3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vô lực buông thỏng hai tay, mặc kệ những cú thúc mạnh bạo bên dưới. Tiếng dây xích vì cơ thể bị đẩy dội lên mà phát ra âm thanh leng keng chói tai.


SoonYoung gầm gừ một tiếng, Jihoon liền có thể cảm nhận thứ ấm nóng được bắn vào cơ thể, chính cậu cũng theo nhịp điệu đó mà bắn ra. Thứ nước dâm mĩ theo đường cong của cơ thể chảy xuống, thấm ướt một mảng đất khô cằn của đáy hồ, đem những trang giấy bị thô bạo xé ra từ quyển sách phép thuật thấm ướt.


Hắn đứng thẳng dậy sau cơn kích tình, khoát lên người một thứ gì đó để che chắn, thoải mái ngồi ở ghế đối diện, mặt lạnh lùng nhìn xuống cậu đang nằm dưới nền đất.


"Cậu nói xin lỗi, nói yêu tôi?" Giọng hắn chua chát, khí tức oán hận nồng đậm lan toả trong không khí "Chuẩn bị nhiều thứ như vậy, còn không phải một lần nữa muốn giết tôi?"


Kế hoạch của cậu gần như bị phát hiện toàn bộ, Jihoon giờ này không còn gì có thể chối cãi, cũng không còn đủ sức lực nữa.


Ánh mắt hắn càng lạnh lẽo nhìn xuống càng đem tim cậu đóng băng. Mệt mỏi gục xuống, mấy ngày bị hắn trói buộc này, nước mắt cũng không còn rơi nổi nữa.


Yêu hắn là sự thật, lên kế hoạch giết hắn cũng không sai. Tất cả đều là lựa chọn của cậu.


Kwon SoonYoung nhắm mắt ngửa đầu ra ghế, thì ra không hề có chút cơ hội nào, ngay từ đầu đã xác định không thể đi cùng. 3 ngày ngược đãi cậu này, đều là để chống chế với mọi thứ.


Vì không thể tiếp tục đường đường chính chính giữ lại kẻ muốn hại mình bên cạnh, nên dùng cách ngược đãi cậu.


Cơ thể trắng nõn của Jihoon gần như kiệt quệ, vết hôn cắn chồng lên nhau, máu khô vẫn còn loang lổ. Bộ dạng thê thảm cùng đáng thương.


Mấy ngày này cũng không còn biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết nằm dưới thân hắn rên rỉ rồi ngất đi, phép thuật gì cũng đều bị phong ấn.


SoonYoung ở phía đối diện đột ngột đứng lên, mũi hắn chảy ra một dòng chất lỏng chói mắt, xong rồi.


Jihoon như tỉnh lại tư mê mang "Kwon SoonYoung...!" mũi hắn đang chảy máu rồi.


SoonYoung lại không kích động như vậy, bình tĩnh chùi đi vết máu, hắn vẫn lạnh nhạt như cũ. Đem cơ thể cậu ôm vào lòng khiến Jihoon khó hiểu không thôi.


Hắn hả giận rồi sao?


Đem dây xích cởi ra, đem cơ thể cậu từ trên xuống dưới tẩy rửa sạch sẽ, Jihoon hướng chỗ mũi lại bắt đầu chảy máu của hắn, giúp hắn lao đi. Động tác hắn cũng dịu dàng bất ngờ, tìm đâu ra một cái áo thun quá cỡ giúp cậu mặc vào, xong lại bắt đầu ôm cậu.


Cảm giác kỳ lạ bao trùm tâm trí Jihoon, tận sâu trong tâm khảm, mất mát cùng đau thương đang dần kéo đến.


Bên vai thấm ướt một mảng, phát hiện hắn gục đầu vào vai cậu rơi nước mắt từ lúc nào.


Jihoon càng ngày càng không thể hiểu được nữa, tay bất giác đưa lên...muốn hướng lưng hắn vỗ về, bên ngoài mẹ cậu lại nóng giận chạy vào.


"Jihoon...!" Bà lớn tiếng gọi, SoonYoung cũng vì thế mà buông cậu ra, hắn đứng qua một bên, gương mặt không chút cảm xúc, mặt trời chuyển hướng một cái, trên mặt hắn soi ra nét mệt mỏi tiều tuỵ.


"Mẹ..." Jihoon được mẹ đỡ dậy, phát hiện mắt bà đỏ ửng, trên trang phục toàn máu là máu.


"Con không sao chứ?" Mẹ Jihoon nhìn vết tích trên người con trai, vết tích xanh đỏ chen chúc trên cơ thể trắng nõn. Ánh mắt căm phẫn chiếu vào người đối diện chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm, cơ ngực không kiên dè lộ ra giữa không khí. Trên người hoàn toàn là mùi hương nồng nặc của bóng tối và dục cảm.


Bà đương nhiên cũng có thể nghe được thứ tương tự từ người con trai bé bỏng.


Trên tay là ngọn đuốc của thần Hecate, thứ thần khí có thể giết chêt bất kỳ ai, một lần đem sinh linh đó trở về đất trời, mãi mãi không bao giờ có thể xuất hiện được nữa.


Hướng phía SoonYoung muốn tấn công.


"Mẹ đừng mà!" Jihoon ôm lấy bà, cơ thể không còn chút sức lực nào.


"Jihoon con có biết nó đã làm gì không?!" Bà gần như gầm lên với cậu, mắt đỏ đến lợi hại "Đem toàn bộ người của hội động từ trên xuống dưới đều giết sạch! Là những người nắm quyền cả hội, đều bị ác quỷ là nó giết sạch rồi!!"


Jihoon rơi nước mắt níu lấy mẹ, cậu sẽ giết hắn trước khi hắn kịp nhốt cậu lại nhưng không phải là cách này, không phải là với thứ vũ khí đó.


SoonYoung từ nãy chỉ đứng im lặng, bây giờ mới lên tiếng, hắn vung tay đem vũ khí trên tay mẹ Jihoon một lần bóp nát.


Jihoon trơ mắt nhìn thứ sức mạnh khác thường của hắn, con ngươi đang dần bị màu đỏ xâm chiếm.


"Đem cả gia đình tôi giết chết, còn ở đây đóng vai nạn nhân?" Mỉa mai một câu, SoonYoung đem người phụ nữ trước mắt trói lại, bằng loại phép thuật vô hình không thể phá vỡ của hắn.


Giành lại Jihoon từ tay bà, người phụ nữ này, nếu không có bà ta, liệu cậu và hắn sẽ có một kết cục tốt hơn không?


Nhưng điều đáng hận hơn, là người con trai trước mặt này, một mực vì bà ta mà chống đối hắn, có thể vì bà ta mà giết hắn, khiến hắn dù có chết cũng không dám làm tổn hại bà.


Hắn mặc kệ tất cả ôm lấy cậu trai bé nhỏ lần cuối cùng, đặt lên môi cậu một nụ hôn dịu dàng thêm một lần nữa.


"Jihoon đừng để bị dụ dỗ...!"


Jihoon không hiểu cảm xúc này là gì, nước mắt vì cái gì lại tuông ra không ngừng, mặc kệ lời mẹ nói, im lặng để hắn ôm hôn.


Thời gian như ngưng động, âm thanh tuyệt vọng của mẹ cũng không chen nổi vào tay cậu nữa. Bên tay chỉ còn tiếng thở nặng nhọc của hắn. Đôi tay đang dần buông xuôi cùng sức nặng bắt đầu gia tăng trên đôi vai gầy yếu của Jihoon.


"SoonYoung..!!!!" Jung Hoseok chạy vào từ cửa, đập vào mắt gã là một cảnh tượng đau thương, tựa người vào cửa, cả thế giới giống như vừa sụp đổ.


Tấm lưng rộng lớn của em trai gã đang dần bị máu che phủ, chất lỏng màu đỏ như một loài bò sát đnag từ từ lang ra thấm ướt một mảng.


Mà màu đỏ đó lại nối với con dao nằm trên bàn tay xinh đẹp của Lee Jihoon.


SoonYoung dựa vào chút sức lực cuối cùng ôm lấy cậu. Cuối cùng thứ cậu chọn lựa vẫn không phải là hắn, cuối cùng tàn nhẫn vẫn là Lee Jihoon.


Jung Hoseok bất lực ở khung cửa, nhìn bầu trời thoáng đãng u buồn ngoài kia. Đứa em trai ngốc nghếch.


Jihoon biết rõ nguyên nhân em tiếp tục sống sót là vì cậu ấy, nên cuối cùng lựa chọn giết chết bản thân để ép buộc em đến chết. Em biết chứ, nhưng em đã luôn là một kẻ ngu ngốc. Nếu một trong hai phải chết thì đó sẽ là em. Vì người này, em có thể là một kẻ ngu ngốc mãi mãi, vì cậu ta, em sẽ ngu ngốc thêm một lần cuối này.


Lời cuối cùng mà hắn đã nói trước đó, lập đi lập lại bên tai gã, Kwon SoonYoung vẫn không từ bỏ trách nhiệm của bản thân dành cho gia tộc, đem tất cả những người có liên quan đến vụ thảm sát năm đó, từng người một giết chết, đốt đến tro bụi mãi mãi không thể hồi sinh.


Hắn đem quyền năng và sức sống cuối cùng để lại cho Jung Hoseok, bản thân rốt cục không thể đối đầu Lee Jihoon mà tiêu diệt thế giới.


Jung Hoseok bất lực, gã biết lần này là lần cuối, gã không đủ khả năng đưa em trai trở về được nữa rồi.


Kwon SoonYoung đến cuối cùng vẫn không thể là kẻ xấu như người ta vẫn nói, không thể một lòng một dạ phục tùng Satan.


Vì lòng dạ của hắn, vốn thuộc về người con trai ở trước mặt này.


"Cậu vẫn là cậu Jihoon.."


Nếu thật sự giết chết hắn là để bảo vệ hơn 7 tỷ người ngoài kia, đem cánh cổng dẫn đến địa ngục đóng lại, để Satan vĩnh viễn bị giam cầm.


"Cậu muốn hy sinh tớ để cứu lấy thế giới...vậy được, lần này sẽ để cậu toại nguyện."


Nắm lấy vật nhọn dài trên tay Jihoon, đem thứ đó càng đâm sâu vào cơ thể, đến khi mũi dao sắc bén xé rách một mảng da thịt, đem nội tạng đều đâm đến trọng thương, hắn vẫn chưa có dấu hiệu muốn dừng lại.


Giống như muốn đem bàn tay xinh đẹp tàn nhẫn của Jihoon xuyên vào cơ thể bản thân.


Đến khi bàn tay bị nắm đến tê rần rướm đầy chất lỏng nóng hổi, Jihoon mới hoàn hồn lại từ cơn ác mộng.


Không đúng! Máu không chỉ từ miệng, mũi và tai hắn đều chảy máu.


"Kwon SoonYoung...!" Hắn kiệt sức ngã ra đất, cậu cũng theo đà ngồi thụp xuống ngay bên cạnh.


"Tôi yêu em, Jihoon...nhưng chỉ mong, kiếp sau đừng bao giờ gặp lại nữa."


Mẹ của Jihoon vì sự ngã xuống của Kwon SoonYoung cũng được thả ra.


Áo thun rộng rãi trên người Jihoon vì chuyển động mà lệch ra, lộ ra bờ vai đầy vết tích đỏ hồng, trên cái gáy trẳng trẻo hiện ra một dấu hiệu.


"S. empre"


Bầu trời bên ngoài vẫn điềm nhiên chuyển động, từ màu xanh trong cũng dần đổi thành màu của hoàng hôn.


Gió thổi từng cơn, qua từng khe hở của toà nhà rít lên từng thanh âm đau đớn.


Lên kế hoạch giết hắn là cậu, tự nguyện chết đi là hắn.


Trên người bản thân rút cạn hết sự sống và sức mạnh.


Trên người cậu đặt lên một lời nguyền.


S.empre - lời nguyền bất tử.

Kwon SoonYoung, một kẻ ngu ngốc tàn nhẫn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro