Thu về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một sớm chạng vạng, tôi nghe người ta bảo với nhau rằng mùa thu đã về, nhưng mới tháng tám đấy thôi thì vẫn phải gọi là còn sớm quá.

Ở Hà Nội, tuy rằng các nàng thơ đã lần lượt bước xuống phố và diện lên cho mình những bộ cánh áo xinh xắn, còn ôm cả trên tay là những cành hoa rạng ngời hương sắc. Thu về, nơi đây luôn là đầu tiên và rõ ràng nhất. Nhưng em tôi, em cũng chỉ nói đến thời khắc này như là thuở vào lập thu mà thôi.

Mà tôi ở tại xứ Tây Đô xa tít trong miền Nam, dẫu có ngóng trông thế nào thì đất trời khi nhìn qua khung sắt cửa sổ sáng nay hãy vẫn còn chan chứa màu nắng hạ lắm. Mà khu vườn trồng hoa dưới nhà, ong bướm vẫn còn bay đầy đó thôi. Đến cả cây bàng ở sân, thường thì sẽ phản ứng đầu tiên khi mùa về cũng chẳng vội vàng để thay màu áo lá đang mặc trên mình.

Hương sắc thu e là vẫn còn hời hợt quá, chỉ bằng đôi mắt bình thường thôi thì khó mà nhận ra được đâu.

Hay là tại vì, tôi đã quên mà để mình chìm vào thực tại cuộc sống này quá rồi hay sao đấy? Màn hình máy tính vẫn đang mở cả ngày, những trang dài chương truyện thì đang dở dang... Nhiều thứ khác cũng đang bí bách để tiếp tục.

Mà vậy thì làm sao? Tâm hồn tôi vẫn đang chờ thu đến với tâm hồn tự tại đây thôi.

Tôi loáng thoáng nghe được rằng học sinh chỉ còn được nghỉ đến cuối tháng này là đã quay trở lại với trường lớp, đấy chẳng phải là dấu hiệu của mùa thu đang về rồi đó sao? Một năm học nữa lại đến, tụi trẻ lại cắp sách đến trường và sống những ngày mà tôi giờ đây vẫn luôn hằng mong ước được trải nghiệm lại thêm một lần nữa. Sự ồn ào và náo nhiệt của lũ ve sầu những ngày hạ rồi sẽ chẳng còn, nhường lại cho góc trời một bản giao hưởng mới đầy dịu dàng. Nhanh nhất chính là mai này, sinh viên Đại học như tôi lại có một học kì nữa đến. Chỉ mong rằng khi đó tôi vẫn còn đủ thời gian để cho tâm hồn được mơ mộng, không quá nhập tâm hay bận rộn vì điều gì mà vẫn có thể tản mạn với mùa thu.

Bên ngoài, những tán lá bàng đang khẽ rung rinh, kêu lên xào xạc.

Bởi mưa rơi rồi, tiếng mưa đó hẳn chính là âm thanh báo hiệu cho mùa đã về. Những cơn mưa nhè nhẹ, nhưng vẫn đủ làm ướt trái tim đang mong mỏi của tôi. Từng hạt mưa trong trẻo, nối tiếp rơi lách cách trên hiên nhà, luồn lách qua kẽ lá rồi rơi thấm xuống đất. Và tôi để ý là mỗi lần như vậy, khi một hạt mưa vừa chạm đất sẽ lại văng nảy thành nhiều giọt nước nhỏ li ti ra xung quanh. Vẻ đẹp của mưa là ở chỗ đấy, tôi còn tưởng rằng mình đang được chứng kiến khung cảnh một vườn hoa đang đua nở không ngừng.

Có người sẽ hỏi, mưa mùa hạ và mưa mùa thu thì có gì mà khác nhau chăng, sao tôi lại có thể mộng mơ mà cảm nhận nhiều đến thế? Với tôi, dĩ nhiên mưa của từng mùa là quá đỗi khác biệt

Mưa mùa hạ có phần nóng vội, bao giờ cũng đến một cách đầy bất chợt sau nhiều ngày nắng như thiêu đốt, khi nhìn qua lớp không khí gần mặt đường có thể thấy nó đang rung lên vì hơi đất đã khô khốc. Mưa như một đứa trẻ giận dỗi và ngang bướng, thường đi kèm theo những tia chớp xẻ dọc ngang bầu trời.

Còn mưa mùa thu lại có phần hiền hòa hơn, như là một sự thay chuyển của đất trời, rất chậm, cứ đều từng nhịp rồi buông rơi. Có khi tinh nghịch, khi lại lắm lúc dịu dàng như một nàng thơ. Nàng sẽ khiêu vũ, trên nền nhạc cổ điển lãng mạn, khiến cho người ta mê đắm. Tôi thì sẽ chẳng còn sợ mình sẽ bị ướt, cứ thế mà lao thẳng ra cùng với làn mưa.

Và sẽ thật là tiếc nuối, khi những hạt mưa mùa thu đang dần thưa đi và rồi tạnh hẳn. Chỉ còn đó giọt cà phê tí tách, tôi và cùng quyển sách cũ, có tấm ảnh của em.

Mưa vừa ngừng, mây đã chóng tan, để lại một bầu trời trống vắng xanh trong. Đây chính là bầu trời của một chiều thu, không chói chang như ngày hạ, chỉ là có chút vạt nắng sót lại để sưởi ấm và hông khô mặt đất bên dưới mà thôi. Giọt mưa còn đọng lại trên lá, được nắng chiếu rọi vào, lấp lánh như hạt ngọc. Vườn hoa nhà tôi không còn bóng ong, dáng bướm nào nhưng vẫn rực rỡ và đầy sức sống.

Đến lúc mặt trời phải lùi về một bước, đêm nay tĩnh mịch, lại có từng đợt gió thoảng qua hơi phần se se lạnh, tuy không đủ để làm người ta run lên bần bật nhưng vẫn khiến tâm hồn ta bỗng cảm thấy trống vắng lạ thường.

Như vậy thôi, chỉ chừng đó cũng đã đủ đầy và trọn vẹn cho một ngày cuối hạ sang đông.

Mùa thu, một mùa mà ngay cả bụi bặm cũng thành ra cô tịch, từ đâu lại đem về biết bao nỗi niềm buồn thương vô cớ. Mong rằng mai này sẽ có mùi cốm và mùi thị thơm nồng thoảng qua khe cửa, có hoa giấy rạng ngời ngắm nhìn trong nắng, có hoàng hôn hôm nào cũng ươm vàng để đôi kẻ bước cùng nhau.

Cuối cùng hôm nay tôi đã nghĩ, đúng là thu đã về rồi nhưng có phải vì mùa muốn trôi qua một cách lặng lẽ mà lại quên gõ cửa rồi không?

#Thu_ngỏ

💐Đất trời đang vào mùa thơ nhất🌻

#hntt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro