15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỏi thư sinh vì sao muốn tự sát, thư sinh mới tỉnh lại từ trong xót thương, thì ra ta còn có oan khuất bằng trời. (Mỗ Yên: Phản ứng của ngươi thật sự quá chậm. Thư sinh giận: Còn chẳng phải ngươi viết.)

"Hai vị, nói ra rất dài dòng nha!" Thư sinh thở dài một tiếng, ho khan hai tiếng, bày xong tư thế, định tràng giang đại hải.

"Vậy ngươi cứ nói ngắn gọn!" Một câu của Bạch Ngọc Đường đánh vỡ dục vọng diễn thuyết của hắn.

"Thế được rồi! Vậy ta cứ nói đơn giản một lần đi!" Thật là, không cho ta diễn thuyết.

... ... . . . .

Sau khi thư sinh nói xong, thấp thỏm không yên nhìn hai người, "Chính là như vậy." Hai người không nói gì.

"Hai vị??" Thư sinh kỳ quái nhìn hai người, có cần thiết bày ra loại vẻ mặt này không? Chuyện xưa của ta hẳn rất thường thấy đi!

Không nói gì, vẫn không nói gì.

Bỗng nhiên, Bạch Ngọc Đường cười sát lại, "Vị lão huynh này, giờ ngươi còn muốn chết nữa không?" Tuy hắn cười nói, nhưng thư sinh lại cảm thấy có phần lạnh lẽo.

"Không chết nữa, hiện tại ta không muốn chết nữa." Thư sinh vội vàng lắc đầu.

"Thật sự không muốn chết nữa. Thật đáng tiếc, nếu ngươi còn muốn chết, ta tuyệt đối sẽ thành toàn cho ngươi. Vừa rồi ta quấy rầy kế hoạch tự sát của ngươi, cho ta một cơ hội chuộc tội được không, ta giúp ngươi treo lên lại đi." (Tiểu Bạch kháng nghị: Vì sao đóng người xấu đều là ta, rõ ràng hắn mới là kẻ đen nhất. Mỗ Yên giả ngốc, ở đâu, ai đen nhất??)

"Không cần làm phiền ngươi nữa, ta đổi ý rồi, hiện tại ta không muốn chết nữa." Thư sinh kiên quyết lắc đầu.

Chuyện xưa của thư sinh rất thường thấy. Vốn hắn họ Cổ, tên Nhan Hoài, tổ tiên cũng từng làm quan, nhưng tới đời hắn suy bại mất rồi. Lúc nhỏ hắn đính hôn với nữ nhi Ngọc Lan nhà cữu cữu (cậu), năm nay hắn mang theo thư của mẫu thân đến nhà cữu cữu nương nhờ họ hàng, thuận tiện thành hôn.

Kỳ thật hắn cũng không muốn tới, trong sách viết bao nhiêu loại chuyện xưa này, kẻ có tiền hủy hôn cũng rất nhiều, dựa vào hiểu biết của hắn với cữu cữu, hắn không tin cữu cữu lại thật tình thu nhận hắn, đồng ý việc hôn nhân này. Tiếc là mẫu thân nói cữu cữu không phải người như vậy, lấy cái chết ép buộc, hắn mới dọn đồ nương nhờ họ hàng.

Tới nhà cữu cữu rồi, cữu cữu xem như nhiệt tình với hắn, nhưng ngậm miệng tuyệt đối không nói chuyện hôn nhân, đây là chuyện Cổ Nhan Hoài đã đoán được lâu rồi, cũng không mở miệng nói trước. Cữu cữu sắp xếp hắn ở viện sau, lại cử cho hắn một thư đồng, ăn mặc không lo, trôi qua cũng tiêu diêu tự tại. Cữu cữu không nhắc tới, hắn cũng lười nói, nơi này ăn ngon hơn trong nhà, cũng yên tĩnh, đọc chút sách cũng không tồi.

Tiếc rằng có người không nhìn nổi ngươi trải qua quá tự tại, nhất định muốn kéo ngươi tới chuyện xưa, nhất định muốn tự nhận là mẹ kế nhân từ nhất thiên hạ, sao cũng không đành lòng để kế nữ của mình gả cho một thư sinh nghèo, nhảy vào hố lửa. Lối mòn, bày ra bộ dáng mẹ kế, trăm phương nghìn kế muốn đuổi hắn đi. Làm chủ nhân đã là dạng này, làm hạ nhân cũng bắt nạt người, đồ ăn thì không ngon, gặp người cũng chẳng cười. (Ngươi nói ta gặp họa có gì tốt với các người.)

Không cười chẳng sao, ta không cần, ngươi chỉ cần đưa cơm ăn cho ta là được rồi; không có cơm ngon ta cũng không cần, dù sao ta cũng chịu khổ quen rồi, tóm lại một câu, mặc kệ ngươi có thái độ gì, ta cũng không quan tâm, nơi này có rất nhiều sách, chưa xem hết ta tuyệt đối không đi. (Mỗ Yên nói chen vào: Không phải thư sinh rất rộng rãi, thật sự là thần kinh của hắn quá thô, kỳ thật sắc mặt người ta vốn hắn không nhìn ra có gì khác biệt, hắn tưởng tất cả mọi người là dạng này.)

Hắn không quan tâm, nhưng có người không chờ nổi nữa, lại truyền ra hắn lén vào khuê phòng tiểu thư, phá hủy thanh danh tiểu thư, không chỉ thế, còn trộm trang sức của tiểu thư. Trời đất chứng giám, hắn thực sự chưa từng gặp tiểu thư, cũng không biết tú lâu ở đâu. Đến đây lâu vậy, gần như hắn chẳng biết rõ địa hình nơi này, bởi, nói ra thật ngại, vì từ đầu tới cuối hắn là một tên mù đường, lúc tới đây, rõ ràng một tháng có thể đến, hắn đi ròng rã hơn hai tháng, phần lớn đều đi lặp đường. Đến đây rồi, nếu không phải chuyện đặc biệt, hắn tuyệt đối không ra khỏi cửa. Cứ thế cũng có thể bị oan, thật sự là không còn lời nào.

Thế nhưng sự thật không để hắn chối cãi, mọi người trong nhà xông vào phòng hắn, đi thẳng đến giường, thật sự lục được trang sức nghe đâu là tiểu thư bị mất, lúc này khỏi nói chính là hãm hại. Thế nhưng, biết rõ là có người hãm hại mình, thư sinh cũng không giải thích, thanh giả tự thanh*, nhường bọn họ nói thôi! Nói trắng ra chính là lười mở miệng. Hắn không giải thích, hiển nhiên người ngoài cho rằng hắn cam chịu, thương lượng xử trí hắn thế nào. Cữu cữu còn dễ nói, chỉ bảo đuổi hắn ra ngoài là được, thế nhưng lúc này cữu mẫu (mợ, vợ cậu) cố tình không đồng ý, nhất định muốn đưa hắn cho quan xử theo pháp luật. Cữu cữu nổi tiếng 'thê quản nghiêm', cữu mẫu đã lên tiếng rồi, cũng không thể nói nhiều, đưa hắn đến quan phủ.

* Người trong sạch thì dù không nói rõ vẫn là người trong sạch.

Tới quan phủ rồi, hắn cũng không lộ ra vẻ sợ hãi gì, cứ như dạo phố, còn quan sát xung quanh, đánh giá đại đường này thật quá nát, phải sửa chữa một lượt. Huyện lệnh nghe xong mũi suýt lệch, vốn trộm đồ không phải tội lớn, lời hắn chọc giận huyện lệnh, huyện quan sai người đánh hắn mấy chục đại bản, lại giam vài ngày mới thả hắn ra.

Nhà cữu cữu chắc chắn không thể về, đành phải về nhà. Mù đường, mù đường, rốt cục giờ lộ rõ tật xấu của hắn nghiêm trọng cỡ nào, hắn đi một đoạn hỏi một đoạn, cứ vậy, vẫn lạc đường, không có ăn, vừa đói vừa mệt. Đi đến đây, cũng không biết là tới chỗ nào, lại là phòng dột lại gặp mưa dầm, mưa to tầm tã.

Hắn nghe người ta nói là nếu người quá oan khóc kể giải thích trong trời mưa, có khi có thể lên đến thiên đình, hắn cũng không quản là thật hay giả, tự nhận là người chịu oan (Thư sinh: Ngẫu bỗng dưng vô cớ bị người đổ oan, còn bị đánh mấy chục đại bản, còn không tính oan?) cho nên mới có cảnh tượng lúc trước. Khóc một hồi, cảm thấy không có ý nghĩa, hay là thôi đi!

Bỗng nhiên nghĩ tới, với bản lĩnh nhận đường của hắn, phỏng chừng còn chưa về nhà đã chết đói từ lâu, so với bị đói chết, còn chẳng bằng thắt cổ chết đi. Lão nương trong nhà còn có đệ đệ chăm sóc, sẽ không chịu khổ. Kết quả, chết còn chẳng chết xong.

"Ngươi vẫn cứ chết đi! Giờ chúng ta không cản ngươi nữa." Sắc mặt Triển Chiêu không đẹp lắm, giọng nói cũng tràn ngập tức giận. Nghe thử coi, đây còn là nam nhân sao? Không, phải nói còn là người sao? Bị người lạnh nhạt không biết, có thể miễn cưỡng giải thích vì hắn khoan hồng độ lượng, không chấp nhặt với bọn họ; bị người oan uổng không giải thích, dùng lời của hắn, thanh giả tự thanh, miễn cưỡng có thể tạm; nhưng giận nhất là, hắn lại nói với huyện lệnh đại đường huyện nha quá cũ rồi, phải sửa chữa, không biết chết sao?

"Đã lăn lộn nửa buổi, hiện tại trời cũng sắp sáng rồi, chúng ta phải tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngươi muốn làm gì tùy tiện đi! Ngọc Đường, chúng ta đi." Kéo Bạch Ngọc Đường, ra cửa miếu.

"Đừng nha! Chờ ta chút!" Thư sinh phía sau kêu to đuổi tới, "Đừng đi, ít nhất nói cho ta biết phải làm sao về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro