Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bẹp"

Có cái gì đó ấn vào mội ả thật mạnh, ấm nhưng to bè lại thô ráp, không giống như đôi môi của cậu.

Anh áp cả bàn tay vào mặt ả, đẩy ả xa khỏi cậu, tay còn lại vòng ra sau kéo đầu cậu lại, hôn mãnh liệt.

Hara ti hí mở mắt ra, đập vào mắt ả là cảnh anh đang hôn cậu say đắm.

Ả tức tối, quơ tay chân loạn xạ, cố đánh vào người anh nhưng chẳng thể nào với tới.

Dứt mình ra khỏi nụ hôn, anh ấn cậu ngồi xuống giường. Quay lại xốc Hara lên vai, anh vứt ả ra dãy hành lang rồi đóng sầm cửa lại mặt cho ả thét gào.

- Anh...anh đang làm gì vậy? - Cậu tròn mắt hỏi khi thấy anh đang cởi áo ra một cách thô bạo.

- Phạt em! - Anh buông một câu gọn lỏn rồi trườn người lên, chống hai tay phía trên cậu.

- Vì cái gì cơ chứ? .

- Vì dám quyến rũ người khác trước mặt anh. - Chất giọng khan đục đáng sợ nhất mà cậu biết.

YoSeob hốt hoảng định chui người vào chăn mà trốn thì hai tay đã bị anh túm lại kéo ngược phía trên đầu. Cướp lấy đôi môi cậu, anh bực bội ngấu nghiến khiến nó phải sưng lên vì ma sát. Buồng phổi cậu bỏng rát, muốn la nhưng chẳng thể la, anh còn chẳng để cậu thở nữa là.

Dấu hôn lại được đóng lên khắp người cậu, phủ đè lên cả những dấu từ tối qua còn chưa kịp chuyển màu.

Không chỉ hôn mà anh còn cắn, vết cắn bạo liệt đỏ hằn trên ngực trái.

- Anh điên ah? Có biết đau không hả? Làm gì mà cắn chứ? - Cậu la bãi hãi vì đau.

- Anh đóng dấu em! - Anh trả lời một cách thản nhiên rồi chồm lên đoạt môi cậu lần nữa.

Cột tay cậu lại bằng chính chiếc áo của anh. Tay anh lần mò xuống khóa quần, cậu quẫy đạp từ chối. Giữ chặt chân cậu bằng cả hai tay, anh kéo chiếc zip xuống bằng miệng.

- Đừng..... nói là nữa nha...! - Cậu hốt hoảng la làng.

- Vậy chứ em nghĩ sao hả baby? - Anh kéo tuột cả trong lẫn ngoài xuống tận đầu gối.

Cậu lắc đầu quầy quậy, anh mặc kệ, cứ xốc hông cậu lên. Anh chuẩn bị tiến vào thì chợt nghe tiếng cậu thút thít.

- Đừng mà....đau...đau lắm...

Anh hơi khựng người lại, khóe mi cậu ngấn lệ. Cúi người xuống xem xét, anh nhận ra, cái lỗ nhỏ đã đỏ ửng, hơi sưng lên, trầy xước và có chút rớm máu. Chỗ của cậu chật vậy, tối qua lại phải đấu đến mấy trận cậu trầy xước như vậy cũng là lẽ tất nhiên. Ấy vậy mà anh không để ý, suýt nữa thì..... Anh thả chân cậu xuống, tháo chiêc áo ra rồi nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

- Anh xin lỗi YoSeob ah!

Cậu bực bội xô anh ra, gằn giọng hỏi:

- Lỗi phải cái gì? Nói tôi nghe, sao lại phạt tôi?

- Thì anh nói rồi...! - Anh nhăn nhó khổ sở - .....cái tội dám quyến rũ cô ta trước mặt anh.

- Điên ah! - Cậu cáu kỉnh

- Tôi mà thèm quyến rũ cô ta? Chẳng qua thấy ghét quá thì chọc chơi thôi! Cô ta dám kêu tôi thua kém cô ta. Anh về mà dạy dỗ lại bạn gái đi.Ah..... - Cậu vỗ tay cái bốp - Quên mất anh yêu cô ta, anh ghen chư gì? - Tự dưng cậu thấy bực thêm - Xin lỗi không cố ý đâu, tại cô ta quá mê trai thôi! - Cậu cay đắng mỉa mai.

- Anh không yêu cô ta. - Anh lạnh lùng nói.

-Gì cơ? Khó tin quá, không yêu mà ghen ah? Lại còn trút giận lên tôi nữa. - Cậu trề môi dè bĩu.

- Anh không yêu cô ta! - Anh lặp lại một cách chắc chắn.

-Vậy mắc mớ gì nổi giận với tôi? - Cậu phồng mang trợn má.

- Vì anh yêu em. - Anh mỉm cười dịu dàng.

- Vì thế mà anh giám......hả?..... Vì sao cơ? -Cậu giật mình kinh ngạc.

Anh áp hai tay vào má cậu, nhìn sâu vào đôi mắt đang mở to kinh ngạc. Lặp lại một cách chắc chắn.

- Anh yêu em.

YoSeob cứ thế mà trợn mắt lên mà nhìn, cứ như thể anh là người ngoài hành tinh vậy.

- Em không tin àh? - Mặt anh xịu xuống.

Cậu lắc lắc cái đầu, miệng còn không khép lại được.

- Em muốn thử không? - Anh mỉm cười gian xảo.

- Thử...... - Cậu tỉnh người ra

- ......thử cái gì? Lại thử nửa á? Bây giờ á? - Cậu hoảng sợ giật lùi, co người lại trong góc giường.

Anh thích thú cười xòa, vội kéo cậu lại, vò rối mái tóc mềm.

- YoSeob đen tối! Đầu óc em chỉ nghĩ được đến thế thôi ah! Anh chỉ muốn làm cho em tin là anh yêu em thôi mà!

- Anh yêu tôi? Làm sao mà......

Cậu định hỏi anh, làm sao mà chỉ qua một đêm anh lại có thể yêu cậu. Anh có biết gì về cậu đâu?

Cậu không tin vào thứ tình yêu chớp nhoáng ấy. Nhưng anh thì tin.

Anh chặn cậu lại bằng một nụ hôn nhẹ.

- Ngốc như em có nói cũng không hiểu, cứ tin anh đi, anh sẽ chứng minh cho em thấy. Anh yêu em! - Anh cụng đầu vào trán cậu rồi từ tốn mặc lại quần áo cho cả hai.

Cậu vẫn chưa hết ngạc nhiên, không tin được con người bạo lực tối qua và anh của sáng nay lại là một người. Nên chỉ biết nín lặng nhìn anh cho đến khi anh dìu cậu ra khỏi phòng.

Cửa phòng bật mở, Hara lao vào như một con thú điên. Anh nhẹ nhàng kéo cậu qua một bên né tránh khiến Hara mất đà mà ngã lăn quay trên sàn nhà. Cả hai vội vàng đi ra rồi khóa trái cửa lại.

Vũ trường tới đêm mơi mở cửa, trong lúc đó cứ để ả một mình trong đó gặm nổi ê chề của mình đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro