần lên vì ngượng và giận.Bực tức cô bước nhanh ra ngoài với cánh cửa bị đóng sập một cách mạnh bạo.

*End* 

“TIFFANY HWANGGGG”

Tiếng hét của Sooyoung vang lên bên tai khiến Tiffany giật mình mà thoát trong khỏi dòng hồi tưởng của mình.Cô nhìn cô ấy với khuôn mặt ngơ ngác.

“Erm…Cậu vừa nói gì ?”

Nheo mắt nhìn cô gái đối diện một cách dò xét.Sooyoung chỉ tay vào nơi đang được đôi tay Tiffany che chắn.

“Cô ta đã làm gì đó với chỗ NÀY của cậu ???”

Nương theo ánh nhìn của Sooyoung,Tiffany ngượng ngùng khi nhận ra cô bạn cùng nhà đang nói về…vòng một của mình.

“Không có!!!”

“M—Mình đi tắm đây.Nóng quá” Cô ngồi bật dậy với khuôn mặt ửng hồng.Sao nhiệt độ ở Hàn Quốc lúc này lại tăng cao đến như vậy.Chắc chắn là do tác động của Hiệu ứng nhà kính.

“Nóng ???” Sooyoung trợn tròn mắt nhìn cô bạn tóc nâu của mình đang quạt quạt tay lên mặt rồi chạy vào phòng.

Hết nhìn chương trình dự báo thời tiết mà tivi đang phát sóng rồi lại nhìn cánh cửa phòng đối diện bật ra với Tiffany đang cầm quần áo trong tay.Cô bẩm lẩm với vẻ mặt như không thể tin được

“Thời tiết ở Hàn Quốc mà nóng à…Mình thậm chí còn mặc thêm một lớp áo nữa đấy !”

TBC 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro