Không Tên Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1181: Mở to mắt nói dối (hạ)

Lại tuyên truyền Hô Diên Quảng Vân muốn ôm đùi Mông thân vương thì càng tốt, tuy làm như vậy là đắc tội Tiên Vực hành tỉnh nhưng như Hô Diên Quảng Vân đã nghĩ, thế cục chưa định, gã làm gì được? Vu Nhai dám đắc tội cả Mông thân vương thì sợ gì Tiên Vực hành tỉnh?

Cuối cùng chuyện này sẽ không đến nơi đến chốn, ít nhất bên Huyền Binh Đại Đế là như vậy.

Công khai chuyện Hô Diên Quảng Vân thì Vu Nhai giết người thẳng mặt, mở mắt nói dối sẽ được Bắc Đẩu hành tỉnh chủ nghĩa bảo vệ ủng hộ, thế là đã đủ.

Lúc trước Vu Nhai có thể khiến Huyền Binh Đại Đế hy sinh Mông thân vương ban thưởng cho hắn, bây giờ vẫn làm được.

Lãnh Thu Dương là cáo già, nhìn thấu ý tưởng của Vu Nhai, gã gật mạnh đầu:

- Tốt!

Vu Nhai nhìn Hô Diên gia, nói:

- Phải rồi, còn mấy vị Tiên Vực này mong Hô Diên gia sắp xếp nơi nghỉ ngơi an toàn cho bọn họ. Tuyệt đối đừng chống cự, con ma thú hắc ám sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như bây giờ.

Lúc này Vu Nhai đã trở thành trung tâm Bắc Đẩu hành tỉnh, vầng sáng Lãnh Thu Dương nhạt nhòa, Bắc Đẩu lão viện trưởng cũng vậy.

- Họ Vu, đừng quá kiêu ngạo! Nếu lúc trước chúng ta không tham gia thì Bắc Đẩu sẽ thắng dễ vậy sao?

Vu Nhai lạnh lùng nói:

- Cho nên các ngươi còn sống.

Vu Nhai nhìn đám người Bắc Đẩu lão viện trưởng. Lúc này thánh binh sư Bắc Đẩu hành tỉnh phục Vu Nhai sát đất, bọn họ vốn đã phản cảm người Tiên Vực hành tỉnh bây giờ càng ghét hơn, cả đám ùa lên bắt người.

Người Tiên Vực hành tỉnh làm sao bó tay chịu trói? Bọn họ đường đường là Hô Diên gia! Người Tiên Vực hành tỉnh định chống cự.

- Grao!

Nhưng nghe Hắc Ma Cự Thiên Hống rống xong cả đám im thin thít, người Tiên Vực hành tỉnh không muốn chết.

Giải quyết người Tiên Vực hành tỉnh xong Vu Nhai nhìn quân đội bên dưới, tiếc nuối nói:

- Các vị, thật có lỗi. Cuối cùng ta vẫn không thể giết chết con cự long và kỵ sĩ của nó, để chúng chạy thoát.

Mọi người đang chìm đắm trong tình cảnh Vu Nhai xử lý người Tiên Vực hành tỉnh, nghe hắn nói xong làm tim cả đám treo cao, nín thở. Chẳng lẽ chiến tranh còn chưa kết thúc?

Vu Nhai cao giọng quát:

- Đúng vậy! Ta nói ra điều này là muốn để mọi người biết tại ta nên chiến tranh chưa chấm dứt, Cổ Duệ chi dân tùy thời sẽ lại giết tới. Cự long kia tùy thời sẽ trở về báo thù, nên mong các vị đừng thả lỏng. Tiếp tục anh dũng chiến đấu vì bảo vệ quâ hương chúng ta!

- Còn ta thì . . . Ài.

Có người gào to:

- Vu tướng quân, đây không phải lỗi của tướng quân. Đó là cự long, Vu đại tướng quân đã làm rất tốt. Nếu không có tướng quân thì bây giờ Bắc Đẩu đã máu chảy thành sông, Vu đại tướng quân là anh hùng!

- Đúng vậy! Dù giết 5, họ Lam kia thì sao? Đế quốc không chiến thắng Cổ Duệ chi dân là chúng ta còn phải tiếp tục chiến đấu, chúng ta sẽ không được an toàn. Có lẽ lần sau Cổ Duệ chi dân phái người càng lợi hại hơn đến.

- Vu Nhai tướng quân, xin đừng nản lòng, hãy tiếp tục dẫn dắt chúng ta chiến đấu!

Các binh sĩ bên dưới thấy Vu Nhai ủ rũ thì gào rống. Mọi người thấy rõ ràng những gì Vu Nhai đã làm, mắt quần chúng sáng như tuyết. Bọn họ làm sao trách Vu Nhai chỉ vì hắn không giết chết Lam Thương Tử?

Dù có người trách cũng bị những thanh âm ủng hộ tẩy não, cả đám lại sôi sục ý chí chiến đấu.

Khắc Liệt Luân Tư nhếch môi nói:

- Vu tiểu tử lại diễn kịch, lạt mềm buộc chặt.

Phong Doanh nói:

- Ta cảm thấy chủ nhân chơi chiêu này hơi ác.

U Hoang kiếm linh không có thành kiến gì với Vu Nhai:

- Vì ủng hộ quân tâm, các ngươi không học được gì sao? Mỗi lần chủ nhân làm việc đều có ý nghĩa của nó, nếu không có chiêu này thì Bắc Đẩu quân đội sẽ đắc chí, thế là thảm.

Vu Nhai chú ý đám binh linh thảo luận, hắn rất muốn nói: U Hoang hiểu ta nhất.

Mới rồi Tiên Vực hành tỉnh nói chúc mừng, khen ngợi này nọ, làm vậy cũng được nhưng Vu Nhai phải chèn ép một chút không thì hỏng chuyện. Vu Nhai thật lòng không thích chiến tranh, nhưng bây giờ với thực lực của hắn không cách nào ảnh hưởng chiến tranh, đành dùng sức lực nhỏ bé để nhiều người sống sót hơn.

- Đa tạ mọi người, ta nhất định sẽ chiến đấu đến cùng với tất cả. Chắc chắn chúng ta sẽ sống, vì sống, chúng ta phải thắng!

- Vì sống!

- Vì sống!

Vì sống, đời là hiện thực trần trụi, vinh diệu gì đó không sánh bằng sự thật này. Không chỉ cho chính mình sống mà còn vì người thân, bằng hữu sống, đây là ý nghĩa để mọi người chiến đấu. Khi Vu Nhai nói ra tràn đầy chân thành thiết tha.

Vu Nhai không nói nhiều, chuyện này có mức độ vừa phải là đủ. Vu Nhai không phải người nắm quyền lực cao nhất Bắc Đẩu hành tỉnh, hắn chỉ là một tướng quân Động Minh yếu tắc, phó thành chủ chưa nhận chức. Lãnh Thu Dương cảm thán thủ đoạn của Vu Nhai, vội diễn thuyết nối tiếp. Lãnh Thu Dương không nói nhiều lời ủng hộ, bắt đầu sắp xếp chuyện tiếp theo.

Lãnh Thu Dương không quên chuyện Vu Nhai đã dặn, nói rõ về Tiên Vực hành tỉnh công báo tư thù với Dao Quang thành.

Lãnh Thu Dương nói xong thêm đề bạt như nhâm mệnh Vu Nhai làm tổng chỉ huy tạm thời của Bắc Đẩu hành tỉnh. Lãnh Thu Dương không có quyền lực lớn đến mức nhâm mệnh Vu Nhai làm Bắc Đẩu đại nguyên soái nên chỉ cho chức tạm thời. Nhâm mệnh Ngọc Vấn Hiền làm tổng tham mưu tạm thời của Bắc Đẩu hành tỉnh, hỗ trợ Vu Nhai. Còn lại vài việc vặt khác không được chú ý, cuối buổi Lãnh Thu Dương nói ra chuyện làm mọi người rung động, thay đổi thế cục Bắc Đẩu hành tỉnh.

Lãnh Thu Dương nói:

- Ta sẽ đề nghị với đế quốc cho Vu Nhai làm thành chủ Bắc Đẩu thành đời tiếp theo.

Hành động của Lãnh Thu Dương làm Vu Nhai rất ngạc nhiên, cũng rất được lòng người. Lòng dân, quân vốn đã bền chắc càng chắc chắn hơn. Một khi mọi người đồng lòng thì Bắc Đẩu hành tỉnh không nhỏ yếu.

Sự việc tạm xong, mọi người không thể nào ở mãi tại đây. Đám người Lãnh Thu Dương trở về Bắc Đẩu thành, quân đội bị điều đi. Ngọc Vấn Hiền là tổng tham mưu tạm thời tất nhiên phải đến Bắc Đẩu thành, sau đó gã sẽ bận rộn chân không chạm đất. Ngọc Vấn Hiền cực kỳ hưng phấn, rốt cuộc gã có thể nắm giữ toàn Bắc Đẩu hành tỉnh, ước mơ tiến một bước dài.

Tổng chỉ huy tạm trời Vu Nhai, địa vị như đại nguyên soái thì trở về nghề cũ, làm phủi chưởng quầy. Thanh Kỳ kỵ sĩ đội Xích Sắc quân đoàn cùng Vu Nhai quay về Dao Quang thành.

Kêu Vu Nhai diễn thuyết ủng hộ lòng người thì được, bảo hắn bài binh bố trận thật là làm khó người ta.

Vu Nhai sẽ quay về nhà, báo bình an với gia đình, lại tâm sự tự tình, mấy chuyện khác để sau này tính tiếp. Vu Nhai cần hiểu rõ hơn về thế cục hiện nay của toàn Thần Huyền đại lục.

Trên đường về Thủy Tinh trêu chọc kêu Vu Nhai:

- Chúc mừng thành chủ đại nhân tương lai của Bắc Đẩu.

Vu Nhai cười gian nói:

- Bắc Đẩu thành chủ? Ta không muốn bị trói buộc ở vị trí này. Cho ta làm thành chủ cũng được, nhưng phải kèm thêm quyền làm phủi chưởng quầy. Bây giờ ta rất vui mừng vì quen biết Ngọc Vấn Hiền đại ca.

Chương 1182: Lệnh triệu tập của Độc Cô

Vu Nhai không phản cảm làm thành chủ, hắn sẽ không bị trói buộc vào vị trí này. Tuy làm thành chủ rất tốt nhưng Vu Nhai đã nhìn thấu, thực lực mới là lẽ phải.

Hiện tại thế cục hỗn loạn, trời biết bước tiếp theo sẽ ra sao, ai biết Cổ Duệ chi dân có công kích rầm rộ tiêu diệt Bắc Đẩu hành tỉnh không? Vu Nhai không tự phụ đến mức thắng một trận tự cho mình là vạn năng.

Tất cả chủ yếu là tăng mạnh thực lực bản thân.

Thủy Tinh trợn trắng mắt nói:

- Ngươi thật là, Ngọc Vấn Hiền không có thuật phân thân.

Thủy Tinh vuốt ve Tiểu Hắc dưới thân mình, nó vẫn bị đóng băng nhưng Lam Sương thánh hoàn không có sức sát thương.

Vu Nhai cười gian nói:

- Không sao, không có Ngọc đại ca thì còn nàng và Dạ Tình, đám người Võ Qua.

Thủy Tinh bĩu môi nói:

- Chúng ta lười quan tâm ngươi.

Dạ Tình bật cười, cuối cùng nàng có thể đi bên cạnh Vu Nhai, dù không thể nói chuyện thân mật nhưng rất yên tâm.

- Sao có thể như vậy? Các nàng là phu nhân thành chủ, phải phân ưu cho phu quân . . .

Đường về nhà âm áp vui vẻ nói cười. Trừ Vu Nhai, Thủy Tinh, Dạ Tình ra những người khác cũng nhẹ nhõm. Nhưng khi bọn họ đến trước cổng Dao Quang thành bỗng dừng lại, một người đang đứng chờ sẵn.

- Thánh binh sư Độc Cô gia?

Vu Nhai con ngươi co rút, mọi người không căng thẳng, chỉ thắc mắc. Vu Nhai nhảy xuống Hắc Ma Cự Thiên Hống, đánh giá đối phương một lúc.

Vu Nhai nói:

- Đa tạ ngươi giúp đỡ Dao Quang thành và Vu gia ta, không biết nên xưng hô như thế nào?

- Ta tên Độc Cô Đoạn Ngược, Vu Nhai công tử không cần cảm ơn, ta chỉ làm việc theo lệnh của Thanh Hải trưởng lão.

Biểu tình Độc Cô Đoạn Ngược lạnh lùng, không nóng không lạnh với Vu Nhai. Không, Độc Cô Đoạn Ngược hơi bất mãn Vu Nhai, đặc biệt khi hắn nói đến Vu gia, tuy nhiên gã không có quyền xía vào chuyện này.

Độc Cô Đoạn Ngược bước tới trước vài bước, nói thẳng:

- Lần này ta đến đây không chỉ vì mệnh lệnh của Thanh Hải trưởng lão, gia chủ cho ngươi một thứ. Đây, là phong thư này. Tuy khi đó có tin đồn ngươi đã chết nhưng gia chủ vẫn phát phong thư cho ngươi.

Độc Cô Đoạn Ngược nói xong ném thư vào tay Vu Nhai.

Vu Nhai sửng sốt nhận lấy, ngoài lá thư không có chữ. Vu Nhai nhíu mày mở thư ra, một chữ to tràn ngập kiếm kỹ đập vào mắt hắn.

Lệnh triệu tập Độc Cô.

Vu Nhai ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập nghi hoặc hỏi:

- Đây là . . .?

- Là lệnh triệu tập của Độc Cô gia, triệu tập thế hệ trẻ Độc Cô gia, thậm chí là các gia tộc phụ thuộc trở về Độc Cô Thần thành. Nguy hiểm cho Thần Huyền đại lục sắp đến, Độc Cô gia sẽ thả ra nội tình mạnh nhất, cố gắng hỗ trợ nhiều thế hệ trẻ thành thánh.

Vu Nhai ngẩn ngơ:

- Thành thánh?

Vẻ mặt Độc Cô Đoạn Ngược nghiêm túc nói:

- Ngươi không nghe lầm, là thành thánh, kiếm đạo thành thánh.

- Kiếm đạo thành thánh!?

Mắt Vu Nhai bắn ra tia sáng. Đối với Vu Nhai bây giờ quan trọng nhất chính là các loại quy tắc lực lượng thành thánh, lệnh triệu tập Độc Cô gia đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh. Trừ cảm ngộ các loại quy tắc lực lượng ra Vu Nhai cũng cần cảm ngộ căn cơ địa diễn. Lần trước đã nói Vu Nhai rất có hứng thú với các mảnh đất kỳ lạ, như cảm ngộ Mê Vụ sơn mạch.

Trong Độc Cô gia mảnh đất khiến Vu Nhai có hứng thú nhất là Minh Huyễn cổ lâm, hắn muốn sao chép nó vào huyễn ảnh địa diễn.

Hiện tại Vu Nhai đã không xúc động muốn nâng huyền khí lên cảnh giới thánh binh sư ngay. Vu Nhai rất bình tĩnh, tuy hắn chỉ là bán thánh nhưng có thể vượt cấp giải quyết thánh binh sư. Cảm ngộ căn cơ địa diễn, các loại thánh ý càng lúc càng nhiều thì Vu Nhai sẽ càng cường đại hơn.

Vu Nhai rất mong chờ có một ngày các loại thánh ý tràn đầy, huyền khí đến thánh binh sư sẽ như thế nào.

- Lệnh triệu tập có hạn chế thời gian không?

Vu Nhai chợt nghĩ đến vấn đề này. Bây giờ Bắc Đẩu hành tỉnh còn ở tuyến đầu, tùy thời bị bị chiến tranh uy hiếp. Vu Nhai không thể nào mới nhận được danh hiệu tổng chỉ huy tạm thời của Bắc Đẩu liền phủi tay rời đi.

Bắc Đẩu hành tỉnh còn có người nhà, bằng hữu của Vu Nhai, kiếm đạo thành thánh hấp dẫn cách mấy cũng không khiến hắn bỏ Bắc Đẩu được.

Độc Cô Đoạn Ngược cứng nhắc nói:

- Gia chủ nói thời gian quyết định vào lúc thiên hạ chia ba.

Vu Nhai sửng sốt, hắn không hiểu ý Độc Cô Đoạn Ngược:

- Thiên hạ chia ba?

Độc Cô Đoạn Ngược nói:

- Gia chủ và trưởng lão từng phân tích Độc Cô gia, trận chiến tranh này muốn tiêu diệt Cổ Duệ chi dân là chuyện không thể. Có lẽ Huyền Binh đế quốc dốc hết sức mạnh cả nước, dùng sức người lấp đầy, tất cả siêu cao thủ lấp đầy sẽ có cơ hội xử lý Cổ Duệ chi dân. Nhưng khi đó Huyền Binh đế quốc bị tàn phá, khiến Ma Pháp đế quốc ngư ông đắc lợi.

Lòng Vu Nhai run lên, không cần Độc Cô Đoạn Ngược nói kỹ hắn đã hiểu. Huyền Binh đế quốc sẽ không dốc hết sức cả nước, Ma Pháp đế quốc sẽ góp sức nhưng trận chiến tranh này không ở trong lãnh thổ của bọn họ, nước xa không cứu được lửa gần. Hơn ưnã Ma Pháp đế quốc kiêng dè Cổ Duệ chi dân giống nh Huyền Binh đế quốc, nhưng ai biết đại nhân vật trong Ma Pháp đế quốc có suy nghĩ thế nào?

Có lẽ một vài người còn vui mừng nhìn Huyền Binh đế quốc xui xẻo.

Như Ngọc Vấn Hiền đã nói với Vu gia chủ, Cổ Duệ chi dân tự cho mình là thần, cực kỳ kiêu ngạo, nhưng vài người trong gia tộc thượng lục tỉnh cũng kiêu căng không kém. Qua nhiều năm hun đúc, bọn họ thói quen trong mắt không người. Ma Pháp đế quốc càng tự cho mình là quý tộc bẩm sinh, nhiều người không quan tâm đến Cổ Duệ chi dân, cho rằn đây là cơ hội loạn thế.

Cổ Duệ chi dân thì không còn như mấy ngàn năm trước, thực lực của bọn họ siêu khủng bố, kinh khủng hơn mấy ngàn năm trước nhiều. Thế nhưng muốn nuốt Huyền Binh đế quốc có cao thủ nhiều như mây thì đúng là người si nói mộng. Dù là Ma Pháp đế quốc hay Huyền Binh đế quốc không phải Tinh Linh tộc ngày sưa tụt dốc, hai nước còn trong thời kỳ đỉnh cao.

Cổ Duệ chi dân có thể cắt một miếng thịt to của Huyền Binh đế quốc đã là rất khủng.

Độc Cô Đoạn Ngược bổ sung thêm:

- Gia chủ nói suy đoán này là phương hướng có khả năng nhất, nhưng rất nhiều chuyện không thể đoán trước. Ví dụ lúc trước Cổ Duệ chi dân một chiêu hủy diệt các chủng tộc Tinh Linh tộc, không biết bọn họ có còn hậu chiêu gì không? Không biết Cổ Duệ chi dân có nắm giữ lực lượng tính áp đảo không? Vì vậy trong lệnh triệu tập không viết thời gian mà là yên lặng theo dõi kỳ biến.

Độc Cô Đoạn Ngược không có tư cách tham gia hội trưởng lão, những thông tin trên là Độc Cô Thanh Hải nói cho gã biết, lão đoán Vu Nhai sẽ hỏi thăm.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Ta biết rồi.

Chương 1183: Quân đoàn mới, Thí Thần

Chỉ cần không kêu hắn lên đường ngay là được. Tuy rằng Độc Cô gia chủ phân tích rất có đạo lý, nhưng như gã nói, không ai biết Cổ Duệ chi dân sẽ sử dụng lực lượng gì. Mặc kệ thế nào, Cổ Duệ chi dân là uy hiếp siêu cường đại, dù thiên hạ chia ba phần, một khi bắt đầu náo động thì thực lực càng quan trọng hơn.

Vì thế Độc Cô gia chủ phát hiện lệnh triệu tập Độc Cô gia.

Trong tháng ngày có lẽ chiến đấu liên miên, dù Độc Cô gia không vì Huyền Binh đế quốc cũng nên chuẩn bị cho bản thân, tranh thủ sống sót trong náo động, thậm chí là giữ gìn địa vị của mình.

Vu Nhai ngẫm nghĩ, lại hỏi:

- Không biết nội tình của Độc Cô gia là . . .?

Độc Cô Đoạn Ngược nghiêm túc nói:

- Ta không biết rõ, nhưng chắc là thứ có thể cảm ngộ kiếm đạo giống với kiếm ảnh trận.

Độc Cô Đoạn Ngược đổi đề tài:

- Vu Nhai công tử, ta có một vấn đề không biết có nên hỏi không?

Vu Nhai chớp mắt nói:

- Ngươi cứ hỏi.

Vu Nhai còn đang chìm đắm trong suy nghĩ nội tình mạnh nhất của Độc Cô gia.

- Ngươi thật sự là người Độc Cô gia?

Vu Nhai sửng sốt, cười ung dung nói:

- Ta là người Vu gia, bộ kim bào này là gia chủ đánh cuộc thua nên đưa cho ta, ngươi có thể xem ta là tử tôn trẻ tuổi trong gia tộc khách khanh.

- Đương nhiên ta nhận nhiều ân tình của Độc Cô gia chủ, Thanh Hải trưởng lão, thậm chí là Độc Cô Cửu Tà, ta khắc ghi những điều này trong lòng, không bao giờ quên. Hễ có cơ hội là ta nhất định sẽ trả lại.

Độc Cô gia chủ đã hứa nếu Vu Nhai có thể ra khỏi Thiên Tội Uyên thì hắn là người Độc Cô gia khác lạ, cái này xem như đánh cuộc.

Độc Cô Đoạn Ngược nói:

- Xin lỗi đã hỏi chuyện thân phận như ta không nên hỏi, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở công tử một câu, dù là tử tôn gia tộc khách khanh cũng là dùng kiếm. Công tử đã đao đạo thành thánh, còn kiếm đạo, nói câu khó nghe chút là lãng phí thời gian, mong Vu Nhai công tử tự mình suy xét.

Độc Cô Đoạn Ngược nhìn Vu Nhai chằm chằm, xoay người vào Dao Quang thành.

Tiểu Hắc nhìn bóng lưng Độc Cô Đoạn Ngược kêu lên:

- Chít chít!

Tiểu Hắc rất khó chịu, địch ý của Độc Cô Đoạn Ngược rất rõ ràng, dù gã đã hết sức áp chế nhưng làm sao trốn khỏi mắt Tiểu Hắc?

Tiểu Hắc vừa cắn Ám Hắc Ma Vân căn vừa kêu chít chít, bây giờ nó mới biết lúc trước tặng Ám Hắc Ma Vân căn cho Vu Nhai là đầu tư hết sức sáng suốt, nó có thể ăn Ám Hắc Ma Vân căn như quà vặt.

Thủy Tinh, Dạ Tình lo lắng nhìn Vu Nhai:

- Vu Nhai . . .

- Không sao, trong Độc Cô gia e rằng có rất nhiều người ghét kẻ có gia tộc như ta, cũng nhắc nhở ta khi quay về Độc Cô gia sẽ gặp nhiều rắc rối. Nhưng ta sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm đạo thành thánh.

Vu Nhai biết trong Độc Cô gia rất nhiều người bất mãn hắn không họ Độc Cô, Độc Cô Đoạn Ngược là điển hình trong đó. Nhưng Vu Nhai có giới hạn của mình, lúc trước Độc Cô gia đối xử với mẫu tử hắn thế nào không dễ bỏ qua. Vu Nhai sẽ không quên ân tình của Độc Cô gia chủ, Độc Cô Thanh Hải, như hắn đã nói, khi có cơ hội sẽ trả lại.

Nhưng muốn Vu Nhai trở về dòng họ Độc Cô là rất khó khăn, không phải hắn quyết định được, Độc Cô Chiến Phong đồng ý mới có thể. Độc Cô Chiến Phong phải chịu trách nhiệm một nam nhân nên làm với Vu Thiên Tuyết.

Độc Cô Chiến Phong làm đến khi nào Vu Nhai vừa lòng đẹp ý, đến khi nào hắn thật sự cảm động mới thôi. Nhưng điều này có thể không?

Nếu Độc Cô gia chủ đồng ý giết Độc Cô Chiến Phong thì Vu Nhai sẽ suy xét lại, nhưng khả năng này cũng không thể. Nói những điều này bây giờ còn quá sớm, Vu Nhai không nghĩ nhiều, đi một bước xem một bước.

- Đao đạo thành thánh thì không thể kiếm đạo thành thánh sao?

Vu Nhai cười gian, hắn tràn đầy tự tin vào chính mình. Vu Nhai không biết trong Độc Cô gia có nhiều người ghét hắn hơn tưởng tượng. Như Độc Cô Thanh Hải, lão già Mê Thành phân tích, Độc Cô Chiến Phong là U Linh kiếm các chủ, trừ hai lão già ma xui quỷ khiến ủng hộ Vu Nhai ra không ai thích hắn. Thậm chí có người đề nghị tiêu diệt Vu Nhai.

Sao có thể cho phản đồ của gia tộc đánh mặt Độc Cô gia giống như Vu Nhai sống sót?

Chủ yếu là vì Vu Nhai mặc ki mbào nhưng không họ Độc Cô.

May mắn Độc Cô gia chủ hết sức xem trọng Vu Nhai, dùng lực lượng gia chủ đè ép nếu không sớm gây rùm beng lên. Đặc biệt lần trước Độc Cô gia chủ sử dụng lực lượng kiếm ảnh trận áp chế Mông thân vương, còn bá đạo uy hiếp hoàng tộc khiến dấy lên nhiều tiếng phản đối trong Độc Cô gia. Có người nói Độc Cô gia chủ sợ Độc Cô Chiến Phong uy hiếp địa vị của gã.

Có lẽ ban đầu Độc Cô gia chủ ôm mục đích khác, nhưng ân tình vẫn là ân tình. Bây giờ Độc Cô gia chủ thật sự chú trọng Vu Nhai, dù tin đồn hắn đã chết vẫn phát lệnh triệu tập cho hắn.

Đương nhiên chuyện Vu Nhai chỉ gây xích mích một chút, các trưởng lão không mấy quan tâm.

Cổ Duệ chi dân mới là việc lớn, các trưởng lão không rảnh lo việc khác, giao thiên tài thế hệ trẻ giải quyết là được. Về lệnh triệu tập thì thậm chí phát cho gia tộc khách khanh, Vu Nhai nhận được không có gì lạ. Vu Nhai không phải chỉ biết 'lấy tiền không làm việc', tin tức Cổ Duệ chi dân trong Ma Pháp đế quốc do hắn truyền về, điều nay giúp Độc Cô gia chủ động sắp xếp nhiều việc.

Điều này khiến phe trung lập Độc Cô gia càng trung lập hơn.

Độc Cô gia là gia tộc số một Thần Huyền đại lục, thật sự nói là gia tộc vững như Thái sơn trong Huyền Binh đế quốc nên không quá căng thẳng. Tuy Độc Cô gia tham gia chiến tranh Côn Vực hành tỉnh, rót vào nhiều lực lượng nhưng chưa thương gân động cốt.

Hiện tại Độc Cô gia dứt khoát bồi dưỡng kiếm đạo thành thánh, nghênh đón chiến tranh càng khó khăn hơn.

Dạ Tình, Thủy Tinh nghe Vu Nhai tràn ngập tự tin mà bá khí tuyên bố, hai nàng sửng sốt. Ánh mắt đó làm Vu Nhai rất đắc ý, càng nghĩ càng hớn hở. Chờ các nàng biết lão công có mục tiêu xa hơn thì sẽ càng ngạc nhiên.

- Kiếm đạo thành thánh không thể thỏa mãn ta, ta còn muốn thành thánh nhiều nữa.

Vu Nhai không nói ra câu này, giữ cảm giác bí ẩn trước mặt thê tử là chuyện rất vui.

Vu Nhai bỗng nhiên biến sắc mặt, có vẻ ông trời gai mắt hắn đắc ý quá đáng, sắp xảy ra chuyện gì khiến hắn rất quan tâm. Sắc mặt Vu Nhai từ quái dị nhanh chóng trở về bình thường.

Vu Nhai cười gian:

- Ngừng, dừng lại đã. Ài, tổng chi huy tạm thời của Bắc Đẩu ta đây đã quên chuyện quan trọng nhất, mọi người đã dốc sức như thế mà ta không có biểu thị gì, không thưởng cho tất cả, lỗi quá lỗi.

- Vu Nhai?

Thủy Tinh, Dạ Tình chớp mắt khó hiểu, dù muốn biểu thị nhưng có cần đứng trước cổng Dao Quang thành không? Thủy Tinh, Dạ Tình không hỏi nhiều, như U Hoang kiếm linh nói, có nhiều điều Vu Nhai làm không đáng tin nhưng đều có ẩn ý.

Chương 1184: Quân đoàn mới, Thí Thần (hạ)

- Võ Qua, Nghiêm Sương, hãy bước ra khỏi hàng!

Lúc này chỉ còn Xích Sắc quân đoàn theo Vu Nhai trở về Dao Quang thành, nhân số tăng lên hai ngàn người. Lúc trước vì chiến tranh nên tạm thời chiêu mộ nhiều, không hạn chế gì.

Thành viên mới chỉ được xếp vào cơ sở Xích Sắc quân đoàn, người mạnh nhất mới được vào ba Xích Sắc kỵ sĩ đoàn.

Võ Qua, Nghiêm Sương đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Hiện giờ còn trong chiến tranh, nghe lệnh trước rồi tính sau.

Võ Qua, Nghiêm Sương leo xuống tọa kỵ, đi đến trước mặt Vu Nhai không còn ngồi trên Hắc Ma Cự Thiên Hống. Võ Qua khâm phục Vu Nhai liên miên như nước sông cuồn cuộn, đặc biệt hắn còn làm mai thê tử tuyệt vời cho gã. Nghiêm Sương thì tâm tình phức tạp.

Nghiêm Sương liếc hướng Dạ Tình, ta thích nữ nhân thật sao?

Đến hôm nay Nghiêm Sương vẫn rất rối rắm vấn đề này, thầm nghĩ:

- Dê xồm như Vu Nhai cho rằng ta không có chút nữ sắc, không có điểm nào khiến hắn muốn sàm sỡ. Chẳng lẽ ta đầu thai lộn chỗ, ta vốn nên là thân nam nhân?

- Nhưng ta tu luyện thứ của Ngọc Nữ tộc, các mặt trở nên nữ nhân hơn nhiều.

Nếu Nghiêm Lôi biết suy nghĩ của nữ nhi, còn là bị một câu của Vu Nhai ảnh hưởng nỗi lòng, gã sẽ chạy tới liều mạng với hắn. Dù ngươi không thích nữ nhi của ta cũng không thể tạo nghiệt như vậy!

- Mặc vào đi!

Vu Nhai không biết tâm tình phức tạp của Nghiêm Sương, hắn lấy hai bộ Thí Thần binh giáp một nam một nữ ra khỏi không gian giới chỉ, ném cho Võ Qua, Nghiêm Sương. Người đừng đằng trước đều cảm giác khí thế khiếp người từ hai bộ giáp đen.

Võ Qua là võ si cảm nhận được vũ khí cường đại ngay, mạnh hơn sáo trang Đế Long tộc trên người gã nhiều.

Võ Qua lập tức mặc Thí Thần binh giáp vào, khí thế của gã thay đổi, trở nên sắc bén, điên cuồng. Võ Qua như sát thần bước ra từ địa ngục, khiến Vu Nhai nghẹn thở. Xích Sắc quân đoàn đứng đằng trước bản năng thụt lùi vài bước, hoảng sợ. Bọn họ mới ra khỏi chiến trường vậy mà bị một bộ vũ khí hù lùi bước?

Nghiêm Sương cũng cảm giác được lực lượng trong Thí Thần binh giáp, nhanh chóng mặc vào, một nữ sát thần xuất hiện.

Vu Nhai thầm than:

- Nhiều năm qua ý chí Thí Thần quân vẫn không thay đổi.

Vu Nhai khâm phục, tôn kính Vu Thuấn, lại nghĩ đến hắn cũng có một đội quân như vậy thì máu nóng sục sôi. Các hình nhả sóng vai chiến đấu cùng Vu Thuấn, Thí Thần quân khi Vu Nhai biến thân làm Thí Thần binh linh lại hiện ra.

Vu Nhai hưng phấn nói:

- Thử xuất chiêu xem?

Võ Qua, Nghiêm Sương đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Võ Qua, Nghiêm Sương múa tuyệt kỹ của mình. Hình ảnh khiến người khó tin xuất hiện. Động tác của Võ Qua, Nghiêm Sương trở nên rất chậm, hai người cũng nhận ra, há mồm hét to dốc sức múa bộ tuyệt kỹ riêng. Lần này suôn sẻ hơn, cực kỳ bá đạo.

Vậy mới đúng, Võ Qua, Nghiêm Sương là người mạnh nhất trừ Vu Nhai ra trong Xích Sắc quân đoàn, sao có thể chậm chạp được?

Trong khi đám người thở pahò, ánh mắt hâm mộ nhìn hai vũ khí, nghĩ có phải chút nã Vu Nhai đại nhân cũng thưởng cho mình bộ chiến giáp cường đại như vậy không thì bỗng có người phát hiện Võ Qua, Nghiêm Sương lạ lùng.

- Không đúng, sắc mặt của Võ Qua, Nghiêm Sương . . .

Mặt Võ Qua, Nghiêm Sương trắng bệch như tiêu hao quá độ.

Mặc bộ chiến giáp, múa một tuyệt kỹ đã tiêu hao lớn như thế, đây là chiến giáp khủng bố gì vậy?

Vu Nhai khá bất ngờ trước biểu hiện của Nghiêm Sương, Võ Qua. Vu Nhai biết Thí Thần binh giáp rất mạnh nhưng không ngờ cường đại như thế, lúc trước hắn chưa thử qua. Lần này Vu Nhai lấy Thí Thần binh giáp ra vì chợt nảy ý, không ngờ Võ Qua, Nghiêm Sương mạnh nhất diễn luyện tuyệt kỹ trọn vẹn lại khó khăn như thế. May mắn lúc đấu với Lam Thương Tử không tùy tiện lấy ra, nếu không tự mình rối loạn trưcó.

- Ta định thành lập quân đoàn thứ hai có tên là Thí Thần.

Xì xào!

Lời Vu Nhai nói như bom nổ. Xích Sắc quân đoàn chỉ vừa thành hình, không ngờ Vu Nhai rất nhanh muốn thành lập quân đoàn thứ hai, còn lấy tên là Thí Thần, mọi người hiểu ngay nó có ý gì.

Giọng Vu Nhai lấn át ồn ào, lạnh lùng nói:

- Nhưng trước mắt không hiện thực, bởi vì các ngươi quá yếu.

Nhiều người mới tham gia, chưa quen Vu Nhai thì rất bất mãn trợn trắng mắt. Tuy đám người không quen Vu Nhai nhưng biết hắn rất lợi hại, bọn họ thấy rõ hắn chiến đấu như thế nào. Đám người trừ trừng mắt ra còn có không phục.

Tuy Xích Sắc quân đoàn chiêu thành viên không giới hạn nhưng có tiêu chuẩn nhất định. Bắc Đẩu là hành tỉnh nhỏ, nhưng đó là so sánh tương đối, số người trong Bắc Đẩu hành tỉnh cực kỳ nhiều. Hai ngàn người này xem như thiên tài nhỏ của Bắc Đẩu hành tỉnh.

- Các ngươi ra sức chiến đấu vốn nên được ban thưởng, ta định thưởng bộ Thí Thần binh giáp này, thậm chí đổi tên Xích Sắc quân đoàn là Thí Thần quân. Nhưng các ngươi quá yếu, các ngươi không sử dụng nó được.

Có kẻ không kiềm được hét lên:

- Đại nhân, ta không phục!

Vu Nhai biết chắc có người không phục, hắn đã chuẩn bị sẵn ném Thí Thần binh giáp cho người lên tiếng.

- A? Vậy ngươi mặc đi.

Người đó mặc Thí Thần binh giáp vào, nhiệt huyết vừa ra khỏi chiến trường sôi sục sau đó . . . Không còn sôi trào máu nóng, gã thậm chí không xuất chiêu được. Vài giây sau răng gã va lập cập, không nói được câu nào. Lại qua vài giây, gã ngất xỉu, miệng sùi bọt mép.

Vu Nhai nói:

- Ài, xem ra vẫn phải giữ lại cái tên Xích Sắc quân đoàn.

Mọi người mặt trắng bệch nhìn. Đây là quỷ giáp gì? Khủng bố quá.

Vu Nhai mở miệng nói:

- Bây giờ các ngươi còn dám nói các ngươi không yếu sao?

Không ai lên tiếng, gục đầu xuống. Nhưng vẫn có kẻ mắt chớp lóe.

- Nếu không phục thì các ngươi cứ cởi Thí Thần binh giáp của hắn xuống mặc thử, đừng ngại gì ta. Ta hy vọng các ngươi không phục, ta càng cổ vũ các ngươi không phục, chỉ có không phục mới càng biến mạnh hơn. Bây giờ ai không phục thì hãy mặc chiến giáp đi!

- Để ta!

Quả nhiên có kẻ không phục, một nam nhân cao to lao ra cởi chiến giáp của Xích Sắc quân đoàn sĩ xuống, gã mặc vào. Nam nhân này giống như triền bối đi trước, cũng xỉu. Có mấy người khác không phục mặc Thí Thần binh giáp vào thử, kết quả giống nhau, chỉ khác biệt là thời gian dài hoặc ngắn.

Dần dà không ai dám thử nữa, nhưng vẫn có một số không phục nhìn Vu Nhai chằm chằm.

Vu Nhai biết bọn họ không phục cái gì, mặt không biểu tình đi đến người mới xỉu gần đây, cởi Thí Thần binh giáp xuống nhanh chóng mặt vào. Quả nhiên bên trong ẩn chứa sát khí khủng bố, nhưng không là gì với Vu Nhai, cảm giác khá quen thuộc làm hắn hưng phấn. Vu Nhai không chút hoa mỹ đánh ra một đấm.

Bốp!

Bởi vì Vu Nhai cách không đánh ra, không nhắm vào vị trí nên nên chỉ có tiếng vang khẽ. Vu Nhai ngẩng đầu nhìn lại, các Xích Sắc quân đoàn mặt trắng bệch, tọa kỵ ma thú thì gầm gừ.

Có người lên tiếng:

- Mau . . . Mau nhìn đằng sau . . .

Chương 1185: Bánh bao thịt đánh chó?

Mọi người nhìn sang, sau đó ngẩn ngơ. Một đám quạ đang ăn thịt vụn xác chết để laị sau chiến tranh nổ tan xác chết, khoảng cách ngoài mấy trăm thước.

Đám quạ vốn không dám tới gần đám người Vu Nhai mùi máu ngập trời.

Mọi người nuốt nước miếng:

- Ực ực!

Không ai dám không phục nữa, ánh mắt đầy kính sợ nhìn Vu Nhai.

Vu Nhai không ngờ sẽ có hiệu quả tốt như vậy, cười khẽ thu nắm tay về.

Vu Nhai hỏi lại:

- Bây giờ các ngươi còn dám nói các ngươi không yếu?

Không ai trả lời.

Vu Nhai không buông tha, quát to:

- Trả lời ta! Có phải các ngươi rất yếu không?

Lần này là đồng thanh kêu lên:

- Phải!

Mọi người biểu tình căm hận, không, phải nói là bi ai và không cam lòng, thậm chí tức giận. Lúc trước thắng Cổ Duệ chi dân tăng lòng tự mãn bây giờ vỡ vụn, thì ra bọn họ yếu như vậy?

Một số người thầm nghĩ:

- Ngươi cho rằng ai cũng biến thái giống ngươi sao?

Ngoài miệng thì không dám nói lung tung.

Vu Nhai hỏi:

- Có muốn biến mạnh không?

- Muốn!

- Muốn có Thí Thần binh giáp không?

- Muốn!

- Muốn cỡ nào?

- Rất muốn, ngày đêm nhớ mong!

Cả đám bị khí thế của Vu Nhai trấn áp, hắn hỏi cái gì là bọn họ trả lời câu náy. Mọi người còn nhớ mình là binh sĩ, chiến sĩ, một chiến sĩ nghe theo lệnh, khao khát cường đại.

- Vậy hãy biến mạnh đi!

Giây lát sau giọng Vu Nhai lạnh nhạt nói:

- Phần thưởng cho các ngươi không thay đổi, vẫn là Thí Thần binh giáp, mỗi người một bộ. Nhưng ta sẽ không cho các ngươi ngay bây giờ, chờ khi nào thực lực của các ngươi có thể sử dụng bộ chiến giáp này ta mới cho.

- Bây giờ người có được Thí Thần binh giáp chỉ mình Võ Qua, Nghiêm Sương. Tức là hai người là thành viên đầu tiên của Thí Thần quân!

- Võ Qua, Nghiêm Sương.

Võ Qua, Nghiêm Sương đồng thanh kêu lên:

- Có!

Hai người rất rung động. Võ Qua, Nghiêm Sương cũng không phục, bọn họ chỉ miễn cưỡng sử dụng được Thí Thần binh giáp, thế là sao?

Vu Nhai không nể mặt nói:

- Từ hôm nay trở đi hai người là phó đoàn trưởng Thí Thần quân, nhưng các người sẽ không có thuộc hạ. Muốn thuộc hạ thì hãy huấn luyện đám người này thật dữ vào, luyện tập đến khi nào chịu nổi Thí Thần binh giáp mới thôi.

- Bản thân hai người chỉ miễn cưỡng sử dụng được Thí Thần binh giáp, ta hy vọng các ngươi có thể nhanh chóng phát huy tự nhiên, nếu không coi chừng bị người ta đuổi kịp hoặc thay thế.

Võ Qua trầm giọng nói:

- Tuân lệnh! Trong vòng hai tháng ta nhất định sẽ hoàn toàn nắm giữ Thí Thần binh giáp!

Nghiêm Sương không trả lời nhưng biểu tình đã nói lên tất cả. Nàng sẽ biến mạnh, nhất định sẽ! Nghiêm Sương không muốn trở thành cục đá vướng chân, mục tiêu của nàng không chỉ có Thí Thần quân còn đuổi kịp tốc độ của Vu Nhai. Nghiêm Sương mong góp được chút sức trên đường giành lại Tiểu Mỹ.

Ánh mắt Vu Nhai sắc bén liếc mọi người:

- Ừm! Vậy từ hôm nay trở đi Xích Sắc quân đoàn là quân dự bị của Thí Thần quân, thực lực đủ là lập tức trở thành một thành viên của Thí Thần quân, có được Thí Thần binh giáp.

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Có thể tiếp tục chiêu mộ Xích Sắc quân đoàn, tiêu chuẩn bây giờ là chỉ nhận thiên tài có tiềm lực trở thành Thí Thần quân.

Nguyên lão Xích Sắc quân đoàn như đám người Huyết Lệnh, Từ Hắc Tử lên tiếng:

- Tuân lệnh!

Bọn họ biết Vu Nhai đang ra lệnh cho mình.

Vu Nhai lại liếc cả đám, nói:

- Đương nhiên không phải có thực lực là được vào Thí Thần quân, còn phải có quân công. Các ngươi là người lập công nên ta mới cho mỗi người một bộ Thí Thần binh giáp, đủ thực lực là có thể lấy giáp.

- Còn người mới vào nếu công lao quá thấp, dù thực lực mạnh đến mấy cũng sẽ không được Thí Thần binh giáp. Thứ này không phải rau cải trắng.

Tuy Vu Nhai có năm vạn bộ nhưng không thể tùy tiện hoang phí rộng rãi. Vu Nhai cảm thấy Thí Thần quân sẽ là trợ lực rất lớn cho hắn, là bảo đảm an toàn cho hắn, người thân, thậm chí cho nhiều người trên Thần Huyền đại lục. Có Thí Thần quân cho Vu Nhai quyền bảo vệ tự do, không bị trói buộc.

Mắt mọi người sáng rực. Đúng rồi, lúc trước Vu đại tướng quân nói ban thưởng Thí Thần binh giáp cho bọn họ, thành viên mới vào chưa lập công thì thực lực mạnh đến mấy cũng không được Thí Thần binh giáp, bọn họ là ma cũ, cảm giác ưu việt tràn trề.

Tức là hai ngàn người trước mắt có một bộ Thí Thần binh giáp do Vu Nhai tạm giữ, người mới vào thì không có.

Muốn? Không chỉ thực lực mạnh còn phải lập công, không thể thiếu điều kiện nào.

Khắc Liệt Luân Tư ở trong cơ thể Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Tiểu tử này không giỏi bài binh bố trận nhưng có nhiều chiêu thu mau lòng người, gian manh dối trá. Một hơi biến Xích Sắc quân đoàn tràn ngập không khí cạnh tranh.

Các binh linh khác gật đù đồng ý.

Cạnh tranh thực lực, quân công, mỗi người sẽ điên cuồng leo lên trên.

Cuối cùng Vu Nhai dặn dò Võ Qua, Nghiêm Sương:

- Được rồi, ban thưởng cho Xích Sắc quân đoàn ngừng tại đây. Võ Qua, Nghiêm Sương, chút nữa đến Dao Quang thành ta sẽ đưa mấy chục bộ Thí Thần binh giáp cho các người trước, hễ là chiến sĩ Xích Sắc quân đoàn đều được thử. Ai có trình độ như các người là được một bộ Thí Thần binh giáp.

Vu Nhai thấy Võ Qua, Nghiêm Sương gật đầu lại nhìn hướng đội do con rối Diệt Thần tập hợp.

- Tiếp theo là ban thưởng cho Diệt Thần kỵ đội. Quên nói, Thanh Kỳ kỵ sĩ đội, Địa Yểm kỵ sĩ, Không Lăng kỵ sĩ vẫn thuộc về Xích Sắc quân đoàn. Dù đội kỵ sĩ nào đều có thể trở thành Xích Sắc quân đoàn, vị trí trống sẽ do người phía dưới bổ sung.

Mọi người đồng thanh kêu lên:

- Tuân lệnh!

Vu Nhai nói:

- Diệt Thần kỵ đội là kỵ đội cá nhân, chỉ thuộc về ta chi phối.

Mọi người gật gù, suy nghĩ cách cục thuộc hạ hiện tại. Quân đoàn cơ sở Xích Sắc quân đoàn, chiến sĩ bình thường có cơ hội làm thành viên ba đội kỵ sĩ. Ba đội kỵ sĩ vẫn thuộc quyền Xích Sắc quân đoàn quản lý, chỉ cần là thành viên Xích Sắc quân đoàn đều có cơ hội trở thành Thí Thần quân cao cấp hơn.

Thí Thần quân là quân đoàn mạnh hơn Xích Sắc quân đoàn, có được Thí Thần binh giáp.

Tiếp theo là Diệt Thần kỵ đội, đoàn kỵ sĩ cường đại không gì sánh bằng, chỉ có mấy chục người tổ thành. Diệt Thần kỵ đội là thân binh đoàn trực thuộc Vu Nhai, không ai quản lý được bọn họ, càng không có phó đội trưởng. Diệt Thần kỵ đội là đao nhọn mạnh nhất của Vu Nhai.

Một binh sĩ lên tiếng hỏi:

- Vu Nhai tướng quân, không biết có cơ hội làm thành viên Diệt Thần kỵ đội không?

Vu Nhai trả lời dứt khoát:

- Không có!

Mọi người ngạc nhiên, câu tiếp theo càng làm cả đám trợn mắt há hốc mồm.

- Bởi vì Diệt Thần kỵ đội không phải con người, mỗi thành viên là con rối, đội con rối do hai sát thánh, mấy chục bán thánh tổ thành.

Con rối?

Mọi người há to mồm, không nói nên lời biểu tình cứng ngắc. Thì ra Diệt Thần kỵ đội không phải con người, càng như vậy càng khủng bố. Vì không cách nào chia rẽ, thu mua Diệt Thần kỵ đội, vì tất cả là cỗ máy giết người.

Chương 1186: Khế ước chủ tớ

Con rối Diệt Thần trải qua Thí Thần binh linh cải tạo, mặt mũi Cổ Ma tộc biến thành nhân loại bình thường, nên khi Diệt Thần kỵ đội xuất hiện không gây nhiều chú ý, không ai nghi ngờ chúng là dị tộc.

Bọn họ chỉ lấy làm lạ con rối Diệt Thần từ đâu chui ra, Vu Nhai thu nhận như thế nào. Bây giờ mọi người mới biết Diệt Thần kỵ đội là con rối.

Một quân sĩ ngơ ngác hỏi:

- Vậy ban thưởng cho Diệt Thần kỵ đội là . . .?

Vu Nhai cười nói:

- Bọn họ là con rối nhưng tọa kỵ dưới thân thì không, tất nhiên vẫn có thưởng.

Vu Nhai rất vừa lòng sắp đặt Xích Sắc quân đoàn, Thí Thần quân. Vu Nhai không ngờ chợt nảy ý định sẽ tạo thành tình huống trước mắt, thật đúng là vô tâm cắm liễu, liễu thành ấm. Mục đích của Vu Nhai là ban ích lợi cho đám ma thú hắc ám, chẳng qua muốn dùng cách nào trơn tru chút, không ngờ giải quyết luôn chuyện Xích Sắc quân đoàn, Thí Thần quân.

Lý do tại sao Vu Nhai muốn ban lợi lộc cho cácMa thú hắc ám?

Những tọa kỵ này là ma thú hắc ám thất giai, có trí tuệ không thấp, cưỡng ép thuần hóa sẽ xảy ra vấn đề. Vu Nhai muốn các ma thú hắc ám thật lòng phục vụ cho mình, ưu tiên vẫn là thuận tiện. Còn một vấn đề quan trọng, Vu Nhai đột ngột hét ngừng lại trước cổng Dao Quang thành cũng là vì lý do đó. Nó là . . .

Vu Nhai bước qua, nói:

- Các ngươi đều có một phần Ám Hắc Ma Vân căn, hãy làm cho tốt, ta có rất nhiều Ám Hắc Ma Vân căn. Chỉ cần các ngươi biểu hiện tốt thì sẽ được thưởng nhiều hơn, tuyệt đối không bạc đãi các ngươi.

Vu Nhai lấy Ám Hắc Ma Vân căn ra khỏi không gian giới chỉ, cắt thành từng khối to cỡ bàn tay. So với Ám Hắc Ma Vân căn chính tống trong Cổ Ma đế thành thì đây là một khối rất nhỏ, nhưng so với hai khúc lúc trước Tiểu Hắc tặng cho Vu Nhai đã là rất nhiều. Bao nhiêu đây là siêu bổ cho các ma thú hắc ám thất giai.

- Grao! Grao grao!

Các ma thú hắc ám gầm rống, nhai ngồm ngoàm, đột phá ngay tại chỗ. Ánh mắt ma thú hắc ám nhìn Vu Nhai đã thay đổi, ông chủ lớn! Quá rộng rãi, hắn còn có nhiều Ám Hắc Ma Vân căn, đi theo hắn!

- Grao!

Lại một tiếng gầm vang lên trước cổng Dao Quang thành, cả thành rung lắc mấy cái. Ma thú hắc ám tọa kỵ vốn hưng phấn rống vội ngừng ngay, ở trước mặt Hắc Ma Cự Thiên Hống thì chúng nó là tiểu lâu la.

Vu Nhai hung dữ nói:

- Rống cái gì? Ta có cho ngươi rống sao? Ngươi không thần phục ta, chẳng qua bị ta khống chế, tại sao ta phải cho ngươi? Không chừng sau khi ngươi giải phong sẽ giết ta, cho ngươi chẳng khác nào bánh bao thịt đánh chó!

Mắt Hắc Ma Cự Thiên Hống đỏ ngầu nhìn Vu Nhai chằm chằm, hắn thản nhiên lướt qua nó.

- Đi, về thành.

Mọi người rất ngạc nhiên lời Vu Nhai nói nhưng không suy nghĩ nhiều, lý lẽ bình thường không áp dụng được với Vu đại tướng quân.

Mọi người gật gù, định xoay người, chợt trông thấy hình ảnh làm bọn họ rất giật mình suýt hét ra tiếng. Hắc Ma Cự Thiên Hống, con ma thú hắc ám lập công lớn cho Bắc Đẩu hành tỉnh bỗng giơ móng lên định đạp đầu Vu Nhai đưa lưng hướng nó. Càng đáng sợ là Vu Nhai bỗng nhiên dừng bước.

Vào phút nguy hiểm này Vu Nhai bỗng nhiên lẩm bẩm:

- Hưm, không đúng, ta nên cho nó một ít, không chừng sẽ khiến nó hoàn toàn thần pchụ ta. Dù không thần phục thì tạm thời làm thuê cho ta cũng tốt.

Vu Nhai dứt lời, vó giơ sau lưng hắn do dự rồi cuối cùng vẫn hạ xuống.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Nhưng cho bao nhiêu mới thích hợp đây? Ta có Ám Hắc Ma Vân căn nguyên một tòa thành, không gian giới chỉ cất một phần nhỏ, bây giờ sắp dùng hết, nếu cho Hắc Ma quá nhiều thì phải trở về lấy thêm.

Vó to khựng lại, mắt đỏ lấp lóe.

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Ủa? Các ngươi nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có hao sao?

hai ngàn người đưa lưng hướng cửa thành, mặt Vu Nhai thì đối diện cổng thành. Sau lưng Vu Nhai là Hắc Ma Cự Thiên Hống, các con rối Diệt Thần.

Mọi người không dám lên tiếng, giơ tay chỉ sau lưng Vu Nhai.

Vu Nhai lấy làm lạ chớp mắt:

- Đằng sau?

Vu Nhai quay đầu lại, Hắc Ma Cự Thiên Hống đã đổi tư thế, bộ dạng ngoan ngoãn. Đằng sau là các con rối Diệt Thần mặt không biểu tình.

Vu Nhai quay đầu lại khó hiểu hỏi:

- Có chuyện gì?

Mọi người dụi mắt. Ma thú hắc ám kia rụt vó về từ khi nào? Tốc độ quá nhanh.

Đám người nhìn nhau, không biết nên nói sao với Vu Nhai.

Vu Nhai mặc kệ bọn họ:

- Thôi, chút nữa nói, để ta trò chuyện với Hắc Ma đã.

Vu Nhai quay đầu nhìn Hắc Ma Cự Thiên Hống rất là ngoan, hỏi:

- Ta có thể cho ngươi Ám Hắc Ma Vân căn, mỗi ngày đều cho. Nhưng ngươi phải hứa với ta dù ngươi giải mở ấn phù cưỡng chế ma thú vẫn sẽ theo ta, không thì miễn bàn, ta có thể khiến người đập đầu chết ngay bây giờ.

Hắc Ma Cự Thiên Hống nổi giận gầm lên:

- Grao!

Hắc Ma Cự Thiên Hống muốn đạp bẹp Vu Nhai ra, nó tin tưởng có năng lực làm hành động này. Khiến lão tử đập đầu chết? Đập cái đầu ngươi! Lão tử sớm giải mở ấn phù cưỡng chế ma thú của ngươi.

Hắc Ma Cự Thiên Hống ngẫm nghĩ, đè nén xúc động muốn tiêu diệt nhân loại chết tiệt này, tiếp tục đóng kịch. Chờ khi nào biết nhân loại giấu Ám Hắc Ma Vân căn nguyên một tòa thành ở đâu rồi nó mới tính sổ với hắn.

Chỉ chờ biết Ám Hắc Ma Vân căn ở đâu là nó sẽ giết nhân loại này ngay. Nghĩ vậy biểu tình dữ tợn của Hắc Ma Cự Thiên Hống trở nên do dự, nó phân vân có nên tạm thời làm công cho nhân loại này không?

Vu Nhai mất kiên nhẫn hỏi:

- Như thế nào? Ngươi có đồng ý không?

- Grao!

Hắc Ma Cự Thiên Hống gật đầu, vừa gầm gừ vừa vẽ ra một hình lập phương to.

Vu Nhai như bị mèo đạp đuôi, nhảy cẫng lên:

- Cái gì? Một ngày nhiều như vậy? Sao ngươi không đi ăn cướp? Dù ta có của nhiều cũng không chịu nổi ngươi phá sản. Không được, tối đa mỗi ngày cỡ nửa ngón út, nhiều hơn nữa thì miễn bàn.

Hắc Ma Cự Thiên Hống không cam lòng rút nhỏ hình vuông:

- Grao!

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn một người một thú trả giá trước cổng Dao Quang thành.

Hắc Ma Cự Thiên Hống không có kinh nghiệm trải đời không phải đối thủ của Vu Nhai, cuối cùng thật sự đồng ý số lượng Ám Hắc Ma Vân căn nửa móng út. Ép giá quá thấp, chẳng ngờ ma thú hắc ám kia đồng ý.

Không phải Hắc Ma Cự Thiên Hống muốn đồng ý mà nó không mong lãng phí thời gian, muốn nhanh chóng biết chỗ nhân loại giấu Ám Hắc Ma Vân căn rồi cướp hết, sau đó giết chết hắn là có thể ôm hết kho báu Ám Hắc Ma Vân căn.

Đặc biệt thỉnh thoảng nhân loại chết tiệt cứ uy hiếp Hắc Ma Cự Thiên Hống như:

- Ngươi còn ra giá nữa là ta ra lệnh cho ngươi tự đâm chết!

Hắc Ma Cự Thiên Hống không thể để Vu Nhai biết nó đã thoát khỏi khống chế, trời biết nhân loại này còn loại ấn phù cưỡng chế đó không? Dù không có loại ấn phù đó, nhân loại liều chết không khai địa điểm giấu Ám Hắc Ma Vân căn thì sao được?

Chương 1187: Khế ước chủ tớ (hạ)

Vu Nhai quay đầu nói với Thủy Tinh:

- Rất tốt, cứ quyết định vậy đi. Thủy Tinh, viết một phần khế ước giúp ta.

Vu Nhai nháy mắt với Thủy Tinh.

Vốn Thủy Tinh bị Vu Nhai làm chóng mặt nhưng thấy hắn đá lông nheo là hiểu ý ngay.

Kết hợp chuyện lúc trước xảy ra, Thủy Tinh biết Vu Nhai cưỡng ép điều khiển ma thú hắc ám này.

Thủy Tinh đã hiểu tại sao Vu Nhai bỗng nhiên dừng trước cửa thành, không phải vì ban thưởng, mục đích thật sự là con ma thú hắc ám thoát khỏi khống chế. Mới rồi đã nói Vu Nhai ban thưởng này nọ chỉ là sẵn tiện, vấn đề là đối phó Hắc Ma Cự Thiên Hống. Trí tuệ của ma thú hắc ám quá cao, khao khát Ám Hắc Ma Vân căn vô cùng nên không nổi thú tính giết Vu Nhai. Hành động ban thưởng của Vu Nhai hợp ý Hắc Ma Cự Thiên Hống.

Nhưng không ngờ Vu Nhai thưởng hết cho người thú lại không chịu cho nó, kết quả Hắc Ma Cự Thiên Hống định giết người cưới của.

Nhưng nghe Vu Nhai nói có nguyên một thành Ám Hắc Ma Vân căn thì Hắc Ma Cự Thiên Hống rụt móng về, bây giờ giết nhân loại này chỉ được chút xíu trong không gian giới chỉ của hắn. Hắc Ma Cự Thiên Hống muốn có được nhiều Ám Hắc Ma Vân căn hơn phải giả bộ như bị khống chế, diễn kịch chung với Vu Nhai.

Thủy Tinh cười thầm trong bụng nghĩ:

- Diễn kịch? Ai diễn trò giỏi hơn tên khốn này? Nhân loại còn thua chứ nói gì một con ma thú?

Ánh mắt Thủy Tinh đồng tình nhìn Hắc Ma Cự Thiên Hống, nàng cố gắng không để nó phát hiện cảm xúc này.

Thủy Tinh mặt không biểu tình gật đầu, viết ra một tờ khế ước đưa cho y.

- Này, nhỏ máu là xong.

Vu Nhai nhận lấy, nhìn nội dung khế ước sau đó nhỏ vào, rồi giao cho Hắc Ma Cự Thiên Hống. Đương nhiên Hắc Ma Cự Thiên Hống không biết đọc chữ, nhưng nó rõ ràng dao động ma pháp. Từ dao động ma pháp giúp Hắc Ma Cự Thiên Hống biết nội dung trong kheé ước, nó dùng linh giác cường đại kiểm tra không thấy có vấn đề gì. Hắc Ma Cự Thiên Hống nhỏ máu vào khế ước.

Hắc Ma Cự Thiên Hống tin tưởng lực lượng ma pháp của cô nương này không thể nào động tay chân trước linh giác của nó, thực lực cách biệt quá xa.

Một ma ấn màu đỏ sinh ra trên giấy, bóc một tiếng tán đi. Vu Nhai, Hắc Ma Cự Thiên Hống cảm giác có mối liên kết mỏng manh với nhau, đây là kết quả khế ước hình thành.

- Cho này, tiền lương hôm nay của ngươi.

Vu Nhai rất là 'rộng rãi', vừa hoàn thành khế ước liền lấy một khối Ám Hắc Ma Vân căn to cỡ cánh tay ra khỏi không gian giới chỉ, vươn ngón út của mình cẩn thận so sánh. Khi Hắc Ma Cự Thiên Hống không kiềm được cảm xúc sắp bùng nổ thì Vu Nhai cắt một miếng cỡ nửa móng út, cất số Ám Hắc Ma Vân căn còn lại vào không gian giới chỉ.

Vu Nhai ngẩng đầu liếc Hắc Ma Cự Thiên Hống một cái:

- Đừng ngại nhỏ, mỗi ngày, đây chính là mỗi ngày một khúc, ai có đãi ngộ này?

Vu Nhai nói xong tiếp tục về Dao Quang thành, sau lưng là Hắc Ma Cự Thiên Hống cố nén tức giận nhìn hắn chằm chằm. Nhịn nhịn nhịn, nếu giết nhân loại này thì không được gì hết, trong khế ước có nói không thể giết lẫn nhau, nếu không cảnh giới sẽ bị cưỡng chế rớt một khúc. Đến thực lực cỡ Hắc Ma Cự Thiên Hống một khúc đã là rất quý giá.

Từ thánh giai bát đoạn rớt xuống thất đoạn, không ai chấp nhận chuyện này được.

Chờ tìm ra Ám Hắc Ma Vân căn rồi tính.

Trong khế ước nói người ký kết không được giết nhau nhưng không nói không được đánh nhân loại gần chết. Hành hạ nhân loại gần chết rồi ném cho ma thú khác giết chết hắn là được, chuyện vô cùng đơn giản. Khi nhân loại này chết thì khế ước sẽ tự động hủy bỏ, không sợ trói buộc.

Hắc Ma Cự Thiên Hống liếc nữ nhân loại bịt mắt một cái. Cô nương này không biết làm khế ước, có rất nhiều lỗ hổng, ngươi nghĩ Hắc Ma ta đây là đồ ngốc sao? Một cái khế ước, nửa móng tay Ám Hắc Ma Vân căn nho nhỏ đã muốn ta đánh nhau cho ngươi? Rất buồn cười.

Nghĩ đến khúc đắc ý Hắc Ma Cự Thiên Hống rống mấy tiếng, lắc đầu vẫy đuôi. Tiểu tử, lão tử lại nhịn ngươi mấy ngày.

Huyền Binh đế quốc không có khế ước hoàn thiện, xem ra ma thú dễ sống trong đế quốc này.

Đúng vậy, Tiểu Hắc, Tiểu Thúy không cần khế ước. Trong Huyền Binh đế quốc nếu một con ma thú thật lòng theo ngươi thì phát huy ra thực lực, tiềm lực mạnh hơn Ma Pháp đế quốc dùng khế ước trói buộc.

Bốp!

Lỗ tai siêu nhạy của Hắc Ma Cự Thiên Hống nghe thấy thanh âm rất lạ phát ra từ nữ nhân bịt mắt, hoặc nên nói là từ khế ước trong tay nàng. Hắc Ma Cự Thiên Hống liếc qua, nó sợ suýt bay mất hồn phía.

Các ma pháp trận bỗng bay ra khỏi khế ước kia, to hơn màu đỏ lúc trước.

Không đợi Hắc Ma Cự Thiên Hống phản ứng lại, nó cảm giác lực lượng cường đại không thể chống cự sinh ra trong cơ thể, một ma trận khổng lồ hiện ra dưới chân nó. Dưới chân trước mặt Vu Nhai có ma pháp trận tương tự.

- Khế ước có vấn đề?

Hắc Ma Cự Thiên Hống thật sự rất thông minh, nó không hỏi ra tiếng mà nhìn Thủy Tinh chằm chằm.

Thủy Tinh mỉm cười nói:

- Đúng vậy! Ta động tay chân khế ước này, mặt ngoài là giống khế ước công tác nhưng thật ra là khế ước chủ tớ, khi ngươi nhỏ máu liền sinh thành.

- Grao!

Ánh mắt Hắc Ma Cự Thiên Hống lộ vẻ kinh hoàng, khó tin. Ma pháp mới vào thánh giai có thể lừa được nó?

Thủy Tinh vẫn mỉm cười nói:

- Ta biết ngươi không tin. Đúng là ta mới vào thánh giai nhưng ta không phải ma pháp sư, ta là Huyền Binh đế quốc ma pháp sư, ta dung hợp chút thủ đoạn giữa huyền binh giả và ma pháp sư. Ma thú là ma pháp sư trời sinh, nhưng ma thú không quá hiểu biết thủ đoạn của huyền binh giả đúng không?

- Grao!

Hắc Ma Cự Thiên Hống cảm nhận lực lượng ma pháp không thể chống cự trong cơ thể, cuối cùng nó đã hiểu nữ nhân bịt mắt không nói bậy. Cái gì dung hợp huyền binh giả, ma pháp sư, đó là thứ gì? Mặc kệ nó, giết nàng!

Giọng Vu Nhai vang lên:

- Ta có cho ngươi nhúc nhích sao? Bây giờ ngươi là ma thú của ta.

Vu Nhai rất giật mình thủ đoạn của Thủy Tinh, hắn chỉ định thử xem, cũng tin tưởng vào nàng. Thất bại cũng không sao, dù không giở trò vặt vào khế ước Vu Nhai vẫn có thể tạm thời ổn định Hắc Ma Cự Thiên Hống, từ từ nghĩ cách sau. Nếu không được nữa thì đánh ra một ấn phù cưỡng chế ma thú khác là xong.

Đương nhiên nếu không đến lúc bất đắc dĩ Vu Nhai không mong sử dụng ấn phù cưỡng chế ma thú.

Ấn phù cưỡng chế ma thú đúng như Vu Thuấn tôn sùng, nó quá cường đại, khi cần thiết tuyệt đối là thứ cứu mạng. Hiện nay Vu Nhai chỉ còn hai miếng, lúc trước Vu Nhai đối phó cự long băng hệ cũng không dùng ấn phù này.

Trừ không biết ấn phù cưỡng chế ma thú có tác dụng với cự long hay không ra hắn không muốn tùy tiện phung phí.

Chương 1188: Phù văn sư cầu kiến

Vu Nhai không ngờ Thủy Tinh lén làm ra khế ước chủ tớ, ma pháp huyền binh giả quả nhiên nghịch thiên.

Răng rắc!

Tuy khế ước chưa hoàn chỉnh nhưng ít nhất đã hoàn thành một nửa, Hắc Ma Cự Thiên Hống khựng lại. Khế ước chủ tớ, nó là tớ. Hắc Ma Cự Thiên Hống căm hận, nó lại ngửa cổ gầm rống.

Nhân loại rất gian xảo, thế giới hắc ám thuần khiết hơn.

Không được, không thể thuận theo như vậy. Ta đường đường là Hắc Ma Cự Thiên Hống, cho dù không làm thịt được hắn cũng phải khiến hắn khó chịu! Ma pháp của đối phương có kỳ lạ đến mấy thì thực lực chỉ mới vào thánh giai, chắc chắn có lỗ hổng, phải dùng ma pháp cường đại phá mở hay sửa chữa một ít nội dung trong khế ước!

Nghĩ đến liền làm, ma lực màu đen ngập trời bao phủ ma pháp trận, bắnthẳng lên cao.

Keng!

Xích Sắc quân đoàn phản xạ triệu hoán ra huyền binh bản mệnh, thần binh cũng vây quanh.

Vu Nhai, Thủy Tinh biến sắc mặt. Hai người một là kẻ thực hiện khế ước, một là người nhận khế ước, bọn họ cảm giác được khế ước run rẩy. Chắc sẽ không xảy ra vấn đề đi? Vu Nhai đã cầm ấn phù cưỡng chế ma thú trong tay.

- Sửa sửa sửa!

Hắc Ma Cự Thiên Hống mặc niệm trong lòng, hết cách, nó không xé nát khế ước ra được. Lúc trước Hắc Ma Cự Thiên Hống đã nhỏ một giọt máu, nó đành lùi một bước. Không còn nhiều thời gian, Hắc Ma Cự Thiên Hống nhanh chóng quyết định . . . Sửa tiền lương mỗi ngày.

Không sửa được?

Hắc Ma Cự Thiên Hống rất muốn chửi thề, chỉ đành lùi thêm một bước, sửa thứ khác.

Không biết qua bao lâu, la lực cường đại rút về, ma pháp trận vỡ, khế ước hoàn thành không thể sửa đổi nữa.

Hắc Ma Cự Thiên Hống hú dài:

- Grao!

Hiển nhiên Hắc Ma Cự Thiên Hống không mấy hài lòng thứ đã sửa.

Vu Nhai chớp mắt liếc hướng Thủy Tinh, ánh mắt ý hỏi.

Thủy Tinh ngơ ngác nói:

- Khế ước bị sửa chữa!

Trái tim Vu Nhai treo cao.

* * *

Thời gian đến sáng ngày thứ hai đại phá Cổ Duệ quân Lam Thương Tử, Dao Quang thành tạm thời phục hồi bình tĩnh, vẫn phải tiếp tục sinh hoạt. Nhưng áp lực chiến tranh còn đó, bởi vì không ai biết khi nào Cổ Duệ quân lại giết đến.

Khi mọi người ngẩng đầu nhìn con ma thú lười biếng ngủ trên Dao Quang Vu thành thì yên tâm hơn, nhìn thấy nó sẽ nhớ đến Vu Nhai trong Vu thành. Có bọn họ thì chắc chắn Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không xảy ra chuyện gì. Xích Sắc quân đoàn điên cuồng tu luyện, ngày hôm qua trở về không hề nghỉ ngơi mà liều mạng tu luyện, tất cả đều phát điên.

Dao Quang Vu thành là nội thành lúc trước Vu Nhai xây dựng, lúc này đã hoàn toàn thuộc về Vu gia.

Hắc Ma Cự Thiên Hống cảm giác mọi người vây xem, hung tợn gầm lên:

- Grao!

Hắc Ma Cự Thiên Hống tội nghiệp chỉ có thể rống, không làm gì được, ai bảo bây giờ nó là ma thú thuộc về Vu Nhai làm chi?

Khế ước bị Hắc Ma Cự Thiên Hống sửa chữa nhưng chủ tớ không thay đổi, nội dung bị sửa là: Hắc Ma Cự Thiên Hống chỉ ờ trung tâm Mê Vụ sơn mạch trong phạm vi xxx dặm bị Vu Nhai khống chế. Khi ra khỏi phạm vi này tuy vẫn là chu tớ nhưng Hắc Ma Cự Thiên Hống có quyền từ chối mệnh lệnh của Vu Nhai mà không bị khế ước trừng phạt.

Theo Vu Nhai hiểu biết thì phạm vi khế ước là toàn Bắc Đẩu hành tỉnh cộng một nửa lãnh thổ Lạc Thiên vương quốc, thêm chút góc này nọ tính cỡ hai Bắc Đẩu hành tỉnh.

Tức là khi rời khỏi lãnh địa Bắc Đẩu hành tỉnh, nửa lãnh thổ Lạc Thiên vương quốc thì Vu Nhai không sai khiến Hắc Ma Cự Thiên Hống được, mục tiêu kỵ sĩ Hắc Ma rong ruỗi Thần Huyền đại lục của Vu Nhai tiêu tùng. Muốn rong ruổi thì Vu Nhai chỉ làm được trong phạm vi Bắc Đẩu hành tỉnh, Lạc Thiên vương quốc.

Vu Nhai không hề bất mãn, Hắc Ma Cự Thiên Hống là báu vật hắn nhặt được, trúng số độc đắt. Cứ tưởng số tiền trúng thưởng sẽ xài hết một lần, ai ngờ vẫn còn một mớ. Nếu Vu Nhai có việc đi ra ngoài, Hắc Ma Cự Thiên Hống canh giữ Dao Quang thành thì hắn sẽ yên tâm rất nhiều.

Vu Nhai vui vẻ thầm nghĩ:

- Mỗi ngày chỉ trả nửa móng út Ám Hắc Ma Vân căn là được người thủ hộ thánh giai bát đoạn, lời to.

Nửa móng út không nhiều, tính một năm chỉ khoảng một khúc Ám Hắc Ma Vân căn. Cổ Ma đế thành còn mấy vạn Ám Hắc Ma Vân căn, nhưng Vu Nhai không muốn trả phí nhiều vì hắn còn phải dựa vào Ám Hắc Ma Vân căn tăng cao thực lực cho mọi người.

Muốn tăng mạnh thực lực toàn Bắc Đẩu hành tỉnh, thậm chí chỉ tăng thực lực tổng thể Xích Sắc quân đoàn không phải chỉ tu luyện điên cuồng là được, còn cần có người chỉ điểm, cần nhiều tài nguyên hơn. Tại sao tử tôn đại gia tộc phổ biến có sức mạnh? Bởi vì huyết mạch của bọn họ cao quý hơn người ta? Có lẽ đây là nguyên nhân rất nhỏ, di truyền huyết mạch sẽ ảnh hưởng thiên phú, nhưng quan trọng nhất vì bọn họ có tài nguyên cường đại. Một số người từ nhỏ ăn đan dược như cơm bữa, ngươi so với bọn họ được không?

Không chrithế, bọn họ còn có đạo sư tốt nhất, hoàn cảnh cảm ngộ tốt nhất, công pháp tốt nhất, còn có thánh binh, thần binh tiền bối cao nhân để lại, trực tiếp dung hợp và được binh linh chỉ điểm. Ví dụ như Độc Cô gia có kiếm ảnh trận, mà kiếm ảnh trận chỉ là một nội tình của Độc Cô gia, còn nhiều thứ khác như Thiên Tội Uyên. Bắc Đẩu hành tỉnh nho nhỏ không có được mấy thứ này.

Từ ngày hôm qua trở về Vu Nhai luôn vắt óc suy nghĩ làm sao nhanh chóng nâng cao thực lực của Xích Sắc quân đoàn. Đầu tiên Tư Mã Tường là nhân vật không thể thiếu, chỉ có gã nghiên cứu ra các loại đan dược. Sáng sớm Vu Nhai đã gửi thư cho Tư Mã Tường.

Đừng quên trong tay Vu Nhai còn đan dược cướp từ Đan Diễm Tâm, trong thư hắn viết hy vọng Tư Mã Tường sẽ đến Bắc Đẩu hành tỉnh.

Vu Nhai nhân tiện gửi mấy khúc Ám Hắc Ma Vân căn đi, hy vọng Tư Mã Tường nghiên cứu ra cách nào cho người thường trực tiếp hấp thu Ám Hắc Ma Vân căn.

Vấn đề đan dược đã không thành vấn đề, còn công pháp thì sao?

Vu Nhai tìm Thủy Tinh, kêu nàng nhìn xem trong công hội võ học có công pháp nào tốt nhất cho Xích Sắc quân đoàn tu luyện không? Vu Nhai đưa ra yêu cầu là hy vọng có thể tìm được công pháp phát huy lực lượng Thí Thần binh giáp nhất.

- Đáng tiếc công pháp của Cổ Ma tộc không hiểu hợp cho huyền binh giả hiện tại, nếu không thì công pháp đó là hợp với Thí Thần binh giáp nhất.

Vu Nhai biết rõ Thí Thần binh giáp có ý nghĩa thế nào với hắn.

Nhưng qua nghiên cứu, Vu Nhai cũng biết phải đến đỉnh địa binh sư mới vận dụng Thí Thần binh giáp tự nhiên được, nếu không sẽ rất khó khăn. Đỉnh địa binh sư nói dễ hơn làm, đó là thực lực của Nghiêm Lôi binh phong bộ ngày xưa.

Đỉnh địa binh sư mới là sơ bộ, tốt nhất có thể đến thiên binh sư để hoàn toàn phát huy ra.

Năm vạn thiên binh sư, tròn năm vạn, Vu Nhai đi đâu tìm cho đủ số?

Vu Nhai biết qua trận chiến cùng Cổ Duệ quân, năm vạn đỉnh địa binh sư tuy rất mạnh trong chiến tranh tiếp theo nhưng không có tác dụng quyết định. Năm vạn đỉnh địa binh sư làm gì được thần giai.

Chương 1189: Ta có quà tặng cho ngươi

Nếu như là năm vạn thiên binh sư thì sao?

Cường giả thần giai sẽ phải suy nghĩ cho kỹ. Năm xưa đội quân này của Vu Thuấn khiến người nghe tiếng sợ vỡ mật, đáng tiếc bởi vì chỉ có gã và đội quân đó, Cổ Ma tộc đã tàn phá không thành hình, cuối cùng thất bại.

Dù có được năm vạn thánh binh sư thiên giai đều bị xử lý hỏi sao Vu Nhai yên tâm được? Mặc dù đại quân khi đó đa số là mới vào thiên giai.

Thời đại bây giờ càng mạnh hơn thời Cổ Ma tộc, thời đại đang tiến bộ. Cổ Duệ quân chỉ ra một con cự long, một đám phản đồ, thêm vào thanh niên như Lam Thương Tử hầu như cắt xé Bắc Đẩu hành tỉnh. Thật sự vì Bắc Đẩu hành tỉnh quá yếu.

Muốn có thực lực bảo vệ Bắc Đẩu hành tỉnh chỉ dựa vào thực lực cá thể vẫn chưa đủ, cần quân đội cường đại.

Ít nhất là quân đội bảo vệ được Bắc Đẩu hành tỉnh, khiến mọi người kiêng dè. Chỉ dựa vào Huyền Binh đế quốc, Độc Cô gia là không thể. Phái một tên hề Tiên Vực hành tỉnh âm thầm ngáng chân, mọi chuyện cần dựa vào sức mình mới được.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Cần góp đủ năm vạn Thí Thần quân, mặc kệ bằng cách gì.

Nếu ngày hôm qua Vu Nhai chợt nảy ý thì qua đắn đo, suy nghĩ hắn càng vạch rõ đường đi nước bước hơn. Vu Nhai rất hy vọng thế cục sẽ như Độc Cô gia chủ suy đoán, thiên hạ chia ba. Có như vậy Vu Nhai mới có thời gian bồi dưỡng Thí Thần quân, nếu đai quyết chiến ngay thì chắc chắn Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ bị diệt. Vu Nhai hết sức chỉ bảo vệ được người thân, bằng hữu bỏ trốn.

Nhưng trốn đi đâu được? Thiên hạ đại loạn không nơi nào an toàn.

Người thân, bằng hữu là mục tiêu rất lớn, Vu Nhai có thể bảo vệ họ an toàn được không? Vu Nhai mới chỉ là đỉnh thiên binh sư.

Vu Nhai ngẫm nghĩ, đặt quyết tâm:

- Không được, phải lên kế hoạch huấn luyện kỹ càng hơn nữa. Các ngươi cũng nghĩ cách giúp ta đi.

Vu Nhai bắt đầu đặt kế hoạch, các binh linh góp ý. Vu Nhai muốn biến mạnh, quân đội của hắn cũng phải vậy.

Đột nhiên có người đến bẩm báo:

- Thành chủ đại nhân, bên ngoài có phù văn sư cầu . . .

Vu Nhai ngắt lời:

- Nói với bọn họ là bây giờ ta rất bận, không gặp ai hết!

Thời gian gấp rút, Vu Nhai phải nhanh chóng làm ra kế hoạch, không rảnh gặp ai. Vu Nhai không có giác ngộ của thành chủ.

Vu Nhai và các binh linh không ngừng thảo luận kế hoạch cải tạo Xích Sắc quân đoàn thành thiên binh sư.

Vu Nhai từng bước viết kế hoạch. Đầu tiên là khiến Xích Sắc quân đoàn nhanh chóng đến địa binh sư, nhiều thành viên mới chỉ là hoàng binh sư, khá nhiều là linh binh sư. Rước địa binh sư cần qua hai ải này.

Nghĩ đến đây Vu Nhai rất nhức đầu, hắn đành viết ra tâm đắc cảm ngộ của mình, chuyện sau này Xích Sắc quân đoàn phải tự dựa vào sức mình. Nếu không đến địa binh sư thì suốt đời làm chiến sĩ Xích Sắc quân đoàn bình thường. Vu Nhai lại viết tâm đắc cảm ngộ địa binh sư, thứ này rất đơn giản với hắn. Vu Nhai lười biếng viết nhưng không biết những người khác có xem hiểu được không?

Bên trên mới chỉ là cơ sở, mỗi người khác nhau, cần chỉ đạo theo tình huống thực tế của từng người, cần có lão sư mới được.

Vu Nhai nghĩ ngay đến Bắc Đẩu lão viện trưởng. Vu Nhai quyết định lên kế hoạch xong sẽ mời đám Hô Diên gia xuống núi, thậm chí mời mấy thánh binh sư khác ra chỉ đạo cho Xích Sắc quân đoàn. Tin tưởng với biểu hiện lúc trước của Vu Nhai sẽ mời được bọn họ.

Phần trên là vè cảm ngộ.

Nếu cảm ngộ đủ lập tức dùng đan dược nâng cao thực lực, cái này cần đại sư luyện dược như Tư Mã Tường, vẫn cần tiền bạc. Nhiều tiền mới có thể mua dược, luyện chế ra nhiều đan dược hơn.

Nếu các điều trên thuận lời mà Xích Sắc quân đoàn vẫn là đóa hoa trong nhà ấm thì cần rèn luyện mạnh hơn nữa.

Rèn luyện như thế nào?

- Grao!

Vu Nhai chợt nghe tiếng rống của Hắc Ma Cự Thiên Hống vọng xuống, hắn nở nụ cười âm hiểm. Hắc Ma Cự Thiên Hống đánh rùng mình, cảnh giác nhìn bốn phía, nó cảm giác có nguy hiểm.

- Thứ nguy hiểm? Chẳng lẽ là cự long gì đó đến?

Hắc Ma Cự Thiên Hống lấy làm lạ vươn linh giác ra, không có!

Thật lâu sau Vu Nhai giải quyết kế hoạch xong, hắn vội vàng rời khỏi chỗ ở.

- Thành chủ đại nhân, mấy vị phù văn sư . . .

- Bây giờ ta rất bận, kêu bọn họ chờ đi.

Vu Nhai ngắt lời người kia, lao thẳng ra ngoài. Vu Nhai không nghe lọt tai những gì người đó nó, bây giờ hắn cần tìm một vài cao tầng để bàn bạc. Vu Nhai chỉ lên kế hoạch, phải có người chấp hành, còn cần đi mời Hô Diên gia. Vu Nhai chợt phát hiện dù hắn không làm công việc tổng chi huy tạm thời của Bắc Đẩu thì vẫn rất bận.

Vu Nhai không chú ý đến là khi hắn chạy ra ngoài có lướt qua mấy nam nữ, trong đó có người quen.

Những người này nghe lời Vu Nhai nói nét mặt sa sầm, bọn họ là phù văn sư đã bao giờ bị đối xử như vậy? Người Vu gia thông báo đành cười khổ, mới rồi gã bị mấy người kia tạo áp lực ngộp thở. Bọn họ đến từ đế đô, địa vị siêu cao, nếu không gã đã chẳng đi nhắc nhở Vu thành chủ, nhưng hắn thì không thèm quan tâm.

Vu Nhai không quan tâm phù văn sư gì đó, bây giờ hắn đi tìm mấy nòng cốt Thủy Tinh, Dạ Tình, Võ Qua, nói ra kế hoạch của mình. Mọi người phấn chấn tinh thần, đặc biệt thấy cảm ngộ tu luyện của Vu Nhai thì càng hưng phấn không biết đường về.

Võ Qua mê mẩn, hàng này có cảm ngộ ngay.

Vu Nhai lại mời đám người Bắc Đẩu lão viện trưởng đến, bọn họ cảm thán các loại cảm ngộ tu luyện của hắn, ánh mắt nhìn hắn đã thay đổi. Hèn gì người ta là thiên tài, người ta chưa đến thánh binh sư mà hiểu biết về thánh binh sư còn nhiều hơn mình.

Cảm thán thì cảm thán, vẫn phải làm việc.

Bởi vì có cảm ngộ của Vu Nhai nên khi bắt tay vào làm nhóm người rất hăng hái. Các thánh binh sư bản xứ Bắc Đẩu hành tỉnh đủ tuổi làm tằng gia gia của Vu Nhai, kinh nghiệm rất phong phú. Đặc biệt Hô Diên gia vốn là lão sư.

Cuối cùng mọi người thảo luận, quyết định kế hoạch huấn luyện.

Bước đầu tiên: Huấn luyện cơ bản. Căn cơ là tu luyện thực lực, cảm ngộ, bao gồm công pháp, đan dược này nọ.

Bước thứ hai: Thực lực đạt tới trình độ nhất định sẽ đưa vào Mê Vụ sơn mạch ngay. Thí Thần quân vốn là quân đội Cổ Ma tộc, huấn luyện trong hắc ám là hoàn mỹ nhất.

Bước thứ hai: Thực lực đạt tới trình độ Thí Thần binh giáp thì khiến các con rối Diệt Thần làm bạn luyện tập. Đám con rối Diệt Thần đều là sát ý thành thánh, trong áp lực đó Xích Sắc quân đoàn sẽ tiến bộ siêu nhanh. Vu Nhai còn tưởng tượng vài người thiên phú mạnh mẽ trước áp lực này sẽ sát ý thành thánh.

Bước cuối cùng: Khi thực lực cả đám đến đỉnh địa binh sư, quen thuộc vận dụng Thí Thần binh giáp thì khiến bọn họ lại vào Mê Vụ sơn mạch hoặc Loạn Xuyên sơn mạch bắt giữ ma thú thất giai làm tọa kỵ. Là thất giai không phải lục giai, tức là vượt cấp bắt ma thú.

Hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng Xích Sắc quân đoàn mới thật sự trở thành Thí Thần quân.

Chương 1190: Ta có quà tặng cho ngươi (hạ)

Nghiêm Sương ngần ngừ hỏi:

- Làm như vậy có tàn nhẫn quá không? Phải chờ tới khi nào Thí Thần quân mới thật sự thành lập đây?

Nghiêm Sương từng dẫn bình, cảm thấy khiến binh sĩ đạt đến độ cao này rất là khó khăn. Trong Bắc Đẩu hành tỉnh có mấy ai đến đỉnh địa binh sư được? Năm xưa là đỉnh linh binh đã là số một số hai trong tinh binh doanh, đừng nói mấy vạn người, chỉ mấy trăm người đã rất khó khăn.

Một quân đoàn không phải mấy chục người có thể giải quyết xong, chờ khi Thí Thần quân thành lập không chừng đã kết thúc chiến tranh.

Võ Qua bướcra lạnh lùng nói:

- Không, ta cảm thấy làm vậy là đúng. Dù Thí Thần quân có thành lập thuận lợi hoặc không chúng ta phải có một mục tiêu. Chúng ta sẽ khiến Xích Sắc quân đoàn hướng tới mục tiêu này, bây giờ suy nghĩ nhiều làm gì?

- Ta tin tưởng lúc trước chúng ta quá yếu là do môi trường xung quanh ảnh hưởng, nếu bây giờ vẫn yếu như vậy chỉ có một con đường chết. Cổ Duệ chi dân thích nhất là dê.

- Mỗi người chúng ta phải biến mạnh, không biến được cũng phải biến. Bây giờ chúng ta có công pháp, có kinh nghiệm tu luyện, có cảm ngộ của Vu Nhai, có đan dược, còn có người chỉ dẫn. Ta không tin chúng ta sẽ kém hơn các đại gia tộc!

Bắc Đẩu lão viện trưởng đứng ra tỏ thái độ:

- Đúng vậy! Ta liều mạng nắm xương già này tuyệt đối sẽ không để chiến giáp cường đại như thế bị rỉ sét!

Hô Diên gia như trẻ lại mấy chục tuổi, tìm thấy mục tiêu cuộc sống. Lời Võ Qua nói khiến nhiều người có mặt sục sôi máu nóng. Không biến mạnh là chết, càng không thể bảo vệ người nhà.

Không muốn chết, không nhìn gia đình chết đi thì hãy điên cuồng!

Vu Nhai không tạo nhiều áp lực cho bọn họ:

- Yên tâm, Thí Thần binh giáp sẽ không lãng phí, Thí Thần quân sẽ không cực hạn trong Bắc Đẩu. Chúng ta có thể tuyển nhiều cường giả trẻ ở bên ngoài, ví dụ có nhóm Lữ Nham.

Nói thật là muốn bồi dưỡng nhiều cao thủ trong Bắc Đẩu hành tỉnh rất khó khăn, Vu Nhai nghĩ đến Ma Liêm binh linh kính nhờ, bên dưới Thiên Tội Uyên có Dị Ma tộc. Vu Nhai nghĩ đến đề nghị của Ma Liêm binh linh, về đế ấn của Vu Thuấn.

Nếu Vu Nhai trở thành vua trăm tộc thì trong khoảng thời gian ngắn tìm đến năm vạn binh sĩ có gì khó?

Vu Nhai nhìn mọi người, trầm giọng nói:

- Đương nhiên, ta càng hy vọng nhiều chiến sĩ Thí Thần quân đến từ Bắc Đẩu, dù kết quả như thế nào mọi người hãy cố gắng lên.

Võ Qua gật đầu, nói:

- Tốt, bắt đầu từ hôm nay thực hiện theo kế hoạch, dù thành hay bại mạnh chút vẫn hơn.

Sau đó mọi người bổ sung thêm kế hoạch kỹ càng, cần nhiều người phụ trách hạng mục này nọ. Ví dụ ai huấn luyện Xích Sắc quân đoàn, ai quản lý và phát đan dược vân vân và vân vân.

Vu Nhai không rành mấy thứ này, hắn cũng không có thời gian. Mấy thánh binh sư Bắc Đẩu hành tỉnh thì có nhiều thời gian, kinh nghiệm trải đời phong phú.

Dạ Tình nêu ý kiến:

- Người dẫn tất cả vào Mê Vụ sơn mạch huấn luyện nên hiểu rõ về Mê Vụ sơn mạch, chẳng lẽ mỗi lần đều cần Vu Nhai hoặc Thủy Tinh tự mình đi sao?

Vu Nhai cười gian nói:

- Yên tâm, ta đã tính hết rồi. Trong Mê Vụ sơn mạch có Tiểu Hắc, Hắc Ma là đủ.

Trên tường thành, Hắc Ma Cự Thiên Hống hơi nheo mắt lại đánh rùng mình.

Hắc Ma Cự Thiên Hống thầm nghĩ:

- Có gì lạ, chắc chắn có điều lạ!

Hắc Ma Cự Thiên Hống không nghĩ ra trong ngày tháng tiếp theo sẽ trở thành bảo mẫu của Xích Sắc quân đoàn, rảnh rỗi hộ tống cả đoàn mà không được tăng lương. Đời thú vốn đã bi kịch của Hắc Ma Cự Thiên Hống càng thảm hơn.

Mọi người tan họp làm công việc của mình, Bắc Đẩu lão viện trưởng quay về lên kế hoạch dạy học. Chỉ còn lại Thủy Tinh, Dạ Tình, Vu Nhai.

Thủy Tinh hỏi:

- Vu Nhai, có cần giữ kín chuyện Thí Thần binh giáp không?

- Không cần, ta chỉ nêu kế hoạch mấy vạn Thí Thần quân, không nhất định phải có đủ số. Tuy mọi người biết ta có Thí Thần binh giáp nhưng đều nghĩ là tự ta rèn ra. Không ai cho rằng có thể sản xuất rộng rãi loại chiến giáp này, chúng ta còn tự nghi ngờ người của mình.

Vu Nhai lắc đầu, nói:

- Càng không ai cho rằng Bắc Đẩu chúng ta có nhiều người mặc được mấy vạn loại chiến giáp này. Thời đại náo động, ai rảnh rỗi tập trung vào Bắc Đẩu nho nhỏ chúng ta?

Vu Nhai tiếp tục bảo:

- Dù Hô Diên gia Tiên Vực gây sự thì chúng ta có thể nhờ Thất hoàng tử tạo áp lực cho bọn họ. Ta lập công lớn như thế, mặt ngoài không ai dám làm bậy.

Thủy Tinh, Dạ Tình yên lòng gật đầu.

Vu Nhai chợt nhớ một điều, hai ngày nay vừa đại chiến vừa lừa Hắc Ma Cự Thiên Hống, hắn quên chuyện rất quan trọng.

Vu Nhai nói ngay:

- Thủy Tinh, ta có một món quà muốn tặng cho nàng.

Thủy Tinh ngẩn ra, biểu tình của Dạ Tình lạ lùng.

- Xem, là đây . . .

Đôi khi Vu Nhai rất ngu độn, không để ý có Dạ Tình ở tại chỗ. Vu Nhai cười lấy đồ vật ra khỏi không gian giới chỉ, là một cái hộp tinh xảo dường như chứa nhẫn.

Thủy Tinh không giống Vu Nhai đôi khi làm việc không có đầu óc, liếc hướng Dạ Tình.

Vu Nhai thúc giục:

- Mau mở ra nhìn xem.

Vu Nhai cực kỳ tự tin vào tay nghề của mình, hắn tin khi Thủy Tinh mở ra sẽ rất vui vẻ. Hạnh phúc nhất là nhìn người mình yêu vui vẻ muốn khóc.

Thủy Tinh bất đắc dĩ thầm nghĩ:

- Cái tên này là cố ý hay giả ngu?

- Tuy ta là đại phu nhân nhưng ngươi cũng nên quan tâm cảm giác của Dạ Tình đi, khi tặng đồ phải nhớ công bằng. Dù không công bằng thì hãy tặng lén, nếu không hậu viện sẽ đốt lửa.

Thủy Tinh hết cách đành chậm rãi mở hộp, sau đó sửng sờ. Trong cái hộp nhỏ xinh đặt hai thứ trong suốt lấp lánh như cánh ve, hình trứng, mặt trên có thứ màu đen, là con ngươi nhân loại, đẹp hơn của người bắt đầu. Thủy Tinh sửng sờ qua đi nước mắt tuôn rơi làm ướt băng vải.

Thủy Tinh cứ cho rằng lúc trước Vu Nhai nói có thể giải quyết chuyện ánh mắt là chỉ an ủi nàng, không ngờ hắn làm thật. Thủy Tinh cắn môi, ngẩng đầu lên, mắt long lanh nhìn Vu Nhai. Thủy Tinh không biết sử dụng thứ này như thế nào, hoặc nàng đoán ra nhưng giả bộ ngu.

Dạ Tình rất là ghen tỵ, nhưng khi 11e thứ này thì ngẩn ngơ.

Vu Nhai cười nói:

- Nào, để ta đeo cho nàng.

Đây là thấu kính sát tròng, khi Vu Nhai tu luyện trong tiểu thế giới binh linh Diệt Thần Ma Nhẫn đã rèn ra. Vu Nhai không quên chuyện mắt cả Vu Nhai, khi hắn dùng tài liệu đã chọn lựa kỹ càng, nhờ Khắc Liệt Luân Tư hỗ trợ.

Vu Nhai chắc chắn kính sát tròng này tốt hơn bất cứ sản phẩm công nghệ cao nào kiếp trước của hắn, không ảnh hưởng sức khỏe.

Thủy Tinh khẽ ừ:

- Ừm!

Thủy Tinh đã quên Dạ Tình đứng bên cạnh.

Vu Nhai không khách sáo, cởi từng vòng băng vải bịt mắt Thủy Tinh xuống.

Thủy Tinh từ từ hé mắt ra, Vu Nhai ngẩn ngơ nhìn. Đây là lần đầu tiên Vu Nhai thấy mắt Thủy Tinh sau khi dùng cách chữa bệnh của Tinh Linh tộc.

Đúng như Hắc Nguyệt đại quản sự nói, con ngươi phủ một tầng sương trắng, trong sương có tia chớp xẹt qua.

Chương 1191: Các ngươi đến bái sư học nghề

Vu Nhai như bị hút vào đôi mắt ấy, chúng nó có sức hút mạnh mẽ. Vu Nhai nhớ đến lúc trước Thủy Tinh dùng một chữ 'định' đã hóa đá đám người Hắc Đạt Tư, tật bệnh bẩm sinh vừa đáng buồn vừa đáng sợ.

Thủy Tinh lạnh nhạt nói:

- Thật ra ta không quá quan tâm đôi mắt này, ta phát hiện có thể tu luyện nó, không ngừng biến mạnh. Đó là thứ giống như thiên phú đặc biệt, bây giờ đang trong thời kỳ chiến tranh, ta cảm thấy năng lực nào đều có ích.

Thủy Tinh xấu hổ vì bị Vu Nhai nhìn.

Vu Nhai cười gian nói:

- Đúng vậy! Rất đẹp, nhưng nàng đeo lên kính sát tròng lão công chế tạo thì càng đẹp hơn.

Vu Nhai biết Thủy Tinh giả bộ kiên cường, Vu Nhai thu ánh mắt về chậm rãi đeo kính sát tròng. Tài liệu rất nhẹ mỏng, Vu Nhai tin tưởng khi Thủy Tinh đeo kính sát tròng sẽ không cảm thấy khó chịu.

Vu Nhai tự tay đeo kính sát tròng cho Thủy Tinh.

Khi Vu Nhai thu tay về nhìn lại Thủy Tinh, hắn chết trân, ngơ ngác nhìn nàng. Đẹp, thật là đẹp quá, thì ra khi đôi mắt Thủy Tinh bình thường sẽ đẹp như vậy. Thủy Tinh như đóa sen chớm nở, đôi mắt tôn lên làn da không còn đẹp bệnh hoạn mà tràn ngập sức sống thanh xuân.

Có lẽ vì ngại ngùng, bộ dạng rụt rè của Thủy Tinh làm bất cứ nam nhân nào đều không kiềm được muốn che chở.

Quả nhiên Thủy Tinh xấu hổ cúi đầu hỏi:

- Sao . . . Như thế nào??

Vu Nhai tỉnh táo lại nói:

- Ta cảm thấy đeo băng vải lên tốt hơn.

- Tại sao?

Thủy Tinh ngạc nhiên tròn xoe mắt khiến Vu Nhai sắp hóa thú.

Vu Nhai cười lưu manh:

- Tất nhiên là vì nàng quá đẹp, nàng như vậy mê nam nữ gia trẻ chết mệt thì ta biết làm sao?

Mắt Vu Nhai không rời khỏi mặt Thủy Tinh, hắn nhìn nàng chằm chằm, rất muốn hôn lên đôi mắt.

Tâm tình Thủy Tinh thả lỏng, nũng nịu mắng:

- Ba hoa!

Thủy Tinh không chịu nổi ánh mắt nóng cháy của Vu Nhai.

Vu Nhai mặc kệ Thủy Tinh có chịu nổi hay không, nửa người dưới rục rịch chiếm hết lý trí của hắn. Vu Nhai cúi đầu xuống. Thủy Tinh xấu hổ bản năng khép mắt, nhưng đuôi mắt nàng liếc hướng bóng người đứng bên cạnh thì vội vã đẩy Vu Nhai ra.

Thủy Tinh nũng nịu nói:

- Ngươi làm gì vậy? Dạ Tình còn ở đây.

Dạ Tình vốn biết điều đi ra ai ngờ Thủy Tinh liếc mắt thấy nàng, không biết nên làm sao. Dạ Tình muốn ghen tỵ nhưng không làm được, mọi người đều biết chuyện mắt của Thủy Tinh.

- A! Sợ gì? Dạ Tình không phải người ngoài, đều là lão bà của ta, tương lai sẽ đắp mền ngủ chung.

Vu Nhai hơi lúng túng, nhưng lúc này hắn có điểm nam nhân cứng rắn, kéo Dạ Tình lại, da mặt dày và vô sỉ cãi chày cãi cối. Vu Nhai còn há miệng rồng hôn lên mặt mỗi người, cảm giác trái ôm phải ấp là đây.

Thủy Tinh, Dạ Tình cùng đẩy con dê ghê tởm ra:

- Ai da, bẩn quá đi! Cái gì đắp chung mền, ai thèm với ngươi?

Nhưng hai nàng không đẩy được, tiểu tử này giờ như lưu manh đi kỹ viện, rất ác ôn làm Thủy Tinh, Dạ Tình muốn bóp nát 'chú em' kia. Hai nàng có ăn ý thật sự vươn tay bóp.

- Ui cha, đau đau đau, mưu sát chồng!

Thủy Tinh, Dạ Tình cùng quát to:

- Chưa chịu buông tay?

Vu Nhai cứng cổ:

- Không buông, có chết cũng không buông!

Dạ Tình, Thủy Tinh thì rất cảm động, bất giác tay thả lỏng. Ngươi mà mềm là hắn cứng, sàm sỡ sờ mó. Tại sao cái tên này hay thích biến không khí cảm động thành thứ khác?

Dạ Tình, Thủy Tinh liếc nhau, thầm nghĩ:

- Nhưng rất vui đúng không?

Dạ Tình, Thủy Tinh sẽ không biểu hiện ra ngoài, hai nữ nhân lại bóp 'chú em'. Trong sân vang lên các loại thanh âm, ba người đều quên sân nhỏ không kín.

Mấy nam nữ chạy ra từ chỗ Vu Nhai hấp tấp vào sân, hai bên ngây người. Thiếu nữ dẫn đầu nhóm chạy vào sân mặt đỏ lên.

Vu Nhai chớp mắt hỏi:

- Liễu Mị Nhi, sao nàng ở đây?

Vu Nhai rất ngạc nhiên.

Liễu Mị Nhi tức điên:

- Họ Vu, đồ khốn kiếp, khốn nạn, đáng chết, ngươi đi chết đi!

Liễu Mị Nhi chửi Vu Nhai xong quay người đi, không muốn thấy tiểu tử này.

Vu Nhai choáng váng, chẳng lẽ hắn từng làm chuyện gì quá đáng với nàng? Tại sao Liễu Mị Nhi ở đây?

- Thì ra ngươi là Vu đại sư, ngươi giỏi lắm, hừ!

- Vu đại sư đúng là lợi hại, rất bận rộn.

- Chúng ta đi, ở lại đây đúng là lãng phí thời gian!

Mấy nam nữ đi theo Liễu Mị Nhi lạnh lùng châm chọc, xoay người đuổi theo Liễu Mị Nhi. Trong nhóm có nam có nữ, không phải ghen tỵ Vu Nhai mà thật sự tức giận.

- Có chuyện gì?

Vu Nhai choáng váng, chẳng lẽ hắn làm chuyện gì chọc người oán trời giận? Chuyện quái quỷ gì đây?

sát khí thật mãnh liệt, còn rất gần, hình như bắn ra từ hai bên người. Hai bên là . . .

Vu Nhai liếc sang trái phải đối diện hai ánh mắt đầy sát khí, hắn ngây người, chợt nhớ lời Liễu Mị Nhi vừa nói.

Vu Nhai hét lên:

- Cha nó, ta và nàng kia tuyệt đối trong sáng! Không hề làmchuyện gì quá trớn! Cùng lắm là đánh mông của nàng ấy . . . Á!

- Liễu Mị Nhi, nàng đứng lại đó, hãy mau giải thích rõ. Tổcha nó, nếu tối nay lão tử không được ngủ trên giường nhất định sẽ ngủ nàng . .. Á không, ta không hề nói gì!

Càng nói càng sai, Vu Nhai không dám la ó nữa, kéo hai nữnhân đầy sát khí chạy theo nhóm Liễu Mị Nhi.

Liễu Mị Nhi bị Vu Nhai đuổi theo, trào phúng nói:

- Như thế nào? Chẳng phải Vu thành chủ rất bận rộn sao? Bậnđến nỗi không có thời gian tiếp kiến chúng ta, ngươi bận thật, trái ôm phải ấp.

Liễu Mị Nhi bị chọc tức chết, tiểu tử này nói bận rộn, bỏ lơmấy phù văn sư.

Nếu tiểu tử này bận thật thì thôi, kết quả là hắn tâm tìnhtán tỉnh. Đường đường là phù văn sư lại bị Vu Nhai bỏ sang một bên chỉ vì hainữ nhân, ai đều thấy tức giận. Càng đừng nói Vu Nhai từng đắc tội Liễu Mị Nhi,hắn đánh mông nàng. Sau khi thánh hội Huyền Thần điện kết thúc, Liễu Mị Nhiđịnh dịu dàng với Vu Nhai một chút lại bị hắn xem như mãnh thú hồng hoang.Trong di tích ma pháp viễn cổ, tên khốn này hóa trang thành A Kích giao lưu vớinàng, lừa gạt nàng khốn khổ, chết tiệt.

Lần này Huyền Binh Đại Đế phái Liễu Mị Nhi đến học long vănvới Vu Nhai, tưởng đâu hắn đã chết báo hại nàng đau buồn mấy đêm. Sau đó VuNhai trở về, ngày hôm qua Liễu Mị Nhi rất vui, nhưng đến hôm nay cầu kiến thìnàng không vui nữa.

Liễu Mị Nhi trông thấy Vu Nhai trái ôm phải ấp, trừ hận racòn có cảm giác kỳ lạ với hắn mà lúc trước Tam công chúa nhắc nhở nàng.

Vu Nhai ngơ ngác nói:

- Tiếp kiến? Chúng ta là bằng hữu, tiếp kiến gì? Nàng trựctiếp tìm ta là được, mà sao nàng ở đây? Đến Dao Quang thành bao giờ?

Trán Liễu Mị Nhi nổi gân xanh:

- Chẳng lẽ ngươi không chú ý thấy ngày hôm qua trên ngườibinh sĩ của ngươi đều khắc phù văn chiến đấu?

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Không . . . Không có.

- Chúng ta đi!

Liễu Mị Nhi tức xì khói, những người khác cũng vậy.

Chương 1192: Viết sách?

Bọn họ từ Huyền Binh đế đô đến Bắc Đẩu hành tỉnh là để họclong văn của Vu Nhai, kết quả tên khốn này chết. Lúc trước có gần mười ngườiđến Bắc Đẩu hành tỉnh cuối cùng vài người quay về, bọn họ bởi vì các loạinguyên nhân nên vững tin hắn còn sống, ở lại tới cuối cùng. Kết quả chiến tranhbắt đầu, bọn họ tham gia chiến trận, khắc phù văn cho các chiến sĩ. Vu đạitướng quân không biết chuyện này, thế là sao? Rất đau lòng, bọn họ chính là phùvăn sư!

Vu Nhai ngoan ngoãn xin lỗi:

- A! Ta nhớ ra rồi, quả nhiên có phù văn. Ta . . . Được rồi,ta xin lỗi các ngươi, ta cảm thấy rất vui và vinh hãnh vì các ngươi đến hỗ trợBắc Đẩu. Ta bận quá nên không nhớ.

Liễu Mị Nhi lại liếc hướng Thủy Tinh, Dạ Tình:

- Bận?

- A! Bọn họ là lão bà của ta, mới rồi hết bận nên . . .

Vu Nhai thật sự không biết nên giải thích thế nào, dù có thêtử cũng không nên bỏ mặc người ta một góc, bọn họ lại là phù văn sư có địa vịrất cao. Bực mình nhất là mới rồi Vu Nhai rất bận, thảo luận xong thả lỏng mộtchút ai ngờ bị người bắt gặp.

- Chúng ta ta đi.

Liễu Mị Nhi không thèm nghe, Vu Nhai có giải thích cỡ nàocũng vô dụng.

Dạ Tình lạnh lùng nói:

- Hừ! Các ngươi muốn học long văn thì tốt nhất là đứng lại,các ngươi là phù văn sư có gì ghê gớm? Đừng quên các ngươi đến bái sư học nghệ,các ngươi chỉ là đệ tử của Vu Nhai. Chẳng lẽ việc riêng của sư phụ còn cần báocáo cho đệ tử biết sao?

Thủy Tinh không biết chuyện học tập long văn nhưng Dạ Tìnhthì rõ ràng.

Dạ Tình và Liễu Mị Nhi xem như biết nhau nhưng không quenthân.

Học long văn, Vu Nhai chợt nhớ đến lúc trước Huyền Binh ĐạiĐế có nói sẽ phái người đến học tập.

Liễu Mị Nhi lạnh nhạt nói:

- Kênh kiệu quá, chúng ta không thèm học!

Liễu Mị Nhi nói xong định đi, nữ nhân đụng chạm càng kinhkhủng hơn nam nhân, đặc biệt cùng là mỹ nữ, giữa bọn họ có tình cảm khác biệtxen lẫn.

- A? Không học? Nhưng Dao Quang thành không phải nơi cácngươi nói muốn đến là đến, đi thì đi.

Cuối cùng Vu Nhai đã hiểu chuyện gì xảy ra, lòng ngạc nhiên,xảy ra hàng loạt hiểu lầm. May mắn Thủy Tinh, Dạ Tình thu sát khí nhằm vào VuNhai, nhưng Liễu Mị Nhi thì không. Vu Nhai biết bây giờ có giải thích gì đi nữacũng vô dụng, nhưng người ta xa xôi ngàn dặm đến đây, còn giúp đỡ Bắc Đẩu hànhtỉnh, để bọn họ đi sẽ làm hắn áy náy.

Lỡ bọn họ tuyên truyền ra ngoài thì tổn thương nhân phẩm VuNhai, vậy phải làm sao? Đương nhiên là cưỡng ép.

Một người hét lên:

- Như thế nào? Ngươi muốn cưỡng ép nhốt chúng ta lại?

Đã khi nào phù văn sư bị người đối xử như vậy? Nếu khôngphải đối phương có long văn, sư phụ của bọn họ không chịu cúi đầu đến học tập,bắt buộc họ tới đây thì sao họ chịu ở lại Dao Quang thành nén giận?

Vu Nhai dứt khoát nói:

- Đúng vậy! Ta muốn nhốt chúng ta!

Vu Nhai ra tay ngay, tốc độ siêu nhanh. Về huyền khí nhómLiễu Mị Nhi không đấu lại Vu Nhai. Chớp mắt cả đám hoa mắt, tim run lên. Tiểutử này dám ra tay với bọn họ? Hắn muốn mạo hiểm đối địch với thiên hạ? Tronglòng bọn họ vừa kinh vừa giận, hối hận đã không đi ngay.

Nhưng rất nhanh bọn họ cảm giác không thích hợp. Mỗi một phùvăn sư là thiên tài, bọn họ cảm giác xung quanh xuất hiện hơi thở phù văn, từngkhối sắt hiện ra.

- Phù văn trận!

Tim mọi người rớt cái bịch, không hiểu Vu Nhai muốn quậy cáigì.

Không lâu sau Vu Nhai ngừng lại, cái sân thay đổi hình dạng.

Bọn họ chưa kịp phản ứng chợt nghe Vu Nhai nói:

- Muốn đi? Cũng được, giải phù văn trận của ta thì các ngươitùy thời có thể đi. Nhưng các ngươi chỉ có ba ngày, nếu trong vòng ba ngàykhông giải được phù văn trận thì hãy ngoan ngoãn lại đây bái sư đi. Các ngươicó thể hợp tác với nhau.

Vu Nhai nói xong bước ra trận pháp, đến bân cạnh Thủy Tinh,Dạ Tình.

- Ba ngày? Họ Vu, ngươi quá xem thường chúng ta, ngươi quên. . .

Vu Nhai cười âm hiểm:

- Các ngươi cứ phá thử xem, đừng múa mép khua môi. Ta cảmthấy ba ngày còn thiếu.

Vu Nhai mặc kệ đám người tức giận, cùng hai nữ nhân rời đi.

Liễu Mị Nhi quát to:

- Họ Vu, chúng ta giả trận rồi sẽ không đi, nếu trong vòngba ngày chúng ta có thể giải trận thì ngươi phải bái chúng ta làm sư phụ!

Vu Nhai cực kỳ tự tin trả lời:

- Có thể!

Liễu Mị Nhi ngây ra, hét to:

- Ngươi hãy chờ bái sư đi!

Khi đi Dạ Tình, Thủy Tinh cùng hỏi:

- Vu Nhai, ngươi có nắm chắc không?

Nếu Vu Nhai bái Liễu Mị Nhi làm sư phụ thì tiêu đời.

Vu Nhai nhún vai:

- Lão công của các nàng sẽ làm chuyện không nắm chắc sao?Yên tâm, cùng lắm ta thêm tầng long văn ở bên ngoài là xong, chờ xem bọn họ làmsao phá.

Dạ Tình, Thủy Tinh trợn trắng mắt, làm người ai lại vô sỉđến thế? Không có đạo đức nghề nghiệp. Nhưng Dạ Tình, Thủy Tinh rất muốn xembiểu tình của đám người Liễu Mị Nhi sau khi bị lừa. Hình như ở chung với tiểutử này lâu làm hai nàng trở nên không thuần khiết.

Vu Nhai chỉ thuận miệng nói, hắn cực kỳ tự tin. Sau khi giảimột góc Huyền Binh Điển thì thực lực phù văn của hắn tăng vọt, thêm vào cácloại thần binh phù văn, thứ hắn bày ra không dễ giải mở.

Có lẽ về phù văn cơ bản Vu Nhai không thâm sâu như đám ngườiLiễu Mị Nhi, nhưng hắn nắm giữ phù văn càng cường đại hơn. Mới rồi Vu Nhai bàyra phù văn trận có đặc tính thần binh phù văn, tuy chỉ một chút nhưng đủ làmkhó nhiều người.

Chuyện Liễu Mị Nhi tạm gác sang một bên, Thủy Tinh chợt nhớra một việc rất nghiêm trọng:

- Vu Nhai, ta chợt nhớ một điều. Ngươi là thiên địch của cựlong, lại ăn trứng rồng, sau khi con cự long băng hệ kia quay về sẽ báo lêntrên. Không chừng cự long tộc sẽ dùng các loại thủ đoạn giết ngươi.

Tim Vu Nhai run lên:

- Đúng rồi, ta suýt quên mất chuyện này.

Trong truyền thuyết cự long vừa bao che vừa thích sĩ diện,càng sợ bị uy hiếp, sao có thể để mặt 'thiên địch cự long' tồn tại? Không chừngkhi chiến tranh kết thúc, long hoàng hiện thời sẽ giết tới. Làm sao đây?

Cổ Đế Long Linh gợi ý:

- Tiểu tử, ngươi thử viết tâm đắc, kinh nghiệm về cự longthành sách phân phát tới một góc Thần Huyền đại lục, để nhiều người trở thànhthiên địch của cự long, vậy là ngươi không chút bắt mắt. Chỉ cần ngươi khiến cựlong cảm giác giết ngươi sẽ trả giá nặng nề, không có ý nghĩa gì thì cự long sẽkhông nổi điên vọt tới.

Mắt Vu Nhai hấp hách nói:

- Cách hay. Tuy bọn họ rất muốn giết ta nhưng cự long chỉ làphụ thuộc của Cổ Duệ chi dân, đôi khi phải lấy đại cục làm trọng. Thiên địch cựlong ta đây sẽ hơi nổi tiếng, giá trị nâng cao, Huyền Binh Đại Đế sợ ta gặpnguy hiểm gì sẽ phái người mạnh hơn đến trấn thủ Bắc Đẩu. Đó là nếu Bắc Đẩukhông bị công chiếm.

Dạ Tình hồi hộp hỏi:

- Vu Nhai, ngươi có kế gì không?

Vu Nhai mỉm cười nói:

- Đã có.

Vu Nhai kể ra toan tính của mình.

Chương 1193: Viết sách (hạ)?

Mắt Thủy Tinh sáng rực, thở phào nhẹ nhõm:

- Tốt, ta sẽ kêu Độc Cô gia tuyên truyền cách đối phó cựlong ngươi viết ra ngoài.

Giải quyết tai họa ngầm này là nhẹ lòng.

- Thuận tiện có thể kiếm tiền, bán rẻ là được.

Mắt Vu Nhai sáng rỡ, gần đây có nói tài chính eo hẹp, giờ đãcó cách kiếm tiền.

Bất giác trôi qua sáu ngày.

Bắc Đẩu hành tỉnh vẫn bình yên, trừ Ngọc Vấn Hiền điều binhnày nọ ra không có chuyện gì xảy ra, không có Cổ Duệ chi dân đi vào. Chiếntranh ở Côn Vực hành tỉnh đã rất gay cấn, Cổ Duệ chi dân không rảnh rang. DùLam Thương Tử rất muốn giết Vu Nhai nhưng tạm thời Cổ Duệ chi dân không chiabinh lực cho gã được, vì vậy Bắc Đẩu hành tỉnh phát triển phồn hoa.

Sáu ngày đủ để truyền thuyết Vu Nhai mới truyền khắp Bắc Đẩuhành tỉnh, thậm chí là biên giới. Vu Nhai chiến thắng Lam Thương Tử là trậnthắng mạnh mẽ nhất của chiến tranh Huyền Binh đế quốc, tuy đối thủ của Vu Nhaichỉ là người trẻ tuổi.

Trừ vinh diệu Vu Nhai mang đến ra sáu ngày qua xảy ra nhiều chuyệnvới hắn.

Sau khi Hoàng Phủ Dụ thắng bên Á Xuyên yếu tắc liền vội vàngchạy về, gã chưa tới nơi đã nghe tin Vu Nhai chết. Khi gặp lại Vu Nhai, HoàngPhủ đại tướng quân khoa trương nói chuyện, bộ dạng thùng cơm. Nhưng bây giờ VuNhai không cho rằng Hoàng Phủ đại tướng quân là giá áo túi cơm, người nghĩ gãnhư thế mới là thùng cơm.

Bộ dạng lỗ mãng thường ngày của Hoàng Phủ đại tướng quânkhông phải làm bộ.

Hoàng Phủ Dụ là một người . . . Nên nói sao đây? Có chút đạitrí giả ngu, Vu Nhai chỉ có thể dùng từ này để hình dung Hoàng Phủ đại tướngquân. Vu Nhai chú ý thấy thực lực của Hoàng Phủ Dụ từ bao giờ đã đến thánh binhsư.

Hoàng Phủ Dụ rất là có mặt mũi, đêm hôm đó Vu Nhai mở yếnhội giới thiệu gã cho toàn Dao Quang thành. Hoàng Phủ đại tướng quân hưởng thụvô cùng, gã rất sĩ diện. Vu Nhai có suy nghĩ của mình, có Phú thân vương HoàngPhủ Dụ ở Bắc Đẩu hành tỉnh yếu mấy cũng có hoàng tộc chống lưng. Vu Nhai chỉngẫu nhiên toan tính như vậy, hắn thật lòng cảm ơn, muốn kết bạn với Hoàng PhủDụ.

Hoàng Phủ Dụ khác với Thất hoàng tử, Vu Nhai và Thất hoàngtử có chút lợi dụng nhau.

Khi Hoàng Phủ Dụ nghe Vu Nhai kể chuyện người Tiên Vực hànhtỉnh thì rất tức giận, đã lúc nào rồi còn mâu thuẫn nội bộ?

- Cái gì? Ngươi nói Hô Diên gia Tiên Vực dám ngáng chân saulưng? Giết hay, giết rất giỏi. Chuyện này không cần lo lắng, cứgiao mấy tênkhốn Tiên Vực đó cho ta xử!

Hoàng Phủ đại tướng quân rất thích phong cách hành động củaVu Nhai, còn định chùi đít cho hắn. Hoàng Phủ Dụ nhận quản lý mấy thánh binh sưTiên Vực hành tỉnh bị nhốt, gã định làm gì bọn họ thì không biết.

Hoàng Phủ Dụ ở trong Dao Quang thành một ngày sau đó đến BắcĐẩu thành, cùng Ngọc Vấn Hiền và Lãnh Thu Dương bàn bạc bố cục toàn Bắc Đẩuhành tỉnh. Hoàng Phủ đại tướng quân dù gì là phiên vương của Bắc Đẩu hành tỉnh,có lãnh địa riêng nên cần bàn bạc về Bắc Đẩu.

Trừ Hoàng Phủ Dụ ra, sáu ngày nay Vu Nhai vừa viết sách vừahuấn luyện Xích Sắc quân đoàn.

Viết sách là về quyển thiên địch của cự long, hắn cần ghi rõđặc điểm mỗi một loài cự long, làm sao chiến đấu, ứng đối, đây đúng là chuyệnkhó khăn. Khúc dạo đầu Vu Nhai ghi câu quảng cáo rất bá đạo: Muốn trở thànhdũng sĩ đồ long không? Xin hãy xem quyển thiên địch của cự long do công hội võhọc xuất bản. Mẫu thân sẽ không còn lo chúng ta gặp cự long.

Câu cuối bị Thủy Tinh xóa, nàng không muốn công hội võ họcmất mặt.

Về huấn luyện Xích Sắc quân đoàn, Vu Nhai chỉ dẫn đường vàoMê Vụ sơn mạch lần đầu tiên.

Dù vậy cũng làm Vu Nhai tốn hai ngày trời.

Đi đường nào, làm sao rèn luyện tốt hơn trong Mê Vụ sơn mạchđều cần Vu Nhai điều tra đắn đo. Hắc Ma Cự Thiên Hống phải núp một chỗ, vì cónó là an toàn, không rèn luyện mạo hiểm được. Ma thú thấy Hắc Ma Cự Thiên Hốngkhông chạy ngay mới lạ, còn rèn luyện gì nữa?

Ngày thứ tư công hội võ học đưa công pháp tốt đến, còn làthứ mới nghiên cứu. Xích Sắc quân đoàn không cần lo công pháp không theo kịp,không thể phát huy thiên phú của bọn họ nữa.

Sau đó mấy cao thủ công hội võ học ở lại Bắc Đẩu hành tỉnh,bọn họ muốn xem tình huống của Xích Sắc quân đoàn thế nào. Vì tham gia Xích Sắcquân đoàn sẽ là thành viên của công hội võ học, lúc trước Hồng Đại Bảo mừngsuýt nhảy cẫng lên. Nếu là thành viên của công hội võ học đương nhiên bọn họ sẽchỉ điểm một chút, quan trọng nhát là ở lại bảo vệ Thủy Tinh.

Có công pháp, kế hoạch Thí Thần quân chỉ còn bước cuối cùng,đó là đan dược của Tư Mã Tường. Lúc trước Vu Nhai nhờ Tiểu Thúy đưa tin đi, tintưởng hai ngày nữa nó sẽ trở về.

Vu Nhai còn đang viết sách, hắn chợt nhớ ra hình như đã quênviệc gì.

- Dường như ta quên một chuyện rất quan trọng . . .

Vu Nhai vắt óc suy nghĩ sau đó cốc đầu:

- Nguy rồi, nhóm Liễu Mị Nhi còn bị nhốt trong phù văn trận!

Sáu ngày qua đi, không có có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốnkhông?

Vu Nhai vội vàng chạy qua, khi hắn mở phù văn trận thì thấymấy người mắt gấu mèo gục ngã. Liễu Mị Nhi không còn xinh đẹp nữa, phải nói làkhông thanh xuân hoạt bát, biểu tình mệt mỏi.

- Xin lỗi xin lỗi, bởi vì bận quá nên quên mất thời gian,khi ta nhớ tới đã qua sáu ngày.

Vu Nhai nhìn đôi mắt mọi người trống rỗng, cười làm lành:

- Không ngờ qua sáu ngày mà các ngươi chưa giải được.

Chớp mắt ánh mắt trống rỗng biến sắc bén sau đó tối sầm. Sáungày, mấy người hợp tác nhưng không giải ra phù văn trận. Cho dù chúng ta khônggiải được nhưng ngươi có cần nói thẳng ra vậy không? Rất đả kích người.

Bọn họ rất muốn hận Vu Nhai nhưng không thù được, ai kêungười ta thật sự lợi hại?

Vu Nhai bực tức thầm rít gào:

- Chắc chắn tên này cố ý, hắn cố ý!

Nếu Vu Nhai nghe lời trong lòng Liễu Mị Nhi thì hắn sẽ nói:Đúng là ta cố ý. Phù văn sư rất kiêu ngạo, phải chèn ép một chút.

Mấy người hoặc tình nguyện hoặc không bái sư phụ, dám chơithì dám chịu, đại vị không cho phép bọn họ quỵt nợ, cũng không muốn làm. Hơnnữa thực lực phù văn của người ta bày ra đó.

Vu Nhai đắc ý vong hình nói:

- Nào nào, Liễu Mị Nhi đồ nhi, kêu lão sư một tiếng nghechơi. Nhớ lúc trước nàng gọi ta là sư huynh rất nồng nàn, không ngờ chớp mắt tatừ sư huynh thăng cấp thành lão sư.

Liễu Mị Nhi hận ngứa răng chỉ đành trừng mắt, kiên quyếtkhông kêu.

Mọi người nhìn lão sư trẻ tuổi biểu hiện mất phong độ trướcmặt Liễu Mị Nhi thì rất bực mình. Tiểu tử này thật sự sẽ dạy mình sao? Sau đónhớ đến phù văn trận phá mãi không ra, cả đám đành nghĩ: Có lẽ quái nhân luôncó chỗ kỳ lạ.

Thời gian còn lại ngày thứ sáu Vu Nhai chỉ dạy đám ngườiLiễu Mị Nhi.

Chương 1194: Ngày thứ mười

Đêm khuya Vu Nhai ra lệnh cho bọn họ:

- Bắt đầu từ ngày mai các ngươi hãy bày phù văn trận, longvăn trận trong Dao Quang thành đi. Song vọng văn, khi nào các ngươi bày xong làcó thể xuất sư. Cách hai ngày chúng ta sẽ thảo luận hai canh giờ.

Liễu Mị Nhi trợn to mắt nói:

- Cái gì? Bày phù văn trận, long văn trận nguyên Dao Quangthành?

Dao Quang thành bây giờ lớn hơn trước kia rất nhiều, so sánhvới thành thị các đại hành tỉnh không là gì nhưng vẫn rất to.

Vu Nhai nheo mắt nói:

- Chẳng lẽ các ngươi không làm được? Lúc trước đối phó với Môngthân vương một mình ta bày ra Dao Quang Vu thành, các ngươi không làm được sao?

Vu Nhai tưởng tượng nguyên Dao Quang thành đầy phù văn, chắcchắn như thép là hắn rất vui sướng. Chờ khi Vu Nhai đi Độc Cô Thần thành thìyên bụng hơn.

Lúc trước tạo ra Dao Quang Vu thành có lão già Mê Thành giúprất nhiều, Vu Nhai nuốt luôn phần công lao này.

Phép khích tướng, rõ rành rành là khích tướng.

Mọi người đều hiểu Vu Nhai đang khích tướng, nhưng bọn họbiết làm sao được?

Bọn họ rất là kinh thán về Dao Quang Vu thành, đặc biệt saukhi tiếp xúc long văn càng tán thán thủ đoạn của Vu Nhai. Lượng tri thức phùvăn của Vu Nhai siêu vĩ đại, đây cũng là một nguyên nhân làm Liễu Mị Nhi khóchịu. Tiểu tử này tiến bộ quá nhanh, lúc hắn làm A Kích có nhiều chỗ không hiểu.

Hiện tại mọi người đã không còn chút kiêu ngạo, ở trước mặtVu Nhai chỉ có thể ngoan ngoãn làm học sinh.

- Biết rồi, chắc chắn chúng ta sẽ làm được.

Cuối cùng mọi người đồng ý, Liễu Mị Nhi buộc lòng nghe theo.

Vu Nhai gật đầu, nói:

- Ừm! Vậy hãy về nghỉ ngơi đi.

Vu Nhai nhìn theo mấy người rời đi, híp mắt lại.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Mình thu mấy đệ tử long văn đúng là hành động sáng suốt.Trên danh nghĩa mình là lão sư của bọn họ, nhưng tri thức phù văn cơ bản khôngvững chắc có thể học từ họ.

Trong nửa ngày qua Vu Nhai cảm giác lại tiến bộ về phù văn.

Tiến bộ phù văn nghĩa là Vu Nhai có thể giải nhiều phù văntrong Huyền Binh Điển hơn, hắn mãi không quên một góc phù văn đó mang đến íchlợi.

Buổi sáng thứ bảy mọi người phát hiện Dao Quang thành cóhiện tượng kỳ lạ, có vài người bày trận quanh Dao Quang thành, bận rộn khôngngừng tay. Hiện tượng này sẽ kéo dài rất lâu.

Không ai biết mấy vị phù văn sư truyền kỳ nhất Thần Huyềnđại lục bắt đầu từ lúc này.

Ngày thứ bảy vẫn huấn luyện, viết sách như cũ. Ngày hôm naythánh chỉ của Huyền Binh Đại Đế đến, ban thưởng đủ loại. Danh nghĩa của VuNhai, Ngọc Vấn Hiền được quyết định. Vu Nhai là Bắc Đẩu đại nguyên soái, NgọcVấn Hiền đương nhiên vẫn là tổng tham mưu, chuyển chính thức.

Đám người Lãnh Thu Dương được ban thưởng các loại lớn nhỏ.

Còn một ban thưởng siêu rung động, khiến Lãnh Thu Dương điêncuồng đó là truyền tống trận. Đúng vậy, đi teo thánh chỉ còn có mấy ma trận sưthêm vào đống tài liệu chế tạo truyền tống trận.

Có truyền tống trận thì Bắc Đẩu hành tỉnh sẽ không đơn độcmột mình nữa.

Nghe nói mấy ma trận sư này đến từ Ma Pháp đế quốc, xem raHuyền Binh đế quốc và Ma Pháp đế quốc đã đàm phán xong. Ma Pháp đế quốc bắt đầuphái người đến chế tạo càng nhiều ma pháp trận hơn, mấy ma trận sư này là nhómđầu tiên.

Trừ những điều trên ra còn ban thưởng một đống như đan dược,vũ khí, tài liệu, là thuốc kích thích siêu mãnh liệt cho Bắc Đẩu hành tỉnh.

Huyền Binh Đại Đế không nhắc gì về chuyện Vu Nhai giết HôDiên Quảng Vân, những phần thưởng đã tỏ rõ thái độ của gã. Về Lãnh Thu Dươngmuốn giao Bắc Đẩu hành tỉnh cho Vu Nhai chưa nhận được lệnh gì, Huyền Binh ĐạiĐế khiến gã tùy cơ ứng biến, muốn giao chức thì tùy. Nếu Vu Nhai tạm thời khôngnhận thì đừng cưỡng ép, tóm lại giải quyết xong báo lên một tiếng là được.

Trừ thánh chỉ của Huyền Binh Đại Đế còn có phong thư Thấthoàng tử viết, nội dung quan tâm này nọ, Vu Nhai không để ý.

Chỉ tổ chức nghi thức nhỏ sau đó Bắc Đẩu hành tỉnh trở vềguồng quay công tác.

Ngày thứ tám: Bởi vì truyền tống trận, Huyền Binh Đại Đế banthưởng nên mọi người càng hăng hái huấn luyện hơn.

Cùng ngày, Tiểu Thúy bí mật mang theo không gian giới chỉcủa Tư Mã Tường trở về.

Không gian giới chỉ, nguyên một chiếc nhẫn đầy đan dược, tấtcả đều là các loại đan dược tăng cao thực lực. Trong đó có đan dược nhân loạibình thường, cũng có các loại đan dược Cổ Duệ chi dân, Cổ Duệ chi dân phối hợpnhân loại, Tinh Linh tộc phối hợp nhân loại vân vân được Tư Mã Tường nghiên cứura, chia mấy bậc đủ để Xích Sắc quân đoàn tiêu hao một đoạn thời gian.

Tư Mã Tường viết thư hồi âm cho Vu Nhai.

[Vu tiểu tử, quả nhiên ngươi không khiến ta thất vọng, đánhCổ Duệ chi dân rụng răng. Khiến ta tự hào nhất là về Ám Hắc Ma Vân căn, ta sớmnghe nói về thứ này nhưng mãi không tìm được, ai ngờ ngươi một chốc đưa tớinhiều như vậy. Yên tâm, ta nhất định sẽ điều phối ra đan dược cho nhân loạidùng trực tiếp.]

[Tiểu tử ngươi lừa ta thật khổ, lần trước hạt giống HắcThiết Thụ trong đế đô rõ ràng là hạt mầm Ám Hắc Ma Vân căn, thế mà ngươi giấuta. Giấu thì giấu, nhưng ngươi sớm có được Ám Hắc Ma Vân căn lại không chia chota, điều này làm ta rất đau lòng.]

[Ta không muốn đi chỗ của ngươi, ta cảm thấy hoàn cảnh TinhLinh tộc càng thích hợp cho ta luyện dược. Chỗ ta có rất nhiều trợ thủ miễnphí, có thể luyện nhiều dược hơn. Ta có bàn với lão nữ vương, tân nữ vương rồi,Tinh Linh tộc và ta sẽ trở thành hậu thuẫn của ngươi. Chúng ta sẽ kết minh,hoặc hợp tác với ngươi, chỉ với ngươi, không phải toàn Huyền Binh đế quốc.Chúng ta sẽ cung cấp đủ loại đan dược cho ngươi, đương nhiên ngươi phải đưa tàiliệu.]

Trong thư viết dài dòng đầy đủ thể hiện Tư Mã Tường khoe mẽ.

Ý chính là những điều bên trên. Vu Nhai không biết nên nóicái gì với Tư Mã Tường, tên này đã quên gã là nhân loại bình thường, tự xemmình là Tinh Linh tộc sao? Nhưng vậy cũng tốt, có nguyên Tinh Linh tộc cung cấpđan dược giúp đỡ là điều Vu Nhai không ngờ, giấc mơ thực hiện năm vạn Thí Thầnquân không còn là mơ.

Phải giữ kín về Tinh Linh tộc, đây không phải Thí Thần binhgiáp, nếu bị Huyền Binh đế quốc biết sẽ không hay.

Vu Nhai chợt nảy ý nói:

- Nếu giữa Dao Quang thành và Tinh Linh tộc có truyền tốngtrận thì tốt quá.

Mắt Vu Nhai sáng rực lên. Tại sao không dược? Bây giờ có mapháp sư đang tạo truyền tống trận trong Bắc Đẩu thành, khi đó mời bọn họ đếntạo một truyền tống trận là được. Tuy tài liệu đắt đỏ nhưng Vu Nhai không cầntruyền tống trận loại lớn.

Lúc trước Huyền Binh Đại Đế trực tiếp ra lệnh, cung cấp tàiliệu truyền tống trận tạo ra trong Bắc Đẩu thành, Dao Quang thành không thể cótruyền tống trận. Không có truyền tống trận cảm giác không an toàn.

Nghĩ đến liền làm, Vu Nhai nhanh chóng viết thư cho Tư MãTường về sáng kiến của mình.

Chương 1195: Ngày thứ mười (hạ)

Ngày thứ chín: Phát đan dược cho Xích Sắc quân đoàn hơi tiếnbộ, vào Mê Vụ sơn mạch xem xét tiến độ của Xích Sắc quân đoàn trong đó. Vu Nhaicó một ý nghĩa cực tốt, khi hắn thấy một con ma thú thánh giai chợt nghĩ nếuThủy Tinh có thể lừa Hắc Ma Cự Thiên Hống ký khế ước chủ tớ với hắn thì có khảnăng lừa thêm nhiều ma thú không?

Vu Nhai hỏi Thủy Tinh, được đến đáp án khẳng định.

Ngày thứ mười: Vu Nhai và Thủy Tinh biến mất trong Dao Quangthành. Đám người Võ Qua khổ tu trong Mê Vụ sơn mạch nghe sâu bên trong vang đủtiếng gầm thảm thiết, không biết chuyện gì xảy ra.

Tất nhiên là gầm rống thê thảm, Vu Nhai muốn thu ma thú hắcám không yếu hơn Tiểu Hắc bao nhiêu, mục tiêu sau khi bị bắt sẽ bị Hắc Ma CựThiên Hống đánh tơi bời, buộc nó ký khế ước. Mới đầu khế ước ghi điều kiện hậuhĩnh, bắt đầu, ma thú hắc ám bị Hắc Ma Cự Thiên Hống đánh tuy không tình nguyệnnhưng thú ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Khi ma thú hắc ám ký khế ước xong thì có cùng biểu hiện nhưHắc Ma Cự Thiên Hống, sét đánh, bị lừa.

Trong một ngày Vu Nhai thu năm con ma thú hắc ám thánh giaingũ, lục đoạn. Khi Vu Nhai định thu con thánh giai thứ ba bị nó nhìn thấu trongkhế ước có vấn đề. Ma thú hắc ám thánh giai này quá thống minh, chết sống khôngchịu ký, liều mạng bỏ chạy.

Sau đó bi kịch, ma thú hắc ám thánh giai chạy về thông báocho toàn bộ ma thú hắc ám trong Mê Vụ sơn mạch, kết quả các ma thú thà chếtkhông ký khế ước.

Vu Nhai không biết nên nói cái gì:

- Thôi, hai con cũng đủ rồi, bớt trả lương.

Ngày thứ mười một: Mọi người trong Dao Quang thành ngạcnhiên phát hiện trên tường Dao Quang Vu thành có thêm hai con ma thú hắc ám,hình dạng khác nhau nhưng rất cường đại. Vu thành chủ siêu thật, luôn kiếm đượcma thú hắc ám cường đại.

Đêm hôm đó Vu Nhai lẩm bẩm:

- Nếu kiếm thêm được mấy con nữa thì tốt quá.

Vu Nhai lắc đầu tiếp tục viết sách. Vu Nhai vốn có thể cùngThủy Tinh tiếp tục gây rối Mê Vụ sơn mạch tìm ma thú cường đại, không phải hắcám cũng không sao. Nhưng khi một cao thủ Độc Cô gia hỏi về ma thú hắc ám VuNhai mới biết lúc Thủy Tinh tạo khế ước cơ thể sẽ bị tổn thương, vậy mà nàngkhông chịu nói ra.

Thủy Tinh trả lời:

- Không sao, còn bắt được một ma thú thánh giai ngũ, lụcđoạn.

Tuy Thủy Tinh nói vậy nhưng Vu Nhai không dám làm bậy, nếuhắn sớm biết nàng bị khế ước phản phệ thì đã không đi.

Vu Nhai định thả hai con ma thú hắc ám trừ Hắc Ma Cự ThiênHống đi, Thủy Tinh bảo đảm nếu chỉ có ba con thì sẽ không ảnh hưởng đến nàng.Khuyên mãi Vu Nhai từ bỏ ý định 'phóng sinh'.

Thì ra người tạo khế ước sẽ bị ảnh hưởng. Nghĩ lại cũngđúng, nếu không bị ảnh hưởng thì Ma Pháp đế quốc đã đầy ắp ma thú, Huyền Binhđế quốc còn đánh đấm gì nữa? Hoặc huyền binh giả sửa sang tu ma pháp.

Khế ước ma thú trong Ma Pháp đế quốc chế ước lớn hơn ma pháphuyền binh giả Thủy Tinh rất nhiều.

Tóm lại Dao Quang thành có ba con ma thú thánh giai bảo vệ,đã vững bụng.

Ngày thứ mười hai: Gia chủ gia tộc lĩnh chủ Côn Vực hànhtỉnh chết trận, thần binh sư chết trận. Đây là thần binh sư! Toàn Huyền Binh đếquốc bi thương, tuyên truyền không dứt, tức giận nổi lên, chiến tranh trở nêntảm liệt hơn.

Tin tiền tuyến liên tục truyền về, Bắc Đẩu hành tỉnh vẫn rấtbình tĩnh nhưng hơi nặng nề vì thần binh sư chết trận.

Cùng lúc đó, nhiều người tiến bắc, rời khỏi 'chuẩn tiềntuyến' Bắc Đẩu hành tỉnh. Lúc trước chiến tranh mới bùng nổ đã di chuyển quy môlớn, thêm lần này nữa, nhưng vẫn còn nhiều người ở lại.

Không phải ai đều gánh nổi chi phí ra đi.

Ngày thứ mười sáu: Tin Tư Mã Tường gửi về, nội dung làm VuNhai bực mình. Vì trong cách cục bách tộc loạn địa có đủ loại hoàn cảnh kỳ lạ,rất khó để tạo ra truyền tống trận, cần có ma trận sư cường đại điều tra, bàibó mới được. Vu Nhai mời ma trận sư chế tạo truyền tống trận bình thường cònđược, kêu bọn họ đi điều tra này nọ? Không thể nào.

Vu Nhai lắc đầu bất đắc dĩ nói:

- Xem ra tạm thời chỉ có thể khiến Tiểu Thúy hoặc ma thú baykhác làm vận chuyển đường dài.

May mắn có không gian giới chỉ, không cần lo rắc rối chuyểnđan dược, vật tư, chẳng qua thời gian tới lui lâu hơn chút.

Vu Nhai nhíu mày nói:

- Không được, Dao Quang thành phải có truyền tống trận chạytrốn.

Vu Nhai cảm thấy truyền tống trận rất quan trọng, đặc biệtnhìn cao thủ thần giai của Tôn gia Côn Vực hành tỉnh chết đi, ba con ma thú hắcám chưa đủ bảo hiểm. Vu Nhai cực kỳ quan tâm đường chạy trốn.

U Hoang kiếm linh nêu đề nghị:

- Chủ nhân, sao không thiết lập truyền tống trận trong Mê Vụsơn mạch? Nơi đó là sân nhà của chúng ta, Hắc Ma, con rối Diệt Thần cộng vớiThí Thần quân đang rèn luyện . . .

Mắt Vu Nhai sáng lên. - Đúng vậy!, sao hắn không nghĩ rađiều này? Trong Mê Vụ sơn mạch còn có Cổ Ma đế thành.

Dù Vu Nhai không có mặt, không có Thí Thần Ma Nhẫn mở ra CổMa đế thành nhưng đó là nơi lánh nạn quan trọng cho người Dao Quang thành. CổDuệ chi dân muốn giết vào Cổ Duệ chi dân không dễ dàng, ma thú thánh giai trongđó nhiều hơn tưởng tượng.

Truyền tống trận cách càng gần thì càng giảm tiêu hao.

Ngày thứ mười bảy: Vu Nhai thông báo cho các Mông thân vươngsắp hoàn thành truyền tống trận bên Bắc Đẩu thành, nhờ bọn họ giúp đỡ tạo thêmmột cái, đương nhiên là hắn cung cấp tài liệu. So với bên Bắc Đẩu thành thì DaoQuang thành là tư nhân, Vu Nhai còn phải đút lót cho các Mông thân vương.

Ngày thứ hai mươi ba: Truyền tống trận cỡ nhỏ trong DaoQuang thành chính thức hoàn thành, không phải Vu Nhai không mong làm cái to màvì không có nhiều tiền. Vu Nhai thế mới biết truyền tống trận đốt tiền, hèn gìHuyền Binh đế quốc không tạo nhiều truyền tống trận.

May mắn Vu Nhai đút lót đủ nhiều nên mấy ma trận sư mới chịulàm cho một truyền tống trận.

Vu Nhai thầm nghĩ:

- Hay là tự bồi dưỡng ma trận sư xem? Có Tiểu Hắc, Thủy Tinh. . . Được rồi, tuy bọn họ lợi hại nhưng không phải ma pháp sư thuần túy. TiểuHắc có năng lực không gian siêu lợi hại nhưng không biết nói, không thể dạy mapháp sư.

Ngày thứ hai mươi tám: Nhóm thứ ba Xích Sắc quân đoàn đủtiêu chuẩn khởi hành đi Mê Vụ sơn mạch.

Cùng lúc đó, Huyền Binh đế quốc không thể chịu được chiếntranh tiêu hao, biểu hiện mập mờ của Ma Pháp đế quốc nên rút khỏi Côn Vực hànhtỉnh, công kích mấy kẻ phản nghịch khác hoặc hành tỉnh nhỏ bị chiếm đóng. Mụctiêu chiến lực hoàn toàn thay đổi.

Ngày thứ ba mươi: Nhóm Ám Hắc Thí Thần đan đầu tiên đượcTiểu Thúy mang về, hiệu quả rất tốt.

Chương 1196: Truyền tống trận tư nhân

Ngày thứ ba mươi sáu: Võ Qua, Nghiêm Sương ra khỏi Mê Vụ sơnmạch. Ngay từ đầu hai người đã vào Mê Vụ sơn mạch rèn luyện Thí Thần quân lầncuối, bây giờ Võ Qua, Nghiêm Sương đã có thể khống chế Thí Thần binh giáp. Haingười dùng lực lượng ý chí cường đại bắt giữ một con ma thú hắc ám thất giai,đến bây giờ mới xem như chiến sĩ Thí Thần quân thật sự, trở thành tấm gương chomọi người.

Lúc trước Võ Qua biểu thị sẽ nắm giữ Thí Thần binh giáptrong vòng hai tháng, bây giờ mới qua ba mươi sáu ngày, có thể thấy Mê Vụ sơnmạch giúp ích lớn cỡ nào.

Vu Nhai thở phào nhẹ nhõm, có Võ Qua, Nghiêm Sương thì hắnkhông cần tự mình rèn luyện Xích Sắc quân đoàn.

Hai mươi mấy người Từ Hắc Tử rèn luyện mấy ngày nay, có thểmiễn cưỡng mặc Thí Thần binh giáp vào, chuẩn bị đi Mê Vụ sơn mạch huấn luyệnlần cuối. Không đến đỉnh địa binh sư, không bắt giữ được tọa kỵ thất giai quyếtkhông trở ra!

Đương nhiên trừ bọn họ ra Thủy Tinh, Dạ Tình cũng không lườibiến. Hai nữ nhân tu luyện điên cuồng. Đặc biệt là Dạ Tình, nàng đã đến thiênbinh sư, cũng mặc một bộ chiến giáp cường đại hơn, là một trong mấy bộ chiếngiáp Vu Nhai có được trong không gian giới chỉ của Vu Thuấn có một bộ thích hợpDạ Tình. Lý do Dạ Tình được mặt bộ chiến giáp này là vì đi cùng đám Từ Hắc Tửrèn luyện trong Mê Vụ sơn mạch.

Thủy Tinh là nửa ma pháp sư, không cần vào lại Mê Vụ sơnmạch, nhưng nàng tu luyện rất khắc khổ. Quang minh, Thủy Tinh không ngừng cảmngộ thánh ý quang minh, cũng tu luyện đôi mắt kỳ lạ.

Ngày thứ ba mươi bảy: Côn Vực hành tỉnh hoàn toàn bị chiếmđóng. Các tiểu hành tỉnh như Giản Lĩnh, Chuy Lĩnh hành tỉnh thì có phần lớnmảnh đất được lấy lại. Chiến trường chuyển dời đến mấy hành tỉnh nhỏ, HuyềnBinh đế quốc hầu như từ bỏ khu vực tận cùng phía nam.

Đây là chuyện rất đau khổ nhưng như Độc Cô gia chủ suy đoán,Huyền Binh đế quốc buộc phải làm như thế.

Ngày thứ ba mươi chín: Gia chủ Lý gia của Chuy Lĩnh hànhtỉnh chết trận, Lý Thân Bá tạm thay chức gia chủ. Chiến dịch thu phục Chuy Lĩnhhành tỉnh, Lạc Thiên vương quốc đánh ầm ĩ. Quân lệnh đưa xuống, ra lệnh KíchLĩnh, Bắc Đẩu hành tỉnh phái binh cứu viện ngay.

Ngày thứ bốn mươi: Vu Nhai Bắc Đẩu đại nguyên soái cưỡi HắcMa Cự Thiên Hống mang theo tinh binh Bắc Đẩu hành tỉnh xuống nam vào Lạc Thiênvương quốc.

Hiện tại Lạc Thiên vương quốc đã không tồn tại, bọn họ khôngbị Cổ Duệ chi dân nuốt mà là Huyền Binh đế quốc nuốt. Buồn cười là lúc trướcLạc Thiên vương quốc còn đầu vào Cổ Duệ chi dân, có lẽ bây giờ Cổ Duệ chi dânvẫn đang hứa hẹn phục quốc cho bọn họ?

Cùng lúc đó, quyển sách thiên địch cự long bắt đầu bán rộngrãi trong lãnh thổ Huyền Binh đế quốc.

Có lẽ chiến tranh rất nhanh sẽ tạm dừng, Vu Nhai nhanh chóngbán sách nếu không chờ cự long kéo đến thì phiền.

Nhiều người không tin vào quyển sách, còn dè bỉu, cơ bản làmồn ào chơi.

Ánh mắt cao thủ siêu sắc bén, đặc biệt siêu cường giả chiếnđấu với cự long ở tiền tuyết đọc quyển sách là biết ngay dù một ít là nói linhtinh nhưng có mấy phần sự thật. Ví dụ như Đông Phương Thần Thông . . .

Tiền tuyến, Đông Phương Thần Thông trông rất tiều tụyy nhưngánh mắt sắc bén cầm một quyển thiên địch của cự long, lẩm bẩm:

- Thiên địch của cự long? Tiểu tử này càng lúc càng bí ẩn.

Đông Phương Thần Thông nhìn cự thú bên cạnh mình là thiênbằng màu vàng, cũng là thủ hộ thú của Huyền Binh đế quốc. Huyền Binh Đại Đếthậm chí phái thủ hộ thú đến, Huyền Binh đế quốc thật sự dốc hết nội tình ra.

Đông Phương Thần Thông hỏi:

- Ngươi thấy thứ này có ích không?

Thiên bằng màu vàng nói tiếng người:

- Ta từng đánh nhau với cự long, tuyệt đối hữu dụng.

Điều này chứng minh thiên bằng màu vàng là ma thú thần giai.

Đông Phương Thần Thông cười to bảo:

- Ha ha ha ha ha ha! Ngày mai chúng ta hãy đi giết một concự long thần giai đi!

Thiên bằng màu vàng nhe răng nói:

- Ta cũng rất mong chờ mùi vị thịt rồng thánh giai.

Mắt thiên bằng màu vàng lóe tia nghi hoặc, là người nào hiểurõ cự long như vậy? Đông Phương Thần Thông nói có thể là một nữ nhân siêu maymắn lão quen, chẳng lẽ là phản đồ Cổ Duệ chi dân?

Thiên bằng màu vàng cười ung dung, Thần Huyền đại lục có rấtnhiều di tích, được đến thứ gì cũng không lạ. Chỉ cần nội dung trong sách làthật đã đủ.

Ngày thứ bốn mươi mốt: Đông Phương Thần Thông và thiên bằngmàu vàng chém giết cự long hệ thổ thánh giai trong Giản Lĩnh hành tỉnh, khenmảnh đất bí ẩn không dứt miệng. Mảnh đất bí ẩn bắt đầu bán đắt, được Huyền BinhĐại Đế gọi là thần thư đồ long.

Sĩ khí tiền tuyến tăng cao, công hội võ học và cái tên tácgiả Đồ Long giả nổi tiếng gần xa.

Vu Nhai sẽ không ngu dùng tên thật viết sách, hắn lấy danhnghĩa một võ học giả vô danh trong công hội võ học viết ra, btú danh gọi là ĐồLong giả, rất sến. Vu Nhai vốn không muốn dùng công hội võ học, cự long sẽ cómục tiêu chính xác. Nhưng Thủy Tinh bảo không sao, Đan Đạo Hùng sẽ không quantâm, hơn nữa sẽ quảng cáo công hội võ học nổi tiếng cớ sao không làm? Công hộivõ học toàn nghiên cứu võ học, không ngờ bên trong có người rành về chiến kỹlong tộc như thế.

Siêu cao tầng như Đông Phương Thần Thông, Huyền Binh Đại Đếhơi điều tra liền biết Đồ Long giả là ai. Vu Nhai chỉ không muốn quá nổi tiếngtạo thành rắc rối không cần thiết, trong thế cục hiện nay nổi tiếng tương đươngvới cá nằm trên thớt.

Mặc kệ Vu Nhai có dùng tên thật hay không chắc chắn các cựlong biết là hắn viết ra quyển thiên địch của cự long.

Chắc chắn các cự long biết, dù sao con cự long băng hệ chưachết.

Biết thì biết, chuyện này không có cách nào che lấp được,nhưng để vài người rảnh rỗi biết tìm tới cửa thì phiền chết. Bái sư, khiêuchiến thậm chí là vài Cổ Duệ chi dân ám sát yêu rồng. Vu Nhai không rảnh ứngđối những chuyện.

Cùng ngày, Vu Nhai và Lý Thân Bá gặp nhau trên chiến trường.Hai người vẫn là chiến hữu, Lý Thân Bá bây giờ không còn là võ si thô thần kinhnữa, trong thời gian ngắn ngủi gã đã đến thánh binh sư. Tọa kỵ duối thân LýThân Bá là đỉnh thánh giai, tay cầm cây búa tiến hóa thành thần binh từ baogiờ.

Lý Thân Bá nhìn Vu Nhai, trầm giọng nói:

- Tất cả là phụ thân trước khi chết cho ta, ta tuyệt khôngbôi nhọ người.

Vu Nhai im lặng, hắn không muốn truy hỏi thêm. Vu Nhai biếtviệc Lý gia chủ tử chiến.

Trong Vu Nhai im lặng, một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Tuyệt không làm nhục như cây kích trong tay ta, nó là thầnkích mấy ngàn năm trước đã giết Cổ Duệ chi dân!

Vu Nhai, Lý Thân Bá nhìn sang, giật nảy mình, hóa ra là LữNham. Lúc này Lữ Nham hoàn toàn thay đổi so với lúc gã rời khỏi Huyền Binh đếđô, mới qua bao lâu mà gã cũng vào thánh binh sư?

Mặt Lữ Nham có mấy vết sẹo như quỷ, trông bá đạo mà dữ tợn.

Chương 1197: Trùng phùng trên chiến trường

Vu Nhai cho rằng bị hoa mắt, nhưng sau khi xác nhận thì rấtvui. Mấy năm qua Vu Nhai có nhiều bằng hữu tốt, có nhiều chiến hữu. Nhưng khôngbao nhiêu người đuổi kịp tốc độ tu luyện của Vu Nhai, hèn gì có câu cao thủ sẽcô đơn.

Lúc Vu Nhai thấy Lý Thân Bá thì rất vui, nhưng quan hệ vớigã không thân bằng Lữ Nham, lúc trước hai người đánh nhau kết bạn. Nếu khôngphải Lý Thân Bá đòi khiêu chiến với Vu Nhai sẽ không xảy ra một chuỗi sự việc,hơn nữa tính cách của gã thay đổi nhiều, không đơn tế bào như xưa khiến haingười hơi xa cách.

Sau khi trông thấy thực lực của Lữ Nham thì Vu Nhai càng vuivẻ hơn, lại có thể tiếp tục sóng vai chiến đấu cùng nhau.

Vu Nhai hơi khí tin hỏi:

- Kích? Lữ Nham, ngươi đổi sang kích?

Làm sao đổi huyền binh bản mệnh được? Lý Thân Bá chỉ dunghợp huyền binh bản mệnh của phụ thân, binh linh thần binh cường đại đem đến tácdụng lớn. Lữ Nham thì hoàn toàn đổi huyền binh bản mệnh, từ khi rời khỏi HuyềnBinh đế đô rốt cuộc chuyện gì xảy ra với Lữ Nham?

Lữ Nham qua lao nói:

- Vốn là phế bỏ, mới gần đây ta bị ném vào vùng đất chếttrong Lữ gia, sau đó may mắn được thần kích này chọn trúng rồi đi ra.

Vu Nhai, Lý Thân Bá biết câu chuyện này không phải nói vàicâu là rõ ràng.

Lữ Nham trải qua những gì trong Lữ gia e rằng tàn nhẫn hơntưởng tuợng.

Mắt Lý Thân Bá lóe tia hung ác hỏi:

- Là Lữ Băng làm?

Tính tình Lý Thân Bá trở lại như xưa.

Lúc trước thánh hội Huyền Thần điện kết thúc, đám người LýThân Bá làm sứ giả đi Ma Pháp đế quốc. Lữ Nham, Lữ Băng bị đào thải khỏi thánhhội cùng nhau quay về Kích Lĩnh, sau đó không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng mọingười biết Lữ Nham, Lữ Băng xích mích với nhau.

Lữ Nham lắc đầu, nói:

- Không phải, Lữ Băng chỉ là kẻ đáng thương bị người lợidụng.

Lữ Nham cười nói:

- Tóm lại khi ta cầm Thiên Chiến thần kích lại xuất hiệntrong Lữ gia thì cao tầng Lữ gia quét sạch kẻ thù giúp ta, mọi chuyện đã qua.

Vu Nhai, Lý Thân Bá im lặng. Tuy chuyện của Lữ Nham sẽ khôngđơn giản như vậy, nhưng nếu gã không muốn nói, với thực lực của gã đủ để Lữ giaKích lĩnh chú trọng, bây giờ mỗi một thiên tài đều rất hiếm có, với lứa tuổinày vào được Lý Thân Bá1 dù là các đại gia tộc nội tính rộng lớn cũng hiếm có.

Trong loạn thế này mỗi gia tộc sẽ cố gắng tăng thực lực, mởrộng nội tình.

Vu Nhai nói:

- Hãy nhớ lời ta từng nói, nếu cần thiết thì ta có thể cùngngươi xông vào Lữ gia.

Lý Thân Bá chân chất nói:

- Tính phần của ta luôn.

Lý Thân Bá và Vu Nhai, Lữ Nham biến thù thành bạn, lúc nàygã hoàn toàn xem bọn họ là bằng hữu chứ không phải xúc động đơn tế bào.

Lữ Nham sửng sốt, thật ra lúc trước nói hơi mạnh miệng, vếtsẹo trên mặt càng dữ tợn hơn nhưng không ai để ý đến.

Lữ Nham nói:

- Tốt, nhưng trước đó chúng ta hãy giải quyết Cổ Duệ chi dântrước mặt đã!

- Ha ha ha ha ha ha! Giết!

Ba người cười to, Vu Nhai, Lữ Nham, Lý Thân Bá dẫn binh xungphong.

Lý Thân Bá buồn bã nói:

- Thật nhớ lúc ở Kiếm Phong Lĩnh sóng vai chiến đấu với cácchiến hữu.

Vu Nhai, Lữ Nham mắt lóe tia sáng. Quả nhiên Lý Thân Bá đãđổi tính, kẻ thô thần kinh có thể nói ra câu đó chứng minh một người lỗ mãng đãbị hiện thực đánh gục. Vu Nhai bỗng nhớ đến Tiểu Mỹ.

Vu Nhai nói:

- Sẽ có cơ hội, khi nào không lăn lộn nổi nữa thì đến BắcĐẩu đi, tất nhiên ta không hy vọng có ngày đó đến.

Lữ Nham nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Buồn thương gì đó hãy chờ khi nào chúngta sống sót rồi tiếp túc, bây giờ phải cố gắng sống đã!

Lý Thân Bá lại thể hiện sự mạnh mẽ:

- Đúng, sống sót, tiếp đó đánh hết tất cả!

Ba người ba tọa kỵ. Ngày hôm nay Cổ Duệ chi dân bình thườngnghe tiếng sợ vỡ mật, khiến các chiến sĩ Huyền Binh đế quốc sôi sục máu nóng.Không bao nhiêu người biết Vu Nhai, Lữ Nham, Lý Thân Bá từng cùng nhau xôngpha, trước kia là chiến hữu, bây giờ vẫn là chiến hữu, mãi mãi đều như thế.

Ngày thứ năm mươi ba: Cổ Duệ chi dân bị nhốt chặt ở phía namHuyền Binh đế quốc, lấy đuôi Loạn Xuyên sơn mạch, Lạc Thiên vương quốc giăngngang hướng đông thành chiến tuyến đường thẳng. Các tòa yếu tắc được xây dựngnối liền nhau, tạm thời gọi là "Phá thần tuyến", Huyền Binh đế quốcđặt tên như thế đến khi chiến dịch chấm dứt.

Phía bắc Lạc Thiên vương quốc và nửa khu vực Bắc Đẩu liềnnhau bị Huyền Binh đế quốc xếp vào đất nước, trở thành lãnh địa Chuy Lĩnh hànhtỉnh cũng mất nửa mảnh đất. Xây dựng dãy Thiên Chuy yếu tắc, do Lý gia chấn áp,Kích Lĩnh, Bắc Đẩu hành tỉnh tiếp ứng.

Phía đông Chuy Lĩnh hành tỉnh mới là một pahnà lãnh địa củaPhủ Lĩnh, Liêm Châu hành tỉnh xây dựng Côn Vực hành tỉnh mới.

Côn Vực hành tỉnh mới nhỏ hơn cái lúc rất nhiều, Tôn gia làgia tộc có nhiều người chết nhất, thực lực giảm mạnh. Dù thắng chiến tranh thìTôn gia khó giữ danh tiếng thượng lục tỉnh của mình. Tóm lại mảnh đất này tạmgọi là Côn Vực hành tỉnh, xây Liệt Cô yếu tắc do gia tộc Côn vực Tôn gia dẫnđầu trấn áp.

Về phía đông nữa là Ma Pháp hành tỉnh, xây dãy Tiên Ma yếutắc, tạm do Tiên Vực hành tỉnh trấn, các ma pháp sư Ma Pháp hành tỉnh phối hợplàm hậu cần. Lại về phía đông, chỗ gần Thần Huyền Hải là Giản Lĩnh cũng mất mộtphần đất đai nhưng không nhiều, các cao thủ Giản Lĩnh tổn thất trầm trọng,không có cách trấn được.

Bởi vậy từ Đao Vực hành tỉnh phối hợp chấn áp, xây dãy ĐaoGiản yếu tắc.

Nói phía đông lại nhắc hướng tây, mấy tiểu vương quốc như ÁĐặc bị phá sập.

Trong đó có bị Cổ Duệ chi dân nuốt, có bị Huyền Binh đế quốcnuốt. Á Đặc vương quốc sáp nhập vào Bắc Đẩu hành tỉnh, tạm do Phú thân vươngHoàng Phủ Dụ hợp tác cùng cao thủ hoàng tộc quản lý, trấn áp, vẫn là các ÁXuyên yếu tắc, chẳng qua di dời về hướng tây. Hoàng Phủ Dụ cảm thấy tên khôngđủ mạnh, gã sửa thành dãy Thấn Tinh yếu tắc.

Đến đây thì thế cục Thần Huyền đại lục đã tỏ tường.

Vón Cổ Duệ chi dân có thể tấn công những dãy yếu tắc này,thậm chí có cơ hội cướp giật nhiều mảnh đất hơn nhưng vì thế cục đã sáng tỏ, MaPháp đế quốc ra tay từ chiến trường phía nam Huyền Binh đế quốc. Cổ Duệ chi dânkhông còn sức đưa lực lượng lên phía bắc chiến tiếp, Ma Pháp đế quốc thì bàynhiều yếu tắc ở phương nam cùng Huyền Binh đế quốc kiềm chế Cổ Duệ chi dân.

Ngày thứ năm mươi sáu: Dần biến thành giằng co, công phòng,dây dưa, chiến tranh không còn thảm khốc. Cổ Duệ chi dân tuyên bố phương namlấy mảnh đất Thuẫn Lĩnh hành tỉnh làm trung tâm sẽ là thần duệ chi địa, ThầnDuệ cổ quốc thành lập!

Cổ Duệ chi dân không cưỡng cầu nữa, bọn họ bắt đầu nghỉ ngơilấy lại sức.

Quả nhiên thiên hạ chia ba phần, trừ bách tộc loạn địa raThần Huyền đại lục đã là thế chân vạc. Tuy vùng đất Thần Duệ cổ quốc khá nhỏnhưng không ai dám xem thường nó, có lẽ ngày nào đó Cổ Duệ chi dân sẽ bùng nổlực lượng cường đại.

Chương 1198: Minh bà bà

Không ai biết khi nào hai đế quốc lại có phản đồ mới, đặcbiệt là Ma Pháp đế quốc thoạt trông khá bình tĩnh.

Tuy không thể xem bách tộc loạn địa là thế lực đơn độc nhưngvẫn khiến người lo âu. Lúc trước có nói Tinh Linh tộc ra phản đồ, qua điều travài đại chủng tộc trong bách tộc loạn địa mấy năm nay đều có tử tôn trung tâmbiến mất.

Trước mắt Huyền Binh đế quốc không có năng lực đối phó báchtộc loạn địa, nơi ấy quá rối loạn, các loại di tích, vùng đất kỳ lạ. Hơn nữakhi thâu tóm bách tộc loạn địa sẽ phải giao tiếp với Ma Pháp đế quốc, dễ xảy rasự cố.

Ma Pháp đế quốc cũng không muốn đánh mất bình tĩnh hiện nay,bọn họ quan tâm nhất là tiếp tục tích lũy lực lượng chứ không phải tiêu hao vàobách tộc loạn địa. Hai đế quốc bắt đầu cãi cọ, bàn xem có phương án nào thíchhợp không?

Huyền Binh đế quốc, Ma Pháp đế quốc vẫn phái gián điệp vàobách tộc loạn địa, mục đích không cần nói cũng biết!

Hiện tại Huyền Binh đế quốc buồn bực hợn ai hết, bị nuốt mấymảnh đất hành tỉnh như cắt thịt, thế cục không cho phép bọn họ liều mạng, hếtcách. May mắn Huyền Binh đế quốc đã sáng sủa, trên dưới đoàn kết. Vài thế lựcCổ Duệ chi dân thì giấu sâu trong Ma Pháp đế quốc, không biết khi nào sẽ nhảyra cắn người.

Ngày thứ sáu mươi mốt: Thế cục càng thêm bình tĩnh, Vu Nhaidẫn quân trở về Bắc Đẩu hành tỉnh. So sánh thì Bắc Đẩu hành tỉnh rất yếu, ThiênChuy yếu tắc có Kích Lĩnh, Chuy Lĩnh hành tỉnh là đủ. Cũng có hoàng tộc pháisiêu cao thủ đến Bắc Đẩu hành tỉnh trấn áp.

Vu Nhai phát hiện quay về Bắc Đẩu hành tỉnh rồi trở nên rảnhrỗi, hắn nhớ tới lệnh triệu tập Độc Cô gia, lẩm bẩm:

- Chờ thế cục bình ổn là mình xuất phát đi Độc Cô Thầnthành.

Vu Nhai quyết định xong ngồi chờ thế cục thay đổi ra sao.

Vu Nhai nhỏ giọng nói:

- Đúng rồi, mấy ngày nay bận rộn sứt đầu mẻ trán quên làmhoạt động chế tạo hậu đại cùng Thủy Tinh, Dạ Tình. Chắc Thủy Tinh còn canh cánhtrong lòng lần đầu tiên của ta trao cho Dạ Tình, có nên đi an ủi không?

Vu Nhai lộ biểu tình xấu xa, tự cho mình một lý do cực tốtsau đó hớn hở đi tìm Thủy Tinh.

Vu Nhai né đi Tiễn Linh ở bên ngoài, may mắn nàng không ởchung với Thủy Tinh.

- Thủy Tinh lão bà, ta đến . . . A, sao Đan bá bá cũng ởđây?

Vu Nhai mới bước vào cửa phòng Thủy Tinh, hắn la ó như hoàngđế hoang dâm vô độ trông thấy phi tử xinh đẹp, sau đó bi kịch. Trong phòng ThủyTinh có một nam nhân, chính là Đan Đạo Hùng.

Đan Đạo Hùng cười kỳ dị nói:

- Ta đến thăm nữ nhi của ta chẳng lẽ không được sao? Nữ nhicủa ta vẫn chưa gả cho ngươi.

Thủy Tinh nhìn là biết Vu Nhai định làm gì, cười khúc khích:

- Hì hì.

Sau đó mặt Thủy Tinh đỏ hồng.

Vu Nhai câm nín, có cha vợ tương lai mạnh mẽ không phảichuyện tốt, đặc biệt khi cha vợ bám riết theo đuôi.

Vu Nhai đành nói:

- Cái kia . . . Hai người hãy tâm sự, ta không quấy rầy.

Đan Đạo Hùng giữ Vu Nhai lại:

- Ngồi xuống trước đi, ta nói với ngươi chuyện tiền tuyến,thuận tiện nghe kế hoạch Thí Thần quân của ngươi. Có lẽ ta sẽ giúp được ngươi,trong thời gian tiếp theo ta sẽ ở Dao Quang thành.

Vu Nhai còn làm gì được? Người ta là nhạc phụ tương lai,thực lực siêu mạnh, làm chuẩn nữ tế đương nhiên phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đan Đạo Hùng nói việc tiền tuyến, gã cũng tham gia chiến đấuở Côn Vực hành tỉnh, mức độ thảm liệt khiến Vu Nhai kinh hồn táng đảm. Vu Nhai,Lý Thân Bá, Lữ Nham sóng vai chiến đấu hai mươi ngày cũn rất khốc liệt, nhưngso với Côn Vực hành tỉnh sân chủ chiến thì như con nít bán đồ hàng. Chỉ tính sốcao thủ thần giai hai bên chết dã gần mười vị, cộng thêm cự long.

Đan Đạo Hùng khẽ thở dài:

- Có thể sống tiếp cũng xem như may mắn, thiên hạ chia baphần là cái chắc. Hai phe không tổn thất nổi, rất quý giá.

Vu Nhai chợt nhận ra qua hai tháng chiến đấu khí thế của ĐanĐạo Hùng càng mạnh mẽ hơn. Lúc trước Đan Đạo Hùng từng thua Hắc Ma Cự ThiênHống, bây giờ e rằng Hắc Ma Cự Thiên Hống không phải đối thủ của gã.

Thần giai là báu vật trấn quân, thánh binh sư cao đoạn nhưĐan Đạo Hùng cũng là lực lượng nòng cốt.

Đan Đạo Hùng đã đến thánh binh sư cao đoạn, gã còn đangtráng niên, nói gã là thiên tài một thế hệ cũng không quá đáng. Thực lực củaĐan Đạo Hùng còn đang liên tục tăng lên, không chừng lúc nào đó gã sẽ bước vàothần giai hay thậm chí là thần binh sư.

Đan Đạo Hùng nghe kế hoạch thánh binh sư của Vu Nhai.

Đan Đạo Hùng cảm giác mục tiêu của Vu Nhai quá xa vời nhưngcó thể làm được.

- Muốn trong khoảng thời gian ngắn tổ thành mấy vạn Thí Thầnquân là chuyện không thể nào, nhưng có thể tạo ra mấy ngàn người. Khi đó ngươicó đất dặt chân trên Thần Huyền đại lục.

- Ta sẽ ở lại hỗ trợ chỉ điểm, định chế ra công pháp, chiếnkỹ thích hợp nhất cho Thí Thần quân.

Thí Thần quân của Vu Nhai không giống Vu Thuấn trước kia chỉdùng đao, các loại huyền binh đương nhiên cần chiến kỹ tương đối.

Vu Nhai vội cảm ơn:

- Tạ Đan bá bá!

Mấy vạn Thí Thần quân đúng là khó lam, như Vu Nhai đã nói,Bắc Đẩu hành tỉnh thiếu thốn, cứ cố gắng hết sức. Vu Nhai còn có đế ấn của VuThuấn, hy vọng đến lúc đó sẽ dùng được.

Dù không thể trở thành vua trăm tộc nhưng thu được vài chủngtộc kiên quyết trung thành với Cổ Ma tộc giống như Dị Ma tộc cũng tốt.

Vu Nhai không kể đế ấn ra ngoài, không đến bất đắc dĩ tuyệtđối không thể để lộ. Kiếp trước Vu Nhai xem nhiều phim truyền hình cung đình cổtrang, quốc ấn của vua thường gây ra họa sát thân.

Không chừng sẽ chết người, nên Vu Nhai giấu luôn Thủy Tinh,có một phần vì hắn sợ nàng lo.

Tóm lại đều cần thực lực cường đại hơn.

- Ta biết tiếp theo ngươi sẽ đi Độc Cô gia. Dao Quang thànhcó ta và ba con ma thú của ngươi trông chừng, sẽ không xảy ra chuyện.

Đan Đạo Hùng gật đầu, nói:

- Mặc kệ thế nào Tinh Tinh sẽ trở thành thê tử của ngươi,bây giờ ta bảo vệ nàng được nhưng tương lai chỉ có thể là ngươi che chở chonàng. Vì vậy đừng làm ta tất vọng, Thí Thần quân rất tốt nhưng thực lực cá nhânmới là quan trọng nhất.

Vu Nhai ngẩn người, gật mạnh đầu.

- Ngươi có bao nhiêu nắm chắc về kiếm đạo thành thánh?

- Mười phần!

Vu Nhai bất ngờ bị Đan Đạo Hùng hỏi, hắn nhấn mạnh nói,không, hầu như là buột miệng.

Đan Đạo Hùng phát ra khí thế cường đại nói:

- Ha, không uổng là người lọt vào mắt xanh nữ nhi của ta.Tin tưởng đã có người nói cho ngươi đừng dễ dàng để huyền khí đến thánh binhsư, ta không nhắc nhiều.

- Hãy cố gắng khiến nhiều quy tắc lực lượng thành thánh hơn,đừng sợ tham nhiều không tinh, đó là đối với người không có thiên phú. Có thiênphú tốt thì cứ tham, tham càng nhiều càng tốt.

Vu Nhai chỉ trả lời một chữ:

- Vâng!

Đan Đạo Hùng nói mấy câu làm Vu Nhai sôi sục máu nóng.

Chương 1199: Minh bà bà (hạ)

Đan Đạo Hùng nhắc nhở:

- Dù kiếm đạo thành thánh cũng đừng vội đột phá thánh binhsư ngay, chờ sau khi ngươi rời khỏi Độc Cô gia sẽ có người kêu ngươi đi cônghội lữ giả, ở nơi đó ngươi sẽ được nhiều hơn nữa.

Vu Nhai giật mình kêu lên:

- Công hội lữ giả?

Vu Nhai nhớ đến lúc mượn kiếm huynh đưa tin tức cho Bắc Đẩulão viện trưởng nói câu cuối cùng, bảo khi nào hắn đến công hội lữ giả là chắcchắn sẽ được thánh binh sư, vào lúc ấy hắn mới chỉ là thiên binh sư lục đoạn.

Trong thời gian này vì quá bận rộn nên Vu Nhai quên mất.

Đan Đạo Hùng thổ lộ binh mật kinh người:

- Đúng vậy! Chính là công hội lữ giả, đừng xem thường nó.Ngươi có nghe nói công hội lữ giả xuất hiện từ ngàn năm trước đúng không? Ngànnăm trước Cổ Duệ chi dân có lẻn vào Thần Huyền đại lục.

Mắt Vu Nhai bắn ra tia sáng chói lòa, công hội lữ giả có bốicảnh như vậy, thế thì bọn họ . . .

- Được rồi, chờ khi nào ngươi đi công hội lữ giả sẽ biết.

Đan Đạo Hùng biết Vu Nhai đầy thắc mắc nhưng gã không nóinhiều, có lẽ bản thân gã cũng không hiểu nhiều.

Đan Đạo Hùng nói:

- Ngươi đi trước đi, ta tâm sự với Tinh Tinh tiếp.

Vu Nhai thầm oán:

- Cha nó, làm người ai làm thế? Nên là trưởng bối cho vợchồng son không gian riêng mới đúng!

Nhưng nếu Đan Đạo Hùng đã nói ra thì Vu Nhai đành cụp đuôirời đi.

Đan Đạo Hùng trầm giọng nói:

- Tinh Tinh, ta không biết nên nói ngươi có ánh mắt lợi hạihay là tiểu tử này quá nghịch thiên. Sát ý thành thánh, đao đạo thành thánh,phong đạo thành thánh . . . Thế nhưng còn nói là nắm chắc mười phần kiếm đạothành thánh.

Thủy Tinh kinh ngạc hỏi:

- Phong đạo thành thánh?

Đan Đạo Hùng khẽ thở dài:

- Không sai, phong đạo cũng thành thánh, hơn nữa loại thứnhất hầu như đạt đến cực hạn thánh đạo mới đột phá được. Năm xưa ta cũng khôngbằng hắn, tiểu tử này đúng là nghịch thiên. Ngươi nhìn bộ dạng của hắn còn rấtthong dong, có thể áp chế huyền khí trong cơ thể không đột phá. Ta không nhìnthấu được tiểu tử này sẽ đi đến bước nào.

- Năm xưa ta không ức chế được huyền khí xao động, cảm ngộvà căn cơ không đủ, khi cảm ngộ đến loại thánh đạo thứ sáu thì đột phá.

Nếu Vu Nhai nghe lời Đan Đạo Hùng nói sẽ kinh hoàng, khôngcòn đắc ý nữa.

Đan Đạo Hùng tiếp tục bảo:

- Hắn không giống như ta. Ta lấy côn làm trung tâm, cảm ngộquy tắc lực lượng phụ trợ. Còn hắn muốn cảm ngộ các loại huyền binh trong cơthể thành thánh hết, không biết sau khi thành công hắn sẽ có bộ dạng gì.

Thủy Tinh bình tĩnh nói:

- Ta cũng không đoán ra.

Thủy Tinh không quan tâm dù Vu Nhai biến thành như thế nào.

- Đúng rồi, ngươi biết trong cơ thể hắn . . . thôi, xem nhưvi phụ không hỏi.

Đan Đạo Hùng muốn hỏi Thủy Tinh có biết trong cơ thể Vu Nhaicó bao nhiêu huyền binh bản mệnh, nhưng chuyện này là bí mật, vì vậy gã chỉ hỏinửa chừng rồi ngừng.

Thủy Tinh trả lời:

- Ta cũng không biết trong cơ thể hắn có bao nhiêu huyềnbinh bản mệnh, mấy hôm trước hắn định nói nhưng ta không cho.

Lúc trước Vu Nhai định khai thật nhưng Thủy Tinh, Dạ Tìnhkhông cho hắn nói. Thần Huyền đại lục náo động như vậy, có lẽ ngày nào đó ThủyTinh, Dạ Tình sẽ bị bắt đi như Tiểu Mỹ, nếu gặp kẻ kỳ dị giống Hắc Nguyệt đạiquản sự thì dù ngươi không nói cũng bị moi móc ký ức, bí mật ra. Loại chuyệnnày nhìn mãi quen mắt.

Vu Nhai đã định sẽ trở thành tồn tại khiến người kiêng dè,Thủy Tinh, Dạ Tình là nữ nhân của hắn đương nhiên không thể kéo chân sau.

Đan Đạo Hùng mở miệng nói:

- Ừm! Lợi hại thì lợi hại nhưng rất lăng nhăng. Tiểu tử này. . . Ta sợ ngươi không trấn hắn được. Không được, nữ nhi của ta sao có thể tùytiện bị một nữ nhân áp chế? Tinh Tinh, ngươi còn nhớ Minh bà bà không?

Thủy Tinh kinh ngạc nói:

- Tất nhiên là nhớ.

Lúc trước Vu Nhai rời khỏi Huyền Binh đế đô thì Minh bà bàxuất hiện, Đan Đạo Hùng còn phải gọi nàng một tiếng tiền bối.

Khi ấy Đan Đạo Hùng mời Minh bà bà đến kiểm tra cơ thể ThủyTinh, không lâu sau nàng rời đi. Dù chỉ có duyên gặp mặt một lần nhưng ThủyTinh rất có ấn tượng, vì hơi thở quang minh trên người Minh bà bà rất đậm đặc,đậm đến làm người ta nghẹt thở, vừa có cảm giác ngăn cách người ngoài ngàn dặm.Dù Minh bà bà đối với Thần Duệ chi tộc cũng rất xa cách.

Đan Đạo Hùng hỏi:

- Ngươi có muốn bái nàng làm sư phụ không?

Thủy Tinh sửng sốt, bái sư, nàng có bóng ma với từ này.

- Yên tâm, Minh bà bà không có n ehièu quy tắc, chẳng quatrả giá hơi lớn. Bà già này không thích gì khác ngoài tiền.

Trán Đan Đạo Hùng nổi gân xanh, nói:

- Ngươi cũng biết vi phụ không quá giàu.

Mắt Thủy Tinh sáng rực, nàng có hứng thú với người thực tếnhư vậy hơn.

- Phụ thân, không biết có thể cho ta gặp mặt Minh bà bà lầnnữa không? Có lẽ ta có thể dùng cách khác đánh động nàng.

Đan Đạo Hùng cười gian nói:

- Tất nhiên là được, nhưng trừ tiền ra rất khó làm nàng độnglòng. Yên tâm, chỉ cần ngươi thích thì mặc kệ thế nào ta sẽ giải quyết cho,đừng nói lời từ bỏ. Nếu có thể bái nàng làm sư phụ, khi công hội lữ giả hànhđộng ngươi và tên khốn Vu Nhai sẽ gặp nhau, hơn nữa . . . Hì hì.

Thủy Tinh kỳ dị nhìn phụ thân, từ khi nào Đan Đạo Hùng cũngbị Vu Nhai nhiễm? Thủy Tinh càng nổi hứng thú hơn, đặc biệt là có thể gặp lạiVu Nhai trong công hội lữ giả. Vu Nhai rất tò mò về công hội lữ giả.

Thủy Tinh không để bụng nguyên nhân Đan Đạo Hùng cười kỳ dị.

* * *

Vu Nhai đứng trong sân, nhỏ giọng nói:

- Độc Cô Chiến Phong . . .

Trước mặt Vu Nhai là Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh. Hai ngườithuộc về Xích Sắc quân đoàn nhưng vì mới thành lập nên không có tác dụng nhiềutrong chiến tranh, Vu Nhai không công khai, cũng không nói nhiều cho mọi ngườibiết.

Vì càng tò mò với công hội lữ giả nhiều hơn nên Vu Nhai tìmĐộc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh hỏi thăm tình huống.

Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh vừa kể mượn kiếm huynh biết Vu Nhaikhông chết, nhờ hai người chuyển vài câu cho hắn. Mượn kiếm huynh đã không ởtrong Bắc Đẩu hành tỉnh, lần trước Vu Nhai bị dịch chuyển không gian vào Mê Vụsơn mạch không lâu sau gã ra đi, hình như quay về công hội lữ giả.

Tin Bắc Đẩu hành tỉnh thắng lớn tất nhiên lọt vào tai mượnkiếm huynh, gã thông qua công hội lữ giả nhờ Độc Cô Chu, Độc Cô Đỉnh nhắn giùm.

Lời nhắn rất đơn giản, giống như Đan Đạo Hùng, kêu sau khiVu Nhai rời khỏi Độc Cô gia thì đi công hội lữ giả một chuyến. Mượn kiếm huynhdặn Vu Nhai đừng nóng lòng đến thánh binh sư, muốn hắn đi Độc Cô gia như mộtngười lữ hành mà không phải cưỡi ma thú bay. Bởi vì lữ hành là điều kiện cầnthiết để vào công hội lữ giả.

Có lẽ sợ Vu Nhai không muốn ;ữ hành 'nhàm chán' nên mượnkiếm huynh nhắc tới Độc Cô Chiến Phong. Mượn kiếm huynh nói Độc Cô Chiến Phongtừng làm chuyện tương tự, gã có thực lực như bây giờ cũng là nhờ công hội lữgiả.

Chương 1200: Độc hành

Vu Nhai bị kích động nói:

- Vậy đi du lịch thử xem.

Lại qua mấy ngày, thế cục càng bình ổn. Hai tháng nay BắcĐẩu hành tỉnh bền chắc một lòng, thực lực tổng thể tăng gấp mấy lần. Cộng với nửamảnh đất Lạc Thiên vương quốc biến thành Chuy Lĩnh hành tỉnh, nguyên Á Đặcvương quốc thì không thể xem như chiến lược yếu địa, Bắc Đẩu hành tỉnh khôngcòn là tiền tuyến trận đấu, trở nên yên ổn hơn.

Việc nên sắp đặt Vu Nhai đã sắp xếp xong, Xích Sắc quânđoàn, Thí Thần quân này nọ dù không có hắn vẫn sẽ vận chuyển theo kế hoạch.

Bởi vì chiến tranh kết thúc, lệnh triệu tập Độc Cô đã cóhiệu lực. Độc Cô Đoạn Ngược nhắc nhở Vu Nhai nên xuất phát, tuy gã rất bất mãnvới hắn nhưng trung thực chấp hành nhiệm vụ của mình, bảo vệ Vu gia, thông báocho hắn biết.

- Yên tâm đi, hiện tại Huyền Binh đế quốc có truyền tốngtrận ngày càng nhiều, nếu gặp chuyện gì ta sẽ chạy về ngay.

Một buổi sáng nọ Vu Nhai một mình rời khỏi Bắc Đẩu hànhtỉnh, hắn không mang theo ai hăọc ma thú nào. Vu Nhai chỉ mang không gian giớichỉ rồi lên đường, như kẻ du lịch từng bước đi hướng bắc. Trong Dao Quang thànhtrừ những người quan trọng nhất với Vu Nhai ra không ai đưa tiễn, vì bọn họkhông biết hôm nay hắn sẽ ra đi.

Vu Thiên Tuyết nhìn theo nhi tử rời xa, khẽ thở dài:

- Tiểu Nhai lại sắp đi Độc Cô gia.

Thủy Tinh mỉm cười nói:

- Bá mẫu yên tâm đi, chắc chắn Vu Nhai sẽ khỏe mạnh, khi trởvề hắn sẽ càng mạnh hơn.

Vu Thiên Tuyết nắm tay Thủy Tinh, Dạ Tình, gật mạnh đầu:

- Ừm!

Dạ Tình rất muốn kiêu ngạo nói: Đây là nhi tử của ta, đứacon bị Độc Cô Chiến Phong ruồng bỏ, là đứa trẻ từng bị vài người Độc Cô gia từbỏ.

Mãi khi Vu Nhai biến thành đốm đen mọi người mới chậm rãiquay về.

Trong một góc Dao Quang thành, Liễu Mị Nhi bực tức nói:

- Chết tiệt, tên khốn kia đã đi chẳng lẽ chúng ta còn phảitiếp tục khắc phù văn cho Dao Quang thành của hắn sao?

Liễu Mị Nhi làm 'phù văn công cộng long phù công' đã haitháng trời, làm người ta tức điên.

Một người tập trung bày phù văn trận ở sau lưng Liễu Mị Nhimở miệng nói:

- Thứ nên dạy Vu lão sư đã dạy, chúng ta học nhiều tri thứccủa hắn, khắc tường thành phù văn cho hắn cũng không có gì. Hắn nói cũng đúng,chỉ cần chúng ta vẽ phù văn trận, long văn trận đầy Dao Quang thành là sẽ biếncàng mạnh hơn.

Lời phù văn sư này nói không còn ra vẻ kênh kiệu.

Trong thời gian này bọn họ thỉnh thoảng đi theo Vu Nhai họclong văn, dính dáng đôi chút đến phù văn. Bọn họ rất phục Vu Nhai, không haybiết hắn cũng hấp thu tri thức từ họ.

Một nữ phù văn sư nói:

- Đúng vậy! Liễu Mị Nhi, nếu không cố gắng thì ngươi sẽ thuachúng ta, hay ngươi không cần lo? Chỉ cần dùng sắc đẹp dụ dỗ Vu lão sư là xong?

Lời nói đại biểu tiếng lòng của nữ phù văn sư, tiếc rằng mặtmũi nàng không đẹp.

Liễu Mị Nhi như mèo bị đạp đuôi, tức giận quát:

- Nhảm nhí!

Một phù văn sư trẻ bình tĩnh nói:

- Tiếp tục đi.

Trừ Liễu Mị Nhi ra những người khác không hề bất mãn VuNhai. Các phù văn sư là người điên, bình thường bọn họ rất kiêu ngạo nhưng khigặp người mạnh hơn mình thì sẽ khiêm tốn học tập.

Bọn họ cảm giác có lẽ không lâu sau ở một vài lĩnh vực họ sẽvượt qua lão sư của mình. Có ngày bọn họ sẽ toàn diện vượt qua lão sư hiện tại,sau khi được Vu Nhai chỉ điểm khiến họ cực kỳ tự tin.

Lão sư của bọn họ không phải Vu Nhai mà giống như Liễu đạisư của Liễu Mị Nhi.

Liễu Mị Nhi bất đắc dĩ tiếp tục công việc, ít nhất không thểthua người khác, không, nàng phải vượt qua tên khốn kia.

Trong khi Vu Nhai đi du lịch thì phương bắc xa xôi, tronghầm băng thuọc về Thương Vực hành tỉnh, một lão bà bà chống gậy nói với mộtthiếu nữ:

- Tiểu Dạ, băng đạo của ngươi đã cảm ngộ thành thánh, đểtrao đổi đây là tình báo ngươi muốn.

Thiếu nữ vóc dáng nhỏ xinh, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Ánhlửa trong hầm băng phản chiếu khuôn mặt thiếu nữ toát ra vẻ bí ẩn, trong cươngcườn có sự bướng bỉnh, đó là Vu Tiểu Dạ vốn nên ở trong Dương gia Kiếm vực hànhtỉnh.

Vu Tiểu Dạ vội giật lấy trang giấy trong tay lão bà bà, cẩnthận đọc từng chữ.

Biểu tình cương cường, bướng bỉnh bị hòa tan, Vu Tiểu Dạ rơilệ.

Vu Tiểu Dạ ngẩng đầu nói:

- Băng bà bà, ta muốn đi du lịch trước thời gian.

Băng bà bà âm trầm hỏi:

- Ngươi muốn đi tìm biểu ca của mình?

- Không, ta biết biểu ca vẫn đang không ngừng biến mạnh, nếuta muốn đuổi theo bước chân của hắn thì phải mạnh hơn nữa. Lúc trước Băng bà bànói lữ hành có ích cho ta tiến bộ, nên ta muốn đi ngay.

Vu Tiểu Dạ kiên quyết nói:

- Đương nhiên ta cũng muốn gặp biểu ca, sẽ là ở trong cônghội lữ giả. Băng bà bà nói biểu ca của ta sớm được một vị chấp sự trong cônghội lữ giả nhìn trúng đúng không?

- Bây giờ còn thời gian, không cần nóng lòng . . .

Vu Tiểu Dạ bướng ỉnh nói:

- Nhưng ta cảm thấy ta đã không học được điều gì tại đâynữa, ta cảm ngộ thành thánh ba loại lực lượng băng, tuyết, kiếm rồi. Ta nghĩnếu không rời khỏi đây thì rất khó hiểu được lực lượng khác.

Băng bà bà lặng im, qua một lúc mở miệng nói:

- Được rồi, ngươi hãy cầm thứ này đi đi. Mỗi một tòa thànhthị đều có phân hội của công hội lữ giả, đến đó đăng ký một chuyến. Chờ khi đếnlúc sẽ có người hướng dẫn ngươi.

- Đa tạ Băng bà bà.

Vu Tiểu Dạ cầm một khối ngọc bài kỳ lạ trắng trơn, kiênquyết bước ra khỏi hầm băng đi hướng nam, chẳng chút lưu uyến. Băng bà bà rấttốt với Vu Tiểu Dạ nhưng không có tình người, đặc biệt hại nàng đã lâu khôngbiết tin gì về biểu ca, hay không nhận được thư gì của phụ thân tức là Vu giachủ.

Điều này khiến Vu Tiểu Dạ cương cường thấy khó chịu, mụcđích biến mạnh của nàng là rời khỏi đây.

Vu Tiểu Dạ đã làm được, ba loại quy tắc lực lượng thànhthánh, tức là trình độ của nàng tương đương với Vu Nhai.

Khi Vu Tiểu Dạ rời khỏi Huyền Binh đế đô thực lực còn yếu,đến bây giờ nàng vẫn không quá mạnh, về huyền khí mới là thiên binh sư tamđoạn. Thế nhưng Vu Tiểu Dạ cảm ngộ thành công ba loại quy tắc lực lượng, thiếunữ nghịch thiên gì đây?

chỉ cần có đan dược tăng cảnh giới là Vu Tiểu Dạ sẽ đến đỉnhthiên binh sư ngay.

Tức là từ khi theo Băng bà bà thì Vu Tiểu Dạ không dùng đandược gì, nàng vận chuyển công pháp Băng bà bà đưa cho, tu luyện, cảm ngộ cácloại lực lượng.

Vu Tiểu Dạ không hận Băng bà bà, bởi vì nếu không có Băng bàbà thì nàng không mạnh như hôm nay, nhưng nàng không tôn kính Băng bà bà.

Băng bà bà thầm cảm thán:

- Ài.

Băng bà bà biết nguồn suối lực lượng của thiếu nữ này chínhlà biểu ca của nàng, thật không biết là tốt hay xấu. Biểu ca của Vu Tiểu Dạ rấtlợi hại nhưng hơi lăng nhăng, tiếc rằng nàng chỉ hướng về biểu ca, bướng bỉnhkhông nghe khuyên. Hoặc là giết ngay nam nhân lăng nhăng này?

c chúng ta quá yếu là do môi trườngxung quanh ảnh hưởng, nếu bây giờ vẫn yếu như vậy chỉ có một con đường chết. CổDuệ chi dân thích nhất là dê.

- Mỗi người chúng ta phải biến mạnh, không biến được cũngphải biến. Bây giờ chúng ta có công pháp, có kinh nghiệm tu luyện, có cảm ngộcủa Vu Nhai, có đan dược, còn có người chỉ dẫn. Ta không tin chúng ta sẽ kémhơn các đại gia tộc!

Bắc Đẩu lão viện trưởng đứng ra tỏ thái độ:

- Đúng vậy! Ta liều mạng nắm xương già này tuyệt đối sẽkhông để chiến giáp cường đại như thế bị rỉ sét!

Hô Diên gia như trẻ lại mấy chục tuổi, tìm thấy mục tiêucuộc sống. Lời Võ Qua nói khiến nhiều người có mặt sục sôi máu nóng. Không biếnmạnh là chết, càng không thể bảo vệ người nhà.

Không muốn chết, không nhìn gia đình chết đi thì hãy điêncuồng!

Vu Nhai không tạo nhiều áp lực cho bọn họ:

- Yên tâm, Thí Thần binh giáp sẽ không lãng phí, Thí Thầnquân sẽ không cực hạn trong Bắc Đẩu. Chúng ta có thể tuyển nhiều cường giả trẻở bên ngoài, ví dụ có nhóm Lữ Nham.

Nói thật là muốn bồi dưỡng nhiều cao thủ trong Bắc Đẩu hànhtỉnh rất khó khăn, Vu Nhai nghĩ đến Ma Liêm binh linh kính nhờ, bên dưới ThiênTội Uyên có Dị Ma tộc. Vu Nhai nghĩ đến đề nghị của Ma Liêm binh linh, về đế ấncủa Vu Thuấn.

Nếu Vu Nhai trở thành vua trăm tộc thì trong khoảng thờigian ngắn tìm đến năm vạn binh sĩ có gì khó?

Vu Nhai nhìn mọi người, trầm giọng nói:

- Đương nhiên, ta càng hy vọng nhiều chiến sĩ Thí Thần quânđến từ Bắc Đẩu, dù kết quả như thế nào mọi người hãy cố gắng lên.

Võ Qua gật đầu, nói:

- Tốt, bắt đầu từ hôm nay thực hiện theo kế hoạch, dù thànhhay bại mạnh chút vẫn hơn.

Sau đó mọi người bổ sung th� 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro