Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng Caffeine...

7h tối...

- Seobie ah! Em nhớ nơi này chứ? - JunHyung mỉm cười, dịu dàng hỏi.

Quên sao được, đây là nơi đầu tiên họ đến khi chính thức hẹn hò. Nhà hàng đẹp,không gian thoáng, thức ăn ngon và âm nhạc êm dịu. Caffeine vẫn luôn là nhà hàng ưa thích nhất của cậu. Vậy ra đây chính là nơi bắt đầu, cũng chính là nơi kết thúc mối quan hệ của họ sao?

Hôm nay nhà hàng thật vắng vẻ, Yong JunHyung ,anh thật khéo chọn đấy! YoSeob thở dài rồi khe khẽ gật đầu.

- Anh có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, không cần phải giấu diếm nữa đâu, em nghĩ anh cũng khổ tâm nhiều rồi!

Cậu muốn kết thúc mọi việc thật nhanh, nỗi đau âm ĩ này như một liều thuốc độc.

JunHyung chột dạ.

JunHyung's pov

Eh! Seobie biết mình đang định làm gì sao? Thế này thì làm sao thú vị được nữa. Nhưng em ấy có vẻ sốt ruột, có lẽ em ấy sẽ đồng ý với mình. Vậy mình sẽ không để em phải chờ đợi thêm nữa, Seobie àh, làm "vợ" anh nhé!

End JunHyung's pov

Mừng rỡ với ý nghĩ của mình, JunHyung lần tay vào túi áo, nhưng cái hộp bọc nhung, nho nhỏ, màu đỏ, nó đâu rồi. Anh nhớ là đã cẩn thận bỏ nó vào đây trước khi đi mà. Đừng nói là anh đánh mất nó nhé, không thể nào đâu, không bao giờ! Anh cuống quýt đứng dậy lục khắp túi, vừa loay hoay lục lọi, vừa trấn an cậu

- Seobie àh! Đợi anh một chút nhé, anh không nhớ là để nó ở đâu nữa, anh chắc là có đem theo mà, đợi chút thôi...

Điện thoại của anh nhấp nháy, dòng chữ JunSung hiện lên trên màn hình khiến anh mừng rơn, chộp lấy cái điện hoại, anh reo lên.

- Sungie àh!

YoSeob nhíu mày nhìn cái mặt hớn hở của JunHyung, anh đang gọi tên ai mà nghe ngọt ngào vậy?Còn có vẽ rất mừng rỡ nữa, đó là người tình của anh sao? Sau khi hôn cho cái điện thoại một cái chụt, anh quay sang nói với cậu.

- Đợi anh một chút nữa thôi... - Nói rồi hớn hở chạy ra khỏi nhà hàng, không kịp để ý đến gương mặt buồn bã của cậu.

~~o0o~~

- Hyung có bị gì không vậy? Đi cầu hôn con nguời ta mà để quên nhẫn ở nhà. May mà hyung còn có đứa em trai này - JunSung ngán ngẫm nhìn anh trai mình đang rối rít ôm lấy cái hộp nhẫn nhỏ xíu mà xuýt xoa.

JunHyung đang vui nên không thèm chấp cái sự láo lếu của thằng em, anh nhìn hắn đầy cảm kích

- JunSung àh! Cảm ơn mày, hyung cứ tưởng mình làm mất rồi chứ.Cảm ơn mày, hyung yêu mày quá!

Anh kéo nó lại ôm thật chặt, gần hai mươi mấy năm trong đời, lần đầu tiên anh thấy thật may mắn khi có nó làm em trai.

Trên hành lang nhà hàng, sau những ô của kính có một người đang rơi nước mắt vì cảnh tượng hạnh phúc kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro