116.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong tâm Sư Vương Terry cùng thần thú Arthes, Chu Tước linh cùng Long Tích huyết căn bản không phải là thứ hay ho gì, tuy rằng hai loại này khi kết hợp trên phương diện sử dụng quả thật rất hữu ích, tỷ như Terry từng dùng Chu Tước linh thấm Long Tích huyết viết ra một quyển tự truyện.

Nếu như quay ngược lại hỏi tàn hồn Terry, có lẽ hắn có thể nhớ được đặt chúng nó ở đâu, vì trước giờ Arthes luôn không chú ý qua mấy thứ này, vô luận Tần Mộ Ngôn dùng cách nào kiểm tra ký ức của hắn, không biết vẫn là không biết.

Hiện tại làm sao đây? ㅠ.ㅠ, chẳng lẽ để bọn họ quật mộ đem tàn hồn Terry bắt tới hỏi cho rõ ràng?

"Ưm...... A Ngôn ngươi có đề nghị gì không?" An Nhiên ngay cả mắt cũng không chớp nhìn Tần Mộ Ngôn, hắn là người đối với Sư Vương mộ rõ nhất, hỏi hắn là lựa chọn không còn gì tốt bằng.

Lần này, An Nhiên xác đinh là phải thất vọng, nếu là ý tưởng của Arthes, Tần Mộ Ngôn còn nắm chắc có thể đoán được một phần, nhưng đổi thành Terry biến thái này, người bình thường trước giờ luôn theo không kịp tư duy của hắn. Tần Mộ Ngôn suy nghĩ, cảm thấy chuyện tìm vật không có mục tiêu không đáng tin này hay là để An Nhiên tự mình tới tìm thì thích hợp hơn.

Tần Mộ Ngôn lắc đầu.

"Mấy người Sư Vương đoàn kia còn chưa tới hả?" An Nhiên lại hỏi.

Tần Mộ Ngôn đi tới vách đá nằm ở giữa hai gian thạch thất gõ vài cái, sau đó từ chỗ chân tường cầm lên cục đá niết trong lòng bàn tay, rồi vẽ một đồ án xiêu xiêu vẹo vẹo lên vách đá. An Nhiên còn chưa nhìn rõ hắn vẽ cái gì, thì nét vẽ trên vách đá đã từ từ biến mất, sau đó mơ hồ có ánh sáng thẩm thấu tới. Kế đó, tình huống cách vách từng chút một phản chiếu đến mặt sau trên vách đá.

An Nhiên tận mắt chứng kiến toàn bộ mọi chuyện diễn ra. Ngay cả mắt y cũng không dám nháy lấy một lần, sợ bỏ lỡ mất chi tiết mấu chốt nào đó, cho dù là vậy, y vẫn không thể nhìn ra được gì, chuyện như vậy đã không thể dùng khoa học để giải thích được. Máy chiếu hình cũng không đơn giản như vậy. Hình ảnh mặt sau vách đá tuy rằng không rõ bằng hình chiếu, nhưng dùng để giám thị động tĩnh thạch thất đối diện tuyệt đối là đủ.

Cảm thấy thần kỳ không chỉ mình An Nhiên, Cố Viêm cùng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ cũng càng nhìn không chớp mắt.

Đây là ảo thuật ư?

Cứ vẽ vài nét bút vậy là có thể nhìn thấy tình huống cách vách. Hình ảnh làm sao truyền lại được? Chẳng lẽ vách đá dày như vậy là giả?

Bánh bao nhỏ Cố Viêm không tin hướng một phía vách đá hung hăng nện xuống một quyền. "Ngao!" Cơ hồ là trong nháy mắt, hắn cầm cổ tay nhảy dựng lên. Tuy rằng hắn là dạng bánh bao. Tuy rằng là hình người, tu vi mặc dù có chút thụt lùi, nhưng một đấm này không phải nói đùa. Thế nhưng tảng đá ngay cả một chút biến hóa cũng không có.

Điều này nói lên cái gì? Chỉ có thể nói đây không phải là giả.

Rốt cuộc Sư Vương Terry làm sao làm được.

An Nhiên cũng muốn biết, Sư Vương Terry làm sao làm được. Nhưng vấn đề y quan tâm trước mắt không phải là vấn đề này. Liếc mắt nhìn hình ảnh trên vách đá, sau khi xác định đám người Vệ Tuyển Dương còn chưa thể bước ra từ tâm ma trận, An Nhiên lại đem tâm tư đặt lên trên vấn đề tìm kiếm đồ vật.

"A Ngôn ngươi cẩn thận nghĩ lại xem, một chút gợi ý cũng không có sao?"

Gợi ý? Ngươi thật nghĩ đang cày phó bản ư, mỗi một bước đều có minh kì ám chỉ cho ngươi?

Tần Mộ Ngôn vẫn lắc đầu. Sau khi chuẩn bị xong máy chiếu hình đơn giản, hắn lại lui trở về đứng bên cạnh An Nhiên, không nhiều lời thêm. Chuyện dẫn đường này, hắn có thể làm, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn làm tốt. Tìm đồ vật, còn là thứ Sư Vương Terry tự thu vào, Tần Mộ Ngôn cảm thấy, hắn không phù hợp cho lắm.

An Nhiên nhìn hắn như vậy cũng không miễn cưỡng thêm, chuyện này thì không thể miễn cưỡng được rồi. Tần Mộ Ngôn thông minh không sai, lãnh khốc cũng không sai, đáng tiếc hắn không phải biến thái. Tâm tư biến thái, người bình thường đừng mong có thể đoán. Đoán cũng đoán không được! Việc này khiến y phải tự thân vận động, vốn Tô Á là lựa chọn tốt nhất. Điểm này có thể thấy được từ việc hắn có thể bảo toàn mạng sống ba người sau khi thông qua mộ đạo biến thái phía Đông là có thể nhìn ra được.

Tổng cộng người Sư Vương đoàn vào đây là hai mươi ba người, ngay tế đài trung tâm quảng trường tổn thất 10 người, còn lại 13, thế nhưng còn sống tới 3 người, so sánh cùng trình độ sinh tồn tàn khốc trong mộ đạo, thật sự là rất cao.

Tô Á cũng là lựa chọn phù hợp nhất, làm phi thú nhân, hắn không thể kế thừa sức chiến đấu của Sư Vương Terry, nhưng trên mặt tư duy, hắn, trong từng ấy năm tới nay, cùng Sư Vương Terry là tương đồng nhất, trình độ quỷ dị này hoàn toàn không phải là thứ An Nhiên có thể sánh bằng.

An Nhiên khác hẳn với người thường là vì y vốn không thuộc về thế giới này, những thứ nơi này hết thảy đối với y mà nói đều rất mới mẻ, thậm chí là không thể tưởng tượng, mà chuyện y cảm giác là bình thường, thì đối với các thú nhân cũng là chuyện vô pháp lý giải.

Loại thay thế này không thay thế được thứ vốn có, cần thời gian dài mới có thể dung hợp được. (Editor: Đoạn này không rõ lắm nhé –这种代替沟是根源性的, 需要长时间的磨合)

Tô Á thì không phải vậy, hắn vốn thuộc về đại lục Thú Nhân, sinh tại cửa hàng đệ nhất đại lục – Tô gia, trải qua xâm nhiễm cố chấp của giới quý tộc cổ, có thể giữ lại tư duy linh hoạt như vậy, chuyện này quả thực có thể nói là kỳ tích. Nhìn Cố Viêm một chút xem, đồng dạng là người trong giới quý tộc Đế Đô đi ra, nhưng Cố Viêm chính là tên trì độn, đầu óc hoàn toàn không thể cùng Tô Á so sánh.

Đây là thiên phú, Tô Á chính là con cháu trực hệ của Sư Vương Terry, trong xương hắn đang chảy cùng dòng máu với Sư Vương Terry.

Di truyền học cường đại như thế, có một số thứ, không phải lý trí là có thể giải thích được.

Tuy là như thế, nhưng An Nhiên cũng không dám yên tâm để Tô Á hỗ trợ, quả thật bọn họ vừa mới đạt thành hiệp nghị mà không cần phải nói ra, giữa người thông minh giao tiếp với nhau luôn rất dễ, một khi thông minh vượt qua giới hạn, vậy chuyện đó không còn dễ nữa mà là đáng sợ. Loại người như Tô Á, vô luận hắn nói thành khẩn thẳng thắn cỡ nào, An Nhiên vĩnh viễn cũng không thể yên tâm.

"A Ngôn ngươi quan sát cho kỹ tình huống cách vách, Sư Vương đoàn lại đây thì thông tri một tiếng ngay. Cố Viêm, Nhị Hắc hai ngươi theo ta tìm đồ. Tiểu Bạch ngươi cùng Đại Hồng tự do hoạt động." Nói rồi y lại bồi thêm một câu, "Đừng cản trở chúng ta làm việc là được."

An Nhiên an bài như vậy, trừ bỏ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, người khác đều không có ý kiến.

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ trợn mắt nhìn An Nhiên một cái, hắn cực kỳ bất mãn chỉ vào Cố Viêm, nói: "Ngươi để tên ngu xuẩn này giúp ngươi tìm đồ cũng không tìm ta?"

Tìm ngươi? Ngay cả lập trường ngươi thế nào còn chưa rõ ràng, ai dám tìm ngươi?

Trong lòng An Nhiên nghĩ vậy, đương nhiên, lời không thể nói ra như vậy được. Y cười cười, giả lã nói: "Loại sự tình này để tên chân chó kia làm được rồi, chiến sĩ thú nhân hồng mông kì mà, một phi thú nhân như lão tử làm sao sai sử được!"

Cố Viêm hỏi An Nhiên đi nơi nào tìm, An Nhiên suy nghĩ một chút, nói: "Ở trong gian thạch thất này đi." Vốn chính là vật cầm đến tay cùng một lúc, nói như vậy cũng không phải là vẽ vời thêm chuyện, nhất là khi Sư Vương Terry không biết [Bản chép tay Thụy Hi Nhĩ] có tác dụng gì, thì sẽ càng muốn đem ba thứ đồng thời lấy được đặt cùng một chỗ, hắn không thể phát hiện ảo diệu trong đó không đại biểu người khác cũng không thể phát hiện, đâu ai bảo đảm sau này sẽ không có người hiểu được ba món này đâu?

Nếu Terry muốn cởi bỏ bí mật của [Bản chép tay Thụy Hi Nhĩ], đây tuyệt đối là cách làm sáng suốt nhất. An Nhiên khẳng định như thế là vì, nếu người khác đem ba món đồ giao cho y để y tìm người thích hợp truyền thừa, khi mà y không thể hiểu thấu đáo nội hàm bên trong, hơn nữa lại tới thời điểm gần chết, y không còn được lựa chọn nào khác, cũng sẽ làm như vậy.

Nếu để chung ba món còn có hi vọng, tách ra để riêng, điều kiện cũng không đủ chớ nói chi đến kết quả.

Người thông minh đều biết nên phải làm thế nào.

Đoán được điểm này rất dễ, nhưng chân chính đem hai món này tìm ra lại phí một phen tâm tư của An Nhiên.

"A Ngôn ngươi suy nghĩ thật kỹ, gian thạch thất này có huyền cơ nào khác không?"

Nếu là có, Tần Mộ Ngôn đã từ sớm nói ra, ừ, nếu hắn biết đã nói rồi.

Tần Mộ Ngôn lắc đầu.

An Nhiên vốn cũng không có bao nhiêu hy vọng, Tần Mộ Ngôn có thể một đường đưa bọn họ tới đây, đã xuất lực đầu óc rất nhiều, điều này rất không dễ dàng. Vô luận kết quả chuyến này bọn họ thế nào, không thể oán trách nhất chính là Tần Mộ Ngôn. Một phi thú nhân như An Nhiên, thông minh thì thông minh, âm hiểm thì âm hiểm, ngẫu nhiên cũng sẽ đại phát thần uy xoay chuyển chiến cuộc, nhưng y đến cùng vẫn là phi thú nhân, một đường này y chính là được Tần Mộ Ngôn mang đi, nếu không có Tần Mộ Ngôn, An Nhiên có thể đi đến nơi này ư?

Không chỉ y không được, mà Cố Viêm cũng không được.

Cố Viêm so với An Nhiên càng bi đát hơn. Thực lực không đủ không nói, đầu óc còn không sử dụng tốt, lại không có con bài tẩy báu vật nào xoay chuyển được chiến cuộc. Hắn không được thì thôi, cố tình hết lần này tới lần khác người được lợi nhiều nhất lại là hắn, ngốc nhân có ngốc phúc? Hay là trời cao thương ngốc tử?

Từ đầu tới cuối, An Nhiên đều xem nhẹ Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, rốt cuộc, tên nào đó nhịn không được bạo phát.

"Ngươi không hỏi ta một chút có ý kiến gì sao?" Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ nhìn chằm chằm mắt to trừng mắt nhỏ An Nhiên hỏi.

An Nhiên không cảm thấy hắn có thể có ý tưởng gì, một tên mù đường lạc đến bên trong Sư Vương mộ, ngươi có thể trông cậy vào hắn có ý tưởng gì chứ? Tuy rằng là thế, nhưng An Nhiên cũng không đả kích hắn giống như từng đả kích Cố Viêm, vẫn để lại cho Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ một chút mặt mũi.

"Ừ, vậy Tiểu Bạch ngươi có ý tưởng gì?"

Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ rất bình tĩnh không quan tâm xưng hô chết người Tiểu Bạch này 囧, trái lại hắn không phải nói cho có, lúc này hắn thực sự có ý tưởng. "Ta cảm giác, cái này giống một dạng nhiệm vụ lính đánh thuê, cửu cách bính đồ cùng nhảy ô vuông là nhiệm vụ đầu tiên, sau này xuất hiện thêm nhánh thứ nhất, cũng chính là cơ quan giám thị cách vách thạch thất, nhánh thứ hai là [Bản chép tay Thụy Hi Nhĩ] giấu dưới bãi đá, có khả năng..., kỳ thật còn có mục thứ ba, thậm chí mục thứ tư, chúng ta muốn tìm hai thứ kia ở đây chắc nằm trong hai nhánh còn lại."

Nói xong hắn còn sợ An Nhiên trực tiếp bác bỏ ý tưởng của hắn, lại bổ sung thêm một câu: "Tuy rằng cho tới bây giờ, Tần Mộ Ngôn phán đoán đều rất chính xác, nhưng ngươi cũng không thể nói, chuyện hắn không biết là không tồn tại."

An Nhiên vốn không đối với Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ có bao nhiêu hy vọng, nghe hắn vừa nói như vậy xong, cảm thấy cũng có vài phần đạo lý.

Toàn bộ Sư Vương mộ giống như là một phó bản đoàn khổng lồ trong trò chơi, vô luận làm gì đều phải phá giải cơ quan, các loại cơ quan, các loại ám đạo. An Nhiên đã đoán được Chu Tước linh cùng Long Tích huyết đều nằm trong gian thạch thất này, nhưng thạch thất trống không vừa nhìn liền thấy hết, muốn giấu đồ chỉ có thể dựa vào cơ quan.

Cũng chính là sau khi nghe lời này, An Nhiên mới thật xem trọng Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ thêm vài phần.

Nghĩ đến ý tưởng trước kia của y quả là rất cực đoan, chỉ bởi vì không thể xác định độ trung thành của Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ, liền phủ định tác dụng của hắn đối với đội ngũ, như vậy là không được, y phải làm bẫy thật chắc để nhốt chặt Ngũ Thập Lam Bạch Quỷ lại, khiến hắn vì đội ngũ liều sống liều chết cống hiến ra giọt máu cuối cùng, cũng không thể để bản thân hắn từ từ suy nghĩ, lựa chọn hướng đi thiệt hơn được.

Trước khi làm những thứ này, tác dụng của hắn vẫn phải nên dùng.

Hết chương 116

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro