104

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kiếm chém xuống, trong khoảnh khắc máu chảy như trút!

Triển Chiêu nhanh chóng điểm vài huyệt đạo bên tay đứt, đau đớn kịch liệt khiến mặt cậu nháy mắt trở nên tái nhợt, cậu cắn chặt răng, dùng hết  tất cả cách cầm máu mà bản thân biết, mới miễn cưỡng dừng chảy. Khi cúi đầu nhìn lại, máu chảy ra từ trong cánh tay đứt kia, đã dần thành màu đen.

Cho dù sau này tàn phế, cậu cũng tuyệt đối không để kẻ này khống chế bản thân nữa!

Lý Cúc Phong trợn mắt nhìn tất cả điều Triển Chiêu làm, gần như mất đi năng lực phản ứng—— Kẻ gọi Triển Chiêu thật sự là người sao? Tráng sĩ đoạn cổ tay, loại chuyện này ở cổ đại có lẽ có thể thấy được, nhưng hiện đại ý chí sa sút này, cậu ta lại vẫn không chút do dự buông bỏ hy vọng giải độc, tình nguyện dùng loại phương pháp quyết liệt này!

Làm sao có thể? Điều này sao có thể? Hắn gần như cho rằng bản thân đang nằm mơ.

Theo tài liệu hắn điều tra được, Triển Chiêu cũng chưa từng nhận huấn luyện tử sĩ gì đó, nếu vậy, làm sao cậu ta lại có thể làm chuyện tự hại quyết đoán như vậy?

Quặn đau không ngừng truyền đến trên bụng vẫn luôn nhắc nhở tất cả trước mắt hắn đều là sự thật, hơn nữa, tình trạng hắn lúc này càng lúc càng không ổn, hắn không phải Triển Chiêu, không biết điểm huyệt cầm máu, nói cách khác, cứ để máu chảy như vậy, vết thương của hắn sẽ là chết người!

"Vì, vì sao?" Nhìn Triển Chiêu, hắn nói lắp hỏi, người thanh niên này, hắn căn bản không hiểu.

"Không liên quan đến ngươi!"

Triển Chiêu lạnh lùng nhìn hắn, đau đớn nơi vết thương cùng mơ hồ do mất máu quá nhiều thời thời khắc khắc nhắc nhở cậu thời gian gấp rút. Đổi là người khác có lẽ cậu còn có thể hạ thủ lưu tính, nhưng với Lý Cúc Phong...

Như vậy —— Có tính là kết thúc ác mộng không?

Lúc trước... Lúc trước... Thế gian luân hồi, tất cả đều không quên...

Cắn chặt răng, cậu không quan tâm đến thân thể nằm trên mặt đất kia nữa, mà nâng Triệu Linh vẫn hôn mê bất tỉnh dậy, đang định xuống lầu, đột nhiên, tòa nhà rung dữ dội, tiếp theo là tiếng nổ mạnh khiến người ù tai không thôi, Triển Chiêu kinh hãi, đứng không vững, lại ngã xuống đất!

Không biết qua bao lâu, rung lắc mới giảm chút, Triển Chiêu đứng dậy chuyển đến cạnh cửa sổ vừa nhìn, sắc mặt lập tức liền thay đổi —— Toàn nhà Kình Thiên đang bốc cháy! Hơn nữa, thế lửa lan nhanh hơn dự liệu của anh, tòa nhà liền như vật bắt lửa to lớn.

Theo thang bộ xuống rõ ràng không thực tế, Triển Chiêu khẽ cắn môi, nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong đầu không khỏi chợt lóe —— Sân thượng tòa đối diện cách nơi này không phải quá xa, đại khái chỉ khoảng năm sáu thước. Nếu cậu dốc toàn lực, hẳn có thể đưa Triệu Linh qua đi!

Không kịp nghĩ nhiều, nhìn thế lửa dần lan lên, Triển Chiêu vận toàn thân công lực, đỡ Triệu Linh ngồi trên cửa sổ, sau đó đánh một chưởng ra! Triệu Linh đang hôn mê chỉ tới kịp "a" một tiếng, thân thể đã bị một chưởng này đánh bay ra ngoài, sau đó rơi mạnh vào sân thượng tòa nhà đối diện.

Triển Chiêu dùng là kình lực "cách sơn đả ngưu", Triệu Linh rơi vào sân thượng cũng không bị thương tổn gì, kình lực một chưởng kia, truyền tới nền sân thượng, mặt sàn kia bị cỗ kình lực làm nát một hố!

Một chưởng này gần như dùng hết toàn bộ sức lực của Triển Chiêu, cậu thở gấp hai cái, ngẩng đầu thấy Triệu Linh đã bình an, thoáng cười mừng.

"Ngọc Đường, làm sao giờ? Tôi... hình như không về được rồi..."

Cậu cúi đầu cười khổ, Trùng Tiêu, Trùng Tiêu a! Chung quy không trốn được vận mệnh lửa thiêu...

Lúc này, bởi lửa lớn thiêu đốt, tòa nhà Kình Thiên này đã rung lắc sắp sập, đồng thời Triển Chiêu cũng cảm giác được từng đợt hơi nóng đập vào mặt —— Tòa nhà này cũng không biết Triệu Giác làm bằng gì, lại không chịu được lửa vậy.

Triển Chiêu không biết, tòa nhà này, vốn là đòn sát thủ của Triệu Giác, thời điểm xây dựng cố ý cho thêm vật liệu dễ cháy, lại qua gia cố xử lý, thêm mấy thứ mưu tính khác, trong trường hợp làm nổ bom giấu trong đó, là có thể trong thời gian ngắn biến mất rất nhiều chứng cứ.

Chỉ là, tại loại thời điểm này, có biết chuyện này hay không, thật sự cũng không có gì khác nhau nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro