Thệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     “Ngọc Đường.” Triển Chiêu hơi cau mày, cầm cây viết đập rơi móng chuột đang muốn leo lên ngực y.

“Ối ~~ Mèo con ~~” Bạch Ngọc Đường che chỗ đau, khoa trương rên rỉ: “Ngươi thật là độc ác —- muốn mưu sát thân phu sao?”
“….” Không thèm để ý đến hắn, Triển Chiêu ngồi ngay lại, tiếp tục vùi đầu vào chồng văn án.
Bạch Ngọc Đường nhận thấy không vui, liền đặt mông ngồi lên giường Triển Chiêu, mồm vẫn trách móc,
“Ngươi xem đống đó đã lâu rồi, không thể nghỉ ngơi chút sao? Ngươi cũng không phải phủ duẫn phủ Khai Phong…”
“Ngọc Đường không lẽ không biết tình trạng thân thể của đại nhân? Mới tỉnh lại sau mấy ngày mê man liên tiếp, làm sao có thể giải quyết sổ sách? Huống gì, ta cũng chỉ vừa qua đó nhận lấy, một lần đại nhân hôn mê đều nhờ tiên sinh thay thế. Tiên sinh lại làm đại phu, vừa làm phán quan, mệt mỏi tới mức cũng sắp phát bệnh rồi.”
“Lúc Bao đại nhân nằm ngươi cũng đâu có nghỉ ngơi! Điên cuồng chạy đông chạy tây, vừa phá trộm, vừa cản giá thỉnh mệnh, ngươi cảm thấy thân thể mình không biết mệt mỏi a!?” Bạch Ngọc Đường nhảy nhổm lên, cắn răng nói. Hắn không thể nhìn nổi cái kẻ chỉ biết nghĩ tới người ngoài, lại không biết nghĩ tới bản thân!
“Ngọc Đường dám nói mình không có phần? Triển mỗ có Ngọc Đường che chở, một chút da lông cũng không bị thương tổn!” Triển Chiêu nhìn về phía Bạch Ngọc Đường. Ngược lại với giọng nói trêu ghẹo là đau thương bất đắc dĩ trong mắt. Ngươi vốn là chim ưng ngạo nghễ trên bầu trời cao vợi, lại bị một sợi giây là ta trói lại, cắt đi đôi cánh! Nhớ lại lúc Bạch Ngọc Đường vì mình mà bị tên bắn xuyên ngực, ngã xuống không đứng lên, lòng Triển Chiêu nhất thời cũng chìm xuống lòng đất — Nếu lúc ấy không phải Bạch Ngọc Đường liều mạng kéo quần mình, dưới kiếm Cự Khuyết, người nọ sao có thể có sinh cơ?
“Mèo con?” Bạch Ngọc Đường thấy chân mày Triển Chiêu cau lại, sắc mặt xanh lét, biết y lại nghĩ tới chuyện khi ấy, vội vàng bước qua, giang hai tay ôm lấy người ngu đang ngồi hoài niệm: “Nếu Triển Chiêu muốn, cái mạng này của Bạch Ngọc Đường cũng cho ngươi! Nhưng ta phải sống thật tốt! Vì ta không nỡ bỏ lại một mình ngươi cô độc trên cõi đời này! Đừng nghĩ nhiều, người trong lòng người vẫn đang khỏe mạnh trước mắt ngươi, chỉ cần mở mắt ra liền thấy, đưa tay ra liền sờ được!”
Cảm giác Triển Chiêu trở tay ôm lấy mình, lòng Bạch Ngọc Đường thấy ngọt ngào, cúi đầu chạm nhẹ môi y, mê mẫn cọ sát một lúc, đang tính tách ra thì người kia lại đưa lưỡi ra liếm môi hắn. Bạch Ngọc Đường thấy mèo kia hôm nay lại chủ động có chút kỳ quặc, nhưng vẫn hoanh nghênh quấn quýt thứ mềm mại ướt át, đưa lưỡi mình lên mở ra hàm răng đang kháng cự, bá đạo tiến vào.
“Ô…” Triển Chiêu có hơi khó thở, hơi tách khỏi cái lưỡi ấm áp của Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu lên hít một hơi. Âm thanh kia lại khiến tâm tình Bạch Ngọc Đường lay động, mặc kệ Triển Chiêu có muốn hay không, hai tay duỗi thẳng bế lấy Triển Chiêu, bước nhanh về phía giường, thả người trong ngực xuống, không chờ y phản khác, toàn bộ thân thể đã ép lên.
“Ngươi —–!” Sau hai lần bị tập kích, Triển Chiêu dĩ nhiên biết Bạch Ngọc Đường muốn làm gì. Nhưng mặc dù là tình nhân cũng vậy, thân là một nam tử lại bị một nam tử khác đè ép khiến Triển Chiêu luôn cảm thấy bất mãn. Ngẩng đầu lên, đang muốn nói chuyện đã bị một trận hôn rơi xuống che kín mặt!
Bạch Ngọc Đường kéo cả ngoại bào lẫn nội y của Triển Chiêu ra, bờ môi nóng ấm dán lên, răng nhọn tỉ mẩn cắn dọc theo cơ xươn đòn, cảm giác tê dại khác thường làm Triển Chiêu thiếu chút rên lên! Cố nén lại tiếng rên vào trong khóe miệng, Triển Chiêu quay mặt đi, không muốn nhìn thấy cảnh tượng nóng đến đốt người trước mắt.
“Chiêu?” Bạch Ngọc Đường đưa tay kéo đầu y qua, thấy khuôn mặt tuấn tú của y đã đỏ hồng, trong bụng đã gợi lên ý muốn trêu ghẹo, lại gần tai y thỏ thẻ:
“Chiêu, lần này vì sao không tránh?”
Triển Chiếu lúng tung, giơ tay phải chế trụ ót tên hư hỏng, môi đón lấy một nụ hôn nóng bỏng. Sau khi tách ra, mới hổn hển nhìn người ở trên còn đang chết lặng, khóe miệng hơi cong lên,
“Không phải Ngọc Đường nói sẽ thành thật với thân thể mình sao? Ta cũng muốn ngươi đấy, thế nào?”
Bạch Ngọc Đường nheo lại mắt phương, trên mặt tỏa ra một luồng tà khí, chậm rãi cúi đấu, môi mỏng khẽ mở,
“Chính hợp ý ta. Chẳng qua, Chiêu ngươi đừng quên, lần này là ngươi dụ dỗ ra trước nhé.”
Dứt lời, hai tay thò vào trong áo Triển Chiêu, du tẩu dọc theo sống eo xuống phía dưới, nhẹ nhàng ve vuốt. Triển Chiêu cũng không yếu thế, tay vòng qua cần cổ Bạch Ngọc Đường, níu lại cổ áo hắn, kéo xuống phía dưới — phân nửa phần lưng cùng vai của Bạch Ngọc Đường đã bại lộ trong không khí thanh tịnh. Gỡ xuống phần áo quấn trên cánh tay Bạch Ngọc Đường, làm trở ngại động tác dưới tay, hắn đành nâng lên hai cánh, cười tà nói, “Mèo con, có thể giúp thêm một chút không?”
Triển Chiêu hừ một tiếng, giương eo ngồi dậy, tay trái ôm đai lưng Bạch Ngọc Đường, tay phải kéo vạt áo sau, vừa kéo vừa một, không quá mấy lần Bạch Ngọc Đường đã bị cởi sạch sẽ. Sau đó lại dời tay cởi y phục bản thân, không ngờ bị người kia đè lại, “Ngươi chỉ cần cởi cho ta. Còn tự do của ngươi để ta giải quyết.” Triển Chiêu ngẩn người, nhưng vẫn giơ tay kéo quần của hắn. Hai mắt nhắm chặt, mặc kệ mình vừa đụng trúng cái gì, lột sạch sẽ hai chân của Bạch Ngọc Đường giống như lột da. Sau nữa thả tay, chờ hắn tới xử lý mình. Im lặng hồi lâu cũng không thấy con chuột kia động thủ, mà bên tai chỉ nghe tiếng cười chít chít của hắn. Triển Chiêu hoang mang, nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, lại thấy con chuột bự kia đang trần truồng lăn lộn trên giường, cười tới mức sắp chảy ra nước mắt. Triển Chiêu tức giận, cắn răng nói:
“Nếu ngươi không muốn cũng không sao. Ta lại trở về sửa công văn vậy.” Vừa nói vừa giả vờ mặc lại y phục xuống giường. Không ngoài dự đoán, con chuột nghe thấy mình nói thế, vội vàng nhào tới ôm, trong miệng không ngừng xin tha thứ.
“Ta sai rồi, là ta sai. Chẳng qua lần đầu mới được thấy mèo con như vậy, vui vẻ trong lòng thôi mà!”
Liếc nhìn hắn, vui còn cười khoa trương như vậy!? Quay đầu vờ giận không để ý tới hắn.
Bạch Ngọc Đường nóng lòng, lần này đùa quá lố rồi đây! Bèn tựa đầu vào cổ Triển Chiêu nhẹ nhàng cọ, “Mèo con….”
Chiêu này vừa ra, Mèo con nhất định mềm lòng!
Quả nhiên, Triển Chiêu xoay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt lại liếc về vết sẹo trúng tên trên ngực trái của hắn, lòng cảm thấy đau, thân thể chỉ muốn che đi dấu vết xấu xí đó, lại bị một bàn tay khác siết chặt đặt lên lồng ngực. Ngẩng đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Bạch Ngọc Đường. Trong tay là tiếng tim đập mãnh liệt của hắn, trong tai là lời nói gằn từng chữ của hắn,
“Nhìn ta, Triển Chiêu, ngươi nhìn ta! Nhìn xem có phải Bạch Ngọc Đường còn đang sống sờ sờ trước mặt ngươi hay không!?”
Triển Chiêu nhìn hắn, ngón tay cầm trở về, nhẹ nhàng cười nói, “Cả một con chuột to thế này còn không thấy được, vậy ta xem như mù rồi?” Thấy Bạch Ngọc Đường đang muốn phát biểu, Triển Chiêu thở dài, nói, “Ta không nghĩ bậy nữa. Ngọc Đường, tiếp tục được không?”
Lời này như dầu đổ vào hố lửa, Bạch Ngọc Đường gào một tiếng đẩy Triển Chiêu về lại trên giường, tay kéo loạn, y phục của Triển Chiêu gần như bị hắn kéo rách vất ra ngoài!
Ngón tay thón dài lướt qua thân thể bền chắc mịn màng của Triển Chiêu, môi một đường đi thẳng qua, thỉnh thoảng dừng lại cọ xát, để lại một điểm đỏ tươi. Triển Chiêu ôm chặt tấm lưng của hắn, liên tục dời tay lên xuống, chạy dọc theo sống lưng nhấn mạnh. Kéo tới bên hông, răng nhọn của Bạch Ngọc Đường chợt khép lại trên điểm hồng đang nhô cao, một bên khác cũng bị ngón tay thon dài làm run rảy kịch liệt
“A…”  Hai người cùng lúc thét lên tiếng!
Bạch Ngọc Đường từ trước ngực Triển Chiêu ngẩng đầu lên, chăm chăm nhìn y cắn răng nói:
“Mèo hư!”
Triển Chiêu cười hì hì, trong mắt lóe lên tia đắc ý, “Thì ra nhược điểm của Ngọc Đường ở chỗ này?” Vừa nói, ngón tay chai dày liên tục cọ xát chỗ kia, chọc cho Bạch Ngọc Đường tê dại cả người, vội vàng bắt lại tay của Triển Chiêu sau lưng mình, đè lên đỉnh đầu, hung hãn nói:
“Chiêu, đây vốn là lần đầu tiên ta không muốn để ngươi mệt mỏi, đang muốn kiềm chế kiềm chế, lưu lại đường sống a. Vậy mà ngươi năm lần bảy lượt lại muốn trêu cợt ta! Con mèo nhỏ, lỡ làm ngươi bị thương cũng đừng nói Bạch gia gia chưa nhắc nhở ngươi đó!”
Triển Chiêu trừng ngược lại, biểu lộ cũng đủ hung dữ, “Ai cần ngươi lưu lại đường sống? Ngươi chỉ cần biết phóng ngựa tới đây, Triển mỗ không chỉ không lùi, còn có thể khiến ngươi trụi lông trở lại!!”
Bạch Ngọc Đường nghe thế ha hả cười lớn, đưa tay búng thứ đã cứng lên trên người người nọ, tiến sát mặt y,
“Được thôi… Mèo con đã muốn liền đấu một trận!”
Duỗi hai ngón tay đặt lên khóe miệng Triển Chiêu, nhìn y trừng to mắt mèo, mới cười nói, “Làm ướt một chút. Hậu đình của ngươi chưa được chuẩn bị, cứng rắn đâm vào, ai cũng không chịu nổi.”
Mặt đỏ như máu, Triển Chiêu bưng lên ngón tay kia, thè lưỡi ra liếm.
Thấy nước miếng đã phủ đầy tay, ngón tay Bạch Ngọc Đường ấn nhẹ môi Triển Chiêu, mình lại tiến lên hôn nhẹ một cái.
“Ta bắt đầu.”
Tay trái tách bắp đùi Triển Chiêu, nâng lên thành hình cung, tay phải nhờ chút ẩm ướt bắt đầu tiến gần nơi bí ẩn kia, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
“A!” Dị vật trong cơ thể khiến Triển Chiêu cau mày, thân thể quằn quại muốn đuổi vật kia đi ra.
“Chiêu, thả lỏng, thả lỏng một chút…” hạ thấp giọng dụ dỗ y, ngón tay lại thọt vào sâu hơn. Tay trái đồng thời chuyền qua đặt lên bụng nhỏ của Triển Chiêu, chậm rãi xoa, an ủi.
Khoái ý từ phía trước truyền tới, thân thể căng cứng của Triển Chiêu dần thả lỏng. Tranh thủ dịp này, ngón tay thon dài tiếp tục thăm dò, cho đến khi tới được chỗ sâu nhất mới từ từ di chuyển tới lui. Cảm nhân được nội bích khô rang dần trở nên ướt át, lại thêm vào một ngón tay nữa.
“Ư…” Cắn răng đè nén tiếng rên rỉ đã trào lên khóe miệng, Triển Chiêu co giật, dùng hết sức giúp cơ thể thư giãn. Cảm giác đau đớn nơi hậu đình dân dần bị thay thế bằng một cảm giác kỳ dị khác, giống như đang bị hàng ngàn, hàng vạn móng vuốt nhỏ đang cào cầu trái tim, mong chờ thứ gì tới.
Chợt thứ trong cơ thể bỗng chốc thoát ra ngoài, đang lúc Triển Chiêu cảm thấy kỳ quái, một cỗ áp lực cực đại đánh vào, giống như muốn xuyên qua vòng eo của y! Nội bích vừa được mở ra nhảy lên kịch liệt, bị kéo căng đến cực hạn!
“Chặt quá… quả nhiên là vội quá rồi sao?” Bạch Ngọc Đường bị kẹp bên trong cũng là tiến thoái  lưỡng nan, thử động một cái, người dưới lập tức hít một hơi khí lạnh.
Hạ xuống thắt lưng, cứng rắn tiến công từng tấc từng tấc một bên trong, sau đó rút ra ngoài. Qua mấy hiệp, nhục bích chặt chẽ mới chịu dãn ra một chút, nhưng vẫn cắn chặt hắn không nhả.
“Ư…” Triển Chiêu giơ tay kéo bả vai Bạch Ngọc Đường. Người nọ theo đà kéo lên, để y ngồi lên trên vật cứng.
“Mèo con…” Vật nọ trực tiếp đâm thẳng vào cơ thể làm toàn thân Triển Chiêu cứng đơ, dũng đạo nhanh chóng co rút, khiến Bạch Ngọc Đường thiếu chút nữa không thể kiềm chế, vội vàng đỡ eo Triển Chiêu, thở dốc không ngừng.
“Thế nào? Bại rồi phải không?” Trong lòng hiểu vì sao hắn lại phản ứng, Triển Chiêu nhấc mắt nhìn hắn, ngay cả lông mi cũng mang theo ý vị khiêu khích đây.
“Làm sao có thể! Cho Bạch gia gia thêm nửa canh giờ nữa cũng không chịu bại trận!” Kéo lấy sống lưng mịn màng của Triển Chiêu, tiếp tục tấn công lên, ép Triển Chiêu tới mức tuy vẫn cắn chặt răng nhưng vẫn phải bật ra vài tiếng rên rỉ không rõ.
Môi thuận thế tiến công, răng môi hung hăng giao đấu, cho đến khi nếm được vị máu tanh mới hơi lùi về sao, cầm tay y lên gặm cắn, hạ giọng nói,
“Bạch Ngọc Đường tuyệt đối sẽ không bỏ lại một mình Triển Chiêu. Bản thân luôn cứng đầu, cứ để ngươi phải lo lắng.”
Triển Chiêu cười, ôm lấy tấm lưng Bạch Ngọc Đường, há miệng cắn lên vai trái hắn. Răng nhọn, khép lại mài, lúc dời đi,trên  vai Bạch Ngọc Đường đã là một mảng máu đỏ.
“Nếu ngươi quên lời thề này thì ngươi cứ nhìn vết thương trên vai. Rồi nhớ xem hôm nay mình đã nói những gì!!”
Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu nhìn thương, cười nói:
“Đúng là răng mèo lợi hại – Mèo con, lời thề của ngươi đâu?”
“Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường từ nay sẽ là một thể, bất kể chuyện gì cũng chịu trách nhiệm cùng nhau, không cho một mình chịu đựng!!”
“Tốt!” Bạch Ngọc Đường theo luật, cũng để lại trên vai trái của Triển Chiêu một dấu răng thấy máu.
“Răng chuột của ngươi cũng không tệ a.”
“Dĩ nhiên —- Ngược lại, mèo con, ngươi chịu thua chưa? Bạch gia đã chờ gần nửa canh nhưng vẫn rất hăng hái này.”
Bạch Ngọc Đường cười, nhanh chóng tăng nhanh tốc độ, chấn động khiến eo của Triển Chiêu run rảy không ngừng.
“Triển mỗ… tuyệt đối không nhận thua!!” Lòng háo thắng bị khơi mào, siết chặt ngón tay cố gắng chịu đựng.  Không ngờ tay người nọ lại đưa qua cầm lấy nguồn nhiệt dưới bụng, vỗ về sáo lộng. Triển Chiêu chỉ cảm thấy mặt mình ngày càng nóng, thân thể cũng dần vô lực. Ngón tay thon dài của hắn càng xoay, thân thể Triển Chiêu run lên hai cái, một cỗ nhiệt lưu tràn khắp tay người nọ. Nằm trên vai Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu oán hận nói
“Ngươi lừa đảo!” Vừa dứt lời, người nọ lại đánh lên, khoái cảm dâng lên từ nơi kết hợp, cuối cùng tiếng rên rỉ cũng lọt ra khỏi miệng!
Tiếp đó là ra vào càng lúc càng nhanh, cuối cùng sau một cú công kích mạnh mẽ, hắn cũng tự giải phóng bản thân.
Chậm rãi lùi ra khỏi cơ thể, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đầu Triển Chiêu, cười nói,
“Là ta gian lận, lần này xem như huề nhau.”
Triển Chiêu còn định nói gì, nhưng  bất đắc dĩ thân thể bủn rủn, mệt mỏi không ngừng, đành mặc kệ cho Bạch Ngọc Đường ôm lấy, vùi vào lòng hắn ngủ thật say. Cũng không biết hắn thoa thuốc lên vai mình lúc nào.
Một đêm vô một.
Xxxxxxxxxxxxxx đường phân cách cuối cùng cũng xong rồi xxxxxxxxxxxxxxxxx
Ngoài mành mưa rơi tí tách.
Lúc tỉnh dậy, thần thanh khí sáng. Nâng cánh tay muốn duỗi eo, vậy mà vừa động một cái liền khiến cả người đau nhức. Nhất là cảm giác tê dại mơ hồ ở đàng sau, khiến người vừa dậy đỏ mặt. Đang tính đứng lên, một đôi tay trần ở kế bên đã duỗi ra kéo người về lại lồng ngực ấm áp của mình.
“Ngươi tỉnh?” Thanh âm có chút khàn khàn trầm thấp tiến thẳng vào lòng người. Triển Chiêu không khỏi động tâm, chuyển đầu mình tựa lên hõm vai Bạch Ngọc Đường.
“Ngọc Đường, giọng của ngươi… từ khi nào dễ nghe như vậy?”
“Sao? Nói gì thế, không lẽ giọng ta trước giờ khó nghe lắm ư?” Biết Triển Chiêu không quá quen với chuyện an định ấm áp như vậy nên mới cố tình lựa lời gây chiến, nên hắn cũng thuận miệng đáp lại một câu.
“Dễ nghe. Chẳng qua lúc đó còn là thiếu niên, âm điệu khi đó còn rõ ràng, trong trẻo… không câu hồn phách của người khác như lúc này… ưm…” Cùng lúc đó Bạch Ngọc Đường tìm thấy môi y, nhẹ nhàng tiến qua ngấu nghiến.
“Yên tâm. Giọng nói này của Bạch Ngọc Đường chỉ để một mình ngươi nghe, không phải lo lắng người khác sẽ câu ta đi mất.” Thoại chưa dứt, xương sườn đã đau nhói. Người nọ rời ra mấy bước, đưa tay cầm lấy quần áo dưới chân giường mặc vào người.
Bạch Ngọc Đường nhăn nhó kêu: “Hay cho con mèo nhỏ nhà ngươi! Đánh là đánh cũng không biết đau lòng! Nếu ta bị đánh chết, ngươi thế nào có thể sống tốt đây!”
Thân thể Triển Chiêu run lên, tay mặc quần áo dừng lại, thở dài, “Ngọc Đường, ngươi… đừng nói vậy, cho dù có là đùa giỡn, Triển Chiêu cũng không chịu nổi…”
“Chiêu.” Từ sau lưng ôm chặt lấy hai vai đơn bạc của y, lại không biết nên nói gì. Chẳng qua chỉ ôm thật chặt, giống như muốn đem y khảm vào thân thể của mình.
Mưa lớn dần, phủ cả trời lẫn đất.
Sầu muộn không đi, lại se nhau như lưới, giăng kín trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro