Họa đều là hắt hơi rước lấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu nhiễm phong hàn.

Ngự Miêu của Khai Phong Phủ bị bệnh, đây là đại sự khó lường cỡ nào! Trong lúc nhất thời, mọi người ùn ùn kéo đến hỏi han ân cần. Đợi đến khi đuổi đám khách thăm đi, Triển Chiêu đã mềm nhũn nằm trên giường không thể động đậy - MỆT.

Nhưng trên thế giới luôn tồn tại kẻ không thức thời. Dù rằng nguyện vọng một mình nghỉ ngơi một chút của Triển Chiêu rõ ràng hiện ở trên mặt, có kẻ vẫn không sợ chết lại kiên quyết bám ở trong phòng người khác không chịu dịch chuyển nửa bước.

"Chưa từng thấy con mèo nào yêu vất vả như ngươi! Chỉ là một tên trộm tầm thường, Ngũ gia ta giải quyết dễ như trở bàn tay, sang con mèo ngốc ngươi lại kiên quyết phải đuổi theo. Này tốt rồi, lại rơi xuống nước! Biến thành mèo nước luôn! Mệt ngươi khinh công cao như vậy..." Bạch Ngọc Đường bưng một bát thuốc, hùng hùng hổ hổ đi đến trước giường, thô lỗ mà đưa qua, "Nào, đây chính là Bạch gia gia ta tự tay sắc, mèo chết phúc khí thật lớn!!"

Triển Chiêu oán hận liếc xéo hắn. Nhưng y vốn biết chuột bạch này miệng lưỡi bén nhọn, cùng hắn so đo chính mình thật sự đòi chẳng được lợi ích gì, liền mang theo ba phần giận, thản nhiên mà sửa đúng: "Ngọc Đường, đây không phải là 'tên trộm tầm thường', là 'cổ thượng tảo' (bọ trên trống, đã được dựng thành phim) nổi danh!" (triều đại thay đổi, tác giả lớn nhất!!) Thấy sắc mặt Bạch Ngọc Đường căng thẳng, vội bồi thêm một câu "Làm phiền ngươi lo lắng sắc thuốc cho ta, Triển mỗ cảm kích khôn cùng!"

Lúc này lông mày Bạch Ngọc Đường mới giãn ra, hắn nghiêng người ngồi xuống bên giường Triển Chiêu, dùng thìa khuấy khuấy chén thuốc trong tay, liền nhét vào tay Triển Chiêu: "Uống nhanh!!!"

Triển Chiêu nhíu mày nhìn bát lớn trong đầy nước thuốc đen sì trước mắt, còn chưa mở miệng, vị đắng nồng đậm đã đập vào mặt... Chỉ là một trận phong hàn nho nhỏ, liền phải nuốt bát thuốc đắng lớn như này, vậy y về sau chẳng phải là sẽ biến thành ấm sắc thuốc sao??!!

Y làm như tiện tay để bát thuốc ở bàn nhỏ đầu giường, nghiêm mặt nói: "Thân thể ta đã không còn đáng ngại, thuốc này... không uống cũng được."

"Mèo chết ngươi có ý gì?! Thuốc Ngũ gia ta tự tay sắc ngươi thế nhưng ghét bỏ?!!!" Bạch Ngọc Đường giậm chân.

Triển Chiêu khẽ cười. Thân thể của y bệnh nhẹ, tinh thần lại không tệ lắm. Thấy tiểu bạch thử trước mắt bị tức đến nhảy loạn, y liền cười trấn an nói: "Ngọc Đường sắc, ta đương nhiên yên tâm, thế nhưng..." Trong mắt đột nhiên hiện lên một tia quẫn bách, nháy mắt lướt qua.

Ngự Miêu của Khai Phong Phủ có một thói quen nhỏ không muốn người ta biết: Mỗi lần uống thuốc đều phải ngậm một khối đường, làm mất hết vị đắng trong miệng. Thế nhưng thói quen này... làm sao có thể nói ra khỏi miệng! Hơn nữa trước mặt còn đứng một con tiểu bạch thử thường lấy chuyện giễu cợt y làm vui!!

Quẫn bách trong mắt y mặc dù chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn bị Bạch Ngọc Đường mắt sắc tóm kịp. Hắn cùng với Triển Chiêu quá hiểu nhau, mới đầu còn ngờ vực hồi lâu, sau khi suy nghĩ một lát đã hoàn toàn hiểu rõ, trong lòng không khỏi cười thầm: Nguyên lai Miêu Nhi sợ đắng! Cái này cần phải nghĩ biện pháp thật tốt trêu y~~

Nhãn châu liền động, Bạch Ngọc Đường khẽ cười: "Miêu Nhi, ngươi không uống thuốc, chẳng lẽ là muốn ta giúp ngươi?"

Khóe miệng hắn mang theo nét cười không đàng hoàng, rõ ràng hàm chứa ba phần trêu tức chòng ghẹo bảy phần không có ý tốt. Đáng tiếc Miêu Nhi trì độn kia dường như bị bệnh nóng đến thiêu não thành ngốc, từ đầu đến cuối bị con chuột hư hỏng này lay qua.

Bạch Ngọc Đường thấy y không phản ứng, nhưng lại tự chủ trương cho rằng là Triển Chiêu ngầm đồng ý. Bên môi xẹt qua một độ cong gian trá, hắn ngậm một ngụm thuốc, trực tiếp đụng tới bên môi mèo kia.

Triển Chiêu trong mơ hồ chỉ cảm thấy trên môi bị dán đến một thứ lạnh lẽo, y hoảng sợ, vốn định hô "Ngươi làm cái gì vậy?" lại bị con chuột hư hỏng tóm được khe hở, nhân cơ hội đẩy toàn bộ thuốc đắng trong miệng qua, cuối cùng còn ở trong miệng y tinh tế liếm một phen, lúc này mới vừa lòng rời khỏi, cười nói: "Công Tôn tiên sinh quả nhiên kê thuốc tốt. Nếm không thấy đắng, ngược lại có vị ngọt nhè nhẹ. Phải không, Miêu Nhi?!"

"Bạch Ngọc Đường!!!" Triển Chiêu bực đến rống to. Chỉ tiếc giọng y khàn khàn, thành ra mất ba phần uy thế.

Bạch Ngọc Đường khẽ vuốt thân thể tức giận đến run nhè nhẹ của y, ra vẻ kinh ngạc mà kêu lên: "Ai nha Miêu Nhi, ngươi run đến lợi hại như vậy, chẳng lẽ cảm thấy lạnh sao! Bằng không ta giúp ngươi sưởi ấm?" Nói xong không đợi Triển Chiêu đáp, lại ba chân bốn cẳng cởi đồ của y. Triển Chiêu vì hành động của hắn mà đỏ mặt, luống cuống tay chân muốn đẩy, lại đấu không lại con chuột tay chân nhanh nhẹn động tác mau lẹ này. Y sinh bệnh nằm trên giường, vốn chỉ mặc mỗi lý y xanh nhạt, không bao lâu cũng bị con chuột này lột xuống. Bạch Ngọc Đường lại năm ba cái cởi đồ của mình hai chân khẽ nhún, liền lăn vào ổ chăn Triển Chiêu.

Thấy sắc mặt Triển Chiêu đông cứng tựa như muốn nổi giận, hắn vội cãi chày cãi cối: "Ta cũng là vì tốt cho ngươi mà~~~ Nếu ngươi cảm thấy thân thể lạnh lẽo, ta ở bên cạnh ngươi mới có thể giúp ngươi ấm áp một chút!"

Ấm áp? Bằng nhiệt độ thiên về thấp của cơ thể hắn sao? Triển Chiêu liếc mắt trừng hắn, lại lười cùng hắn so đo. Y giờ phút này đầu đau muốn nứt, thân thể lại nóng lên từng trận, có lẽ là mệt mỏi hôm nay khiến cho bệnh tình lại nặng thêm ba phần. Thân thể có vẻ lạnh giá của Bạch Ngọc Đường ngả lại đây, thật khiến y cảm thấy thoải mái hơn chút. Trong lúc mê man, rốt cục có chút buồn ngủ.

Y lại không biết bộ dáng bản thân lúc này mị hoặc ra sao: mày kiếm mảnh dài khẽ nhíu lại, mắt đen nửa mở, lộ ra một tầng sương mù ướt át mơ màng; phong hàn cùng với mệt mỏi khiến trên trán y thấm ra vài giọt mồ hôi nho nhỏ, nhiệt độ thân thể càng khiến hai gò má y sinh ra một tia ửng đỏ mất tự nhiên. Ngự Miêu của Khai Phong Phủ lúc này thật giống một con mèo nhỏ biếng nhác nửa nằm sấp trên tháp. Mà cái trừng mới vừa rồi kia của y, không thấy uy nghiêm, ngược lại tăng thêm một mạt phong tình nhàn nhạt bình thường không dễ gặp.

Bộ dáng mê người này rơi vào mắt Bạch Ngọc Đường, khiến hắn nhịn không được mà hít sâu một hơi, trong lồng ngực không khỏi có chút không biết làm sao. Con mèo này khó chịu, khiến hắn nhìn mà đau lòng. Hít sâu một hơi, Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm đợi lúc bệnh tình con mèo này chuyển biến tốt, chắc chắn bắt y bồi thường mình! Nghĩ vậy, tâm tư cuồn cuộn trong lòng thoáng cái an ổn. Thế nhưng hai hàng lông mày Triển Chiêu khẽ nhíu, hắn lại có chút phiền não. Ngón tay nhẹ nhàng đặt lên giữa hai mi y, trong nhẹ day day chính là tinh tế mát xa. Tay không ngừng, trong miệng lại quở trách: "Đã biết con mèo ngươi thích chống đỡ! Đau liền kêu một tiếng chứ, cố nén chơi vui lắm sao?!" Thấy Triển Chiêu mặc dù nghiêng đầu nhắm mắt không nói, nhưng giữa hai mi đã thoáng giãn ra. Trong lòng hắn cười trộm vài tiếng, ngón tay thon dài giống như tự có ý thức, theo đầu mày, mi mắt, mũi chuyển xuống, tinh tế phác họa khuôn mặt tuấn dật. Tại khóe môi tuyệt đẹp dừng lại một lát, lại theo cổ hướng ngực gầy của Triển Chiêu vòng quanh.

Triển Chiêu bị hắn trêu chọc đến không được sống yên ổn, da thịt trong ngực tức thì bị hắn xoa nhẹ đến khẽ ngứa mà tê dại khó nhịn. Y vừa mở mắt, đã thấy Bạch Ngọc Đường vươn tay lấy bát thuốc đầu giường, xấu xa cười nói với y: "Miêu Nhi, thuốc này nếu lạnh, dược hiệu liền giảm~~" Sóng mắt hắn lưu chuyển, một nửa là thật tâm vì thân thể Triển Chiêu suy nghĩ, nửa còn lại cũng là có tâm tư xấu, thầm nghĩ khi y vô lực phản kháng là lúc gặm được thêm vài miếng đậu hũ tươi ngon.

Triển Chiêu sao có thể biết ý niệm tà ác này trong lòng hắn, chẳng qua là không muốn uống bát thuốc đắng kia. Nhưng lại nghĩ: Bạch Ngọc Đường luôn là hình tượng sang quý, hiện giờ lại cam nguyện giống một người phụ nữ canh giữ lửa bếp vì mình sắc thuốc, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Nhưng Bạch Ngọc Đường nếu lại giống như vừa rồi cứng rắn truyền thuốc cho y, vậy chính là trăm triệu lần không thể! Lại tưởng tượng đã nhiều ngày chỉ lo phá án, quả thực không quan tâm hắn, trong lòng liền mềm nhũn...

Suy nghĩ trong lòng y đều hiện hết trên mặt, Bạch Ngọc Đường nào để y nghĩ đông nghĩ tây, không nói gì một phen chế trụ cổ tay y, không cho Triển Chiêu cự tuyệt, liền từng ngụm từng ngụm đẩy thuốc đến - Hiển nhiên vẫn là dùng môi để truyền.

Đợi đến khi một bát thuốc rốt cục uống cạn, Triển Chiêu đã là hai má đỏ hồng thở hổn hển, hai mắt mơ mơ hồ hồ gần như thần trí không rõ. Y vốn ngày thường tuấn dật vô cùng, lúc này bị Bạch Ngọc Đường đùa một phen, nhưng lại âm thầm sinh ra vài phần xinh đẹp.

Bạch Ngọc Đường đã bao giờ được nhìn bộ dáng y mị hoặc như thế, chỉ cảm thấy Triển Chiêu lúc này tựa như hoa mai nhưỡng mới vừa mở, còn lóe ánh lăn tăn, hương ngọt thơm mát lại không thiếu vị cay nhè nhẹ đặc biệt của rượu ngon, hấp dẫn ánh mắt của người, không thể cưỡng lại. Ngọn lửa bùng cháy chưa tắt lại thêm sóng tình cuồn cuộn khiến hắn rốt cuộc kiềm chế không được, tâm tư vừa động, trong miệng gọi "Miêu Nhi..." liền dán lên đôi môi ấm áp của y, nhẹ nhàng gặm cắn. Tay cũng chẳng thành thật, từng nét từng nét vẽ lên, nhưng lại vẽ đến Triển Chiêu cũng tâm thần không yên.

Hô hấp của Triển Chiêu nhất thời trở nên dồn dập. Lúc đôi môi Bạch Ngọc Đường chuyển xuống khẽ liếm xương quai xanh y, y thiếu chút nữa kìm nén không được cổ họng tràn ra tiếng than nhẹ. Vội vàng bắt lấy bàn tay đang tùy ý tác loạn của Bạch Ngọc Đường, cắn răng hận nói: "Bạch Ngọc Đường, ngươi... đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!!"

Bạch Ngọc Đường nhìn ra mèo kia thật sự có chút giận, sợ y trong lúc tức giận bệnh tình lại thêm nặng, đành phải ngượng ngùng mà thu hồi tay của mình, tâm tư chưa nguyện mà trở về chỗ cũ: "Nếu không phải thấy thân thể ngươi hôm nay không được khỏe, ta cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ... Miêu Nhi, ngươi nhất định phải bồi thường ta thật tốt!" Thấy trên mặt Triển Chiêu lại đỏ thêm vài phần, tâm trêu đùa của hắn nổi lên, cố ý tiến gần tới bên tai Triển Chiêu, ngón tay mơn trớn theo vành tai bởi hô hấp của chính mình mà nóng rực đến hiện lên vài điểm đỏ của y, trêu đùa: "Đến lúc đó, Miêu Nhi, ta nhất định phải mua một vò nữ nhi hồng tốt nhất, tưới trên người ngươi uống đến đủ há~~" Cười lớn né tránh người nọ trong lúc xấu hổ và giận dữ đập bát thuốc tới, chỉ để lại người nọ thở hồng hộc rống giận: "Bạch Ngọc Đường!!!"

Tất nhiên là đêm dài đằng đẵng, nhưng cũng vô sự tường an.

Có lẽ bát thuốc kia của Bạch Ngọc Đường thực sự có hiệu quả, ngày hôm sau khi hắn tới thăm, Triển Chiêu đã ăn mặc chỉnh tề thần thái sáng láng. Thấy y khôi phục nhanh như vậy, trong lòng Bạch Ngọc Đường vui vẻ, liền bị kích động mà kéo tay y nói: "Miêu Nhi, hôm nay nhất định phải theo bồi ta mấy chén!" Bên nói, bên xoa cái mũi đột nhiên có chút ngứa.

"Triển mỗ tất nhiên là..." Triển Chiêu nguyên bản mỉm cười đáp ứng, nhưng thấy cử chỉ Bạch Ngọc Đường cổ quái, liền thân thiết hỏi: "Ngọc Đường sao vậy?"

"Không có gì... muốn đi uống rượu... Túy Tiên lâu..." Bạch Ngọc Đường xoa cái mũi, lời còn chưa dứt chỉ cảm thấy xoang mũi ngứa đến lạ, hắn có chút phiền não, lại chẳng hề quan tâm tới, chỉ để ý kéo Triển Chiêu đi ra ngoài, một đường cùng mọi người Khai Phong Phủ chào hỏi. Mới đi đến cửa phủ, Triển Chiêu liền nghe thấy "hắt xì~" một tiếng, đúng là một cái hắt xì thông thiên triệt địa.

Mọi người kinh ngạc, chỉ nghe Triển Chiêu cố giữ vững thanh âm trấn tĩnh:

"Ngọc Đường, rượu này... chỉ sợ ngươi uống không được..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro