Chương 263 - ÁM TÊN ĐẢ THƯƠNG NGƯỜI (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Diên tức giận nói: "Hôm nay Quách phu nhân cùng nha đầu hạ tiện này..." Hắn nói tới đây, tạm dừng một lát, hung tợn nhìn Lí Vị Ương liếc mắt một cái, mới tiếp tục lạnh lùng nói: "Hai ngươi không biết nói hưu nói vượn gì, khiến cha ta tức giận đến mức đổ bệnh! Ta muốn hỏi một câu, các ngươi dựa vào cái gì đến phủ thượng của ta vung tay múa chân?"

Lí Vị Ương cười nhẹ, thần sắc tự nhiên nói: "Phò mã gia, lời này nói sai rồi! Chúng ta là đi thỉnh an công chúa, chẳng lẽ chúng ta không có quyền được vấn an người sao, nhất định phải được sự cho phép của ngươi sao? Hay là Vương gia ngươi muốn nhốt công chúa, không cho phép nàng cùng người khác tiếp xúc?"

Vương Diên nghe đến đó, sắc mặt càng khó coi, tức giận nói: "Quách Gia, ngươi nói cái gì?"

Lí Vị Ương thần sắc bên trong không có nửa điểm sợ hãi, thanh âm lạnh như băng: "Bản thân đã làm sai chuyện còn không biết hối cải, lại dám chạy đến cửa nhà người khác gây sự, một chút thể diện cũng không có, ta thật muốn biết Vương tướng quân dạy ngươi như thế nào! Chẳng lẽ hắn không nói với ngươi mọi việc cần phải cân nhắc, cẩn thận, không để bản thân hối hận, làm những việc khiến cho gia tộc hổ thẹn sao?"

Vương Diên nghe Lí Vị Ương nói như vậy, càng khẳng định chính nữ tử này trước mặt phụ thân nói năng bậy bạ, bằng không làm sao hắn có thể biết mình ở bên ngoài bao dưỡng nữ nhân. Hắn càng thêm tức giận nói: "Hết thảy đều là chuyện nhà của ta, không cần các ngươi nhúng tay! Quách Gia, ngươi nghe cho rõ đây, nếu ngươi lại đi đến Vương phủ hồ ngôn loạn ngữ, chớ trách ta không khách khí!"

Quách Đạo sắc mặt bình thản, chưa từng nhìn thấy kẻ nào dám vô lễ với Lí Vị Ương, giờ phút này lạnh lùng cười: "Ồ, không khách khí, thế nào là không khách khí?"

Vương Diên tươi cười nói: "Nếu dám đến phủ thượng ta đặt điều gây chuyện, ta đây sẽ đánh gãy đùi nàng, khiến nàng đời này cũng không dám nói hưu nói vượn!" Hắn chưa nói xong, Quách Đôn đã rút thanh đao ở thắt lưng ra, cười lạnh một tiếng nói: "Lần trước tỷ thí ta không có tham gia. Lúc này ta muốn thử xem, ngươi có thể đem muội muội nhà ta đánh gãy tay chân hay không?" Hắn nói xong đã xông đến, thanh thế như sấm, đánh úp về phía Vương Diên. Vương Diên không có phòng bị, bị trúng một đao, tuy rằng bởi vì luôn luôn luyện võ, trên cánh tay có bao cổ tay, cũng không khỏi chảy máu. Vương Diên vô cùng xấu hổ, trên mặt hiện vẻ tàn khốc: "Được, Quách Đôn, đây chính là ngươi động thủ trước!"

Quách Đôn tươi cười thập phần lạnh lùng: "Đúng, ta động thủ thì như thế nào?"

Vương Diên cười lạnh, cũng rút ra song kiếm bên hông, trực tiếp hướng Quách Đôn phát động công kích. Hai người ở trước cửa Quách phủ đấu đá với nhau, ngươi tới ta đi, đao quang kiếm ảnh, ra chiêu thức đều là sát chiêu, thật sự muốn giết chết đối phương, tuyệt đối không có nửa điểm lưu tình, bởi vì hai người đều võ công cao cường, thân phận cao quý, địa vị không phải bình thường, cho nên nhất thời người kéo đến xem ngày càng nhiều.

Quách Trừng thở dài, dẫn đầu đi vào phủ. Quách Đạo liếc mắt qua một cái, sau đó cũng đi lên bậc thềm, xoay người nhìn Lí Vị Ương nói: "Chúng ta trở vào đi, chẳng biết bọn họ còn đánh tới bao giờ."

Lí Vị Ương nhìn thấy Vương Diên sắc mặt ửng hồng, ánh mắt bất ổn, hình như là mới uống không ít rượu, bước chân lảo đảo, nhìn chung không có biện pháp đánh thắng Quách Đôn. Nàng hơi gật đầu, chuẩn bị xoay người rời đi. Mới vừa đi được ba bước, nàng đột nhiên dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn Vương Diên một cái, bên trong vẻ mặt tựa hồ lộ ra ý cười.

Quách Đạo thấy nàng dừng lại, vô cùng kinh ngạc nói: "Sao thế?"

Lí Vị Ương nhìn thấy bên mặt Vương Diên vừa bị Quách Đôn đánh một quyền, tơ máu hiện lên trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn, như cười như không nói: "Vương công tử đến phủ chúng ta gây sự, chúng ta có nên tặng cho hắn chút lễ vật không?"

Quách Đạo nghe thế, không khỏi nhướng mày, một đôi môi anh đào, đôi mắt lóng lánh nói: "Ồ, nên tặng thế nào?"

Lí Vị Ương mỉm cười, quay đầu phân phó Triệu Nguyệt nói: "Ngươi lại đây, ta có chuyện muốn phân phó ngươi." Triệu Nguyệt nghe xong lời này, lập tức tiến lên. Lí Vị Ương nhẹ giọng nói bên tai nàng hai câu, Triệu Nguyệt theo bản năng quay đầu nhìn Vương Diên liếc mắt một cái, trên mặt tươi cười lộ ra mấy phần tà khí, cấp tốc xoay người rời đi.

Lúc trở về phủ, Quách Đạo luôn luôn truy vấn Lí Vị Ương: "Muội muốn dùng biện pháp gì đối phó hắn vậy?"

Lí Vị Ương cười cười nói: "Không phải là đối phó hắn, mà là giáo huấn một chút mà thôi, thuận tiện mượn tay hắn trừ bỏ Bùi Bật!" Nghe xong lời này, Quách Đạo càng tò mò, chuyện Vương Diên gây sự cùng Bùi Bật có quan hệ gì? Thật sự khiến người khác kinh ngạc, bất luận hắn dụ dỗ, hỏi han thế nào, Lí Vị Ương cũng không chịu giải thích .

Vương Diên đến gây chuyện kết quả dĩ nhiên là bị Quách Đôn hung hăng đánh một trận, mặt mũi bầm dập trở về. Kỳ thực luận về võ nghệ, hắn cũng không thua Quách Đôn, chỉ là đúng lúc tâm tình không tốt uống nhiều hai chén, bên người mang theo không nhiều tùy tùng, hộ vệ, cho nên mới chuốc lấy kết quả này. Quách Đôn tính tình thập phần táo bạo, xuống tay không lưu tình chút nào, tàn nhẫn đánh gãy xương sườn của Vương Diên. Vương Diên chân cũng bị thương, hắn khập khiễng vào Vương phủ, nhưng không đoán được còn có một trận đại họa đang chờ hắn. Vừa bước vào cửa, đón đầu là một cây gậy hung hăng đánh xuống, Vương Diên không kịp phản ứng, nên đã trúng một gậy, nhất thời đầu rơi máu chảy ngã xuống đất, không thể đứng dậy được. Phía sau hộ vệ mới vừa từ Quách phủ trở về, người nào người nấy mặt mũi bầm dập, vô cùng chật vật. Nhìn thấy một màn này, vội vàng đi lên muốn nâng phò mã gia, không ngờ nghe được một tiếng quát phẫn nộ: "Ai dám động vào hắn! Lập tức trục xuất khỏi phủ!"

Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, nhìn thấy Trấn Đông tướng quân Vương Quỳnh giờ phút này nổi giận lôi đình, đầy mặt u ám đứng ở cửa.

Vương Diên miễn cưỡng đứng lên, nhịn giận dữ nói: "Phụ thân, người lại làm cái gì vậy? Chẳng lẽ con lại làm sai chuyện gì sao?

Vương Quỳnh cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi có lúc nào không làm sai, quả thực là bất trị!" Hắn vừa rồi nghe hộ vệ đi theo Vương Diên trở về bẩm báo nói Vương Diên to gan lớn mật, chạy đến trước cửa Quách phủ gây sự, có thể sẽ ăn một chút đòn hiểm mà thôi. Hắn cứ nghĩ lần này nghiệt tử bị người ta giáo huấn một chút, sẽ không có chuyện gì, cũng không cần để ý đến. Ai biết lại có một tin tức truyền đến khiến hắn vô cùng khiếp sợ, cho nên hắn không thể bỏ qua cho Vương Diên.

Lúc này, Vương Diên vẫn là một bộ dạng ngây thơ, không hiểu rõ chuyện gì. Hắn nhìn chằm chằm phụ thân nói: "Phụ thân, đánh người lại không nói rõ ràng, vậy rốt cuộc là có chuyện gì?"

Vương Tử Khâm thấy một màn này, đi lên phía trước đến khuyên: "Phụ thân, việc đã đến nước này, không còn có biện pháp khác, chỉ có thể trói tam ca đưa lên trước mặt bệ hạ chịu đòn nhận tội mà thôi."

Vương Diên nghe xong lời này hoàn toàn ngây dại. Hắn không thể lý giải, hắn chỉ là cùng người của Quách phủ xung đột, chẳng lẽ phải đến trước mặt bệ hạ thỉnh tội sao?

Vương Tử Khâm nhìn thấy hắn vẫn ngơ ngác, chưa biết xảy ra chuyện gì, không khỏi lắc đầu thở dài nói: "Tam ca huynh lần này hại Vương gia chúng ta thảm hại rồi!"

Vương Diên nghe nói như thế, thất thanh nói: "Ta bất quá chỉ đánh nhau với Quách Đôn một trận, làm gì phải nghiêm trọng như vậy?"

Vương Tử Khâm vẻ mặt thất vọng nói: "Tam ca, hôm nay những lời huynh nói bên trong tửu lâu giờ đã truyền ra bên ngoài làm dư luận xôn xao, huynh có biết không?"

Vương Diên càng thêm giật mình, hắn nhìn muội muội nói: "Dư luận xôn xao? Đây là ý gì?"

Vương Tử Khâm sắc mặt vô cùng khó coi, nàng nhàn nhạt nói: "Hiện thời bên ngoài người người đều nói huynh say rượu nói năng hồ đồ, nói cái gì căn bản là không đồng ý cưới công chúa, còn nói huynh đã sớm nhìn trúng một nữ tử khác, muốn rước nàng ta vào cửa ngay lập tức, nhưng bệ hạ lại cứng rắn đem công chúa đưa cho huynh, vì thế huynh chỉ có thể bằng mặt không bằng lòng, lặng lẽ đem nàng ta dưỡng bên ngoài. Hiện tại chỉ ngóng trông sớm ngày bức công chúa tức chết, để có thể sớm cưới nữ nhân kia?"

Vương Diên vẻ mặt rung động, hắn nhìn trái nhìn phải, nói: "Ta, ta chưa từng nói qua như vậy?"

Vương Tử Khâm lạnh lùng cười nói: "Hiện tại không phải vấn đề là huynh nói hay không nói, bây giờ lời đồn đã truyền đi khắp nơi, nói huynh bất kính với công chúa, bất kính với hoàng thất thậm chí bất kính với cả bệ hạ! Huynh nói xem tội danh lớn như thế sao chúng ta sao có thể gánh vác nổi?"

Vương Diên cả giận nói: "Đến cùng là loại người nào ở sau lưng tung ra tin đồn này?" Trong đầu hắn có một loại ý niệm mạnh mẽ, theo bản năng nói: "Là nàng, nhất định là nàng!"

Vương Tử Khâm nhìn huynh trưởng, bất đắc dĩ nói: "Tất nhiên là nàng! Huynh chạy đến trước phủ người ta sinh sự, Quách Gia tất nhiên sẽ cho huynh một chút giáo huấn, chẳng qua chiêu này cũng quá độc ác, nàng cố ý sai người đem chuyện này đồn ầm lên khiến dư luận xôn xao, hoàn toàn không để ý đến thể diện của Vương gia chúng ta!"

Vương Quỳnh hừ lạnh một tiếng nói: "Là chính hắn không biết xấu hổ trước, còn trách người ta không cho hắn thể diện! Hắn có cái thể diện gì đáng nói! Chỉ là... Hiện tại phải làm như thế nào cho phải đây?"

Vương Tử Khâm nhìn Vương Quỳnh, liền lắc đầu nói: "Chỉ có thể giống như lời nói vừa rồi, phụ thân mang theo tam ca chịu đòn nhận tội, về phần còn lại nữ nhi sẽ cùng các ca ca thương lượng rồi xử lý sau."

Vương Diên còn đứng ở nơi đó, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.

Vương Quỳnh lại cho hắn một cước, đột nhiên tức giận nói: "Người đâu, đem tên nghiệt tử này đánh trước ba mươi quân côn!"

Vương Diên sợ hãi nhìn phụ thân nói: "Phụ thân, con... con..."

Vương Quỳnh hừ lạnh một tiếng: "Đã đưa ngươi đến trước mặt bệ hạ chịu đòn nhận tội, tất nhiên phải để cho người một vài bậc thềm để đi xuống. Nếu không phải ngươi hấp hối, sắp chết, người làm sao có thể tha thứ cho Vương gia tội bất kính đây? Nghiệt súc! Đến lúc ngươi nên hướng Vương gia hồi báo!" Nói xong hắn vung tay lên, lập tức có hộ vệ đi lên, đem Vương Diên trói lại, đưa về phía sau viện trừng phạt.

Vương Diên hoàn toàn không ngờ phụ thân lãnh khốc, vô tình như thế, hắn vừa muốn cầu xin tha thứ, đáng tiếc vừa muốn nói, đã bị người khác cứng rắn mang xuống. Vương Quỳnh thở dài một hơi, nhìn Vương Tử Khâm nói: "Xem ra chúng ta phải chia làm hai đường, ta mang theo nghiệt súc này tiến cung, con đi Quách phủ một chuyến, hướng bọn họ tự mình bồi tội đi."

Vương Tử Khâm gật đầu, lúc này chợt nghe phía sau cách đó không xa có người nói: "Muội muội, ta đi cùng với muội."

Bóng đêm thâm trầm, cửa lớn của Quách phủ lại bị người khác quấy rầy, thì ra đúng là tiểu thư cùng công tử Vương gia, bọn họ được mời đến đại sảnh, các tỳ nữ dâng trà nước cùng điểm tâm, bọn họ làm gì còn tâm tư để thưởng thức, chỉ ngồi yên ở đó. Qua một canh giờ, Lí Vị Ương vẫn chưa đến, Vương Quý tính khí luôn trầm tĩnh bây giờ bắt đầu có chút nôn nóng bất an.

Vương Tử Khâm nhìn hắn một cái, chậm rãi nói: "Huynh không cần quá lo lắng, chuyện này muội sẽ nghĩ cách khiến nàng dừng tay."

Vương Quý lắc đầu: "Đều là tam ca gây chuyện, nếu hắn không cố ý chọc giận người ta, sự tình sẽ không nghiêm trọng như vậy!"

Vương Tử Khâm vừa nghĩ đến Vương Diên, nàng chỉ cảm thấy huynh trưởng này thật sự là thành việc thì ít, bại sự có thừa, muốn nói gì đó, nhưng đã thấy Lí Vị Ương một thân hoa phục màu xanh nhạt, tươi cười ôn nhu, bước chân thong dong bước vào đại sảnh, đi theo phía sau chính là Quách Đạo cùng Quách Đôn. Hai người kia trên mặt thần sắc khác nhau, Quách Đạo là ý cười trong suốt, mà Quách Đôn lại giận dữ đầy mặt, vui vẻ, giận dữ, mưa thuận gió hoà cùng bão táp mưa sa, trông giống như hai vị bồ tác đứng phía sau Lí Vị Ương.

Nhìn thấy Quách Đạo mang theo ý cười trào phúng, Vương Tử Khâm tức giận cực độ, chẳng qua hiện tại không phải là lúc so đo cùng người này, nàng đứng dậy, hướng về Lí Vị Ương, nhẹ giọng nói: "Quách tiểu thư, lần này ta thay gia huynh Vương Diên đến tạ lỗi." Nói xong, nàng phất phất tay, lập tức có người nâng hai cái thùng lớn tiến vào.

Lí Vị Ương không cần nhìn cũng biết nhất định đựng đầy châu bảo, nàng mỉm cười nói: "Vương tiểu thư nói quá rồi, sự tình hồi chiều nay bất quá chỉ là hiểu lầm."

Hiểu lầm? Vương Tử Khâm trong lòng cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ nếu thật là hiểu lầm, ngươi làm gì phải tuyệt tình như thế? Đem việc này thổi phồng cho mọi người đều biết, khiến cha ta không thể không đem huynh trưởng đánh thừa sống thiếu chết, đưa vào trong hoàng cung chịu đòn nhận tội, còn không biết Hoàng đế lại trách phạt như thế nào. Dù sao vũ nhục tôn nghiêm hoàng thất, chuyện này không phải nhỏ. Hoàng đế tức giận, chỉ sợ Vương Diên khó giữ được tính mạng.

Trên thực tế, nếu Lí Vị Ương không giải quyết tuyệt tình như vậy, sẽ khiến Vương Diên muốn làm gì thì làm, không biết hối cải! Một khi đã như vậy, nàng đưa cho đối phương một phần đại lễ cũng là điều hiển nhiên. Đối với nàng, ba mươi quân côn vẫn còn quá nhẹ, nàng không lấy mạng của hắn là đã nể mặt Vương gia rồi. Bất quá, một người chuyên gây rối ở lại Vương gia như vậy, như một quả bom nổ chậm, tất nhiên sẽ để lại tai họa ngầm, đó cũng chính là nhược điểm của Vương gia, Lí Vị Ương rất rõ điểm này, cho nên nàng mới lưu lại Vương Diên, giờ phút này nghe Vương Tử Khâm nói như vậy, Lí Vị Ương trên mặt ý cười càng sâu: "Vương tiểu thư, trễ như vậy còn đến, là đưa những lễ vật này sao?"

Vương Tử Khâm tươi cười càng ôn hòa, nàng chưa từng cúi đầu với bất kì ai, nhưng hiện tại nàng biết bản thân phải cúi đầu, đây là vì Vương gia, vì huynh trưởng không nên thân của mình. Nàng khom người nói: "Quách tiểu thư, xin ngươi đại nhân đại lượng, buông tha tam ca ta một lần, ta cam đoan từ nay về sau hắn nhất định sẽ xem công chúa như bồ tát, tuyệt đối không dám có nửa điểm đắc tội."

Lí Vị Ương thong thả ngồi xuống, tỳ nữ bên cạnh vội vàng dâng trà. Nàng nhẹ nhàng tiếp nhận, nhấp một ngụm mới nhàn nhạt thở dài nói: "Vương tiểu thư nói quá lời, ta nơi nào lại nhằm vào Vương công tử? Bất quá là luận sự mà thôi."

Còn không có nhằm vào sao? Vương Diên đã bị đánh máu tươi đầm đìa, lan truyền tin đồn nhảm có lực sát thương lớn như vậy, ngươi còn chưa thật sự động thủ sao, nếu thật sự làm chút chuyện, Vương Diên còn có thể sống sao? Vương Quý nghĩ đến đây, liền tiến lên một bước nói: "Quách tiểu thư, muội muội ta nói không sai, oan gia nên giải không nên kết, nếu ngươi có thể giơ cao đánh khẽ không khó xử Vương Diên. Từ nay về sau, Vương thị ta nhất định nhượng bộ lui binh, tuyệt đối sẽ không chống đối với Quách gia." Đây là lời cam đoan thật trịnh trọng.

Lí Vị Ương cười nhẹ, nếu bản thân tiếp tục thổi phồng, chỉ sợ Vương gia sẽ chịu không nổi. Trước đây, nàng luôn cố kị Nam Khang công chúa, nhưng Vương Diên đã không cần mặt mũi, không cần trách nàng không khách khí. Ánh mắt nàng lãnh đạm, nhìn đối phương nói: "Vương công tử làm gì phải nói những lời nghiêm trọng như vậy. Ta đã nói qua, ta không để ý, người Quách gia chúng ta, người người đều rất độ lượng, cũng sẽ không để ý chuyện chiều nay Vương công tử vô lý như vậy, Ngũ ca huynh nói có đúng không?"

Quách Đạo nghe đến đó thiếu chút cười ra tiếng, hắn nhẹ giọng ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói: "Đúng vậy, muội muội ta đại nhân đại lượng, những người khác nhà chúng ta tâm địa cũng thật thiện lương, tuyệt đối sẽ không so đo cùng loại tiểu nhân như hắn. Người không hiểu chuyện nên trở về dạy dỗ tốt một chút là được. Đương nhiên, lễ vật này chúng ta sẽ nhận, coi như là tiền thuốc men của tứ ca ta."

Nghe đến đó Vương Quý liền sửng sốt, dù hắn tụng kinh niệm Phật nhiều năm như vậy, cũng bị Quách Đạo độc miệng làm cho tức giận. Nhìn xem trên mặt Quách Đôn, nửa điểm vết thương đều không có, còn tam ca nhà mình kia cánh tay đều bị thương, chân què chân gãy, răng nanh rớt hai cái, tóc trên đầu còn lại một nhúm, bộ dáng chật vật khỏi cần nói, đến cùng là ai cần tiền thuốc men? Nhưng mà lời này hắn không thể giáp mặt nói ra, trên mặt cười càng thêm ấm áp nói: "Quách công tử nói đúng, nói rất đúng, hết thảy đều là tam ca của ta sai, ta thay hắn hướng các ngươi bồi tội" Sự tình hiện giờ, hắn chỉ có thể hi vọng Quách gia giơ cao đánh khẽ, không so đo việc này.

Lí Vị Ương mỉm cười nhìn Vương Tử Khâm nói: "Nghe nói hôm nay buổi chiều vào lúc uống rượu ở tửu lâu, Vương công tử còn nói một chuyện."

Còn có chuyện gì? Vương Tử Khâm tim đập nhanh hơn, không khỏi nói: "Không biết ý Quách tiểu thư là..."

Lí Vị Ương vẻ mặt thong dong, ngữ khí bình tĩnh: "Ồ, Vương tiểu thư không cần khẩn trương, ta chẳng qua là nghe nói thôi, có lẽ không được chuẩn lắm. Kỳ thực chúng ta trong lòng đều rõ ràng ngày trước người cho bắt cóc công chúa chính là Bùi Bật, Vương công tử trong lòng phẫn nộ, nói Bùi Bật cố ý nhục nhã Vương gia, ý đồ muốn phục kích người ta, lời này hiện tại đã lan khắp kinh thành, không biết Vương tiểu thư có nên chuẩn bị lễ vật đến Bùi phủ nói lời xin lỗi hay không?"

Vương Tử Khâm sắc mặt trắng bệch, nàng thật không ngờ còn có chuyện này, trong lòng không khỏi tức giận. Hiện tại không phải là Vương Diên nói hay đầu óc vấn đề, mà là Quách gia rõ ràng là cố ý vu oan hãm hại, nhưng ngươi có thể làm thế nào đây? Vương Diên người này vốn dễ dàng đắc tội với người khác, chỉ cần châm chút ngòi, hắn sẽ nói ra một chút những lời vốn không nên nói, đây là lí do vì sao phụ thân luôn luôn chặt chẽ quản thúc hắn, không cho hắn tham dự tiệc rượu gì, cũng không cho hắn lộ diện trước mặt người khác. Nhưng từ sau khi trở thành phò mã, hắn càng không chịu khống chế. Hôm nay ở trong tửu lâu, hắn có lẽ cái gì cũng chưa nói qua, nhưng Lí Vị Ương cố ý mua chuộc quan khách ở tửu lâu tản ra không ít tin đồn, làm dư luận xôn xao... Vương Tử Khâm lắc đầu, không khỏi ôn nhu nói: "Quách tiểu thư, ta hiểu rõ ý của ngươi, ngươi cần ta làm gì cho ngươi?"

Lí Vị Ương cười, nhưng bộ dáng giống như bị uất ức: "Ta cần ngươi vì ta làm cái gì? Ta bất quá là nhắc nhở ngươi, chớ quên đi nói tiếng xin lỗi thôi."

Vương Quý bỗng chốc ngắt lời nói: "Quách tiểu thư, quân tử không nên nói bóng gió, ngươi muốn chúng ta làm cái gì chúng ta sẽ làm theo. Chỉ cần ngươi không so đo chuyện này, tha cho tam ca ta một mạng thôi!"

Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Nhục nhã tôn nghiêm hoàng thất, việc này đâu phải nhỏ. Nếu ngự sử tham tấu một sớ tấu chương, lúc đó bệ hạ muốn che chở cho các người cũng là chuyện không thể. Cho nên các ngươi đưa lễ vật này tới coi như kịp thời, sớ tấu chương kia đã bị cha ta áp chế, nếu không ngày mai...hắn sẽ không còn mạng để về."

Nghe đến đó, Vương Tử Khâm mặt mày nhăn lại, đối phương quả nhiên là từng bước vấn vương, đi một bước tính ba bước, chờ bọn họ chui vào cái bẫy này. Nàng thở dài một hơi, uổng phí bản thân cái gì cũng đều tinh thông, cái gì cũng đều nắm chắc, nhưng nhiều năm theo học nghệ của đại tông sư, lại cố tình bỏ qua đối với chuyện phỏng đoán nhân tâm, cho nên dụng tâm của Lí Vị Ương đều đoán không được. Nàng nghĩ đến đây trong lòng khó chịu, hận không thể chắp thêm đôi cánh, bay xa khỏi nữ nhân này càng xa càng tốt, đã từng ghen tị, nhưng lúc này đã hóa thành ba phần cảnh giác. Nàng không lui lại, thấp giọng nói: "Quách tiểu thư, ngươi không phải là chán ghét Bùi Bật sao, nếu ta có thể khiến hắn vĩnh viễn biến mất ở trước mặt ngươi thì sao?"

Lí Vị Ương nhẹ nhàng nâng hàng mi, nói: "Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì! Vương tiểu thư nếu không có mười phần nắm chắc, không cần đùa cho thỏa đáng."

Vương Tử Khâm lạnh lùng cười: "Ta tin tưởng Quách tiểu thư kỳ thực sớm đã nghĩ ra đối sách, chẳng qua muốn tìm một người làm việc này cho ngươi."

Lí Vị Ương nhàn nhạt nói: "Như vậy Vương tiểu thư có biết một khi các ngươi liên lụy vào việc này, có nghĩa là gì không?"

Vương Tử Khâm không cần nghĩ ngợi: "Nghĩa là chúng ta sẽ đối đầu cùng Bùi Hậu, sẽ bị nàng coi là tử địch, mà Vương gia lập trường trung lập cũng sẽ khó tồn tại, nhất định phải tìm một đồng minh!"

Lí Vị Ương gật gật đầu, mặt lộ vẻ khen ngợi nói: "Ngay cả ngươi làm thần không biết quỷ không hay, sau khi trừ bỏ Bùi Bật, tất nhiên sẽ cùng Bùi thị kết thù, như vậy ngươi vì sao còn muốn làm chuyện này?"

Vương Tử Khâm thần sắc tự nhiên: "Người Bùi gia có thể lợi dụng khiến Vương gia cùng Quách gia trở mặt, chẳng lẽ ta không thể phản lại sao? Nếu tình huống còn tiếp tục chuyển biến xấu như vậy, Vương gia sẽ chỉ biết làm quân cờ của Bùi Hoàng Hậu, cha ta nhiều năm qua khổ tâm hết thảy đều muốn hóa thành hư ảo. Vương gia kiên trì đến bây giờ, hiện thời đã không có cách nào cố thủ lập trường."

Lí Vị Ương mỉm cười, nàng biết Vương Tử Khâm cùng Vương Quỳnh đều ngồi không yên, bởi vì hiện tại chẳng những là Bùi Hoàng Hậu muốn kéo bọn hắn xuống nước, ngay cả Hoàng đế cũng đã liên tiếp ám chỉ muốn bọn họ lập tức đưa ra lựa chọn. Nhưng Vương Tử Khâm thật sự sẽ dễ dàng đáp ứng yêu cầu của mình như vậy sao? Nàng nhìn đối phương liếc mắt một cái, trong thần sắc mang theo ba phần ý cười: "Một khi đã như vậy, Vương tiểu thư tính khi nào thì động thủ đây?"

Vương Tử Khâm thần sắc lạnh lùng nói: "Sau khi Vạn chùa được tu sửa, bệ hạ sẽ đích thân tới để cử hành nghi thức tế thiên, khi đó chính là thời cơ động thủ tốt nhất."

Lí Vị Ương đăm chiêu: "Nhưng Vương tiểu thư chuẩn bị làm như thế nào đây?"

Vương Tử Khâm nhìn thần sắc Lí Vị Ương, biết đối phương không hoàn toàn tín nhiệm mình, nàng cố gắng áp chế tia tức giận trong lòng, thong dong nói: "Trước đó đương nhiên phải chuẩn bị một chút, Khâm thiên giám Hoắc đại nhân cùng ta có chút tình đồng môn, ta sẽ nhờ hắn bẩm báo với bệ hạ năm nay Minh tinh phải ở vị trí thứ mười hai, nhưng thực tế hiện thời vị trí này lại đi trật, đây là điềm bất thường. Minh tinh soi mộc, thiên tử bình an, mà hiện tại nó lại ở vị trí xà vị, điều này cho thấy sẽ có sự tình bất lợi phát sinh đối với thiên tử. Cứ thổi phồng lên, nếu lúc tế thiên xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đương nhiên sẽ khiến bệ hạ thập phần tin tưởng."

Lí Vị Ương nhìn Vương Tử Khâm liếc mắt một cái, tươi cười ấm áp nói: "Xem ra Vương tiểu thư sớm đã có chuẩn bị."

Vương Tử Khâm mặt mày bình tĩnh nói: "Ta đã dám đến Quách phủ, tất nhiên là có chuẩn bị, bằng không phải đả động ý chí sắt đá của Quách tiểu thư như thế nào đây?"

Ý chí sắt đá? Lí Vị Ương cười cười nhưng không tức giận, nàng nhìn thấy Vương Tử Khâm giờ phút này thập phần tức giận, chẳng qua nàng cũng không có tâm tình đi trấn an cảm xúc của đối phương, từ tốn, lãnh đạm, nói: "Nếu từ nay về sau không còn được gặp lại Bùi Bật, ta sẽ cảm tạ Vương tiểu thư."

Vương Tử Khâm lạnh lùng nhìn Lí Vị Ương nói: "Bất luận như thế nào lễ vật ta đều đã đưa, hi vọng Quách tiểu thư hết lòng tuân thủ hứa hẹn, buông tha tam ca ta."

Lí Vị Ương sắc mặt càng thêm ôn hòa: "Nếu Vương tiểu thư có thể dựa theo lời ngươi nói mà làm, vậy tam công tử tự nhiên sẽ bình an vô sự, nhưng nếu ngươi đột nhiên đổi ý, thì mọi chuyện sẽ không dễ dàng như thế đâu."

Vương Tử Khâm biến sắc, lập tức bác bỏ nói: "Ta tuy rằng là nữ tử, nhưng cũng không phải là hạng người lật lọng. Đã đáp ứng ngươi, nhất định sẽ làm được. Chẳng qua lúc này ta chỉ là vì tam ca mà làm chuyện này, tuyệt đối không phải vì lí do gì khác, cũng không có nghĩa hiềm khích giữa ta và ngươi kết thúc như vậy, chẳng qua là tạm thời hợp tác thôi, xem như trao đổi với ngươi, tính mạng của tam ca ta."

Lí Vị Ương mỉm cười, gật đầu nói: "Như vậy mong Vương tiểu thư mã đáo thành công!"

Vương Tử Khâm không nhìn nàng, xoay người đi ra cửa, vào lúc đi qua bên người Quách Đạo, lạnh lùng trừng mắt với hắn một cái. Quách Đạo thần sắc mang ý cười, nhìn đối phương nói: "Vương tiểu thư, ánh mắt rút gân sao?"

Vương Tử Khâm vô cùng tức giận, lại không thể làm gì, không tự chủ được càng thêm khó xử, bước nhanh rời đi. Vương Quý nhìn Quách Đạo, lắc đầu thở dài, sau đó cùng muội muội rời khỏi.

Quách Đạo đi ra phía trước, nhìn Lí Vị Ương nói: "Gia nhi, muội thật tin tưởng nàng sao?"

Lí Vị Ương không trả lời, cười nhẹ nói: "Triệu Nguyệt, ta phân phó chuyện ngươi làm xong chưa?"

Triệu Nguyệt lập tức nói: "Nô tì đã dựa theo lời của tiểu thư phái người giám thị nữ thiếp bên ngoài của Vương Diên, nếu Vương tiểu thư không thể làm được chuyện nàng vừa hứa hẹn, như vậy sẽ có ngự sử mang theo nữ nhân này cáo trạng Vương Diên trước mặt bệ hạ. Đến lúc đó hắn sẽ bị định tội bất kính hoàng thất, nhục nhã công chúa, Vương gia cũng sẽ không thoát khỏi liên quan."

Quách Đạo nghe vậy, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Quả nhiên cũng là muội suy nghĩ chu đáo."

Lí Vị Ương thần sắc lạnh lùng nói: "Thật lòng muội hi vọng hắn có thể đối tốt với Nam Khang công chúa, nếu như thế muội sẽ không so đo với hắn, nhưng người này quá mức gian ngoan, không linh hoạt, một khi đã như vậy chỉ có thể mượn đầu của hắn trải một bước! Nếu bất hạnh bị giẫm nát, thì phải trách đầu hắn không đủ cứng rắn!"

Quách Đôn bật cười nói: "Xem ra về sau ta thật phải cẩn thận một chút, nếu một ngày kia lại đắc tội với muội muội, thật đúng là chịu không nổi!"

Lí Vị Ương tươi cười lại bình thản: "Cái này là do hắn làm việc không chính trực, nếu không làm sao có thể để lại một cái nhược điểm như vậy ở trên tay muội, hắn không những bị người khác quản chế mà còn liên lụy toàn bộ Vương gia. Có thể thấy được đối với con cháu trong nhà vẫn là phải quản giáo cho thỏa đáng, sinh ra hạng người ngỗ nghịch như vậy, Vương gia cũng thật xui xẻo."

Quách Đạo lắc đầu nói: "Người trong Vương gia xưa nay nổi tiếng, chung quy chỉ có một mình Vương Diên bại hoại như vậy. Chỉ tiếc Thọ Xuân công chúa tránh được, Nam Khang công chúa lại không thể."

Lí Vị Ương thở dài một tiếng, người tạo bi kịch trong chuyện của Nam Khang công chúa chính là đương kim Hoàng đế ngồi ở trên long ỷ, không phải là người khác. Hắn đem Nam Khang công chúa gả cho Vương gia, mục đích chính là để áp chế Quách gia. Chẳng qua hiện thời Hoàng đế nếu biết biến khéo thành vụng, chỉ sợ hắn sẽ bị chọc tức chết. Lí Vị Ương thật sự muốn biết lúc Hoàng đế nhìn đến Vương Quỳnh mang theo Vương Diên tiến cung thỉnh tội, sẽ tức giận như thế nào? Dù sao hắn đem Nam Khang gả cho Vương Diên, chẳng qua là muốn âm thầm dùng thế lực bắt ép Quách phủ. Nhưng không có đem ý tứ này nói ra mà thôi nhưng hành vi của Vương Diên tương đương là trước mặt mọi người đánh Hoàng đế một bạt tai. Chỉ sợ hắn tiến cung sẽ còn đau khổ hơn, cái mạng nhỏ này có thể giữ được hay không cũng phải xem tạo hóa của hắn.

Lí Vị Ương đoán không sai, Vương Quỳnh đem Vương Diên tiến cung, hướng Hoàng đế chịu đòn nhận tội. Đợi Vương Quỳnh đem sự tình nói đơn giản một lần, Hoàng đế nghe vậy nhất thời giận dữ, vỗ bàn thật mạnh, lớn tiếng nói: "Phản! Vương Diên lại dám làm ra chuyện như vậy, còn trước mặt mọi người nói xấu công chúa, thật sự là cả gan làm loạn!"

Vương Quỳnh liền phát hoảng, vội vàng khom người nói: "Dạ, bệ hạ, nghịch tử thật sự cả gan làm loạn, thần đã đưa hắn hung hăng đánh một trận. Cũng trách phạt một phen nhưng vẫn không thể bù đắp tội lỗi, bởi vậy xin bệ hạ ân chuẩn, phế bỏ phò mã vị, đưa hắn trục xuất khỏi Đại Đô, vĩnh viễn không cho hắn trở về."

Hoàng đế hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi là người thông minh, biết chủ trì đại cuộc mà lại không biết dạy dỗ tiểu tử, khiến trẫm thật tức giận."

Vương Quỳnh mồ hôi lạnh đầm đìa, mỗi một lần đối mặt với vị Hoàng đế này hắn đều có một loại cảm giác sợ hãi dị thường. Nhất là nhìn đôi mắt lạnh băng kia của đối, thật sự khiến trong lòng hắn thấp thỏm lo âu. Hắn thật lâu sau không có hé răng, cúi đầu không nói một lời, lẳng lặng chờ đợi Hoàng đế xử lý. Trên thực tế, nếu là giờ phút này hắn thay nhi tử cầu xin tha thứ nửa câu, Hoàng đế có thể sẽ giết chết Vương Diên, dù sao Vương Diên ở trước công chúng nói ra những lời bất kính đối với công chúa, đây là vũ nhục hoàng thất. Hoàng đế muốn tính mạng của hắn cũng không có gì kỳ quái, nhưng bất luận như thế nào, hắn dù sao cũng là người của Vương gia, Vương Quỳnh cũng không thể trơ mắt nhìn nhi tử bị mất mạng như vậy. Cho nên hắn mới một bên kêu Vương Tử Khâm đến Quách gia ổn định đối phương, mặt khác một bên mang theo con chịu đòn nhận tội, không thể đợi tới khi sự tình truyền đến văn võ bá quan trong triều mới có thể đi trước một bước cứu Vương Diên. Nhưng hiện tại nhìn Hoàng đế như vậy, hắn cũng không có nắm chắc.

Thật lâu sau, lại nghe Hoàng đế nhàn nhạt nói: "Ngươi đã biết sai rồi, Vương Diên phò mã này trẫm sẽ tạm thời lưu trữ. Nếu hắn còn dám bất kính đối với công chúa, trẫm trước hết sẽ giết Vương Diên, sau đó sẽ đến Vương gia ngươi! Mặc cho là ngươi là đại gia tộc trăm năm gì, nghe hiểu chưa, Vương Quỳnh?"

Vương Quỳnh lập tức nói: "Vi thần tuân chỉ! Vi thần tuân chỉ! Tạ ơn tha mạng của bệ hạ!"

Chờ Vương Quỳnh rời khỏi điện, trong lòng chợt nhẹ nhỏm hơn rất nhiều, cũng may mình xuống tay mau, nếu để người của Quách gia đoạt tiên cơ, chẳng phải là toàn bộ Vương gia đều sẽ bị liên lụy sao, nhi tử này, thật sự hại mọi người trong nhà thảm hại! Trở về về sau nhất định phải nghiêm túc quản thúc hắn thêm.

Lúc này liền thấy thái giám bên người Hoàng đế đi ra truyền chỉ nói: "Bệ hạ nói, Vương Diên tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó ta! Phụng mệnh vả miệng một trăm cái, răn đe."

Vả miệng một trăm cái, đây là muốn cả miệng đầy máu đây mà, Vương Quỳnh trong lòng nghiêm nghị nói: "Vi thần cẩn tuân ý chỉ của bệ hạ."

Người hành hình lập tức đem Vương Diên mang xuống, Vương Diên đáng thương đã bị phụ thân đánh hấp hối, lại bị bạt tai một trăm cái, khiến khuôn mặt thũng giống như cái đầu heo, sớm không còn bộ dáng ngọc thụ lâm phong nữa.

Vương Quỳnh cũng không nhìn hắn cái nào, xoay người đi ra khỏi đại điện. Hiện tại, hắn phải nhanh chóng trở về cùng Vương Tử Khâm thương nghị kĩ lưỡng một chút, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ. Hắn mơ hồ cảm thấy thế cục hiện thời ngày càng không ổn định, hắn cũng càng ngày càng nhìn không thấu được tâm tư của bệ hạ, huống chi còn có Bùi Hậu... Thật sự chống lại Quách gia cũng nguy hiểm, hắn thật không rõ, Tề Quốc Công êm đẹp thế nào lại có thể ra chiêu thức âm ngoan như thế này, đúng là ám tên đả thương người, haizz....!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro