Chap 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Con đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa Seobie? - Umma cậu đột nhiên hỏi khi cậu đang giúp bà dọn bàn ăn ngoài trời và JunHyung đang cùng appa cậu vui vẻ nướng thịt ở gần đó.

Umma và appa anh còn chưa đến.

- Con mới 25 tuổi thôi mà umma. - Cậu tròn mắt nhìn umma mình, khi không lại nhắc đến chuyện này.

- Uwh! Umma biết, với bọn con thì còn quá sớm, nhưng lúc bằng tuổi con bây giờ, umma đang mang thai KyoSeob đấy.

Không đếm xỉa đến vẻ sững sốt của cậu, bà Yang vẫn vui vẻ nói.

- Nhưng đó là ngày xưa rồi, umma bây giờ đâu cần phải như thế, chỉ yêu nhau là đủ rồi.

Cậu phụng phịu với mẹ mình, nhưng ánh mắt lại nhìn JunHyung thật ấm áp.

- Có thật là đủ không?

Bà nheo mắt nhìn con trai mình, khóe mi đẹp lóe lên những tia tinh nghịch.

- Con không muốn giữ JunHyung cho riêng mình sao? Không muốn cậu ấy ở bên con cả đời sao? Cứ như vậy mãi được ah? JunHyung có tướng đào hoa lắm nhé, nhìn mà xem khối cô xin chết vì nó. Ai da! Không ổn đâu.

YoSeob sững người, hết ngơ ngẩn nhìn mẹ mình rồi lại quay qua nhìn JunHyung. Quả thật cũng có chút bất an. Đâu phải cậu không biết, King của Midnight được nhiều người ngưỡng mộ như thế nào.

Thế nhưng cậu vẫn cứ nói cứng.

- Mẹ khen JunHyung làm gì? Con trai mẹ không đẹp chắc. Người muốn chết vì con đâu có thiếu. Anh ấy mà bỏ con thì anh ấy quá ngốc rồi. - Giọng cậu đã có chút bực bội.

Yang phu nhân cười nhẹ, hào hứng nhìn cảnh con trai mình bối rối, bà làm bộ bình thản, nói một cách tỉnh rụi.

- Thì mẹ đâu có nói con không đẹp. Hai đứa đều đẹp, xứng với nhau như một cặp trời sinh ấy, không còn ai có thể hợp hơn được. Nếu hai đứa lấy nhau thì còn gì bằng, chứ để lâu, nếu có bề gì thì... chậc... tiếc lắm...... Seobie ah! Người ta có câu: Lấy chồng phải lấy liền tay. Chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha.

Lông mày YoSeob xoăn tít lại, cậu bỏ chồng đĩa xuống bàn, khẽ lầm bầm.

- Umma! Câu đó phải là lấy vợ chứ! - Nói đoạn chạy đến bên JunHyung, dành việc nướng thịt với appa mình.

Ông Yang bị tranh mất công việc thì lò dò đi đến chỗ vợ, nhìn bà đầy ngạc nhiên.

- Em làm gì mà cười tủm tỉm một mình vậy?

Yang phu nhân vui vẻ nhìn chồng nói.

- Bố nó ah! Chúng ta sắp có con rể rồi.

~~o0o~~

- KiWoon hai người lấy nhau được bao lâu rồi? - Cậu đang ngồi bó gối trong góc shop KiWoon nhìn cặp vợ chồng loay hoay bàn luận về mẫu thiết kế mới.

DongWoon vẫn chú tâm vào bản vẽ, không ngẩng lên mà trả lời cậu.

- 3 năm, từ lúc tốt nghiệp đến nay.

- Sớm thế, cả hai cũng chỉ bằng tuổi tôi. - YoSeob há hốc mồm ra mà nhìn hai cậu bạn.

Bấy giờ cả hai mới chú ý đến cậu, KiKwang nhìn cậu cười cười.

- Sớm sủa gì, lấy nhau để được ở bên nhau nhiều hơn, san sẻ, đỡ đần nhau. Với lại tôi phải giữ Woon dễ thương của tôi lại chứ, không thì cậu ấy bị người khác cuỗm đi mất thì sao?

DongWoon quay sang lườm yêu chồng rồi tủm tỉm cười.

- Có mà Woon phải trói Kwangie lại ý, trăng hoa như Kwangie không trói lại biết đâu lại ra ngoài mèo mỡ vơi đứa nào!

- Làm gì có, Kwangie chỉ yêu mình Woonie thôi. * Mắt cún con long lanh. *

- Woon cũng chỉ yêu mình Kwangie thôi!

- Woon ah!

- Ki ah!

.

.

.

... YoSeob rùng mình, nhìn cái cảnh tình tứ lấp lánh sắc hồng, tim bay loạn xạ ấy mà tự than thầm, sao cậu lại lôi cái chủ đề này ra kia chứ?

-Hai người thôi đi cho. - Cậu rên rĩ nho nhỏ.

KiWoon khinh khỉnh nhìn cậu với ánh mắt hàm ý " thấy người ta hạnh phúc rồi ganh tị sao?".

DongWoon hiểu chuyện hơn thì nhìn cậu dịu dàng.

- YoSeob hyung và JunHyung hyung sắp kết hôn à?

- Đâu..... đâu ai nói đến chuyện đó đâu? - Cậu đội nhiên thấy bối rối, tim đen hình như đã bị bắn trúng thì phải.

Mặc cho cậu cứ chối, cứ lắc đầu, cứ xua tay. KiWoon thì cứ chăm chăm nhìn cậu rồi bấm nhau cười khúc khích, ánh mắt vui thích như muốn nói "Có gì mà phải chối, bọn này biết tỏng cả rồi".

Cuối cùng thì YoSeob cũng bất lực thở dài, lí nhí nói trong miệng.

- Thì cũng có ý đó, nhưng không biết JunHyung nghĩ sao? Biết đâu anh ấy không thích.

KiWoon bỗng lăn ra cười ngặt nghẽo. DongWoon cũng cười nhưng nhẹ nhàng hơn rồi cậu ta đứng dậy đi vào phía trong cửa hàng, để lại YoSeob ngồi đó, sượng trân nhìn KiKwang quằn quại vì cười.

- YoSeob ah! Cậu xem nè.

DongWoon lôi ra một chiếc măng tô trắng khá dài nhưng cộc tay, trông vừa sang trọng vừa có chút phong trần mạnh mẽ, quả thật rất hợp.....hợp với một ai đó.

YoSeob ngỡ ngàng hỏi.

- Đây là..........

- Hyung nhớ bộ vest trắng chúng em may cho hyung khi lần đầu JunHyung hyung dẫn hyung đến đây chứ? - DongWoon mỉm cười thật hiền.

YoSeob thộn mặt ra gục gặc cái đầu.

- Hyung nhớ những lời JunHyung hyung nói lúc đó chứ?

KiKwang choàng tay qua vai "vợ" tiếp lờ.

- Nhớ. - YoSeob khe khẽ trả lời, hai gò má có chút ửng hồng.

DongWoon dịu dàng nắm lấy tay cậu, nói bằng giọng chắc chắn nhất.

- JunHyung hyung là người rất chân thật, hyung ấy chỉ nói như vậy khi đã nguyện ý ở bên hyung suốt đời. Tuyệt đối không phải là một lời đùa cợt, tán tỉnh. Làm bạn của hyung ấy bao lâu nay, bọn em biết. Vậy nên hyung cũng hãy tin tưởng hyung ấy.

KiKwang chỉ vào chiếc áo rồi chân thành nhìn cậu.

- Chiếc áo này là cùng một cắp với bộ vest của cậu lúc đó. Bọn tôi đã bảo là sẽ thiết kế chúng cho lễ cưới của hai người mà.

YoSeob lại thẫn người ra nhìn KiWoon, mãi một lúc sau cả hai mới nghe cậu tự lẩm bẩm vơi chính mình.

- Lúc đó còn chưa yêu nhau, có lẽ chưa phải là lời cầu hôn chính thức.

KiWoon méo mặt, nhún vai nhìn nhau cười buồn, nhưng sau đó lại toét miệng cười khi cậu đứng bật dậy, hô lớn thật quyết tâm.

- Được rồi, hyung sẽ cầu hôn con bò đó.

Nói đoạn phóng ào đi mất sau khi quay lại nhắn với KiWoon.

- Đừng nói gì với JunHyung đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro