Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

YoSeob giật mình quay lại nhìn và gần như đứng hình vì những gì mình thấy. Là JunHyung, con bò chết tiệt dám cả gan đè cậu xuống hôm đó. Anh đang ở đây, ở nhà cậu. Sao anh ở nhà cậu?JunHyung đang toe toét cười và tiến về phía cậu.....Sao anh lại tiến về phía cậu?

YoSeob còn chưa kịp xử lý mớ thông tin hỗn độn vừa được tiếp thu vào não thì anh đã xáp ngay đến trước mặt cậu, mặt mày rạng rỡ.

- Em đứng ở đâu vậy? Sao anh tìm mãi không thấy? Em đã đi lại được bình thương rồi kia à! Anh tưởng em còn phải cà nhắc đến mấy hôm nữa cơ. Đêm đó...... - Câu nói không trọn vẹn vì anh bị cậu bịt miệng lại, bằng cả hai bàn tay.

Cậu đay nghiến chân anh bằng mũi giày mình, rít lên bên tai.

- Anh mà dám nói chuyện đó ra tôi sẽ giết anh.

Rồi cậu quay sang nói với DooJooon lúc này đang tròn mắt nhìn cả hai đầy thắc mắc.

- Hôm tước em bị té, đau chân, may mà có anh này giúp đỡ.

- Au....au...ân anh.....ạt ở..... - JunHyung ú ớ kêu, hai tay quơ loạn xạ, cố gỡ tay cậu ra. (đau....đau...chân anh...ngạt thở)

Cậu lườm anh đến rách mắt nhưng cũng phải bỏ tay ra vì cậu đang bịt cả mũi lẫn miệng an, bịt lâu không khéo lại gây án mạng. Cậu đẩy đẩy anh ra xa khỏi DooJoon một đoạn, vừa đi vừa nói lớn, cố tình để DooJoon nghe thấy.

- Anh gì ơi! Hôm trước tôi còn chưa kịp cảm ơn anh nữa, anh vào trong kia đơi một chút, tôi mời anh vài ly rượu.

Xong cậu ẩy anh một cái thật mạnh, lon ton chạy tơi chỗ DooJoon

- Tạm biệt hyung nhé! Em không tiễn hyung được nữa, phải vào tiếp khách rồi.

Cậu quay người định đi vào nhưng DooJoon níu tay cậu lại.

- YoSeob này......  - Định nói gì đó nhưng lại thôi

- ..... ah ! em quen vớii tổng giám đốc Yong JunHyung của JH sao? - DooJoon hất đầu về phía anh.

- Ai cơ? Hắn ta áh! Cái tên ba trợn đó...... - Cậu thấy mình hớ nên vôi ngậm miệng lại, trả lời một cách qua loa.

- Em chỉ tình cờ gặp anh ta thôi, ai biết đâu..... Thôi hyung về nhé, hôm sau em sẽ đến tìm hyung, tam biệt hyung! - Cậu nói nhanh rồi chạy biến ,tránh sự nghi ngờ của DooJooon.  

Tiễn DooJoon về xong, cậu chạy nhanh theo dáng anh đang lững thững trong sân rồi nắm tay mà lôi tuột anh vào một góc vắng trong vườn, tránh tai vách, mạch rừng.

- Sao anh biết tôi ở đây? - Cậu xô anh vào gốc cây, bực bội vì cảm giác bị đeo bám.

- Nhà của chủ tịch Yang, chủ tịch Cube. Tập đoàn giải trí lớn nhất châu Á. Ai ở Seoul này mà không biết cơ chứ? - Anh vẫn đùa cợt như tính cách bình thường của mình.

Có gì đó nghen nghẹn trong cổ họng cậu. Ra anh biết cậu là ai nên đã cố tình tiếp cận cậu, mới nói là yêu cậu. Vậy nên anh mới biết được tên cậu ngay cả khi cậu chưa từng nói. Hạng người này cậu không ưa được, mà đã không ưa thì không cần phải tử tế.

YoSeob đanh mặt, hất hàm hỏi anh một cách trịch thượng.

- Anh muốn cái gì ở tôi?

JunHyung cười cười, trả lời một cách bình thản.

- Anh muốn em.

Cậu cau mày khó chịu.

- Thôi lố bịch đi tổng giám đốc Yong àh! Tôi nói không sai chứ ? Tổng giám đốc của tập đoàn JH.

Vẻ ngạc nhiên thích thú trên mặt anh khiến cậu bực bội, YoSeob vội nói thêm.

- Lúc nãy bạn tôi có nói cho tôi biết. - Cậu hất đầu ra phía cổng, ngụ ý chỉ DooJoon.

Anh ỉu xìu thất vọng nãy giờ cứ tưởng cậu có quan tâm tìm hiểu về anh. Nhưng rồi cũng mau chóng lấy lại phong độ, anh mỉm cười chìa một tay ra trước mặt cậu.

- Chưa tự giới thiệu một cách đường hoàng. Anh là Yong JunHyung, hiện đang là tổng giám đốc của công ty JH.

Cậu đứng khoanh tay lại, thả rơi cánh tay anh trong không khí một cách lạnh lùng.

- Yong tổng àh! Cha tôi là một người công tư rất minh bạch. Anh có tiếp cận tôi thì cũng không giúp ích được gì cho các dự án tiếp theo đâu. Anh nên về công ty chăm chỉ làm việc thì hơn đấy. Mà tôi cũng không nghe cha nói rằng sẽ dự định debut treinee nào mới ..... 

- Em đang nói gì vậy? - Anh cắt ngang lời cậu đầy bực dọc.

- Nói gì anh tự hiểu! - Cậu nghênh mặt nhìn anh.

- Mấy trò sắp đặt, đeo bám rẻ tiền này nhàm chán lắm, xin thôi đi cho.

- Yang YoSeob! - Anh nhếch môi cười nửa miệng.

Thầm than trời cho cái sự suy diễn ngốc nghếch của cậu, sao chẳng thông minh đúng chỗ tí nào.

- Anh không rẻ mạt như em tưởng đâu. Em có là con trai tổng thống anh cũng không thèm quan tâm nhé. Anh yêu em và chỉ có vậy thôi. - Chất giọng trầm khan đầy vững chắc.

- Thật vậy sao? - Cậu cao giọng mỉa mai rồi quay lưng toan bỏ đi.

Không thèm lằng nhằng với những kẻ mình không tin tưởng. Anh giằng tay cậu lại, dồn vào gốc cây, ghim chặt cậu lại bằng than thể mình, Hôn ngấu nghiến bằng tất cả nổi uất ức. Môi anh quấn lấy môi cậu, thô bạo mút mát khiến nó đỏ ửng lên. Chiếc lưỡi tinh quái ra dọc mép môi cố tìm cách lách vào, nhưng chỉ nhận được sự chống đối.

Anh tức tối cắn mạnh vào đôi môi đang mím chặt đến bật máu rồi không chút chần chừ mà sộc lưỡi vào trong khi cậu la lên vì đau. YoSeob khổ sở nhăn mặt, vị máu tanh tưởi sộc lên tận óc cậu. Buồng phổi đau rát gào thét. Cái lưỡi nhỏ xinh thì đang bị kẻ tham lam kia nút đến khô khốc.

Chưa bao giờ cậu thấy khó chịu như vậy khi hôn, cả thân thể cũng sắp lã đi vì mệt. Anh buông cậu ra khi cái thân thể kia mềm dần đi trên vòng tay. Khẽ cau mày khi vệt nước dãi mỏng manh như sợi tơ nối liền cả hai bị cậu cắt đứt không thương tiếc bằng một cái quẹt môi thật mạnh. Cậu cố đẩy anh ra nhưng anh kéo cậu lại, ôm thật chặt để đầu cậu tựa trên vai anh mà thở.

- Em không muốn thử tin anh một lần sao? Hẹn hò với anh đi. Anh sẽ cho em thấy anh yêu em ra sao! - Giọng anh quyện chặt bên tai đầy quyến rũ , mời gọi.  

Và tim cậu đang đáp trả một cách mãnh liệt, nhưng....đã có ai nói vơi bạn chưa?

Rằng Yang YoSeob thực sự rất ngang bướng.

- Tin anh thì tôi không còn là Yang YoSeob nữa. - Mạn sườn anh nhận một cú móc trái hoàn hảo.

Cậu bước qua anh, lạnh lùng đi về phía căn nhà lớn.

- Em......đồ con thỏ......không dám thử một lần sao?......Cho anh một cơ hôi....... - Anh cố ôm mạn sườn thâm tím, nói trong cơn đau tê tái.

Cậu quay lại nhìn kẻ phiền phức một cách hằn học.

- Sợ anh chắc! Muốn thì cứ thử.... để xem anh làm được gì? - Ống quyển anh đau buốt vì bị cậu bồi thêm cú đá.

Đêm đó trong vườn nhà họ Yang, có một vị khách về muộn, ôm thân thể đầy thương tích mà cười ra nước mắt hay nếu bạn muốn nói là vừa khóc vừa cười cũng đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro