Shot 1: Jimin

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mệt mỏi.

Đó chính là con từ duy nhất mà tôi có thể dùng để miêu tả tâm trạng của mình vào lúc này. Kể từ ngày em chọn cách rời xa tôi nhằm thoát khỏi ánh mắt khinh khi của người đời, chưa đêm nào tôi có thể chợp mắt nỗi. Đôi lần em gọi cho tôi và xin lời tha thứ nhưng tôi cũng chỉ im lặng mà chẳng nói gì thêm.

Vì sao ư? Đúng! Tôi rất hận em nhưng trên hết tôi lại sợ trái tim tôi lại một lần nữa trở nên đau nhói khi nghe giọng nói em nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai tôi. Có người từng bảo tôi rằng nỗi sợ hãi lớn nhất của con người chính là sự im lặng đến từ người ta yêu thương nhất bởi họ giận ta nhưng quá yêu thương để có thể trách móc nên chỉ còn biết giữ cho mình sự im lặng, có lẽ nó hoàn toàn đúng với tôi lúc này.

Ngay từ đầu tôi luôn biết rằng thứ tình yêu này khó mà tồn tại lâu dài được nếu như thế giới này vẫn còn kì thị những người đồng tính như chúng tôi. Dù thế, tôi có gan xây dựng tình yêu ấy cùng em thì tôi phải học cách chấp nhận kết cục này.

Suy cho cùng, em không có lỗi. Tất cả lỗi lầm đều tại sự si mê em một cách điên cuồng của tôi. Tôi tuy đã thấy rõ sự gượng gạo trong từng hành động và lời nói lúc em kề bên tôi nhưng tôi đều tỏ vẻ như không hề hay biết bởi lẽ tôi vẫn muốn được bên cạnh em dù chỉ là phần xác thịt vô hồn.

Tôi vô thức lướt ngón tay dọc theo từng đường nét trên khung ảnh hai ta chụp chung, những giọt nước ấm nóng lăn dài trên má rồi tràn dần xuống khoé miệng.

Người ta thường bảo nước mắt có vị mặn nhưng giữa nước mắt và lòng tôi lúc này, so ra nước mắt chỉ là một thứ chất lỏng vô vị.

"Liệu trong mơ thì tôi có thể một lần nữa gặp em không?"

Đặt lưng xuống chiếc chiếu khô không khốc, tôi cố nhắm mắt để xoa dịu đôi mắt mỏi mệt suốt bao đêm thao thức, tất cả những kỷ niệm xoay vần trong tôi tựa hồ một cuốn phim chiếu chậm. Có lẽ em đã quên song tôi thì vẫn nhớ rõ ràng ngày đầu chúng ta gặp gỡ khi tôi lâm vào tình huống không thể nào khó khăn và xấu hổ hơn.

...

Dưới ánh nắng nhẹ của buổi chiều tháng mười hai, tôi nhìn thấy một cậu bé ăn xin khoảng chừng sáu, bảy tuổi đang ngồi co ro trong xó tường. Trời lạnh như thế mà nó chỉ mặc mỗi một bộ quần áo mỏng tanh, rách rưới. Nó ngước lên nhìn cảnh vật xung quanh bằng ánh mắt đáng thương, chờ đợi sự giúp đỡ từ người đi đường nhưng vô vọng. Họ chỉ bước vội qua nó mà không thèm đoái hoài. Cũng đúng thôi, chỉ còn khoảng sáu tiếng nữa là đã đến giáng sinh, mọi người còn phải nhanh chóng về nhà đoàn tụ và đón một mùa giáng sinh an lành với gia đình của họ còn nó vốn dĩ chỉ là một sinh linh bé nhỏ mồ côi cha mẹ, đáng thương hại thì họ cần gì quan tâm đến nó chứ.

Song vóc dáng, khuôn mặt cậu bé ấy chẳng phải là tôi hay sao?

"Cậu lạnh lắm phải không. Hay cậu lấy chiếc áo khoác này của mình nhé?"

Trước ánh mắt dửng dưng của người đi đường duy chỉ có một cậu bé choàng chiếc khăn choàng cổ trắng tinh tựa những bông tuyết mùa đông, thấp hơn tôi nửa cái đầu để ý đến tôi.

Đôi tai tôi hơi ửng đỏ vì xấu hổ, cố mấp máy thốt ra lời cảm ơn trong khó khăn:

"C...cảm ơn...cậu!"

"Nhìn xem cậu lạnh đến nỗi không nói được luôn kìa. Để tớ khoác cho cậu nhé!"

Đôi bàn tay búp măng tròn trĩnh ấy không chút ngần ngại choàng chiếc áo khoác nâu hạt dẻ mới tinh lên người tôi. Cậu bé mỉm cười đến híp cả mắt lại:

"Tớ là Kim Taehyung! Gặp cậu sau, Bánh Gạo."

Tôi chưa kịp nói lời nào thì em đã chạy đi, rẽ ngoặt vào một con hẻm gần đó. Mãi về sau tôi mới hay em có một sở thích là đặt biệt danh cho người khác ngay từ lần gặp đầu tiên. Đa số những cái tên em đặt đều khá kì quặc nhưng tôi luôn cảm thấy em thật đáng yêu mỗi khi gọi biệt danh của người khác rồi cười một cách ngốc nghếch.

...

Trước mắt tôi đột nhiên tối sầm rồi hiện lên khung cảnh ngày hôm qua, khi em nói lời chia tay với tôi. Khoảnh khắc khiến lòng tôi đau nhói, tàn nhẫn dằn xé trái tim tôi. Cuộc gặp gỡ của chúng ta cứ như một giấc mộng em nhỉ? Tôi là nàng công chúa lọ lem nghèo hèn còn em là chàng hoàng tử điển trai cứu rỗi cuộc đời khốn khổ tôi đang mang trên người, dẫu vậy, giấc mơ nào cũng sẽ bị hiện thực lấn át và tôi đã nhận ra điều đó, mộng ước không thể thắng nổi sức mạnh đồng tiền.

Jimin tôi đứng trân trân nhìn em với đôi mắt vô hồn, nắm tay một đứa con gái khác. Cô ta bảo em cúi đầu xuống rồi thì thầm điều gì đó trông rất vui vẻ. Bắt gặp nụ cười nhẹ của em, mặt cô ta chợt ửng hồng.

Tôi thừa biết cô gái ấy là ai. Đó chính là con của chủ tịch tập đoàn MK khá nổi tiếng trong giới kinh doanh. Cha mẹ em vừa mới bị thất thoát một số vốn không hề nhỏ, nếu em cưới con gái ông ta thì gia đình em sẽ được tài trợ một nguồn đầu tư đáng kể, chưa kể đến khi ông chủ tịch kia già đi có thể em sẽ trở thành người kế nhiệm chiếc ghế đó. Đánh đổi thứ tình yêu rẻ rách với tôi để lấy khối tài sản khổng lồ chẳng phải là quá hời hay sao? Huống chi lúc quen tôi ngày nào em cũng bị cha mình đánh đập, chửi mắng, họ hàng rẻ bạc.

Tôi chắc chắn rằng em đã thấy tôi song lại quay đi nơi khác, giả vờ không biết. Thật chẳng muốn làm em khó xử, tôi cũng biết điều không đòi hỏi gì thêm, khẽ gật đầu chào em rồi đi thẳng.

Em mấp máy đôi môi mọng, nói với tôi bằng một giọng rất nhỏ, nhỏ đến nỗi tôi mà không lắng tai nghe thì có lẽ những lời em nói đã bị làn gió thoảng cuốn đi mất.

"Xin lỗi anh, Park Jimin! Em đã nợ anh quá nhiều rồi, chỉ xin anh hãy tha thứ cho em."

Lừa dối tôi.

Tiếp cận con gái chủ tịch và lấy lòng ông ta.

Coi tôi chẳng khác một thằng ăn mày bẩn thỉu, thậm chí không nhìn tôi lấy một lần.

Những điều tàn nhẫn em làm với tôi chỉ với một câu nói xin được tha thứ em thốt ra là phủi bỏ được hết sao? Em thật khác với ngày đầu tiên ta chạm mặt, từ một cậu bé với nụ cười rọi sáng mọi con tim, em đã trở thành một người quản lý lạnh lùng, không cần để tâm đến cảm xúc người khác, dẫm đạp lên người khác mà sống. Cũng bởi vì quá yêu em cũng như xót xa khi thấy em lao đầu vào con đường danh vọng để lo lắng cho hạnh phúc đôi ta nên mới bao che hết thảy tội lỗi ấy. Phải chi tôi nhận ra sai lầm sớm hơn, khuyên nhủ em giữ vững cho mình tấm lòng trong sạch thì đã chẳng xảy ra cớ sự em bị đồng tiền che mờ lý trí mà rời bỏ tôi.

Được thôi, kết thúc rồi, tôi không níu kéo được gì nữa. Cậu bé với đôi cánh thiên thần cùng tình yêu thánh thiện dành cho tôi đã chết rồi!

...

Lý trí tôi khẳng định như thế, liệu trái tim tôi có đủ cam đảm để từ bỏ? Tôi lại tỉnh dậy, đối diện với cái hiện thực độc ác. Không cha mẹ, tiền bạc cũng không, người duy nhất quan tâm đến tôi cũng bỏ tôi mà đi nốt. Không được, tôi muốn được ngủ tiếp, ít nhất ở trong mơ tôi sẽ có thể thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại.

Nốc vài viên thuốc ngủ loại mạnh, tôi nằm xuống lại chiếc chiếu cũ nát.

Trong giấc mơ, tôi thấy em mỉm cười, vẫy tay gọi tôi nơi bãi biển vắng người. Hai chúng tôi tay trong tay đi vào làn nước mát lạnh, trên môi ai cũng giữ nguyên nụ cười tươi. Tôi và em sắp đến được vòng tay của chúa rồi!

"Anh thà sống mãi trong giấc mộng để được ở bên em còn hơn chứng kiến em rời bỏ tôi nơi hiện thực tàn khốc. Anh yêu em, Kim Taehyung!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro