CHƯƠNG 19: Bạn đồng hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19:

Lần trước Ngô Nhược Dao muốn mách nước cho anh, nhưng Diệp Thu Đồng từ chối, vì vậy Ngô Nhược Dao nghĩ ra phương pháp này để thông báo cho Diệp Thu Đồng về động thái của Nhan Phái và Tạ Phi Triết một cách vòng vo.

Diệp Thu Đồng kiểm tra vòng bạn bè của mình, quả nhiên mấy ngày trước anh đã đăng quảng cáo cho một cuộc họp ở thành phố N, Ngô Nhược Dao biết anh sẽ đến thành phố N, lại nhìn thấy Nhan Phái cũng đến, cô không thể không để ý Diệp Thu Đồng.

Trên ảnh chụp màn hình có một khoảng thời gian, cho thấy Nhan Phái mới đến thành phố N ngày hôm nay, cuộc họp trước đó đã kết thúc từ lâu, Tạ Phi Triết đáng lẽ phải quay lại, nhưng anh ta vẫn tiếp tục ở lại vì Nhan Phái.

Diệp Thu Đồng nhếch khóe môi, đối với đôi nam nam chó má kia anh hoàn toàn không có hứng thú, cũng không muốn biết bọn họ đang làm gì.

Anh không đi tìm Ngô Nhược Dao, lập tức lướt qua vòng tròn bạn bè, giả vờ như không nhìn thấy.

Kết quả là Diệp Thu Đồng đã đánh giá thấp sự kiên trì của Ngô Nhược Dao, khi thấy Diệp Thu Đồng không phản ứng, cô coi đó là một sự đồng tình ngầm, ngay khi Nhan Phái cập nhật tình hình, cô lập tức chuyển sang vòng bạn bè của mình.

Đương nhiên, cô ấy đã thành lập một nhóm riêng biệt, trong đó chỉ có Diệp Thu Đồng.

Thỉnh thoảng, Diệp Thu Đồng có thể nhìn thấy trong vòng bạn bè của Ngô Nhược Dao rằng Nhan Phái và Tạ Phi Triết đã dành cả ngày để đi khắp thành phố N để khoe khoang tình cảm của họ.

Anh cũng không có bất kỳ dao động nào, xem thì lướt qua thôi.

Công việc Tần Dịch ở thành phố N chính thức kết thúc, Hứa Mục mang theo gần hết bộ phận trở về thành phố S. Bên người Tần Dịch chỉ còn lại một số trợ lý, bắt đầu chuyển sang hạng mục tiếp theo trong lịch trình của mình.

Tham dự tiệc sinh nhật của ông chủ lớn.

Diệp Thu Đồng tưởng rằng anh sẽ quay về với Hứa Mục nhưng Tần Dịch đã giữ anh lại.

"Trước đó không phải cậu là người liên lạc với nhãn hiệu à? Cậu ở lại."

Chỉ một câu, chủ tịch đã nói, Diệp Thu Đồng liên bắt đầu đảm nhiệm vị trí trợ lý riêng cho Tần Dịch.

Mấy ngày nay, Tần Dịch đã trở nên bớt thu liễm hơn rất nhiều.

Hắn chuyển ra khỏi khách sạn, chuyển thẳng đến khu nhà ở thành phố N.

Ngôi nhà của Tần Dịch ở thành phố N tuy không sang trọng như biệt thự Vân Đình ở thành phố S nhưng vẫn ở vị trí đắt giá và đầy đủ tiện nghi.

Thậm chí, chiếc xe còn được thay đổi, không còn sử dụng xe năng lượng mới mà là xe sang đắt tiền hơn.

Lúc này Diệp Thu Đồng mới ý thức được, lần trước gặp mặt có quan lại có quan chức lớn đàn áp Tần Dịch, Tần Dịch không thể khoe khoang sự giàu có của mình, hiện tại tham dự yến tiệc riêng, cần phải có địa vị cao, càng xuất hiện càng giàu có, càng có thể thể hiện được địa vị của chủ nhân mình.

Diệp Thu Đồng cũng đi theo Tần Dịch nhà, đương nhiên không thể ở trong đó, Tần Dịch vừa có chỉ thị liền gọi anh tới, hắn nói cần phải lập tức dọn dẹp nơi này.

Tần Dịch đang ngồi ở trên ghế sofa lớn trong phòng khách, mặc quần áo bình thường, tư thế thản nhiên.

Chủ tịch thì có thể tùy ý làm những gì mình muốn, nhưng Diệp Thu Đồng không thể rảnh rỗi, anh đứng yên bên cạnh Tần Dịch nói: "Chủ tịch Tần, quà của ngài Chu đã chuyển đến thành phố N."

Ông Chu, Chu Chính Hoa, là ông chủ lớn tổ chức sinh nhật lần này, ông là thế hệ ông chủ xe trước đây, dù là sự ra đời của ô tô nhập khẩu, sự phát triển của ô tô liên doanh hay sự phát triển của ô tô trong nước, ông ấy đều có mặt trong đó.

Năm nay là sinh nhật lần thứ sáu mươi của ông, đương nhiên mọi người đều chú ý tới, được mời đến dự tiệc sinh nhật của Chu Chính Hoa, không chỉ cần có tiền là đủ, mà còn phải có địa vị đáng kể.

Lần này Tần Bang Ngôn cũng sẽ đến chúc mừng sinh nhật Chu Chính Hoa, nhưng Tần Dịch sẽ đại diện cho mình, không đi cùng với cha mình.

Tần Dịch nghe được Diệp Thu Đồng nói, nói: "Đã như vậy, những thứ việc khác giao cho cậu, đảm bảo lễ vật được chuyển đến cho ngài Chu an toàn vào ngày sinh nhật của ông ta."

"Được, chủ tịch Tần." Diệp Thu Đồng đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy sợ hãi.

Nói một cách đơn giản, món quà của Tần Dịch vô cùng quý giá, nhất định không được có sai sót trong quá trình bảo quản và vận chuyển.

Diệp Thu Đồng bình tĩnh lại, nói: "Còn một điều nữa, chủ tịch Tần, ngài đã chọn ai để làm bạn đi cùng trong bữa tiệc chưa?"

Tần Dịch chậm chạp chọn bạn đi cùng, làm anh cũng chưa chọn được đồ.

Diệp Thu Đồng vốn cho rằng đây là chuyện rất đơn giản, Tần Dịch giàu có như vậy, chắc chắn có rất nhiều người muốn làm bạn đi cùng, cho dù không quan tâm đến tiền bạc, nhìn vào vẻ ngoài của Tần Dịch cũng không lỗ. Được cái mã đẹp như này còn không được sao.

Không ngờ khi nhắc đến chuyện này, Tần Dịch lại tỏ ra không vui, cau mày, tựa người vào ghế sofa không nói một lời, vẻ mặt u ám.

Diệp Thu Đồng liên hiểu rằng, lại là chứng sạch sẽ, Tần Dịch không thích tiếp xúc gần gũi với người khác, đến lúc tham dự bữa tiệc, họ nhất định sẽ phải nắm tay nhau, sợ rằng lại phải loại bỏ một bộ váy đắt tiền khác.

Khén chọn đến phiền phức,chủ tịch này phải mang đồ bảo hộ mặc một lần, dùng xong là vứt cho đỡ tiếc.

Diệp Thu Đồng chửi thầm trong lòng, nếu trước chuyện này, anh sẽ mang Samantha theo cùng.

Tần Dịch im lặng, Diệp Thu Đồng cố gắng đưa ra đề nghị: "Mời chị Sa qua thì sao?"

Tần Dịch nhìn anh một cái, nói: "Không thích hợp."

Diệp Thu Đồng không hiểu tại sao lại không thích hợp, khi còn làm thư ký, Samantha thường xuyên làm bạn gái của Tần Dịch.

Tần Dịch mắng hắn: "Sao cậu ngốc vậy?"

Diệp Thu Đồng: "..." Sao vậy, sao đột nhiên lại mắng anh?

Tần Dịch tức giận giải thích: "Hiện tại cô ấy không phải thư ký, mang theo thì người khác sẽ suy nghĩ nhiều lắm."

Hóa ra thư ký có thể đi cùng chủ tịch một cách công khai, nếu sau này không còn là thư ký mà lại mang theo Samantha thì mọi chuyện sẽ thành rất kỳ lạ, dễ ảnh hưởng đến tiền đồ của Samantha.

Diệp Thu Đồng đưa ánh mắt phức tạp nhìn Tần Dịch.

Làm hoàng đế không hề dễ dàng, cần phải cân bằng lực lượng giữa các bên, không được tự do đổi quân bài.

Nhưng là chủ tịch, Tần Dịch lại là người giàu có, phải có người đẹp đi cùng chứ.

Diệp Thu Đồng lục lại trí nhớ của mình, tựa hồ chưa từng nghe qua tin đồn Tần Dịch có bạn gái, trước đây anh làm ở bộ phận hành chính, khi mọi người cùng nhau bàn tán, những chủ tịch khác cũng vô số câu chuyện phiếm, ngoại trừ Tần Dịch là chưa thấy bao giờ.

Tần Dịch khó chiều đến thế, đoán chừng cũng chẳng ai nhịn được anh ta.

Diệp Thu Đồng đứng trước ghế sofa suy ngẫm, một lúc sau mới nhận ra Tần Dịch đã lâu không nói chuyện, quay đầu lại phát hiện Tần Dịch đang nhìn chằm chằm vào mình.

Diệp Thu Đồng: "..."

Mỗi lần chủ tịch của anh nhìn chằm chằm vào anh như thế này, anh lại cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì chắc chắn hắn sẽ nói điều gì đó gây sốc.

Quả nhiên, Tần Dịch nói: "Thật ra trông cậu cũng khá đẹp."

Các đường nét trên khuôn mặt của Diệp Thu Đồng thực sự rất thanh tú, đôi mắt to và trong, với đường cong mượt mà, thông minh và quyến rũ, như ngậm cảnh xuân, đôi môi mềm mại đầy đặn, nhìn là muốn gặm cắn.

Anh có dáng người mảnh khảnh, ôn hòa chứ không mềm mại đáng yêu, cả con người đều có thể gọi là "tuấn tú".

Diệp Thu Đồng lùi lại một bước, hắng giọng nói: "Cũng bình thường thôi ạ."

Đương nhiên anh biết dung mạo của anh xuất sắc, không cần phải nói, ai có mắt cũng có thể nhìn ra.

"Vậy sao cậu không cùng tôi đi dự tiệc." Tần Dịch bắt chéo chân, nhìn Diệp Thu Đồng từ trên xuống dưới.

Diệp Thu Đồng tiếp tục lùi lại, cảnh giác nói: "Không thích hợp đâu, chủ tịch Tần."

"Có gì không thích hợp? Cậu mặc váy có lẽ còn đẹp hơn những nữ minh tinh kia." Tần Dịch mặt không biểu tình nói, phối hợp búng ngón tay: "Trang điểm thêm một chút là hoàn hảo."

Diệp Thu Đồng: "..."

Anh không biết có nên tức giận hay không, cứng đờ đứng đó.

Tần Dịch lại nhìn anh một cái, cười lạnh nói: "Tôi đùa thôi, cậu đừng căng thẳng."

Đùa thì đùa vậy, Tần Dịch nghĩ đến cảnh Diệp Thu Đồng mặc quần áo phụ nữ, phát hiện không có gì sai trái.

...Thật là kỳ quái.

Tần Dịch nhìn sắc mặt Diệp Thu Đồng, có chút sốt ruột nói: "Cậu nói cho tôi biết, vì sao cậu đẹp trai như vậy?" Khiến cho bộ dáng những người khác đều tầm thường, hắn cũng không tìm được bạn đồng hành.

Diệp Thu Đồng: "???" Đây là lỗi của anh sao?

Hôm nay chủ tịch có chút không đúng mực, Diệp Thu Đồng thầm nghĩ, việc tìm bạn gái làm bạn đồng hành có đáng để hắn bận tâm như vậy không?

Tần Dịch nhắm mắt lại, thả lỏng tâm thần, một lúc sau mới nói: "Tôi không mang theo bạn đồng hành, tôi sẽ đi một mình."

Hắn vừa dứt lời, điện thoại di động trên bàn cà phê reo lên.

Tần Dịch nháy mắt với Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng đi tới cầm điện thoại lên, trong lòng thầm nghĩ, mình cũng không muốn khom lưng, sao hắn lại lười biếng quá vậy?

Khi Diệp Thu Đồng đưa điện thoại cho Tần Dịch, hắn liếc nhìn màn hình, trên màn hình hiển thị dòng chữ "Thái hậu".

Hiển nhiên Tần Dịch cũng nhìn thấy, càng thêm tức giận.

"Mẹ." Tần Dịch nghe điện thoại, cau mày giao tiếp với người ở đầu dây bên kia, nói chuyện một hồi, cúp điện thoại, xoa xoa lông mày, nói: "Lập tức đi đón người đi."

Diệp Thu Đồng vẫn luôn đứng bên cạnh, có lẽ cũng hiểu được mẹ Tần đích thân chọn một người bạn đồng hành cho chủ tịch đến dự tiệc.

Tần Dịch chỉ đạo Diệp Thu Đồng: "Việc này tôi giao cho cậu, tiếp đón cô gái đó thật tốt, mua cho cô ta những thứ cô ta cần mua, đến lúc đó gói ghém người đưa đến buổi tiệc, tôi sẽ dẫn người vào."

Đưa người mà như đưa hàng. Diệp Thu Đồng đứng thẳng người, không lên tiếng.

Tần Dịch quay đầu lại hỏi: "Sao vậy, cậu có phản đối gì không?"

Diệp Thu Đồng suy nghĩ một chút rồi nói: "Chủ tịch Tần, tôi xin tăng lương."

Tần Dịch nhúc nhích thân thể, nhướng mày nhìn anh, buồn cười nói: "Cậu mới tới đây chưa được bao lâu, đã muốn tăng lương."

Diệp Thu Đồng tự tin nói: "Nội dung công việc của tôi là hỗ trợ anh trong công ty, bây giờ anh nhờ tôi giải quyết chuyện cá nhân, người tôi giúp việc lại đổi thành người khác, tôi yêu cầu tăng thêm lương cũng không phải là quá đáng ."

Tần Dịch bắt chéo chân, khịt mũi: "Cậu quên mình còn đang trong thời gian thử thách sao?"

Diệp Thu Đồng nhắc đến chuyện này có chút hụt hơi, nhưng đó là lợi ích cá nhân, anh tuyệt đối không thể lùi bước, nói: "Đây là hai việc khác nhau."

Tần Dịch nghiêng đầu nhìn hắn, cười lạnh nói: "Người dám cò kè mặc cả với tôi đều chết rồi."

Diệp Thu Đồng nghiêm túc khen ngợi: "Chủ tịch Tần thật là giỏi lấy đầu người không để lại dấu vết."

Tần Dịch nheo mắt lại: "Sao trước đây tôi không biết cậu trả treo giỏi như vậy?"

Diệp Thu Đồng khiêm tốn nói: "Khả năng hùng biện của tôi đã tiến bộ rất nhiều sau khi luyện tập bên cạnh chủ tịch Tần."

Tần Dịch khoanh tay, mím môi nói: "Có thể cho thêm tiền hay không thì xem biểu hiện của cậu." Vừa nói, hắn còn không quên uy hiếp Diệp Thu Đồng: "Nếu không ổn, tôi sẽ đặt cho cậu một bộ váy đỏ, đến lúc cậu có thể mặc đến dự tiệc của ngài Chu."

*

Ngày hôm sau, Diệp Thu Đồng tới sân bay đón bạn gái của Tần Dịch.

Người phụ nữ đó... đúng hơn là một cô gái, mặc một chiếc áo khoác len ngắn màu sáng và đi một đôi bốt dài, đùi để trần.

Diệp Thu Đồng vốn sợ lạnh, vừa nhìn thấy liền có ấn tượng sâu sắc.

Diệp Thu Đồng tiến lên chào bạn và cười nói: "Xin chào cô Tô. Tôi là Diệp Thu Đồng, thư ký của ngài Tần. Ngài Tần bảo tôi đến đón cô."

Cô gái ngước đôi mắt to với lông mi dài, nhìn về phía sau Diệp Thu Đồng, hỏi: "Tần Dịch không có ở đây à?"

Diệp Thu Đồng lễ phép nói: "Chủ tịch Tần bận việc kinh doanh, đặc biệt nhờ tôi đến đón cô Tô."

Cô Tô nhìn Diệp Thu Đồng, đột nhiên ném chiếc túi trong tay về phía anh, Diệp Thu Đồng nhanh chóng bắt lấy, nghe thấy cô gái ăn mặc chỉnh tề nói: "Sao thế? Chỉ là một cái túi xách thôi mà."

Diệp Thu Đồng bắt đầu hối hận, đến lúc tăng lương nên xin Tần Dịch thêm tiền.

==============================================================

Bọn họ vẫn chưa yêu nhau huhu

P/S: tôi cũng muốn xem thư ký Diệp mặc váy đỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro