Chương 1 : Ngự Miêu Triển Chiêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu xuân, hoa vừa nở rộ, phong cảnh lại có phần tĩnh lặng . Nhưng Diệu Võ Lâu lại vô cùng náo nhiệt.

Trước đó không lâu Trung Châu vương Bàng Thống thắng trận trở về , hoàng đế mở tiệc thiết đãi các vị binh sĩ. Ngày kế, lại muốn tại đây triệu kiến một vị thiếu hiệp danh chấn thiên hạ.

Người giang hồ xưng Nam Hiệp, Triển Chiêu.

Hiền Vương Triệu Đức Phương một thân hoa phục, từ mi thiện mục, ôn hòa trầm giọng hỏi người bên cạnh : “Ta nói lão Bao, ngươi ở đâu lại lừa được một người như thế? Nam Hiệp Triển Chiêu ở trên giang hồ chính là đỉnh đỉnh đại danh, nhìn này một bộ y phục, nhất định không phải phàm vật, hắn tới nhất định không phải vì bổng lộc triều đình.”

Người bên cạnh Bát Vương, đã hơn tuổi năm mươi, da đen đã nhìn không ra xấu đẹp vuốt râu cười, nói: “Bát vương chớ có hỏi, có được là tốt rồi không phải sao?”

Mọi người thẫn thờ nhìn đài luận võ của Diệu Võ Lâu, hoàng đế cùng chúng thần dưới đài hướng mắt về phía trước. Một thiếu niên tuổi chừng mười chín một thân áo lam , tay cầm cự kiếm Này người trẻ tuổi phong thần tuấn lãng, dáng người đĩnh bạt, lãng mi tinh mục, một đôi mắt bình tĩnh thanh triệt như một cái thanh khê. Dưới đài mọi người không ai không khỏi cảm thán, người trẻ tuổi này một thân lưỡng đạo khí độ khó phân chính tà. Hắn trên người tràn đầy chân thành, cũng là trên triều đình chưa từng gặp qua.

Hoàng đế trẻ tuổi vừa tròn ba mươi nhìn thiếu niên trên đài đang quỳ một gối, ôm quyền cất cao giọng nói: “Thảo dân Triển Chiêu, tham kiến Hoàng Thượng.”

Triệu Trinh ngẩn người một lúc lâu, sau mới vội nói " Bình thân", ánh mắt từ trên xuống dưới đem Triển Chiêu đánh giá một lần lại một lần.Một thiếu niên đầy tuấn lãng, khí độ ôn nhuận nho nhã , hắn thân là thiên tử, cũng chỉ gặp qua phong thái này ở nơi Bát vương. Nhưng khác ở Bát Vương , Triển Chiêu lại mang một vẻ hồn nhiên.

“Bao khanh.” Triệu Trinh quay đầu nói: “Một tuấn lãng thiếu hiệp như thế, Bao khanh làm sao tìm được ?”

Bao Chửng cười đầy vẻ đắc ý, một hàm răng trắng làm ngươi ta có đôi chút hoảng: “Hồi Hoàng Thượng, Triển Chiêu tự nguyện đi theo thần.”

Trên đài Triển Chiêu cũng nói: “Thảo dân nguyện tùy Bao đại nhân tả hữu, vì bá tánh bảo hộ một mảnh thanh thiên.” Thanh âm lanh lảnh, người nghe động dung.

Triệu Trinh nghe vậy, mặt mày đều mang theo ý cười, gật đầu nói: " Đã nghe qua Nam hiệp Triển Chiêu võ nghệ cao cường, trẫm không biết có may mắn được thưởng thức?"

“Hoàng Thượng tán thưởng, thảo dân vinh hạnh, chỉ là......” Triển Chiêu nhìn chung quanh một vòng. Thân thủ các thị vệ tùy thân này tuy cũng lợi hại, nhưng không thể chống đỡ quá ba chiêu của hắn. Hoàng đế này, không phải đang lấy hắn ra làm thanh kiếm đơn đấu mà thưởng thức đi ?

“Hoàng Thượng!” Một Thống lĩnh cấm vệ đứng lên, ôm quyền chờ lệnh: “Thần nghe qua đại danh Nam Hiệp khách, hôm nay có thể gặp nhau, thỉnh được luận đàm.”

Triệu Trinh còn chưa trả lời, một người vận hắc y sấp xỉ hắn một hai tuổi đứng dậy. Nam tử này mắt phượng cao nhã, thân mang phong độ của một đại tướng , có lẽ là bởi vì nhiều năm luyện binh mà thành , thanh âm mang theo một chút khàn khàn, nói: “Nam Hiệp công phu không thể khinh thường, ngươi vẫn là lượng sức đi.” Nói rồi xuất ra một đạo trường kiếm , thả người nhảy lên đài, khởi động bả vai, cười nói: “Tới, chúng ta so chiêu.”

Triển Chiêu sửng sốt, nhìn người tới sau một lúc lâu, khóe môi cong lên, trong mắt ý cười tràn đầy: “ Nguyên lai là Bàng soái, từ biệt bốn năm, không tưởng hôm nay có thể gặp nhau.”

Bàng Thống nghe vậy cũng sửng sốt, sau một lúc lâu, nói: “Ngươi là vị Triển nghĩa sĩ bốn năm trước?” Ngay sau đó cười ha ha, duỗi tay vỗ vỗ mạnh lên bả vai Triển Chiêu, cười nói, “Bốn năm trước, Triển nghĩa sĩ còn kém ta một cái đầu,hiện giờ, đã cao như thế này đi?" Nói xong, lôi kéo ống tay áo Triển Chiêu, tinh tế đánh giá.

Triển Chiêu mặt ửng hồng , lẩm bẩm nói: “Bốn năm trước Triển mỗ bất quá mười lăm, vóc dáng lùn cũng là chuyện bình thường.” ( Chội ôi, đáng yêu quá! >\\\\<)

Bàng Thống cười nói: “Nghe nói Nam hiệp thân cao tam thước người đầy cơ bắp, ta thật không dám nghĩ Triển đệ là vị Nam hiệp kia,hôm nay tận mắt thấy, thật là ngoài dự đoán.”

Triển Chiêu âm thầm le le lưỡi, hắn cũng tưởng mập lên a, nằm mơ đều tưởng a. Nghĩ ăn nhiều như thế còn gì, thật khổ tâm a.

Dưới đài mọi người nghe hai người nói chuyện với nhau đều sửng sốt, Trung Châu vương Bàng Thống, cùng Triển Chiêu này là người đã quen từ trước? Thái sư Bàng Cát tức đấm ngực dậm chân, nhi tử nhà mình xuống tay chậm a!

Triệu Trinh nói: “Ái khanh, từ khi nào là quen biết Nam hiệp?”

Bàng Thống cười nói: “Bốn năm trước lâm vào một trận đánh vốn tưởng rằng khó bảo toàn , thần cũng đã chuẩn bị da ngựa bọc thây ( Ý là sẵn sàng chết ), không tưởng, chạng vạng phó tướng tới báo, nói lại trên phía tây sườn núi trông thấy một thân lam ảnh thiếu niên cưỡi trên lưng ngựa đang đi đến, thần còn tưởng, ai như vậy không sợ chết, thế nhưng lại công khai đứng ở giao giới chiến trường của hai bên.” Im lặng một lúc, nói tiếp: “Lại không ngờ tới , sáng sớm ngày thứ hai, thiếu niên này thế nhưng mang theo bảy cái đầu, đến trước quân danh cầu kiến, nói là tặng lễ, thần ra tới vừa thấy, được chứ, trong tay hắn chính là thủ cấp các tướng quân của địch , kết quả cuối cùng là không cần phải đánh nữa, thần liền thu binh hồi triều.”

Bàng Thống giọng nói trầm xuống, chúng thần cùng vị hoàng đế sau một lúc lâu không phản ứng lại, là đang kinh ngạc. Lấy đi thủ cấp tướng soái từ trong ba mươi vạn đại quân giặc, đây là kiểu công phu gì? Lấy thủ cấp còn có thể toàn thân trở ra, công phu này thật lợi hại!

Triển Chiêu nghe xong, cũng há to miệng, vẻ mặt giật mình, sau một lúc lâu, mới hỏi ra tiếng : “ Bảy cái đầu kia là của Liêu quân thống soái?”

Bàng Thống ngẩn ra: “Ngươi không biết?”

Triển Chiêu lắc đầu mạnh: “Triển mỗ là vì yên chi mã mà đi, trong lúc vô ý nghe xong bọn họ nói chuyện, cảm thấy chúng cuồng vọng đến cực điểm, chỉ định giáo huấn một chút, nhưng lại nghĩ bọn họ thân ở địch doanh, nghĩ nhất định không phải người tốt gì, liền thuận tay lấy đi thủ cấp, làm lễ gặp mặt bái phỏng Bàng soái, trên thực tế cũng đều không phải là công lao của một mình Triển mỗ, còn có vị bạch y thiếu niên, chỉ tiếc, hắn đi mất.” Nói rồi, Triển Chiêu ngượng ngùng vò đầu: “Xen vào việc người khác, Bàng soái thứ tội.” ( *phụt máu mũi*)

Nói xong, dưới đài mọi người vô ngữ, Nam Hiệp khách như thế nào lại cùng tiểu hài nhi có chút giống nhau. Bao Chửng bất đắc dĩ lắc đầu, lúc ấy bốn người Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ thấy hắn ba chiêu đánh bại tặc nhân, cũng là phản ứng như thế này.

Nam Hiệp Triển Chiêu chỉ là có thói quen lo chuyện bao đồng, đến nỗi cuối cùng ảnh hưởng bao lớn, hắn cũng không suy xét. Thế cho nên người giang hồ cho hắn Nam Hiệp danh hiệu, hắn còn không biết là chuyện gì đang xảy ra.

Bàng Thống cười to: " Bên trong triều đình, trừ ta, sợ cũng không ai có thể chống đỡ được quá mười chiêu của ngươi , mà ngươi với ta so chiêu, không mất ba ngày ba đêm là không thành, Nam Hiệp khinh công nhất tuyệt, thiên hạ vô song, không bằng, liền triển lãm hảo khinh công.” Hắn vừa dứt lời, rất xa, nghe thấy một âm thanh ngọt như tiếng mèo kêu.

Mọi người ngẩng đầu vừa thấy, một con mèo đen không biết như thế nào, bò lên trên tầng cao nhất của Diệp Võ Lầu. Bàng Thống nhíu đôi mắt lại, mang trương cung ra, Triển Chiêu còn chưa kịp ngăn cản, tên dài phá không mà đi.

Đồng thời, thân hình Triển Chiêu nhoáng lên, đuổi theo hướng mũi tên mà đến. Mọi người chỉ thấy trên đài một đạo lam ảnh lại nhóe một cái không thấy đâu nữa. Ngay sau đó, một ánh bạc tựa ngọc lóe lên làm chệch hướng đi của mũi tên kia, cách thân mèo chỉ có ba tấc. Triển Chiêu một mình đứng nơi cao nhất Diệp Võ Lâu thu hút hướng nhìn mọi người phía dưới , ánh sáng mặt trời tựa như thêm phần rực rỡ phía sau thân ảnh , tô điểm sắc vàng, làm người xem cũng cảm thấy chói mắt.

Triển Chiêu bế mèo đen lên, nhảy xuống. Bá tánh xem náo nhiệt phía dưới không khỏi một trận kinh hô, triều thần cùng Triệu Trinh không khỏi phải đứng dậy. Lại thấy y phục Triển Chiêu lướt theo cơn gió,dáng người vững vàng trở về chỗ cũ. Tay thả xuống thùng tên mũi tên vừa được phóng ra , sau đó lại cúi người buông mèo đen trong tay.

Cuối cùng vò đầu, mặt đầy chân thành: “Xin lỗi, lại xen vào việc người khác.”

Mọi người chết đứng nửa ngày, mới hoàn hồn. Ngay cả Bao Chửng cũng há to miệng. Hắn một chuyến này không uổng công, lừa được cái bảo bối trở về.

Mười lăm phút sau, kinh thành liền truyền nhau. Khai Phong Phủ vừa xuất hiện một vị ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển Chiêu, nhân xưng Nam Hiệp, sai hào Ngự Miêu. Công phu lợi hại, bộ dáng càng là nhân trung long phượng.

Cứ như vậy, Triển Chiêu không hiểu gì lại trở thành người đứng đầu bảng Thập đế đô công tử . Xung quanh thành lớp lớp đều là những người muốn gả làm vợ hắn, làm thì thiếp cũng cam.

Khai Phong Phủ Tây viện, Triển Chiêu ôm thượng cổ Thần Khí Cự Khuyết, vắt hết óc nghĩ đây là có chuyện gì. Chẳng lẽ, hắn lại không cẩn thận mà đi quản cái gì nhàn sự? Ngày khác nhất định tìm đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh nói chuyện, vào những lúc hắn nhịn không được mà đi lo chuyện bao đồng, nhất định phải ngăn hắn lại. Dựa theo tình hình này thật không ổn lắm, khó bảo toàn sau này sẽ không bị mấy vị cô nương chặn cửa bao vây nha môn.

Chuyện về Ngự Miêu Triển Chiêu nháo đến ồn ào huyên náo, Tùng Giang Phủ Hãm Không Đảo cũng không yên bình gì. Một người bạch y thiếu niên híp đôi mắt đào hoa, trong tay một vò lê hoa bạch khẽ run, trong miệng tự nói: “Ngự Miêu Triển Chiêu? Từ xưa miêu chuột không chung đường , hiện giờ có Ngũ Thử Hãm Không, không thể để con mèo này cưỡi cổ được.”

Nói xong, bạch y thiếu niên một tay giương lên, vứt vò rượu ra ngoài, thang âm mang ý vị tùy tính : “Tiểu đệ đi tính sổ với con mèo ấy, ca ca đừng vội.” Thân hình nhoáng lên, người như phiến lông chim mang sắc tuyết trắng đứng trên mặt nước phi thân vài cái, nhẹ nhàng dừng ở bờ bên kia, ngồi lên lưng bạch mã cũng mang sắc tuyết trắng

Vò rượu bị một người nam tử nhỏ nhỏ gầy gầy tiếp được, bất đắc dĩ thở dài.Nam tử bên cạnh hướng hắn, nói: “Lão Tứ, chúng ta cũng đi thôi, hảo hảo chỉnh con mèo đó, tránh cho lão ngũ bị thiệt”

Nam tử dáng người nhỏ gầy cười nói: “Vẫn luôn là người khác bị Lão ngũ làm cho tức chết, ngươi thấy có bao giờ Lão ngũ chịu thiệt chưa?"

Bạch y thiếu niên ngồi trên lưng ngựa, sau lưng đeo một thanh đao sắc bạc, lảo đảo lắc lư đi trên quan đạo trong óc nghĩ tới nghĩ lui, đột nhiên nhớ tới bốn năm trước kia cũng một thiếu niên áo lam họ Triển.

Kia một thiếu niên gương mặt như họa, ôn nhuận như ngọc. Lấy thân thủ thiếu niên kia so đến cái hiệp danh cũng coi như xứng thật đi. Nhưng giang hồ truyền, Nam Hiệp Triển Chiêu là đại hán thân cao tám thước ( Tên nào nói lăn ra đây cho lão nương!? Ò.Ó) . Thiếu niên kia lại thân gầy gầy nhược nhược, thấy thế nào cũng không có khả năng. Nhưng năm đó hắn lấy đi thủ cấp đại tướng ngay bên trong địch doanh có hơn chục vạn quân binh, nội công thật thâm hậu.

Bạch y thiếu niên lắc lắc đầu, đem hình bóng thiếu niên áo lam để sang một bên. Tiếp tục nghĩ, làm thế nào để hảo hảo giáo huấn tên "Ngự Miêu" kia. ( Cứ "ăn" sạch đi anh)

Bạch y thiếu niên vừa rời Hãm Không Đảo, trên giang hồ liền truyền tai. Kia có Ngũ đảo chủ Hãm Không Đảo Bạch Ngọc Đường tự xưng " Phong lưu thiên hạ một mình ta", đến Khai Phong Phủ tìm Nam Hiệp khách " Ngự Miêu" kia thách đấu....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro