Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Tiểu Bác, buổi sáng anh tạm thời có họp, buổi chiều mới có thể quay về Thành phố, chừng ba giờ rưỡi mới đến nơi. ]

[ Tiểu Bác, ngủ rồi à? ]

[ Sắp họp rồi, không thể kịp thời trả lời em. ]

Điện thoại Vương Nhất Bác để ở trong túi đang rung, Bùi Viện gửi liên tiếp ba tin nhắn đến, cậu tựa vào chỗ ngồi mà ngủ nên không nghe thấy.

Tối hôm qua tham gia một bữa tiệc xã giao, rạng sáng mới kết thúc, trời chưa sáng thì đã phải thức dậy rồi vội vã ngồi chuyến đầu tiên của tàu điện ngầm để đến Thành phố Tô Châu. Lên tàu rồi, cậu nghe nhạc êm dịu thì bất giác ngủ mất.

Vương Nhất Bác tỉnh dậy đã là nửa giờ sau, cậu ngẩng đầu nhìn màn hình nhắc nhở đang chuyển động, trả lời: [ Còn ba trạm thì đến. Vừa rồi em ngủ quên. ]

Có lẽ Bùi Viện vẫn còn đang họp, mười phút sau cũng không trả lời cậu.

Vương Nhất Bác tắt màn hình điện thoại di động, xoay mặt nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Cậu và Bùi Viện là người Thành phố Tô Châu, cuối tuần này đã hẹn nhau quay về Thành phố để đặt khách sạn làm tiệc cưới, hôn lễ được định vào giữa tháng.

Đặt khách sạn chẳng qua là chuyện nhân tiện thôi, đúng lúc mượn chuyện này để gặp mặt một lần, đầu năm nay cậu và Bùi Viện đã bắt đầu ở khác nơi, cậu ở Bắc Kinh, Bùi Viện ở Thượng Hải, vào lúc đó hai người đều bận bịu, đã sắp hai tháng không gặp nhau.

Gần tới trưa, Vương Nhất Bác đến trạm.

Mẹ gọi đến hỏi cậu đến trạm hay chưa.

"Mẹ, con vừa xuống xe, còn chưa ra trạm."

"Tiểu Viện đến trạm xe đón con hả?"

"Anh ấy tạm thời có họp, buổi chiều mới đến."

"Sao con không nói sớm, để mẹ bảo cậu của con đến trạm xe đón."

"Không cần đâu, dễ bắt xe lắm ạ."

Lần trở về này không khéo, ba mẹ đều đi đến vùng khác để công tác nên không ở trong nhà. Vương Nhất Bác bắt xe, không quay về nhà mình mà nhập địa chỉ phòng cưới.

Cậu mang theo hai vali lớn, tài xế xuống xe hỗ trợ để vào cốp sau.

Phòng cưới là căn hộ đầy đủ tiện ích, một trong những tòa nhà đắt tiền tại Thành phố.

Bất luận là cậu hay là Bùi Viện, thì cơ hội ở đây cũng không nhiều, một năm không gặp nhau được mười ngày nửa tháng, nhưng Bùi Viện nói ba thành phố đều phải có phòng cưới của bọn họ, còn phải là loại tốt nhất.

Vương Nhất Bác biết hết tất cả mật khẩu của Bùi Viện, cậu đã sớm thuộc lòng rồi.

Đến phòng cưới, Vương Nhất Bác trực tiếp nhập mật khẩu vào phòng, đây là lần đầu tiên cậu đến đây sau khi nhà đã bố trí xong, trước kia Bùi Viện quay video cho cậu xem, tất cả đồ dùng trong nhà đều thêm vào theo sở thích của cậu.

Vương Nhất Bác tìm dép từ tủ giày để thay, cầm lấy điện thoại báo bình an cho Bùi Viện.

Nửa giờ sau, cuộc gọi của Bùi Viện xuất hiện.

Vương Nhất Bác đang sửa sang mấy chiếc hộp, lần này về còn đem theo một vài đồ dùng thường ngày và quần áo của mình cất ở trong phòng cưới, thuận tiện sau này quay về dùng. Buông quần áo trong tay xuống, cầm điện thoại di động rồi đi ra ban công ngắm cảnh để nghe điện thoại.

"Vừa tan họp. Em ăn trưa chưa?"

Giọng nói trầm thấp của Bùi Viện truyền đến.

"Chưa, chờ thu dọn xong mới gọi đồ ăn ngoài." Vương Nhất Bác nằm bò ở trên lan can, nhìn mặt hồ xao động, đột nhiên đổi chủ ý: "Chờ anh đến thì chúng ta đi ra bên ngoài ăn. Hiện tại em không đói."

Trong điện thoại thoáng chốc yên lặng.

Bùi Viện không có cách nào đi ra bên ngoài ăn với cậu được, áy náy nói: "Tiểu Bác à, tuần này anh không trở về được, có một hạng mục xảy ra vấn đề. Một lát nữa anh sẽ gọi đồ ăn ngoài cho em."

Vương Nhất Bác quan tâm nói: "Vấn đề nghiêm trọng không?"

"Ừ, hơi khó một chút."

Anh ta không về được, Vương Nhất Bác không thể nào không hụt hẫng, nhưng bổ túc hạng mục quan trọng, bây giờ Bùi Viện là thành viên của công ty Ngọc Hằng, ngay cả anh ta cũng cảm thấy vấn đề nghiêm trọng, thì chắc hẳn hạng mục đã có lỗ hổng lớn.

Vương Nhất Bác hiểu cho anh ta: "Anh cứ làm việc đi, một mình em đặt khách sạn."

Bùi Viện muốn nói lại thôi, đã nói là quay về đặt khách sạn, rồi đi thử đồ cưới với cậu, nhưng phút cuối cùng thì lỗi hẹn. Mấy năm qua, anh ta chưa để cho cậu hụt hẫng bao giờ cả.

"Xin lỗi, Tiểu Bác."

"Không sao."

Dừng lại mấy giây, Bùi Viện quyết định: "Mấy ngày qua anh phải thức đêm, nếu không thì em đến Thượng Hải đi? Đến phòng làm việc để tăng ca với anh."

Vương Nhất Bác không chút nghĩ ngợi: "Không đến đâu, đặt khách sạn xong thì em về Bắc Kinh. Chờ làm xong hạng mục thì anh đi thăm em đi."

Cậu không đến mức chạy đến công ty anh ta để anh ta bị ảnh hưởng lúc đang sứt đầu mẻ trán. Nếu như là hạng mục cậu phụ trách xảy ra vấn đề, cậu nào có tâm trạng hẹn hò chứ. Suy bụng ta ra bụng người.

Bùi Viện lại trò chuyện với cậu mười mấy phút, cúp điện thoại rồi đặt đồ ăn bên ngoài cho cậu.

Trước kia chuyện đặt đồ ăn bên ngoài đều là chuyện của thư ký, nhưng hôm nay anh ta tự mình đặt đồ ăn.

Đặt mấy món ăn cậu thích xong, Bùi Viện tựa vào lưng ghế ngưng thần chốc lát, kêu thư ký đến, dặn dò thư ký đặt một bộ đồ trang sức kim cương cho Vương Nhất Bác.

Một tiếng sau Vương Nhất Bác ăn món Bùi Viện đặt cho, bên ngoài có thêm một đĩa trái cây.

Cậu vừa ăn vừa chụp hình gửi cho Bùi Viện: [ Mùi vị của thức ăn quán ăn này không tồi. ]

Bùi Viện trả lời: [ Vừa mở không lâu, lần sau quay về thì sang đó ăn với em. ]

Lại hỏi: [ Khi nào em đi xem sảnh tiệc cưới? ]

Vương Nhất Bác: [ Xế chiều hôm nay. ]

Bùi Viện đưa danh thiếp của mấy người phụ trách khách sạn năm sao cho Vương Nhất Bác: [ Em thích phong cách nhà nào thì đặt nhà đó. ]

Vương Nhất Bác thêm bạn từng người phụ trách một, hẹn buổi chiều gặp mặt.

Ông chủ lớn ở phía sau của mấy khách sạn này là cùng một người họ Triệu, là bạn tốt nhiều năm với ba Bùi Viện, Chủ tịch Triệu còn nói nếu phong cách của phòng yến hội không hợp ý của cậu thì có thể vì cậu mà đặc biệt trang trí lại một lần nữa.

Nếu đổi thành cậu của bảy năm trước, còn là một đưa nhỏ chưa hiểu chuyện, dựa vào tính cách theo đuổi mọi chuyện hoàn mỹ, thì thật có khả năng trang phòng tiệc cưới một lần nữa theo như thẩm mỹ của bản thân, khi đó có tiền có sức.

Nhưng hiện tại sẽ không như vậy.

Ba giờ, Vương Nhất Bác đúng hẹn đến khách sạn đầu tiên, tiếp đãi cậu là thư ký của Tổng giám đốc.

Trước khi gặp mặt, thư ký Dương đã đoán được Vương Nhất Bác nhất định là một người đẹp, cô ấy cũng đã gặp nhiều các dạng người đẹp rồi, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Vương Nhất Bác thì vẫn bị kinh ngạc trước vẻ đẹp của cậu, cao gầy gợi cảm, nhưng mặt mũi dửng dưng, làn da trắng mà lạnh lẽo, tạo cho người ta một loại cảm giác xa cách một cách khó hiểu.

Đến gần rồi, thư ký Dương tự giới thiệu mình, lúc hướng dẫn Vương Nhất Bác đi thang máy.

Vương Nhất Bác mỉm cười: "Làm phiền rồi."

Thư ký Dương mỉm cười đáp lại: "Khách sáo."

Không khỏi lại nhìn Vương Nhất Bác thêm một ánh mắt, người trông thật dễ nhìn, giọng nói tự mang theo sự từ tính và nhu mỹ, cô ấy cũng không nhịn được trò chuyện thêm vài câu với Vương Nhất Bác.

Nếu cậu mà làm nũng, thì ai chịu nổi cơ chứ.

Cô có nghe đồn về chuyện của cặp tình nhân nhỏ Vương Nhất Bác và Bùi Viện, nghe nói ban đầu nhà họ Bùi cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này, muốn tìm một người môn đăng hộ đối cho Bùi Viện, nhưng Bùi Viện luôn giữ vững ý muốn kết hôn với Vương Nhất Bác, cuối cùng ba mẹ Bùi đã thỏa hiệp.

Tài sản gia tộc nhà họ Bùi xếp hàng top ba ở trong Thành phố, năng lực cá nhân Bùi Viện cũng xuất sắc, là đối tượng đông đảo danh viện ái mộ.

Trước kia điều kiện trong nhà Vương Nhất Bác còn chưa tệ, ba mẹ kinh doanh, có hai công ty, nhưng bảy năm trước đầu tư thất bại, công ty tuyên cáo phá sản, ba Vương thiếu nợ nước ngoài mấy ngàn vạn, không biết bây giờ đã trả hết nợ chưa.

Thang máy đến lầu sáu, Vương Nhất Bác và thư ký Dương một trước một sau đi ra khỏi đó.

Khách sạn này là khách sạn mới xây vào năm ngoái, Vương Nhất Bác chưa từng tới đây. Phòng khách yến hội chưa được thiết kế, chủ đạo là loạt màu sắc của biển cả, như mộng như ảo, có thể đồng thời chứa sáu mươi sáu bàn khách.

Vương Nhất Bác tham quan xong, thì ngay tại chỗ quyết định tiệc cưới được định ở chỗ này.

Đi ra khỏi khách sạn, cậu gửi tin nhắn cho Bùi Viện để nói tiệc cưới được định ở trong khách sạn nào.

Bùi Viện sau đó nhanh chóng nhắn lại: [ Anh đã nói với ba mẹ là đặt khách sạn này, những chuyện khác không cần em bận tâm nữa. Em muốn đi thử đồ cưới không? Hay là chờ tháng sau anh đi thử với em? ]

Vương Nhất Bác không chút do dự: [ Tháng sau. ]

Bùi Viện bảo đảm: [ Đến lúc đó có bận rộn đi nữa thì cũng thử đồ cưới với em. ]

Anh ta xin lỗi lần nữa vì hôm nay lỡ hẹn: [ Đợi làm xong hạng mục này, anh ở với em thêm mấy ngày nữa. ]

Vương Nhất Bác: [ Anh không cần để tâm, công việc quan trọng. ]

Ngoài miệng nói không có gì, nhưng trong lòng không khỏi tiếc nuối, tiếc nuối trông đợi lâu như vậy lại không gặp được nhau.

Vương Nhất Bác không quay về phòng cưới nữa, mà ngồi tàu điện ngầm quay về nhà mình.

Khác với tiểu khu đắt tiền của Bùi Viện, nhà cậu ở trong con hẻm của khu vực thành phố cũ.

Ngôi nhà trong con hẻm là nhà cũ ông bà để lại, đã bỏ trống mấy năm. Bảy năm trước, biệt thự bị tra xét rồi niêm phong, ba mẹ dời đến chỗ này rồi sinh sống đến hiện tại.

Đi qua cây cầu đá, Vương Nhất Bác đi vào trong con hẻm chật hẹp, nhà cũ cũng không phải là nhà đơn lẻ, trong khuôn viên có tổng cộng ba gia đình.

Bà Tiền là bà cụ hàng xóm đang ngồi ở trong sân nhà hóng mát, nhìn thấy cậu quay về, bà đi vào nhà bưng hai miếng dưa hấu đã cắt ra cho cậu.

"Mẹ con nói tuần này con muốn về, đáng tiếc bận việc nên không gặp được."

Bà Tiền nhìn Vương Nhất Bác lớn lên nên Vương Nhất Bác không khách sáo, cậu nhận lấy dưa hấu, ngồi xuống băng ghế ở bên cạnh bà Tiền, ăn dưa hấu rồi trò chuyện với bà Tiền vài câu.

"Mẹ con nói con về đặt tiệc đính hôn, đặt xong chưa?"

"Dạ." Vương Nhất Bác gật đầu, lại nói với bà Tiền là khách sạn nào.

Lớn tuổi rồi thì luôn không nhịn được lải nhải, bà Tiền nói lời thấm thía: "Bà con không còn nữa, có vài lời bà phải nói thay bà ấy. Chờ kết hôn rồi thì vẫn đi làm cho tốt, chồng chồng son cũng không thể luôn ở hai chỗ mãi, dễ xảy ra vấn đề."

Vương Nhất Bác nghiêm túc đáp: "Sang năm con đi Thượng Hải ạ."

"Nghe mẹ con nói chủ của con là người tốt, cũng trọng dụng con." Từ chức thì đáng tiếc lắm, không từ chức thì chồng chồng son gặp mặt nhau cũng không dễ dàng, bà Tiền xoắn xuýt than thở một hơi.

"Không tính từ chức ạ, điều con đi công ty chi nhánh thôi." Cậu là trợ lý của Chủ tịch Tiêu Nguyệt Như, trước kia từng đề cập với Chủ tịch Tiêu là sau khi cưới, dự định kết thúc việc sống tha hương.

Ở bên người Chủ tịch Tiêu tôi luyện năm năm, cậu đã có thể gánh vác một phương diện. Chủ tịch Tiêu đã hứa với cậu, đến lúc đó sẽ điều cậu đi Thượng Hải để phụ trách chi nhánh của Tập đoàn ZW.

Chủ tịch Tiêu là cô của ông chủ lớn Tiêu Chiến của bọn cậu, Tiêu Chiến được Chủ tịch Tiêu một tay nuôi lớn, không phải mẹ con nhưng tình cảm lại thắng cả tình mẹ con, chuyện mà Chủ tịch Tiêu cam kết với cậu, trên cơ bản là ván đã đóng thuyền.

Ăn xong hai miếng dưa hấu, Vương Nhất Bác về phòng dọn dẹp.

Nhà cũ có hai gian phòng ngủ nhỏ, phòng ngủ của cậu đã lâu không ai ở, trong phòng ngột ngạt, Vương Nhất Bác mở cửa sổ thông gió.

Điện thoại di động trên bàn reo vang, Vương Nhất Bác tưởng Bùi Viện gọi đến, đi nhanh qua cầm điện thoại di động lên, vừa nhìn dãy số, là một trong số người phụ trách của nhóm người hợp tác với Tập đoàn ZW.

Cậu nghe máy, hai người khách sáo một phen, đối phương hỏi cậu: "Trợ lý Vương, cuộc giải phẫu của Chủ tịch Tiêu sao rồi? Ổn định rồi chưa? Ngày mai muốn đi bệnh viện thăm Chủ tịch Tiêu, làm phiền cậu sắp xếp một chút."

Vương Nhất Bác: "..." Bị hỏi cho ngơ ngác.

Chủ tịch Tiêu nằm viện rồi sao?

Làm trợ lý của Tiêu Nguyệt Như, thế mà không biết bà chủ mình giải phẫu, không làm tròn bổn phận một chút nào cả.

Cho dù không biết tình huống của Tiêu Nguyệt Như ra sao, nhưng cậu cũng sẽ không lộ ra một tia bất ngờ ở trước mặt người ngoài, Vương Nhất Bác bình tĩnh nói: "Anh khách sáo rồi, không phiền, tôi sắp xếp xong thì gọi lại cho anh nhé."

Cúp điện thoại xong, Vương Nhất Bác tìm số tài xế của Tiêu Nguyệt Như rồi gọi đi, hỏi một chút mới biết Tiêu Nguyệt Như nằm viện vào thứ sáu, làm giải phẫu cắt bỏ túi mật, tình huống bây giờ ổn định, tất cả chỉ tiêu đều bình thường.

Còn về việc vì sao giấu giếm cậu, tài xế giải thích: "Không phải cố ý không nói với con, ý của Chủ tịch Tiêu là không thể ảnh hưởng con về đặt tiệc kết hôn và thử đồ cưới."

Vương Nhất Bác không nói ra được cảm nhận trong lòng: "Sáng mai con về."

Cắt đứt cuộc gọi, cậu lập tức đổi sang đặt vé xe đường về.

Buổi trưa ngày kế, Vương Nhất Bác quay lại Bắc Kinh.

Tiêu Nguyệt Như ở trong phòng bệnh VIP trên lầu cuối, chỗ cửa có vệ sĩ, Vương Nhất Bác nhận ra là vệ sĩ của ông chủ lớn Tiêu Chiến của bọn họ.

Vừa nghĩ tới giờ phút này Tiêu Chiến cũng ở trong phòng bệnh, trong lòng Vương Nhất Bác thấp thỏm.

Toàn bộ Tập đoàn ZW, trừ Tiêu Nguyệt Như ra thì không người nào không căng thẳng lúc ở chung với Tiêu Chiến cả, đặc biệt là lúc anh không nói một lời mà nhìn chằm chằm người ta.

Đoàn đội làm việc của Tiêu Chiến, ai nấy đều tự cảm thấy có nguy cơ, lúc đi làm thì trước đến giờ tất cả mọi người trong Bộ phận Giám đốc đều không dám phân tâm, chứ đừng nói là lười biếng.

Chỗ tốt của hiệu suất cao chính là không cần tăng ca, người của Bộ phận Giám đốc một tháng mới có thể có ngày nghỉ kép là hai ba tuần, bình thường cơ bản cũng có thể tan làm theo thời gian thường lệ, không người trong nghề nào không hâm mộ, ngay cả cậu cũng hâm mộ có thể có hai ngày nghỉ.

Thậm chí cậu đã từng có suy nghĩ có nên làm việc trong Bộ phận Giám đốc của Tiêu Chiến hay không.

Vệ sĩ biết Vương Nhất Bác nên cho vào thẳng.

Vương Nhất Bác bưng hoa tươi, gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.

Không biết Tiêu Nguyệt Như có ngủ không, cậu vô thức thả nhẹ bước chân.

Cánh cửa phòng bệnh khép hờ, bên trong truyền đến tiếng mắng yếu ớt: "Bị bệnh cũng khá hay, bên tai được thanh tịnh. Ba mẹ con đấy, nhất là ba con, mấy ngày qua cũng không dám lải nhải cô nữa. Con cũng không biết đâu, một ngày trước khi cô giải phẫu mà ba con còn gọi điện thoại cho cô bảo cô thúc giục con một chút đấy, con nên quyết định đi. Làm cho người ta phiền lòng quá."

"Lần sau ông ấy còn thúc giục nữa, cô cứ nói con còn chưa chơi đủ, còn muốn chơi thêm hai năm nữa." Trong giọng nói mát lạnh lộ ra mấy phần ý cười bất cần đời.

"Con muốn chọc cho ông ấy tức chết à." Tiêu Nguyệt Như trêu ghẹo xong, thâm thúy nói: "Con đấy, còn chìm đắm như vậy nữa thì làm thế nào đây."

Vương Nhất Bác nghe mà hồ đồ, chuyện riêng tư của ông chủ không phải là chuyện cậu có thể nghe. Xoay người đi ngược về một đoạn đường, sau đó lấy tiếng bước chân bình thường rồi một lần nữa đi về phía cửa phòng bệnh.

Trò chuyện trong phòng đúng lúc chấm dứt tại đây, Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh ngoài cửa.

Vương Nhất Bác gõ cửa.

Tiêu Chiến nhìn từ khe cửa thì thấy dáng vẻ của Vương Nhất Bác: "Vào đi."

Vương Nhất Bác đẩy cửa vào, thứ đầu tiên xông vào mi mắt là hai chân của Tiêu Chiến bắt chéo mà ngồi trên ghế sa lon.

Tiêu Nguyệt Như chậm rãi xoay đầu: "Cô chỉ làm tiểu phẫu, không có gì đáng ngại cả. Cháu nói cô xem, vất vả lắm mới về nhà được một chuyến, vội vội vàng vàng chạy về thế này, cháu có thời gian chọn áo cưới à?"

Vương Nhất Bác cười cười, nói dối: "Đồ cưới đã chọn xong rồi, khách sạn cũng đặt rồi ạ."

Đáp lại Tiêu Nguyệt Như, lúc này mới có rảnh chào hỏi với Tiêu Chiến: "Tiêu tổng." Tầm mắt thoáng lướt qua gương mặt anh, khí chất của anh bức người, cậu không dám đối mặt với anh.

Tiêu Chiến gật đầu, ánh mắt dừng lại ở mi mắt cậu hai ba giây, rồi dời đi với vẻ vô cùng bình tĩnh.

Ông chủ lớn ở đây, ngay cả nói chuyện mà Vương Nhất Bác cũng phải soạn bản thảo trước.

Cậu xin phép Tiêu Nguyệt Như rằng có người muốn tới bệnh viện thăm bệnh, nên sắp xếp thời gian ra sao.

Tiêu Nguyệt Như không có tinh lực nào để tiếp những người kinh doanh: "Cô muốn thanh tĩnh hai ngày."

Trong lòng Vương Nhất Bác hiểu rõ: "Cô yên tâm tĩnh dưỡng, những chuyện khác cháu sẽ xử lý thích đáng." Đặt hoa tươi xách đến xuống, cậu đứng ở giường bệnh, im lặng chờ đợi Tiêu Nguyệt Như dặn dò chuyện khác.

Gần đây Tiêu Nguyệt Như không đi đến công ty, bác sĩ dặn dò bà tĩnh dưỡng hai tháng, không chỉ là nguyên nhân giải phẫu, mà hàng năm bà phải lo liệu công ty, lao lực quá sức nên thành bệnh, cả người trên dưới có đủ loại bệnh tật.

Bà sắp xếp công việc của Vương Nhất Bác cho hai tuần lễ kế tiếp, quan trọng nhất là một mối hợp tác tại Thành phố Tô Châu.

Hạng mục tại Thành phố Tô Châu là một trong số hạng mục lớn và quan trọng của tập đoàn vào hai năm tới, Tiêu Nguyệt Như vốn muốn chờ ký xong hợp đồng mới làm giải phẫu, nhưng sức khỏe không chống đỡ nổi.

Căn cứ vào tình huống hồi phục trước mắt, bà không cách nào tham gia nghi thức ký hợp đồng được, nếu sắp xếp lãnh đạo cấp cao khác của công ty sang đó, thì sức nặng lại không đủ, đành để ông chủ Tiêu Chiến tự mình đi thì mới có thành ý hợp tác.

Bà dặn dò Vương Nhất Bác: "Đã định là ngày mười tháng sau ký hợp đồng, không có cách nào hoãn lại được, đến lúc đó cháu với Tiêu Chiến sang đó đi."

Vương Nhất Bác đồng ý: "Được ạ."

Nghĩ đến phải đi công tác với Tiêu Chiến, áp lực trong lòng chợt tăng một cách khó hiểu.

Tiêu Nguyệt Như lại dặn dò: "Thừa dịp trước khi ký hợp đồng, cháu báo cáo rõ ràng tình hình hạng mục với Tiêu Chiến đi."

Vương Nhất Bác vừa muốn đáp lời, một giọng nói không cho phân bua, tự mang cảm giác áp bách chen vào: "Trợ lý Vương, cậu về công ty chuẩn bị một chút, ba giờ chiều báo cáo với tôi."

Vương Nhất Bác xoay mặt nhìn sang Tiêu Chiến rồi trả lời: "Vâng, Tiêu Tổng."

Vừa vào phòng bệnh đã không dám nhìn thẳng Tiêu Chiến, hiện tại mới nhìn cho rõ ràng cách ăn mặc của anh, quần dài vận động màu xám tro đậm, áo thun màu đen, trên chân là giày thể thao.

Cong đường bắp thịt trên cánh tay rõ ràng lưu loát mà vừa đúng chỗ, dường như trên trán còn có mồ hôi.

Chắc hẳn vừa tập luyện xong.

Mi mắt của anh hẹp dài, lúc không nói cười trông lạnh lùng.

Vương Nhất Bác đối mặt với anh trong một chốc ngắn ngủi: "Tiêu Tổng, vậy tôi về công ty trước."

Tiêu Chiến gật đầu nhẹ một cái.

Vương Nhất Bác nhanh như bay thu lại tầm mắt, xoay người, đối mặt với Tiêu Nguyệt Như, giọng nói cậu không khỏi nhẹ nhàng: "Chủ tịch Tiêu, buổi tối lại đến thăm cô nhé. Tối nay cháu bầu bạn với cô, ở cạnh cô để nói chuyện giải sầu."

Tiêu Nguyệt Như chậm rãi giơ tay ngăn lại, tuy không có sức lực nhưng vẫn dứt khoát: "Thôi đừng đến." Bà nói đùa: "Từng người các cháu ai cũng đều quấy rầy, không muốn gặp các cháu, mắt không thấy thì lòng yên tĩnh."

"Từng người" này trừ cậu thì đại khái là đang mắng Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác hiểu rõ Tiêu Nguyệt Như nhất, nói một không hai: "Vậy ngày mai tan làm thì cháu lại đến đây." Đặc biệt nhấn mạnh: "Qua báo cáo công việc."

Tiêu Nguyệt Như cười nói: "Cái này thì được."

Vương Nhất Bác cáo từ, nhẹ nhàng đóng cửa rời khỏi.

Tiêu Chiến đứng lên, dự định đi tắm rồi thay quần áo đi công ty.

Phòng bệnh VIP có cung cấp cho dụng cụ rèn luyện đơn giản cho người nhà, trước khi Vương Nhất Bác đến, thừa dịp bà ngủ, anh đã tập mấy bài tập rèn luyện, rèn luyện còn chưa kết thúc thì bà đã tỉnh ngủ.

Sau đó Vương Nhất Bác đến đây, anh không kịp thay quần áo.

"Tối nay vẫn là con ở lại nhé." Tiêu Chiến vừa nói vừa đi vào phòng.

"Không cần, con về nhà rồi nên làm gì thì làm cái đó đi." Cháu trai đã ở lại với bà hai đêm, thức đêm nữa thì sức khỏe không chịu nổi. Tiêu Nguyệt Như nói với bóng lưng của cháu trai: "Gấp trao đổi như vậy sao? Còn phải là ba giờ ư?"

Tiêu Chiến dừng chân xoay người: "Cả ngày mai con có họp, ngày mốt đi công tác." Chỉ có xế chiều hôm nay có rảnh.

Mà những thứ này, anh làm ông chủ, vừa rồi không cần thiết phải giải thích với Vương Nhất Bác làm trợ lý.

- -

Vương Nhất Bác quay lại phòng làm việc, tìm ra tất cả tài liệu về hạng mục tại Tô Châu, một lần nữa nhớ kỹ trọng điểm, để tránh chờ một hồi Tiêu Chiến hỏi cậu chi tiết liên quan thì bỏ lỡ mấu chốt bởi vì căng thẳng.

Đang đọc tài liệu, cuộc gọi của em họ gọi đến.

Huy Vũ buồn nôn giống như thường ngày: "ca, có nhớ em không nè? Nhớ bao nhiêu á?"

"Nhớ em một giây."

"Oa, ca đã nhớ em một ngàn mili giây cơ đấy, nhiều thế."

Nói xong thì hai người đều cười.

Cười đủ rồi, giọng nói của Huy Vũ đứng đắn lại: "Anh, đang làm gì vậy?"

"Công ty, tăng ca."

"Không phải ang nói tuần này về nhà để đặt khách sạn tổ chức hôn lễ với anh rể sao? Tăng ca không về à?"

"Về rồi, đặt khách sạn rồi."

Vương Nhất Bác tạm thời buông tài liệu trong tay xuống, cầm ly nước đi rót nước, nói với em họ là cậu tự mình trở về, Bùi Viện không rảnh quay về bởi vì hạng mục xảy ra vấn đề.

Huy Vũ giận dữ bất bình, hừ lạnh nói: "Hạng mục rách nát gì chứ, chẳng lẽ còn quan trọng hơn kết hôn hả? Có ai trong công ty anh ta không phải là nhân tài đâu? Thiếu mất anh ta thì hạng mục sẽ không cách cứu chữa được nữa, trời sẽ sập sao? Anh à, sau này anh đừng hiểu cho sự bất đắc dĩ của anh ta nữa, anh ta sẽ không cảm động sẽ không cảm kích đâu!"

Vương Nhất Bác lặng lẽ cười một tiếng, em họ trước giờ bảo vệ cậu.

"Đừng giận mà." Cậu nói sang chuyện khác: "Tìm anh có chuyện gì?"

Huy Vũ không muốn để cho cậu ấm ức, cố gắng bình phục tâm trạng, thay sang giọng nói dịu dàng: "Nhìn trúng một bộ ghim cài áo mới, hai màu, em cảm thấy đều rất đẹp, không nắm được chủ ý nên một lát gửi cho anh xem thử, anh chọn một cái anh thích đi." Vừa nói vừa uy hiếp: "Phải chọn đấy, em và đồ đần tặng quà kết hôn cho anh, nếu anh không chọn, em mua cả hai màu tặng cho anh."

" Anh, em cúp máy đây, lập tức gửi hình cho anh nè."

Vương Nhất Bác vừa muốn mở miệng thì Huy Vũ đã cúp máy.

Tên của Đồ Đần là Huy Duy, Huy Duy và Huy Vũ là song sinh, Huy Duy là anh trai, chẳng qua là trước giờ Huy Vũ không gọi là anh mà đều gọi là Đồ đần.

Bọn họ là con của nhà chú ba, kể từ khi công ty nhà cậu phá sản rồi nợ món nợ mấy ngàn vạn, thì hàng năm Huy Vũ đều nghĩ cách để tặng quà cho cậu, song, tiền lương của Huy Vũ không hề cao, bản thân không nỡ sử dụng, nhưng lại lấy đủ loại lý do để mua rồi gửi qua bưu điện cho cậu.

Huy Vũ luôn hi hi ha ha nói: Anh, anh là trợ lý của Chủ tịch Tiêu, phải chú trọng phương diện ăn mặc. Em trời sinh đã xinh đẹp, không cần những thứ này.

Huy Vũ gửi hình cái ghim đến, Vương Nhất Bác không từ chối, chọn một màu sắc mình thích. Tất cả những món quà mà Huy Vũ mua cho cậu thì cậu đều ghi nhớ, chờ sau này Huy Vũ kết hôn thì cậu sẽ tặng một món quà to.

Hai giờ năm mươi, Vương Nhất Bác thay sang quần áo đi làm rồi xách laptop, ôm ba chiếc hộp tài liệu đi đến phòng làm việc của Tiêu Chiến.

Tiếp tân trực quầy trên tầng làm việc sếp tổng trực tiếp để cậu đi vào mà không cần đăng ký.

Cả tầng lầu yên tĩnh, âm thanh giày của Vương Nhất Bác vô cùng rõ ràng, khu làm việc thư ký lớn như vậy mà chỉ có hai người tăng ca, cậu chỉ biết Thư ký Cư, một người khác cậu chưa bao giờ làm quen.

Năm năm trước cậu nhậm chức tại Tập đoàn ZW, Thư ký Cư dẫn dắt cậu nửa năm, cậu âm thầm gọi Thư ký Cư là thầy giáo.

Thư ký Cư nghe tiếng thì ngẩng đầu.

Vương Nhất Bác dùng khẩu hình: "Chào thầy giáo."

Thư ký Cư cười rồi hất cằm với cậu, hai người ngầm hiểu không cần lên tiếng.

Vương Nhất Bác đến gần, Thư ký Cư đứng lên, nháy mắt khôi phục sự nghiêm túc mà thư ký nên có, lịch sự hàn huyên đôi câu, ra hiệu cho cậu: " Tiêu Tổng ở bên trong."

Vương Nhất Bác không trì hoãn mà bước nhanh sang đó.

Hai cánh cửa của phòng làm việc Tiêu Chiến rộng mở, cậu đưa tay, gõ tượng trưng hai cái ở trên cánh cửa: "Chào Tiêu Tổng."

"Vào đi." Tiêu Chiến không ngẩng đầu.

Vương Nhất Bác đi tới trước bàn làm việc, đặt sổ ghi chép và hộp tài liệu lên trên bàn làm việc Tiêu Chiến. Anh đang xem tài liệu, đã thay áo sơ mi trắng quần tây đen, lúc làm việc thì không tìm được một chút hiền lành từ trên người anh.

Rốt cuộc Tiêu Chiến cũng ngẩng đầu, chỉ vào chiếc ghế trước bàn: "Ngồi."

Vương Nhất Bác mở hộp tài liệu, bày mấy phần tài liệu theo thứ tự ở chỗ mà bên tay phải của Tiêu Chiến có thể chạm đến, nhanh chóng xếp chồng hộp tài liệu không dùng vào góc bàn, lúc này mới ngồi xuống.

Lợi dụng thời gian mở máy tính, cậu cố gắng thích ứng với khí chất cường thế của Tiêu Chiến, mau chóng đi vào trạng thái làm việc.

Công việc của hôm nay phải mất tối thiểu ba bốn tiếng để trao đổi, pin của máy tính không chắc chắn đủ để sử dụng, cậu mang theo dây sạc điện.

Tiêu Chiến nhìn thấy dây sạc điện, vươn tay: "Đưa đầu cắm cho tôi."

Trên bàn làm việc có ổ cắm điện ngầm, chẳng qua là ở bên kia của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không với tới, vì vậy đưa đầu cắm của dây sạc điện qua: "Làm phiền Tiêu Tổng."

Tiêu Chiến không đáp lại mà cắm đầu cắm vào.

Vương Nhất Bác mở tệp rồi nhìn Tiêu Chiến một cái, anh còn chưa lật xem tài liệu bằng giấy, cậu kiên nhẫn chờ đợi.

Đã cách nhiều năm, một lần nữa cậu ngồi ở đối diện bàn làm việc của Tiêu Chiến báo cáo công việc, tình hình lần trước giống như vậy là khi ở nước ngoài, cậu vẫn còn đang học đại học.

Cũng chính là năm ấy, công ty nhà cậu phá sản, ba nợ tiền nước ngoài, không cung cấp nổi học phí và phí sinh hoạt của cậu ở nước ngoài, cậu đành đi làm để nuôi sống bản thân. Dưới sự giúp đỡ của một người bạn học chung trường, cậu nhận được offer thực tập của tập đoàn ZW, cũng chính là công ty Tiêu Chiến nắm cổ phần.

Tiền lương thực tập vô cùng khả quan, chống đỡ cậu thuận lợi tốt nghiệp.

Bối cảnh của mấy cổ đông lớn của ZW sâu dày lại phức tạp, một trong những người góp vốn trong số đó là anh họ của Tiêu Chiến, lúc cậu thực tập tại ZW thì chính là vào nhóm của anh họ Tiêu Chiến để làm hạng mục.

Anh họ là điển hình công tử nhị thế tổ, phong lưu khắc ở trong xương cốt, nhưng phong lưu chỉ là với bên ngoài, đối với đoàn thể nhân viên thì yêu mến có thừa, rất săn sóc cậu và hai thực tập sinh khác.

Thời kỳ thực tập cậu biểu hiện xuất sắc, nên có cơ hội ở lại. Thực tập được một tháng, cậu làm một phương án hạng mục rồi được sự cho phép của anh họ, sau đó nộp phương án cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cho cậu năm phút để giáp mặt giới thiệu điểm quan trọng của phương án, đó là cậu lần đầu tiên tiếp xúc với Tiêu Chiến, bởi vì căng thẳng, lại không có quá nhiều kinh nghiệm công việc, nên ngay cả cậu cũng không hài lòng với biểu hiện của bản thân.

Chờ cậu giới thiệu xong, Tiêu Chiến không nói lời nào mà chau mày lật xem phương án, chỉ lướt trang thứ nhất rồi lại đóng lại: "Về làm việc đi, xem xong thì cho cậu phản hồi."

Đó là câu nói dài nhất mà anh từng nói với cậu.

Chờ đợi một tháng, từ đầu đến cuối vẫn không đợi được email của Tiêu Chiến.

Cậu không ở lại ZW để làm việc, một tháng sau khi về nước, dưới sự đả kích nặng nề, ba bị bệnh, mẹ và ba đi Bắc Kinh khám bệnh, tình huống không được lạc quan, cần phải giải phẫu.

Cuộc sống nghèo rớt mồng tơi, áp lực vì món nợ kếch xù, ba lại bệnh nặng, sức khỏe của mẹ cũng sụp đổ. Cậu về nước, một bên chăm sóc ba mẹ, một bên tìm việc làm.

Cơ duyên xảo hợp, cậu xin được việc tại công ty chính của ZW, tên Tập đoàn ZW.

Một lần nữa nhìn thấy Tiêu Chiến là vào ba năm sau, anh về nước tiếp quản Tập đoàn ZW, khi đó cậu đã là trợ lý của Tiêu Nguyệt Như.

Cậu không để kiểu tóc lúc đi học nữa, không sử dụng tên tiếng Anh nữa, nên dường như Tiêu Chiến không nhận ra cậu.

Năm đó kết thúc thực tập, hòm thư nội bộ của cậu đã bị công ty thu lại, không biết trước khi hòm thư bị bỏ thì Tiêu Chiến có nhắn lại cậu hay không, có đồng ý với phương án của cậu hay không.

Chẳng qua là những chuyện này đã sớm vô nghĩa...

Vương Nhất Bác kịp thời dừng lại suy nghĩ về hồi ức, chuyên chú nhìn văn bản trên màn hình máy vi tính.

"Ngày ký hợp đồng, Hạ Trình tham dự hội nghị à?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác một ánh mắt, hỏi.

Vương Nhất Bác tức thì đi vào trạng thái làm việc: "Vâng, Chủ tịch Hạ đã xác nhận là tham dự nghi thức ký hợp đồng."

Hạ Trình là chủ tịch của phía hợp tác trong hạng mục tại Tô Châu, là người Tô Châu, vô cùng hiền hoà, nói chuyện giọng phổ thông xen đậm khẩu âm của Tô Châu, nghe vào rất thân thiết, đã hơn năm mươi tuổi, tuổi không chênh lệch với Tiêu Nguyệt Như là bao.

Vốn cho rằng ba bốn tiếng là có thể kết thúc tăng ca, kết quả là ba tiếng sau, nội dung thảo luận mới được hơn nửa.

Ánh sáng ngoài cửa sổ tối đi, trời sắp tối nhưng cũng chưa tối hẳn.

Trong vòng ba tiếng, sợi dây đàn trong đầu của Vương Nhất Bác chỉ được thả lỏng trong mấy phút Tiêu Chiến nhận điện thoại, thời gian còn lại luôn căng thẳng, không dám lơ đãng dù chỉ một chút.

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ đeo tay, đã sớm qua giờ cơm tối, kêu Thư ký Cư đến: "Đặt mấy phần đồ ăn bên ngoài, tối nay phải khổ cực cho các mọi người rồi."

Thư ký Cư thầm nghĩ một chút cũng không khổ cực. Anh ấy và một đồng nghiệp khác chỉ đến để cùng ngồi ở chỗ làm xem phim, căn bản không coi là tăng ca, nhưng được nhận tiền làm thêm giờ.

Buổi chiều ông chủ gọi điện thoại cho anh ấy, tạm thời thông báo anh ấy tới công ty tăng ca, lại cố ý nói câu: Không cần các anh bận cái gì cả, Vương Nhất Bác sang đó để trao đổi hạng mục với tôi.

Vì vậy anh ấy thông báo một đồng nghiệp khác cùng nhau tới công ty "tăng ca".

Thư ký Cư dùng giọng điệu làm việc công để hỏi Vương Nhất Bác: "Trợ lý Vương, có kiêng gì không?"

"Tôi không ăn cay, cái khác đều được." Vương Nhất Bác ăn ít cơm: "Lúc đặt món thì đặc biệt chú thích một chút giúp tôi, thức ăn cũng giảm phân nửa, làm phiền anh rồi."

Thư ký Cư cười: "Không phiền."

Tiêu Chiến buông tài liệu trong tay xuống, đi đến phòng vệ sinh.

Ông chủ không ở tại chỗ, trước khi Thư ký Cư đi ra ngoài thì tặng cho Vương Nhất Bác một cái nháy mắt tiêu chuẩn.

Vương Nhất Bác cười, cũng nháy mắt lại với anh ấy.

Con của Thư ký Cư đã học tiểu học, thế mà còn thích đùa giỡn giống như trước như vậy.

Tiêu Chiến từ phòng vệ sinh quay về, nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn ngồi thẳng ở trước bàn giống như trước kia.

"Nghỉ ngơi mười phút lại tiếp tục." Anh nói.

Từ lúc Vương Nhất Bác làm trợ lý thì đã quen với tư thế ngồi như vậy, cho dù là nghỉ ngơi giữa buổi hội nghị cũng sẽ không để lộ trạng thái lười biếng.

Tiêu Chiến ngồi xuống lấy ly nước uống, cậu không biết nên nói gì với ông chủ chưa thân quen thì thích hợp, để tránh đi sự lúng túng tẻ ngắt, cậu cầm ly đi ra phòng giải khát ở bên ngoài để lấy cà phê.

Cậu đứng lên đi tới cửa, Tiêu Chiến nhìn sang, đưa mắt nhìn bóng lưng của cậu mấy giây.

Chờ Vương Nhất Bác bưng cà phê nóng vừa pha mà đi vào, đúng lúc đã qua mười phút, nghỉ ngơi đã kết thúc.

Tiêu Chiến sớm biết rõ trong lòng cậu đang suy nghĩ gì, vì để tránh nói chuyện với anh thì đúng là làm khó cậu rồi, phải đúng giờ đi vào phòng.

Anh vừa muốn nói "Bắt đầu đi", thì điện thoại di động của Vương Nhất Bác đã ong ong mà chấn động.

Vương Nhất Bác đặt ly cà phê xuống, vội cầm điện thoại di động lên, là cuộc gọi của Bùi Viện, cậu không nghe máy mà trực tiếp bấm tắt.

Bùi Viện cho rằng cậu tức giận rồi, tin nhắn theo sau đó đi vào: [ Sao không nghe máy? Ăn tối chưa? ]

Vương Nhất Bác nhanh chóng đánh chữ: [ Tăng ca, ở trong phòng làm việc của ông chủ. ]

Điện thoại di động bị lật ngược mà đặt trên bàn, Vương Nhất Bác cầm con chuột lên.

Mấy giây sau, điện thoại di động lại chấn động, cậu không lấy điện thoại di động ra xem. Không cần nhìn thì cũng biết Bùi Viện nhắn lại cậu cái gì, không ngoài dự đoán thì sẽ là bảo cậu làm việc trước, chờ kết thúc rồi gọi lại cho anh.

Tiêu Chiến nhìn cậu, không nói nhiều.

Trong Wechat trên giao diện máy tính, anh gửi tin nhắn cho vệ sĩ: [ Hiện tại gọi cho tôi. Đừng trả lời tin nhắn này. ]

Tắt khung đối thoại, cuộc gọi của vệ sĩ theo sau đó vang lên.

Tiêu Chiến kéo ngăn kéo ra, rồi tìm một gói thuốc lá.

Anh rất ít khi hút thuốc, thuốc lá trong phòng làm việc đều được sử dụng để chiêu đãi bạn bè.

Nói với Vương Nhất Bác: "Cậu xem tài liệu trước." Cầm điện thoại di động và bao thuốc lá kia rồi đi ra bên ngoài.

Vương Nhất Bác không suy nghĩ nhiều, cho rằng ông chủ có cuộc gọi quan trọng, không tiện nghe máy trước mặt cậu.

Đi đến cuối hàng lang bên ngoài phòng làm việc, Tiêu Chiến nghe máy: "Hết chuyện rồi." Rồi anh cúp máy.

Mở bao thuốc lá ra, lấy một điếu ra rồi cho vào miệng cắn, một lúc sau lại lấy đi.

Chỉ đem thuốc lá mà quên lấy bật lửa.

Tiêu Chiến vân vê hai điếu thuốc trong tay rồi ném vào thùng rác ở bên cạnh.

Ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối đen.

Anh không hút thuốc mà cho tay vào túi quần rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại đi đạo mấy phút, cho Vương Nhất Bác đủ thời gian để nhắn lại tin nhắn, lúc này mới quay về phòng làm việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro