Nguyên....

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

T sẽ không khuyên m bình tĩnh, vì thứ mặt nạ giả tạo mà m phải đeo mang đã quá nặng rồi, t rất mừng vì m đã chịu tin tao. Văn của m tiến bộ rồi, t có thể cảm nhận được sự bối rối của m, t cũng đọc được những bước chân m đã lỡ bước giống t. T đã từng nói, chân thành đổi lấy chân thành, hai chúng ta hai đứa bất chấp tin tưởng người khác mà tìm đến nhau. Và đương nhiên để tìm được nhau, chúng ta đều phải chịu tổn thương rất nhiều lần. T sẽ không đếm những lần t sai lầm, tin tưởng nhầm vào người không đáng tin, để rồi nhìn họ đi trong khi trái tim t thương tổn, nhưng m ạ, nhờ họ t mới học được cách thử và nhìn ra ai mới đáng tin. Thành quả t có được thì m cũng từng đọc rồi. M biết tại sao t không coi m là bạn, không chịu khẳng định sẽ luôn bên m chứ? Vì, m không chịu chia sẻ về con người của m cho t biết, nên t ko dám coi m là bạn, vì t không muốn cho m một lời hứa suông, để một ngày mai nếu có lỡ t bỏ bê một ngày thì m lại chịu tổn thương. T chỉ dám ngầm hứa với bản thân một điều, t sẽ vĩnh viễn không chịu bỏ đi trước. M có thể bỏ rơi t, nhưng t sẽ không quên m. M đừng sợ cô đơn, mà hãy hiểu đó là thời gian trân quý để m tự bồi dưỡng suy ngẫm cho bản thân. Các mối quan hệ dù sâu sắc đến đâu, đều chỉ là hạt mầm nhỏ, không vun xới tưới tiêu thì lấy đâu ra cây cao bóng cả? M chia sẻ, nhưng có thật sự người kia đã chia sẽ cho m nghe về con người thật của họ, giống như t đã phải đợi đến bây giờ để nghe được lời tâm sự của m. Nguyên à, m có t ở bên, nhưng m chưa từng tận dụng điều đó, gọi cho t khi m cần người chia sẻ, lắng nghe t khi m cần người vỗ về, mắng chửi t khi m thấy mệt mỏi, nếu đã là bạn bè m đừng nề hà những chuyện như thế, t không hoàn hảo m nên biết điều đó, cũng giống m để hạnh phúc yêu thương t đã đánh đổi rất nhiều, nhưng m cần biết, cả t cũng như m, đã sinh ra là một điều may mắn, chứ không hề có tội tình chi hết. Dẫu có ai kêu m sinh ra là sai lầm, nhưng hãy tin t, đó là do họ cũng chịu tổn thương, vết thương của đứa trẻ không được phép gọi tên cảm xúc. Nhưng m biết đau, t rất mừng, vì ít nhất m còn biết bản thân cần yêu thương vac hạnh phúc. T không biết hạnh phúc m mong muốn là gì, nhưng điều tối thiểu t biết là m xứng đáng có được hạnh phúc, nhưng đó không phải là hạnh phúc mà người khác mang lại, cũng không phải là do m giành giật, mà là hạnh phúc m cho đi thật tâm và nhận về chân thành. M đợi đau khổ qua đi để hạnh phúc? Sự chờ đợi ấy thật sự vô nghĩa lí m biết không? Khóc đôi khi là sự giải tỏa, nhưng khóc mãi một vết thương m có thấy mệt không? Vậy những lúc ấy, mà có từng thẫn thờ nghĩ, chán lắm rồi, nên đối mặt với nó còn hơn, nhìn rõ vết thương, và trưởng thành lên, đôi mắt m sẽ buồn đi trông thấy nhưng hãy để nụ cười của m là thật sự. Trái tim m cũng biết mệt mỏi nếu như m cứ gắng gượng giấu nỗi đau. M nghĩ rằng m đơn độc chịu đựng tất cả, nhưng nếu giống t đi khắp nơi lắng nghe, t mới hiểu họ đã chịu vết thương lớn như thế nào, cả những người rời đi lẫn người ở lại, cả người đang cười đùa lẫn người đang khóc than. Nhưng mà, nếu có khóc hãy để t nghe cùng, đừng xấu hổ với t, nước mắt rơi không phải là điều xấu, nó chỉ cho thấy m đang cần có người thật tâm thương m. Có lẽ t là người Phật tử, tuy hơi nửa mùa nhưng bản tâm t vẫn gắng chia sẻ thật nhiều. M biết không, với t hạnh phúc cũng là một loại nghệ thuật, phải biết cảm nhận, trân trọng và giữ gìn. Đầu tiên nhất, t tìm thấy những người can đảm dám lắng nghe những lời tối tăm u buồn của t, rồi t  tìm thấy một tập thể, chính là Chúng thanh niên Phật tử, để hiểu bản thân t cũng biết cách quan tâm người khác. Rồi t qua giáo lý Sư Phụ giảng, t mới biết khi nhận được quan tâm và yêu thương từ người khác, t không nên tham lam tânb hưởng và mong chờ người đó sẽ mãi như vậy, mà t cũng phải hết lòng cảm tạ và yêu thương quan tâm lại họ. M sẽ không thấy t nồng nhiệt quá với bất kì ai, vì t sẽ không mơ mộng tỏ bày ra quá nhiều, vì t không dám nhận về nhiều, mà t nhận từng chút rồi cho đi từng chút, nhưng cái gì t cho đi là sự chân thành thật sự, cho nên với bất kì ai, t vẫn là một người "còn mới" sẽ không nhanh chóng bỏ đi, chỉ những ai còn quá nhỏ, vỏ ốc của họ quá ấm để chui ra chia sẻ. M mong t ở cạnh m lúc này, t xin khẳng định, t chẳng thể gần m hơn được nữa, vì khoảng cách giữa t và m chỉ có một cái màn hình điện thoại, trừ ôm ấp ra thì m thích nhìn hay nói gì t đều có thể thấy. T hiểu được rồi nỗi đau của m, đó là một vết thương thực sự và m cần nhớ rõ là đừng lờ nó đi, nhưng hãy kể nó ra với t, cái quan trọng không phải là t nghe được bao nhiêu mà là m kể được bao lần, trong lúc cô đơn m tự kể với bản thân cũng được. Đó không phải là tự kỉ, mà là m đang sắp xếp lại trí nhớ, rồi sẽ có lúc m tự kể ra những điều mà trước đó m không hề nghĩ nó tồn tại trong đầu m. Dần dần, câu chuyện của m sẽ khác hoàn toàn với những câu chuyện ban đầu m kể ra. Rồi sẽ đến lúc m hiểu được những nhu cầu cơ bản nhất của bản thân, nói rõ được m cần gì, muốn gì, sự tồn tại và hiện hữu của m đến tận lúc đó m mới ngộ ra, ngộ ra một điều rất quan trọng: "Cuộc đời là một món quà". Rồi m sẽ thấy bản thân mình bỗng nhiên có sức sống hơn, linh hoạt hơn trước các sự lựa chọn khi tiếp xúc với mọi người. Và đương nhiên, điều cuối cùng t muốn nói với m là, t luôn ở đây, luôn nỗ lực để học thêm nhiều thứ mới, vì có m, luôn ở bên cạnh t ham học những điều mới mẻ từ t, nên t sẽ luôn tìm tòi thêm nhiều nữa, vì m, cũng là vì t, và vì những người t yêu thương. Đúng rồi, hè này t sẽ vào HCM, để tìm m ôm một cái rồi về cũng được, nhưng t nhất định sẽ đi, đây là lời hứa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro