Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Sehun, ra ăn sáng này! _ D.O. đứng trước phòng Sehun gõ cửa nói vọng vào trong.

- Em, không ăn đâu! Các hyung ăn đi! _ Sehun hét lớn

D.O. thở dài, bước xuống phòng ăn. Mọi con mắt đều hướng vào D.O. khi cậu ấy đi xuống nhưng trong những con mắt đó là cùng một câu hỏi " Sehun đâu?". D.O. lắc đầu, suy nghĩ của những người còn lại " Em ấy lại bỏ bữa nữa rồi". D.O. ngồi vào vị trí của mình nói " Cứ ăn thôi, tụi mình không khuyên được em ấy đâu!" 7 người còn lại, lại thở dài. 16 con mắt cứ nhìn vào căn phòng ở tầng hai. Căn phòng đó là của một người...

Trong căn phòng đó, có một người con trai đang vùi mình vào chiếc chăn và úp mặt vào gối như thể chẳng muốn tách ra khỏi đó. Đó chính người khiến những người anh đang ở dưới kia thở dài ngao ngán. Cậu đã thức từ rất sớm nhưng chả muốn rời khỏi chiếc giường này vì cậu sợ một khi rời khỏi nó cậu sẽ cảm thấy lạnh và không cảm nhận được mùi hương quen thuộc mà chỉ mình cậu mới bik được. Vơ lấy điện thoại ở đầu giường mở màn hình lên đã 8h sáng cậu phải ra sân bay để sang Bắc Kinh lưu diễn.

- Chào con gấu trúc của em, Huang Zi Tao. Chúc anh buổi sáng tốt lành.

Cậu nhìn vào màn hình điện thoại là ảnh của Huang Zi Tao, người cậu yêu. Cách đây vài tháng, anh đã rời khỏi nhóm nhưng cậu lúc nào cũng yêu anh nhớ anh. Căn phòng này không phải của cậu mà là của anh khi amh chuyển qua KTX của K để ngủ Cậu độc chiếm nó riêng cho mình, nơi đây vẫn còn mùi hương của anh, cậu nhớ. Nhưng chủ nhân của mùi hương ấy không có ở đây. Cậu cười, cười một cách ngu ngốc, cười như bao giờ được cười, cho đến khi cảm nhận được vị mặn ở trong miệng thì nụ cười của cậu chấm đứt. Cậu khóc, không biết đây là lần thứ mấy cậu khóc, hai giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên đôi gò mắt trắng. Cậu nhớ anh rất nhiều. Lau đi giọt nước mắt, cậu vào phòng tắm xả nước lạnh để vơi bớt nỗi buồn phiền, nước khiến cậu thoải mái hơn hét thẩy.

Bước ra phòng tắm, đi đến bên tủ quần áo cậu tự phối đồ cho bản thân chứ không giống trước có người làm cho cậu. Tiếng gõ cửa lại vang lên, cậu mặt xong quần áo rồi tiến ra mở cửa

- Sehun! Đi thôi, chúng ta phải ra sân bay để samh Bắc Kinh em biết chứ_ Suho đứng trước cửa dặn dò.

- Em biết rồi! Em cũng chuẩn bị xong rồi _ Cậu đáp lại

- Vậy mau xuống dưới với mọi người đi, nhanh lên. _ Suho nói tiếp.

- Nae

Cậu bước lại vào phòng lấy cái nón lưỡi trai có chữ "JDC" và lấy cái mắt kính. Rồi mới xuống dưới phòng khách. Sau khi mọi người đã tụ họp đông đủ để phát hộ chiếu thì lên xe đến sân bay.

Đến sân bay, cậu đeo mắt kính vào xuống xe, cách xuống xe của cậu như mọi khi cứ phóng xuống chắc có bữa hun đất nhưng làm sao bỏ được khi đã trở thành thói quen, và không có ai lên tiếng nhắc cậu " Đừng xuống xe như thế Sehun!". Bên cạch xe có một cái trục nhỏ có thể ngồi lên đó, cậu ngồi xuống, để nhớ về anh. Trên tay cậu chả cầm lấy một cái túi chỉ có hộ chiếu và điện thoại. Cậu lại nhớ khi có anh ở đây, đồ đạc của cậu đều do anh cầm, cậu chỉ cần nhận quà từ fan mà thôi. Cái gì cũng do anh làm cho cậu, được anh nuông chiều quá giờ trong cậu sinh ra cảm giác cần có chỗ dựa dẫm...

Concert diễn ra rất suôn sẻ, chỗ đứng của anh đã thành chỗ cậu đứng. Hôm nay, cậu cười nhiều hơn nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó là nỗi buồn khiến người ta chạnh lòng. Đến phần nói chuyện với fan cậu nói toán bộ là tiếng trung, mọi người đều ngạc nhuên nhìn về cậu. Lay hyung đã hỏi cậu trước hàng nghìn fan cậu đã học tiếng trung ở đâu? Nhưng đáp lại cậu trả lời một cách đầy ẩn ý, " Em học từ một người bạn". Mọi chuyện kết thúc êm đẹp, cậu cố gắng học tiềng trung rất nhiều vì một người nào đó... Cậu nở nụ cười mãn nguyện.

Concert kết thúc, ai nấy đều mệt mỏi nhưng cậu thì khác. Để lại mọi người trong khách sạn, cậu đi tản bộ, rồi ra công viên. Đi tản bộ thật chất là nối dối, từng bước đi của cậu là một nỗi nhớ về anh.

" Tao à, em không còn khíc nữa em mạnh mẽ lắm, em sẽ ráng đợi cho đến khi anh quay lại". _ Cậu ngước mặt lên bầu trời tự nhủ

Đến nửa đêm cậu mới trở về khách sạn, trên đướng đi cậu vẫn nghĩ về anh không để ý tiếng còi in ỏi đang báo hiệu cho cậu. Và rồi .....

RẦMMMMMM!

End Part 1

___....____....___

Au đã comeback, xin đừng vội ném gạch nhá. Truyện này sẽ chỉ có 2 hoặc 3 shot thôi. Nhân dịp nghỉ lễ nên lm cho m.n cùng đọc trong những ngày nghỉ lễ bùn ntn nhá.

P/s: Có thắc mắc cứ cmt Au tiếp hết lun ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro