thư của một ông bố gửi con mình là les

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố muốn nói với con rằng: "Con yêu của bố, bố yêu con đủ để yêu tất cả những thứ thuộc về con, cho dù con là ai".

Con gái của bố!

Khi con hỏi bố bằng giọng ngọng líu: "Bố yêu con nhiều bằng từng nào?", bố chỉ cười vì bố không biết nói thế nào để con hiểu rằng bố yêu con hơn bất cứ thứ gì trên đời này, rằng bố sẽ yêu quý tất cả những gì thuộc về con… Và bố sẽ luôn yêu con cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng khi bố biết con là les cũng chính là lúc tình yêu của bố dành cho con bị thử thách mạnh mẽ nhất.

Con gái bố rất mạnh mẽ và cá tính. Khi mấy cậu bạn nghịch ngợm ném chuột vào người, con bình tĩnh nhặt và cho vào thùng rác. Khi bố không có nhà, con thay bố thay cho mẹ bóng đèn, sửa vòi nước bị tắc. Khi chơi đá bóng, con cũng không chịu thua kém bất kỳ cậu con trai nào. Và trong lớp, con thậm chí còn dẫn đầu ở môn Vật lý (môn mặc nhiên con gái bị cho rằng học kém hơn). Bố đã luôn nhắc đến con bằng một niềm hãnh diện, tự hào không giấu giếm, bất chấp việc mẹ vẫn kêu ca rằng con gái mẹ quá mạnh bạo, hơi ngang bướng và chẳng biết điệu tí nào.

Bố đã từng mong ngóng cái ngày con về nhà, má ửng hồng và vội vã đi vào phòng để đọc lại bức thư của một chàng trai nào đó và thấy lòng vui vui khi con gái đã lớn,để tò mò không biết chàng trai may mắn nào được con để mắt. Nhưng dò xét mãi, bố vẫn chẳng thấy con có dấu hiệu nào cho thấy con đang thích ai cả. Con vẫn đi chơi với thằng bạn thân nối khố, vẫn chí chóe tranh với nó xem ngày mai ai phải mua vé xem phim… Cuộc sống của con có vẻ như vẫn bình thường, lặp lại những nhịp có sẵn, quen thuộc. Sáng đi học, chiều đi học, tối về cũng học. Bố chợt mong, cái nhịp quen thuộc ấy xáo trộn một tí, lệch đi một tí để cuộc sống của con bớt tẻ nhạt, bớt buồn. Nhưng dường như là muốn nó thêm một tí tẹo thôi thì nó lại cho nhiều quá thì phải.

Khi bố vào phòng con để tìm một quyển sách đọc trong lúc chờ mẹ và con đi chợ, bố đã vô tình đọc được những trang nhật ký đang viết dở dang trên bàn. Đập vào mắt bố là "buồn", là "tuyệt vọng" nên bố không thể ngăn mình đừng đọc. Con gái bố năm nay 17 tuổi, khá xinh xắn, học giỏi, bố mẹ yêu thương… nên đâu có lý do gì để tuyệt vọng, để buồn. Bố tự nhủ hẳn là do con đã biết yêu rồi nhưng bố không lo lắng vì nghĩ nó sẽ qua thôi.

Nhưng không, nỗi buồn của con thật sự khiến bố lo sợ. Con viết:

"Con hoài nghi về giới tính của mình, cho đến khi nó sáng tỏ thì con òa khóc vì sợ nó. Con muốn con sẽ là một cô gái bình thường, sẽ lấy chồng, sẽ sinh con nhưng con lại hoàn toàn không có cảm giác với bất kỳ một chàng trai nào. Con tự hỏi tại sao con lại khác biệt đến thế? Con muốn được sống thật là mình nhưng con sợ các bạn sẽ chê cười con, sẽ kỳ thị con. Con sợ ánh mắt của mọi người. Nhưng điều con sợ hơn cả là sẽ bị bố mẹ hắt hủi, căm ghét khi "là les".

Con nghĩ đến những giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ, nét trầm ngâm trên mặt bố. Con nghĩ cả đến việc bố mẹ sẽ đi cầu cúng, sẽ tìm mọi cách để "chữa chạy" cho con. Rồi con sợ bố mẹ sẽ xấu hổ, sẽ bị hàng xóm, sẽ bị đồng nghiệp xì xào, bị trở thành chủ đề bàn tán khi đứa con gái mà bố mẹ hằng tự hào bị đồng tính. Và con đã quyết định sẽ chôn chặt mong muốn được sống thật với giới tính của mình lại. Nhưng con không thể, càng ngày mong muốn ấy càng cháy bỏng, dữ dội. Tuyệt vọng, con sống lẫm lũi, đi đi, về về như chiếc bóng để đổi lấy "sự bình yên"".

Từng dòng, từng dòng chữ nhòe đi vì nước mắt nhảy múa trước mắt bố. Bố đau khổ, bố chán nản và lúc ấy, bố đã tuyệt vọng. Lần đầu tiên, bố khóc vì con.

Suốt một tuần sau đó, bố tìm đọc sách báo về tình dục đồng tính và nỗi tuyệt vọng còn lớn hơn khi biết không có cách nào để chữa cho con. Bố thương con gái bố vì biết đã trải qua những giằng xé, những chọn lựa khó khăn nhất. Và bố không dám nhìn vào mắt con vì sợ sẽ thấy một nỗi buồn khác, còn lớn hơn trong ấy. Bố im lặng với hy vọng con có thể chôn giấu "thằng con trai" trong con đi và chấp nhận sống một cuộc sống bình thường.

Dù thế nào bố cũng mong nụ cười nở trên môi con (ảnh minh họa)

Bố hối thúc mẹ bắt con ăn mặc nữ tính hơn, nhắc mẹ mua váy, áo điệu cho con khiến mẹ nhìn bố đầy ngạc nhiên. Con chấp nhận tất cả và thậm chí còn tỏ ra vui vẻ khi mặc. Chỉ có bố thấy con khẽ thở dài quay đi khi mẹ hí hửng đi vào bếp vì nghĩ rằng đã "cải tạo" được con.

Xem loạt bài về cuộc sống của các bạn gái đồng tính tại đây

Con vẫn đi đi, về về, vẫn diễn tốt vai của mình. Bố nhìn vai con nặng trĩu, trùng xuống khi con bước chân vào nhà với một nụ cười ngày càng méo xệch mà đau đớn, xót xa. Bố chợt nhận ra rằng những lời đàm tiếu, những xì xào của mọi người không thể nào quan trọng niềm vui, hạnh phúc của con gái bố. Và bố không sợ nó nhiều như bố nghĩ.

Tình yêu của bố đối với con đã bị thử thách. Và bây giờ, khi viết những dòng này, bố đã vượt qua được cuộc thử thách đầy khó khăn ấy. Bố muốn nói với con rằng: "Con yêu của bố, bố yêu con đủ để yêu tất cả những thứ thuộc về con, cho dù con là ai". Ngày mai, bố sẽ nói chuyện với mẹ và hẳn mẹ cũng sẽ ủng hộ con khi con muốn là chính mình. Vậy nên, con yêu của bố, con đừng buồn, đừng tuyệt vọng nữa mà hãy vui sống con nhé!

Bố của con,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huyena9