(trung)--2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu cũng bởi vì bước chân loạn choạng mà bám vào lưới đồng , ổn định thân hình, tập trung quan sát, trong lòng không khỏi lộp bộp một chút.

—— nguyên lai, mũi tên mà hắn vất vả đánh bật trở lại không hề  trúng ngay hồng tâm của ly quẻ, mà là lệch khỏi quỹ đạo

thật ra cũng không phải khả năng ngắm chừng của y có vấn đề, nếu xét về mọi khía cạnh thì hiện tại tình trạng thân thể của y cũng không xong nên góc độ khống chế bị giảm xuống quá nhiều. bằng không, đường đường nam hiệp ngoài ba trượng có bao nhiêu mục tiêu cần y nín thở ngưng thần! Dưới tình huống này, bị lệch đôi chút đã là lông phượng sừng lân. Nhưng đối với Triển Chiêu, y lại chỉ thấy kết quả —— y bắn trật.

Cắn chặt bờ môi, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang nhắm chặt hai mắt, nghe được tiếng thở dốc cố nén đau đớn của hắn—— vừa rồi lại có thêm một mũi tên cắm nghiên ở  trên đùi hắn, có lẽ là do mũi tên y đánh trật , cho nên từ lần thứ hai bị thương , máu đã không ngừng tràn ra, làm ướt toàn bộ mặt bên ống quần, nhỏ giọt mưa nước mưa mà dừng trên mặt đất.

Y càng tự trách mình hơn, nhưng hiện tại việc cấp bách là……

“ ngọc đường quẻ tiếp theo  hô —— từ nơi nào phát ra ?”

Lúc này Bạch Ngọc Đường cũng không ngừng tự hỏi —— ngay từ lúc hắn rơi vào lưới đồng cơ quan cũng không có lập tức khởi động, nhưng khi hắn mãnh lực giãy giụa , lưới đồng chấn động, cơ quan trên vách tường mới bắt đầu có  động tĩnh…… Nói cách khác, lưới đồng mới là mắt của trận này! Cho nên ly quẻ kỳ thật là cửa sinh! Chỉ cần mèo con có Cự Khuyết trong tay, hắn có thể phá cửa mà ra……

Nghe được Triển Chiêu hỏi quẻ tiếp theo , Bạch Ngọc Đường sửng sốt một chút, sau đó không khỏi tức giận .

Triển Chiêu không có đi lấy Cự Khuyết —— là bởi vì trên đùi thương sợ là không kịp  trở về để  chắn mũi tên thay hắn sao? Không có Cự Khuyết, y lấy cái gì để chắn?!

Không có đáp lời, đúng vậy, quẻ tiếp theo là cấn quẻ, ở quẻ thứ bảy là đoái quẻ đang đối diện với họ, nói cách khác, hiện tại  hai người bọn họ đang ở vị trí đảo ngược.

—— hiện tại, mèo con , để cho ta tới bảo vệ ngươi!

Thấy Bạch Ngọc Đường vẫn luôn trầm mặc không nói, Triển Chiêu sợ Bạch Ngọc Đường xảy ra chuyện, không nhịn được nóng nảy: “ ngọc đường…… Nói chuyện đi, ngươi không sao chứ……”

Bạch Ngọc Đường cũng không đưa mắt nhìn Triển Chiêu, lời nói hơi mang mệnh lệnh nói: “Triển Chiêu, đi lấy Cự Khuyết, đánh vỡ mặt tường chứa ly quẻ kia liền có thể đi ra ngoài……”

Thấy Bạch Ngọc Đường đem cuốn đã dê trong  ngực móc ra, Triển Chiêu nháy mắt liền có loại dự cảm không tốt, Bạch Ngọc Đường muốn vi phạm ước định, vi phạm một ước định mà trước đây không lâu hai người mới ký kết , vi phạm cái ước định mà vừa nãy chính Bạch Ngọc Đường còn khiển trách y không nên lật lọng.

Cho nên, Triển Chiêu không có động……

Ngay sau đó, âm thanh duệ khí phá không  vang ra—— ở đối diện!

Không biết y lấy sức lực từ đâu, trong khoảnh khắc chạy tới lưới đồng đối diện, lấy thân bảo hộ……

“ mèo con! Không cần!”

Triển Chiêu dùng đôi tay nắm chặt lưới đồng để ngăn chính mình trượt xuống, thân ảnh Bạch Ngọc Đường  nôn nóng mà sưng đỏ hai mắt phía trước càng ngày càng mơ hồ, còn có hẳn đang nói  gì…… Thanh âm cũng càng ngày càng xa……

“Loảng xoảng!” Là từ phía sau truyền đến tiếng vật nặng va chạm cùng với âm thanh vỡ vụng của ván gỗ .
Tụ tiễn ở phía sau Triển Chiêu đã vỡ nát lúc ban đầu chỉ là mơ hồ, hiện tại đã thập phần rõ ràng.

Theo sau là một tiếng thông thấu vang lớn , “Triển Tiểu Miêu,  có phải ngươi đang ở bên trong hay không? lão ngũ Nhà ta ……” Là giọng của từ khánh

Từ lỗ hổng trên tường  chui vào  bốn thân ảnh nhưng tất cả đều bị tình huống trước mặt làm cho khiếp sợ đến nỗi không nói được lời nào.

Lão ngũ nhà mình đang bị treo trên lưới đồng khắp người toàn là máu, một bộ thương tích đầy mình , mơ hồ thấy được giống như nước mắt đầy mặt. Trên đùi cắm vài thanh ám khí, nửa thân dưới đã không còn thấy được màu trắng. Bên dưới lưới đồng loãng lỗ những vết máu chưa khô. Phía sau Lão ngũ còn có một người mặc y phục dạ hành hình như đang tựa trên lưới đồng thoạt nhìn bị thương không nhẹ
ngay sau đó “Rầm” một tiếng người nọ liền giống bị mất khống chế, nặng nề mà ngã trên mặt đất, không còn động tĩnh —— là Triển Chiêu!

“Đại ca! Mặt trên!” Bạch Ngọc Đường thất thanh gào rống, như chứa đựng cầu xin cũng nức nở.

“Tam ca! Phá nát mặt tường kia!”  một tiếng này lại chứa đầy oán hận.

Theo  ánh nhìn của Bạch Ngọc Đường  xuyên sơn thử lập tức ngầm hiểu, sau một cái lấy đà liền đem đại chuỳ nện ra ngoài. “Loảng xoảng” tiếng búa  nện lên cấn quẻ trên mặt tường, mặt tường lập tức vặn vẹo, lộ ra  sáu mũi tên vĩnh viễn cũng không có cơ hội bắn ra

Toàn thiên thử lúc này cũng minh bạch  ý “Mặt trên” là gì lập tức phi thân thượng đỉnh, mấy nhát đao hạ xuống, câu khóa liền đứt gãy. Hàn Chương chờ sẵn ở dưới lập tức tiếp được huynh đệ, giúp hắn  ra khỏi lưới đồng—— lưới đồng âm độc đối mặt Triệt Địa Thử vuốt sắt,  một chút công dụng cũng không phát huy được. “ chờ một chút, lão ngũ, ngươi đừng dùng tay……” Khuyên can mãi,
Bạch Ngọc Đường hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát ra ngoài .
Thật vất vả mới có thể đem hơn nửa thân mình thoát ly lưới đồng, hắn liền lập tức muốn nhấc chân vọt tới bên người phiên giang thử cách đó không xa—— lúc này Tưởng Bình đang  xem xét tình huống của triển chiêu, vì y điểm huyệt cầm máu.

Cũng không biết là bị lưới đồng vướng, hay là do vết máu còn trơn , hai chân bị thương vốn dĩ  không còn nghe sai sử của hắn không chút cố kỵ mà quăng ngã chủ nhân nó đi vào đất.

Lúc sau liền có vài bàn tay đem thân thể Bạch Ngọc Đường dìu lên.

Nhưng lúc này trong mắt Bạch Ngọc Đường chỉ có triển chiêu hai mắt nhắm nghiền đang nằm liệt trong lòng Tưởng Bình , Hắn đẩy ra những cánh tay muốn nâng đỡ hắn ,  quăng ngã ở bên người Tưởng Bình , một phen đem Triển Chiêu ôm vào lòng ngực  nghẹn ngào:

“ mèo con…… mèo con……” nước mắt đã vô pháp ức chế  bắt đầu trào ra từng giọt trong suốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro