115./ Chuyện trước giờ đi ngủ /

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sợ nhất chính là có một số người luôn lựa chọn rời đi không hề báo trước, ngặt một nỗi họ như máu thịt trên người, khi họ rời đi, chúng ta hoàn toàn tê liệt. Chúng ta chưng hửng giữa bộn bề dở dang, cái kế hoạch tương lai nằm ọp ẹp trong cuốn sổ tay đã cũ, vài món ăn đã nguội ở trên bàn và đôi đũa ở phía bên kia sẽ chẳng ai chạm vào nữa. Chúng ta rồi sẽ như con mèo hoang cô độc trong con hẻm sâu hút, còn chút hơi tàn lang thang lầm lủi với hy vọng tìm lại chốn cũ quen thuộc vốn-và-chưa-bao-giờ thuộc về mình.
Tôi trò chuyện với cô em đã lâu rồi mới gặp, em bảo vừa chia tay nên muốn đi đâu đó cho khuây khoả, tôi cười đùa nói "nếu mà còn nghĩ tới chuyện đi cho khuây khoả thì không khuây khoả nổi đâu". Cô em trề môi nhìn tôi, không thèm trả lời, chắc là nói trúng tim đen rồi. Rồi chúng tôi đi ăn, đi mua sắm, rồi ghé trung tâm thương mại mua chút đồ dùng sau đó là ở lại xem bộ phim vừa công chiếu. Không phải thể loại phim mà tôi hay xem nên có chút nhàm chán, vậy mà em căng mắt, ra chiều chăm chú lắm, đến đoạn bi kịch thì mắt cũng đỏ hoe rồi.

Phim dừng, chỉ là nước mắt người nọ chưa ngừng thôi. Con người ta hay nghe một bản nhạc nhiều lần, rơi nước mắt vì một bộ phim hay dành cả giờ đồng hồ để trầm ngâm vì vài dòng trong một quyển sách, đơn giản vì họ tìm thấy bản thân mình trong đó, cảm nhận được sự đồng cảm, sự thấu hiểu ít ỏi bởi vài thứ vô tri trong đời. Tôi ngồi cạnh em, ướt cả vai áo vì em, hết tờ khăn này tới tờ khăn khác, nước mắt cứ vậy mà từng trận rơi xuống. Rất lâu trước đây, em từng nói với tôi "nước mắt phụ nữ giống như trân châu vậy, vì ít ỏi nên trân quý, một khi nó vì ai đó mà không dừng rơi, thì nó sẽ trở thành sương sớm, chẳng còn đáng bận tâm nữa" một người như vậy, mà cuối cùng cũng khóc thành cái bộ dạng này.

"tại sao cuộc đời còn bi kịch hơn cả phim ảnh vậy?" em trong tiếng nức nở hỏi tôi.
Tại sao ư? Vì xem một bộ phim, chúng ta biết đó là một kịch bản, khi những nhân vật rời bỏ nhau, họ cũng chỉ rời bỏ nhau trên phim ảnh. Nhưng ta sống một đời, chỉ một lần sống duy nhất này, chúng ta rời bỏ nhau một lần, chính là từ bỏ một đời cùng nhau.
Em vốn chưa nguôi ngoai đã bật khóc lần nữa, vừa khóc vừa kể, kể nữa ngày mới kể xong câu chuyện. Hoá ra hai người giận dỗi nhau, rồi quyết định tạm thời chia tay, cuối cùng từ giả thành thật, trong lúc em ngày ngày lóng ngóng chàng trai tới làm hoà, thì chàng trai kia sau hai tháng chia tay giả, khi gặp lại không phải những lời nỉ non xin lỗi, mà tấm thiệp đỏ rực trên tay và lời xin lỗi cũng hoá xa lạ tự bao giờ. Thói đời nhỉ? Vốn cũng không còn gì bất ngờ.

Tôi hỏi em, có định đi không? Em mếu máo, bảo đi phá đám cưới họ thì được.

Rồi em lại hỏi tôi, hỏi có cách nào cứu vãn không? Tôi bảo có, đi phá đám cưới.

Nhỏ nghe xong, nước mắt lại lưng tròng. Tôi xoa xoa tay mình cho ấm, rồi đặt lên lưng nhỏ, để nhỏ lần nữa dựa vào vai tôi, bỗng có cảm giác, nếu mình là đàn ông hẳn nhiều cô đổ lắm. Nghe tiếng nức nở nhỏ dần, tôi tiếp tục nói :

-"Chị không có bất kì lời khuyên nào lúc này cả, em biết mà, cuộc đời bi kịch hơn phim ảnh nhiều lắm, em không cách nào hoá thành nữ chính, nắm tay anh ta chạy trốn khỏi lễ đường, vì thực tế rất lạnh lùng, một khi anh ta bước vào lễ đường, nghĩa là anh ta lựa chọn chạy khỏi em, chạy khỏi mơ mộng đầu đời, chạy khỏi giận dỗi tuổi trẻ, bỏ lại tất cả sau lưng, chạy tới vòng tay lão thực tế nguỵ trang tài giỏi. Chính thức bước ra khỏi cuộc đời của em bằng phương thức dứt khoát nhất rồi."

Tôi tin, xốc nổi của tuổi trẻ thì ai cũng có, nhưng ai sớm ai muộn thì mỗi người mỗi khác, có người chọn an yên lại có người muốn yêu cuồng nhiệt. Nhưng phụ nữ và đàn ông thì phải phân ra rạch ròi, phụ nữ có thể vì quyết định của mình mà dây dưa năm bữa nữa tháng hoặc có thể là vài năm, nhưng đàn ông, thì hoàn toàn ngược lại, anh ta còn một lòng ở lại thì không nói đi, nhưng anh ta quyết định đi rồi thì thôi bỏ cuộc đi, bởi có dời núi lấp biển coi bộ dễ hơn nhiều.

Em ôm mặt khóc, khóc như đứa trẻ ngây ngô vừa tuột mất que kẹo ngọt ngào. Tôi nghĩ, em hẳn phải yêu nhiều lắm, mất anh ta có thể chính là chuyện đớn đau bàng hoàng nhất mà em từng trãi. Khóc đủ lâu, em dụi dụi mắt, mặt kệ son phấn đã nhoè trên gương mặt, em lấy điện thoại ra gọi cho chàng trai kia, hai hồi chuông thì đã bắt máy. Em giữ nguyên im lặng, không nói gì cả, đầu dây bên kia cũng vậy, mãi rất lâu tôi mới nghe giọng chàng trai

"em chúc anh hạnh phúc có được không?"

Nước mắt em lại trào ra, con tim tôi cũng nhói lên một nhịp, kẻ qua đường không chút quan hệ như tôi còn không kiềm được đau buồn chỉ thoáng hiện lên, vậy thì em có thể ung dung nổi sao.

"Chúc anh hạnh phúc, chúc anh hạnh phúc với ai đây, là với em hay là người chỉ vài hôm nữa sẽ đầu ấp tay gối bên cạnh anh đây. Chúc anh hạnh phúc là điều em chưa bao giờ nghĩ, vì em luôn cho rằng em phải nỗ lực đem lại cho anh hạnh phúc ra sao, đem lại cho anh vui vẻ thế nào. Bây giờ anh bảo em chúc anh hạnh phúc. Chi bằng anh một tay bóp chết em đi" em gào lên qua điện thoại, tay em ôm chặt lồng ngực chính mình, tôi dường như có thể hình dùng nỗi đau của em, thống khổ của em qua từng câu từng chữ.

Chàng trai chưa kịp trả lời, đầu dây bên kia lại có thêm tiếng người con gái, giọng cô gái trong trẻo dễ nghe, ấm áp gọi tên chàng trai, hỏi anh là ai gọi tới vậy, chàng trai ậm ừ bảo:

Chỉ là bạn thôi.

Chỉ là bạn, ba từ này cuối cùng cũng trở thành con đao sắc lẻm đón em trên đoạn đầu đài mang tên mối-quan-hệ. Chính thức chặt đứt chút kỉ niệm đang cố giữ lấy vị trí tên gọi người yêu, cũng chính thức thay lời anh nói, mối quan hệ của chúng ta đã thay đổi rồi.

Em chết lặng trong giây phút đấy. Em im bặt, chẳng còn một tiếng khóc nào phát ra. Em không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng tắt máy. Bởi giờ phút này mà em còn đòi hỏi chút yêu thương nào từ anh nữa thì có lẽ sẽ trở thành kẻ thứ ba ngay thôi. Nên thôi em dừng lại, tránh để cho cuốn phim bi kịch này biến em thành vai phản diện mất...

Chiều muộn, tôi đưa em về nhà, dặn dò em vài câu. Em vẫn tỏ ra bình thường, như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra hôm nay, còn cười nói với tôi trước khi đi. Tôi đứng chờ em vào nhà, hoàng hôn lúc này chỉ còn lại vài giọt sáng lưu luyến không rời, chiếu rọi trên con đường rộng rãi không một bóng người. Tôi nhìn thấy bóng lưng yếu ớt của em dần dần biến mất phía sau con hẻm, chợt nhớ tới kết phim lúc nãy, nữ chính cuối cùng cũng chẳng níu giữ được tình yêu đời mình nhưng chẳng còn cách nào khác ngoài ngoảnh mặt rời đi.

"Có một số chuyện, một khi sai lầm thì không cách nào sửa chữa.
Có một số người, nhất thời bỏ lỡ thì lỡ cả một đời."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chill