CHƯƠNG 34: Đêm giao thừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 34

Tần Dịch không có trả lời câu hỏi của mẹ hắn, Diệp Thu Đồng lập tức thay hắn nói: "Chủ tịch Tần muốn đi dạo, còn tôi muốn gọi taxi."

Giang Đan Quỳnh ngẩng đầu nhìn cây cối bên cạnh, lá trên cây đã rụng hết vào mùa đông. Trong đêm lạnh lẽo như vậy, tưởng đây là đường xích đạo hả?

Giang Đan Quỳnh nhìn Diệp Thu Đồng, Diệp Thu Đồng ăn mặc như một chàng trai hip hop, nhưng trông không giống một thư ký, cô nói một cách ân cần: "Thư ký Diệp vừa rồi rất đẹp trai, cậu còn quyến rũ hơn rất nhiều thần tượng của tôi đã xem."

Cô nói đùa với giọng điệu rất nghiêm túc: "Thư ký Diệp thật sự không nên làm thư ký bên cạnh A Dịch. Hay tôi giới thiệu cho cậu những nguồn lực để tiến vào làng giải trí nhé."

Diệp Thu Đồng lùi lại một bước, hơi cúi đầu và nói với Giang Đan Quỳnh: "Thưa cô, cô đừng trêu đùa tôi. Tôi chỉ đến đây để giúp đỡ mọi người trong cuộc họp thường niên, và tôi thực sự không thể lên sân khấu." Anh nở nụ cười chuyên nghiệp thường ngày, "Tôi vẫn hy vọng được ở bên anh Tần học hỏi thêm."

Nhìn Giang Đan Quỳnh không mặc nhiều, anh ân cần nói: "Chủ tịch Tần, phu nhân, hai người mau trở về đi, nhiệt độ càng ngày càng thấp."

Tần Dịch "Ừm" rồi nói với Diệp Thu Đồng: "Sáng mai sẽ có cuộc họp cuối cùng trong năm, đừng quên nhé."

"Ngài Tần đừng lo lắng, mọi việc đã được sắp xếp rồi."

Hai người trao đổi như thường lệ ở nơi làm việc, Tần Dịch nói xong, ra hiệu cho mẹ đi theo.

Giang Đan Quỳnh vẫy tay với Diệp Thu Đồng và đeo kính râm lại.

Diệp Thu Đồng mỉm cười và kính cẩn tiễn chủ tịch và mẹ hắn rời đi, sau khi xác nhận rằng họ đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

*

Ảnh hưởng còn sót lại của cuộc họp thường niên kéo dài cho đến khi năm mới đang đến gần.

Mỗi lần Diệp Thu Đồng gặp đồng nghiệp trong công ty đều được khen ngợi hoặc bị trêu ghẹo, điều này khiến anh ấy rất xấu hổ.

May mắn thay, Tết Nguyên đán sắp đến và suy nghĩ của mọi người đều chuyển sang kỳ nghỉ.

Diệp Thu Đồng không phải là người gốc thành phố S. Anh sẽ trở về quê hương vào dịp Tết Nguyên đán. Anh đã bắt đầu mua quà cho bố mẹ trước, sau đó xin nghỉ phép hàng năm, dự định sẽ nghỉ liên tục vào dịp Tết Nguyên đán. .

"Những người trẻ mới đảm nhiệm chức vụ mới được nửa năm đã tính toán một kỳ nghỉ dài ngày, không có tinh thần chiến đấu."

Tần Dịch nhìn vào đơn xin nghỉ phép hàng năm của Diệp Thu Đồng, đưa ra nhận xét vô cùng tư bản.

Việc Diệp Thu Đồng nghỉ phép cần phải được chính chủ tịch chấp thuận. Anh lẩm bẩm trong lòng, có vẻ đau khổ: "Đã một năm rồi chưa về, tôi muốn dành thời gian cho bố mẹ trong dịp Tết Nguyên đán."

Tần Dịch dừng một chút, ký tên vào đơn: "Đồng ý."

Diệp Thu Đồng khen: "Cảm ơn anh Tần. Trước tiên chúc anh và gia đình một năm mới vui vẻ." Anh cười nói: "Đặc biệt là cô Giang, chúc cô ấy càng ngày càng xinh đẹp."

Tần Dịch nhìn anh: "Cậu càng ngày càng biết nịnh nọt."

Rõ ràng là cách đây không lâu, còn nói xấu sau lưng hắn.

Diệp Thu Đồng thuận lời nói: "Đều là do chủ tịch Tần giáo dục tốt."

"Quê hương của cậu ở đâu?" Tần Dịch tùy ý hỏi.

Diệp Thu Đồng trả lời: "Tỉnh B, thành phố C." Một thành phố cấp ba không lớn cũng không nhỏ.

Tần Dịch gật đầu: "Nơi có núi đẹp nước trong."

Diệp Thu Đồng ngạc nhiên: "Chủ tịch Tần, anh muốn tới đó sao?"

Tần Dịch nói: "Tôi không đi đâu cả." Hắn gõ nhẹ vào đơn nghỉ phép hàng năm của Diệp Thu Đồng và dặn dò: "Chúng ta sẽ triển khai dự án Tốc Tường vào đầu năm sau. Đến lúc đó tất cả chúng ta sẽ làm việc tăng giờ, vì vậy hãy chuẩn bị sẵn sàng đi. "

Còn chưa có ngày nghỉ mà đã dọa nạt người ta trước rồi. Ai sợ ai chứ, nghỉ ngơi trước rồi tính.

Diệp Thu Đồng không còn như trước nữa, mặc kệ trong lòng nghĩ thế nào, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười: "Chủ tịch Tần nói đúng lắm, tôi sẽ dốc toàn lực."

Chịu đựng đến ngày nghỉ lễ, sau giờ làm việc Diệp Thu Đồng lập tức trở về nhà thuê, nhặt gói quà chạy vội ra ga xe lửa.

Nhờ cơ sở hạ tầng của quê hương phát triển, từ Thành phố S đến Thành phố C chỉ mất bốn giờ bằng đường sắt cao tốc, xuống tàu cao tốc và bắt taxi về nhà.

Diệp Thu Đồng là con trai một, gia đình bình thường, gia đình anh không giàu có nhưng cũng có vài căn hộ ở thành phố C. Diệp Thu Đồng đã sống một cuộc sống vô tư từ khi còn nhỏ.

Điều duy nhất có chút khác biệt là Diệp Thu Đồng lấy họ của mẹ là Diệp Nghiên Lệ, còn cha Khanh Thụy là con rể trong mắt người khác.

Trên thực tế, Diệp Thu Đồng cảm thấy cha mình không thể coi là ở rể, ngoại trừ việc anh mang họ của mẹ mình, gia đình bọn họ cũng không khác gì những gia đình bình thường.

Chỉ là tính tình Khang Thụy tốt, rất đẹp trai, khi còn trẻ ông ấy vô cùng nổi tiếng là "tiểu bạch kiểm"* ở địa phương, còn Diệp Nghiên Lệ lại có cá tính mạnh mẽ, hơn nữa, ông nội của Diệp Thu Đồng đã có vài ngôi nhà bị phá bỏ nên mọi người đều tin tưởng rằng Khang Thụy là đến ở rể.

*ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.

Khi Diệp Thu Đồng được sinh ra, Diệp Nghiên Lệ đã đề nghị lấy họ của bà, Khang Thụy đã quen với việc nghe theo lời vợ. Bà đã đăng ký hộ khẩu cho Diệp Thu Đồng. Sau này, ông bà của Khang đều rất phản đối, tức giận đến gần chết.

Diệp Thu Đồng lớn lên trong môi trường gia đình kỳ diệu này. Thật kỳ diệu khi anh come out với gia đình khi còn học đại học, bố mẹ anh chỉ dùng ba ngày để suy nghĩ trước khi họ chấp nhận.

Dù sao, hôn nhân đồng giới bây giờ không phải là hiếm.

Diệp Thu Đồng vui vẻ về nhà và bấm chuông, Diệp Nghiên Lệ và Khang Thụy cùng nhau ra ngoài chào đón anh.

"Cha mẹ!" Diệp Thu Đồng lộ ra nụ cười lớn.

Diệp Nghiên Lệ giơ tay xoa tóc của Diệp Thu Đồng, cười nói: "Con cao lên rồi à?"

Diệp Thu Đồng cho bà xem đế giày của mình: "Con đang đeo thần khí tăng chiều cao."

Khang Thụy gọi vợ và con trai: "Mau vào đi, có muỗi đấy."

"Mùa đông lạnh thế thì muỗi từ đâu đến?" Diệp Nghiên Lệ vừa trách chồng vừa nhìn Diệp Thu Đồng, "Không tệ, không tệ, còn đẹp trai nữa."

Bà sờ lên mặt Diệp Thu Đồng, hài lòng nói: "Quả nhiên, khi tìm chồng thì nhất định phải tìm một người đàn ông đẹp trai. Khi còn trẻ, thì ngắm vẻ đẹp của chồng mình. Khi chồng trở nên già nua thì con trai tiếp quản, trong nhà luôn không thiếu mỹ nam."

Khang Thụy: "..." Vì sao ghét bỏ ông đã già rồi?

Những đứa trẻ xa nhà luôn có vô số chuyện để nói khi trở về nhà, khi cả nhà ngồi lại với nhau, Diệp Nghiên Lệ cằn nhằn hỏi Diệp Thu Đồng về công việc và cuộc sống của anh.

Diệp Thu Đồng đã nói với gia đình về việc chuyển công tác của mình. Anh nhấp một ngụm nước và lại nói những điều không hay về Tần Dịch trước mặt bố mẹ.

Không ngờ cha mẹ cô lại có ý kiến ​​khác, Diệp Nghiên Lệ lại nói: "Tất cả các nhà lãnh đạo đều có tính khí thất thường. Chỉ cần họ sẵn sàng đưa tiền và tuân thủ các nguyên tắc thì họ đều là những nhà lãnh đạo giỏi."

Khang Thụy ở bên cạnh vọng lại: "Ông chủ của con tuổi còn trẻ mà đã ngồi vào vị trí đó rồi, rất có năng lực. Hãy đi theo cậu ta và làm việc chăm chỉ đi nhé."

Quả nhiên, bố mẹ bạn sẽ không bao giờ phàn nàn về sếp của bạn cùng với bạn, Diệp Thu Đồng chỉ có thể nói: "Đúng vậy. Kỳ thật anh ấy cũng không tệ, chỉ là hơi nghiêm khắc một chút thôi."

Cha mẹ lại bắt đầu nói đến nghiêm khắc, đây là chuyện tốt, Diệp Thu Đồng cảm thấy đau đầu, nhanh chóng đổi chủ đề hỏi thăm bọn họ thế nào.

Diệp Nghiên Lệ và Khang Thụy thuận miệng nói vài câu, sau đó hỏi về đời sống tình cảm của Diệp Thu Đồng.

Diệp Thu Đồng cảm thấy thật may mắn khi khi hẹn hò với Tạ Phi Triết, anh đã chặn bố mẹ trong vòng bạn bè, anh bình tĩnh nói: "Bây giờ con rất bận rộn với công việc, không có thời gian để suy nghĩ đến cái đó."

Diệp Nghiên Lệ nhìn con trai, do dự không nói nên lời, cuối cùng, ngàn vạn lời nói của bà đều biến thành một chỉ thị: "Tìm người đẹp trai ấy."

Diệp Thu Đồng: "..."

*

Đứa con trai duy nhất đang đi làm xa nhà nên khi về nhà Diệp Thu Đồng trở thành ông lớn toàn thời gian, bố mẹ anh không cho anh làm gì cả.

Trong lòng anh tràn đầy cảm xúc. Là thiếu gia lớn nhất ở nhà nhưng lại phải phục vụ Tần Dịch ở công ty, thật sự là khó lường.

Vừa nghỉ một đêm, hôm sau là giao thừa.

Gia đình ăn cơm Tết tại nhà Lão Diệp vào buổi trưa giao thừa. Diệp Thu Đồng trò chuyện với ông bà, tặng quà cho người thân, chiều mới trở về nhà.

Gia đình Lão Khang thường đi chúc Tết vào ngày mùng ba âm lịch, nhiều năm như vậy Diệp Thu Đồng cảm thấy có chút không công bằng, nhưng Khang Thụy cũng không nói gì. Diệp Thu Đồng sẽ không thắc mắc về quyết định của người lớn.

Việc kiểm soát pháo hoa ở thành phố C không nghiêm ngặt như ở thành phố S. Từ lúc màn đêm buông xuống, Diệp Thu Đồng có thể nghe thấy tiếng pháo và tiếng pháo hoa.

Diệp Thu Đồng không xem Gala Lễ hội mùa xuân cùng bố mẹ vì anh vẫn còn việc phải làm trong đêm giao thừa này.

Anh cần sử dụng tài khoản công ty của mình dưới danh nghĩa Tần Dịch để gửi tin nhắn chúc phúc đến đối tác hoặc bạn bè cần liên hệ.

Dựa theo thân phận và địa vị của Tần Dịch, có vô số người có thể tiếp xúc, đây là bởi vì Tần Dịch không thích người khác xâm phạm cuộc sống của mình, không cho phép hắn quan tâm đến những mối quan hệ quá riêng tư. trực tiếp ném điện thoại di động cho thư ký, thậm chí cả tin nhắn chúng mừng cha mẹ vợ có khi cũng để thư ký làm.

Diệp Thu Đồng chia những người này thành các nhóm trước và gửi tin nhắn cho từng nhóm.

Cách diễn đạt tin nhắn của mỗi nhóm người không thể giống nhau, các nhóm chủ chốt đều phải có tiêu đề. Diệp Thu Đồng chỉnh sửa từng cái một thì đã gần mười giờ.

Anh bước đến phòng khách và ngồi cạnh bố mẹ đang xem Gala Lễ hội mùa xuân.

"Công việc vất vả quá, đêm giao thừa vẫn còn phải tăng ca." Khang Thụy cảm thấy có lỗi với con trai mình.

Diệp Thu Đồng nhân cơ hội chỉ trích Tần Dịch: "Tư bản tàn ác chính là như vậy đấy ạ."

Diệp Nghiên Lệ hỏi: "Con đã gửi lời chúc mừng năm mới tới sếp của con chưa?"

Diệp Thu Đồng dừng một chút, nói: "Sau mười hai giờ con sẽ gửi đi."

Diệp Nghiên Lệ bắt đầu cằn nhằn: "Mau gửi sớm đi, nhỡ người ta ngủ sớm thì phải làm sao?"

Diệp Thu Đồng muốn nói, Tần Dịch mới ba mươi, không nên đi ngủ sớm như vậy.

Không thể cãi lại mẹ mình, anh đi ra ban công và giả vờ gửi tin nhắn. Anh phớt lờ Tần Dịch và đi đến nhiều nhóm khác nhau để giật lì xì.

Giữa đường anh còn nói chuyện với Ngô Nhược Dao vài câu, Ngô Nhược Dao không hề nhắc tới Nhan Phái, dường như dần dần rời xa người đó.

Chờ xử lý xong nhóm bạn học cũ thì giờ mới đến nhóm đồng nghiệp.

Anh thăm hỏi một vòng từ nhân viên bên công ty đối tác, tiền bối từng chăm sóc anh, các trưởng phòng, đồng nghiệp phòng tổng tài, cũng tốn không ít thời gian.

Anh không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, làm người đi làm thật mệt mỏi.

Cuối cùng khi nó kết thúc, anh trịnh trọng biên tập một tin nhắn chúc phúc và gửi cho Tần Dịch.

Anh đang suy nghĩ xem có nên gọi điện thoại hay không, lỡ như chủ tịch đang làm việc bị gián đoạn thì sao.

Tin nhắn vừa gửi đi, Tần Dịch liền gửi lại ghi âm.

Diệp Thu Đồng giật mình, vội vàng nhận tin nhắn còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy Tần Dịch lạnh lùng nói: "Là tin nhắn tập thể sao chép từ trên mạng."

Diệp Thu Đồng: "..."

Trên đời này làm sao có cái miệng đáng ghét như vậy.

Diệp Thu Đồng hít sâu một hơi, ấm áp nói: "chủ tịch Tần, chúc anh đêm giao thừa vui vẻ. Đây là lời nhắn tôi viết cẩn thận từng chữ, rất xin lỗi vì tài văn chương của tôi không tốt, không làm hài lòng được anh." ."

Tần Dịch "Ừm" hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Diệp Thu Đồng thầm nghĩ là tôi đang nói chuyện với anh, khổ sở nói: "Ăn xong, tôi bắt đầu gửi tin nhắn chúc phúc cho mọi người, vừa mới gửi xong."

Tần Dịch nói: "Nhưng rõ ràng là cậu đi giật lì xì ở mấy tổ công tác, thời gian cũng ước chừng một giờ."

Diệp Thu Đồng: "..."

Chết tiệt, anh đã xác nhận rằng chủ tịch không có trong những nhóm đó trước khi mạnh miệng nói ra. Làm sao chủ tịch có thể biết hành động của anh lại còn biết cụ thể đến vậy?

Có phải có kẻ nào chỉ điểm không?

Diệp Thu Đồng phục Tần Dịch luôn, hắn có khác gì thầy chủ nhiệm đi bắt học sinh gian lận không.

Anh không nói nên lời, cũng may Tần Dịch cho anh giữ lại chút thể diện, không tiếp tục vạch trần, ngược lại hỏi: "Cậu lấy bao nhiêu lì xì?"

Diệp Thu Đồng tức giận nói: "Kỳ thật i cũng không có bao nhiêu."

Tần Dịch nói: "Lát nữa tôi sẽ cho cậu một cái lớn."

Diệp Thu Đồng đang nằm trên ban công, lập tức đứng thẳng dậy và hét lên: "Cảm ơn ông chủ!"

Đã gần nửa đêm, người ta đang bắn pháo hoa chỗ này chỗ kia, Diệp Thu Đồng từ ban công có thể nhìn thấy rõ ràng, Tần Dịch cũng nghe được thanh âm, hỏi: "Bên kia có thể đốt pháo hoa à?"

Diệp Thu Đồng có chút xấu hổ nói: "Quản lý cũng không nghiêm khắc lắm."

Vừa nói xong, anh đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đang nhấp nháy đèn ở tầng dưới. Anh nói "ah": "Đội tuần tra đến rồi, không đốt được nữa."

Quả nhiên, tiếng răng rắc lập tức dừng lại.

Diệp Thu Đồng thở dài: "Các đồng chí cảnh sát cũng rất chăm chỉ, giống như tôi, đêm giao thừa cũng phải tăng ca."

Tần Dịch lập tức bắt lấy lời nói của anh: "Có cái gì ám chỉ à?"

Diệp Thu Đồng cười và nói: "Oan uổng, anh Tần, tôi không có ý đó."

"Nghe như cậu ở bên ngoài, không có ở trong nhà." Tần Dịch thuận miệng hỏi.

Diệp Thu Đồng đáp: "Ở ngoài ban công, bố mẹ tôi đang xem gala đêm xuân trong nhà." Anh suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Anh Tần, anh không muốn xem những thứ đó sao?"

Tần Dịch nói: "Tôi chỉ nhìn thấy nó một lần khi bà Giang tham dự Gala đêm xuân."

"À, tôi nhớ năm đó, tôi còn học tiểu học."

Tần Dịch cười lạnh: "Tên nhóc này."

Diệp Thu Đồng thầm nghĩ, năm đó anh cũng chỉ là học sinh cấp ba, cũng chưa trưởng thành lắm.

Hai người nói chuyện không ngừng, Diệp Thu Đồng dựa vào ban công, sau đó có chút mệt mỏi, kéo ghế tới ngồi xuống.

Ban công nhà họ nửa kín, đóng cửa sổ lại cũng không thấy lạnh. Diệp Thu Đồng vừa nhìn bầu trời bên ngoài vừa trò chuyện với Tần Dịch.

Tần Dịch hỏi về tình hình ở thành phố C, Diệp Thu Đồng kể cho anh nghe. Sau đó Tần Dịch nhớ lại những gì hắn đã thấy khi mới đến thành phố C và thảo luận với Diệp Thu Đồng. Tần Dịch chọn những chủ đề nhẹ nhàng, dễ giải quyết, hai người trò chuyện rất lâu mà không hề hay biết.

Thật kỳ lạ khi ngày nào chúng ta cũng có thể gặp nhau nhưng bây giờ chúng ta vẫn có thể trò chuyện sôi nổi.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ có lẽ đã bị pháo hoa nhuộm màu, hơi đỏ lên, giống như màu hồng của Diệp Thu Đồng đang ngồi trên ban công, uể oải ngồi xuống ghế nói chuyện, trên môi nở nụ cười nhẹ.

Mãi cho đến khi Khang Thụy bước ra ban công và thò đầu vào kiểm tra, Diệp Thu Đồng mới bàng hoàng nhận ra rằng đồng hồ đã sắp đếm ngược.

Anh có chút hoảng hốt, lập tức mở miệng nói với cha thì Tần Dịch nhận ra điều gì đó, nói: "Đã gần mười hai giờ rồi, quan tâm đến cấp dưới của mình chỉ là lãng phí thời gian."

Diệp Thu Đồng: "..." Là anh quấy rầy tôi.

Tần Dịch cuối cùng cũng buông hắn ra: "Được rồi, không nói nữa."

Sau đó Diệp Thu Đồng nghe được: "Chúc mừng năm mới."

Giọng Tần Dịch có chút trầm thấp, có lẽ là bởi vì hắn ở xa ngàn dặm, nghe thanh tao xa vắng, không lạnh lùng như thường lệ mà mang theo khói lửa của đêm xuân.

Diệp Thu Đồng có chút khẩn trương, đáp: "Chủ tịch Tần, chúc mừng năm mới."

Vừa nói xong, Tần Dịch liền cúp máy.

Diệp Thu Đồng cầm điện thoại di động vào phòng, người dẫn chương trình trên TV đã bắt đầu đếm ngược hỏi: "Gọi cho ai? Sao gọi lâu thế?"

Diệp Thu Đồng còn chưa kịp phục hồi suy nghĩ, ngơ ngác trả lời: "Sếp ạ."

Diệp Nghiên Lệ sửng sốt. Sao lại có nhiều chuyện muốn nói với sếp như vậy?

Bà vẫn muốn hỏi chi tiết hơn nhưng bây giờ đã là nửa đêm.

Tiếng reo hò phát ra từ TV, mọi người cùng ca hát và nhảy múa để chào mừng năm mới.

Cùng lúc đó, một phong lì xì đỏ hiện lên trong hộp thoại trên điện thoại của Diệp Thu Đồng trước khi anh kịp đóng nó lại.

Diệp Thu Đồng nheo mắt và nhận phong bì màu đỏ.

Tần Dịch nhìn biểu tượng cảm xúc "Cảm ơn ông chủ" do Diệp Thu Đồng gửi tới, khóe môi nhếch lên.

Trên thực tế, hắn cũng không ở cùng gia đình, đêm giao thừa hắn trở về nhà Tần, Tần Kỳ Phàm cũng trở về. Anh em bọn họ dùng bữa trong im lặng cùng Tần Bang Ngôn, Giang Đan Khung, sau bữa ăn thì càng không thể. Hắn không chịu nổi bầu không khí ở nhà nên một mình ra phòng khách.

Đang buồn chán, Diệp Thu Đồng gửi một tin nhắn chúc phúc dài dòng, Tần Dịch lập tức tóm lấy thư ký, để anh cùng để giết thời gian.

Vừa trò chuyện, hắn vừa quên đi khoảng thời gian khó khăn và ngột ngạt của cái gọi là nhà.

Thấy đã quá nửa đêm mười lăm phút, Tần Dịch cất điện thoại, chậm rãi bước ra khỏi phòng khách.

Nhưng vừa đến cửa, hắn đã nhìn thấy Giang Đan Quỳnh mặc áo choàng cashmere, đứng ở hành lang, nhìn thẳng vào hắn.

Tần Dịch dừng một chút, hỏi: "Mẹ tới đây làm gì?"

Giang Đan Quỳnh không trả lời mà hỏi: "Còn con, con đang nói chuyện điện thoại với ai? Mười giờ đã bắt đầu và sau nửa đêm vẫn chưa ra ngoài."

-------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cô Giang: Tôi mệt thật đấy. Mau thừa nhận đi.

Nghiêm cấm đốt pháo hoa trong dịp Tết Nguyên đán, rất dễ gây hỏa hoạn.

Ngoài ra, đọc bình luận, nhiều bạn học còn hiểu nhầm tên công là Qin Yi (bính âm thứ 4 của yi), Thư ký Diệp đã mắng "秦译秦译,无情无义" - "qín yì qín yì, wúqíng wú yì"

============================================================================

Hehe tui quay lại đây huhu cuối cùng cũng thoát tăng ca, (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro