Thư đồng - Đào Phù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THƯ ĐỒNG

Thể loại: Cổ trang, ôn nhu ngốc thư sinh công, khả ái thư đồng thụ.

Tác giả: Đào Phù

Edit: Summerbreeze

CHƯƠNG MỘT

Tưởng Thành đi xuống đầu thuyền, đi qua đi lại trên bến đò, tay phải cầm quạt không kiên nhẫn phủi phủi lòng bàn tay trái, thỉnh thoảng còn phải lưu ý những sọt cá của ngư phu bưng qua lại, tránh cho mùi tanh xông vào mũi hay tôm cá nhảy ra làm bẩn trường sam bạch sắc của mình. Nếu không phải chiếc thuyền còn neo đậu tại đây, hắn cơ hồ còn cho rằng nhà thuyền đã cầm bạc mua thư đồng của hắn chạy trốn rồi.

Tưởng gia cũng coi như là một thư hương thế gia, tại sao lại có chuyện nửa đường đi mua hài tử làm thư đồng như vậy? Người ta nói thế nào nhỉ, thiên hữu bất trắc phong vân, nhân hữu đan tịch họa phúc (sông có khúc, người có lúc). Vốn là đi theo hắn có thư đồng Tiểu An, đột nhiên nửa đường đụng phải bà con, nói rằng An phụ thân vừa qua hết năm liền bị bệnh, một mình ở nhà không người chăm sóc. Tương công tử là người trường tình, vật gì đó gắn bó liền không nỡ rời xa.Liền cả cái nghiên mực cũng có thể dùng đến 4, 5 năm không cần thay, huống hồ là cái người làm bạn bên mình gần 10 năm rồi. Nhưng là việc xảy ra rồi thì cho dù đương sự không nhẫn cũng phải thả người a, dù sao niên ước của Tiểu An cũng đã hết, còn ở lại chỉ vì tình cảm chủ tớ lâu năm.

Lần này nhất định phải mua được kẻ có thể ký khế ước bán mình, Tưởng công tử căm giận nghĩ.

Nếu không phải tại mình đang trong hành trình, nhân sinh không quen thuộc, ngay cả tiếng địa phương của người ta cũng chỉ nghe được lõm bõm, Tưởng công tử như thế nào sẽ để một cái nhà thuyền đi làm việc đâu. Bất quá hắn đã cẩn thận dặn dò,  nhất định tìm người nhìn lanh lợi- đỡ lo; Tuổi 14, 15- hiểu chuyện rồi; Lớn lên thanh tú thuận mắt- xuất môn không dọa người; Quan trọng nhất là, trong nhà không có cha mẹ chờ trở về dưỡng lão- ngăn chặn phát sinh việc ồn ào như lần này.

Lại bước mấy bước, rốt cục cũng thấy nhà thuyền trở lại, sau lưng theo một thiếu niên, nhìn qua cũng có vẻ thư sinh, nhìn gần hơn, Tưởng công tử yên tâm a.

Trở về trên thuyền, không để ý tới nhà thuyền liên miên kể công, cầm khế ước bán mình rồi thưởng tiền dư, Tưởng công tử đem thư đồng vào buồng nhỏ trên tàu. Đợi ngồi vững vàng, hài tử kia đã rót trà đưa tới, Tưởng công tử cẩn thận đánh giá hài tử trước mặt.

Gương mặt thanh tú còn mang ít nhiều nét trẻ con, làn da trắng nõn cùng ngón tay non mịn không giống đã làm qua việc nặng, thần sắc dù mang theo điểm sợ sệt, thế nhưng lanh lợi, xem ra có thể mang theo xuất môn. Hỏi gia thế, nguyên lai cũng là hài tử nhà phú quý, do phụ thân đắc tội quý nhân cho nên bị hạ ngục, tịch biên tài sản.

Vài vị di nương, người bỏ trốn, người tái giá, chỉ có mẫu thân cậu mang theo hài tử không có nơi dựa vào. Dứt khoát đem đứa con đi bán lấy tiền làm lộ phí trở về nhà mẹ đẻ, không rời xa nhau cả mẫu lẫn tử đều không có đường sống. Đứa nhỏ này có học qua tư thục tiên sinh, Tưởng công tử hỏi qua vài câu, rõ ràng còn có thể ngâm thơ đối đáp. Nhìn hài tử kia cười rộ lên để lộ nho nhỏ răng khểnh, Tưởng công tử cảm thấy lần mua bán này mình lời to rồi.

Tưởng công tử nói, đã là thư đồng của ta, thiếu gia ta đặt cho ngươi cái tên, từ nay về sau ngươi kêu Tiểu Thuyên (cái chốt nhỏ) a. Tiểu Thuyên? Tuy không cam tâm tình nguyện, cũng không dám nói tên nghe quê quá, chỉ dám kiên trì rằng mình đã sớm có danh tính, họ  Lý tên Văn Xương. Gặp Tưởng công tử nghiêng mắt liếc qua, bổ sung nói, từ nay về sau theo thiếu gia, chính là Tưởng Văn Xương.

Tưởng công tử hừ lạnh một tiếng, không gọi là cái chốt nhỏ vẫn có thể buộc ngươi lại, trở thành thư đồng của ta rồi cũng đừng nhớ thương những cái khác. Phe phấy cây quạt thản nhiên bước ra cửa, ra boong tàu hóng gió, hoàn toàn để mặc tân nhiệm thư đồng Tưởng Văn Xương vẻ mặt mờ mịt.

Thư đồngVăn Xương yên lặng một hồi, gặp lúc không có việc gì làm, đành dựa vào mạn thuyền bắt đầu phát ngốc.

Theo đợt xét nhà như sấm sét giữa trời quang ngày ấy, Văn Xương chưa từng an ổn qua một khắc, bên tai là tiếng sai nha hô quát, tiếng di nương kêu khóc, còn có vốn là hạ nhân nhìn có chút hả hê thanh âm, mấy ngày sau, thì vẫn là tiếng mẫu thân phàn nàn, mẫu thân một mực oán hận cậu là đứa vô dụng, không thể vực dậy cái nhà này, còn liên lụy nàng không có chỗ để đi. Cậu mới 13 tuổi, mẫu thân lại nói dối người mua, sợ bạc đến tay còn bay mất, rồi lại vụng trộm nói với cậu, sợ chủ nhà biết rõ niên kỷ sẽ khi dễ cậu.

Lớn tuổi liền không bị khi dễ sao? Văn Xương cắn môi dưới, lạnh run run lên thoáng cái.

Cậu biết rõ thư đồng là làm gì. Trước kia trong nhà cậu cũng có vài gã thư đồng, đều là hầu hạ phụ thân. Đều là mười mấy tuổi, mới đầu cậu thật cao hứng, cho rằng rốt cục cũng có bạn chơi, dù sao những tiểu nha đầu đều là chỉ biết thêu hoa bắt bướm, không có người nguyện ý cùng cậu kỵ mã đánh trận.

Chính là khi cậu kích động chạy đến thư phòng, thì cửa thư phòng đóng chặt, cậu hé ra khe cửa nhìn vào bên trong, chứng kiến phụ thân trần trụi thân thể áp lên trên người hài tử mới đến kia, đứa bé kia mặt mũi tràn đầy nước mắt. Lúc đó cậu còn chưa hiểu chuyện, lai mơ hồ cảm thấy đây không phải là chuyện tốt gì.

Về sau nghe bọn hạ nhân lén nói chuyện, nguyên lai những hài tử này đều phải hầu hạ phụ thân như vậy. Đều là ký văn tự bán đứt cho chủ nhà, phải nghe lời lão gia, cũng có một gã không hiểu chuyện, đã giấy trắng mực đen viết bán cho lão gia làm thư đồng còn muốn chạy trốn, bị lão gia treo lên đánh cho một ngày, cuối cùng không phải cái gì cũng phải làm sao, lại còn bị đòn roi, tội gì như vậy.

Thư đồng ban ngày cấp chủ nhân mài mực trải giấy bưng trà rót nước, buổi tối bồi chủ nhân ngủ. Đó là định nghĩa của Văn Xương về thư đồng.

Tưởng công tử này, vừa rồi cũng là cầm khế ước bán mình của cậu, muốn cậu là thư đồng. Mài mực trải giấy những cái này cũng có thể học, chỉ cần có điểm chịu khó là tốt rồi. Chỉ là bồi ngủ… nhất định là rất đau đi, nếu không đứa bé kia như thế nào lại mặt mũi tràn đầy là nước mắt. Nghĩ tới đây, Văn Xương lại run lên một chút.

Bị đánh cùng bồi ngủ cái nào đau hơn a? Hẳn là bị đánh đi. Bất quá cái thuyền này to như vậy, không có chỗ để treo người lên, cũng không có thấy Tưởng công tử cầm roi da hay dây thừng. Văn Xương cân nhắc xuống, ra khoang thuyền hướng công tử xin chỉ thị sắp xếp lại hành lý. Tưởng công tử rất vui vẻ đồng ý, dù sao thì phẩm chất chăm chỉ như vậy sẽ không ai không thích.

Văn Xương cẩn thận lục soát kĩ hành lí, vững tin rằng không có bất luận cái gì công cụ có thể tra tấn người, quyết định chủ ý, buổi tối chỉ cần chủ nhân trước hết không bảo cậu lên giường, cậu sẽ không chủ động hầu hạ cái khoản này. Vạn nhất công tử nổi giận, nhiều nhất cũng chỉ nói cậu lười biếng, cho vài cái bạt tai, sẽ không có chuyện gì lớn a.

Tưởng công tử nào biết rằng Văn Xương đối với thư đồng lại có cái nhận thức như vậy a. Nhà hắn vốn là thư hương thế gia, mấy đời đều là văn nhân tú sĩ, từ nhỏ nghiêm khắc giáo dưỡng, bên ngưới cả nha hoàn hầu hạ đều không có, chỉ có một gã thư đồng chơi cùng từ nhỏ đến lúc lớn. Hơn nữa thân là con út, không cần nhận cái chức trách duy trì hương hỏa, cho nên lão phụ liền dứt khoát cho hắn trước cầu lấy công danh rồi mới thành thân lập nghiệp.Cứ như vậy lớn đến 18 tuổi, đối chuyện nam nữ đều là mù mờ, lại càng không nói cái gì đến đoạn tụ phân đào.

Lần này có thể lựa chọn thư đồng theo ý mình, cũng là may mắn trong bất hạnh. Tiểu An tuy là tri kỉ, nhưng vốn là hài tử nhà nông, chữ không biết được vài cái, dạy y còn không kiên nhẫn học, Tưởng công tử như vậy tới lúc vung bút ngâm thơ liền ngay cái người ủng hộ cũng không có, mất hứng vô cùng. Tiểu An khí lực lại đặc biệt lớn, mỗi lần học người lớn chơi đấu vật cưỡi ngựa, hắn luôn bị thua. Tuy nói hắn hiện tạiđã thành một cái phong độ phiên phiên tú tài công tử, sẽ không muốn chơi lại những trò chơi trẻ con kia, nhưng là nhiều năm ai oán làm hắn canh cánh trong lòng, cố ý tìm một gã văn nhược để khi dễ mới thư thái được.

CHƯƠNG HAI

Thuyền đi một ngày không ngừng, đêm đến, nhà thuyền tìm cái bến tùy tiện đỗ.Tưởng công tử ăn cơm xong, liền đốt nến đọc sách, cảm thấy mệt mỏi, liền gọi Văn Xương trải giường chuẩn bị đi nghỉ tạm, đã thấy hài tử kia trải xong giường lại đang trải chăn nệm trên mặt đất, ý định là ngủ dưới đất.

          Hài tử này, biết để ý. Tưởng công tử rất hài lòng, không giống Tiểu An phàn nàn ngủ dưới đất lạnh, luôn tìm cơ hội hướng giường chui lên. Xem chừng Văn Xương nhỏ tuổi, lại gầy yếu, ước chừng cũng không chiếm bao nhiêu chỗ.Vì vậy, hùng hồn mở miệng, hôm nay không cần ngủ trên mặt đất, ngủ trên giường đi.

          Văn Xương chỉ thấy được trước mắt tối sầm, bên tai như có tiếng chuông gõ boong boong, đến đây đến đây, lang đến đây. Mè nheo bò lên giường, lại trải qua một phen đáy lòng giãy dụa, muốn hay không chính mình cởi quần áo, chủ động một chút liền chịu ít khổ a. Công tửchỉ nghe người bên cạnh trằn trọc một mực không yên tĩnh, không kiên nhẫn thấp giọng quát lớn, ngày mai còn muốn sớm lên bờ đi, ngươi còn không tranh thủ thời gian ngủ, lăn qua lăn lại cái gì?

Văn Xương cứng đờ, chợt hiểu được. Ngày mai muốn đi lên bờ, cho nên muốn dậy sớm, cho nên muốn nghỉ ngơi, cho nên khuya hôm nay công tử không cần cậu hầu hạ. Thở phào một hơi, buông xuống lo lắng một ngày, ngủ thật say.

          Ngày kế rời thuyền lên bờ, còn có nửa ngày lộ trình là có thể về đến nhà. Căn cứ “tĩnh tu thân, giản dưỡng đức” tổ huấn, Tưởng công tử quyết định đi bộ về nhà. Thắng đến lúc này, hắn mới phát hiện chính mình khả năng phạm phải sai lầm. Chỉ nhìn hài tử này hợp ý, chưa hỏi cậu bao nhiêu tuổi, nhìn hành vi cử chỉ của cậu, chưa hẳn đã 15 như nhà thuyền nói.

          Nghe công tử hỏi, Văn Xương đang sửa sang lại rương sách động tác có hơi ngừng lại, một phen đắn đo, quyết định ăn ngay nói thật. Người cũng đều đã bán cho hắn, chẳng lẽ có thể gạt cả đời sao, nói rằng mình còn tuổi nhỏ, bướng bỉnh không hiểu chuyện có lẽ dễ được tha thứ hơn a.

          Tưởng công tử thở dài, bây giờ trở về tìm nhà thuyền sợ họ cũng sớm chạy mất rồi. Huống chi hài tử này cùng hắn coi như hợp ý, chính mình tha thứ chút ít a. Xách lên hòm sách, lại nhìn hài tử kia gầy nhỏ thân hình, đem cây quạt thu vào tay áo, cõng hòm sách lên, phân phó Văn Xương cầm bao y phục, lên đường!

          Chỉ là Tưởng công tử ở đâu lấy ra khí lực lớn như vậy a? Trước kia khi xuất môn, đều là một mình Tiểu An đảm nhiệm, có thể gánh theo tất cả hành lý, thiếu gia hắn chỉ cần đem theo quạt xếp, du sơn ngoạn thủy tiêu diêu tự tại, hôm nay trên vai giống như một tòa thái sơn, đi quá vài bước, hai chân bắt đầu nhũn ra. Mắt thấy tâm trí dao động, liền cấp chính mình động viên.

          Văn Xương đi tới gần, liền phát hiện thiếu gia không biết đang thì thào cái gì. Để sát tai vào lắng nghe được, liền sinh ra hoảng sợ.

          Lại nghe Tưởng công tử nói, A Thành ngươi phải nhịn xuống, ngươi là người lớn, không thể khi dễ trẻ nhỏ, hài tử ở nhà đã ăn không hết khổ. Nhìn bộ dáng cậu ta nhỏ như vậy, chỉ sợ thoáng cái sẽ bị đè ngã sấp thôi.Vạn nhất bị áp từ nay về sau không cao lên được, trổ mã ra cái người lùn, bị cười nhạo chính là A Thành ngươi a.

          Văn Xương kinh hãi, cái này giữa thanh thiên bạch nhật, công tử như thế nào liền nghĩ đến cái ý niệm này trong đầu, cái này đè xuống áp đi, rõ ràng mở miệng ra nói, thật sự là không biết xấu hổ. Nghĩ tới đây lại không khỏi trên mặt ửng hồng, vội vàng thối lui một bước dài, cách công tử rất xa.Lại nghĩ lại, công tử cũng là hảo tâm, còn thương tiếc ta tuổi nhỏ a, chỉ là không biết khi nào thì mới tính tuổi không nhỏ.Cảm thấy không yên, rốt cục lên tiếng hỏi, công tử ngươi nói ta hiện tại nhỏ tuổi, nhưng lại bao nhiêu mới tính là trưởng thành a?

          Tưởng công tử nghe được, suy nghĩ đến Tiểu An lúc 16 tuổi đã không sai biệt lắm so với người trưởng thành, hắn khi đó ra ngoài đạp thanh bị trật chân, Tiểu Ancõng hắn năm dặm đuổi tới y quán, cũng còn không hô mệt. Đứa nhỏ này tuy gầy yếu, đến tuổi ấy hẳn là lưng cõng hòm sách không vấn đề gì đi. Vì vậy liền đáp, hiện tai ngươi còn nhỏ, thiếu gia ta thương cảm hạ nhân, không cần ngươi hầu hạ tất cả mọi chuyện, đợi cho ngươi qua sinh nhật 16 tuổi, mặc kệ có hay không tiến bộ, đều phải đảm đương cho xứng chức thư đồng. Đừng đem hiện nay là tầm thường.

Văn Xương nghĩ, cuối cùng cũng không thoát khỏi cái số mệnh kia, nhưng ít ra cũng có thể trong 2, 3 năm tới an tâm qua ngày. Cha mình cho tới bây giờ chưa thấy qua hảo tâm như vậy. Vì vậy ánh mắt ngập nước long lanh nhìn về phía công tử, rất là thực lòng nói, công tử a, ngươi thật là một người tốt!

Tưởng công tử xê dịch cái hòm sách, xoa bóp cái bả vai bị áp đến đau nhức, không để ý phong độ liếc cái xem thường, chính ta cũng cảm thấy như vậy a!

Cách cửa Tưởng gia mấy trượng, Tưởng công tử cấp Văn Xương cái phát biểu cuối cùng.

Về nhà sau không cho nói chúng ta ngồi xe ngựa, phải nói chúng ta đi bộ về! Ngươi là thư đồng của ta, hầu hạ ta là đủ rồi, đừng có mà lời của ai cũng nghe, đặc biệt không được nghe Nhị tỷ Tam tỷ sai sử đi mua phấn son, nếu dính một thân son phấn, xem ta như thế nào thước phạt ngươi! Bẩm với lão phu nhân, mấy ngày nữa ta sẽ mang ngươi đến thư phòng đọc sách, trong lúc này thanh tịnh, không có việc gì thì không cần đến chung chạ với nhóm gia đinh người hầu bên này, bọn họ người thô kệch chỉ biết dạy hư ngươi. Chủ tử thưởng cho ngươi gì đó, nhìn nhiều động ít nói ít, không cho phép ngạc nhiên.

Tưởng công tử nghỉ nói một hơi, cảm thấy không còn gì bỏ sót. Một lần nữa cõng hòm sách, làm một cái tổng kết: không cho nói ngồi qua xe ngựa, vào thôi!

Hai ngày sau, Văn Xương chỉ cảm thấy mình như ở trong một cái nồi canh, xôn xao, năm chìm năm nổi.

Đi theo công tử vào nhà, bị lão gia triệu kiến hỏi đến lúc hành trình như thế nào, trả lời ngồi thuyền đi, lão gia gật đầu, được một quyển sách mới. Bị phu nhân triệu kiến dặn dò phải chiếu cốthiếu gia không được bướng bỉnh, cũng chú ý thiếu gia không để hắn bướng bỉnh, được một bộ y phục mới. Lão phu nhân triệu kiến, khen cậu là hài tử tuấn tú, được một bao kẹo.Bị quản gia gọi đi sao chép gia qui, bởi vì chữ viết đoan chính được điểm danh tán thưởng, được một đồng tiền. Theo thiếu gia đi gặp Đại thiếu gia, tại trận quyết đấu của thư đồng chiến thắng, được một hộp đựng dế. Trong lúc mấy lần bị nữ hài tử gọi lại hỏi tính danh muốn giúp làm việc, cũng thuận lợi đào thoát.

Thẳng đến khi thiếu gia thoát thân đi ra, Văn Xương chuẩn bị y phục cùng tài sản tích cóp được trong mấy ngày nay, đi đến thư phòng, cái thời gian gà bay chó sủa này mới tính là chấm dứt, Tưởng gia thư đồngVăn Xương bắt đầu rồi cuộc sống thư trai bình thường.

Thời gian chậm rãi trôi, Văn Xương dần dần cảm thấy, kiếp sống thư đồng không có khó khaă như cậu tưởng tượng. Công tử người này trên mặt hung baba, thực tế lại là người mềm lòng thiện tính, có chuyện gì cầu khẩn mấy lần, chỉ cần không rời sách thì đều có thể đáp ứng. Hằng ngày bưng trà mài mực, ngẫu nhiên lười biếng cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Ngẫu nhiên xuất môn gặp bạn văn chương, còn có thể khen cậuthông minh, cấpthiếu gia ít thể diện, thường ngày có gì tốt cũng không quên phần cho cậu. Tưởng gia bên kia tuy nhiều người lộn xộn, cũng đều thấy cậu nhỏ tuổi thông minh, không có không chiếu cố yêu thương, cùng với những thư đồng khác trong nhà, quả thực là một trời một vực. Nếu không phải trong nội tâm một mực nghĩ tới chuyện sau khi trưởng thành phải hầu hạ công tử thì cơ hồ là thập toàn thập mỹ.

Cứ như vậy hồ đồ, thời gian 3 năm trôi qua.

CHƯƠNG BA

          Mắt thấy đã vào hạ, Tưởng công tử chăm chỉ hẳn lên, nói cái gì canh ba đốt đèn canh năm gà gáy chính là lúc nam nhân đọc sách.Văn Xương buồn bực một hồi, mới hiểu được, nguyên lai sắp thi Hương, công tử đây là gấp nước đến chân mới nhảy. Lần thi hương 3 năm trước đây vốn nên tham gia, chỉ là do ngoại tổ phụ mất, Tưởng công tử ngàn dặm bôn ba- thì ra chính là lần mua Văn Xương kia- cho nên bỏ lỡ kì thi. Lần này dù thế nào cũng không thể chậm trễ nữa.

          Thoáng một cái lập thu, Tưởng công tử liền cùng vài tú tài đồng hương cùng một chỗ, chạy tới tỉnh phủ dự khảo. Văn Xương là thư đồng, tự nhiên đi theo. Lần này đi, nhờ phúc Vương công tử đồng hương, cho nên một đường đều là ngồi xe ngựa chậm rãi mà đi, nửa điểm khổ cực cũng không có, cứ như đi du ngoạn ngắm cảnh, trôi qua cũng là vừa ý.

          Đối với Vương công tử, Văn Xương luôn là khắc sâu ấn tượng.Nhắc tới vẻ ngoài của Vương công tử, cũng là một tú tài hào hoa phong nhã, không quá mức kỳ lạ quí hiếm. Kỳ lạ quí hiếm ở đây lại chính là thư đồng của Vương công tử, lần gặp gỡ 3 năm trước, vừa lùn vừa đen trông y như một hạt đậu đen, lúc không cười thì chỉ thấy được cái tròng trắng mắt là bạch sắc, cười rộ lên thì chỉ có hàm răng là bạch sắc, đen một cách cổ quái. Vương công tử đặt tên cho y là Nhiễm Mặc (nhuộm mực). Ba năm này, Nhiễm Mặc từ một tiểu hạt đậu đen lớn thành một cái bánh ngô mặt đen, vừa cao lại vừa béo. Ngày trước nghe Vương công tử cùng thiếu gia chuyện phiếm, rõ ràng khoe Nhiễm Mặc hầu hạ hắn hậu hạ thật tốt, mọi chuyện chu đáo, không chỗ nào không hài lòng.

          Đã không chỗ nào không hài lòng, vậy kể cả bồi ngủ sao? Tưởng tượng đến cảnh Vương công tử cùng Nhiễm Mặc đêm đêm tình cảm, Văn Xương rùng mình một cái, tự đáy lòng cảm thấy bội phục Vương công tử.

Đợi Tưởng công tử rỗi rãi, Văn Xương nhịn không được hỏi hắn, cái kia Nhiễm Mặc thật sự rất tốt sao, như thế nào cái dạng kia Vương công tử không những không khó chịu mà còn rất thỏa mãn, thường thức thật sự là ký quái. Tưởng công tử mặt trắng không còn chút máu, mặc kệ người ta tướng mạo thế nào, cái gì cũng có thể làm, Vương huynh chỉ cần làm một cái nhàn nhã công tử là tốt rồi, ở đâu giống như ngươi, hời hợt là chính, cái gì đều không làm đến, việc gì cũng khiến ta phải lo nghĩ, người ngoài không biết, còn nghĩ ngươi là chủ tử của ta a!

Văn Xương đuối lý, lại không cam tâm lầm bầm, tiếp qua một tháng ta cũng 16, cũng là người lớn rồi, công tử muốn ta làm gì, đến lúc đó ta tuyệt không từ chối. Dứt lời mặt đã đỏ tới tận mang tai. Tưởng công tử thấy cậu sóng mắt lưu chuyển, thần thái kiều diễm, không khỏi trong nội tâm vừa động, tự dưng cảm thấy không được tự nhiên. Hai người lặng im một hồi, công tử dứt chuyện rời đi, Văn Xương đem mặt vùi sâu vào khuỷu tay, chỉ thấy tim đập như nổi trống, nghĩ tới bộ dáng mỉm cười thường ngày của công tử, lại ẩn ẩn có ý chờ mong.

Đoàn người tới tỉnh phủ, nhập trụ, chuẩn bị thi, vào trường thi, đợi cho 3 đợt thi hoàn tất, vô luận công tử hay thư đồng, đều như thoát khỏi một tầng bì. Đều nói mười năm khổ học một sáng bảng vàng, cái này chẳng qua là một cửa trước thi Hội, đã gian nan như vậy, khó trách những người đỗ Tiến sĩ kia lại muốn cưỡi ngựa du phố khoe khoang thiên hạ, quả thực là không dễ dàng gì.

Kế tiếp Tưởng công tử không có việc có thể làm, chậm rãi đợi ngày yết bảng. Mặc dù gia huấn nghiêm cẩn, lúc này cũng có thể phóng túng một chút, cùng tri giao uống rượu thưởng hoa.

Một ngày thiếu gia đi chỗVương công tử uống rượu ngắm hoa cúc, đợi đến giờ mùi Nhiễm Mặc tới nói cho Văn Xương, vài vị công tử đều uống say, hạ nhân nhất thời nâng không dậy được, muốn cậu tới đón Tưởng công tử trở về.

Văn Xương đến bữa tiệc, nâng dậy thiếu gia đang say ngã trái ngã phải, nghĩ rằng hai bên chỗ ở cách nhau không xa, có thể đi bộ trở về. Không nghĩ tới cái này Tưởng công tử sau khi say lại quả thực hoạt bát, một đường hái hoa ngắt liễu, bắt được vật gì liền không buông tay, may mắn Văn Xương mấy năm nay cũng lớn hơn, ít nhiều cũng có thể chống đỡ nâng thiếu gia, dù cho như vậy cũng là hao hết khí lực mới kéo được vào phòng. Tuy mệt mỏi tới tinh tẫn lực bì, gặp công tử say rượu vẻ mặt chân thành, chỉ có thể cười khổ thở dài, phải biết rằng cảnh tượng kỳ lạ như vậy ở nhà chính là không thấy được a!

Đem công tử an trí tại trên giường, Văn Xương hầu hạ hắn uống trà giải rượu, cũng không để ý tới công tử cao giọng kháng cự: rượu này như thế nào lại nhạt như vậy, cư nhiên là trộn lẫn với nước! Sau đó thay quần áo cho hắn, không nghĩ tới thiếu gia lảo đảo một cái, đem Văn Xương ngã lên trên giường, phác một cái giật xuống một mảnh bố mạn, đem hai người bao lại. Cậu còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe công tử nói, thì ra sắc trời đã tối như vậy, vậy nên nghỉ ngơi a. Văn Xương dở khóc dở cười, muốn đứng dậy, lại bị công tử ôm chặt lấy, giãy đến mặt cũng đỏ lên mà không thể thoát. Công tửvẫn thì thào uy hiếp, Văn Xương ngươi làm nhiễu mộng đẹp của ta, ta sẽ dùng thước đánh ngươi! Vừa rồi đỡ thiếu gia một đoạn đường, Văn Xương thật sự là mệt mỏi, đành phải đem bố mạn trên giường buông xuống, nguyên lành nghỉ ngơi.

Hỗn loạn, Văn Xương cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã đến sinh nhật của mình rồi. Buổi sáng ăn mì trường thọ, chào công tử, công tử ở bên tai cậu nhẹ nói, tối nay ngươi phải hầu hạ a, cũng đừng nghĩ lười biếng đó. Khí tức ấm áp ở bên tai có chút ngứa, Văn Xương cúi đầu không nói. Lại chớp mắt đã tới ban đêm, Văn Xương tắm rửa xong, trải qua do dự đấy cửa phòng công tử đi vào, vừa vào cửa đã bị ôm lấy vào trong lòng, nhìn tiếu dung của công tử, thậm chí có vài phần tà nịnh. Cậu không dám ngẩng đầu, mắt cũng gắt gao nhắm lại. Bị đưa tới bên giường, chỉ cảm thấy tay của công tử cách lớp y phục ma sát trên ngực, còn dần tìm xuống phía dưới. Văn Xương cực thẹn, muốn dung sức đẩy ra, công tử lại đột nhiên dùng sức, ôm chặt câu trong lòng, mở miệng cắn xuống.

Văn Xương thất kinh hô to lên, lại định thần xem xét, công tử vẫn như vậy say rượu ngủ say. Vừa rồi tứ chi dây dưa, nguyên lai là ở trong mơ.Bình phục nội tâm xao động, Văn Xương không nhịn được phỉ nhổ chính mình, như thế nào lại mơ tới loại truyện này, chẳng lẽ còn chờ mong bị khi dễ sao?

Công tử đã sớm buông cậu ra, lăn đến giường ngủ, Văn Xương giật giật thân thể, đột nhiên cảm thấy khác thường, đáy quần ẩm ướt trơn bóng hình như có vật gì đó. Chạy vội tới nhà xí cẩn thận xem xét, hoảng hốt một hồi, lại nhớ tới lời chuyện phiếm của gia phó trong nhà mọi ngày, cậu mới hiểu được, nguyên lai chính mình thật sự trưởng thành rồi.

Văn Xương thực sự khóc không ra nước mắt. Cho dù cậu không hiểu chuyện, cũng biết bình thường vào lúc đó, đều nên nghĩ đến nữ tử dáng người thướt tha uyển chuyển, như thế nào cậu trong lúc này, lại nghĩ tới nam tử là thiếu giacông tử. Phải a, cho dù nhóm thiếu gia có nuôi thư đồng làm vui, hình như người ta khi đó là ở phía trên nha, không có nghe tới vị nào là bị áp hay bị thượng cả! …Trong xấu hổ và giận dữ, hận không thể trảo cả bức tường thành bột mịn.

Cậu trong lúc này suy nghĩ bách chuyển, cuối cùng hạ xuống một kết luận, đó là bởi vì công tử mua cậu làm thư đồng, luôn một mực tồn tại suy nghĩ khi dễ cậu, cậu mới lúc nào cũng nhớ kỹ chuyện này, mới có thể mơ tới thiếu gia. Nghĩ tới đây, Văn Xương thoáng an tâm xuống, nhịn không được quay đầu lại hung ác liếc mắt trừng công tử. Gặp công tử không biết mơ tới chuyện gì, mặt lộ ra chút vui vẻ, đột nhiên lại nhớ tới bộ dáng công tử trong mơ.Chỉ thấy trước mắt đen kịt một màn, rốt cục vô lực giãy dụa.

Lúc này Văn Xương chỉ thấy mình là một con chim ngốc đầu ngốc não, bị vây trong lưới của thợ săn, rõ ràng lười biếng không muốn giải thoát, thuận thế tiếp nhận rồi cái vận mệnh bị bắt. Thế nên, liền nhận mệnh đi, Văn Xương đối chính mình nói.

CHƯƠNG BỐN

          Quyết định chủ ý xong, Văn Xương ngược lại trở nên bình tĩnh.

Mấy ngày kế tiếp trôi qua cũng thuận lợi, công tử còn hay ra ngoài uống rượu, nhưng cũng không có lần nào say như hôm đó nữa. Ngày mai là sinh nhật 16 tuổi, Văn Xương thì vẫn còn một cái tâm sự. Cậu tự đánh giá, cái sự kiện kia tuy rằng mình biết mơ hồ, nhưng mà cũng chưa chân chính trải qua, duy nhất ấn tượng chính là cái kia hài tử dưới thân phụ thân lệ rơi đầy mặt, nghĩ đến là biết đau đớn như thế nào. Chỉ là thường ngày gặp gỡ thư đồng của các công tử khác cũng không thấy nghe nói có ai khó chịu cáo bệnh, trong này chẳng lẽ lại còn ẩn chứa cái gì ảo diệu kinh nghiệm? Không bằng mặt dày mày dạn hỏi thăm Nhiễm Mặc, so với vô duyên vô cớ chịu tội còn đỡ hơn chút ít.Huống chi Nhiễm Mặc hầu hạ thật là tốt, chính công tử nhà hắn đã thừa nhận. Đã cùng là thân thư đồng, người khác có thể làm được thì Văn Xương cậu cũng làm được, sao lại để cho công tử nhà mình chịu ủy khuất chứ?

          Nhiễm Mặc ăn điểm tâm tinh xảo Văn Xương hiếu kính, từ đầu đến chân đánh giá Văn Xương một phen, tới lúc Văn Xương cúi đầu gần chạm đất, mới nhàn nhã mở miệng.

          Kinh nghiệm hầu hạ công tử, ngươi hỏi ta là đúng người rồi, không quan tâm người trước người sau, đạo lý là đồng dạng.Bọn họ là cái gì than phận a, đó là người đọc sách, đó là tú tài cử nhân, về sau làm quan gia lão gia.Có một số chuyện bọn họ không nghĩ tới, chúng ta là hạ nhân phải thay công tử nghĩ tới, làm xong là tốt rồi. Lúc sau công tử cần, nga, chúng ta đã chuẩn bị xong rồi! Như vậy công tử mới cảm thấy ngươi biết thân biết phận, ngày thường không khi dễ ngươi.Cho nên, thứ nhất a, chính là chủ động.

          Bất quá, cũng là phải nhiệt tình, công tử phân phó chuyện gì, mặc kệ ngươi cam tâm tình nguyện hay không, đều phải duy trì vẻ mặt cao hứng.Chẳng lẽ công tử mua ngươi về là để nhìn ngươi xụ mặt sao? Ngươi thật vui vẻ, công tử cũng thư thái có đúng hay không, công tử một khi thư thái, có lẽ sẽ thương ngươi, cho người nhận ít mệt mỏi hơn, có khi còn có thể khen thưởng chút gì đó, cái này còn không phải là ân đức sao?

          Lại nói tiếp, chúng ta là hạ nhân, cũng có thời điểm không vui, làm biếng.Lúc này cần chính là kỹ xảo.Làm cho chủ tử nhìn không ra là ngươi không tình nguyện, lại có thể hưởng thanh nhàn. Cái này thì sẽ không thể vơ đũa cả nắm, theo ta mà nói a, nếu công tử nhà ta một đêm cứ một mực không nghỉ ngơi, ta phải hầu hạ, vạn nhất mệt mỏi, liền ân cần hỏi han, nói nhiều một chút, công tử nghĩ ngươi đau lòng hắn, băn khoăn, liền đi an giấc.

          Tóm lại chính là chủ động, nhiệt tình, có kỹ xảo!

          Văn Xương nghe tiếng Nhiễm Mặc còn đang trong thời kỳ vỡ giọng nói, như nghe thấy luân âm.

          Từ biệt Nhiễm Mặc, Văn Xương nhắc tới 7 chữ  châm ngôn chủ động nhiệt tình có kỹ xảo, mơ hồ cảm thấy rất có đạo lý, tựa hồ có chút lâng lâng, không đủ chân thật. Chỉ là muốn hỏi lại y một lần, thực sự không có dũng khí. Hốt hoảng, đã tới ngày hôm sau.

          Tưởng công tử mấy ngày nay nhìn thấy Văn Xương có đôi chút lo sợ không yên. Hiện tại mỗi lần chứng kiến Văn Xương, sẽ nhớ tới thần thái lúc cậu nói công tử muốn ta làm cái gì ta đều làm như thế, sau đó liền nhịn không được miên man suy nghĩ, chỉ là nên nghĩ cái gì, chính hắn cũng không rõ, không tồn tại chỉ cảm thấy lo lắng.

          Đợi cho ngày ấy uống rượu say, Văn Xương về sau cũng không nói nhiều, thế nhưng hắn lại nhớ rất rõ ràng. Nhớ rõ mình như thế nào nửa đường nổi điên không thành thật về nhà, nhớ rõ chính mình như thế nào ôm Văn Xương đem kéo lên giường, còn nhớ rõ,…thân mình Văn Xương ấm áp giãy dụa trong lòng ngực mình. Nghĩ tới đây, không khỏi một hồi tim đập như nổi trống. Tưởng công tử đối chính mình nói, thật là khó coi, trí thức quét rác!

Hừ! Văn Xương là thư đồng của mình, hai người đều là nam tử, vừa tới đã từng cùng ngủ chung giường, cái này có cái gì mà nghĩ lung tung. Tưởng công tử sau khi mặt hết hồng liền nói như vậy với chính mình.

Vô luận là chột dạ hay không, Tưởng công tử cũng vô tình hữu ý mà né tránh hắn thư đồng, may mắn tất cả nhóm tú tài đều đang chờ yết bảng, ngày ngày tiệc tùng là không thể thiếu được. Chỉ là Tưởng thiếu gia cũng không dám uống qua chén, mỗi ngày bình minh xuất môn, hoàng hôn trở về, như vậy an an ổn ổn qua vài ngày, tâm tư cũng dần dần bình tĩnh lại.

          Tường an vô sự duy trì đến đêm hôm sinh nhật 16 tuổi của Văn Xương.

          Ngày ấy Tưởng công tử cũng là ra ngoài đến lúc mặt trời lặn phía tây rồi mới trở về nhà. Ăn cơm tối, ngồi một hồi, trái phải vô sự, muốn đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Bởi vì trời nóng, cho nên mộc dục đều ở tại sương phòng. Tắm rửa xong Tưởng công tử gọi Văn Xương, muốn cậu dọn dẹp, nhưng không thấy người thưa. Đi vào trong nội viện xem xét, thấy đèn dầu trong phòng Văn Xương đã tắt.

          Hài tử này, quả thật là ngày càng lười biếng, Tưởng thiếu gia bất mãn nghĩ. Lại nghĩ tới hôm nay là sinh nhật cậu, cũng đươc, tha thứ cậu hôm nay a. Chính mình dọn dẹp qua loa một chút, xoay người đi vào phòng ngủ của mình.Phòng ngủ của mình cũng là đen kịt một mảnh. Ngay cả ngọn đèn dầu cũng không lưu cho ta, Tưởng công tử ngiến răng, đợi ngày mai phải gõ đầu cậu ta tốt lắm.

          Cũng mệt mỏi đốt đèn lên, vuốt vuốt lại giường chiếu, vừa mới nằm xuống, đột nhiên cảm giác được bên cạnh có người. Tưởng công tử kinh hãi, chính mình kêu to lên, người nọ đã dựa gần vào. Trầm thấp mở miệng, công tử, Văn Xương tới hầu hạ người.

          Tưởng công tử cảm thấy an ổn một chút, liền quát lớn, Văn Xương ngươi thế nào lại ở trên giường của ta, dọa thiếu gia ta ngươi thật đáng chết. Chỗ tiếp giáp, thế nhưng lại là một mảnh ôn nhuận, thốt ra, Văn Xương, ngươi như thế nào lại không mặc quần áo!

          Văn Xương chờ ở trên giường đã lâu, trên mặt một hồi nóng một hồi lạnh đã sớm qua e lệ, lúc này lại trấn định rất nhiều. Như trước nói thật nhỏ, không thoát y phục làm sao hầu hạ được công tử…Hai tay ôm lấy cổ công tử, dán người vào.

Cái này ngoài ý muồn tới mức độ không thể tưởng tượng, Tưởng công tử chỉ cảm thấy hồn bay lên trời, bồng bềnh lung lay, lại cảm giác như Trang sinh hồ điệp[1], như mộng như không. Vô thức lặp lại, hầu hạ…?

          Văn Xương gặp công tử không hề động chỉ ngẩn người, trong đầu niệm lại châm ngôn Nhiễm Mặc truyền thụ, chủ động nhiệt tình có kỹ xảo. Gan to run rấy bắt tay vào cởi quần áo công tử. Lướt nhẹ trên lồng ngực công tử, trong miệng nói, Văn Xương hiện tại 16, có thể hầu hạ công tử, làm một cái hảo thư đồng, công tử người không cần nhịn nữa…

          Tưởng thiếu gia bị Văn Xương lướt tay một cái, lại giật mình một cái. Lại nghe được lời của câu, lúc này mới kịp phản ứng.thư đồng của hắn đang ở trên giường của hắn phi lễ hắn!  Nổi giận, tránh xa Văn Xương, lảo đảo ngã xuống giường.Thấp giọng quát hỏi, ai bảo ngươi làm như vậy?

          Văn Xương bị đấy ra liền ngẩn người, chột dạ, chẳng lẽ làm như thế không đúng?

Đương nhiên là không đúng! Tưởng công tử chỉ thấy máu trên mặt muốn tuôn ra, gân xanh nhảy loạn.

          Chính là Nhiễm Mặc nói phải chủ động nhiệt tình có kỹ xảo a… Ta vốn còn chưa có làm qua. Văn Xương miễn cưỡng trả lời, vừa xấu hổ vừa uất ức.

          Nhiễm Mặc! Tưởng công tử cắn răng, rõ ràng còn dạy Văn Xương như vậy, chuyện không biết xấu hổ như vậy! Lập tức bất chấp đêm đã khuya, mặc quần áo vào muốn đi tìm Vương công tử chất vấn.vừa ra cửa, lại ngừng một chút, ách thanh khiển trách, ngươi đem quần áo mặc vào ngay! Tưởng công tử đẩy cửa mà đi, lưu lại Văn Xương một người trong phòng mờ mịt không yên, hối hận.

[1] Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu.

CHƯƠNG NĂM

          Vọt tới nơi ở của Vương công tử, gõ cửa, cũng không cùng còn đang buồn ngủ Vương công tử hàn huyên, Tưởng công tử một mực tiến đến giữ cửa Nhiễm Mặc, nghiến răng nghiến lợi hỏi, ngươi rốt cuộc dạy Văn Xương cái gì?

          A? Nhiễm Mặc nghe Tưởng công tử nói, không hiểu ra sao.

          Ngươi vì sao xúi giục hắn làm ra… làm ra loại chuyện như vậy! Gặp Nhiễm Mặc còn hồ đồ, Tưởng công tử bổ sung nói, chính là cái việc chủ động nhiệt tình có kỹ xảo.

          Nhiễm Mặc nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng rằng có cái gì lén lút bị phát giác, nói sao, y là cái người linh cơ, như thế nào trước mặt Văn Xương lộ ra khẩu phong.  Vì vậy thành thật đáp, là Văn Xương ngày đó tới, hỏi ta như thế nào để làm một cái hảo thư đồng, như thế nào hầu hạ tốt công tử, ta đem ngày thường một ít tâm đắc truyền thụ cho cậu ta, cậu ta như thế nào hấp tấp nóng nảy đắc tội công tử rồi? công tử minh giám, tiểu nhân chính là nửa điểm chuyện xấu cũng không có dạy cậu ta.

          Tưởng công tử nghe nói không trọng điểm như vậy, lại càng bực mình, muốn nói ra tình hình thực tế, lại mở miệng không được.Chỉ là, ngươi đem lời ngươi nói ngày đó từ đầu tới cuối thuật lại cho ta một lần.

          Nhiễm Mặc gặp sự thoái thác không được, vẻ mặt đau khổ lập lai một lần lời nói ngày đó, giảng về sau như thế nào lười biếng, không khỏi chột dạ đi liếc Vương công tử, gặp Vương công tử mặt cũng đen một tầng, không khỏi có chút buồn bực, ngược lại đem vạch trần nội tình của mình, từ nay về sau muồn lười biếng cũng khó khăn a!

          Tưởng công tử truy vấn mãi, xác thực không khỏi qua mức bỏ sót. Cảm thấy nghi hoặc, những lời này có vẻ dối trá, nhưng là tuyệt đối không có cái ý tứ kia, như thế nào Văn Xương lại có thể nghĩ đến phương diện kia đâu?  Chẳng lẽ có tình tiết khác sao? Cũng không tiện nhiều lời cùng chủ tớ Vương công tử, hướng Vương công tử nói cáo từ, xin phép ngày khác đến bồi tội, quay về nhà.

          Trở lại trong phòng, thấy Văn Xương mặc vào trung y, ôm đầu gối ngồi ở trên giường, vùi đầu tại gối, nghe công tử trở về cũng không ngẩng đầu lên, thân hình cô độc lại có chút đáng thương. Tưởng công tử dù trong lòng đang có ngọn lửa giận, nhưng cũng vô pháp phát ra với cậu.

          Thở dài, đi đến bên cạnh ngồi xuống, rót cho mình chén trà lạnh, Tưởng công tử mới mở miệng, ta hỏi qua Nhiễm Mặc, hắn chỉ nói dạy ngươi như thế nào hầu hạ tốt thiếu gia ta, nhưng không có dạy ngươi…Dạy ngươi vừa rồi như vậy.

          Nói đến đây, tâm niệm vừa động, chẳng lẽ…chẳng lẽ đó là ý tứ của chính hài tử này?Cậu ta có như vậy tâm tư sao?Nghĩ đến như thế, tâm lại rung động, có chút không thể cầm lòng.Tưởng công tử vội vàng rót thêm một chén trà lạnh.

          Văn Xương nghe xong, ngẩng đầu nhìn về phía công tử, trong đôi mắt hắc bạch phân minh ánh lên nghi hoặc, công tử ngươi mua ta làm thư đồng, không phải là muốn ta làm việc như thế sao? Thư đồng không phải ban ngày bưng trà mài mực, ban đêm hầu hạ cùng giường sao?

          Tưởng công tử một miệng nước trà đều phun ra, mặt lập tức đỏ tới tận mang tai, nói hươu nói vượn! Ngươi từ nơi nào nghe được lời nói hoang đường như thế?Nếu thật sự là như thế, thiếu gia ta như thế nào từ trước đến nay không muốn ngươi…muốn ngươi như vậy?

          Không phải công tử một mực thương ta nhỏ tuổi, nên mới chịu tới khi ta 16 tuổi sao? Trước kiathư đồng trong nhà ta, đều là mua về hầu hạ cha ta như thế, không nghe lời còn dùng roi đánh. Ta khi đó còn nhỏ tuổi, nhưng cũng đã nhớ mọi chuyện. Văn Xương thật là ủy khuất, mình cũng chăm chú học tập như vậy, công tử còn nói cậu không hiểu chuyện.

          Tưởng công tử bực mình một hồi, lại không có biện pháp đối hài tử này quở trách, chỉ nghiêm mặt đối Văn Xương nói, là thư đồng, cũng chỉ cần hằng ngày chuẩn bị những việc vặt vãnh cho thiếu gia, chuẩn bị gì đó trên thư án là có thể, trước kia ta nói ngươi tuổi nhỏ không cần ngươi hầu hạ, là không cho ngươi vác vật nặng qua sức trên lưng, ngươi khi đó còn có thể tha thứ, từ nay về sau không thể tái lười biếng.

          Nhấp một ngụm trà, lại bổ sung nói, lọai việc này, không thể tùy tiện cùng người làm, mặc kệ đối phương là chủ nhân của ngươi hay là bị người khác bắt ép, phải cam tâm tình nguyện mới được.

          Nếu là người khác ta mới sẽ không, Văn Xương trong lòng vụng trộm nói thầm, nhưng cũng biết thẹn thùng, thật sự xấu hổ không thể mở miệng.

          Hai người đều có tâm sự.

          Một người nghĩ, dưới gầm trời này cư nhiên vẫn có loại chuyện như thế!

          Người kia nghĩ, thiên hạ rõ ràng không phải tất cả đều đồng dạng!

          Hai mặt nhìn nhau, cùng không nói gì.

          Ngồi cứng một hồi, Tưởng công tử chỉ cảm thấy suy nghĩ ngàn vạn, lại không có đầu mối, lại thấy đêm đã canh ba, liền phân phó Văn Xương về nghỉ ngơi. Chính mình lật qua lật lại giằng co, cũng mơ hồ ngủ.

          Ngày thứ hai thức dậy, gặp lai Văn Xương sau, tuy rằng cật lực tỏ ra điềm nhiên như không, mỗi lần ánh mắt giao nhau, thế nhưng cảm thấy được như bị cái chụp vô hình chụp khép lại, chụp lại bên trong tất cả các loại tâm tình, làm phiền nhiễu người không được bình an. Có xấu hổ, có ngượng ngùng, có ảo não, càng có không rõ ràng ủy khuất cùng chờ mong.

          Tưởng công tử nhịn không được chạy trối chết.Đi bộ trên đường suy nghĩ.Việc này nên hảo hảo nghĩ thoáng một chút.

          Xảy ra chuyện như vậy, theo như lẽ thường mà nói nên làm cái gì bây giờ? Đáng thương Tưởng công tử suy nghĩ nửa ngày, mới phát hiện là mình chưa từng nghe qua có sự tình giống như vậy. Hiện nay hai người tương đối xấu hổ, hiển nhiên không thể có khả năng ở chung như trước nữa.

          Muốn Văn Xương đi? Này lại càng không thể, đầu tiên là vì Văn Xương đã ký văn tự bán đứt cho mình, mấy năm nay đều theo mình làm cái thư đồng, còn bị hắn dung túng tứ chi không cần động, ngũ cốc chẳng phân biệt được, chính mình sẽ không thể mưu sinh. Đem cậu đi cho người khác? Cũng không thành, không phải có người như phụ thân Văn Xương sao, vạn nhất nhờ phải người như vậy, đây không phải là làm hại cả đời hài tử này sao? Cùng đại ca đổi thư đồng? Đại ca phẩm hạnh thì yên tâm, chỉ là 3 năm này, đã sớm thành thói quen có Văn Xương đi theo, lúc trước Tiểu An đi rồi, hắn cũng cảm thấy khó khăn lâu như vậy. Huống chi là cái tri kỷ Văn Xương này, thật sự là có điểm không cam lòng.

          Trong nội tâm lo lắng, chân một mực không dừng, bất tri bất giác đã đi tới cửa nhà Vương công tử, nhớ tới tình cảnh đêm qua, Tưởng thiếu gia nghĩ, hẳn lànên đi bồi tội mới phải…

          Vào cửa, phân chủ khách ngồi xuống, Vương công tử nhìn qua hắn cười không nói gì.Tưởng thiếu gia trong lòng có quỷ, liền cảm thấy không được tự nhiên, miễn cưỡng cáo tội đường đột đắc tội.Vương công tử cười hỏi, không biết Tưởng huynh hôm qua vì sao như thế hình dung, nhìn xem ngược lại không phải là hạ nhân ngốc chọc giận huynh, rốt cuộc là chuyện gì làm cho Tưởng huynh đêm khuya thẩm án a?

          Tưởng công tử nói quanh co, đang định tìm lý do qua loa thoái thác, chợt nghe Vương thiếu gia nói tiếp, không phải là Văn Xương đối với huynh làm chuyện gì a, ân? Chủ động nhiệt tình có kỹ xảo, nghe chính là hương diễm vô cùng.

          Tưởng thiếu gia nghĩ đến trong lời nói của Vương công tử, như thế thông thấu.Nhất thời không nói gì, bất động tại chỗ.Nghĩ Vương công tử xưa nay cũng không phải người lắm miệng, hai người lại giao hảo nhiều năm, trong nội tâm tích tụ liền lập tức nói ra hết, nhiều người quyết định cũng tốt.

          Vương công tử sau khi nghe xong, cũng không ngạc nhiên, chậm rãi nói, những chuyện này, vốn chính là không ít, chỉ là Tưởng gia gia phong nghiêm chỉnh, huynh không hiểu cũng là chuyện tự nhiên.Nhìn thần thái của huynh hôm qua, lai thêm đối chiếu lời nói, tự nhiên có thể đoán được bảy tám phần. Chỉ đáng tiếc Văn Xương đứa nhỏ này, người thanh tú như thế tại trên nhân tình thế thái lại ngốc như vậy, hắn bị phụ thân làm hại có ý nghĩ như vậy, cũng là đạo trời tuần hoàn báo ứng.

Huynh nếu là có tâm, liền đồng ý cậu ta, hài tử kia như thế nào, không cần ta nói huynh cũng biết, người khác thấy các người ở cùng một chỗ, đều nói là huynh đệ, ai lại biết đó là thư đồng của huynh, người như vậy cũng là xứng với huynh. Huynh nếu như vô tâm, thả cậu ta đi cũng được, cải tạo cậu ta cũng được, muốn thoát khỏi bế tắc này, chỉ xem huynh là có tâm hay vô tâm thôi.

Tưởng công tử chỉ cảm thấy trên mặt như có lửa cháy lan tràn, nội tâm lại có chút ẩn ẩn chờ mong, phiền não, tất nhiên là ta không yên tâm để cậu ấy đi theo người khác. Chỉ là Văn Xương hôm qua đã nói, bởi vì ta là công tử chủ nhân, nên mới có thể hầu hạ như vậy, bản thân Văn Xương chưa chắc đã nguyện ý. Ngay lúc đó đã nói rõ, ta há có thể ép buộc?

Vương công tử cười thở dài, Tưởng huynh ngày thường coi như là người thông minh, sao đến việc này lại hồ đồ như vậy. Huynh trở về giả ý muốn đem Văn Xương tặng người khác, cậu ta nếu không bỏ huynh, tự nhiên cầu khẩn, huynh chẳng phải sẽ biết sao?

Tưởng công tử cảm thấy rất có lý, nên yên tâm lại. Sau lại muốn, nếu như muốn biết tâm tư của Văn Xương, chi bằng trực tiếp hỏi là tốt rồi, tội gì mất công tính toán, dù sao hai người tối qua cũng đã mất hết mặt mũi, còn tính gì điểm nhỏ nhặt này. Chỉ là cái này không muốn nói ra cùng người ngoài, nên nén xuống không đề cập tới.

CHƯƠNG SÁU

          Vương công tử ở bên này mây tan mưa tạnh, trời trong nắng ấm, thì không còn gì cố kỵ nữa, chậm rì rì uống nước trà bắt đầu trêu chọc đứng dậy. Đầu tiên là nói, Tưởng huynh thường ngày tố thủ nghiêm trang, thực không nhìn ra lại có như vậy tâm tư, sĩ biệt tam nhật quát mục tương khán a (từ biệt 3 ngày phải nhìn nhau bằng con mắt khác). Lại giảng, Tưởng huynh huynh thật phong lưu phóng khoáng, huynh đệ ngay cả cái thê thiếp đều chưa có, huynh cũng đã đoạn tụ phân đào, thật là cái người đi tiên phong, mở đầu trào lưu a. Nói tiếp, đợi ngày sau đề tên bảng vàng, huynh nơi này cầm sắt hòa hợp, đại tiểu đăng khoa, thật là ước ao đỏ mắt a. Còn cảm giác không đủ, cuối cùng nói, ngày đó huynh chọn Văn Xương, liền tồn tâm tư a, thường thức thật sự là không tồi, sau này còn nhờ huynh chỉ điểm tại hạ chút ít a…

          Tưởng công tử bị trêu chọc sớm đã như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hận không thể tông cửa xông ra, lúc này nghe được “thường thức” hai chữ, đột nhiên nhớ tới ngày ấy lời Văn Xương cùng hắn nói qua, nghĩ đến lại nhì xem bộ dáng Nhiễm Mặc ngoài cửa, không khỏi cười phun ra.

          Vương công tử thấy sắc mặt hắn cổ quái, lại hỏi xem vì nguyên cớ gì? Tương công tử nén cười nói, ngày đó Văn Xương từng nói, Vương huynh chọn thư đồng thường thức thật kỳ lạ, làm cho người ta cao sơn ngưỡng chỉ. Ta nguyên lai không rõ, hôm qua nghe xong Nhiễm Mặc đêm khuya hầu hạ công tử, được công tử thương tiếc, hôm nay lại thấy Vương huynh lời bàn cao kiến, mới hiểu được tới, trong việc tuyển thư đồng này, tại hạ tuyệt đối là không theo kịp Vương huynh.

          Tưởng công tử tự nhủ, cũng làm cho ngươi nếm thử phun trà tư vị, không phải tốt như vậy tiếp nhận a.

          Vương công tử phục hồi tinh thần lại, quả nhiên một miệng nước trà sặc tại cổ họng, đứng bật dậy, không đợi dọn dẹp, nắm chặt vạt áo Tưởng công tử khàn giọng giải thích, ta như thế nào hội vừa ý hạ nhân như thế, khái khái, muốn tìm thì cũng phải tìm người thông minh tuấn tú, mà không đúng, ta căn bản không có tâm tư như vậy!Ta nói việc này tầm thường, là ta nghe nói, khái khái, nghe nói!

          Tưởng thiếu gia trong lòng đại sướng, đẩy ra tay của Vương công tử đang nắm vạt áo, đứng dậy cáo từ.

          Vương công tử vẫn ở đằng sau kháng âm hô to, ta thức đêm là để đọc sách, khái khái, đọc sách! Ta không cần y nói chuyện vì tiếng y khó nghe, khái khái khái… thật là vì khó nghe a!

          Tưởng công tử tâm thanh thần triệt, không tiếp tục do dự, hướng nhà đi tới, chỉ đợi cùng Văn Xương nói rõ ràng, chỉ cần Văn Xương có ý, từ nay về sau hai người sớm chiều cùng nhau, bất ly bất khí (không xa không bỏ), lại là chuyện vui cỡ nào a!

          Về phần Tưởng gia bên kia, may có huynh trưởng gánh vác, chính mình nếu có thể thi đỗ tiến sĩ, được một chức quan, tìm ra ngoại tỉnh làm chức quan nho nhỏ, Văn Xương tự nhiên đi theo nhậm chức; nếu không trúng cử, vậy du ngoạn núi cao sông lớn a, tổng không đến mức làm gia tộc hổ thẹn.

          Nếu là Văn Xương vô ý… cho dù như vậy vô ý, cũng không có chán ghét mình, bằng không cũng không làm việc tối hôm qua.Như vậy tốn thêm chút công phu, cậu ta niên kỷ nhỏ, sớm muộn gì cũng hiểu được ái tình, tự nhiên biết được ta đối cậu hảo.

          Văn Xương ở trong phòng, mắt thấy thiếu gia ra cửa, mới thở dài một hơi, vô lực gục xuống bàn. Tối hôm qua một đêm đều không có ngủ ngon, hiện tại hỗn loạn cái gì cũng không muốn động, công tử không ở, cũng không có người trông nom cậu, Văn Xương cứ như vậy phát ngốc.

          Nguyên lai không cần làm như vậy, nguyên lai chính mình hao tâm tổn trí mới dần thích ứng, đều là không cần thiết.Chính mình mấy năm nay, lại được cái gì?

          Công tử nói đó là sai, cậu đương nhiên thở ra một hơi, không cần bị miễn cưỡng, tự nhiên có điểm vui mừng.Nhưng hiện tại làm sao đây? Vì cái gì biết rằng không phải làm như vậy chính mình vẫn còn nghĩ muốn a?Lúc trước thấy chuyện đó e ngại như vậy, bây giờ sao lại trở thành tâm nguyện a?

          Mất mát, ủy khuất cứ như vậy lẫn lộn sôi trào trong lòng, mũi có chút toan, phiền não thầm nghĩ muốn dùng đầu đập xuống bàn.Công tử nói phải cam tâm tình nguyện, nếu không như thế, cậu như thế nào sẽ đưa chính mình tới cửa, cậu đều nhận mệnh a…

Văn Xương cảm giác mình như một con chim ngốc đầu ngốc não, chỉ là lần này thợ săn cởi bỏ dây thừng, cậu lại không nghĩ bay.

          Từ nay về sau thế nào ở chung?

          Hay là giả như đó chỉ là chuyện đùa, phạm chút lỗi, lại thành thành thật thật làm cái thư đồng? Thế nhưng chính mình đã có như vậy tâm tư, cho dù công tử không hay biết, chính mình như thế nào lại nhẫn tâm khinh thường hắn?

          Dứt khoát làm cho công tử hiểu! Nếu công tử biết rõ cậu là cam tâm tình nguyện, có thể hay không sẽ nói cậu không biết thẹn, sau đó đem bán hoặc treo cậu lên đánh đến chết?Sẽ không a, công tử là người hảo tâm như vậy, nhiều nhất là đem cậu đuổi đi thôi.

          Dứt khoát nói thẳng, dù sao tối hôm qua đã mất hết mặt mũi, còn sợ gì nữa, bất quá là chết thôi! Vạn nhất công tử mềm lòng còn có thể giữ cậu lại bên người thì sao?           

Văn Xương quết định chủ ý, rửa mặt qua loa, liền chuẩn bị ra ngoài tìm công tử. Hai người tại cửa ra vào vừa vặn đụng mặt, vừa nhìn thấy, hai người đều khiếp đảm chột dạ, bao nhiêu khí thế đều không còn.

          Trở về phòng, xấu hổ đối mặt một lúc, sau đó đồng thời mở miệng, một người gọi công tử, một người kêu Văn Xương. Nghe được đối phương cũng nói chuyện lại đồng thời ngậm miệng. Tưởng công tử ngày thường quen làm thiếu gia, dù sao cũng đủ điểm khí thế, quát ra lệnh Văn Xương, có việc liền nói! Mè nheo cái gì.

          Lại nhớ mình tốt hơn là kiên nhẫn đợi cậu nói, liền dịu giọng lại, cũng không cần gấp, mấy ngày nay ta cũng không có nhiều việc, có gì phiền toái nói với ta, cùng nhau chịu trách nhiệm mới là.Nói xong tự giác không được tự nhiên vạn phần, hận không thể tự đánh mình hai chưởng.

          Văn Xương thấy công tử thần sắc hảo, liền lớn mật hơn rất nhiều, như trước không dám ngẩng đầu lên, thấp giọng nói, chuyện đêm qua, công tử nói phải cần cam tâm tình nguyện mới được, ta tự đánh giá qua, ta vốn chính là cam tâm tình nguyện.

          Tưởng công tử cũng đang bận tâm chuyện này, nghe được Văn Xương nhắc tới, đã là ngoài ý muốn, thấy cậu nói vậy, lại càng kinh hỉ. Chỉ là muốn hỏi rõ ràng, nếu như ta không phải công tử nhà ngươi, ngươi không phải thư đồng hầu hạ ta, ngươi cũng… chịu sao?

          Văn Xương nghe được một tia hy vọng, gấp gáp đáp, chịu!

          Tưởng công tử ổn định lại tinh thần, mới có thể trấn định mở miệng, ta cùng với ngươi như thế, cũng không phải vì ngươi là thư đồng của ta, chỉ vì Văn Xương ngươi mà thôi!

          Văn Xương nghe vậy ngẩng đầu, trên mặt ửng hồng như ráng chiều, mắt lấp lánh như sao, Tưởng công tử nhìn thấy, không thể cầm lòng, ôm Văn Xương dựa vào hướng giường, giật xuống la trướng, một phòng xuân quang.

VĨ THANH

Sáng hôm sau, hai người rời giường, khi ánh mắt chạm phải, một kẻ cúi đầu một người xoay mặt, chỉ là tâm tình đều như nhau, ngọt ngào vô hạn. Tưởng công tử có việc phải xuất môn, Văn Xương đem đổi sàng đan, lại ngọt ngào tới phát ngốc. Đột nhiên nảy lên một cái nghi vấn.

Vì cái gì lại không đau? Ngày hôm qua công tử xác thực áp lên cậu, hai người cũng đều… còn không cẩn thận làm nhiễm ra sàng đan. Chỉ là vì sao không có một điểm đau đớn, trong trí nhớ đứa bé kia khóc thành như vậy, hẳn là rất đau mới đúng? Hay là thiếu cái gì? Nghĩ như vậy đến, công tử ba năm này đều cùng mình ở một chỗ, tựa hồ chưa đi đến qua những nơi gió trăng, hắn không phải là cũng chưa từng trải qua đi!

Tình ái chi sự, thật sự là một cái nan đề a… Văn Xương hạnh phúc thở dài. Mặc kệ, dù sao sau này cũng có thời gian dài như vậy, sớm muộn gì rồi cũng sẽ tinh tường!

---------- Toàn văn hoàn----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro