153. Không biết bao lâu nữa em sẽ lại yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không biết bao lâu nữa em sẽ lại yêu nhưng hiện tại yêu thương trong em không còn nữa, tổn thương sau đổ vỡ của mối tình cũ làm em ái ngại để đón nhận một cuộc tình mới.

Vẫn biết rằng cánh cửa này đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Thế nhưng giông gió cuộc đời đã khoá chặt trái tim đầy sẹo nơi em, có lẽ như thế sẽ tốt hơn, sẽ không ai làm tổn thương nó thêm một lần nào nữa, cũng chẳng bao giờ đem bão tố đời mình về bên một người khác.

Đôi lúc con người ta cũng thèm khát được yêu thương sau lần chinh chiến tình trường thất bại, cũng muốn có một người nào đó chở che bảo bọc bởi ngoài kia sóng gió, nhưng lại sợ vết thương một khi đã phơi bày nếu không may mắn gặp nắng hong khô mà gặp phải trời mưa bão thì đau lại càng thêm đau nên lại thôi, vết thương kia tốt nhất nên nguyên vẹn chốn cũ.

"Ổn không?", "em ổn". Vờ thế thôi, chẳng ổn chút nào, ổn làm sao được khi mỗi một ngày trôi qua là mỗi một ngày em nhọc nhằn khổ sở với câu chuyện đã cũ, mãi học cách quên mà sao vẫn cứ nhớ hoài.

Khoảng sân nhỏ, lác đác vào chiếc lá khô buồn bã khi xa cành nằm ngã nghiêng, vài cơn gió ngược mùa chiều hạ ngang thềm, một nỗi buồn man mác ghé thăm, chợt em nhớ về anh, nhớ cái ban công nhỏ đầy hoa và nắng, nhớ lắm một thời mãi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chill