Xuân dược [h]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu đạp trăng từ bên ngoài trở lại, liền nhìn thấy Bạch y thiếu hiệp đang nằm trên cái bàn tròn của mình, mộng gặp Chu Công.

Triển Chiêu bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng gọi hắn dậy, thấp giọng nói: "Ngọc Đường, Ngọc Đường, lên giường mà ngủ chứ."

Bạch Ngọc Đường mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn Miêu nhi của mình một cái, đôi mắt lại vòng trở lại nửa bình rượu ở trên bàn, quay ngược về trừng y, "Mèo chết, về bao lâu rồi, làm gia gia chờ mệt mỏi! Ta tìm các ca ca xin được rượu ngon, đến chỗ ngươi lại không thấy bóng dáng người đâu cả?"

Triển Chiêu ngồi xuống, "Ý tốt của Ngọc Đường Triển mỗ dĩ nhiên xin nhận, chẳng qua Triển mỗ ra ngoài làm việc, trở về hơi trễ, hôm nay trời đã tốt, Ngọc Đường về sớm nghỉ ngơi thôi, chờ ngày mai ta sẽ phụng bồi."

Không ngờ Bạch Ngọc Đường đen mặt, "Gia ta chờ lâu như thế, con mèo ngươi lại dám hạ lệnh đuổi khách. Không được, dù gì ngươi cũng phải theo ta uống mấy chén."

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường xấu tánh, chỉ thở dài, "Hôm nay Triển mỗ thực mệt mỏi, muốn ngủ, sao có thể uống rượu được?"

Kia Bạch Ngọc Đường lại trợn mắt, cười hi hi nói, "Vậy ngươi liền uống ly rượu của ta, rượu của ta cũng không phí công mang tới, trước khi ngủ uống rượu dễ ngủ hơn."

Triển Chiêu khoát tay, "Hiện tại Triển mỗ không thể đụng vào rượu, mong Ngọc Đường thứ lỗi..."

Bạch Ngọc Đường nhướn mi, "Con mèo ngươi hôm nay vì sao ngoan cố như vậy," Hắn giơ tay lên bắt lại cánh tay y, "Nói ngươi uống chén rượu, cũng không phải đòi mạng ngươi..." Triển Chiêu theo bản năng rụt tay về, Bạch Ngọc Đường chạm phải mu bàn tay của y, nhiệt độ nóng kinh người.

"A..." Bạch Ngọc Đường rụt tay lại, "Trời lạnh như thế, mèo... móng mèo của ngươi sao lại nóng thế này? Không lẽ đổ bệnh?"

Triển Chiêu đáp, "Có lẽ là tay của Ngọc Đường lạnh quá mà thôi."

Bấy giờ Bạch Ngọc Đường mới để ý tới mặt của y cũng có chút phiếm hồng, nhìn một chút vành tai, đỏ ửng, dưới bóng đêm không quá rõ ràng.

Bạch Ngọc Đường giơ tay chạm lên, Triển Chiêu liền né tránh, lập tức bị kéo về. Bạch Ngọc Đường chạm tới đâu cũng cảm thấy nóng rực, bản thân hắn đi nhiều nơi phong nguyệt như vậy, nhanh chóng nhận ra cái gì, "Con mèo này, có phải bị hạ dâm dược hay không? Toàn thân nóng bỏng... ngươi còn không lo tìm giải dược?"

Triển Chiêu bị vạch trần cũng không giấu diếm nữa, cởi ra áo khoác, "Không sao, chỉ là chút hanh dược, cũng may trời mát mẻ, không tới nỗi quá khó chịu, nhịn một chút là xong."

Bạch Ngọc Đường nói, "Một phần xuân dược có thể là thuốc bổ, nhưng ai biết được ngươi có phải bị hạ dâm độc lợi hại hay không, con mèo thối ngươi ra ngoài bị bao nhiêu thương tích, còn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiểu gia ta thật muốn đánh mông ngươi mà."

Lúc nói tới chữ "đánh", Bạch Ngọc Đường thật giơ tay lên vỗ vào bên mông Triển Chiêu, không nặng không nhẹ, phát ra một tiếng vang thanh thúy. Triển Chiêu không ngờ hắn sẽ làm thế, chỉ cảm thấy chỗ bị vỗ tê dại, càng thêm nóng bỏng, trên mặt như lửa đốt.

Bạch Ngọc Đường chợt nổi hứng, còn muốn đánh thêm, Triển Chiêu đang bất lợi, nhanh chân tránh né, để Bạch Ngọc Đường vồ hụt. Bạch Ngọc Đường làm sao có thể bỏ qua, thực dùng khinh công mà tới, nhào về phía Triển Chiêu, Triển Chiêu vốn bị hạ độc, phản ứng không nhạy, chóng mặt bị đẩy té lên mép giường.

Trước còn có thể đối phó một lúc, hai người vừa đánh vừa lăn loạn xạ, cho tới lúc Bạch Ngọc Đường nhéo hông y một cái, toàn thân Triển Chiêu cũng run rẩy, "Ngọc Đường, đừng phá..."

Một tiếng này giọng điệu thay đổi, trong âm tiết mang theo vài phân mị ý.

Bạch Ngọc Đường thấy đôi gò má y đỏ hồng, cổ cũng ửng đỏ, toàn thân ấm áp, đầu óc nóng lên, "Hôm nay Bạch gia gia muốn khi dễ ngươi, có phục hay không?"

Mặt hai người cách nhau quá gần, hơi thở của Bạch Ngọc Đường phả lên mặt y, Triển Chiêu phát hiện hô hấp mình càng dồn dập hơn, vội vàng muốn đẩy hắn ra, không ngờ Bạch Ngọc Đường càng ép chặt hơn nữa, "Thế nào, ngươi sợ?"

Triển Chiêu cố đè cỗ tà hỏa xuống đan điền, tránh né ánh mắt Bạch Ngọc Đường, "Triển mỗ cam bái hạ phong, Ngọc Đường mau đi đi..."

Bạch Ngọc Đường buồn cười, "Gọi gia đi gấp như thế? Không phải mèo ngươi muốn cố gắng nhịn hay sao?"

Móng vuốt của Bạch Ngọc Đường ở bên eo y ngọ nguậy, Triển Chiêu hết sức khó chịu, thầm nghĩ còn không phải do ngươi ở đây quấy rối, nếu không cục diện cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Triển Chiêu cắn răng nói, "Nếu ngươi không đi, Triển mỗ sợ sẽ làm ra hành vi quá đáng với ngươi..."

Bạch Ngọc Đường vui vẻ, lại ở bên mông y đánh một cái, "Ngươi ngược lại xòe móng mèo ra cho ta xem nào, ngươi có thể ăn được ta sao?"

Triển Chiêu rên một tiếng, định nhắm mắt lại không nhúc nhích, Bạch Ngọc Đường thấy mặt y ngậm xuân, bao uy nghiêm đoan trang thường ngày đều không còn bóng dáng, một bộ mặc cho người ta làm thịt, nhất thời tình mê ý loạn, đè lên đôi môi đang mím chặt.

Triển Chiêu trợn to hai mắt, "Ngươi --"

Bạch Ngọc Đường kéo thắt lưng của y, "Ta nói rồi, mèo ngươi không nghe lời, Bạch gia gia hôm nay muốn khi dễ ngươi...."

Môi Triển Chiêu hình dáng sắc bén như đao khắc, hôn lên mới biết mềm mại tới mức nào, Bạch Ngọc Đường am hiểu phong nguyệt, cọ xát một trận, Triển Chiêu đã sớm bị hôn đến thất huân bát tố, công thêm tác dụng của dâm độc, dần chìm đắm vào trong dục vọng, hai tay ôm lấy bờ vai Bạch Ngọc Đường, theo bản năng cọ lên người trên thân, chậm rãi hưởng thụ.

Bạch Ngọc Đường cởi y phục của y ra mới phát hiện, lồng ngực của Triển Chiêu cũng đỏ bừng, sờ lên nóng hổi, đầu vú dựng đứng, như anh đào để mặc người ngắt nhéo, Bạch Ngọc Đường vứa tức vừa thương, "Thuốc này quả lợi hại, cố nhịn nhất định sẽ thương thân, đúng là đáng đánh đòn!"

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng liếm cắn, dùng đầu lưỡi đè ép, người ở dưới phản ứng không nhỏ. Triển Chiêu thân hình kiện mỹ, thon thả như báo, từng tấc thịt đều bền chắc mà xinh đẹp, hơn nữa cái eo thon thả kia, không mềm mại như nữ nhân không chịu nổi chút lực làm Bạch Ngọc Đường yêu thích không rời, bao nhiêu thủ đoạn đều dốc ra khiến nam hiệp khó khăn tự chủ, tiếng thở dốc đứt quãng, thật khẽ. Bạch Ngọc Đường lột ra quần y, hạ bộ đã rỉ ra vệt nước không nhỏ, biết y đã động tình, còn cười trêu nói: "Mèo này chỉ bị đánh mông mới có mấy cái đã ướt thành như vậy, thật xấu hổ."

Triển Chiêu vừa ngượng vừa giận, còn chưa kịp mở miệng, bộ phận mẫn cảm nhất liền rơi vào một nơi ẩm ướt mà ấm áp, khoái cảm đột ngột xuất hiện làm toàn bộ lời đến khóe miệng bị nuốt về trong bụng. Bạch Ngọc Đường vừa liếm vừa cắn, đầu lưỡi còn cố tình len vào cái lỗ nhỏ trên đỉnh, Triển Chiêu làm sao chịu được loại kích thích này, không được bao lâu đã giao phó toàn bộ vào trong tay Bạch Ngọc Đường.

Một trận sóng trôi qua, Triển Chiêu hơi tỉnh táo lại, giương mắt nhìn hậu bối trẻ tuổi trên người, "Ngọc Đường dừng tay... Triển mỗ đã khá hơn rồi..."

Bạch Ngọc Đường khơi mào mi kiếm xinh đẹp, nắm lấy cằm y, cắn cái mũi cao thanh tú của y, "Con tặc mèo này lại dám hô ngưng ở giữa đường? Hôm nay nếu không để ngươi mở miệng cầu xin ta, gia gia cũng không theo họ Bạch nữa." Dứt lời đem toàn bộ bạch trọc vừa tiết ra trên tay nhét vào hậu huyệt của y, giúp bôi trơn, một ngón tay dò vào, lúc cong gặp, lúc nạo tràng bích, chọc cho tinh khí vừa mới mềm đi lại rung rung thức dậy. Bạch Ngọc Đường cởi quần áo, đỡ hai chân y lên cao, của mình đã sớm sưng phồng đau đớn, đặt lên miệng huyệt chôn vào thật sâu.

Triển Chiêu bị đau kêu lên một tiếng, mày kiếm nhăn chặt, toan đẩy ra người phía trên, Bạch Ngọc Đường trấn an hôn lên trán y, "Mèo con ngoan, nhịn một chút, thả lỏng..." Dũng đạo vô cùng chật hẹp, bao chặc quanh Bạch Ngọc Đường, hai người khó chịu như nhau. Bạch Ngọc Đường cẩn thận cử động, một mặt liếm lỗ tai đỏ bừng của y, đầu lưỡi tinh tế men theo đường nét, dò tìm bên trong đường tai.

Triển Chiêu phát ra những tiếng rên rỉ rất khẽ, từng tiếng đều như con mèo con đang nhẹ nhàng cạo ở trong lòng Bạch Ngọc Đường, không khỏi nảy sinh vui mừng, "Hảo một đôi tai mèo, lại nhạy cảm như vậy."

Động tác dưới người cũng vô thức mạnh lên mấy phần, đâm tới lức người phía dưới liên tục run rẩy. Bởi vì bị hạ dâm dược, Triển Chiêu không cách nào đè nén bản thân, tiếng kêu rên thống khổ dần dần trở nên dễ nghe, tiếng thở dốc của y mang theo cám dỗ mập mờ cùng gợi cảm, tinh khí để ở trước bụng Bạch Ngọc Đường, khiến nơi đó ướt đẫm.

Bạch Ngọc Đường lắng nghe từng âm thanh một, không khác gì dâm dược đang câu dẫn tà hỏa trong người, thầm nghĩ con mèo này, bình thường so với người khác đứng đắn bao nhiêu, đến lúc hứng tình cũng không thua bất cứ kẻ nào. Liền hung hăng đâm vào, lại nghe được vài tiếng kêu rên ngọt ngào nũng nịu, Bạch Ngọc Đường thấp giọng ghé vào bên tai y nói, "Thật là một bé mèo lẳng lơ, ngươi rên như thế, không sợ người khác kéo tới đây sao?"

Triển Chiêu cuống quýt cắn chặt hàm răng, Bạch Ngọc Đường cố ý trêu y, hơn nữa mấy lần cố ý hướng chỗ yếu mệnh mà đánh tới, Triển Chiêu rên không thành tiếng, thỉnh thoảng thốt ra nửa tiếng rên rỉ, trong mắt thủy quang lấp lánh, nước mắt sinh lý hòa cùng mồ hôi làm ướt vầng trán, khiến khuôn mặt như hoa đào trở nên diễm lệ.

Bạch Ngọc Đường dù sao cũng huyết khí phương cương, thủ đoạn cả đời đã dùng hết, chơi đùa Triển Chiêu chết đi sống lại, nhưng lại không cho thả, Nam hiệp đành phải dùng lời cầu khẩn nói, "Ngọc Đường, dừng, dừng lại..."

Bạch Ngọc Đường vẫn tiếp tục động tác, "Ngũ gia đã nói rồi, ngươi phải cầu xin ta, nếu không -" Ngón tay thon dài của hắn ở đầu tinh khí đang ngẩng cao xoay vòng, từ lỗ nhỏ lại tiết ra nhiều chất lỏng trong suốt hơn nữa. Triển Chiêu hít sâu một hơi, miệng há, đứt quãng nói không ra một câu hoàn chỉnh, "Xin ngươi... dừng lại.... cho ta..."

Bạch Ngọc Đường cười, hôn lên đôi mắt xinh đẹp của y, "Mèo con ngoan lắm, Ngũ gia sẽ cho ngươi sung sướng." Thân thể kiện mĩ mà có lực, có thể chịu đựng vuốt ve cùng giày xé, Bạch Ngọc Đường nắm lấy cái eo thon kia, một bên đã bị bấm đỏ một mảnh. Trong phòng lại vang lên tiếng thân thể va chạm, tiếng thở dốc của nam nhân cùng tiếng rên rỉ đè nén.

Bạch Ngọc Đường thở dốc gọi, "Mèo con, gọi ta, gọi ta...""

Triển Chiêu toàn thân run rẩy, khó khăn gọi ra tên người trước mắt, "Ngọc Đường... Ngọc Đường..." Tóc đen như mây tán loạn, nước mắt sinh lý rơi lã chã như trân châu, khuôn mặt hoa đào ướt át, kiều diễm, cả nơi khóe mắt cũng dính chút hồng, mị khí đập vào mặt để tên hiệp khách trẻ tuổi bên trên tâm thần hỗn loạn, càng hành động mạnh liệt hơn, như thể muốn đụng vỡ y thành nhiều mảnh.

Khoái cảm ùa lên như sóng biển, hai mắt Triển Chiêu nháy mắt thất thần, trước mặt một mảng trắng xóa, toàn thân như bay lên tầng mây, kèm theo tiếng kêu nức nở trong cổ họng, toàn bộ tinh hoa tiết lên bụng, vài giọt còn vẩy ra rơi vào lồng ngực. Bạch Ngọc Đường cũng không kịp nhẫn nại, động thêm mấy cái bèn thối lui ra, thả người nằm trên cổ y. Chờ lúc hắn tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn, Triển Chiêu đã nhắm chặt hai mắt, không biết là ngất đi hay còn là ngủ thiếp mất.

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, dọn dẹp một phen, hôn lên môi y, "Mèo con ngoan, tối nay cùng người ngủ chung giường đắp chung chăn, ngươi chính là người của Bạch ngũ gia ta, sáng mai không cho phép đá ta xuống giường."

Cuộc đời có mấy, sau này sinh tử giang hồ, chỉ nguyện cùng ngươi đi.

_________________________________________

=> THỬ MIÊU VƯƠNG ĐẠO Á híhí


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro