Phần 1: Quá khứ - Hiện tại - Tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Trong màn đêm tĩnh mịch, giữa khu vườn hoa hồng xanh, một cô gái với mái tóc dài thướt tha, đôi mắt đượm buồn ngước nhìn ánh trăng sáng. Vầng trăng đó, cô đơn, lẻ loi, tỏa ánh sáng chói giữa bầu trời đêm, giống như cô vậy, cũng cô đơn, lẻ loi giữa sắc xanh của vườn hoa nở rộ. Nhưng cô lại có điểm khác với vầng trăng, đó chính là cô không tỏa sáng như nó mà mờ ảo tự ẩn mình trong bóng đêm.

 Chợt một vòng tay từ đằng sau vươn tới ôm lấy cô. Không cần quay lại cô cũng biết đó là ai. Đó là người cô yêu, người mà cô có thể đánh đổi tất cả để có được và cũng là người duy nhất có khả năng kéo được cô ra khỏi bóng tối. Người đó không thế khiến cô tỏa sáng được như vầng trăng nhưng người đó lại có thể biến cô thành một vì sao sáng nhất giữa hàng ngàn những ngôi sao trên trời.
Nhẹ giọng, cô hỏi:
- Anh ra đây làm gì vậy?
Người con trai kia siết chặt lấy cô và nói:
- Anh tìm vợ anh.
- Vợ anh? Sao em không thấy nhỉ? _ Cô gái vờ như không biết
- Kiều tiểu thư, em giả ngốc hay ngốc thật vậy, còn không biết anh nói ai sao?
- Hoàng thiếu gia, anh nói ai sao em biết được.
Không ai khác chính là cặp đôi sát thủ Kiều Linh Linh hay còn gọi là Kate – Hoàng Nhất Long hay còn gọi là Jacob .
Nhất Long quay người Kiều Linh lại, anh lạnh giọng:
- Định chọc anh tức chết sao vợ!
- Đâu có ai muốn chọc anh chỉ là ... _ Ngay lập tức Kiều Linh lái sang chủ đề khác, giọng hơi buồn – Ngày đó sắp đến rồi nhỉ?
Rồi cô quay người lại, đứng sang bên cạnh Nhất Long, nắm chặt lấy tay, dựa đầu vào vai anh. Nghe câu nói đó mà gương mặt tuấn tú của Nhất Long tối sầm lại:
- Anh không hề muốn ngày đó đến chút nào cả?
- Tại sao ?
- Em còn hỏi nữa sao, ngày đó đến đồng nghĩa với việc chúng ta lại chia lìa và anh lại phải theo đuổi em. Mệt chết đi được.
Kiều Linh bật cười vì tính trẻ con của anh nhưng rồi gương mặt cô lại trở nên buồn hơn:
- Lúc đó chắc gì đã đến được anh.
- Em yên tâm đi, chắc chắn, chắc chắn anh sẽ tiếp tục theo đuổi em, tiếp tục làm em yêu anh. Anh đã theo em đến 12 kiếp rồi, cổ đại, hiện đại, tương lai, quá khứ chúng ta đều đã vượt qua, em nghĩ anh sợ gì chứ?
Chợt nhớ ra điều gì đó, Kiều Linh đứng thẳng dậy, cứng người lại, cô bật ra từng tiếng:
- Kiếp thứ 12 rồi.
Như hiểu được điều lo lắng của Kiều Linh, Nhất Long vỗ về:
- Vợ yên tâm, cho dù ta không còn mang những kí ức như hiện nay, anh vẫn sẽ tìm thấy em.
- Thật chứ?
- Chắc chắn, kể cả em mang dáng vẻ khác, tên tuổi khác, thì anh vẫn sẽ nhận ra em. Dù em không nhớ anh là ai thì bản thân anh cũng sẽ không cho phép mình quên em là ai. Anh yêu em.
Nghe những lời đó mà trái tim Kiều Linh đã được sưởi ấm lên rất nhiều, cô cũng đặt niềm tin rất lớn vào anh, cô biết anh nói được, sẽ làm được. Kiều Linh lại dựa đầu vào vai Nhất Long, thầm nói:
- Tuy 12 kiếp, những có đến 13 trận chiến đấy, anh phải cố gắng lên đó tình yêu của em.
Như chỉ để ý đến vế sau của câu nói, Nhất Long gật đầu mỉm cười tràn đầy tự tin:
- Anh sẽ không để vợ thất vọng đâu.
Kiều Linh không nói gì mà chỉ im lặng, cô biết Nhất Long đang nghĩ kiếp sau cũng sẽ đơn giản và dễ dàng vượt qua như các kiếp trước nhưng thật ra thì đâu có như vậy.
Kiều Linh và Nhất Long cùng ở trong một Tổ chức mang tên: Twelve Life một tổ chức lớn nhất thế giới ngầm, ẩn sau cái vỏ là công ti sản xuất đồ điện tử đứng đầu cả nước... Tổ chức có tên như vậy vì khi chết tất cả các thành viên cùng sang một kiếp khác, sống trong môi trường khác, hoàn cảnh khác, mang những cái tên và độ tuổi khác nhưng vẫn giữ được kí ức của kiếp trước và vẫn tiếp tục cùng nhau hoàn thành sứ mệnh " 12 lần tiêu diệt cái chết". Và " cái chết" mà họ phải tiêu diệt chính là Tổ chức " DEATH"
Mỗi khi sang kiếp sau, họ lại tìm nhau, thiết lập lại bộ máy Tổ chức và tiếp tục hoàn thành sứ mệnh này cho đến hết kiếp thứ 12. Tuy nhiên, nếu hết kiếp thứ 12 này mà họ không chiến thắng thì đồng nghĩa với việc tất cả những người trong Tổ chức đều phải chết. Không chỉ vậy mà còn tất cả những người liên quan như người thân, bạn bè ,.. cũng sẽ chịu chung số phận. Một kết thúc rất thảm.
Nhưng, nếu họ chiến thắng, sứ mệnh ấy sẽ được gỡ bỏ và họ sẽ sống một cuộc sống như bao người khác, có cuộc sống riêng của mình, tình yêu riêng của mình và hạnh phúc riêng của mình.
Tạo nên Twelve Life là 15 thành viên chủ chốt:
1. Kiều Linh Linh : The Leader – The Killer ( Sát Thủ)
2. Hoàng Nhất Long : The CEO – The Killer ( Sát Thủ)
3. Vũ Trần Ngọc Diệp : The Bartender ( Người pha chế )
4. Quách Gia Bảo : The Searcher( Người tìm kiếm)
5. Cao Minh Diệu Huyền : The Scholar( Nhà bác học)
6. Hoàng Thiên Ân : The Police (Cảnh sát)
7. Mai Quỳnh Bảo Anh : The Archer( Cung thủ)
8. Dương Chấn Hưng : The Thief ( Kẻ trộm )
9. Vương Tiểu Sa : The Weapon Producer( Nhà sản xuất vũ khí)
10. Vương Quốc Vương : The Weapon Producer ( Nhà sản xuất vũ khí)
11. Phan Anh Thư : The Chaperon( Người hộ vệ)
12. Kiều Dã Sinh ( anh trai Kiều Linh) : The Doctor( Bác sĩ)
13. Hà Bảo Vy: The Nurse ( Y tá)
14. Hoàng Quốc Thiên ( em trai Nhất Long ): The Harrier( Kẻ tàn phá)
Ngoài ra còn hơn 5000 người khác nữa.
Đó là tất cả những gì Kiều Linh nghĩ đến, Twelve Life. Các kiếp nối tiếp nhau và duyên phận của cô và Nhất Long cũng vậy, luôn gắn chặt với nhau. Nhưng, là một thủ lĩnh đứng đầu Tổ chức của sự hồi sinh, Kiều Linh đã thấy được điều khác biệt, cô thấy cuộc chiến ở kiếp 12 này tổ chức sẽ thất bại chứ không chiến thắng vẻ vang như những kiếp trước và một điều nữa khiến cô lo lắng và sợ hãi, đó chính là kiếp sau, kiếp thứ 13 . . . Kiều Linh với Nhất Long không thể bên nhau. Cũng như một nhà tiên chi đã nói với cô, ở kiếp thứ 13 duyên phận của cô với anh sẽ đứt đôi, tách rời mãi mãi, không thể hàn gắn.
Chợt Kiều Linh muốn khóc, cô biết rồi ngày này sẽ đến, cái ngày mà những kí ức của các thành viên trong REVIVAL bước sang một quyển mới, không còn lưu lại những kí ức cũ, cái ngày mà sứ mệnh kết thúc, cái ngày mà anh và cô sẽ quên nhau mãi mãi. Tuy nhiên Kiều Linh không thể khóc trước mặt anh được bởi hành động đó sẽ khiến anh phát hiện ra điều kì lạ ở cô.
Cuối cùng, Kiều Linh và Nhất Long cứ như vậy, quên hết mọi thứ, cùng nhau ngắm ánh trăng. Với anh thì chỉ đơn giản là ngắm nhưng với cô là tận hưởng những phút giây cuối cùng bên anh.
Mới 16 tuổi đã rất nhiều chuyện xảy ra với Kiều Linh, vượt qua bao khó khăn cô và anh mới đến được với nhau, mới có được hạnh phúc và cả những kỉ niệm không bao giờ cô quên ...
- Đồ hậu đậu
- Đồ ăn hại
...
- Lép mà còn bày đặt
- Khối người muốn loli như tôi còn không được đấy.
...
- Hãy để tôi có cơ hội được bảo vệ em.
- Đó là điều mà em luôn mong muốn.
...
- Kiều Linh, anh yêu em!
- Em cũng yêu anh nhiều lắm, Nhất Long.
...
- Anh rất thích ăn bánh kem.
- Vậy em sẽ làm cho anh ăn hàng ngày nha.
- Ok, nhưng thạch là món mà anh sẽ không bao giờ quên.
- Tất nhiên rồi vì đó là món em thích nhất mà, anh mà quên là chết với em.
...
- Anh tặng em chiếc vòng cổ ngôi sao này
- GSTAR ? Anh BSTAR màu xanh, em YSTAR màu vàng ?
- Đúng. Anh là mưa, em là nắng; anh là màu xanh , em là màu vàng, chúng ta sẽ cùng tạo ra màu xanh lá cây, màu xanh của nội cỏ, sắc màu tình yêu của chúng ta.
- Em sẽ luôn mang theo nó, YSTAR của em.
...
- Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nhé.
- Anh yên tâm, sẽ không bao giờ, đời đời, kiếp kiếp mãi bên anh.
...
Nhưng rồi cái gì đến thì cũng vẫn phải đến. Cuối cùng cái ngày định mệnh đó cũng đã đến, ngày diễn ra " Trận chiến thứ 12"
Giữa khu đất rộng không người ở, bầu trời xám xịt, hai tổ chức đứng đối diện với nhau Twelve Life – DEATH. Đứng đầu Twelve Life là Kate và đứng đầu DEATH là Ray (Trương Tuấn Kiệt).
Với chất giọng lạnh lùng đến buốt giá Kiều Linh lên tiếng:
- Hôm nay ... sẽ kết thúc
- Rất vui lòng, Kate.
Tuấn Kiệt nở nụ cười nửa miệng rồi hắn hét lớn:
- TẤN CÔNG!
Chẳng phải tốn hơi như hắn ta, Kiều Linh chỉ phẩy nhẹ tay một cái.
Nhanh như bão tố hai con người, hai tổ chức hòa vào thành môt. Cuộc chiến tàn khốc đã bắt đầu. Với những chiêu thức đặc biệt, tốc độ phi thường, võ công cao cường và cả những mưu mẹo xấu xa, hai Tổ chức đều ngang tài ngang sức, không thể thấy được ai thắng ai thua.
Mưa bão, gió lốc nổi lên.
Hai kẻ đứng đầu, người dao người kiếm , chiến đấu giữa màu đỏ của máu, màu đen của trời.
Chưa đầy 15 phút mà số quân của cả hai đã chết gần một nửa.
Không hẹn mà hai vị thủ lĩnh cũng buông vũ khí, đấu tay không. Cả hai đều võ công cao cường, ngang tài ngang sức.
Tuấn Kiệt tiến đến, tay cuộn thành nắm đấm, hướng về phía Kiều Linh. Chẳng do dự, cô nhảy lên quay một vòng và đáp xuống đúng mặt Tuấn Kiệt khiến hắn ta bắn ra xa, mặt đỏ ửng, một vệt máu chảy dài từ khóe miệng. Kiều Linh nhếch miệng cười. Tuấn Kiệt tức giận, đưa tay quệt vệt máu, tên đó đứng dậy, rút ra một thanh kiếm và đâm thẳng về phía Kiều Linh.
Chẳng nao núng hay sợ hãi, Kiều Linh đá chân lên đúng cuống họng Tuấn Kiệt làm hắn ta ngã ngửa, cây kiếm bay ra xa. Rồi cô rút từ thắt lưng ra khẩu súng Px4 Storm nhắm thẳng vào đầu Tuấn Kiệt. Nhưng chưa kịp bắn thì cô hướng mắt nhìn lên phía trước, đằng sau Tuấn Kiệt và thấy Nhất Long đang mải chiến đấu với đối thủ đằng trước mà không để ý rằng mình sắp bị bắn từ đằng sau. Cô vội chạy tới, hét lớn:
- NHẤT LONG!!!! KHÔNG !!!
Và ...
ĐOÀNG!
Kiều Linh ngã suống
Nhưng đâu có dừng ở đó ...
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!
ĐOÀNG!
Ba phát súng nữa dã xuống người cô.
Rồi tên bắn Kiều Linh ngay tức khắc bị ngàn chục nhát dao, hàng ngàn viên đạn từ hàng trăm những thành viên khác nhau của Twelve Life đâm vào người.
Nhất Long chạy đến, ngồi xuống bên Kiều Linh, tay anh run run, anh đang sợ hãi vô cùng ... anh sợ mất cô.
Nhất Long để đầu cô tựa lên tay anh rồi hốt hoảng:
- Kiều Linh! Kiều Linh!! ...
Và tất cả các thành viên Twelve Life có mặt xung quanh Kiều Linh và Nhất Long. Họ đã xử lí xong hết nhưng không may mắn lại để tên cầm đầu – Tuấn Kiệt và một số tên khác chạy thoát.
Bản thân Kiều Linh biết mình không thể sống lâu hơn nữa bởi cô là Kate, là Thủ lĩnh Twelve Life nhưng cũng là con người, không thể chịu đựng được 4 phát súng như vậy, nhìn một lượt tất cả mọi người, cô chậm rãi nói:
- Cám ơn ... tất cả mọi người. Tôi ... thực sự rất may mắn khi có những người bạn ... người anh em ... như các bạn ...
Áp tay lên má hắn, Kiều Linh nhẹ giọng:
- Nhất Long ... em yêu anh ... hi vọng kiếp sau có thể gặp lại.
Bàn tay cô rời khỏi má anh cũng là lúc tiếng gọi, tiếng khóc bắt đầu vang lên:
- Đừng rời xa anh!!!
- Em gái tôi ....
- Ở lại đi Kiều Linh, bọn tớ không thể sống thiếu cậu!!!
- Nhị tiểu thư, đừng đi mà ...
...
Và trong đêm hôm đó ... máu, mưa và nước mắt ... hòa làm một
-----|-|-|*|-|-|-----
2 năm sau ...
Những ngày cuối cùng của tháng 6 cũng là những ngày mở đầu của đợt hè oi bức, cái nóng 40 độ nhấn chìm tất cả, ngoài đường không một bóng người, đa số ai cũng ở trong nhà tận hưởng sự mát lạnh của cái điều hòa.
Còn số còn lại thì ...
- Ôi chết tôi mất thôi, sắp chảy đến nơi rồi. _ Phong Linh, con nhóc đang ở tuổi 18 than thở trong cái nóng của tháng 6.
Chị gái Linh - Bích Ngọc ngồi cạnh lên tiếng:
- Than thở ít thôi, nói nhiều càng nóng đấy.
- Nhưng em không than còn mệt hơn.
- Thôi, nghỉ một tí nữa rồi xuống bơi nha_ người yêu Bích Ngọc – Minh Huy dỗ dành Phong Linh.
Nhoẻn miệng cười một cái, Phong Linh trả lời:
- Được, anh.
Nhưng cô đâu có dừng
- Nóng quá, chết mất.
Không chịu được cô chị này, thằng em họ Linh – Vũ Nhật quay sang nói với giọng chán nản kèm chút gì đó khó chịu:
- Tiểu thư à, làm ơn bà chị hãy cho thằng em này một phút bình yên đi có nóng đến thế đâu. Với cả chúng ta đang chơi ở ... trong nhà mà.
Yến Anh - em gái Vũ Nhật cũng gật đầu tán thành.
Đúng không sai, anh chị em Phong Linh đang bơi trong nhà. Cái nóng hoành hành khắp nơi, bố mẹ Linh đã quyết định cho mấy anh em đi bơi ở Green, một khu vui chơi lớn ở trong thành phố. Nói đơn giản là một hồ bể bơi với nhiều hồ bơi lớn ở trong nhà.
Và hiện tại mọi người đang nghỉ ngơi, ăn uống, tiếp sức để chiến tiếp với cái nóng.
Sau nửa tiếng nạp năng lượng, mấy anh em lại tiếp tục cuộc chơi. Hồ bơi đông nghịt, đâu đâu cũng thấy người, bởi vậy mà năm anh em đi đâu cũng cứ phải dính lấy nhau như hình với bóng vì ... sợ lạc.
Từ hồ trẻ em đến hồ cho vận động viên, cả năm không chừa một cái hồ nào hết, cái nào cũng chơi. Rồi lúc chơi trượt ống, Phong Linh không bám chặt nên suýt nữa ngã ra khỏi phao, tuy hơi hoảng nhưng cô vẫn tươi roi rói.
Trong lúc mải chơi, Phong Linh và Yến Anh đã lạc mất ba người kia, Yến Anh ngơ ngác nhìn xung quanh:
- Ơ, mấy anh chị kia đâu rồi?
- Chị cũng không biết, chị em mình đi tìm nha!_ Phong Linh trả lời
Yến Anh gật đâu, rồi hai chị em nắm tay nhau đi xung quanh. Đi mãi vẫn không tìm thấy, đứng bên cạnh hồ vận động viên sâu 2 mét, Yến Anh tỏ vẻ chán nản:
- Hay thôi, chị em mình cứ về phòng thay đồ, thể nào anh chị ấy chẳng ở đó.
Buông tay Yến Anh ra, Phong Linh ngẫm một lúc rồi gật đầu.
Chỉ đợi cái gật đầu của cô, Yến Anh quay người bước đi và cô theo sau. Nhưng đông người chen lấn xô đẩy khiến Phong Linh vừa quay ra đằng sau đã bị một phụ nữ vô tình va vào. Cả người cô ngã ngửa ra ngay cái hồ sâu 2 mét.
Trong phút giây ấy ... chợt một bàn tay vươn tới tóm lấy tay cô kéo vào. Cả người cô chui vào lồng ngực người chủ của bàn tay ấy và mặt cô áp sát vào ngực người đó. Và đó là Nhất Long.
Ngay lập tức mặt Phong Linh đỏ ửng, cô vội lùi ra sau hai bước mà quên mất sau lưng mình vẫn là cái hồ. Và một lần nữa cô lại sắp ngã xuống hồ. Nhất Long thấy vậy liền dùng cả hai tay bắt lấy eo Phong Linh kéo lại.
Lần này thì cả hai đều ngã xuống, cô nằm lên anh, mặt hai người chỉ cách nhau vài centimet. Hành động đó đã tạo nên một hình ảnh vô cùng bắt mắt. Tất cả mọi người đều tản ra, đứng xung quanh ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Mặt Phong Linh giờ còn đỏ hơn cả cà chua chín nữa, cô lúng túng bật dậy, ngồi sang bên cạnh Nhất Long.
Với vẻ mặt lạnh như tiền, anh cũng ngồi dậy nhưng không nói gì.
Điều đó càng khiến cho cô bối rối hơn, miệng cô lắp bắp :
- Xin ... xin lỗi ... cảm ơn anh rất nhiều.
Cả hai cùng đứng dậy, Nhất Long chỉ buông một câu:
- Lần sau, nhớ cẩn thẩn.
Rồi anh quay người đi luôn.
Ngay tức khắc Yến Anh nhảy vào xoay Phong Linh một vòng:
- Chị có sao không ? Có thương tích chỗ nào không? Hệ thần kinh ổn chứ?
Gạt tay Yến Anh xuống, cô nói:
- Chị ổn mà , không sao. Hai dây thần kinh chưa chập vào làm một đâu.
Mọi người xung quanh nghe vậy liền che miệng cười. Cô cũng chỉ biết cười trừ.
Khi mọi người đã tản dần thì một người phụ nữ đi đến gần Phong Linh và nói:
- Cô xin lỗi, tại cô bất cẩn quá.
- Không sao đâu cô, cháu vẫn bình thường mà_ Phong Linh vừa lắc đầu vừa nói.
- Ừ được rồi, cháu chơi vui vẻ nha. Cẩn thận ngã đấy.
- Vâng
Cuộc nói chuyện của nó với người phụ nữ kia vừa dứt thì Minh Huy, Bích Ngọc Và Vũ Nhật chạy đến :
- Linh, có sao không sao em ?
- Em không sao_ Phong Linh trả lời
Vừa nhìn thấy anh chị mình đến, Yến Anh thay thế bộ mặt lo lắng cho chị mình bằng bộ mặt hờn dỗi:
- Anh chị đi đâu làm chúng em tìm mãi không thấy.
Bích Ngọc bật cười:
- Anh chị đi sau hai đứa suốt từ nãy đến giờ, chỉ tại hai đứa không để ý thôi.
Vũ Nhật chen vào:
- Mà anh chàng vừa rồi đẹp trai ghê nha. Chị yêu anh ý cũng được đó.
Phong Linh vừa nói vừa quay người đi đến phòng thay đồ:
- Có cho chị mày cũng không cần, mấy thằng như thế đẹp thì đẹp thật nhưng chỉ để ngắm thôi, dính vào thì rắc rối lắm. Thôi chúng ta thay đồ rồi đi ăn thôi, em đói rồi.
Cả bọn chẳng nói gì mà chỉ cười tủm tỉm.
Về phía Nhất Long sau khi cứu Phong Linh xong thì cứ vừa đi vừa cười không rõ mục đích. Chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại cứu cô bởi bình thường những chuyện như thế anh đâu có quan tâm. Thấy đánh nhau thì anh mặc kệ, thấy tại nạn thì anh không quan tâm mà còn thấy đứa nào định tự tử thì anh giúp cho chết luôn. Sự bất cần đó đã được hình thành từ lúc anh mất Kiều Linh. Vậy mà giờ lại quan tâm một đứa con gái không quen, vì cô mà cười thật khó tin.
Tối hôm đó, Phong Linh và Nhất Long đều không ngủ được, một người nhớ đến dáng vẻ cao ráo, đầu tóc bù xù, gương mặt điển trai, giọng nói lạnh lẽo của người kia, còn người kia thì nhớ đến khuôn người nhỏ bé, vẻ mặt bối rối và lời xin lỗi ngượng ngùng của người này. Mỗi người một ý nghĩ khác nhau nhưng cả hai đều có chung cảm giác đó là ... người kia rất quen thuộc.
Sáng hôm sau, Phong Linh vẫn chưa thoát khỏi ý nghĩ về Nhất Long, cô luôn tự hỏi anh có cái gì mà ghi sâu ấn tượng, khiến cô nhớ mãi không thôi. Nhưng cô không thể biết được rằng có ai kia cũng chẳng khác gì cô.
Sau khi làm đủ mọi thủ tục sau khi dậy, Phong Linh thay cái áo sơ mi trắng vào và đi học thêm. Mặc dù vẫn đang là giữa hè không lâu nữa là cô thi đại học rồi, chỉ còn vài tháng nữa thôi là kết thúc đời học sinh nên cô muốn tận dụng từng chút thời gian một.
Trước khi đi mẹ Phong Linh – bà Tú còn dặn dò kĩ càng:
- Đi đứng cho cẩn thận đấy!
- Con biết rồi mà!_ Cô vừa dắt xe vừa gật đầu.
- Vâng, ngày nào cũng biết rồi vậy mà vẫn đi không xi nhan, không phanh có ngày tai nạn chết con ạ mà cái xe điện nó có như xe đạp đâu cơ chứ.
Nghe bà Tú nói mà cô chỉ biết cười trừ rồi lên xe đi học.
Còn buổi sáng của Nhất Long thì khác nhiều so với Phong Linh. Anh vừa dậy thì một người làm đi vào, vuốt mái tóc rối, anh cất giọng lạnh lùng có gì đó mong chờ:
- Tìm thấy chưa?
- Thưa thiếu gia, vẫn chưa thấy ạ_ Người kia cung kính
Ngửa cổ ra sau, Nhất Long thầm nghĩ :" Vợ à, giờ này phải xuất hiện rồi chứ, em bỏ tụi này ở đây rồi chốn đi đâu vậy hả?". Rồi anh phẩy tay, ý bảo người kia ra ngoài.
Lại đặt mình xuống giường, Nhất Long nhớ Kiều Linh, nhớ đến phát điên lên được. Vì sao cô ấy có thể bỏ Twelve Life, bỏ anh mà đi được chứ? Tại sao cô ấy không đưa tất cả mọi người cùng sang kiếp khác như mọi khi mà lại đi một mình? Chẳng lẽ cô ấy đã quên lời hứa năm xưa rồi sao ... quên lời hứa vào sinh ra tử, mãi mãi bên nhau, trọn đời trọn kiếp ...
Hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu anh khiến anh muốn phát điên vì không tìm được câu trả lời cho những hành động cuối cùng của Kiều Linh. Cuối cùng hắn bật dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi phóng xe đi đến một nơi nào đó.
Quay lại với Phong Linh, suốt cả buổi học cô không thể tập trung được bởi những ý nghĩ về Nhất Long. Cô tự nhận mình cũng là đứa mê trai nhưng không đến mức lúc nào trai đẹp cũng ở trong đầu cô như thế này. Bực tức với chính mình, cô cứ liện tục đập đầu xuống bàn.
Thấy Phong Linh như vậy con bạn thân của cô – Tuyết Ánh hỏi:
- Linh! Cậu sao đấy? Không khỏe à? Có cần tớ xin nghỉ cho không?
Phong Linh ngồi thẳng dậy lắc đầu, xua tay:
- Tớ không sao, không sao đâu mà.
- Thật không đó ?_ Tuyết Ánh tỏ vẻ nghi ngờ
Cô gật đầu khẳng định. Nhưng Tuyết Ánh vẫn không tha:
- Nhớ có vấn đề gì thì phải nói với tớ ngay đấy nhé chứ đừng như lần trước.
Phong Linh mỉm cười rồi quay lại viết bài chăm chỉ để con bạn yên tâm. Cô vẫn còn nhớ lần trước, từ cuối năm lớp 10, trong giờ thể dục, tự nhiên cô thấy choáng váng, Tuyết Ánh hỏi thì cô cứ bảo không sao và kết quả là cô đã bị ngất khi đang tập làm con bạn hết hồn.
Hết giờ học, Phong Linh lại vác con xe điện của cô về.
Buổi trưa trời nắng gắt, con đường cô về không một bóng người. Xui cho cô hôm nay lại không mang mũ. Đi được một đoạn thì cô không chịu nổi nữa đành tấp vào một bên ngõ đứng nghỉ trong bóng râm.
Phong Linh mở cúc áo thứ hai ra rồi lấy cái điện thoại nhắn một tin nhắn về để mẹ cô, bà Tú không lo lắng. Thở dài một cái, cô lấy chai nước ra tu một hơi bù lại lượng nước đã mất bởi cái oi bức của mùa hè.
Trong lúc Phong Linh đang ngửa cổ lên uống nước thì một mô tô dừng lại đúng chỗ cô. Ngừng uống, đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì người kia giật lấy chai nước của cô, bỏ mũ bảo hiểm ra và uống rất tự nhiên.
Giờ cô mới nhận ra đó là Nhất Long. Đợi anh uống xong, cô buông một câu:
- Duyên ha.
Sau đó lấy chai nước, đóng lại và bỏ vào cặp. Anh cũng chỉ lạnh lùng:
- Cứ cho là trả công lần trước tôi cứu cô đi.
Phong Linh chưa kịp nói thêm gì thì Nhất Long lại mở miệng:
- Cô định khêu gợi người đi đường đấy à, ngực đã chả có còn bày đặt.
Ngay lập tức cô kéo hai bên cổ áo vào rồi nói với giọng hờn dỗi:
- Khối người muốn loli như tôi còn không được đấy.
Bỗng anh khựng lại, cách nói ấy, điệu bộ ấy thật quen thuộc. Đã hai năm rồi, chẳng có lẽ ...
Thấy Nhất Long không nói gì, Phong Linh xua tay trước mặt anh:
- Anh làm sao vậy, say nắng à?
Nhưng anh lại không trả lời câu hỏi đấy của cô mà lắp bắp hỏi lại:
- Cô ... cô tên gì?
Không hiểu anh nghĩ gì nhưng cô vẫn trả lời:
- Tôi á? Linh, Phong Linh.
- Họ gì?
- Họ gì liên quan gì đến anh.
Câu nói đó khiến anh như phát điên, ấn cô vào tường, anh gằn giọng:
- Trả lời không?
Trong lòng Phong Linh chợt dâng lên một lớp khinh bỉ , nhếc miệng cười một cái, cô đẩy Nhất Long mạnh một cái khiến anh lùi ra sau và nói:
- Anh là gì mà nói tôi như thế chứ. Đừng nghĩ cứu tôi được một lần mà muốn làm gì thì làm được.
Tức giận cô đeo cặp vào, treo lên xe chuẩn bị phóng thì hắn nói:
- Có phải là Kiều không?
Phong Linh chẳng nói gì mà lên xe phóng thẳng. Nhưng cô vẫn nghe tiếng anh vọng lại:
- Nếu đúng thì hãy để anh yêu em thêm lần nữa.
"Anh yêu em" câu nói bám theo cô suốt cả đoạn đường. Lần đầu tiên cô được một người con trai trực tiếp tỏ tình, mà đó lại là Nhất Long nữa chứ. Phong Linh bỗng cảm thấy có cái gì đó quen thuộc len lỏi trong tim.
Chợt từng câu nói vang lên trong đầu cô:
- Lép mà còn bày đặt.
- Khối người muốn loli như tôi còn không được đấy.
...
- Kiều Linh, anh yêu em!
- Em cũng yêu anh nhiều lắm, Nhất Long.
...
Đầu cô đau như búa bổ, từng hình ảnh hiện về.
Đúng lúc cô cảm giác muốn phát điên lên thì chị Bích Ngọc kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ:
- Kate, em làm gì mà không vào nhà đi, cứ đứng ngoài cửa thế?
Kate là tên ở nhà của Phong Linh.
Thoát khỏi dòng suy nghĩ, bây giờ cô mới nhận ra là mình đã về đến nhà cô không nói gì nữa mà chỉ chậm dãi dắt xe vào.
Sau khi Phong Linh đi Nhất Long lập tức rút ra điện thoại nói gì đó rồi đội mũ lên xe và phóng đi.
Anh vừa bước chân vào nhà, quản gia Lâm cung kính chào hỏi. Anh đáp lại bằng một cái gật đầu và đi thẳng lên phòng.
Theo điều tra Nhất Long đã biết được số điên thoại của Phong Linh.
Trong lúc đó cô đang đeo tai nghe và tập cảm nhạc. Cô rất thích làm DJ nhưng bà Tú lại muốn cô theo ngành dược nên cuối cùng cô quyết định theo ý bà. Tuy nhiên Phong Linh vẫn quyết dành chút thời gian theo đuổi đam mê của mình.
Chợt điện thoại cô vang lên âm thanh quen thuộc, một dòng số hiện ra. Không cần biêt là ai, cô vẫn nhấc máy:
- A lô!
- Linh Linh.
Vừa nghe giọng cô đã nhận ra, mặt cô tối xầm xuống:
- Tôi là Phong Linh chứ không phải Linh Linh. Sao anh biết số tôi!
- Tôi ...
- Có chuyện gì anh nói nhanh tôi không có thời gian.
- Em là Kiều Linh Linh đúng không?
Phong Linh gằn giọng:
- Tôi không phải!
- Đừng lừa tôi, đúng là em mà. Câu nói đó ...
Nhất Long chưa nói hết câu thì bị cô chặn họng:
- Đừng chỉ vì một câu nói mà khẳng định như vậy. Không chừng sẽ chuốc hoạ vào thân đấy.
Rồi cô dập máy, rút tai nghe rồi leo lên giường đi ngủ.
Còn Nhất Long, anh vẫn giữ nguyên tư thế, điện thoại vẫn úp vào tai.
Chợt có tiếng gõ cửa, anh ném máy lên giường, ngồi xuống bên cạnh rồi buông một câu:
- Vào đi.
Hai người con trai đi vào, một người tay cầm một tập tài liệu:
- Thưa thiếu gia, cô gái đó hoàn toàn không có mối liên hệ gì với Kiều tiểu thư hết.
- Cậu chắc chứ?
- Chắc chắn thưa thiếu gia. Theo điều tra sơ bộ thì cô gái đó không mang bất kì đặc điểm gì của tiểu thư cả, chỉ là một cô học sinh bình thường như bao người khác.
Với vẻ mặt ngẫm nghĩ, anh nói:
- Mới chỉ là sơ bộ thôi.
Người đó gập quyển sổ vào rồi đi ra ngoài và đóng cửa lại. Còn người kia thì giờ mới lên tiếng:
- Long à, tao nghĩ mày đừng nên tìm cô ấy nữa.
Một tia lửa lóe lên trong mắt Nhất Long:
- Mày nói cái gì vậy Bảo?
Người con trai kia, chính là bạn thân của anh, Quách Gia Bảo ngồi xuống cạnh Nhất Long, nói với giọng bất mãn:
- Từ khi Kiều Linh chết, mày cứ điên cuồng đi tìm kiếp sau của cô ấy. Mày có nghĩ là chỉ khi chúng ta chết thì cô ấy mới tái sinh không? Mà nếu Kiều Linh tái sinh rồi thì liệu cô ấy có còn giữ được tình cảm với mày như xưa nữa? Đối với chúng ta thì vẫn là kiếp 12 những đối với cô ấy đã là kiếp thứ 13 rồi. Mày làm ơn động não chút đi, bình thường mày thông minh lắm mà.
Ngừng một lúc Gia Bảo nói tiếp:
- Kiếp này chúng ta đã đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi Nhất Long à. Tao xin mày đừng gây thêm chuyện nữa, hãy chú tâm vào trận chiến cuối cùng đi. Mày có biết đây là cô gái thứ 24 mày nhận là Kiều Linh rồi không.
Gia Bảo thở dài:
- Tao khuyên mày nên từ bỏ và đi tìm người khác đi.
Từng câu nói của thằng bạn thân như giáng những búa đá lớn vào đầu Nhất Long. Ngay sau khi nghe đến câu cuối cùng thì anh tức điên lên. Anh đứng dậy, tóm lấy cổ áo Gia Bảo tung một cú đấm mạnh vào thẳng mặt khiến cậu ta ngã xuống rồi gằn giọng:
- Từ bỏ? Tìm người khác? Ngoài Kiều Linh? Tao nói cho mày biết_ Anh hét lớn – KHÔNG BAO GIỜ!!!
Máu từ khóe miệng chảy xuống, Gia Bảo vẫn im lặng. Nhất Long lại tiến đến tóm lấy cổ áo Gia Bảo lần nữa rồi lạnh giọng:
- Dù có phải đến tận chân trời góc bể, hay là lục tung thế giới này lên thì tao cũng phải tìm cho bằng được cô ấy.
Sau đó anh đứng dậy, phủi tay và nói tiếp:
- Và một điều tao chắc chắn với mày ... cô ấy đã tái sinh rồi.
Anh đi qua Gia Bảo hướng đến phía cửa đi.
Gia Bảo đưa tay quệt vệt máu, không quay lại nhìn Nhất Long mà nói:
- Nếu mày đã quyết tâm như thế thì tao cũng chẳng còn gì để nói. Chi bằng mày cứ theo cách truyền thống đi.
Anh khựng lại:
- Truyền thống?
- Từ bây giờ đừng tìm nữa. Hãy đợi YSTAR của cô ấy biến mất thì lúc đấy tìm cũng chưa muộn.
Đúng, đôi vòng cổ, sao anh lại không nghĩ ra chứ, đó là một phần tình yêu của Kiều Linh và anh mà. Mỗi lần cô ấy tái sinh là chiếc vòng YSTAR sẽ trở lại với cô ấy. Và Nhất Long dựa vào vật đó để tìm ra Kiều Linh. Bởi anh cũng có một chiếc vòng, đó là BSTAR, khi đến một khoảng cách gần hai chiếc vòng sẽ hút lấy nhau, ghép lại thành một ngôi sao và biến đổi thành màu xanh lá cây.
Nghĩ rồi, anh nhanh chóng mở cửa.
Nhưng cánh cửa vừa mở ra, thì ngay lập tức Nhất Long nhìn thấy hai đứa em của mình đứng đó, Quốc Thiên và Hàn Phong.
Vừa nhìn thấy anh trai, Quốc Thiên mở miệng:
- Vậy là có cách tìm được chị dâu rồi sao?
Hàn Phong nhanh nhảu vỗ tay:
- Sắp tìm được chị Kiều rồi. Vui quá!
Nhìn biểu cảm của cậu em út mà hắn bật cười, có nhất thiết phải phấn khích như thế không. Xem ra anh trai chúng nó còn chẳng bằng chị dâu rồi.
Hắn cất giọng lạnh lùng:
- Chỉ có một cách ... đó là chờ đợi YSTAR.
Rồi hắn lách qua hai đứa em và đi thẳng.
Ở một khoảng không gian khác, hai người con trai ngồi nói chuyện với nhau, người thứ nhất lên tiếng:
- Qua hè này sẽ bắt đầu luôn chứ đại ca?
Người kia nhâm nhi tách trà:
- Tất nhiên, càng sớm càng tốt, không thể chậm chễ nữa rồi.
Người thứ nhất gật đầu rồi cũng nâng tách trà lên.
Người kia bóp mạnh khiến tách trà vỡ tan ngay trên bàn tay mình, hắn ta nghiến rắng:
- Jacob, tao sẽ bắt mày phải trả lại tất cả. Trả thù cho những người anh em của ta.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro