Hồi 44: Khẩu bất đối tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời không đúng lòng

Dưới chân núi săn có mấy thôn xóm nhỏ, số người không nhiều lắm, bên trong phần lớn là thợ săn thêm cả nông dân thành thật.

Triều trước săn bắn coi như phổ biến, Đại Tống trọng văn khinh võ, hoàng đế Nhân Tông lại không thích săn bắn, bởi vậy nơi này cơ bản xem như bỏ hoang.

Triển Chiêu giục ngựa dạo qua một vòng, khi trở về thấy Bạch Ngọc Đường dựa dưới cây. Thời tiết Khai Phong càng ngày càng lạnh, cả người Bạch Ngọc Đường tuyết trắng nhìn lại càng lạnh hơn, giống như búp bê sứ trắng trong trời đầy băng tuyết, tóc đen kia được màu trắng làm nền khiến càng đen thêm, Triển Chiêu đứng xa xa quan sát đã lâu, đầu kia Bạch Ngọc Đường quay đầu, cười: "Định nhìn bao lâu?"

Triển Chiêu hoàn hồn, cầm Cự Khuyết đi tới, "Nghe nói Ngọc Đường rất nhiều hồng nhan tri kỷ?"

Bạch Ngọc Đường nhướng mày, "Nghe được từ đâu?"

"Lời đồn giang hồ." Triển Chiêu cũng dựa cây, hai người vai kề vai, cách đó không xa là nha dịch Triển Chiêu dẫn đến còn đang gõ cửa khắp nơi để hỏi.

"Có cũng xem là có, nhưng rất nhiều... thì không phải."

Triển Chiêu liếc hắn, "Lại không một ai ổn?"

Bạch Ngọc Đường không vui nói: "Miêu Nhi ngươi cố ý?"

"?"

"Lúc trước ta mới nói ngươi tốt hơn cô nương, giờ ngươi là thăm dò?"

Triển Chiêu không được tự nhiên, "Nam tử hán đại trượng phu, thành gia lập nghiệp chính là chuyện lớn, loại chuyện đùa giỡn này sao có thể tùy tiện nói."

"Đùa giỡn?" Bạch Ngọc Đường thẳng người, sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị hơn nhiều, "Ngươi cho ta là người sẽ nói ra loại lời đùa giỡn này?"

Tim Triển Chiêu đập mạnh, không tự chủ lui ra sau nửa bước kéo dài khoảng cách với Bạch Ngọc Đường, "Nếu không phải đùa giỡn, thì càng không thể tùy tiện nói, nam tử cùng nam tử... không hợp lẽ thường."

Trong lòng Bạch Ngọc Đường bực bội, hai mắt híp lại, dường như đang suy nghĩ phải làm sao thuyết phục Triển Chiêu, có lẽ trực tiếp đánh một trận, ai thắng người đó định.

Đang nghĩ, đầu kia có nha dịch chạy tới, nói: "Triển đại nhân, không ai biết chút manh mối nào."

Triển Chiêu vội đi cùng nha dịch, khi xoay người thân thể hơi cứng nhắc, không tự nhiên.

Bạch Ngọc Đường chú ý tới sau tai đối phương đỏ bừng, bĩu môi, trong lòng thầm mắng: Mèo ngốc lời không đúng lòng!

Nói về gia đình có manh mối kia, là một nhà làm ruộng có người chết lúc trước. Nam chủ nhân họ Ngưu, tổ tiên đều trồng trọt, thi thể của hắn bị Bàng Thống mang về, nghe nói sau đó Bàng Thống còn đặc biệt sai người mang nhiều bạc tới, chia lần lượt cho gia đình người chết. Người nhà này cũng không ngoại lệ, tiền nhận được cũng đủ bọn họ tiêu cả đời, nhưng điều này cũng không cách nào gỡ hết đau khổ của người nhà, khi Triển Chiêu vào cửa, liền thấy trong phòng hai lão nhân khóc đến mắt sưng đỏ, nữ nhân đứng cạnh cửa, có lẽ là con dâu nhà này, còn dắt một bé trai khoảng ba tuổi, trên lưng còn cõng một bé gái chưa biết nói.

Hai người già đều khoẻ mạnh, nhìn thân thể xương khớp cũng không tồi, nếu không có tai hoạ trời giáng này hẳn là cả nhà vô cùng hạnh phúc. Đáng tiếc người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh...

Triển Chiêu được đón tiếp vào nhà, ngồi xuống cạnh bàn, lão nhân mở miệng trước, "Thảo dân Ngưu Lão Tam, dập đầu với đại nhân phủ Khai Phong."

Dứt lời cả nhà đều muốn quỳ xuống.

Triển Chiêu vội ngăn, "Không cần đa lễ, ta chỉ phụng lệnh Bao đại nhân tới hỏi chút chuyện, nếu có chuyện oan, đương nhiên Bao đại nhân sẽ cho các ngươi công bằng."

Lão nhân kia gật đầu liên tục, tay như vỏ cây* xoa vào nhau, "Bao đại nhân là thanh thiên lão gia, chúng ta tin hắn."

* Sần sùi, chỉ bàn tay của người đàn ông lao động.

Đầu kia nha dịch nói: "Nói lại lời các ngươi vừa mới nói cho Triển đại nhân đi."

Ngưu Lão Tam gật đầu, đưa tay lau nước nơi khóe mắt nói: "Cả nhà chúng ta vẫn bình an vô sự, người trong thôn này không nhiều lắm, hàng xóm cũng đều hòa thuận, theo lý thuyết sẽ không gây thù, chúng ta cũng không phải nhà có tiền, lại càng không gặp phải đám cướp bóc. Con ta làm người thành thật, cũng chưa từng có ham mê không lương thiện, lúc trước vị quan sai đại nhân này nói có thể là ăn phải thứ không tốt không, việc là tuyệt đối không có khả năng."

Triển Chiêu gật đầu, "Trước khi con ngươi chết có hành động kỳ lạ không?"

"Xét đến kỳ lạ, chỉ có một việc." Ngưu Lão Tam nói: "Sáng hôm trước còn tốt, tối ra ngoài uống rượu cùng Thạch Đại Sinh bên cạnh, Thạch Đại Sinh ở bên cạnh chúng ta, là một nhà săn bắn, hắn với con ta quan hệ không tồi, từ nhỏ hai đứa cùng nhau lớn lên, uống rượu xong trở về đã khuya, nó lại than đói, vợ nó liền dậy nấy bát mì cho. Cứ vậy..." Ngưu Lão Tam lại đau buồn, vuốt mặt nức nở nói: "Sau khi ăn mì xong chẳng bao lâu, liền xảy ra chuyện."

Triển Chiêu nghiêm túc, "Xảy ra chuyện không may là chỉ...?"

"Tối vợ nó ngủ rất say, khó gọi dậy, nửa đêm cũng không biết nó ra khỏi cửa lúc nào... Sau đó, chính là đại nhân trong thành Khai Phong tới nói, con ta phát điên chết rồi."

Con dâu Ngưu gia tựa cửa, không nhịn được khóc thành tiếng, liên tục nói: "Đều là lỗi của con, nếu con tỉnh, con..."

Mẫu thân hắn chỉ rơi lệ cũng không lên tiếng, ý trách cứ hiện rõ không thể nghi ngờ. Ngay cả Ngưu Lão Tam cũng không quay đầu lại nhìn vợ mình một cái, Triển Chiêu thấy bầu không khí hiện giờ của ba người, trong lòng không khỏi thở dài, chỉ sợ những ngày về sau của cô gái này không dễ trải qua.

"Thạch Đại Sinh đâu?" Triển Chiêu hỏi, "Hắn vẫn sống?"

"Hắn cũng chết rồi." Nha dịch bên cạnh nói: "Tổng cộng trong thôn này chết năm người."

Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi nữ nhân kia, "Bát đêm đó tướng công ngươi ăn mì còn không?"

"Còn." Nữ nhân vào phòng bếp lấy một cái bát đến, "Đại nhân ngươi..."

"Có thể giao cho tại hạ không." Triển Chiêu nói: "Ta lấy về có ích."

Nữ nhân dè dặt nhìn cha mẹ chồng mình, hai lão nhân cũng không nhìn nàng, Ngưu Lão Tam nói: "Bát này có tác dụng gì?"

"Trong phủ Khai Phong ta có hai vị y thuật rất cao, có lẽ có thể xem thử trong bát này có sót lại thứ gì khác không."

Lời này cho dù không nói rõ, mấy người cũng đều rõ ràng.

Ngưu Lão Tam kích động nói: "Đại nhân là nói, con ta trúng độc?!"

Nữ nhân thoáng run rẩy, không chút nghĩ ngợi đã quỳ xuống nói: "Đại nhân minh giám! Dân phụ, dân phụ không thể làm loại chuyện này!"

Triển Chiêu hoảng sợ, vội nâng người dậy, phát hiện cách mình nói chuyện có lẽ không đúng lắm, vội nói: "Không phải ý này, ta không phải nghi ngờ ngươi."

Hắn thấy hai vị lão nhân cũng nghi ngờ nhìn về phía nữ nhân, nữ nhân lắc mạnh đầu, "Sao con lại... Sao có thể, vốn con nuôi hai đứa nhỏ không dễ, sao lại tìm loại chuyện này cho mình..."

Nàng nói chuyện cũng thành lắp, giọng nói hỗn loạn, khuôn mặt gấp đến độ đỏ bừng, nước mắt cũng tràn mi.

Đứa nhỏ bên người nàng vừa thấy mẫu thân khóc, cũng khóc oa oa theo, vừa khóc, bé gái sau lưng cũng khóc to.

Nháy mắt Triển Chiêu không biết làm sao, liền nói: "Triển mỗ không phải ý này, tuyệt đối không phải..."

Chốc lát y lại chẳng giải thích rõ được, bà lão vẫn chưa lên tiếng đầu kia nói: "Đại nhân không cần giải thích, chúng ta nghe Bao đại nhân."

Triển Chiêu đành phải gật đầu, "Bao đại nhân nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện này, mong trước khi có kết luận, các vị đừng nghĩ lung tung."

Ngưu Lão Tam thở dài một tiếng, cuối cùng bị cháu mình làm dao động, đứng dậy ôm đứa nhỏ vỗ vỗ, lại giao bát cho Triển Chiêu, "Cả nhà chúng ta sẽ chờ tin của đại nhân."

Đến khi ra khỏi phòng, lúc này Triển Chiêu mới thở ra.

Y chưa từng ngờ tới vài lời cũng đủ để kích ngàn tầng sóng, trước khi phiêu bạt giang hồ nói chuyện thẳng thắn cũng không cảm thấy gì không bình thường, lần sau phải chú ý...

Xa xa Bạch Ngọc Đường còn chờ dưới cây, hắn chẳng muốn tham gia vào vụ án, hơn nữa hắn cũng không có quyền này.

Thấy Triển Chiêu đi ra, hắn cũng chỉ hỏi vài câu bình thường, Triển Chiêu không yên lòng, tùy tiện trả lời, hai người giục ngựa ra khỏi thôn xóm, để lại một phần nha dịch tiếp tục hỏi, chính y mang bát kia về Khai Phong trước.

Còn chưa vào thành Khai Phong, Triển Chiêu lại nghĩ tới một chuyện, "Ta còn phải tới một chỗ nữa, hỏi xong lại về thành."

Y nhìn Bạch Ngọc Đường, "Nếu ngươi mệt, thì..."

"Không mệt." Bạch Ngọc Đường nhíu mày, "Ngươi đi đâu ta cũng đi đó."

Triển Chiêu im lặng một hồi, gật gật đầu, "Ta định tới chỗ Lưu Thư Hoành ở, lúc trước tình cờ gặp ở cửa nha môn, hình như hắn cũng biết ít chuyện."

Bạch Ngọc Đường gật đầu, hai người liền tìm theo địa chỉ người nọ đã nói lúc trước. Bởi vì là người buôn bán giống Lưu thư Hoành, lúc này có ở nhà không cũng không rõ lắm, cũng may dọc đường hai người hỏi thăm tới nơi, người nọ lại đang ở nhà.

"Vương Sung?" Triển Chiêu thấy một người đang nói chuyện với một người khác ở cửa, y nhận ra là nam nhân ngày ấy, gọi.

"Ô! Triển đại nhân!" Vương Sung vội lại chào, lại nói: "Xảy ra chuyện gì?"

"Tới đây hỏi ngươi chuyện của Lưu Thư Hoành." Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn người còn lại, là người nói chuyện với Vương Sung.

Vương Sung giới thiệu: "Đây cũng là người quen của ta cùng Thư Hoành, một ông chủ quán rượu, Hồng Tu biệt hiệu ngàn chén không say."

"Ngàn chén không say không dám nhận không dám nhận." Hồng Tu hành lễ, nói: "Đã nghe nói sự tích anh hùng của Triển đại nhân từ lâu, Hồng mỗ rất khâm phục, nếu rãnh có thể cùng uống mấy ly không?" Triển Chiêu cười nói: "Nếu rảnh đương nhiên sẽ đến."

Hồng Tu gật đầu, liên tục nói được, quay đầu lại thấy Bạch Ngọc Đường, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

"Vị này... rất phong độ a."

Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, gật nhẹ cằm xem như chào, "Tại hạ họ Bạch."

"Ồ, Bạch huynh." Đối phương không muốn nhiều lời, Hồng Tu là một người biết nhìn sắc mặt, đương nhiên cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ là lời nói lễ độ chu toàn như cũ, có sự khôn khéo lại không khiến người ghét của kẻ buôn bán.

Bốn người vào nhà Vương Sung, Bạch Ngọc Đường nhìn một vòng khắp nơi, đứng ở cửa không vào.

Triển Chiêu ngồi trước bàn, Cự Khuyết đặt trên bàn, nói: "Ngày ấy ngươi nói, khi Lưu Thư Hoành ra khỏi nhà còn rất khỏe, nhưng đến giữa đường thì có chút không thích hợp."

"Phải." Vương Sung nói: "Lầm bầm lầu bầu một hồi, còn nói choáng đầu."

"Trước khi ra khỏi cửa, hắn có ăn hay đụng cái gì không?"

"Việc này ta cũng không rõ lắm." Vương Sung mở tay*, "Có điều mỗi ngày hắn ra ngoài đều sẽ ăn bánh bột, thêm cháo mẹ hắn tự làm."

* Động tác nhấc tay lên, thường kèm nhướng vai lên, thể hiện "đành chịu".

"Ngày ấy đã ăn rồi?"

"Hẳn đã ăn rồi." Vương Sung nói: "Mỗi ngày đều đã ăn rồi."

Triển Chiêu gật đầu, "Nhà hắn ở đâu? Có thể dẫn ta đi không?"

Vương Sung gật đầu, "Ngay bên cạnh, nhà hai chúng ta gần kề." Dứt lời đứng dậy ra khỏi cửa, chỉ đường cho Triển Chiêu.

Hai nhà quả thật rất gần, chỉ cách ngõ nhỏ ở giữa, Triển Chiêu vào nhà Lưu Thư Hoành, nhìn ngoài cửa sổ một chút, lại đẩy cửa.

Vốn định tìm cách khác để vào, lại không ngờ cửa chính không đóng, có lẽ là bà lão vội chạy tới, đã quên khóa cửa.

Thế càng tiện.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường vào cửa, phía sau là Vương Sung cùng Hồng Tu.

Hồng Tu nhìn quanh, nói: "Từ trước đến nay Lưu huynh nhiệt tình giúp đỡ mọi người, tuyệt đối không có kẻ thù nào."

Vương Sung cũng gật đầu, Triển Chiêu cũng không đáp lại, vào nhà tới phòng bếp nhìn quanh trước.

Trên bàn còn đặt cháo cùng bánh bột, trong nồi lớn ở nhà bếp vẫn còn đồ ăn sáng.

Xem ra không khác Vương Sung nói, những món này có lẽ vẫn chưa kịp dọn.

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, cầm một cái bánh bột lên, lại bỏ bát đựng cháo vào trong hộp đồ ăn, cầm lên.

"Triển đại nhân đây là..." Vương Sung cùng Hồng Tu đều không rõ.

"Có ích." Triển Chiêu chỉ nói qua loa, liền cáo từ hai người Vương Sung, lên ngựa cùng Bạch Ngọc Đường đi về phía Khai Phong.

Bạch Ngọc Đường nói: "Ngươi nghi trong thức ăn có độc?"

"Ừm."

"Nhưng làm sao hạ độc?"

Triển Chiêu lắc đầu, "Đó cũng là điều ta muốn biết, tóm lại mang về cho tiên sinh kiểm tra thử trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro