Chapter 9: Mất anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu óc tôi miên man, cơ thể tôi chìm dần xuống lòng đại dương bao la. Tôi sợ, muốn vùng vẫy trong nước để có thể ngoi đầu lên mặt nước; nhưng nghĩ và làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Hai tay tôi không còn cảm giác nữa, nó cứ buông xuôi theo dòng nước. Cứ thế, tôi dần dần cảm nhận được cái buốt thấm xuyên da thịt mình.

- Yi Jung, anh ở đâu?

Đầu óc tôi vẫn kêu anh trong tia hy vọng nhỏ nhoi trước khi tôi không còn nghĩ được gì cả.

- Yi Jung. Anh đâu rồi?...

********

Đâu đó trong cái lạnh buốt của đại dương đen ngòm này, tôi nghe được tiếng người gọi tên mình, cảm nhận được một hơi ấm tỏ ra, đang vòng qua eo tôi, và dần dần kéo tôi ngoi lên mặt nước.

- GaEul! Em nghe anh nói không? Em thở đi!

Giọng ai đó vang lên bên tai tôi khi cái thứ ánh nắng gắt chiếu thẳng vào mặt tôi.

- Thở đi em!

Lòng tôi như dần cảm nhận lại được hơi ấm khi biết rằng đó là anh. Người luôn được tôi gọi tên trong những lúc đau khổ nhất. Tôi dần mở mắt, để có thể nhìn thấy anh, thấy anh ngay lập tức.

- GaEul? - Anh thoáng vui mừng khi thấy tôi mở mắt ra nhìn anh, trên môi mấp máy nụ cười nhưng rồi vẻ mặt lo lắng lại bao trùm lên gương mặt anh. - Em thở đi!

Tôi nghe lời anh, cố gắng thở thật đều. Nước như thác bất ngờ tuôn trào ra khỏi lồng ngực, khiến tôi suýt nghẹt thở. Cái thứ nước biển mằn mặn vẫn còn đâu đó, nó làm tôi cảm thấy buốt đau.

- Em sao rồi GaEul? Trả lời anh đi.

- YiJung.Em không sao. - Tôi cố gắng thều thào vài câu, tay ôm chặt người anh.

- Không sao thì tốt rồi. - Cuối cùng tôi cũng nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh vang lên bên tai mình.

- GaEul, tới thuyền rồi. Để anh đẩy em lên trước.

Yi Jung đề nghị. Nhanh như cắt, anh dùng cánh tay khỏe mạnh của mình đẩy tôi lên thuyền.

Cái cảm giác được ngồi trên thuyền bất chợt ùa về trong đầu tôi, nó khiên tôi vừa sợ vừa bình yên.

- GaEul, cậu không sao chứ? - JanDi ngồi xuống bên cạnh tôi, gương mặt đầy nước mắt nhìn tôi.

- Không sao. Vẫn còn cười với cậu được mà.

- Tôi đưa hai ngón tay cười với JanDi.
Rồi lập tức quay sang anh.

- Anh lên được không?

- Được, anh lên ngay.

Anh trả lời, ngay lập tức anh bật người ra khỏi mặt nước.

Một luồng sóng to đâu đó bất ngờ đập vào mạng con thuyền gỗ nhỏ bé làm nó lung lay. Cùng lúc đó, tôi chứng kiến anh lắc lư cùng con thuyền. Và cơn sóng chồm tới, cuốn lấy anh đi, đẩy anh vào một bãi đá giữa biển gần đó.

Trong phút chốc, tôi có cảm giác mình đã mất anh, mãi mãi...

- Yi Jung!!!

*******

- Yi Jung ơi! Cầu trời, anh sẽ không sao. Anh sẽ không sao, đúng không?

Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế trước phòng mang tấm bảng đỏ đề hai chữ "CẤP CỨU", hai tay chấp lại mà hy vọng, trong khi đôi mắt cứ nhìn chầm chầm xuống nền nhà mang một màu trắng chết chóc.

- Anh nhất định sẽ không sao, không sao đâu. Nhất định sẽ không sao.

Tôi cứ thều thào mấy câu đó cho đến khi nước mắt tràn ra khỏi mắt, nó lăn dài xuống má. Đau quá! Ai đó làm ơn nói với tôi anh sẽ không sao đi, ai đó, làm ơn nói đi.

- GaEul, Yi Jung nhất định sẽ không sao đâu, cậu đừng khóc nữa.

JanDi ngồi xuống bên cạnh tôi, hai tay đặt lên vai tôi, an ủi.

Tôi ngước mặt nhìn JanDi, rồi nhìn JunPyo và JiHoo. Ai cũng lo lắng cho anh, ngực tôi lại quặn đau mỗi khi chuỗi hình ảnh kia cứ hiện ra trước mắt tôi. Nước mắt vẫn tiếp tục tuôn trào, tôi quay sang ôm chầm JanDi, rồi bật khóc:

- JanDi à, làm ơn nói với mình Yi Jung sẽ không sao đi! Làm ơn, nói đi!

Tôi thét lên, khi biết rằng không ai chắc rằng anh sẽ không sao, khi biết rằng niềm hy vọng cuối cùng của mình cũng vụt tắt...

Một tiếng sau.

- Ai là người nhà của bệnh nhân của So Yi Jung?

Tôi bất chợt giật mình khi bác sĩ nhắc đến tên anh.

- Là tôi! - Ngay lập tức, JunPyo trả lời.

Ông bác sĩ có vẻ ngần ngại khi nhìn cậu ấy, hình như nghĩ rằng cậu ấy đang đùa.

- Tôi cần người nhà cậu ấy để nghe tình trạng cậu ấy bây giờ.

- Gia đình cậu ấy định cư ở nước ngoài, bây giờ đang sống với chúng tôi. - JiHoo lên tiếng.

Ông bác sĩ có vẻ gật gù trước lời giải thích của JiHoo.

- So Yi Jung. Bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy hiểm, nhưng cậu ấy bị chấn thương ở đầu nghiêm trọng, đang ở tình trạng người thực vật. Chúng tôi không xác định được bao giờ bệnh nhân sẽ tỉnh dậy, có thể là ngày mai, ngày mốt cũng có thể là mãi mãi...

Ông bác sĩ bước đi, để lại cho tôi một nỗi kinh hoàng.

- Mãi mãi không bao giờ tỉnh dậy? - Tôi tự hỏi bản thân, đôi mắt dường như mất hết sinh lực lại đẫm nước mắt. - Không! Không phải đâu!!!...

*********

- Yi Jung này, anh đã ngủ 43 ngày rồi đấy, sao anh không chịu tỉnh dậy? Ngủ mãi sẽ xấu trai đấy, anh không được làm hotboy nữa đâu.

Tôi nắm lấy bàn tay của anh, ngồi bên cạnh anh, kể chuyện cho anh nghe. Hôm nào cũng vậy, sau khi ở quán cháo trở về, tôi lại đến bệnh viện thăm anh; mong rằng khi nào anh tỉnh dậy, người đầu tiên sẽ nhìn thấy là tôi.

- Em kể cho anh nghe chuyện này, hôm nay là sinh nhật em đấy! Một tuần nữa là năm mới rồi, không lẽ anh ngủ mãi sao? Anh sắp già hơn một tuổi rồi đấy! Anh biết.. không?

Không hiểu tại sao, nước mắt tôi lại tuôn rơi. Trái tim tôi quặn đau mỗi khi nhìn anh nằm đó, đôi mắt nhắm ghiền không bao giờ hé mở.

- Em nhớ anh lắm, sao anh không chịu tỉnh dậy chứ?

Tôi nghẹn ngào chạy ra khỏi phòng, đơn giản là vì mình trong tình trạng tồi tệ vào thăm anh. Đứng nhìn anh từ cửa sổ, nhìn anh đang nằm trên chiếc giường trắng, tôi cảm thấy buồn hơn bao giờ hết.

Chán nản, tôi đứng lên bước về phía khu ăn uống.

Tôi như muốn té nhào về phía sau khi đụng một người.

- Xin lỗi, tôi không cố ý. Anh có sao không? - Tôi loay hoay xin lỗi người vừa đụng trúng.

- Có đấy!

Người ấy vừa lên tiếng thì tôi ngước đầu nhìn lên, một người khiến tôi bàng hoàng và ngạc nhiên.

- JiHoo?

Anh đứng nhìn tôi, mỉm cười.

- Dạo này nhìn em hơi xanh xao đấy!

Khi chúng tôi đến khu ăn uống, gọi món xong, JiHoo nhìn tôi hỏi thăm.

- Không đâu ạ! Em vốn dạng người xanh xao mà! - Tôi phủ nhận.

- Vì Yi Jung phải không?

- Có lẽ là vậy... - Tôi cười thật nhẹ, thật thà thú nhận.

- Anh hiểu tâm trạng của em.

JiHoo lên tiếng, dường như đang an ủi tôi. Tôi cười cảm ơn anh.

- Cảm ơn anh, nhưng... có lẽ em chỉ sợ suốt đời này, em không thể nhìn anh ấy tỉnh dậy, nhìn anh ấy nói chuyện, cười... - Tôi nói, đôi mắt lại hơi cay.

- Thôi nào! - JiHoo đánh vào vai tôi. - Dù có chuyện gì xảy, anh hứa sẽ là người em sẻ chia, người giúp đỡ em hết sức mình. Hết buồn rồi nhé!

Anh nói một lời hứa, tôi thì mỉm cười, mong rằng ngày sau, lời hứa này sẽ được thực hiện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro