Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THỨ HAI GẶP LẠI - Giá Cung Ngận Trường

CHƯƠNG 1: Đầu tuần sinh hoạt dưới cờ

Editor: Xuân Phong Mai Mai

Nghi thức kéo cờ ngày đầu tuần, dưới quốc kì đỏ năm sao đang tung bay,

"Em ôm vạn phần hối hận mà viết bản kiểm điểm này, trước tất cả mọi người xin kiểm điểm lại. Em thực sự ý thức được sai lầm của mình, em cam đoan, về sau nhất định sẽ không đi trễ nữa, chăm chỉ đi học, lấy một diện mạo mới xuất hiện trước mặt mọi người..."

Dưới quốc kì, một người thiếu nữ, tóc đuôi ngựa buộc hờ, mặc bộ đồng phục rộng rãi, cổ áo lệch sang một bên, cùng với thanh âm chủ nhân của nó giờ phút này thật giống nhau, lười biếng, lại còn không có sức sống.

Chủ nhiệm giáo dục đứng phía dưới đỉnh đầu đã bốc khói, vì che giấu đầu hói Địa Trung Hải, ông đem mấy sợi tóc rối trước trán cẩn thận tỉ mỉ vuốt ra sau đầu. Nút áo polo mở ra một cái, lộ ra cái cổ có chút đỏ lên vì tức giận của ông.

Chủ nhiệm đặt tay sau lưng, liếc xéo nữ sinh trên bục. Nhìn thấy cô cụp mắt xem bản kiểm điểm trong tay, cầm micro lớn tiếng đọc, thấy không rõ ánh mắt, nhưng giọng nói từ hồ có vài tia thành khẩn, ông mới chậm rì rì hừ một tiếng.

Đứng đối diện quốc kì là hàng ngũ lớp một năm hai. Những người đứng phía trước, bởi vì không có cây che, bị nắng sớm chiếu vào có chút không mở mắt được, chỉ có thể hơi cúi đầu nhìn mặt đất, tránh nhìn thẳng mặt trời, trên mặt đều có một tia không kiên nhẫn.

Cách đó không xa có hai người được đứng dưới gốc cây, nhàn tản nhìn thiếu nữ đứng dưới quốc kì, trong đó có một thiếu niên đầu đinh cười một tiếng, thừa dịp chủ nhiệm giáo dục không chú ý, lấy khuỷu tay đụng đụng nam sinh bên cạnh: "Quân ca, cậu nói Văn Ải lớp chúng ta, lần này nói cam đoan, có thể kiên trì được bao lâu? Hay là chúng ta cược một chút đi?"

Nam sinh dáng người cao ngất đứng bên cạnh hắn, sống lưng thẳng tắp, đứng thẳng, áo khoác đồng phục kéo lên hai phần ba, lộ ra nút thứ hai của áo sơ mi bên trong, cổ áo ngay ngắn chỉnh tề, không có lấy một cái nếp nhăn.

Bị nam sinh đầu đinh đụng như vậy, cậu lười biếng liếc mặt nhìn hắn, không nói gì, lại quay đầu nhìn Văn Ải, nhìn đến cô giống như đã đọc đến phần cuối cùng, tốc độ có chút nhanh hơn, ngữ khí cũng trở nên gấp gáp.

"Hi vọng mọi người có thể cổ vũ cho em."

Sau khi đọc xong, cô hướng về phía dưới bục cúi người thật thấp, khi ngẩng đầu lên, mặt mày tươi tắn, cười thật vui vẻ, tựa hồ vừa rồi không phải là đọc bản kiểm điểm, mà là bài phát biểu tranh cử tổng thống. Chủ nhiệm giáo dục vốn đã nguôi giận, nhìn đến dáng vẻ này, lại tức đến trừng mắt: "Văn Ải! Em nghiêm túc một chút cho thầy! Nghiêm túc nghĩ lại em đến cùng đã làm sai cái gì!"

Micro bên miệng Văn Ải còn chưa tắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một tiếng, nhưng mọi người đều nghe được: "Em làm sai, chính là không cẩn thận để thầy thấy được máy MP4 , còn bị thầy tịch thu..."

Học sinh phía dưới chớp chớp mắt, sau đó phá ra cười, có nam sinh còn huýt sao với cô: "Ải tỷ uy vũ!"

Lục Cẩn Quân có chút không thể nghe tiếp, mím khoé môi, thừa dịp thầy chủ nhiệm đang bùng nổ phía trước, hơi vân vê tay áo, sau đó bước tới, ở bên tai chủ nhiệm thấp giọng nói: " Chủ nhiệm Lưu, kế tiếp là em lên phát biểu đúng không ạ?"

Chủ nhiệm giáo dục đang phát hoả, nghe sau lưng có người gọi thì trợn mắt quay đầu lại. Nhìn thấy Lục Cẩn Quân cao lớn đứng ở bên cạnh, sắc mặt nhàn nhạt nhìn mình, ông mới hoà hoãn biểu cảm: " A, Cẩn Quân... Em chờ một chút, thầy phải giáo huấn em ấy một chút."

Ông quay đầu, lại tiếp tục chống nạnh trung khí mười phần mà quát Văn Ải:

"Nghĩ cũng đừng nghĩ thầy trả MP4 cho em! Trước khi tốt nghiệp nó đều sẽ ở chỗ thầy!"

Văn Ải vốn đang dựa vào cột cờ, lười biếng đưa một tay xoa thái dương, nghe thế lập tức đứng thẳng dậy, trên mặt có chút tức giận vì bị lừa gạt: "Chủ nhiệm Lưu, thầy nói lần này em làm bản kiểm điểm liền đem máy MP4 trả cho em! Vừa rồi em đọc kiểm điểm dưới quốc kỳ cũng đã làm, làm người nói được phải làm được..."

"Em thực sự là dưới quốc kì đọc bản kiểm điểm sao? A? Mỗi nửa tháng một lần lên đọc bản kiểm điểm em không thấy phiền sao? Nói được thì làm được? Em mới vừa rồi lại đọc kiểm điểm một lần chính là nói được làm được hay sao?"

Nhìn hai người không ai nhường ai, lại sắp phát sinh xung đột kịch liệt, Lục Cẩn Quân thở dài một hơi, nâng tay ý bảo với thầy chủ nhiệm :"Chủ nhiệm Lưu, còn 10 phút nữa là phải vào học."

Chủ nhiệm giáo dục nghe được lời cậu nói, vốn định vén tay áo tiếp tục quát mắng liền vung tay, mắt hướng cậu nói: "Em nhanh đi, tranh thủ thời gian."

Lục Cẩn Quân gật gật đầu, nâng chân bước lên bục, phía trên Văn Ải cũng đang bước xuống dưới, hai người trên bậc thang chạm mặt nhau.

Lúc cậu ngẩng đầu lên, cô cũng đang cúi đầu xuống, tóc đuôi ngựa dài lệch qua một bên, rũ đến phía trước mặt, những sợi tóc mai cũng theo gió tung bay.

Cô cầm micro trong tay đưa ra trước mặt, thân thể vừa vặn che khuất mặt trời trên đỉnh đầu, làm cho Lục Cẩn Quân trong mắt bỗng cảm giác mơ hồ, có chút không thích ứng được với bóng tối bất thình lình khi Văn Ải cúi người.

Cậu trầm mặc một hồi, mới nhẹ mím môi, tiếp nhận micro trong tay cô. Ở lúc hai người đi ngang qua, cậu nghe được âm thanh thanh thuý cười khẽ bên tai: "Cố lên a, hội trưởng đại nhân."

Lục Cẩn Quân hơi dừng lại, nhìn cánh tay hai người bởi vì cậu vừa bước lên một chút mà chạm nhau, lại rất nhanh tách ra. Khoảng cách của hai người có chút gần, cậu thậm chí có thể ngửi được hương thơm từ người của cô, khiến cậu bởi vì vừa nghe được lời nói của Văn Ải mà chậm rãi dâng lên chút không tự nhiên.

Cậu rất nhanh liền khôi phục lại, mặt không gợn sóng đi lên, cầm micro đọc tốt những gì đã học thuộc. Cậu một bên đọc, một bên còn có thể nghe được âm thanh của hai người phía sau.

"Em vậy mà còn đang nhai kẹo cao su? Em cuối cùng có thể hay không đoan chính một chút? Đây là dáng vẻ kiểm điểm bản thân sao? Mau nhả ra cho thầy!"

"Em nhả ở nơi nào đó? Thùng rác phía bên kia!"

"Thầy nói cho em biết, em hôm nay phải mời phụ huynh đến, đừng nói cái gì mà bận đi công tác không có thời gian, thầy nghi ngờ số điện thoại phụ huynh của em đều là giả!"

Chủ nhiệm nói xong câu cuối cùng, cơ hồ là đã vỡ giọng, Lục Cẩn Quân đưa lưng về phía thầy, cũng có thể tượng tưởng được trên mặt ông hiện giờ là biểu cảm như thế nào.

"Chủ nhiệm, em thực sự không lừa thầy. Ba em quanh năm suốt tháng thời gian ở nhà không vượt quá 60 ngày. Tính ra thời gian so với dì cả của em đến còn ít hơn..." Văn Ải giọng nói đều không chút để ý, không có chút đáng tin nào.

"Thầy mặc kệ dì cả hay dì hai của em đến bao lâu! Vậy mẹ em đâu? Để mẹ em đến!" Chủ nhiệm giáo dục cũng không chút nào né tránh.

"Mẹ em..." Hai người dường như đi xa rồi, Lục Cẩn Quân không nghe được lời của cô, cậu dừng một chút, nhấc mắt nhìn mọi người. Mọi người cảm thấy cậu dừng chỗ này cũng vừa đúng, liền vô thức vỗ tay.

Lục Cẩn Quân: "..."

Cũng không phải lãnh đạo nói chuyện.

Cậu không yên lòng nên cấp tốc kết thúc phát biểu ngay lúc này, lúc đi xuống, hướng hai người đi xa nhìn một chút. Mơ hồ có thể nhìn đến giáo dục chủ nhiệm cầm tờ giấy trong tay vỗ ót Văn Ải, sau đó hai người cùng nhau quẹo vào toà nhà dạy học.

Lục Cẩn Quân khẽ cười một tiếng, không cần xem, cậu cũng có thể biết, giờ phút này cô khẳng định là đang che cái ót, ánh mắt tức giận liếc chủ nhiệm giáo dục, răng kẽ cắn môi, bộ dáng khó chịu nhưng lại không dám đùa giỡn. Tựa hồ như một con mèo nhỏ, bị sợi len quấn quanh mà giương nanh múa vuốt phát giận.

Truyện được đăng tại Facebook, Wattpad và WordPress "Xuân Thiên Vạn Dặm Mai Hoa"

Trở lại phòng học, chuông vào lớp cũng vừa vặn vang lên, Lục Cẩn Quân trở về chỗ ngồi của mình, nghe được hai nữ sinh đi qua oán giận: "Vốn muốn đi nhà vệ sinh, bây giờ thời gian đều không có."

"Đều do Văn Ải, làm ầm ĩ không dứt, mình đều bị phơi nắng sắp chết." Một nữ sinh khác cũng góp lời.

Lục Cẩn Quân nhìn bóng lưng của họ, thần sắc không đổi, tiếp theo tầm mắt dời đến ví trị trống rỗng trước mặt.

Trên bàn chồng sách cao cao, làm cho Văn Ải mỗi khi nằm sấp ở nơi đó, giáo viên trên bục giảng đều không thấy rõ cô ngủ. Trong ngăn kéo nhồi vào bài kiểm tra, tùy ý gấp , rất mới, vừa nhìn liền biết không có mở ra xem qua. Bên cạnh rất nhanh cũng có người ngồi xuống, là nam sinh đầu đinh cùng đứng dưới sân ban nãy, hắn lấy hai bình nước trong túi ra, đem một chai ném lên không trung, Lục Cẩn Quân giương mi, vươn tay rất nhanh tiếp được kia bình nước.

"Lần sau có thể hay không bình thường một chút cho mình nhờ?" Cậu đem bình nước khoáng còn lạnh để lên bàn, quay đầu lườm Đổng Ti Sâm một cái. Đổng Ti Sâm ha ha nở nụ cười: "Cuộc sống chính là cần niềm vui nhỏ như này, nếu mỗi ngày đều như cũ, thật nhàm chán." Hắn ngửa đầu ừng ực uống mấy ngụm nước, đưa tay áo lau miệng, "Giống Ải tỷ của chúng ta, mỗi ngày sinh hoạt nhiều vẻ nhiều màu..."

Hắn dừng một chút, giơ giơ cằm hướng vị trí của Văn Ải chỉ, mới phát hiện cô không ở nơi đó: "Thế nào còn chưa trở về? Lại bị lão Lưu bắt đi xử phạt đứng?"

Lục Cẩn Quân đã mở sách vở ra, ngón tay chậm rãi xoay xoay bút trong tay, không nói gì.

Giáo viên Lịch sử giảng bài máy móc, bọn họ là học sinh khoa Lý, nghe giảng không có cảm giác gì cả, có vài người vụng trộm đem đề lý hoá sinh ra làm. Nếu là bình thường, vị giáo viên lịch sử béo lùn này đều là mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Nhưng mà hôm nay cũng không biết là như thế nào, giảng giảng, đột nhiên đã đem sách đập xuống bàn, doạ học trò phía dưới giật nảy.

"Các em một đám đang học lịch sử mà trên mặt bàn đều để cái gì thế kia? A?" Giáo viên lịch sử nâng nâng mắt kính, bộ dáng tức giận đến không ổn.

Phía dưới đều lặng im không tiếng động, Lục Cẩn Quân chậm rãi dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ mặt bàn một chút, chờ đợi đợt sóng trách cứ giáo viên này qua đi. Đột nhiên, trên tay cậu động động, nhìn đến cửa sau phòng học có một bóng dáng quen thuộc đi tới.

"Báo cáo!" Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên ở cửa.

Cậu hơi hơi nhíu nhíu mày, nhìn giáo viên lịch sử đang nổi nóng quay mạnh đầu nhìn thiếu nữ.

_________________

Editor: Chương 1 dài hơn 2200 từ, mình edit tận 4 tiếng. Có chỗ nào mình edit chưa tốt mọi người nhớ góp ý nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro