Xin hãy lắng nghe điều tôi chưa nói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Xin đừng mắc lừa tôi

Đừng bị dối lừa bởi vẻ mặt tôi đang mang,

Bởi tôi đeo mặt nạ, hàng ngàn chiếc mặt nạ,

những mặt nạ mà tôi hèn yếu không dám cởi bỏ,

mà chẳng cái nào là tôi.


"Giả vờ" chính là môt nghệ thuậtkhông lời

mà tôi, chẳng biết tự khi nào,

đã trở thành người nghệ sĩ.

Nhưng vì Chúa, 

đừng để bị dối lừa.

Tôi cho bạn tưởng rằng tôi điềm nhiên, thoải mái

rằng thâm tâm lẫn bề ngoài tôi đều sáng sủa, bình yên

rằng tôi tự tin lắm, bình tĩnh lắm

rằng mặt hồ lặng êm và thế giới trong tầm tay,

rằng tôi chẳng cần đến ai

nhưng đừng tin tôi nhé!

Bề ngoài tôi suôn sẻ, nhưng chỉ là mặt nạ

Xoay xở đảo điên và che giấu không ngừng

Bên trong tôi nào có chút tự mãn và dửng dưng

Tất cả điềm tĩnh, giờ chỉ còn lại mơ hồ, cô đơn và sợ hãi.

Nhưng tôi cứ điên cuồng che giấu mãi 

Không muốn ai biết sự thật về mình


Tôi hoảng loạn khi nghĩ tới khoảnh khắc

nỗi sợ hãi yếu hèn của tôi bị phơi bày

Nên tôi điên cuồng tạo ra những chiếc mặt nạ ẩn mình

cái bản mặt thạo đời, lãnh đạm, thờ ơ

giúp tôi giả bộ,

giúp tôi che chắn khỏi những ánh nhìn tường minh.

Duy chỉ có một điều tôi biết rõ ràng

Đó là ánh nhìn của niềm hi vọng và sự cứu rỗi tâm linh

Nhưng chỉ khi lấp lánh yêu thương và chấp nhận

Nó mới giải thoát tôi khỏi gồng cùm của bản thân

Khỏi hàng ngàn lớp tường rào

Chính tay tôi xây nên, chính tay tôi cô lập

Là thứ duy nhất có thể an ủi tôi

bởi những điều tôi không thể tự an ủi chính mình

rằng tôi thực sự có một giá trị nào đó.

Nhưng tôi nào đủ can đảm để cho bạn biết. Tôi nào dám.

Tôi sợ hãi.

Tôi sợ phải nhìn sâu vào đôi mắt bạn

mà chỉ thấy sự không hài lòng, không chấp nhận

và chẳng hề có tình yêu thương.

Tôi sợ bạn đánh giá tôi kém cỏi,

sợ tiếng cười nhạo báng đầy coi thường,

Như lưỡi dao sắc nhọn khiến trái tim tôi rỉ máu,

Rằng sâu bên trong, tôi chẳng là gì hết.

Bạn chối từ tôi bởi bạn biết

Chẳng có gì tốt đẹp nơi tôi.


Trò chơi giả vờ tôi cứ chơi mãi, đến khi mệt mỏi tuyệt vọng lắm rồi.

Mà vẫn phải khoác lên bộ mặt tự tin giả tạo

còn trong lòng thì như đứa trẻ không ngừng run rẩy

Hàng ngàn chiếc mặt nạ lộng lẫy mà vô cảm,

trống rỗng lại bắt đầu buổi diễu hành,

Và đời tôi chỉ còn là cái vẻ ngoài giả tạo

Tôi rù rỉ tán gẫu với bạn bao chuyện tầm phào

Tôi kể bạn đủ thứ chuyện tào lao vớ vẩn

mà chẳng dám sẻ chia về những điều quan trọng,

những điều đang thổn thức trong lòng.

Nên khi tôi lại bắt đầu lải nhải

đừng bị gạt bởi những gì tôi nói,

Xin hãy lắng nghe bằng cả tấm lòng,

Về những gì tôi ước mình đủ can đảm để nói ra

mà không thể.


Tôi không thích che giấu.

Tôi không thích chơi trò giả vờ hời hợt bên ngoài.

Tôi muốn dừng lại trò chơi giả dối này

Tôi muốn được sống chân thật, được sống tự nhiên,

được là chính mình.

nhưng bạn phải giúp tôi mới được.

Xin hãy nắm lấy đôi tay tôi

ngay cả khi đó là điều cuối cùng dường như tôi đang ao ước.

Chỉ có bạn mới có thể thổi bay ánh nhìn trống rỗng nơi đáy mắt tâm hồn tôi

Đưa tôi về lại cuộc sống

Mỗi lần bạn nhân từ, dịu dàng, và khích lệ.

Mỗi khi bạn cố gắng để hiểu tôi như thế

trái tim tôi như bay bổng trên đôi cánh của mình

dù bé nhỏ

mong manh

nhưng vẫn là đôi cánh

nhờ sức mạnh cảm thông của bạn

cuộc sống của tôi mới thành hình

Tôi muốn bạn biết điều đó.

rằng bạn quan trọng với tôi vô cùng

Rằng trong tim tôi, bạn là Đấng toàn năng cứu thế

tạo ra con người chân thật của chính tôi

Duy chỉ bạn phá tan được bức trường thành tôi ấn nấp,

Và run rẩy cúi đầu

Duy chỉ bạn tháo được chiếc mặt nạ tôi đeo

giải thoát tôi khỏi thế giới tối tăm của nghi ngờ, hoảng loạn.

khỏi ngục tù cô đơn lạnh lẽo.

nếu bạn chọn làm.

Xin đừng đi lướt qua, hãy chọn dừng lại vì điều đó

Dù với bạn thật chẳng dễ dàng.


Sống quá lâu với niềm tin rằng mình vô dụng, bức tường tôi xây ngày càng kiên cố

Bạn càng tới gần, tôi càng mù quáng cưỡng lại

Thật phi lí làm sao, dẫu sách vở diễn giải bao điều về nhân loại

mà tôi vẫn chẳng thể nào có lý nổi một lần

Tôi cưỡng lại cả điều tôi tha thiết ước ao

Nhưng tình yêu có sức mạnh hơn cả những bức tường kiên cố

và ẩn sâu dưới đó, hy vọng tôi vẫn cháy

Xin hãy gắng sức phá sập những bức tường giả tạo

dùng đôi tay cứng rắn này

nhẹ nhàng xoa dịu đứa trẻ mong manh nhạy cảm trong tôi.


Tôi là ai, hẳn bạn luôn tự hỏi?

Tôi là người bạn thấy thật thân quen.

Vì tôi là mọi người phụ nữ bạn từng quen

Là mọi người đàn ông bạn từng gặp.

(Charles C. Finn – « Chữa lành đứa trẻ bên trong bạn » An Vi dịch)


Không phải ngẫu nhiên mà t lại cực thích bài này, đây là điều t mất gần 7 năm để truy tìm câu trả lời, để tự cứu mình và cũng để cứu những người xung quanh t, khỏi phải chịu tổn thương từ chính sự giả tạo không đáng có ấy. Sống thật với bản thân, thật sự rất khó, nó khó hơn cả việc m nhẫn nhịn đau thương, khó hơn cả việc m sống với nỗi đau của bản thân, khó lắm, nó là việc m chữa lành được vết thương của bản thân. Để làm được điều đó, m không thể làm một mình, do vậy, hãy đi tìm rộng ra những người có thể giúp đỡ m. T tin nếu như quyển sách này đã ra đời thì phải có ít nhất hơn trăm người đã vượt qua giai đoạn trưởng thành này. 

Thân gửi

Sư phụ của mày


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro