[THREESHOT]Permutation[End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: someone_loveS9

Rating: PG

Category: General

Disclaimer: Họ thuộc về nhau.

Couples: Taengsic, Yulti, Taeny...

Summary: fic của mình hơi khó đọc, mn đọc chậm và suy nghĩ nha ^^!

Status: THREESHOT

Permutation

TEASER

Trên một con đường cao tốc phía Nam Seoul, một chiếc Audi trắng đang lao đi với tốc độ khá cao...

ring…ring…ring…

- alô

- cậu đang ở đâu đấy – một giọng nói có chút bực bội vang lên ở đầu dây bên kia

- biết người ta nhớ cậu không hả, cả tuần rồi không được gặp cậu vậy mà không muốn cho người ta gặp sớm hơn một chút nữa, biết thế tôi ở lại bên Mỹ làm luôn cho rồi...

Jessica nhanh tay bẻ lái để quay đầu xe, Jessica cố rướn người vì tầm nhìn của cô bị che khuất thì bất ngờ, một chiếc Audi màu hồng từ phía xa lao tới…

ẦM…

trời đất tối xầm lại…

…cơ thể bất động…

…mùi nhiên liệu hòa lẫn vào mùi động cơ cháy nóng…khét nghẹt…

…những âm thanh hỗn loạn, bát nháo mà tai Jessica không thể nghe rõ, nó vang lên quanh cô…

…một luồng ánh sáng mờ ảo đang hướng về phía cô…

…Jessica cảm thấy…khó thở…mắt lịm dần…

Ba tháng sau…

PART 1

Trên một con đường cao tốc phía Nam Seoul, một chiếc Audi trắng đang lao đi với tốc độ khá cao, khó có thể tin rằng phía sau tay lái là một cô gái trẻ, gương mặt thanh thoát với sóng mũi cao…đôi mày nhíu lại vì những cơn gió bị xét toạt bởi sự chuyển động của chiếc xe đang hất mạnh vào mặt cô…

ring…ring…ring…

- alô

- Jessica, cậu đang ở đâu đấy – một giọng nói có chút bực bội vang lên ở đầu dây bên kia

- ở nhà đi, mình đang chạy về nhà chúng ta nè – Jessica mỉm cười khi suy nghĩ về điều gì đó giữa cuộc đối thoại của mình

- ơ, về nhà ưh, vậy mà mình đợi cậu ở sân bay từ sáng đến giờ

- ngốc, đã bảo đừng ra đón mà – nụ cười ấy sâu hơn khi Jessica nghĩ về gương mặt bầu bĩnh, đáng yêu của con người ngốc nghếch đang đợi cô ở sân bay…

- uhm, vậy cậu về nhà trước đi, mình bắt taxi về sau

- thôi ở đó đợi đi, mình quay lại đón cậu

- không cần đâu, cậu mệt rồi về nhà nghỉ ngơi đi

- YAH, KIM TAE YEON, biết người ta nhớ cậu không hả, cả tuần rồi không được gặp cậu vậy mà không muốn cho người ta gặp sớm hơn một chút nữa, biết thế tôi ở lại bên Mỹ làm luôn cho rồi

- thôi xin lỗi mà công chúa, tại mình sợ cậu mệt thôi hì hì – dường như Taeyeon đang nhẹ giọng lại để năn nỉ công chúa bướng bỉnh của mình

- ngoan đó, đợi chút mình quay lại liền, mình có cái này cho cậu – Jessica lại nở một nụ cười, nụ cười đủ ấm áp để dòng không khí lạnh của Seoul tháng mùa đông này tan biến

Jessica nhanh tay bẻ lái để quay đầu xe, Jessica cố rướn người vì tầm nhìn của cô bị che khuất thì bất ngờ, một chiếc Audi màu hồng từ phía xa lao tới…

ẦM…

trời đất tối xầm lại…

…cơ thể bất động…

…mùi nhiên liệu hòa lẫn vào mùi động cơ cháy nóng…khét nghẹt…

…những âm thanh hỗn loạn, bát nháo mà tai Jessica không thể nghe rõ, nó vang lên quanh cô…

…một luồng ánh sáng mờ ảo đang hướng về phía cô…

…Jessica cảm thấy…khó thở…mắt lịm dần…

Khoa cấp cứu, bệnh viện Seoul…

…sau 5 tiếng chờ đợi, đứng ngồi không yên, bồn chồn…lo lắng, cuối cùng bảng đèn cấp cứu cũng tắt...

...cánh cửa bật nhẹ…ai đó lao đến, hỏi dồn trong hơi thở gấp gáp…

- bác sĩ, cô ấy thế nào…tôi có thể vào không…tình trạng ra sao…

- người nhà bệnh nhân bình tĩnh lại…hiện tại bệnh nhân đã qua được giai đoạn nguy hiểm nhất…nhưng...

- nhưng sao – cô gái dần mất bình tĩnh, cắt ngang lời của vị bác sĩ

- khả năng phục hồi phụ thuộc vào lý trí của bệnh nhân…có thể cô ấy sẽ…mất hoàn toàn trí nhớ

- sao…mất…h…hoàn toàn…

- chúng tôi đã cố gắng hết sức, đầu bệnh nhân va đập quá mạnh

Vị bác sĩ cúi đầu chào cô gái, rồi bước đi…

Ba tháng sau…

- Jessica àh, hôm nay mình lại mua kem sôcôla cho cậu đây…

- …

- sao cậu không nói gì với mình…sao cậu cứ im lặng mãi như thế…

- …

- Jessica, mau mở mắt ra đi, mở mắt ra nhìn mình nè – nước mắt tuông trào một cách mất kiểm soát trên gương mặt bầu bĩnh của Taeyeon…

…đôi mắt của cô đong đầy nước mắt và sự mệt mỏi…Taeyeon luôn tự hỏi, mình đã làm gì sai để ông trời trừng phạt cô đứng nhìn người yêu của mình nằm bất động trên giường mãi như thế này…

- YAH, Jessica, cậu mau mở mắt ra cho mình – Taeyeon dùng tay nắm chặt bờ vai Jessica, lay thật mạnh

- cô chủ, cô chủ bình tĩnh lại đi, đừng làm vậy mà – bà quản gia nghe tiếng thét của Taeyeon liền chạy lên phòng, thấy Taeyeon đang sốc người Jessica lên, liền can ngăn cô

- buông ra, tôi muốn cô ấy mở mắt ra nhìn tôi – Taeyeon càng lây người Jessica mạnh hơn

Không biết do va chạm mạnh, hay do Jessica đã nghe thấy lời Taeyeon, mà nước mắt bỗng rơi ra từ khóe mi…tất nhiên, Taeyeon đã nhìn thấy điều đó…

- Jessica, cậu tỉnh lại rồi, đúng không – Taeyeon nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé đeo đầy những dây nhợ, ống thuốc của Jessica

…đôi mắt nhíu lại…

…ngón tay giật nhẹ…

…từ từ, mở mắt ra, nhưng lại khép chặt…bởi lẽ, đã lâu ngày đôi mắt ấy không nhìn thấy ánh sáng, thứ mà giờ đây đang gây khó chịu cho mắt của Jessica…

- Jessica, cậu…tỉnh lại rồi đúng không – Taeyeon mừng rỡ cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt ấy…

…vẫn chưa có lời nói nào từ phía Jessica, cô chỉ nhẹ nhành chớp mắt, rồi nhìn quanh một cách…lạ lẫm…

- cậu…thấy mình chứ - Taeyeon mỉm cười dịu dàng

- đ…đây… - Jessica cố nói một cách khó khăn

- sao, cậu muốn nói gì

- đây…là…đâu

- là nhà chúng ta, là phòng của cậu và mình – Taeyeon mỉm cười và nghĩ thầm ‘có lẻ cô ấy không biết mình chuyển cô ấy về nhà điều trị’ – cậu cảm thấy trong người như thế nào

- cậu…là…

- là mình đây, Taeyeon của cậu đây

- xin…xin lỗi…tôi…không biết…cậu

END PART 1

PART 2 - 1

- xin…xin lỗi…tôi…không biết…cậu

…câu nói khó khăn từ miệng Jessica thốt ra khiến nụ cười trên môi Taeyeon biến mất, đôi mắt mở to vì vui mừng khẻ nhíu lại…

- làm ơn…giúp tôi gọi điện cho…Yul…

- Y…Yul nào – Taeyeon sửng sốt khi Jessica gọi tên một người mà chưa bao giờ Taeyeon biết đến hoặc chính miệng Jessica nhắc tới…

- là Yuri, Kwon Yuri…người…người yêu của tôi – Jessica nhấn mạnh từng chữ, và lặp lại tên Yuri một cách chắc chắn

- người yêu…em điên àh, tôi chính là người yêu của em đây…Kwon Yuri là ai…là ai em nói mau – Taeyeon giận dữ nắm chặt lấy vai Jessica khiến cô đau đến cắn chặt răng

- cô chủ đừng kích động vậy, có lẻ do tai nạn nên trí nhớ của Jessica không ổn định…

- là ai cơ chứ, tôi và cô ấy quen nhau từ khi còn bé…cô ấy nói chỉ yêu mình tôi, mà giờ tỉnh dậy lại gọi tên người khác – Taeyeon nói một cách tức giận rồi lại nắm chặt vai và nhìn chằm chằm vào Jessica

- nói cho mình biết, cậu đang đùa với mình…

Cùng lúc ấy…

- mình về rồi nè – một cô gái làn da bánh mật mỉm cười với một cô gái khác sau khi mở cửa bước

- uhm, chào – ngắn gọn và súc tích

- cậu không đến ôm mình sao – cô gái cao hơn nói với giọng buồn bã

- xin lỗi, tôi vẫn chưa nhớ lại lúc trước tôi đối xử với cậu như thế nào – giọng vẫn lạnh lùng…

- Fany àh, rồi cậu sẽ nhớ lại thôi – cô gái cao hơn tiếng lại gần, đưa tay định ôm lấy cô gái thấp hơn mình, nhưng…

- xin cậu…đừng chạm vào tôi, Yuri – Fany lùi lại và đẩy tay Yuri ra khỏi người mình

- mình…xin lỗi, mình sẽ đợi đến khi nào cậu nhớ lại – Yuri cúi mặt xuống để cố đi giọt nước nơi khóe mắt

- tôi xin lỗi – Fany cảm thấy có lỗi khi cư xử với Yuri như vậy – mong Yuri cho tôi chút thời gian

- mình không sao đâu, chỉ cần cậu thoải mái, vui vẻ là được – Yuri ngước lên nhìn Fany và mỉm cười…

…nụ cười có chút buồn bã nhưng khiến Fany mỉm cười vì gương mặt ngố không thể tả kia…

- cậu đói không? Mình làm thức ăn nha – Yuri nói và vẫn nở nụ cười quen thuộc của mình dành cho Fany

- uhm, cảm ơn – giọng Fany vẫn lạnh lùng, đều đều

- đừng cảm ơn mình – Yuri nói rồi bước vào bếp, bắt tay chuẩn bị bữa ăn cho cô và Fany

…sau một lúc bận bịu với bếp núc, thức ăn đã được Yuri bày ra bàn…

- Fany àh, mình xong rồi này, cậu vào đây đi – Yuri nói vọng ra từ nhà bếp

- sao nhiều vậy – Fany ngạc nhiên vì bữa ăn thịnh soạn mà Yuri đã chuẩn bị

- hì hì, hôm nay là ngày đầu tiên bác sĩ cho phép cậu ăn uống bình thường, nên mình làm những món cậu thích – Yuri nói trong khi kéo ghế, ấn nhẹ Fany ngồi xuống

- uhm – Fany chỉ uhm một tiếng rồi gắp thử một miếng thức ăn, cho vào miệng

- ngon không – Yuri nói mà mắt vẫn không rời Fany…cô lo lắng chờ đợi phản ứng từ cô ấy

- nó…không cay – Fany khẽ nhíu mày vì món ăn không được như ý mà chẳng buồn nhìn vào khuôn mặt thất vọng của Yuri

- không…không cay àh…

Yuri’s POV

ngay cả…khẩu vị của cậu cũng thay đổi sao Fany…

mình biết cậu không muốn như vậy…nhưng, cậu biết mình đau thế nào không…

ánh mắt lạnh lùng khi cậu nhìn mình đã bóp nát trái tim mình…

mình nhớ nụ cười…nhớ vòng tay…nhớ hơi ấm của cậu lắm…

- cậu sao vậy – Fany nói nhưng vẫn không thèm nhìn tôi

- àh, mình không sao – tôi cố mỉm cười để không khiến cô ấy khó chịu

End POV

- ăn xong chúng ta đi dạo nha

- uhm, tôi cũng muốn ra ngoài cho thoải mái chút

- uhm, mình sẽ đưa cậu đến khu vườn bí mật của chúng ta – Yuri tỏ ra hứng thú khi nói về khu vườn của mình…trong khi Fany thì không có chút phản ứng

Sau khi dọn dẹp phòng ăn xong, Yuri và Fany chuẩn bị để đi ra ngoài…tất nhiên Fany không làm gì ngoài việc ngồi sofa chờ Yuri chuẩn bị mọi thứ…

…khi thấy Yuri thay đồ xong và đang đi xuống cầu thang, Fany đứng lên định mở cửa bước ra thì bị một cánh tay giữ lại…

- cậu định như thế này mà đi sao

- chứ gì – Fany nhìn Yuri một cách khó hiểu

- công chúa ngốc ạh…mặc áo khoát và đội mũ vào, trời lạnh lắm biết không hả - Yuri vừa nói vừa khoát áo vào người và đội chiếc mũ len đáng yêu lên cho Fany

…điều này khiến trong lòng Fany cảm thấy chút ấm áp và…thay đổi…

- cảm ơn cậu – Fany mỉm cười thật tươi trước sự chăm sóc chu đáo của Yuri

…nụ cười đầu tiên không gượng gạo…không hình thức mà Fany dành cho Yuri sau tai nạn…nụ cười khiến Yuri nhảy cẫng lên vui sướng như một đứa trẻ…

- cậu đã cười với mình…cậu cười với mình đúng không – Yuri nói trong khi vẫn nhảy tưng tưng quanh Fany

- cậu đúng là ngốc – Fany cười tươi hơn khi thấy Yuri trẻ con như vậy…

- đi nào, cậu định nhảy đến bao giờ hả

- uhm đi thôi Fany yêu dấu – Yuri nói rồi nắm tay Fany kéo cô ra xe, mở cửa, để Fany ngồi vào vị trí, sau đó Yuri chạy về ngồi vào phía sau tay lái…

…Fany vừa định kéo dây an toàn thì Yuri đã nghiêng người sang, gài dây an toàn cho Fany…

- cậu – cả hai đồng thanh lên tiếng sau một hồi im lặng

- cậu nói trước đi – Yuri quay sang nói với Fany

- không, cậu nói đi

- àh…uhm, mình chỉ muốn hỏi xem cậu muốn nghe nhạc không

- àh…không, mình không thích nghe nhạc trên xe

- cậu không thích àh…cậu…thay đổi nhìn quá – giọng Yuri nhỏ dần khiến Fany không kịp nghe những lời cuối

- khi nảy cậu định nói gì – Yuri vẫn mỉm cười khi nói chuyện với Fany

- uhm…mình muốn nghe về chuyện lúc trước

- hì hì uhm, mình định đưa cậu về với lúc trước đây…

Cuối cùng Yuri đã đưa Fany đến nơi mình muốn đến, đó là một ngôi nhà nhỏ yên tỉnh, cách Seoul ồn ào, náo nhiệt khoảng một giờ đi xe…

…Yuri nhẹ nhàng nắm tay Fany, kéo cô theo mình, đưa tay mở cánh cổng nhỏ nhắn nhưng không vội vào nhà…Yuri lại đưa Fany đi vòng sang bên hông, đi theo một lối mòn dẫn đến một vườn dâu toàn những trái dâu chín mọng…

- đẹp thật – Fany tròn xoe mắt nhìn vào cảnh vật xung quanh mình…những trái dâu, một trong số ít trái cây mà cô yêu thích

- cậu thích chứ - Yuri quay sang nhìn vào đôi mắt long lanh vui sướng của Fany

- uhm…thích – vẫn rất ngắn gọn, súc tích, nhưng sau đó Fany đã kèm theo nụ cười tươi tăn như lúc chiều

- đây là nơi trước kia cậu và mình gặp nhau…nó từng thuộc về người khác, nhưng cậu và mình đã mua lại nó

- thật sao – Fany ngạc nhiên vì giờ đây trong đầu cô chẳng còn chút kí ức nào kể từ sau tai nạn đó…

…Yuri lần lượt đưa Fany đi khắp khu nhà, huyên thuyên kể về mọi thứ mà cô và Fany có được…những nụ cười hạnh phúc cho quá khứ của Yuri khiến trong lòng Fany có chút gì đó…khó tả

…nụ cười của Yuri chợp tắt khi cô nhìn thấy ánh mắt vô hồn của Fany nhưng Yuri lại cố giấu nó và lại mỉm cười chỉ để mong Fany được vui vẻ…

Fany’s POV

có kẻ ngốc mới không nhận ra cậu đang buồn đấy Yuri…

…tôi xin lỗi vì đã khiến cậu trở nên như vậy…

…xin lỗi cậu…

- mình chắc đã từng…hạnh phúc lắm – tôi nói nhưng biết mình vừa lỡ lời, đưa tay định chặn cái miệng ngu ngốc của mình lại thì cậu đã nắm lấy tay tôi…

…bàn tay cậu thật ấm áp, nó làm tôi thấy dễ chịu vì đôi tay tôi đang lạnh cóng…

…có chút ngượng ngùng trong tôi, nên tôi định rút tay lại thì cậu đã nắm chặt lấy nó…

…cậu nhìn tôi…

…ánh mắt cậu trông thật buồn Yuri àh…

- không chỉ trước kia, mà bây giờ, sau này, và mãi mãi…mình sẽ luôn làm cậu hạnh phúc – dường như cậu đã khóc…

…cậu khóc sao…sao vài tháng trước đây tôi hờ hững với nước mắt của cậu thì giờ…tim tôi nhói theo từng nhịp rơi của những giọt nước mắt ấy…

- đừng khóc mà – tôi bối rối

- hãy tin mình…mình sẽ mang hạnh phúc đến cho cậu – cậu nói rồi ôm chầm lấy tôi

- mình…mình tin cậu – sao thế này…tôi như không tin vào những lời từ miệng mình nói ra…sao tim tôi đập mạnh đến vậy…sao tôi cảm thấy an toàn trong vòng tay cậu đến vậy…

…tôi và cậu ôm nhau được vài phút…tay tôi buông xuống, định rời ra…

- hãy ôm mình…một chút nữa thôi…mình xin cậu – giọng cậu thật yếu ớt, có lẽ vì nỗi đau đã vỡ òa bên trong cậu…

End POV

Về đến nhà Fany buồn ngủ đến cực độ, có lẽ vì cô ép não bộ mình hoạt động quá nhiều để tìm lại kí ức của mình, nhưng dường như, nó chẳng có chút kết quả…

…nhướng đôi mắt mệt mỏi, Fany có lê thân vào phòng, thả mình rơi tự do xuống giường rồi chìm vào giấc ngủ một cách nhanh chóng…

..

.

- Jessica àh, cậu dậy chưa – Taeyeon gõ nhẹ cửa và nhẹ nhàng mở cửa

- … - Jessica ngồi thu mình trên giường, im lặng

- mình xin lỗi vì khi nãy thô bạo với cậu – Taeyeon tiến lại gần

- cậu đừng im lặng với mình như vậy nữa mà, Jessica…hãy nói gì với mình đi

- xin lỗi – Jessica chỉ nói gọn 2 từ ấy và bắt đầu khóc

- cậu sao vậy – Taeyeon ngồi lên giường, ôm Jessica vào lòng – đừng khóc mà, nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra đi Jessica

- mình không…không nhớ gì ngoài một người tên Yuri cả - Jessica bắt đầu khóc lớn hơn…cơn đau đầu khủng khiếp chợt kéo đến khiến cô gần như ngã quỵ

- đừng, đừng suy nghĩ nữa, cậu sẽ đau lắm đấy, ngoan nào, nằm xuống đây, ngủ đi rồi cậu sẽ khỏe lại – Taeyeon nhẹ nhàng đỡ Jessica nằm xuống, kéo chăn lên đắp cho Jessica…

- cậu…ở lại đây với mình có…được không – Jessica nắm lấy tay và nhìn Taeyeon với đôi mắt đẫm nước

- uhm, mình luôn ở bên cạnh cậu mà – nói rồi Taeyeon kéo chăn, nằm xuống bên cạnh Jessica, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc cô ấy…

- rồi cậu sẽ khỏe lại…rồi chúng ta sẽ thực hiện ước mơ của mình…chúng ta sẽ có baby…có một gia đình hạnh phúc – Taeyeon ôm lấy Jessica vào lòng, nhắm mắt nghĩ về tương lai của 2 người rồi mỉm cười…

END PART 2 - 1

PART 2 - 2

Một thời gian sau…

…thời gian không đủ dài để nhớ lại tất cả mọi chuyện…

…nhưng nó đủ để thích nghi với hoàn cảnh mới, để tạo dựng niềm vui mới…và để bắt đầu quen với người luôn ở bên cạnh chăm sóc, yêu thương ta…

- Sica àh, mình về rồi nè – chưa kịp mở cửa Taeyeon đã la lối om sòm

- Taetae, hôm nay về sớm quá ta – Jessica mừng rỡ chạy ra đón người yêu đi làm về

- haizzz, nhớ ai kia muốn chết luôn, làm xong là bay về đây liền đó – Taeyeon làm mặt ‘chảnh’

- ngoan quá ta, vào đây, ngồi xuống để mình lấy nước cho – Jessica nói mà tay chân hoạt động liên tục, hết treo áo khoát, cất túi xách, đẩy Taeyeon ngồi vào sofa rồi lon ton chạy vào bếp lấy nước…

…sau tai nạn, Jessica dường như là một người khác, thay đổi từ thói quen, khẩu vị, đến cả tính cách nữa…cô hoạt bát hơn, và chăm sóc Taeyeon một cách khác hơn…

…Taeyeon nhận ra điều khác biệt ấy ngay từ đầu…nhưng…sự thay đổi ấy đang dần làm cô cảm thấy vui và…hạnh phúc…

…tình yêu của Taeyeon thay đổi ưh?

…có lẽ là như vậy…càng ngày, cô càng yêu Jessica của hiện tại hơn…một Jessica thật khác…

…trái tim cô không quên hình bóng của Jessica trong quá khứ, nhưng giờ đây nó dành cho Jessica của hiện tại một khoảng không gian lớn hơn, và đang dần…lớn hơn…

..

.

- Fany àh, xin lỗi nha, hôm nay mình phải ở lại làm đêm để giải quyết hồ sơ cho dự án mới – giọng Yuri vang lên bên đầu dây kia khiến Fany có chút hụt hẫng

- sao không mang về nhà làm – giọng Fany có chút khó chịu

- mình mà về thì nhân viên sẽ về theo đấy – Yuri vừa nói vừa cười cố để xoa dịu Fany

- uhm, mình sẽ đợi cậu

- không được đâu, mình về trễ lắm

- YAH, KWON YURI, đã bảo sẽ đợi mà, biết người ta…nhớ cậu không – giọng Fany nhỏ dần

- nhớ mình hả - Yuri trêu Fany

- YAH, ai thèm nhớ cậu, mình chỉ…nhớ thức ăn của cậu thôi – Fany ngượng vì lời nói khi nảy của mình nên tránh sang chuyện khác

- công chúa àh, ngoan đi, mai mình ở nhà cùng cậu mà

- uhm, biết rồi, nhớ về đấy, ở đó chỉ được làm việc, không được để ý ai khác biết chưa – Fany nói với chất giọng lạnh lùng đặc trưng

- uhm, tuân lệnh công chúa

…Yuri gác máy rồi mỉm cười một cách hạnh phúc…cô hạnh phúc vì trái tim mình đang dần chấp nhận Fany, một Fany khác…một Fany bướng bỉnh, cố chấp, không vâng lời…một Fany luôn bày trò khiến cô ‘tức chết’ nhưng phải nhượng bộ, năn nỉ khi cô lỡ lời ‘mắng’ Fany vì trò đùa của cô ấy…một Fany mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn với mọi thứ xung quanh, nhưng ấm áp hơn với mình cô…và…một Fany luôn ngủ quên trên sofa khi chờ cô đi làm về…

…Fany trước kia thường mê chơi và ‘bỏ quên’ cô, thường để cô tự mở cửa và tìm kiếm khắp nhà khi cô đi làm về muộn…

…thành phố Seoul, 12a.m…

Yuri’s POV

…haizzz, mệt thật, xong dự án này phải cho nhân viên nghĩ vài ngày để nạp lại năng lượng mới được…

‘ọt…ọt…ọt’…bụng lại biểu tình nữa rồi…giờ không có Fany mình làm biếng ăn một mình ở ngoài quá…về nhà ăn mì gói vậy – tôi tự nói chuyện một mình khi đang đánh xe thật nhanh về nhà…vì lúc này tôi rất…nhớ em…

Về đến nhà tôi cố mở cửa thật nhẹ, tránh gây tiếng ồn vì giờ đã khuya lắm rồi…

…cũng như mọi khi…nàng công chúa của tôi đang cuộn tròn trong chiếc chăn, nằm trên sofa đợi tôi về…

công chúa àh, vào phòng ngủ nào – tôi thì thầm rồi nhẹ nhàng bế em vào phòng, đặt em nằm xuống giường với tư thế thoải mái nhất rồi đi ra ngoài…

…ngạc nhiên sao…

…uhm, chúng tôi vẫn ngủ phòng riêng…tôi tôn trọng quyết định của em…tôi sẽ đợi đến khi nào em sẵn sàng với mọi thứ…tôi yêu em…

…tắm xong đúng là thoải mái thật, tôi vào bếp định lục lọi tìm gói mì, nhưng…là gì nhỉ

Trên bàn là một tờ giấy ghi chú với dòng chữ quen thuộc của em…

“YAH, KWON YURI…” vừa đọc tờ giấy tôi có thể tưởng tượng được giọng của em ở mức high note…uhm', chỉ sau tai nạn đó em mới dùng ba từ ở âm vực cao này để gọi tôi mỗi khi em tức giận mà thôi

“YAH, KWON YURI…mình không biết nấu ăn nên đã mua vài thứ ăn rồi, mình có mua sẵn súp bánh gạo mà cậu thích áh…trong lò viba, nhớ hâm nóng lại ăn…còn nữa, trong tủ lạnh có nước Ma, uống rồi ngủ sớm…nhớ đó”…

…hìhì phải chi giờ này em còn thức, cùng ăn với em thì vui biết mấy…

…mà dạo này…uhm, chính xác là sau tai nạn…em ngủ nhiều thật…và còn sợ dưa leo nữa chứ - tôi mỉm cười nhớ lại một việc…

FLASH BACK

- Fany àh, dậy đi, hôm nay phải tới bệnh viện theo định kì đó – tôi cố lay Fany trong vô vọng…

- này, trả lời mình đi, mình đánh thức cậu gần nửa tiếng rồi đó

- …

Fany vẫn không nhúc nhích chút nào cả…chợt tôi nghĩ ra 1 kế hay…

- ha ha ha kiếm cái gì lạnh lạnh áp vào má cô ấy…chắc sẽ tỉnh ngay thôi

…nói rồi tôi mở tủ lạnh, định tìm lon nước ngọt, nhưng…trái dưa leo hôm qua tôi mua ở siêu thị định về đắp mặt nạ đã ‘quyến rũ’ tôi…

- Fany àh…dạy mau – vừa nói tôi vừa đưa cái vật xanh xanh này lại gần em

- ÁHHHHHHHH… - tiếng hét âm vực cao từ miệng Fany khiến tôi ù tai trong vài giây…

- YAH, KWON YURI, mang cái thứ xanh xanh ấy ra khỏi đây…hoặc tôi sẽ cho cậu chết cùng nó – Fany đứng trên giường, kéo cái chăn trùm lên người, tiện tay cầm cây đèn ngủ đứng ở thế phòng ngự <làm như đấu kiếm không bằng >

- cái này – tôi vừa nói vừa cầm trái dưa leo chỉ về phía Fany – là dưa leo mà...

- YAH…tránh xa tôi ra – Fany lùi lại, tiện chân đá luôn cái gối vào mặt tôi, làm tôi mất đà…nằm đo sàn nhà

…sau khi giải quyết thứ mà Fany gọi là vũ khí hủy diệt màu xanh ấy xong, tôi từ trạng thái chủ động dần chuyển sang bị động…

…con người hết mực cứng rắn với vẻ ngoài xẹt xi, lạnh lùng biết bao trai gái dòm ngó, khao khát như tôi giờ trở thành một con cún con tíu tít chạy theo năn nỉ em đủ điều…

…lúc trước em đâu có ghét thứ này…dạo gần đây tôi cũng ít mua nó…kể từ khi em gặp tai nạn…

…đúng rồi, đã lâu rồi kể từ khi em gặp tai nạn, cho đến hôm qua tôi mới mua nó ở siêu thị, để nguyên nó trong túi và cho nó vào tủ lạnh…

…tôi biết em không rảnh rỗi để mở cái túi ra xem nó có gì…

END FLASH BACK

…thôi biết sao bây giờ…tôi có lẽ đang yêu con người mới này hơn rồi đấy, con người ít nũng nịu, mà hay gây sự, bướng bỉnh như em đó…

End POV

Sáng hôm sau…

- Fany àh, dậy đi, trưa rồi đấy – Yuri vừa nói vừa lây nhẹ Fany

- uh…cho mình ngủ chút đi Tae – Fany nói trong khi mơ ngủ

- gì chứ…cậu gọi ai – Yuri cố hỏi lại vì sợ mình nghe nhầm

- Taetae àh, cho mình ngủ một chút nữa thôi

…vừa nghe Fany lặp lại cái tên ấy, sắc mặt Yuri bỗng thay đổi…cảm giác khó chịu đang kéo đến…

…giận dữ…

…ghen tuông…

…Yuri nắm chặt lấy đôi bàn tay của mình rồi nắm lấy đôi vai của Fany, lay thật mạnh

- Tiffany, cậu mở mắt ra, nhìn mình – Yuri quát lớn, khiến Fany giật mình, bật người dậy

- gì vậy Yuri – Fany ngơ ngác hỏi

- cậu vừa gọi tên ai

- ai?

- Taetae, là ai – Yuri càng quát lớn…

- Tae…Taetae… - dường như có vài hình ảnh quen thuộc, nhưng mờ ảo đang xuất hiện trong đầu Fany…

…cô nhắm mắt thật chặt, cố suy nghĩ để được thấy nó một cách rõ ràng hơn…

- đau…mình đau đầu quá – Fany đưa tay ôm lấy đầu mình, trước mắt cô giờ đây mọi thứ đều mờ mờ…ảo ảo…

- Fany…Fany, cậu sao vậy…mình xin lỗi – Yuri ôm chặt Fany vào lòng, cố xoa dịu cơn đau ấy

- Yuri àh, đầu mình…đau quá…nó như sắp nổ tung vậy – Fany đã không còn kiềm chế được nước mắt của mình nữa

- mình đưa cậu đến bệnh viện – Yuri nói rồi dìu Fany ra xe…

- cô ấy sao rồi thưa bác sĩ

- bệnh nhân bị sốc nhẹ, do tổn thương não bộ từ tai nạn trước, trong thời gian này nên tránh bệnh nhân gượng ép mình nhớ hay cố nhớ lại, nó sẽ gây ra những cơn đau đầu tương tự hoặc hơn thế…tốt nhất hãy cho cô ấy thời gian, đừng ép cô ấy phải nhớ ra mọi thứ - vị bác sĩ già từ tốn giải thích, từng lời, từng chữ khiến Yuri cảm thấy căm ghét bản thân mình…

…chính sự nóng nảy của Yuri đã khiến Fany phải như thế này

- xin lỗi cậu, Fany…cậu đừng nhớ lại nữa…cậu đừng trở về như trước kia nữa…mình xin cậu…hãy cứ là Fany như bây giờ…đừng cố tìm về con người trước kia của cậu nữa…vì mình yêu…yêu cả 2 cậu…mình yêu Fany ngày ấy và càng yêu Fany hiện tại hơn…Fany àh – Yuri nói trong nước mắt và ngã dần xuống thành giường vì mệt mỏi

END PART 2 – 2

PART 2 - 3

PG - 15

- Taetae àh, hôm nay mình đi shopping nha – Jessica nũng nịu với Taeyeon

- uhm', lâu lâu mới có một ngày nghỉ, cậu muốn đi đâu mình cũng chìu – Taeyeon mỉm cười trước cái cách đòi hỏi trẻ con của Jessica…

- yeahhhhhhh – Jessica mừng rỡ, nhảy lung tung khắp nhà khiến Taeyeon càng cảm thấy vui hơn nữa…

Tae’s POV

…nhìn cậu ấy vui thật…từ sau tai nạn đó Sica đã trở nên vui vẻ hơn, thậm chí cậu ấy còn trẻ con hơn nữa chứ…

…cứ mãi vui vẻ, hạnh phúc thế này nha Sica, mình yêu nụ cười ấy của cậu, yêu cách cậu nũng nịu với mình nữa…

- Taetae àh, đi thôi – Jessica khoát lên mình nguyên bộ đầu màu hồng từ đầu đến chân, xuất hiện trước mặt tôi và làm vài cái agyo thật đáng yêu

- uhm, đi nào công chúa – tôi vui vẻ đứng lên, mở cửa mời cô ấy ra xe và khởi hành…

End POV

- mở nhạc lên nào – Jessica la ó om sòm như một đứa trẻ lâu ngày được dẫn đi chơi

- cậu muốn nghe nhạc àh – Taeyeon ngạc nhiên hỏi

- uhm, vậy mới vui – một nụ cười thật tươi nở trên gương mặt đáng yêu ấy

Cả ngày hôm ấy Jessica đi tung tăng khắp nơi, mua đủ thứ, và dường như…tất cả đều là màu hồng…

Đi chơi mệt rồi thì nàng ta lại nũng nịu đòi ăn, đòi về nhà…mệt bở hơi tai nhưng Taeyeon cảm thấy hạnh phúc vì cô đã đem đến niềm vui cho Jessica

- Taetae àh, về nhà được rồi đấy, có lẽ mọi chuyện đã xong – Jessica nở một nụ cười đầy bí ẩn khiến cho gương mặt trẻ con kia càng ngố hơn

- hơ…sao gọi mãi không ai ra mở cổng vậy – Taeyeon cảm thấy bực bội khi gọi cửa không được

- thôi mà Taetae, chắc họ đang làm gì đó, mình xuống mở cổng, cậu chạy xe vào nha – Jessica nói rồi không đợi Taeyeon phản ứng, cô xuống xe, mở cổng nhà rồi đi thẳng vào trong…

- Sica không đợi Tae hả - Taeyeon nói với theo

- lạ thật, hôm nay cô ấy sao vậy – Taeyeon lẩm bẩm một mình rồi chạy xe vào nhà…

…căn nhà trở nên im ắng đến lạ thường…hơn nữa…mọi người cũng biến mất…cả…Jessica cũng không thấy đâu sau khi mở cổng…điều đó khiến Taeyeon có chút lo lắng…

- Sica àh – Taeyeon gọi lớn khi bước vào nhà – sao không ai bật đèn lên vậy

…Taeyeon đưa tay định mở đèn thì một bóng đen xuất hiện, trên tay cầm một cái bánh kem…trước ánh sáng mờ ảo của ngọn nến, Taeyeon có thể nhận ra người ấy…

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday my Taeyeon

Happy birthday to you

...giọng hát của Jessica vang lên cùng sự xuất hiện của cái bánh kem khiến Taeyeon như không tin vào mắt mình…cô vui sướng đến nước mắt tuông trào

- hãy ước một điều và thổi nến đi Taetae – Jessica dịu dàng nói

- uhm – Taeyeon mỉm cười rồi nhắm mắt cầu nguyện điều gì đó, sau đó thổi tắt nến và bật đèn lên…

…càng ngạc nhiên hơn, trước mắt Taeyeon là một bữa tiệc sinh nhật ấm cúng dành cho 2 người…

- cảm ơn cậu – Taeyeon thì thầm vào tai Jessica

- sinh nhật vui vẻ, đây là quà cho cậu – nói dứt lời, Jessica đặt một nụ hôn vào má Taeyeon khiến gương mặt Taeyeon không thể đỏ hơn nữa…

- mình…ăn nhá – Taeyeon ngượng ngùng bới nụ hôn đó…

…đây không phải lần đầu 2 người hôn nhau, nhưng có một thứ cảm giác kì lạ đang chạy trong người Taeyeon…dường như nó…khác hẳn với trước đây…

Tae’s POV

…mình sao thế này…chẳng phải mình và cậu ấy đã…hôn nhau…vài lần rồi sao <phải vài lần k ta…>

…nhưng sao nó khác quá…

…dường như đó là một…Jessica khác…

…không đâu…có lẽ vì từ sau tai nạn đó thì đây là lần đầu tiên cô ấy hôn mình…

End POV

- Taetae…cậu sao vậy, không ngon àh – Jessica nhìn Taeyeon một cách lo lắng

- không…mình đang vui – Taeyeon nở nụ cười baby khiến trái tim Jessica tự dưng…lỗi một nhịp…

- cậu muốn…uống một chút không – Jessica nhìn Taeyeon trong khi với tay về phía chai rượu vang được chuẩn bị sẵn

Jessica’s POV

…nhìn cậu vui mình cảm thấy thật hạnh phúc…Taeyeon àh…trước đây cậu và mình như thế nào…sao cậu không kể lại cho mình nghe vậy…

…nhiều lúc bên cạnh cậu, mình lại cảm thấy ghen tị với Jessica của trước kia, bởi lẽ cậu bên cạnh ‘cậu ấy’ lâu hơn mình…

…mình thật ngốc khi cảm thấy ghen tị với bản thân mình đúng không…

…hôm nay, nhìn giọt nước mắt hạnh phúc của cậu mình chỉ muốn buông tay ra khỏi chiếc bánh, chạy đến, ôm cậu thật chặt…nhưng sao vẫn có chút cảm giác

ngượng ngập bên trong mình…

…chẳng phải chúng ta là một cặp sao…sao từ khi bị tai nạn, mình chưa một lần nào dám mở miệng nói với cậu rằng…mình yêu cậu, Taeyeon…

…suy nghĩ một hồi, tôi hỏi cậu…

- cậu muốn…uống một chút không – tôi nhìn Taeyeon trong khi với tay về phía chai rượu vang được chuẩn bị sẵn…

- cậu…muốn uống ưh – Taeyeon tròn xoe mắt nhìn tôi đây ngạc nhiên

- uhm, hôm nay vui mà – tôi mỉm cười nhìn cậu ấy rồi bật nhẹ cái nút chai được khui sẵn ra

- uhm, nhưng uống ít thôi nhé, cậu không uống được rượu mà đúng không – Taeyeon vẫn tỏ ra ngại ngùng nhìn về phía chai rượu…

- ngốc àh, không sao đâu – tôi cười rồi bắt đầu rót rượu cho cả hai chúng tôi…

End POV

…một ly…

…hai ly…

- dừng lại đi, cậu sẽ say đấy – Taeyeon ngăn Jessica khi cô định rót thêm

- không sao mà, chẳng phải mình vẫn ổn sao – Jessica đẩy nhẹ tay Taeyeon và tiếp tục…

…ba ly…

…bốn ly…

- hức…mình đã…hức bảo rồi mà…uống nhiều hức…không được đâu – mặt Taeyeon đỏ ửng lên vì tác dụng của rượu…

- hì hì…hôm nay vui mà Taetae – Jessica cũng bắt đầu ngấm rượu

- mình về phòng đây hức – Taeyeon đứng dậy, bước đi thật loạng choạng…

- Taetae…mình…yêu cậu – lời nói của Jessica khiến Taeyeon dừng bước

- uhm, mình…cũng yêu cậu…lên phòng nghỉ ngơi đi công chúa – Taeyeon mỉm cười rồi tiếp tục bước đi

…Taeyeon quay lưng định bước đi thì bị Jessica kéo tay lại…

…chưa kịp giật mình thì môi của Jessica đã yên vị trên môi Taeyeon…

hai đôi môi mềm mại…hai chiếc lưỡi ẩm ướt…và hai tâm hồn khao khát đang tìm đến nhau…

Jessica cắn nhẹ môi dưới của Taeyeon rồi đưa lưỡi của mình vào bên trong, quấn chặt lấy lưỡi của Taeyeon…

- mình yêu cậu – Jessica thì thầm giữa nụ hôn

- mình…mình cũng yêu cậu, mình rất nhớ cậu Jessica – Taeyeon nói và khẽ kéo Jessica về phía mình…

…cả hai tách nhau ra để tìm chút không khí…sau đó lại tiếp tục những nụ hôn thật sâu…

…Taeyeon nhanh nhẹn điều khiển nhịp thở của mình, dìu Jessica vào phòng và ấn nhẹ cô ấy xuống chiếc giường của mình…

…đôi bàn tay khao khát luồn vào bên trong chiếc áo sơmi màu hồng khiến Jessica khẽ rên nhẹ…

…điều đó càng kích thích Taeyeon, cô đưa tay giật mạnh khiến tất cả nút trên áo Jessica rơi ra…cả hai nhanh chóng trút bỏ những gì vướng bận trên cơ thể

nhưng vẫn không dứt nụ hôn nóng bỏng của mình…

…đôi môi Taeyeon giờ đang ‘gặm nhấm’ một bên tai của Jessica…nó mang đến cho cả hai cảm giác thật…khó tả…

- Taeyeon àh…đừng…đừng trêu mình nữa – Jessica nói trong hơi thở khó nhọc…

…Taeyeon chuyển dần nụ hôn của mình xuống cổ…ngực…bụng…và cuối cùng là nơi ẩm ướt ấy…

…nhịp điệu lúc nhẹ nhàng, lúc mạnh mẽ của Taeyeon khiến Jessica cong người lên để tiếp nhận…

…đối với những con người sống trong đam mê thể xác thì đây là một trong những chuyện hiển nhiên phải có trong mối quan hệ…nhưng đối với một tình yêu

đích thực, thì nó chính là con đường dẫn lối đến thiên đường…nơi mà mọi cảm xúc hay tình cảm giữa hai người hòa thành một…

…màn đêm yên tĩnh buông xuống…đến cả những con côn trùng hằng ngày náo nhiệt bên khu vườn cạnh nhà Taeyeon giờ đây cũng trở nên im lặng, nhường khung cảnh thơ mộng này cho hai con người đang bên nhau trong căn phòng kia…

…sáng hôm sau

- cô chủ ơi, hôm nay cô có buổi họp sớm – bà quản gia gõ nhẹ vào cửa

- cảm ơn bà, cháu dậy ngay – Taeyeon nói thật rẽ tránh làm con người tóc vàng cuộn tròn trong chiếc chăn thức giấc…

…nhưng có lẽ Taeyeon không nói đủ nhỏ để làm điều đó…

- Taetae – Jessica nói khi đưa tay dụi dụi vào mắt

- hử, công chúa dậy rồi àh – Taeyeon mỉm cười, đặt một nụ hôn nhẹ lên tóc Jessica

- đừng đi mà – Jessica bắt đầu giở trò, làm nũng

- hôm nay Taetae có buổi họp sớm – Taeyeon cố an ủi công chúa của mình

- đừng đi mà…Sica không muốn Taetae đi đâu – Jessica hờn dỗi

- thôi thôi, được rồi, Tae điện thoại lên công ty

- alô, Sooyoung hả, hôm nay mình bận, cậu chủ trì buổi họp rồi báo cáo lại cho mình nha

- what…mình đang định gọi cho cậu đây, hôm qua…mệt quá nên mình định xin cậu cho nghỉ một bữa hìhì

- YAH…cậu và Hyo tốt nhất đừng làm chung một công ty…hai cậu lúc nào cũng nghỉ cùng lúc khiến mình muốn điên đầu luôn nè – Taeyeon quát nhưng lại nở

một nụ cười…nụ cười hạnh phúc cho chính mình…và cả cho hai người bạn thân của mình…

- hì hì, vậy nha, hôm nay mình và Hyo nghỉ, cậu gọi cho Sunny đi

- YAH, CHOI SOOYOUNG

- alô…alô…sao lại không nghe gì hết nè…alô…mất tín hiệu rồi – Sooyoung giả vờ mất tín hiệu rồi tắt nguồn điện thoại và…chui vào mềm… <để làm gì mọi người tự suy diễn nha>

- alô, Sunny… - Taeyeon chưa kịp hoàn thành câu nói thì…

- biết rồi, hôm nay nhà cậu có việc, còn Hyoyoung thì mệt nên ba người dồn việc lên Sunny bé nhỏ này chứ gì – Sunny làm một tràng không kịp thở

- hì hì cậu là nhất mà – Taeyeon chỉ biết cười trừ

- vậy xong việc phải cho mình một kì nghỉ với Minmin của mình nhá – Sunny thừa cơ hội ra điều kiện

- được rồi, 3 ngày 2 đêm, resort Paradise được chưa – Taeyeon bí thế đành chấp nhận

- Good job baby ha ha – giọng Sunny vang lên từ đầu dây bên kia, nhưng dường như là để nói với Hyomin, người yêu của cô…

- phù…cuối cùng cũng xong – Taeyeon đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, và…nằm xuống bên cạnh Jessica, ôm cô ấy vào lòng…tiếp tục mơ về hạnh phúc của 2 người…

..

.

Thời gian thấm thoát trôi qua…dường như cả bốn con người đang dần quên đi quá khứ và hạnh phúc với cuộc sống hiện tại của mình…cho đến một ngày…ngày của…những định mệnh…

END PART 2 – 3

PART 3 – 1

- Fany àh, nhanh lên không chúng ta sẽ trễ đó – Yuri hối thúc một cách nhẹ nhàng vì sợ nàng kia lại nổi giận

- biết rồi – một giọng nói ngọt ngào đến hồ nước tháng 7 phải đóng băng…

- hì hì, công chúa ơi, tại cái đồng hồ nó báo sắp trễ chứ đâu phải Yul muốn hối thúc công chúa đâu – Yuri cười trông rõ ngố

- giỏi miệng quá ha – Fany ‘liếc yêu’ ai kia – đi thôi

- nhưng mà…

- sao nữa…

- còn thiếu cái này nà – Yuri nói trong khi tay chỉ chỉ vào má mình

- con người này – hành động trẻ con của Yuri làm Fany bậc cười…

…cô tiến đến, nhưng không vội tặng Yuri một nụ hôn lên má…đôi môi cô nghịch ngợm đặt trên đôi môi của ai kia, làm cho con người đó đứng hình vài giây…

- YAH, TIFFANY, ai cho cưỡng hôn người ta – Yuri giả vờ la lối om sòm để che giấu sự ngượng ngùng của mình…

- thích thì làm thôi, không muốn thì coi như đây là lần cuối – Fany tuyên bố một câu xanh rờn rồi quay lưng bỏ đi để lại cho Yuri một núi hành lý…của Yuri là 2, còn của Fany là…8 <Y_Y>

…thì ra Yulti nhà mình tham gia một chuyến du ngoạn biển một tuần trên chiếc du thuyền hạng nhất của Đại Hàn Dân Quốc…

- đông vui quá ta – Yuri cố ý cắt ngang dòng không khí lạnh đang chuyển động quanh mình

- ồn ào, về phòng đây – Fany quay lưng bỏ đi, mỉm cười vì con người lạnh lùng, đứng đắng, phong độ một thời đang lũi thũi bước theo cô như một con cún ngoan ngoãn…

Trong phòng Yulti

- thích không công chúa – Yuri tự hào khoe căn phòng mình đã đặt cho hai người…căn phòng này là nơi đầu tiên…hai người ngủ cùng nhau sau tai nạn đó – nghĩ đến đó tự dưng đầu óc Yuri trở nên đen tối…và nó thể hiện qua nụ cười ‘gian xảo’ của cô…

- cậu cười gì ghê vậy – dường như Fany đã nhận ra điều đó

- ha…đâu có, tại mình vui mà – Yuri xua tay chống chế

- mình muốn ra hồ bơi, cậu đi không

- đi chứ…không đi…ai coi chừng cậu – giọng Yuri nhỏ dần

- uhm, đi nào – Fany nói rồi khẽ đưa tay, nắm lấy bàn tay của tên ngốc đang đứng đối diện mình…

…thiệt tình, sau tai nạn không chỉ một mình Fany thay đổi mà Yuri nhà ta cũng thay đổi theo…

…người gì đâu càng ngày càng ngốc nghếch…nhiều lần Fany bày tỏ tỉnh cảm của mình sờ sờ trước mắt, mà ai kia hồn nhiên đến không biết làm con gái người ta quê…

…rõ ràng Fany nói cho Fany một ít thời gian để cảm nhận được tình cảm của Yuri, ai ngờ tên đại ngốc ấy cho nó trôi vào quên lãng luôn hay sao áh…

FLASH BACK

- Yuri àh, mình quên khăn tắm rồi cậu lấy giúp mình đi – Fany nói vọng ra từ căn phòng tắm bằng kính trong suốt nằm trong khu vệ sinh của căn hộ…

- của cậu nè – thật không ngờ tên ngốc ấy nhắm chặt mắt, mở cửa đưa khăn cho Fany rồi chạy ra ngoài thật nhanh…

- Yuri àh, dây kéo bị kẹt rồi – Fany nói vọng ra từ phòng mình khi cô đang thay đồ

- đợi mình chút – Yuri lại lon ton chạy vào và vẫn nhắm chặt mắt giúp đỡ Fany

- tối nay nóng quá – Fany cố tình diện bộ đầm ngủ Victoria’ secret mỏng tang, lượn lờ n vòng trước bàn làm việc của Yuri

- máy lạnh phòng cậu hư àh, hay tối nay đổi phòng đi, mình ngủ ngoài sofa cũng được – Yuri nói mà mắt chăm chăm nhìn vào xấp hồ sơ của mình…

- Yuri, mưa lớn quá, cậu vào đây với mình đi – giọng Fany nhão nhẹt

- uhm, nhắm mắt ngủ đi công chúa, mình nằm dưới sàn, có gì gọi mình nha – Yuri vừa nói vừa nhanh tay trải nệm xuống sàn nhà…

- YAH, KWON YURI, cậu đi ra ngoài mà ngủ - dường như Fany đã hết sức chịu đựng tên đại ngốc này nên thẳng chân đá Yuri ra ngoài một cách không thương tiếc…

END FLASH BACK

..

.

Khu hồ bơi dành cho V.I.P

- thay đồ thôi, lâu rồi mình không đi bơi – Jessica hào hứng khi thấy bể bơi tuyệt vời của chiếc du thuyền

- Jessica àh, từ từ thôi, nhớ khởi động kĩ đó – Taeyeon dặn dò một cách kĩ lưỡng trước khi cho Jessica xuống hồ bơi…

- mình xuống nha, có gì thì gọi mình – Jessica vừa nói vừa vẫy tay với Taeyeon…

- YAH, TIFFANY, sao lại mặc đồ hở hang vậy hả - Yuri đỏ cả mặt khi nhìn vào con người đang diện một bộ bikini 2 mảnh màu đỏ chói

- hơ, đi bơi không mặc bikini…không lẽ cậu muốn mình mặc Hanbok – Fany lườm Yuri một cái thấy rõ…

- Yah…mình không thích, cậu vào thay bộ khác mau lên

- bộ nào cũng như nhau thôi ngốc – Fany thè lưỡi trêu Yuri rồi nhảy ùm xuống hồ bơi mà không thèm khởi động…

Fany’s POV

…tên ngốc kia…thiệt là làm mình tức chết đi mà – tôi lẩm nhẩm một mình khi đang bơi ngửa…

…nói bơi ngửa cho nó shock, thật ra tôi chỉ nằm ngửa trên mặt nước rồi dùng chân đẩy cơ thể mình chuyển động thôi…

- Taetae, ở đây mát lắm – một giọng nói khá…quen thuộc vang lên bên tai tôi…

…Tae…Taetae…là cái tên…lần trước Yul đã hỏi mình…

End POV

…trong một phút lơ đễnh trong suy nghĩ của mình, Fany đụng trúng một người đang bơi ngược hướng với cô…

- xin lỗi, tôi sơ ý – người ấy cúi đầu tỏ vẻ hối hận…

- không, là lỗi của tôi, xin lỗi – Fany cũng làm động tác tương tự…

…rồi cả hai cùng ngước lên…và…

- Áhhhhhhhh – tiếng hét thất thanh của 2 cô gái vang khắp khu hồ bơi…

…không biết do dưới hồ có thủy quái hay tại bị chuột rút…cả 2 cùng bị lôi tuột xuống dòng nước…bị kéo mạnh xuống đáy hồ…

…một lần nữa…

…cơ thể bất động…

…mùi thuốc tẩy trông nước hồ bơi xông lên thật khó chịu…

…những âm thanh hỗn loạn, bát nháo mà tai Fany không thể nghe rõ, nó vang lên quanh cô…

…một luồng ánh sáng mờ ảo đang hướng về phía cô…

…Fany cảm thấy…khó thở…mắt lịm dần…

..

.

END PART 3 - 1

PART 3 - 2

- hức – một tiếng nấc nhỏ phát ra từ miệng cô gái

- Jessica…cậu tỉnh lại rồi phải không

“giọng nói…sao nghe quen thuộc quá…tôi đang ở đâu…đây là thật…hay là mơ”

- Sica àh, mở mắt ra nhìn mình nè

- đây…là đâu… - Jessica từ từ mở mắt ra

- là phòng chúng ta, cậu vừa bị chuột rút dưới hồ bơi đó – Taeyeon lo lắng nhìn Jessica

- là…là cậu àh – Jessica tỏ ra hơi ngạc nhiên khi gương mặt đầu tiên cô nhìn thấy là Taeyeon mà không phải một người cô mong đợi…

- cậu mệt rồi, nghỉ ngơi cho khỏe, mai chúng ta sẽ quay về nhà – Taeyeon cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Jessica

- Taetae…cứu mình – Fany giật mình trong cơn mê sảng và bật dậy để thoát ra khỏi nó…

- Fany, cậu sao vậy – Yuri chạy tới ôm Fany vào lòng, để cô ấy cảm thấy an toàn hơn…

- Taetae àh, mình sợ lắm – Fany khóc trong sợ hãi và biết mình đang an toàn trong một vòng tay, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn nhận ra chủ nhân của vòng tay ấy…

- lại là Taetae…cậu nói mau tên đó là ai chứ - Yuri tức giận đứng dậy thật nhanh và không quen nhìn chằm chằm vào Fany

- ơ…Yul…là cậu sao – Fany tròn xoe đôi mắt nhìn con người đang đứng đối diện mình

- ngạc nhiên àh, cậu thất vọng vì mình không phải cái người tên Taetae chứ gì – Yuri nói rồi quay lưng bỏ đi, và không quên nói vọng lại – mai chúng ta về nhà…

- Yul àh, không…không phải như cậu nghĩ đâu…

Fany’s POV

…mọi chuyện sao lại như thế này…

…nó mờ ảo quá…nó xa lạ mà lại gần gũi quá…

…mình…mình nhớ người tên Taetae…

…một người nữa…

…là…Jessica…

…tôi hoảng hốt hơn khi hàng loạt hình ảnh về khoảng thời gian vừa qua cứ dồn dập ùa về bên trong kí ức tôi…

…tôi thấy Taetae…

…tôi thấy người con gái bên cạnh cậu ấy…

…tôi thấy cậu ấy gọi người đó là…Jessica…

…không…là tôi mà…

…người tên Jessica là gương mặt tôi nhìn thấy mỗi khi đứng trước gương…và cả khi nhìn vào mắt Taeyeon…

…tôi chạy về phía chiếc gương đặt ở bàn trang điểm…

…không…

…không thể nào…

…con người trong gương lúc này…

…sao lại là…T…T.i.f.f.a.n.y…

End POV

- KHÔNGGGGGGG – tiếng la thất thanh từ phòng Fany…và sau đó là một tiếng xoảngggg lớn…

- Fany, cậu sao vậy – Yuri giật mình khi nghe tiếng thét của Fany, cô nhanh chóng chạy vào phòng…

Bệnh viện Seoul…

- có lẽ chấn thương vùng não đã gây chứng hoang tưởng khiến bệnh nhân luôn nghĩ về một điều gì đó không có thật – vẫn là vị bác sĩ già, người điều trị cho Fany suốt thời gian qua

- bác sĩ nói sao, Fany bị hoang tưởng àh – Yuri nôn nóng hỏi trông khi mắt không rời cô gái đang ngồi thu mình trong phòng theo dõi kia

- vâng, gia đình cần quan tâm, tránh để bệnh nhân kích động…đối với những trường hợp này, bệnh nhân sẽ thường gây thương tích cho bản thân…

- cảm ơn bác sĩ…

- Jessica, cậu sao vậy – Taeyeon cảm thấy lo lắng khi Jessica cứ nhốt mình trong phòng, miệng lẩm nhẩm một cái tên mà Taeyeon đã từng nghe thoáng qua…

- Taeyeon, hãy kể cho mình những chuyện xảy ra sau khi mình gặp tai nạn đi – Jessica nắm lấy tay và nhìn Taeyeon với ánh mắt thật buồn

- Uhm – Taeyeon ngồi xuống bên cạnh, kể lại những chuyện mà hai người cùng trải qua…

Jessica’s POV

…Taeyeon àh, ánh mắt cậu thật hạnh phúc khí nhắc đến ‘Jessica’ ấy…

…mình đã hiểu ra mọi chuyện…mình đang cố chấp nhận sự thật, nhưng…mình biết nói sao cho cậu hiểu đây…

- mấy ngày qua cậu…hạnh phúc chứ - tôi quay sang, nhìn sâu vào mắt cậu để hiểu rõ hơn cảm giác của cậu lúc này…

- tất nhiên rồi, chỉ cần bên cạnh cậu…chỉ cần nhìn thấy nụ cười của cậu là mình hạnh phúc rồi – cậu ấy mỉm cười nhìn tôi…

…tôi cũng cười đáp lại…nhưng tim lại nhói lên một chút…

…tôi đang sao thế này…

…tôi đang đối diện với người tôi yêu…nhưng sao…cảm giác kì lạ thế này…

…dường như…tôi đang nhớ cậu…tôi đang nhớ cậu Yul àh…

- cậu yêu Jessica…uhm…ý mình là…cậu yêu con người mới của mình chứ - tôi ngập ngừng nhưng vẫn cố nói hết lời của mình

- uhm'…cậu như một người hoàn toàn khác sau tai nạn đó…nhưng nhìn cậu vui vẻ, hoạt bát hơn trước, mình rất vui – hình như Tae đang lãng tránh câu hỏi của tôi…

- hãy trả lời câu hỏi của mình – tôi nắm chặt tay cậu, và nhìn thấy có chút thay đổi trong ánh mắt cậu

- uhm…mình…y.ê.u… - Taeyeon cúi người xuống tránh ánh mắt của tôi…

- vậy cậu hãy bình tĩnh nghe mình nói – tôi nâng nhẹ cằm cậu lên và một lần nữa nhìn vào đôi mắt ấy…

- người đó…Jessica đó..không phải là mình

- cậu nói gì…mình không hiểu gì cả…

- đó là Fany…mình và cô ấy bị tráo đổi linh hồn khi cả hai gặp tai nạn…

- cậu đang nói gì vậy Jessica – Taeyeon nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên – đây là thế kỉ 21 rồi, sao cậu còn tin vào những câu truyện chỉ có trong truyền thuyết đó…

- hãy tin và suy nghĩ về những điều mình nói…cậu không thấy mình đã hoàn toàn thay đổi sau tai nạn sao???

- cậu…

- tính cách…hành động…lời nói…cử chỉ…điệu bộ…và sở thích hoàn toàn thay đổi…chỉ có diện mạo bên ngoài là mình thôi…

- đừng nói nữa Jessica àh…cậu làm mình đau đầu quá…

- ổn thôi Taeyeon, mình biết cậu cần thời gian để chấp nhận việc này…nhưng…hãy để trái tim cậu được hạnh phúc – tôi nói rồi rời khỏi căn phòng đó…

…lúc này đây tôi hiểu cậu cần được yên tĩnh để suy nghĩ cho riêng mình…

…và lúc này đây…tôi cũng cần một nơi yên tĩnh để nghĩ về cậu ấy…nghĩ về…Yuri…

End POV

- Fany àh, dậy uống thuốc đi nào – Yuri nhẹ nhàng kéo tấm chăn đang đắp trên người Fany xuống

- sao là bộ đầm ngủ màu hồng này…chẳng phải cậu ấy nói không thích và cất nó vào trong tủ lâu nay rồi sao – Yuri nói một mình khi nhìn thấy Fany khoát trên người bộ đần ngủ mà cô ấy từng ghét nhất…

- Taeyeon àh, mình yêu cậu…đừng rời xa mình – Fany nói trong cơn mê sảng nhưng nó lại bắt đầu làm Yuri thấy khó chịu

- lại là Taeyeon…cậu xem mình như không tồn tại hả Tiffany – Yuri quát lớn khiến Fany giật mình tỉnh giấc

- cậu…sao vậy

- không gì, dậy uống thuốc đi – Yuri lạnh lùng nói

- mình không bệnh, sao lại bắt mình uống thuốc

- bác sĩ bảo nó tốt cho thần kinh của cậu

- ý cậu…ý mọi người là…mình điên sao

- không phải vậy đâu Fany, nghe mình nói đi…

- không cần phải như vậy, tôi không điên…tôi rất bình thường

- mình… - Yuri vừa định mở lời thì chuông cửa vang lên…

…cánh cửa mở ra và một gương mặt…rất lạ…

- xin lỗi cô tìm ai – Yuri mở cửa, đứng đối diện với người ấy…

- cậu vẫn khỏe chứ - cô gái mỉm cười với Yuri

- cô là ai, sao nói chuyện thân mật với tôi như vậy – Yuri cảm thấy khó chịu

- là mình…Fany sau tai nạn đây – người ấy nắm tay và nhìn Yuri với ánh mắt tha thiết, mệt mỏi…

- lại là gì nữa đây…

..

.

- mọi chuyện là như vậy, mình chỉ muốn xác định rằng cậu ấy thật sự có tình cảm với Taeyeon – Jessica nói và chỉ vào Fany

- mình… - Fany ngập ngừng – Taetae đã biết chuyện rồi àh…

- uhm…hãy hành động bẳng cả trái tim của mình – Jessica mỉm cười với Fany

- thôi đủ lắm rồi – Yuri cắt ngang câu chuyện – mấy người xem tôi là gì hả…mấy người muốn níu lấy hạnh phúc bé nhỏ của mình…bảo vệ trái tim của mình…và trái tim của người mình yêu…còn tôi thì sao…

- trái tim tôi là gang…là thép…nó không biết tổn thương ư… - Yuri nói trong giận dữ

- Yul àh…cậu hãy bình tĩnh lại – Jessica dịu dàng nắm lấy tay Yuri

…bàn tay nhỏ bé vừa chạm vào bàn tay lớn hơn thì bị hất mạnh ra…

…một ánh mắt giận dữ nhìn thẳng vào Jessica

- đi ra…đi ra khỏi nhà tôi…tránh xa khỏi tầm mắt của tôi…

…Jessica chạy thật nhanh…nhanh nhất có thể khi lời nói vừa rồi đã được chính miệng Yuri…người đang nắm giữ trái tim cô, nói với cô…

…những tưởng mọi việc trên đời này điều do con người điều khiển…

…những tưởng tình yêu sẽ được thể hiện qua trái tim, qua tâm hồn…chứ không phải qua thể xác…

…mọi việc ngày càng trở nên phức tạp và rắc rối theo đúng nghĩa của nó…

…cứ thế Jessica chạy mãi…chạy mãi đến khi chân cô mỏi rã rời…đôi mắt nhòe đi…mọi thứ xung quanh chìm vào bóng tối…

- đây…là đâu…

- nhà mình…người ta thấy cậu ngất trên đường…chỉ có số điện thoại của mình trong danh bạ nên họ gọi cho mình – Taeyeon nhẹ nhàng lau đi vệt mồ hôi trên trán Jessica

- mình xin lỗi cậu…Taeyeon àh – Jessica nói nhưng không nhìn Taeyeon

- sao lại xin lỗi mình

- mình đã yêu cậu…chúng ta đã hạnh phúc…nhưng…số phận không cho chúng ta đến với nhau – Jessica nói và mắt cô bắt đầu ướt

- cậu nói gì vậy Sica – Taeyeon ngạc nhiên nhìn Jessica

- mình xin lỗi…vì giờ đây…con tim mình đã…không thuộc về cậu nữa…ngày mai…mình sẽ dời đi –nước mắt bắt đầu lăn dài trên gương mặt mệt mỏi, xanh xao ấy…

- cậu làm sao vậy Sica…mình…mình yêu cậu…mình cần có cậu bên cạnh – Taeyeon nắm chặt lấy vai Jessica…và…khóc

- hãy lắng nghe con tim cậu…nó đang đập…nhưng nó đập vì tình yêu của cậu dành cho Fany…người cậu yêu thương…người cậu cần lúc này là…Tiffany…

Sau ngày Jessica xuất hiện, dường như ngày nào Fany cũng giam mình trong phòng…Fany muốn đi…muốn tìm tình yêu thật sự của mình…nhưng cô không thể làm điều đó…vì ở đây có một người đang cần sự chăm sóc của cô…

…ngày nào Yuri cũng uống thật say rồi mới về nhà…

…như mọi hôm, Fany nằm trong phòng chờ đợi tiếng mở cửa của Yuri…nhưng hôm nay…cô lại thiếp đi…

Trong cơn mơ là hình bóng quen thuộc của một người, người suốt hơn một năm qua luôn bên cạnh chăm sóc, mang lại cho cô nụ cười, và hạnh phúc…

…trong cơn mơ, cô mỉm cười bên vòng tay ấm áp của Taeyeon…

…bên ngoài, cửa đã mở…

…một con người loạng choạng bước vào…khắp người nồng nặc mùi rượu…

Yuri’s POV

…em đâu rồi Fany…

…sao em không nằm đây chờ tôi như mọi khi…

…sao em không điện thoại mỗi khi tôi về muộn…

…em ác độc lắm…tàn nhẫn lắm…

…sao em lại xuất hiện trên đời này…khiến tôi yêu em…tôi cần em rồi em lại nói với tôi…người tôi nhìn thấy bằng đôi mắt này…không phải là em…

…sao em lại đứng trước tôi dưới hình hài của một cô gái mà tôi chưa bao giờ gặp mặt…

…trở về nhà, việc đầu tiên tôi làm là nhìn khắp phòng khách, để tìm em nhưng không thấy không thấy em nằm trên sofa đợi tôi như mọi khi…

…mở cửa phòng…

…hình như em đã ngủ rồi…tôi cố gắng bước thật nhẹ đến bên cạnh, ngắm nhìn gương mặt đáng yêu khi ngủ của em…

…trong cơn say…đôi mắt tôi nhìn không rõ…

…sao…

…sao không phải Fany…không phải Tiffany mà là Jessica…người con gái hôm trước đến tìm tôi…

…tôi đưa tay lên dụi mắt…

- Taeyeon àh…mình nhớ cậu – tôi vừa nghe gì đấy…

…em nói nhớ Taeyeon…trong cơn mơ của em giờ chỉ có mỗi Taeyeon…trong trái tim em giờ chỉ có hình bóng Taeyeon…

- Tiffany, cậu mở mắt ra cho tôi – tôi ghì chặt lấy vai em một cách thô bạo

- Yuri àh…cậu sao vậy – Fany nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi…

- nói cho tôi nghe…cậu yêu tôi…

- mình…

- nói mau…nói cho tôi nghe cậu yêu tôi, cậu cần tôi đi – Fany càng cố lùi ra xa, tôi càng tiến tới gần cô ấy

- mình…không thể Yuri àh

- tại sao

- mình yêu…Taeyeon – giọng cô ấy nhỏ dần và nghẹn lại, nhưng tôi càng khó chịu hơn bởi câu nói ấy

- Taeyeon, Taeyeon…tôi có gì không bằng con người đó

- mình xin lỗi…cậu hãy bình tĩnh lại đi Yul – Fany nói và cố thoát ra khỏi đôi tay tôi…

End POV

- cậu bảo tôi bình tĩnh khi nói yêu một người khác trước mặt tôi sao – Yuri vừa nói vừa chồm đến gần Fany

- mình xin lỗi, nhưng cậu đừng hành động như vậy mà

…biết kiềm chế thế nào khi trong cơn say của men rượu…và trong cơn giận dữ của hờn ghen…

END PART 3 - 2

PART 3 – 3

…càng nhìn Fany, Yuri càng muốn lao đến, chiếm hữu lấy người con gái ấy…người cô yêu bằng cả trái tim mình…người vừa nói với cô rằng cô ấy đã yêu một người khác…

…Yuri giật mạnh tấm chăn trên tay Fany, đẩy Fany xuống bằng hết sức mình, mặc cho Fany chống cự như thế nào…

…cô đưa tay xé toạt chiếc áo ngủ mỏng manh trên người Fany và…lao đến…

…Yuri hôn Fany một cách thô bạo…

Yuri’s POV

…không cảm xúc…

…không khao khát…

…Yuri àh…mày sao thế này…

…mày đang muốn thỏa mãn cơn ghen của mày bằng cách khiến người con gái mày yêu thương phải đau đớn như vậy ưh…

- Yuri àh, dừng lại đi – cô ấy năn nỉ tôi một cách tuyệt vọng…

...tôi ngừng nụ hôn của mình chống tay xuống nệm, đẩy người mình lên và nhìn cô ấy…

…nhưng…

…nhưng sao trước mắt tôi…

…sao trước mắt tôi lại là…J.e.s.s.i.c.a…

«Yuri àh…dừng lại đi…dừng lại khi mọi chuyện còn có thể…mình xin cậu…đừng tổn thương Fany và đừng tổn thương bản thân mình nữa…

…hãy để Fany được sống trong hạnh phúc mà cậu ấy đáng có được…»

…không tin vào mắt mình, tôi bậc người dậy, chạy ra tủ lạnh tìm một chai nước lạnh nhất và tuông nó vào miệng mình…

End POV

…mệt mỏi sau những gì vừa xảy ra, Yuri trở về phòng mình, buông mình xuống giường, nằm gác tay lên trán…suy nghĩ về những chuyện đang xảy ra với cô, với Fany, với tình yêu của họ…và với Jessica nữa…

…Fany thì sao…

…Fany đau đớn vì tất cả mọi chuyện…cô lê tấm thân mệt mỏi của mình vào phòng tắm…

…dội nước thật mạnh để cuốn trôi đi những nụ hôn Yuri vừa gây ra…

…hơn lúc nào hết, Fany cần có Taeyeon bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô…an ủi cô…

…ring…ring…ring…

…ring…ring…

…ring…

…điện thoại reo nhưng Taeyeon không muốn nghe…cô không muốn làm gì lúc này cả…bởi vì cô đang rất mệt mỏi

- xin chào, tôi là Kim Taeyeon, hiện giờ tôi không thể nghe điện thoại, xin bạn hãy để lại lời nhắn sau tiếng ‘bíp’, tôi sẽ gọi lại cho bạn khi có thể…

- T…Taetae àh… - một giọng nói yếu ớt nhưng có chút quen thuộc khiến Taeyeon giật mình, thoát ra dòng suy nghĩ của mình

- Taetae àh…mình nhớ cậu – bên kia điện thoại khẽ vang lên những tiếng nấc nhỏ…nhưng đủ để Taeyeon nghe thấy…

- F…Fany…là cậu phải không – Taeyeon nhanh chóng với lấy điện thoại…đây là lần đầu tiên cô gọi tên cô ấy

- mình nhớ cậu nhiều lắm Taeyeon àh…mình nhớ cậu – tiếng khóc ngày một lớn hơn…

- Fany, cậu sao vậy…sao lại khóc – Taeyeon cảm thấy lo lắng

- mình…không sao

- không sao sao lại khóc…cậu đang ở đâu…

…chỉ kịp nghe Fany nói về trạm điện thoại công cộng nào đó trên con đường gần trung tâm mua sắm mà hai người thường đến, Taeyeon đã lao đi, không áo khoát…k mũ len…không cần gì cả, vì trong mắt Taeyeon bây giờ chỉ có một người…

- cô chủ đi đâu vậy – bà quản gian gọi theo nhưng Jessica đã ngăn lại

- hãy để cậu ấy đến với tình yêu thật sự của mình, bà àh – Jessica đã nghe được cuộc hội thoại của Taeyeon và Fany…

“mình mong cậu được hạnh phúc, Taeyeon àh…chúng ta đã cùng trải qua những tháng ngày hạnh phúc…

…chúng ta đã cùng mơ về ngôi nhà ấm áp…cùng mơ về những đứa trẻ…mơ về giấc mơ chỉ có cậu, mình…và bọn nhóc của chúng ta…

…mình đã từng yêu cậu…và cậu sẽ mãi mãi có một vị trí trong trái tim mình…

…đừng trốn tránh, mà hãy đối mặt với sự thật…cậu là một người tốt, và cậu hoàn toàn xứng đáng có được tình yêu cũng như hạnh phúc cho riêng mình…

…mình rất biết ơn vì thượng đế đã mang cậu đến với mình…nhưng lại càng biết ơn vì ngài đã mang Fany đến bên cậu…

…hãy luôn hạnh phúc và mang hạnh phúc đến cho cô ấy nha, hai cậu rất xứng đôi…

…mình sẽ quay về Mỹ, và mình cũng sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình…đừng lo lắng hì hì…

…tạm biệt cậu…

…Jessica…”

…sau khi đưa Fany về nhà, điều cuối cùng Taeyeon nhận được từ Jessica là bức thư tạm biệt của cô ấy…

…cô ấy quyết định ra đi để trả Taeyeon về với Fany…

…để trái tim Taeyeon được hòa cùng nhịp đập với trái tim của Fany…

…và để trái tim mình được tự do theo nhịp đập mà nó mong muốn…

Sáng hôm sau…do tác động của rượu và những việc xảy ra tối hôm qua, Yuri thức dậy với cái đầu nhứt như búa bổ…

…mãnh giấy trên bàn khiến cô hiểu ra, Fany đã không còn bên cạnh cô nữa…

…chán nản..mệt mỏi…Yuri lê thân mình xuống bếp tìm chút nước để giải tỏa cơn khát đang hành hạ cổ họng mình…

…là gì nhỉ…

Trên bàn là một tờ giấy ghi chú…

“YAH, KWON YURI…

…làm ơn chăm sóc bản thân mình đi tên ngốc kia…

…cậu là con sâu rượu hay sao mà uống nhiều thế hả…

…mình có mua sẵn súp bánh gạo mà cậu thích áh…trong lò viba, nhớ hâm nóng lại ăn…còn nữa, trong tủ lạnh có nước Ma, nhớ uống đó…

…tạm biệt ngốc…”…

Yuri’s POV

…là…là cậu sao…

…là cậu thật sao…

…tôi không tin vào mắt mình nữa…là cách nói chuyện của cậu…

…là những món ăn cậu hay chuẩn bị cho tôi khi làm về khuya…

…là cậu thật sao…

…J…J.e.s.s.i.c.a…là cậu sao – tôi đưa tay ôm lấy ngực mình…nó đang đau nhói…

…nó đang đòi được tự do…

…nó đang đòi được yêu thương…

…và đang hành hạ tôi theo từng nhịp đập…

…tôi đau lắm…tôi khóc…khóc như một đứa trẻ bị lạc mất gia đình…

…tôi đang…lạc mất em…

…làm sao để tìm được em giữa Seoul rộng lớn này đây…

…tôi nhớ rồi…

End POV

…nhớ đến cuộc gặp mặt bất ngờ trên du thuyền, Yuri lao đến bàn làm việc…gọi điện thoại cho ai đó…và cuối cùng đã có được số điện thoại của Kim Taeyeon…<do Yuri là chủ của 50% cổ phần tại công ty tổ chức tour du lịch trên du thuyền nên việc tìm địa chỉ, cũng như số điện thoại của du khách là việc không khó>

- cậu nói sao…Jessica…về Mỹ rồi àh – Yuri cảm thấy hụt hẫng nhưng vẫn kịp định thần lại…

- uhm, nhưng tôi vẫn chưa rõ cô ấy bay chuyến nào, tôi vẫn đang cố tìm cậu ấy đây…

- cảm ơn – Yuri nói gọn rồi cúp máy

- tạm biệt Seoul – Jessica nhìn quanh một vòng quang cảnh của sân bay Incheon sau đó bước vào khu vực kiểm soát…

…chuyến bay Seoul – LA cất cánh lúc 8h30…

Yuri’s POV

…xin lỗi cậu…mình đã tới trễ…

...

..

.

Sân bay LA

…chuyến bay vừa kết thúc, sau khi hoàn tất mọi thủ tục cô gái tóc vàng đang kéo hành lý của mình một cách nặng nhọc, lê từng bước chân mệt mỏi…

- uhm…lâu rồi mới trở về đây – tóc vàng suy nghĩ vài thứ gì đó trong đầu và tiếp tục bước đi một cách lơ đễnh

- Jessica – một tiếng gọi lớn, kèm theo một cái ôm bất ngờ khiến Jessica giật mình…

Somone’s POV

…là ai vậy…

…tại sao lại ôm nhau…

…tại sao lại mỉm cười thật hạnh phúc…

…tại sao lại thay đổi nhanh đến vậy…

…giận dữ…

…hờn ghen…

…tôi chạy đến, giật mạnh người cô ấy ra khỏi con người kia…

…kéo cô ấy vào một nụ hôn mãnh liệt nhất mà tôi từng có…

…chống cự ưh…vô ích thôi cô bé…

…một người yếu ớt như em không thể làm gì để đánh bại cơn ghen đang sôi sục trong cơ thể tôi lúc này đâu…

…em hết không khí àh…

…tôi sẽ không tách ra đâu…

…chính tôi sẽ mang không khí lại cho em…

End POV

- YAH…làm gì đó

- không thấy chúng tôi hôn nhau sao…

- cô không thấy cô ấy không đồng ý hả…

- cô là ai mà xen vào chuyện của chúng tôi…

- là…

- cậu im lặng đi Jessica

- tôi là em gái của con người này…và tôi có quyền bảo vệ chị tôi khỏi những người xấu như cô…

- là…em gái Jessica ưh

- đúng, là em gái mình, sao cậu lại xuất hiện ở đây – Jessica đã lấy lại được hơi thở và lên tiếng, kèm theo ánh mắt ‘tha thiết’ đến lạnh xương sống

- mình tìm cậu…

- sao cậu lại làm thế với mình…

- mình…tưởng cậu và em cậu là…

- là gì…

- là…một…cặp…

- YAH KWON YURI…cậu nghĩ tôi là loại người gì…

- xin lỗi mà…tại mình…

- sao chứ…

- mình nghĩ…mình…

- về thôi Jessica, ba mẹ đang chờ chị ở nhà đó – em gái Jessica hối thúc

…cả hai cùng quay lưng bước đi…sự hối tiếc xuất hiện trên gương mặt của…hai con người…

- JESSICA…mình…YÊU CẬU – Yuri hét lớn với mức độ có thể khiến mọi người tập trung ánh mắt vào người con gái Hàn Quốc, da ngăm, xết xì, bo đì cực chuẩn này…

- babo – Jessica chỉ đáp lại với một nụ cười trên môi…

END PART 3 – 3

END FIC

Cre: ssvn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taeny