Chap 3-1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3 năm sau

Taeyeon thong thả kéo chiếc vali ra khỏi cửa sân bay, đã ba năm rồi cậu mới trở về. Hít lấy một hơi dài, xem ra mùi hương nhộn nhịp của Seoul đúng là không thay đổi gì lắm, luôn làm tim cậu rộn ràng xốn xao. Còn người con gái ấy không biết hiện tại đang làm gì.

Cậu mỉm cười lòng đầy sự nhẹ nhàng, từng ấy thời gian cũng đã làm cậu hiểu ra được nhiều thứ, và điều quan trọng mà cậu nhận ra được rằng dù cho cậu có đi khắp ngõ ngách nào của thế giới thì trong tim vẫn mang một hình bóng đó theo cùng.

"Phó tổng Kim, chào mừng cô trở về." Người trợ lý đưa tay kéo hành lý của cậu rồi dẫn đường ra xe.

"Đưa tôi đến tòa soạn Soshi."

"Vâng."

Kim Taeyeon sau khi rời khỏi Hwang thị đã trở về phụ giúp anh trai phát triển việc kinh doanh của gia đình, nhờ vào đôi bàn tay ma thuật của Taeyeon mà chỉ trong vòng ba năm ngành trang sức của Kim thị đã có một chỗ đứng nhất định trên thị trường. Những sản phẩm trang sức được chấp bút thiết kế bởi Kim Taeyeon đã và đang gây bão trong ngành với bút danh the2T.

Cậu đặt chân về Hàn Quốc này cũng do người anh trai yêu quý của cậu đã nhận lời một vị lão phu nhân rất có tiếng tăm, thiết kế cho bà một bộ trang sức và bà sẽ dùng nó trong buổi tiệc mừng thọ. Quả là một cơ hội tuyệt vời để nâng cao danh tiếng của công ty, cũng đúng lúc là thời gian mà cậu mong muốn trở về.

Đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân mà không nhận ra rằng xe đã ở trước tòa nhà của toà soạn Soshi lừng danh.

Taeyeon ung dung đi lên tầng cao nhất của toà nhà, nơi mà tổng biên tập Kwon Yuri đang bận rộn với bản thảo hàng tháng của tạp chí.

"Hello~~~" Taeyeon đẩy cửa bước vào bên trong, tay tháo chiếc kính mát to bản xuống, gương mặt rạng rỡ nhìn người đối diện. "Đã lâu không gặp, Kwon Yuri."

"Tổng biên Kwon, tôi xin lỗi, người này tự ý xông vào..." cô thư ký liên tục xin lỗi vì ánh mắt khó chịu của Yuri.

"Được rồi, ra ngoài đi."

Cánh cửa vừa đóng, Yuri chắp tay chống cằm nhìn vẻ mặt trắng đến phát sáng, hai má phúng phính như em bé của người kia. Xem ra ba năm qua cậu ta ăn ngủ nghỉ rất tốt, tinh thần cũng rất thoải mái.

Kwon Yuri liền cầm ống viết lên ném vào người Taeyeon.

"Yah Kim Taeyeon, cậu đi chết đi, còn về đây làm gì hả."

"Này này, có gì từ từ nói, tổng biên Kwon."

"Cậu...hừ...tên máu lạnh nhà cậu, đi cho khuất mắt tôi, tôi chẳng có bạn bè gì với người như cậu." Yuri giận dỗi nhìn người trước mặt.

Cậu buồn bực thay cho Tiffany, cô vì con người không gan không tim này mà thay đổi tính tình, trở nên trầm tĩnh và ít nói hơn, cũng trở nên khép mình với mọi người xung quanh. Còn tên này thì có vẻ sống rất thoải mái trắng da dài tóc thế kia mà. Trời đúng là không công bằng.

"Đừng giận mà, mình cũng có nỗi khổ. Cậu đáng lẽ nên là người hiểu mình nhất chứ."

"Hiểu hiểu cái đầu cậu." Yuri tức giận xoay mặt đi nơi khác

"Mình biết mình luôn sai, Yuri ah, lần này mình trở về là gặp em ấy."

"Gặp...chỉ sợ chưa lại gần được thì tính mạng cậu đã không còn."

Taeyeon trưng ra bộ mặt khó hiểu nhìn Yuri.

"Tiffany ấy à, tính cách không còn như xưa nữa. Hiện tại rất là đáng sợ, nếu cậu không sợ chết thì cứ mà đâm đầu vào..." chỉ cần nghĩ đến ánh mắt sắt lạnh của Tiffany mà tình cờ cậu thấy được lúc cô đang mắng cấp dưới cũng đủ khiến cậu rùng mình, chàng trai trẻ lúc đó như muốn phát khóc đến nơi vậy.

"Nếu không có em ấy, thì sống còn có ý nghĩa gì..."

"Xem kẻ không tim gan nói kìa, vậy mà ngoảnh đít một cái là đi tận ba năm, mình có ngu mới tin cậu."

"Mình thật sự có nỗi khổ."

"Thấy tội lỗi chứ gì, yêu em vợ thấy tội lỗi chứ gì, đồ điên...nói đúng ra cậu còn chưa kết hôn, em ấy cũng chưa phải là em vợ. Cái lý do ngu ngốc đó..."

"Mình hiểu, mình đã xác định được tình cảm của bản thân từ lâu, và cũng hoàn toàn buông bỏ chuyện cũ. Mình về đây với một Kim Taeyeon hoàn hảo mới dành cho em ấy."

"Chắc gì người ta còn cần cậu."

"Cho dù có cần hay không thì mình cũng mặt dày theo đuổi em ấy."

"Cậu mà giữa đường đứt gánh, Kwon Yuri này sẽ là người đầu tiên đánh gãy đôi chân của cậu."

"Rồi rồi, ôm một cái chị em tình thâm nào, đã lâu không gặp." Taeyeon tiến đến ôm lấy Yuri

"Đồ dở hơi."

Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại thấy vui khi Taeyeon quay về với dáng vẻ đầy tích cực này.

————————

*Tập đoàn Hwang thị*

"Buổi hẹn với Lee lão phu nhân là khi nào."

"Thưa chủ tịch, là vào 4 giờ chiều nay."

Tiffany thở dài, do công việc bận rộn mà cô nhớ nhầm sang ngày mai.

"Dồn hết lịch hẹn vào buổi sáng ngày mai và để hoàn toàn trống buổi chiều nay, tôi muốn chuẩn bị thật tốt trước khi đến gặp phu nhân."

"Vâng." Thư ký Hyomin vừa dợm bước quay đi.

"Pha giúp tôi ly trà sâm 1.5 viên đường. Cám ơn."

Hyomin thở phào nhẹ nhõm khi bước ra khỏi căn phòng đó, cảm giác đứng trước người phụ nữ kia trước sau đều như sắp ngạt thở đến chết. Mặc dù cô là thư ký lâu năm kể từ khi chủ tịch còn là tổng giám đốc, nhưng nỗi sợ hãi đứng trước người kia vẫn không thuyên giảm chút nào mà có vẻ còn gia tăng. Nhưng dù sao thì ngoài đòi hỏi công việc hoàn hảo ra thì cô ấy cũng không có gì quá đáng ngược lại rất giỏi giang, Hyomin luôn xem chủ tịch là tấm gương để học tập.

Sau khi thư ký ra bên ngoài Tiffany Hwang lại quay với những bản vẽ phiên bản giới hạn hằng năm mà công ty sắp phát hành, 2/5 mẫu của bộ sưu tập là được cô tự tay chắp bút vẽ. Dù sao thân phận hiện tại đã là chủ tịch bận trăm công nghìn việc, nhưng Tiffany vẫn không muốn từ bỏ sở thích cũng như tài năng của mình.

Cũng nhờ một phần công việc này đã không ngừng nâng cao danh tiếng của Hwang thị trong những năm qua, đặc biệt thiết kế của cô đã lọt vào mắt xanh của Lee lão phu nhân, bà đã ngỏ lời với cô về thiết kế trang sức cho đại thọ của bà, và bà mong muốn cô hợp tác với một nhà thiết kế mà bà cũng rất thích. Tiffany nghĩ dù sao cũng là việc có lợi cho tập đoàn và cô cũng không thể nào từ chối, chỉ mong người đó đừng quá đáng ghét là được. Tiffany chỉ là đang tò mò, người trong giới ở Hàn Quốc không có ai mà cô không biết, nhưng tuyệt nhiên không có thông tin nào được hé lộ.

Thôi thì cứ mặc kệ người đó là ai, cô nghĩ chỉ cần mình làm tốt công việc của mình là được.

———————-

"Xin chào Lee lão phu nhân. Tôi là Kim Taeyeon đến từ công ty trang sức The2T trực thuộc Kim thị" Taeyeon cúi người lễ phép chào người phụ nữ lớn tuổi thần thái quý phái sang trọng trước mặt.

Bà ấy là Lee lão phu nhân của tập toàn tài chính Sunrise lớn nhất nhì trong nước, mặc dù bà đã từ chức để an hưởng tuổi già nhưng lời nói của bà ai nấy đều phải cân nhắc.

"Cô Kim đã đến rồi à, cô gái trẻ đừng khách sáo, ngồi xuống đây đi." Lão phu nhân chỉ vào ghế đối diện.

"Cô Kim trong những năm gần đây tôi đặc biệt yêu thích thiết kế của cô cùng một người nữa, thông tin tôi cũng đã gửi cho cô trước đó vì chúng ta lỡ cuộc hẹn vừa rồi. Tôi không biết ý cô Kim thấy như thế nào."

"Chỉ cần là lão phu nhân thích, tôi sẽ dốc lòng hợp tác để cho ra sản phẩm hoàn hảo nhất cho người." Taeyeon nhã nhặn đáp lời.

"Tốt, tốt lắm."

Khi đồng hồ chỉ đúng bốn giờ chiều tiếng chuông cửa biệt thự nhà họ Lee vang lên.

"Ai vậy quản gia Park" Lee lão phu nhân nhíu mày hỏi quản gia

"Thưa lão phu nhân, là chủ tịch Hwang ạ."

Bà Lee gật gù hài lòng rồi phủi tay bảo quản gia ra cổng đón khách.

"Chủ tịch Hwang là một cô gái tốt, ta rất thích cô gái ấy. Hy vọng hai người có thể hợp tác."

"Người đã lọt vào mắt của lão phu nhân nhất định là một viên ngọc quý."

"Đúng vậy, đúng vậy, cô ấy quả thật là viên ngọc sáng giá."

Từ khi đứng trước cổng biệt thự Tiffany đã có một dự cảm gì đó rất kì lạ, một chút bồn chồn lo lắng, một chút hồi hộp. Tiffany chưa từng cảm thấy như vậy ngay cả khi họp cổ đông và bị chất vấn cũng không đến độ như trạng thái hiện tại.

"Im nào Tiffany Young Hwang, mày đang nghĩ gì thế này." Tiffany tự nói với bản thân mình.

Tiffany có cơ duyên được quen biết với Lee lão phu nhân qua một vài hoạt động từ thiện. Tiffany nhìn nét mặt đôn hậu hiền lành của bà làm cô nhớ đến bà của mình nên ít nhiều gợi cho cô nhiều thiện cảm về lão phu nhân này, bà cũng yêu thích những mẫu thiết kế của cô nên công ty cô cũng thường hay gửi đến tận nhà làm quà, dù sao có cơ hội qua lại với một nhân vật lớn như vậy mở rộng thêm mối quan hệ cũng tốt.

Càng đến gần cánh cửa kia nhịp tim của Tiffany lại càng tăng lên dữ dội khiến chủ nhân có chút khó chịu. Vừa bước vào bên trong, một dáng lưng quen thuộc thu vào tầm mắt làm cô xao động dữ dội. Đã ba năm rồi, hình bóng đó đã ba năm trời cô đã cố gắng gạt ra khỏi tiềm thức nhưng không cách nào làm được. Rốt cục, người có thể làm tâm trạng cô náo động có thể chỉ duy nhất là người này.

"Tiffany đến rồi à, lại đây ngồi với ta nào." Lee lão phu nhân đưa tay vỗ nhẹ lên vị trí ngồi kế bên mình đủ biết bà coi trọng Tiffany như thế nào.

Tiffany chợt bừng tỉnh, ở trên thương trường bao năm qua cô cũng biết cách che giấu cảm xúc của mình như thế nào.

"Chào lão phu nhân, xin lỗi cháu đến muộn ạ." Tiffany đi lại ngồi kế lão phu nhân mà không thèm liếc nhìn người đang ngồi ung dung kia.

"Không sao, không trễ, không trễ...Giới thiệu với con, đây là cô Kim Taeyeon của trang sức the2T. Người này sẽ hợp tác cùng con trong sự kiện này."

Tiffany không lộ một chút gì bất thường, ánh mắt băng lãnh nhìn người kia không một chút cảm xúc.

"Chào cô Kim, tôi là Tiffany Young Hwang, hân hạnh được hợp tác."

Tiffany chìa bàn tay chờ người phản ứng của người kia nhưng sao cô lại nhận ra sự đau lòng hiện lên trên ánh mắt của Taeyeon. Tiffany nhìn một lượt, người trước mặt cô đây căn bản không thay đổi nhiều so với ba năm trước. Có điều là cậu đã trở nên xinh đẹp sắc sảo, màu tóc cũng đã đổi thành màu vàng nổi bật, đúng thật là rất xinh đẹp.

Từ lúc Tiffany bước vào cho đến giờ, luôn nhìn cô một cách cẩn trọng tránh ánh mắt của mọi người xung quanh. Tiffany của cậu từ bao giờ đã trở nên xinh đẹp thế này khiến cậu si mê không thể dứt ra được. Tiffany chọn cách không quen biết cậu, một cảm giác chua xót từ đâu dâng lên tận khoé mắt.

Taeyeon thoát khỏi suy nghĩ của mình lấy lại bình tĩnh đưa tay nắm lấy bàn tay đang chìa ra.

"Chào Tiffany, rất vui được gặp lại."

Chợt như có một dòng điện chạy xung quanh người mình khi bàn tay người đó chạm vào, Tiffany liền rụt tay mình lại.

"Thì ra hai người có quen biết nhau sao, vậy thì tốt quá."

"Cháu gặp cô Kim một vài lần khi còn nhỏ thôi ạ."

Tiffany nói dối không chớp mắt khiến Taeyeon có chút giận. Cũng đúng thật từ đó đến giờ cậu sống luôn kín, dù gia đình có kinh doanh nhưng đều do anh trai ra mặt, còn cậu thì được cả nhà luôn chạy đi làm nhưng điều bản thân thấy thích, nên hiếm khi cậu xuất hiện ở những buổi tiệc xã giao. Chuyện kết hôn năm xưa của cậu cũng hoàn toàn trong bí mật. Lợi dụng điểm này, Tiffany có nói không quen biết cậu cũng chẳng ai có thể bắt bẻ cô.

"Có chút quen biết cũng dễ làm việc hơn." Lão phu nhân từ tốn nói.

"Với cháu thì không sao ạ, sợ cô Kim đây ở nước ngoài nhiều năm kinh nghiệm phong phú, chỉ sợ cháu không đủ khả năng theo kịp cô Kim đây."

Nghe như vừa đấm vừa xoa, miệng lưỡi của Hwang chủ tịch đúng là càng ngày càng không thể đùa được.

"Công ty tôi ít nhiều gì cũng là một công ty mới dĩ nhiên là sẽ không sánh bằng ST.J mấy chục năm trong nghề. Tôi còn phải học hỏi Hwang tổng nhiều."

Tiffany im lặng không thèm để mắt đến người đang trưng ra nụ cười đáng ghét kia.

"Cả hai đều rất xuất sắc, ta đây đều yêu mến, mong rằng cả hai đều sẽ cho ra đời một tuyệt tác."

"Cháu/tôi sẽ cố gắng hết sức." Cả hai đều đồng thanh

"Xem kìa xem kìa, chưa gì đã ăn ý như vậy. Thôi được rồi, ta hy vọng sẽ được xem bản thảo trước khi được gia công trong tháng sau."

Cả hai cùng nhau ra về sau khi thảo luận một chút về những kiểu trang sức yêu thích của lão phu nhân.

"Miyoung..." Taeyeon gọi với em khi thấy một mạch đi thẳng ra xe

Tiffany thở dài đứng lại không quay mặt nhìn người kia.

"Có thể cho Tae số điện thoại để tiện việc liên lạc với em không." Taeyeon chỉ đang tìm một cái cớ, cậu thừa biết cô bao lâu nay vẫn giữ số cũ, chỉ là muốn nói chuyện với cô thêm một chút.

"Thư ký của tôi sẽ liên lạc với cô sau."

Tiffany đi một mạch vào xe, nổ máy và rời khỏi nơi đó. Cảm xúc hiện tại của cô rất phức tạp, Tiffany lái xe khắp các con đường ở Seoul, chỉ biết là bản thân không muốn về nhà.

Tấp vào một quán thịt nướng bên lề đường, gọi cho bản thân một phần thịt nướng ngon lành và hai chai soju. Đã lâu rồi cô không động đến bia rượu bởi vì cô tự biết cho dù có say cũng chẳng có người chăm sóc. Nhưng hôm nay cô muốn bản thân mình thật say để quên đi cảm giác kỳ quặc này.

Từ lúc nhìn thấy người đó, mọi cảm xúc yêu thương đang ngủ yên trong bức tường thành kiên cố bỗng dưng đổ sập, từng chút từng chút một nỗi nhớ nhung con người kia lại như cơn sóng ập đến.

Hoá ra tình yêu của cô đối với người kia vẫn còn nguyên vẹn như ban đầu.

Tiffany giận bản thân mình, giận vì sao lại không thể nào quên được con rùa rụt cổ đó, nếu được có lẽ cô sẽ làm thịt cậu, moi tim gan của cậu ra xem có phải bằng sắt đá hay không mà lại làm cô đau lòng đến thế này.

"Mày không được khóc Tiffany, không được yếu đuối, không được để ai thấy bản thân mày yếu đuối...thứ cảm xúc chết tiệt này rồi sẽ qua thôi."

Mỗi một câu nói Tiffany liền uống một ly rượu như tự động viên bản thân.

Từ xa, một thân ảnh nhỏ bé đứng nhìn cô với ánh mắt đau thương khó tả.

—————————-

Đã một tuần trôi qua kể từ khi chạm mặt với Taeyeon, mỗi ngày trôi qua với Tiffany đều như cực hình vì không thể ngăn bản thân nghĩ về hình ảnh người phụ nữ trẻ trung tóc vàng bận suit bảnh bao hôm ấy.

"Hyomin, pha giúp tôi thêm ly trà nóng 1.5 viên đường. Cám ơn." Tiffany nói với thư ký của mình qua điện thoại.

Tiffany bất chợt giật mình, trà nóng, từ bao giờ mà cô lại hình thành thói quen uống trà nóng bởi vì thức uống quen thuộc của cô luôn là cà phê Americano. Trà nóng, là thức uống yêu thích của Taeyeon, và chính tay cậu pha cho cô mỗi buổi sáng sau cơn say rượu.

Tóc màu đen sao, lúc trước Tiffany cô nàng luôn xuất hiện với mái tóc sáng màu, nhưng từ bao giờ mái tóc ấy đã trở về trạng thái màu đen nguyên thuỷ của nó, bởi vì màu tóc của Taeyeon luôn là màu đen.

Tiffany luôn thích mang giày cao gót, nhưng cũng không biết từ lúc nào đã thường xuyên mang giày thể thao và một số loại giày thoải mái, là vì phong cách thời trang yêu thích của Taeyeon luôn có giày thể thao đi kèm.

Tiffany đã trải qua không ít những lần hẹn hò nhưng không có mối quan hệ nào có thể kéo dài, mà đặc điểm thường tìm thấy ở những người đó đều có vóc dáng nhỏ con hơn Tiffany một chút, nước da trắng sáng và đặc biệt là gương mặt có chút trẻ con so với tuổi thật. Hoá ra Tiffany đã luôn lấy những đặc điểm của Taeyeon để lựa chọn đối tượng hẹn hò, và thật không may sau một thời gian cô đều không tìm thấy được cảm giác giống như lúc bên cạnh Taeyeon.

Thì ra bản thân Tiffany chưa một phút nào quên đi Taeyeon, mà là yêu thương người đó nhiều đến độ mà biến những thói quen của người kia thành của mình. Tình yêu đó ẩn sâu trong những điều nhỏ nhặt hằng ngày thường cô hay làm, và có lẽ luôn có một sự thật là, ngoài Taeyeon và trong lòng cô đã sớm không thể chấp nhận thêm một người nào khác bước vào.

Tiffany tự cười bản thân mình ngu ngốc, khẽ đưa mắt nhìn tấm ảnh đặt trên bàn nhìn một cách dịu dàng.

"Làm ơn, hãy cho em một tín hiệu để biết được em đang làm đúng hay sai đi Miyeonie."

Tiffany đưa tay chạm vào khung hình cũ kĩ, trong đó là hình ảnh 2 đứa trẻ giống hệt nhau đứng giữa còn có cô nhóc cao hơn họ một cái đầu. Cô khẽ mỉm cười trong đáy mắt ánh lên tia hạnh phúc khi nhớ về những ngày tháng vô lo vô nghĩ lúc còn bé.

"Thưa chủ tịch, giám đốc K.......phó tổng Kim đang chờ bên ngoài." Hyomin vội vàng nên nhầm lẫn thành giám đốc Kim, thân phân bây giờ đã khác xưa nhưng cô cứ nhớ đến cách xưng hô cũ.

"Được rồi, nếu không còn gì thì cô có thể tan ca trước."

Tiffany vội cất đi tấm ảnh trên bàn vào ngăn kéo. Một thân ảnh nhỏ con tiến đến gần, mặc dù tỏ vẻ không nhìn thấy, nhưng nhịp tim cô càng ngày càng nhanh đến độ muốn rơi ra ngoài.

"Xin chào chủ tịch Hwang, trông em có vẻ bận rộn." Ánh mắt Taeyeon lộ ý không hài lòng khi thấy cô nàng chứ chăm chú vào tài liệu trên bàn mà không đoái hoài gì đến mình.

"Tôi rất bận, tiện thể phó tổng Kim cần gì cứ nói." Tiffany nói mà không nhìn lấy Taeyeon

"Tôi chỉ muốn đưa em bản phác thảo và cùng em thảo luận."

"Phó tổng Kim cứ để trên bàn, tôi sẽ xem và cho người thông báo với phó tổng Kim sau."

Vừa dứt lời thì Taeyeon đã đến gần bàn làm việc và đặt lên bàn túi thức ăn thơm phức.

Tiffany nhíu mày, gương mặt hiện lên nét khó chịu nhìn sang thứ đồ đang đặt trên bàn mình "Là ý gì đây phó tổng Kim."

"Không có ý gì cả, chỉ là tôi đoán em chưa ăn tối nên tiện thể đem cho em thôi." Taeyeon vờ như không thấy sự khó chịu của Tiffany. "Hay là tôi có ý này, dù sao thời gian chỉ có 2 tháng, mà em thì lại bận như vậy, không thì cứ giờ tan tầm tôi cùng em ở lại làm việc, như vậy sẽ tăng tính hiệu quả hơn. Em thấy thế nào?"

Tiffany nhướng mày nghe người kia nói, trong lòng thầm nghĩ rốt cục người này đang có ý đồ gì. Cô bây giờ nhận lời không được mà từ chối cũng chẳng xong, cậu chỉ lấy lý do vì công việc thì cô lấy cớ gì để từ chối cậu trong khi bản thân cô cũng muốn hoàn thành sớm việc để không nhìn thấy gương mặt đáng ghét này nữa.

"Tôi sẽ sắp xếp rồi liên lạc với cô Kim sau...và làm ơn đem những thứ đồ này về cho. Tôi nghĩ tôi và cô không thân đến mức quan tâm nhau như vậy." Tiffany trả lời lạnh nhạt.

"Đồ đã chuyển đến tay người đẹp thì tuỳ em xử lý, tôi sẽ không lấy về đâu. Không làm phiền em nữa, khi nào sắp xếp xong thì gọi cho tôi."

Taeyeon quay bước đi thật nhanh để giấu đi ánh mắt đau lòng.

Ai nói cậu là trái tim sắt đá, từ lúc nói ra những lời làm cô nàng đau lòng ngày hôm đó, cậu đã hối hận thật rồi. Taeyeon chỉ trách bản thân quá hèn nhát để rồi làm đau người mà cậu yêu thương nhất, làm đau chính bản thân mình.

Ba năm qua có ngày nào mà Taeyeon không nhớ đến Tiffany, mọi hoạt động của cô đều được thám tử báo cho cậu hàng tuần. Đã có nhiều lúc cậu chỉ muốn quay về ngay bên cô, nhưng khi bình tâm lại, Taeyeon chỉ muốn trở về khi hoàn thiện bản thân trở thành một con người mới mà Tiffany có thể tin tưởng.

Mỗi lúc nhận được tin tức hẹn hò của Tiffany, nhìn thấy cô tay trong tay thân mật với người khác  trong lòng cậu như có ngọn lửa thiêu đốt như muốn xé xác kẻ đó. Nhưng lỗi là ở cậu, cậu đã chấp nhận từ bỏ cô thì lấy tư cách gì mà tức giận.

Khi chấp nhận quay trở về theo đuổi Tiffany, cậu cũng thừa biết hàng rào ấy giờ đây có rất nhiều gai nhọn xung quanh, nhưng cậu đã hứa với lòng sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nào đem cô ấy về bên cạnh bù đắp hết tất cả những tổn thương cho cô gái nhỏ này.

Taeyeon sau khi ra hỏi toà nhà Hwang thị lại không trở về nhà mà lại dừng xe ở phía đối diện, ngước nhìn lên căn phòng còn sáng đèn trên phía tầng cao kia cho đến khi nó tắt hẳn.

________________

Những ngày sau đó dù nắng hay mưa hoặc có tuyết bất chợt, Taeyeon đều đặn lúc 6 giờ chiều liền có mặt ở văn phòng của quý cô họ Hwang và lúc nào trên tay cũng cầm một phần ăn tối. Đối với khẩu vị của Tiffany, bao năm qua Taeyeon vẫn thuộc nằm lòng nên chẳng khó khăn gì để lựa chọn món ăn yêu thích của cô nàng. Với những người có sở thích đặc biệt với các món ăn thì sự lựa chọn lấy lòng cô nàng qua con đường bao tử là hoàn toàn hợp lý.

Tuy ngoài mặt Tiffany luôn tỏ vẻ lạnh nhạt và giữ khoảng cách với Taeyeon, nhưng thật sự thì những món ăn mà Taeyeon mang đến đều rất ngon khiến cô không thể cưỡng lại được.

Vào một ngày đẹp trời hôm đó, như bình thường Tiffany lại ngó lơ hộp đồ ăn được để bên cạnh. Cho đến khi Taeyeon bước ra khỏi phòng, chiếc bụng rỗng của Tiffany đang biểu tình dữ dội, nhân tiện liếc mắt nhìn kế bên có đồ sẵn, Tiffany đánh liều mở ra ăn. Cái mùi vị cay nồng của sốt bánh gạo thêm một miếng chả cá vừa dai vừa mềm đánh thức mọi vị giác của Tiffany, rồi còn nào là thịt nướng, miếng trộn tất cả đều hợp khẩu vị của cô. Hằng ngày đều phải ăn món tây để tiếp khách vì thế mà Tiffany rất thích những món ăn gia đình đơn giản. Dần dần không biết từ lúc nào cô điều chừa một chiếc bụng đói để trông đợi những món ăn mà Taeyeon mang đến. Tiffany thầm nghĩ là chỉ vì đồ ăn ngon, không phải vì người kia.

"Xem ra Kim thị có vẻ rất rảnh rỗi, ngày nào cũng đúng giờ đều thấy phó tổng Kim đến đây." Tiffany nhìn thấy bộ dáng ung dung của Taeyeon chất chợt thấy rất chi là ngứa mắt.

"Không rảnh chút nào cả, nhưng tôi đã làm việc gấp 2 lần công suất để có thể đúng giờ đến đây tiếp tục làm việc cùng em."

"Không cần cô ngày nào cũng đến."

"Chẳng phải ngày nào em cũng mong tôi mang bữa tối đến hay sao." Nhìn Tiffany bắt đầu đuối lý mà cậu thầm bật cười, sao cô gái này lại dễ thương như vậy.

"Tôi không dư hơi nói với cô."

Tiffany bắt đầu cáu kỉnh, không biết Kim Taeyeon lúc ở Mỹ đã thêm bao nhiêu lá gan và sự tin để giờ lại càn rỡ trước mặt cô như thế.

Tiffany bắt đầu tìm bản vẽ trên bàn rồi cùng thảo luận với Taeyeon, cùng nhau ăn tối cho đến gần 10 giờ tối. Có vẻ hôm nay ý tưởng của cả hai đã dần phối hợp được với nhau không như những ngày đầu tiên tranh luận gay gắt đến độ phải dừng làm việc giữa chừng, và cơn thịnh nộ dĩ nhiên là từ cô nàng cung sư tử kia, còn cậu chỉ im lặng và lắng nghe cô.

"Đã trễ rồi, tôi đưa em về."

"Không cần, tôi có xe."

Không một phút chần chừ, Tiffany liền từ chối lời đề nghị của Taeyeon. Cậu cũng biết thừa là Tiffany sẽ từ chối.

Cứ mỗi ngày gặp Taeyeon là mỗi ngày cô đều đắm chìm trong nhiều suy nghĩ. Lý trí lúc nào cũng như một bức tường ngăn cách giữa hai người nhưng trái tim cô khi ở bên cạnh người đó lúc nào cũng đập liên hồi càng ngày càng muốn gần gũi cảm giác ấm áp đó.

Tiffany có phần bực dọc vì rõ ràng những gì Taeyeon đang làm trong những ngày đem lại cho cô cảm giác như mình đang được dỗ dành. Lúc nào Taeyeon cũng trưng ra bộ mặt vô tội nhìn Tiffany khi bị cô chất vấn. Rõ ràng Tiffany có thể lạnh lùng, cự tuyệt cả thế giới, nhưng đối với người này dường như lại vô lực.

Dạo bước một mình bên sông Hàn về đêm, tối nay có vẻ không khí vẫn còn ẩm ướt sau cơn mưa bất chợt Tiffany còn có thể ngửi thấy mùi đất sau mưa xộc lên mũi, cô yêu thích mùi vị này mặc dù có nhiều người bảo nó rất kì dị. Đối với Tiffany cô chỉ thấy nó rất thư giãn, nhưng vấn đề hiện tại của trong đầu lại không thể làm cô thư giản chút nào.

Tiffany không biết dùng phải đối xử với Taeyeon như thế nào. Tiffany căm hận ngày một Kim Taeyeon dám thề trước mộ Miyeon rằng cậu không yêu Tiffany, đem mối quan hệ của hai người cắt đứt. Kể từ đó khó khăn lắm Tiffany mới quen không có sự hiện diện của Taeyeon. Khi mọi thứ tưởng chừng như đã bình yên thì người đó lại trở về, đối đãi với cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Kim Taeyeon đó rốt cục là gì mà khiến cho cuộc sống của cô đảo lộn hết lần này đến lần khác.

Cơn mưa lại bất chợt rơi xuống khiến Tiffany lúng túng, cô đã đi một đoạn khá xa với chỗ đậu xe của mình, đang bối rối cởi chiếc áo khoác trùm lên đầu cho đỡ ướt thì một chiếc ô đã chìa ra che chắn cho cô. Tiffany biểu hiện từ ngạc đến nhiên nhăn mặt khó chịu nhìn người đối diện, biểu tình không tốt cho lắm.

"Cô....sao cô lại ở đây."

"Tôi đi dạo." Vẻ mặt Taeyeon tỉnh bơ như không.

"Cô theo dõi tôi?"

"Aigo, ở Seoul này ai mà không thích dạo sông Hàn đâu." Taeyeon chỉ hàng loạt cặp đôi đang đi dạo cùng nhau và một vài người khác. Cậu tự khen về khả năng ứng biến tài tình của mình."Em đừng vu khống tôi thế chứ, tôi là đang làm việc tốt."

"Tôi không cần." Tiffany cao giọng rồi bước đi nhanh hơn.

"Nè nè từ từ thôi chứ, chân tôi ngắn làm sao mà theo kịp." Taeyeon hối hả chạy theo.

Không biết vì sao thấy gương mặt ngây ngốc của Taeyeon mà Tiffany lại càng tức giận, hai mắt đỏ ngầu, hai bàn tay nắm chặt.

"Đủ chưa Kim Taeyeon."

Taeyeon bất chợt đứng im trước mặt một Tiffany đang giận dữ.

"Tôi..." Taeyeon trầm mặc.

"Cô chơi đùa tôi như thế đã đủ chưa Kim Taeyeon, làm ơn tha cho tôi đi có được không..."

Bao nhiêu nỗi ấm ức, tuyệt vọng thể diễn tả bằng lời liền hoá thành những giọt nước mắt không ngừng tuôn rơi trên gương mặt xinh đẹp.

Tim Taeyeon khẽ nhói đau, đã tự dặn lòng trở về để bù đắp cho người này, nhưng vì sao lại khiến cô khổ sở đến vậy.

Cậu đưa tay định lau đi giọt nước mắt kia thì Tiffany liền gạt tay không để Taeyeon chạm đến làm trong lòng cậu hụt hẫng.

"Làm ơn, tôi muốn một mình."

Taeyeon đau lòng nhìn Tiffany từ phía sau, cô gái này vì cậu đã tổn thương đến mức nào rồi, chỉ muốn ôm lấy cô để mà vỗ về.

Tiffany vừa đi một vài bước, một chiếc xe từ đâu lao đến với tốc độ cao va phải bãi nước đọng bên vỉa hè. Tiffany giật mình nghĩ rằng mình sẽ hứng trọn, nhưng bỗng có một lực kéo cả người cô nép sát vào ngực người đó che chắn hết mọi thứ. Hơi ấm, mùi thơm dịu nhẹ chợt bừng lên đánh thức mọi giác quan trong dầu cô, Tiffany cảm thấy bản thân như nhỏ bé trước sự bảo vệ này. Nhịp tim thình thịch không ngừng gia tăng, hai má lúc này cũng đã ửng hồng. Phải nói là cô vô cùng yêu thích cảm giác này.

Tấm lưng bé nhỏ của Taeyeon ướt mem sau sự việc vừa rồi. Nhìn thấy Tiffany im lặng nép vào ngực mình khiến cậu có chút đắc chí, nhưng khoảnh khắc dễ chịu đó chưa được bao lâu thì Tiffany cũng đã lấy lại được ý thức lập tức đẩy cậu ra.

"Cô..."

"Vì em mà tôi ướt mèm rồi này, em còn trách tôi..." Taeyeon thở dài vẻ mặt đáng thương

"Do cô tự chuốc lấy."

Tiffany lúng túng quay đi bỏ lại Taeyeon đứng trơ trọi một mình. Cô cố chạy thật nhanh vào trong xe mình. Hừ, có ai mượn Kim Taeyeon làm như vậy, bởi vì làm thế Tiffany Hwang thấy rất thích.

Tiffany điều chỉnh lại nhịp thở của mình, hình ảnh khi nãy không ngừng tua lại trong đầu. Khuôn ngực nhỏ nhắn ấm áp, hơi thở và hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng, vòng tay săn chắc của người kia, đã từ rất lâu rồi cảm giác an toàn và bình yên này mới xuất hiện lần nữa.

Khoé miệng Taeyeon bất chợt cong lên thành nụ cười, gương mặt ngại ngùng đỏ ửng của Tifany dưới ánh đèn đường mờ ảo đã để cậu bắt được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro