CHƯƠNG 1: GIAO DỊCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô... Dung Nghi?- Người con trai cao lớn trước mặt Úc Dung Nghi đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, bàn tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt xinh đẹp trong suốt của cô, đầy khiêu khích.

Trong mắt Dung Nghi bây giờ tràn ngập sự sợ hãi, cô nhanh chóng lùi người xuống, chối bỏ bàn tay hư hỏng kia chạm vào mặt cô , nói: - Không phải... Dung Nghi.. không...

-A.. ra là ông ta chưa nói với cô à? Tôi chỉ nói một lần nghe cho rõ.- Cố Nham Tần tiến gần về phía Dung Nghi, dùng hsi tay ôm chặt lấy eo cô, kéo sát gần vào lồng ngực anh:-Cha cô, đã bán cô cho...

- Không... tại sao lại.... có thể đem tôi ra giao dịch? - Vừa cắt lời của Cố Nham Tần, Dung Nghi vừa ức chế cựa quậy muốn thoát khỏi vòng tay của anh, gương mặt cô đã nhanh chóng đày mồ hôi nhưng vẩn vô ích.

  Cố Nham Tần cao lớn hơn cô gấp nhìu lần, chỉ cần dùng chút sức đã ôm gọn cô vào lòng.- Em được mua với giá khá đắt đấy, cho nên đừng chống cự, tôi không muốn phải ra tay với em.

-Nham Tần, em có thể buông cô ấy ra được rồi.- Cố Nham Tuấn mang sắc mặt không được tốt tiến lại, đưa tay kèo Dung Nghi về phía mình, và hết sức nhẹ nhàng ôm lấy cô, thở dài nhìn bộ dạng suy sụp của cô mà trong lòng đau nhói.

-Nham... Nham Tuấn...- Úc Dung Nghi mệt mỏi ôm chặt lấy thân thể cường tráng của Cố Nham Tuấn, dụi đầu vào ngực anh.

-Anh à, chỉ là nữ nhân thôi không càn phải nỗi giận như thế.- Nham Tần đưa tay lên phủi, sau đó cười với nét mặt bỡn cợt vô cùng khó coi, nói tiếp:- Em chỉ muốn chào hỏi cô ta, ôm một cái không ngờ là anh khó chịu đến vậy, ha.

 

  Cố Nham Tuấn nhìn Cố Nham Tần, dù biết việc anh làm bây giờ có thể ảnh hưởng đến tám lý em trai, nhưng thật sự anh không còn cách nào khác. Bảo vệ được người con gái này là điều duy nhất khiến anh hạnh phúc.

  -Anh, anh còn nhớ không? Ba năm trước, Hiên Nhi đã rời bỏ em, lúc đó ba mẹ đã như thế nào? Ai bắt cô ấy hướng chịu nỗi đau? Tự miệng nói ra câu cô ấy muốn em tránh ra khỏi cuộc đời cô ấy.... nhưng bây giờ anh lại mua cả một nữ nhân tầm thường không danh tiếng này về nhà. Thật sự ganh tị.- Cố Nham Tần vuốt mái tóc đen quyến rủ của mình, đưa khuôn mặt đầy vẻ khiêu ngạo lên cao, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Cố Nham Tuấn, nói tiếp:- Dù sao cô ta vẵn là người của anh, em sẽ không xen vào chuyện của anh và cô ta. Nhưng Anh nên nhớ, Cố Nhược Bác cho anh đem nữ nhân này về nhà là có mục đích.

  Cố Nham Tuấn không nói gì nhìn Cố Nham Tần đi khuất, sau đó nhẹ nhàng bế Úc Dung Nghi lên, anh thở dài đôi đồng tử kiên cuòng nhìn vào khuôn mặt Dung Nghi, trong thân tâm đầy bồn chồn.- Dung Nghi, em đừng lo, anh sẽ bảo vệ em dù sao đi chăng nữa.

 

                                                         ☆☆☆☆

Cố Nham Tần vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đó về nhà, anh đút hai tay vào túi quần,  tia mắt nhìn xung quanh, sau đó dừng lại tại một điểm.

Trước mặt Cố Nham Tầm là một nam nhân có vóc dáng cao, dù gầy gò nhưng vẫn toát ra vẻ cao quý thu hút người nhìn. Nam nhân đó mặc một chiếc áo len mỏng màu đen, cổ cao. Cố Nhược ngước mặt lên, anh nghiêng đầu nhìn Cố Nham Tần, nói : - Tần, có chuyện gì?

- A.. - lời nói của Cố Nhược thốt ra rất bình thuờng, nhưng thật ra khi nghe trực tiếp thì không hề bình thuờng, có lẽ cũng vì lý do này, mà cho dù đã sống với anh ta suốt 10 năm, Cố Nham Tần vẫn không thể có thái độ bình tĩnh để nói chuyện với nam nhân này. Cố Nhược là bác của Cố Nham Tần và Cố Nham Tuấn, và hơn hai anh em họ khoảng 6 tuổi.Khi nhìn vào Cố Nhược, sức hút mãnh liệt đó của anh, thì người ta không thể không tò mò về sự bí ẩn đó. Không ai trong gia đình này không kính trọng Cố Nhược, cho dù anh đã chưa từng kích động tới họ.

- Nham Tần, Nham Tuấn đâu? - Cố Nhược đứng dậy từ ghế lớn, đưa tay lên vuốt lại mái tóc màu đen ánh của mình, sau đó dùng đôi đồng tử màu xanh đục nhìn Nham Tần

Vốn đã quen với gương mặt lãnh đạm, uy quyền này của Cố Nhược, Cố Nham Tần thở dài tiến lại phía ghế lớn, ngồi xuống, nói: - Bác Nhược, chuyện này đến bác cũng biết rồi hay sao?

Cố Nhược gật nhẹ đầu, miệng hơi cong lên một đường quyến rũ, anh ngồi xuống ghế, thoải mái ngả người xuống, sau đó trả lời, giọng có chút mệt mõi : - Ta không vô tâm đến thế đâu, Nham Tần. Ta chỉ là hơi bất ngờ, không biết là.. nữ nhân của Nham Tuấn, thú vị như thế nào.

- Bác, cháu có thể hỏi một câu hay không? - Cố Nham Tần hơi cúi mặt, chờ câu trả lời từ Cố Nhược.

- Không. - Cố Nhược nói xong, hơi nghiêng đầu nhìn Cố Nham Tần, cười nhẹ, sau đó đi gần lại phía anh, đưa bàn tay chạm nhẹ vào tóc của Cố Nham Tần, nói tiếp: - Bây giờ chưa phải lúc.

Cố Nham Tần vẫn không ngước đầu nhìn Cố Nhược, anh cũng đã đoán trước được, cho nên không nói gì thêm. Trong lòng thì được làm cho nhẹ nhàng một chút, không còn quá khó chịu như ban đầu nữa.

- A.. hai người lại đang làm cái gì đây? - Nhìn thấy cảnh tượng hai người đàn ông đang nhìn nhau cái kiểu phàm qua không được bình thuờng đó, Cố Mặc Hy không khỏi không kêu lên, người mềm như sợi bún uốn qua uốn lại. - Nham Tần à, anh tính làm gì ông ngoại Cố Nhược của em thế.

- Mặc Hy.. - Cố Nham Tần mặt mày tím tái ức chế nhìn thằng nhóc con đang lải nhải bên cạnh anh, nó lúc nào cũng dính lấy Cố Nhược, hở tí lại bày đủ trò làm mất mặt anh.

- Ông ngoại, anh Tần lại muốn bắt nạt con rồi. - Cố Mặc Hy núp đằng sau người của Cố Nhược, chỉ lò mỗi cái đầu ra, liếc mắt nhìn Cố Nham Tần, nói: - Ông anh, thách anh dám đến gần đây đó.

- Thằng nhóc ! - Cố Nham Tần hùng hổ đi lại, đưa hai tay nhéo hai má phúng phính của Cố Mặc Hy, bẹo lên bẹo xuống đủ kiểu. - Mày dám chọc anh mày, quả là gan đấy.

- Quân tử không chơi trò bẹo má.. áaa, đau quá a - Cố Mặc Hy bị nhéo cho tới hai má đỏ ửng lên, sau đó ngồi xuống ghế, ôm chặt lấy Cố Nhược, khóc ầm lên.

Cố Nhược cười cười, đưa bàn tay nâng khuôn mặt đáng yêu của Cố Mặc Hy lên, buông lời nói thật nhẹ nhàng: - Ông ngoại sẽ phạt anh, có được không?

Cố Mặc Hy là bị điểm này của Cố Nhược thu hút, không những sức hút của Cố Nhược là sự bí ẩn lãnh đạm, mà anh còn rất ấm áp và dịu dàng. Nó bám dính lấy Cố Nhược, trong nhà này không có ai là thấy lạ nữa.

Cố Nhược ôm lấy Mặc Hy, không quên nhìn qua phía Cố Nham Tần, nói một câu: - Chiều nay, cháu không được vắng mặt, Nham Tần.

Cố Nham Tần đứng dậy, bỏ tay vào túi quần, anh thở dài. Trong đáy mắt của Cố Nham Tần lúc này, mãnh liệt một màu của bi thương.

☆☆☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro