CHƯƠNG 265 - BÙI BẬT CHẾT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đường đi ngoại ô đạp thanh, chờ đến thời điểm mọi người trở lại trong thành thì chợ đêm đã mở, A Lệ công chúa hưng phấn chạy tới chạy lui tới các sạp đồ, chuông trên chân không ngừng ở trong gió phát ra âm thanh thanh thúy. Lí Vị Ương nhìn nàng sắc váy đỏ nhẹ nhàng như bay, trên mặt không khỏi mỉm cười. A Lệ công chúa đột nhiên giơ một cái mặt nạ quái vật lên, giống đứa nhỏ đeo lên trên mặt chạy vọt tới trước mặt Lí Vị Ương, sau đó đem mặt nạ bỗng chốc vạch trần, khoái trí nói: "Gia nhi, ngươi xem mặt nạ này có đẹp không?"

Lí Vị Ương cười gật đầu nói: "Rất đẹp."

A Lệ công chúa cơ hồ cao hứng nhảy lên, nàng quay đầu liền nhìn Quách Đôn nói: "Chúng ta mua cái này đi." Quách Đôn nhìn thoáng qua cái mặt nạ xấu xí thấy ghét kia, không khỏi mở miệng nói: "Cái này có gì tốt? Thoạt nhìn vừa đen lại vừa xấu!"

A Lệ công chúa nhìn thoáng qua mặt nạ trong tay, màu sắc quả thật đen lạ lùng thoạt nhìn đích xác có vài phần cổ quái, nàng cau cái mũi, liền cấp tốc chạy nhanh về sạp bán mặt nạ, hướng về lão bản nói: "Cho ta đổi cái khác xinh đẹp hơn đi."

Lão bản thấy bọn họ quần áo hoa lệ, hiển nhiên xuất thân gia môn phú quý, lập tức đem tất cả mặt nạ thượng hạng để ra cho nàng chọn lựa. A Lệ công chúa nhìn đến hoa cả mắt, một lát giơ lên này, một lát cầm lấy cái kia, mỗi một cái đều không nỡ buông, Quách Đôn liền ở bên cạnh cười hì hì nhìn nàng.

Nguyên Liệt cũng là thở dài một hơi: "A Lệ này thật là khờ, mà tứ ca nhà nàng lại có thể nhẫn nại như vậy."

Lí Vị Ương ánh mắt dừng trên người cặ đôi phía trước, nói: "Xem ra A Lệ công chúa cũng thật thích tứ ca, có lẽ nhà chúng ta sắp có tiệc vui."

Nghe được Lí Vị Ương nói như vậy, Quách Đạo nở nụ cười nói: "Cái gọi là liệt nữ sợ triền lang, tứ ca luôn nhìn chằm chằm người ta, nửa khắc cũng không rời thật đúng là chạy không thoát khỏi hắn, A Lệ công chúa bị hắn cảm động cũng không phải là chuyện kỳ quái, cũng may hai người bọn họ tổng thể có thể cùng nhau đi đến cuối đường."

Lí Vị Ương cười gật gật đầu, Nguyên Liệt nhìn thoáng qua A Lệ công chúa cùng Quách Đôn nói nói cười cười, không khỏi lắc đầu, thật lòng hắn cho rằng A Lệ công chúa đối Tĩnh Vương Nguyên Anh yêu thích mãnh liệt, nhưng là hiện tại xem ra A Lệ công chúa thật yêu thích người kia. Nghiêm túc thích, nỗ lực kiên trì, dũng cảm tỏ tình, không được vậy dứt khoát kiên quyết buông tay, ngược lại có thể tự đi tìm hạnh phúc mới. Hắn cười tủm tỉm nói: "Như vậy nàng nên sớm trở về nói cho Quách phu nhân, cũng để bà cao hứng một chút."

Lí Vị Ương ánh mắt trở nên xa xưa, tựa hồ thì thào lẩm bẩm: "Nếu lúc trước Nạp Lan cô nương cũng có thể giống A Lệ công chúa sớm buông bỏ, có lẽ kết quả của sự tình sẽ không biến thành như vậy."

Nghe được Lí Vị Ương nói như vậy, Quách Đạo nhất thời trầm mặc, hắn biết Lí Vị Ương mặt ngoài làm như không có chuyện gì nhưng kỳ thực đối với cái chết của Nạp Lan Tuyết luôn luôn canh cánh trong lòng. Mỗi một lần nhắc tới Nạp Lan Tuyết, Lí Vị Ương đều lâm vào bộ dáng thơ thẩn, Quách Đạo nhận thấy Lí Vị Ương trên thực tế đã xem Nạp Lan Tuyết trở thành tri kỷ. Nguyên nhân như thế, khi phát hiện đối phương lừa gạt bản thân mới có thể phẫn nộ như thế. Biết rõ đối phương có khổ tâm, cũng không thể dễ dàng tha thứ, là vì các nàng trong lòng đều là người bướng bỉnh đến cùng, hơn nữa cho dù có chết cũng không thay đổi.

Quách Đạo thở dài một hơi, nhìn về phương xa nói: "Không biết nhị ca hiện tại đang ở nơi nào."

Lí Vị Ương nghe hắn nhắc tới Quách Diễn, lại cười lạnh một tiếng: "Mặc kệ hắn ở nơi nào, đời này hắn đều sẽ không trở lại Đại Đô."

Quách Đạo tuy rằng hi vọng Quách Diễn trở về, nhưng hắn không thừa nhận cũng không được, đối với Quách Diễn mà nói, nơi này thật thương tâm. Quách Diễn từng đã bởi vì gia tộc phản bội Nạp Lan Tuyết, sau đó lại bởi vì Nạp Lan Tuyết rời khỏi gia tộc, nhị ca kỳ thực làm cái gì cũng đều không triệt để, cũng là do hắn quá yếu đuối.

Lí Vị Ương mỉm cười: "Huynh yên tâm đi, nhị ca sẽ không có chuyện gì, huynh ấy chẳng qua đổi hoàn cảnh sống một cuộc sống mới thôi, cũng coi như hoàn thành lời hứa hẹn của huynh ấy đối với Nạp Lan cô nương."

Quách Đạo chớp chớp mắt, cười nói: "Ta không sao, chỉ là mẫu thân có chút nhớ nhung."

Nguyên Liệt nghe được hai người nói chuyện, không chịu được cô đơn, đi lại nói: "Hai người đều nhớ về những người đã đi xa, còn không bằng ngẫm lại trước mắt tình huống nên giải quyết như thế nào."

Dưới bóng đêm, khuôn mặt Nguyên Liệt tuấn mỹ, rạng rỡ, đôi con ngươi màu hổ phách không hiểu sao lại làm tâm tình người khác trở nên tốt hơn, Lí Vị Ương lại cười nói: "Chàng nói là chuyện hôm nay Bùi Bật bị bệ hạ áp giải vào thiên lao sao?"

Nguyên Liệt đương nhiên gật gật đầu: "Nếu Bùi Bật cũng bị Hoàng đế giết, dòng dõi chính thống của Bùi thị coi như đoạn tuyệt, Bùi Hoàng Hậu sẽ không buông tay dòng dõi duy nhất này dễ dàng đâu. Tuy rằng Bùi hậu có thể tiếp tục đề bạt người dòng dõi thứ, nhưng đến cùng không phải huyết thống chính, cách cả một thế hệ nàng ta làm sao có thể đủ tin cậy để giao trọng trách gánh vác cả trăm năm danh dự của Bùi thị? Cho nên ta đoán nàng ta nhất định sẽ nghĩ cách cứu Bùi Bật."

Lí Vị Ương tươi cười đạm mạc: "Chàng đừng quên, Bùi Bật phạm là tử tội."

Nguyên Liệt lắc lắc đầu, ánh mắt thâm trầm: "Nếu lúc đó hắn thật sự rút chủy thủ hướng vào Hoàng đế kia mới là tử tội, nhưng bây giờ không khỏi có chút gượng ép. Nếu Bùi Hậu tìm được chứng cớ khác, chỉ sợ chuyện này sẽ xuất hiện chuyện không hay. . ." Lí Vị Ương nghe xong những lời này, như có vẻ đăm chiêu.

Quách Đạo hiển nhiên cũng có chút lo lắng: "Húc Vương nói đúng, chúng ta hẳn nên sớm chuẩn bị."

Lí Vị Ương ngẩng đầu nhìn vầng trăng tròn trên bầu trời, ánh trăng tỏa sáng dừng ở gương mặt xinh đẹp của nàng, tạo nên cảm giác thần bí, thật lâu sau nàng mới mở miệng nói: "Đã trù tính kết cục này, thì không thể để lọt mất quân cờ này, bằng không Bùi gia sẽ có khả năng cứu vãn được tình hình. Đoạt lấy tính mạng của Bùi Bật chẳng khác nào là chém chủ nhân Bùi gia, vì thế cây lão thụ này chẳng bao lâu sẽ héo rủ mà chết, các người nói xem có đúng không?"

Nguyên Liệt nghe nàng nói chuyện tựa hồ có thâm ý, không khỏi dừng lại suy nghĩ, sau đó cười rộ lên: "Nàng nói thật có đạo lý, xem ra chúng ta còn phải châm thêm một chút lửa nữa. Đi thôi, nàng nên sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi."

Giờ phút này phía chợ đêm người đến người đi, có người không cẩn thận đụng trúng Lí Vị Ương, Nguyên Liệt vội vàng theo sau lưng gắt gao giữ chặt sợ nàng té ngã. Quách Đạo xa xa nhìn thấy, chính là mỉm cười, cố ý thả chậm bước chân, dừng ở phía sau bọn họ. Quách Đôn không biết khi nào nhìn thấy đi lại, mỉm cười nói: "Hiện tại đệ đã hoàn toàn buông tay rồi sao?"

Quách Đạo sửng sốt, lập tức quay đầu suy nghĩ đến hàm ý của tứ ca: "Huynh làm sao có thể biết?"

Quách Đôn thở dài một hơi nói: "Tuy rằng con người của ta đầu óc không thông minh như các ngươi, nhưng cũng không phải ngốc như vậy, còn nhớ rõ thời điểm đệ dính vào tiêu dao tán, tam ca không phải đã từng nói những lời này sao? Sau này ta trở về cẩn thận nghĩ lại, nếu không phải đệ thích muội muội, trong thư phòng lại làm sao có thể có nhiều bức họa như vậy? Không có huynh trưởng nào lại làm như thế không phải sao? Tam ca cũng yêu thích tranh họa, nhưng chưa từng họa qua nhiều như vậy!"

Trên đời này cái gì cũng đều có thể giấu diếm, nhưng yêu thích thì lại khác, không có biện pháp nào để che đậy cả. Tại thời điểm thích một người, ánh mắt nhìn người đó sẽ hoàn toàn khác, vô cùng đặc biệt. Quách Đạo lập tức trầm mặc, Quách Đôn nhìn hắn, vẻ mặt xẹt qua một tia sầu lo nói: "Vừa rồi ta hỏi đệ vấn đề, đệ còn chưa trả lời, hiện tại đệ thật sự đã buông tay rồi sao?"

Quách Đạo lặng im một chút, nhắm mắt lại, giống như lặng yên không suy nghĩ, lại giống như đang suy xét phải trả lời như thế nào.

"Này, đệ không cần khổ sở." Quách Đôn nhỏ giọng an ủi.

Quách Đạo mở to mắt, chậm rãi nở nụ cười: "Nếu đệ thật khổ sở, làm gì còn luôn luôn đi theo bọn họ? Hiện thời đệ đã buông tay rồi, huynh không cần vì đệ mà lo lắng."

Quách Đôn nhìn hắn với vẻ hoài nghi, không khỏi nói: "Đệ nói thật sao?" Hắn xưa nay biết tính người đệ đệ này, thoạt nhìn phong lưu phóng đãng, không từ bất cứ việc xấu nào, trên thực tế bản thân hắn rất cố chấp cùng kiên định, hắn nếu thích một người, nhất định sẽ kiên trì thật lâu thật lâu.

Quách Đạo nhàn nhạt cười cười, mở miệng nói: "Ây, hiện thời đang là thời buổi rối loạn, đầu óc đệ đều phải dùng để suy xét nên đối phó kẻ địch như thế nào, huynh yên tâm đi, đệ biết bản thân nên làm như thế nào."

Quách Đôn nhìn thoáng qua bóng dáng hai người ở phía trước thật xứng đôi, thở dài một hơi nói: "Đệ đã thông suốt là tốt rồi, dù sao đệ cùng muội ấy tuyệt đối không có khả năng."

Quách Đạo sửng sốt, lập tức cười ha hả, chủ động ôm lấy bả vai tứ ca, vui vẻ ra mặt nói: "Huynh có rảnh đến lo lắng cho đệ, không bằng suy nghĩ một chút nên đem thiếu nữ xinh đẹp, hoạt bát, hiếu động kia cưới vào cửa như thế nào cho thỏa đáng đi!"

Nói xong hắn cười như không, chỉ chỉ vào A Lệ công chúa, lại không biết khi nào đã có thêm hai quý công tử một thân hoa phục chạy tới bắt chuyện cùng nàng. Quách Đôn nhất thời đen mặt, thấp giọng nói:"Không nghĩ tới hai người này cũng dám thừa dịp ta không ở bên mà đụng đến nữ nhân của ta, thật đúng là chán sống rồi mà!" Nói xong đã bỏ Quách Đạo mà đi, đi thật nhanh đến hướng bên kia.

Quách Đạo nhất thời cười to, tiếng cười kia bỗng chốc truyền rất xa, kinh động Lí Vị Ương cùng Nguyên Liệt. Lí Vị Ương quay đầu nhìn theo đám người khiến Quách Đạo tươi cười đầy mặt, không khỏi nói: "Ngũ ca sao thế? Có chuyện gì mà cười vui vẻ như vậy?"

Quách Đạo hướng Lí Vị Ương bỡn cợt cười, nói: "Muội xem tứ ca hắn..." Lí Vị Ương nghiêng đầu nhìn qua, thấy Quách Đôn không biết khi nào đã một tay nhấc một tên háo sắc, bộ dạng đùng đùng nổi giận.

A Lệ công chúa ở bên cạnh nhìn mà ngây ngẩn cả người, một lúc sau mới lớn tiếng ồn ào đứng lên: "Ây da, ngươi làm gì vậy, người ta chỉ là đang hỏi đường thôi mà!"

Lí Vị Ương bật cười, Nguyên Liệt lại lắc đầu: "A Lệ công chúa thật đúng là đơn thuần, quần áo nàng vừa nhìn đã biết không phải là người Đại Đô, nếu người khác muốn hỏi đường làm gì phải tìm nàng ấy?"

Lí Vị Ương tươi cười càng thêm ôn hòa: "Có lẽ chính là vì một phần đơn thuần này mới hấp dẫn tứ ca, huynh ấy ở Đại Đô nhìn thấy các danh môn thục nữ dè dặt dối trá, cho nên mới thích tính hồn nhiên, chất phác, thiện lương của cô nương thảo nguyên như vậy."

Ánh mắt Nguyên Liệt tràn đầy tình cảm, cuối cùng đem đề tài quay trở lại: "Vừa rồi chúng ta mới chỉ nói đến một nửa, lại bị bọn họ cắt ngang, hiện tại nàng có thể nói với ta chuẩn bị đối phó Bùi Bật như thế nào rồi chứ?"

Lí Vị Ương nhìn Nguyên Liệt, nhàn nhạt nói: "Trên đời này mỗi một người đều có nhược điểm, nhược điểm của Bùi Bật, ta nghĩ chàng sớm đã nhìn được rất rõ ràng."

Nguyên Liệt nao nao, trong mắt chớp động, ý cười có một chút khoái trá, cười: "Ta hiểu rồi."

Bọn họ hai người nhìn nhau cười, lại đều không đem những lời này nói ra.

Mà lúc này A Lệ công chúa đã ở cách đó không xa lớn tiếng kêu lên: "Gia nhi, mau tới đây xem, nơi này có rất nhiều trang sức xinh đẹp!"

Lí Vị Ương bước nhanh đi qua, A Lệ công chúa liền cầm trong tay trâm cài xinh đẹp đưa cho nàng, Lí Vị Ương liếc mắt một cái thấy đây là vật rất tầm thường, không nghĩ A Lệ công chúa lại thật yêu thích như thế. Nàng nghiêng đầu, thấy Nguyên Liệt, hắn đầu đội ngọc quan, mặc cẩm y, đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn mình. Lí Vị Ương mỉm cười, cúi đầu nhìn trâm cài trong tay, nhẹ giọng hướng A Lệ công chúa nói: "Thật là xinh đẹp."

Trong cung Hoàng hậu, Thái tử vội vã yết kiến như một trận gió, các cung nữ thậm chí không kịp ngăn cản. Bùi Hậu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ngươi sốt ruột như vậy, xảy ra chuyện gì?"

Thái tử nhìn Bùi Hậu muốn nói lại thôi, Bùi Hậu lập tức hiểu ra, liền vẫy tay nữ quan đem các cung nữ đi ra ngoài, sau đó nhìn thẳng đối phương nói: "Chuyện gì? Nói đi."

Thái tử nhìn hoàng hậu, lớn tiếng nói: "Mẫu hậu, hôm nay phát sinh chuyện gì người hẳn đều đã biết."

Bùi Hoàng Hậu thở dài một hơi, nói: "Nếu ngươi nói là chuyện phát sinh ở nghi thức tế thiên, không sai, ta đã biết đến rồi."

Thái tử lại tiến lên một bước, trên mặt không khỏi sốt ruột: "Mẫu hậu, nếu Bùi Bật cũng xảy ra chuyện, tương lai toàn bộ gia tộc Bùi thị. . ."

Hắn chỉ nói một nữa, Bùi Hoàng Hậu đã ngẩng đầu lên, nghiêm cẩn nhìn hắn hỏi: "Gia tộc Bùi thị sẽ như thế nào?"

Thái tử suy nghĩ thật nhanh, tiếp tục nói: "Bùi Bật hiện thời là dòng dõi chính thống duy nhất của gia tộc, nếu bây giờ hắn cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gia tộc Bùi thị nên do ai đến chủ trì đại cục?"

Bùi Hoàng Hậu lạnh lùng cười nói: "Bùi Bật nếu có chuyện thì sao? Chẳng lẽ Bùi gia chỉ có một mình hắn sao? Ngươi nói như thế vậy đại cữu cữu Bùi Uyên ngươi để chỗ nào?"

Thái tử ngắt ngang lời của nàng: "Đại cữu cữu ở biên cương, nước xa không thể cứu lửa gần, ở Đại Đô, Bùi Bật chính là màn chắn bảo vệ cuối cùng, chẳng lẽ mẫu hậu muốn trơ mắt nhìn bức màn này ngã xuống sao? Nếu người không chịu cứu Bùi Bật, tương lai người khác sẽ cho rằng hoàng hậu nương nương cùng Thái tử đều yếu đuối, từng bước từng bước chèn ép, đến lúc đó chỗ dựa của mẫu hậu sẽ như thế nào?"

Bùi Hậu lạnh lùng cười, mặt mày bình tĩnh nói: "Một người nếu bị người khác tính kế, thì phải tự xem xét bản thân hắn, nếu hắn không tin tưởng lời nói của nha đầu Vương Tử Khâm kia, làm gì phải lạc đến nước này?"

Thái tử nhíu mày nói: "Mẫu hậu ý là nói Bùi Bật bị Vương Tử Khâm tính kế?"

Bùi Hoàng Hậu trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Chưa hẳn là Vương Tử Khâm! Lúc trước tại thời điểm tuyển chính phi cho ngươi, Vương Tử Khâm cũng từng là một nhân tuyển trọng yếu, nhưng Vương gia không biết điều, dùng lời nói từ chối khéo léo. Ta cho người đi hỏi thăm một chút về Vương Tử Khâm, mới biết được nàng lúc đó tuổi tuy nhỏ, lại thiên phú hơn người, là nhân vật thập phần kiêu ngạo. Người như vậy không phải là nhân tuyển tốt nhất để làm Thái tử phi, cho nên sau này ta cũng không có kiên trì, nếu không như thế, ngươi cho rằng một Vương gia nho nhỏ có thể kháng cự ta sao?"

Thái tử nghe đến đó, không khỏi tim đập nhanh hơn: "Mẫu hậu ý của người là?"

Bùi Hoàng Hậu càng thêm lãnh đạm, mà bên trong đôi mắt đẹp kia cũng bắn ra sắc thái sắc bén: "Phụ hoàng ngươi là người thích tự cho mình thông minh, ta cùng hắn đấu nhiều năm như vậy, đã quá hiểu biết hắn, hắn cho rằng Nguyên Liệt là người kế thừa tốt nhất, cố ý đưa hắn đặt ở vị trí Húc Vương chủ ý là để chúng ta dời sự chú ý khỏi Nguyên Liệt. Hắn cũng không ngẫm lại, Bùi Hoài Trinh ta kết quả là loại người nào! Ta xem ra, hắn là vì Nguyên Liệt muốn tuyển một vị hôn thê thông minh, gia thế trong sạch, đáng tiếc từng ấy năm nàng ta luôn theo đại tông sư kia học nghệ, tự cho là thanh cao, hiện nay trong ngoài lại yên ổn, chưa nếm trải qua những cay đắng, thông minh cũng có hạn! Có lẽ trên chiến trường có thể như cá gặp nước, kỳ khai đắc thắng, nhưng ở hậu cung cùng triều đình, ngũ hành bát quái, âm dương số học, càng không thể dùng được! Nàng có thể tính ra ngày mai khi nào thì đổ mưa, biết được khi nào có gió Đông Nam, chẳng lẽ còn có thể đo lường tính toán được nhân tâm sao? Nhân tâm là thứ biến hoá kỳ lạ lại hay thay đổi, nàng ta bất luận như thế nào cũng không tính toán được, cho nên tranh đấu trong cung nàng so ra kém Quách Gia!" Trên thực tế, Hoàng đế chưa hẳn là không biết điểm này, nhưng hắn cố tình bỏ qua lựa chọn này, nguyên nhân lớn nhất là Quách Gia cùng Bùi Hậu có điểm tương tự, làm cho hắn không tự chủ được mà sinh tâm chán ghét.

Thái tử nhíu mày nói: "Ý của mẫu hậu là phụ hoàng có ý đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Húc Vương Nguyên Liệt?"

Bùi Hoàng Hậu tươi cười ôn hòa như trước, nhưng ánh mắt sáng lên mang theo ý tứ vô cùng lợi hại: "Chẳng lẽ ngươi hiện tại mới nhìn ra sao?"

Thái tử cắn răng nói: "Thần nhi luôn biết phụ hoàng cũng không thích con, cũng biết Nguyên Liệt thân phận đặc biệt, mà nhi thần vạn vạn thật không ngờ, phụ hoàng lại muốn nâng đỡ một người xuất thân đê tiện như vậy trở thành Hoàng đế!"

Bùi Hoàng Hậu cười nhẹ, thần sắc thong dong nói: "Bởi vì hắn là con thân sinh của Tê Hà công chúa, cho nên Hoàng đế mới có thể tâm tâm niệm niệm trợ giúp hắn đi lên ngôi vị hoàng đế!" Nàng nói xong, ánh mắt lại bỗng nhiên trở nên âm lãnh.

Thái tử nhìn thấy không khỏi cả kinh, từng ấy năm nay, mặc kệ phát sinh chuyện gì, gặp chuyện gì nguy cấp, Bùi Hậu cũng chưa từng lộ ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi như thế, điều này khiến hắn cảm thấy có chút sợ hãi: "Mẫu hậu, người nói phụ hoàng nếu kiên trì muốn để Nguyên Liệt thành thân cùng Vương Tử Khâm, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"

Bùi Hoàng Hậu lạnh lùng nói: "Những lời ta đã nói, ngươi nghe còn không hiểu sao?"

Thái tử trên mặt liền lộ ra vẻ do dự, Bùi Hậu thở dài một hơi, đứa con trai này thông minh thì có thông minh, đáng tiếc rất thiếu kiên nhẫn, nếu không có bản thân nâng đỡ, muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, đó là vạn vạn không có khả năng. Nàng bình thản nói: "Vương Tử Khâm không đáng để lo! Ngươi còn không bằng suy nghĩ một chút nếu Nguyên Liệt thật sự cùng Quách Gia kia thành thân, cùng người Quách gia đứng cùng một chỗ; ngươi nên làm như thế nào?"

Thái tử nhíu mày nói: "Nhưng phụ hoàng sớm đã tính toán đem Vương Tử Khâm gả cho Nguyên Liệt, chính xác là hắn sẽ thay chúng ta trừ bỏ Quách gia, vậy không cần chúng ta động thủ."

Thần sắc Bùi Hậu lạnh như băng: "Nói ngươi ngu xuẩn thật đúng là ngu xuẩn! Hoàng đế nói là như thế nhưng ngươi xem hắn đang làm cái gì đây? Bất quá là tọa sơn quan hổ đấu (ngồi trên núi nhìn hổ đấu nhau)! Hắn là muốn Quách gia cùng Vương gia so tài, xem ai là nhân tuyển tốt nhất để cho con trai hắn, lão hồ li này ta rất hiểu biết hắn!"

Nghe được Hoàng hậu nói như vậy, trên mặt Thái tử lộ ra vẻ khiếp sợ: "Nói như vậy phụ hoàng là đang thử sao?"

Bùi Hậu tươi cười càng sâu, tựa như một gốc cây Mạn châu sa nở rộ, xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng lại mang theo sự lạnh giá vô cùng vô tận, làm người ta liếc mắt một cái liền như rơi xuống vực sâu: "Hài tử ngốc, ý tứ phụ hoàng ngươi cũng đã hiểu ra rồi, nếu hắn thật sự muốn xử tử Quách Gia, lúc ở ngự thư phòng cũng có thể làm được."

Thái tử càng thêm khó mà tin được: "Hắn có lẽ là cố kị Húc Vương."

Bùi Hoàng Hậu lắc đầu: "Hắn chính là tự cho Quách Gia một cơ hội để chứng minh bản thân, nếu nàng có thể đả bại Vương Tử Khâm, khả năng hôn sự của nàng cùng Húc Vương cũng sẽ đến gần thôi."

Nghe Bùi Hậu nói như vậy, dĩ nhiên là đã nhìn rõ ràng tâm tư Hoàng đế, Thái tử thần sắc trở nên xanh mét, "Nói như vậy Bùi Bật là bị Quách Gia đùa giỡn!"

Nói nhiều như vậy, đứa nhỏ này vẫn không nắm được trọng điểm, Bùi Hoàng Hậu lắc lắc đầu, không muốn cùng hắn nhiều lời, chính là nhàn nhạt nói: "Chuyện của Bùi Bật, ta đã có chủ trương, ngươi yên tâm đi, ta sẽ khiến cho phụ hoàng ngươi đem Bùi Bật giao ra."

Thái tử vừa nghe, không khỏi giật mình, nói: "Mẫu hậu nguyện ý vì Bùi Bật cầu tình sao?"

Bùi Hậu chậm rãi đứng lên, đi tới cái bàn bằng gỗ lim phía trước, nàng lấy tay nhẹ nhàng hái một đóa ngọc lan trắng đang nở rộ trong lọ hoa, ngón tay thon dài dừng ở phía trên cánh hoa, chậm rãi đem đóa hoa kia vò nát trong lòng bàn tay, Thái tử thấy thế không khỏi có chút sợ hãi, không dám hỏi nhiều thêm một câu, chỉ nghe thấy thanh âm Bùi Hoàng Hậu xa xa truyền đến: "Ngươi yên tâm đi, hắn là cháu của ta, ta sẽ không thấy chết không cứu."

Ngay từ đầu, Bùi Bật chính là người thừa kế nàng tuyển chọn cho gia tộc Bùi thị, nếu không phải Bùi Bật thân thể không tốt, Bùi Hoàng Hậu còn sẽ nâng đỡ hắn nhiều hơn, đáng tiếc hiện thời Bùi Bật đã làm nàng thật thất vọng rồi, mắt thấy một người thông minh cơ trí như thế lại từng bước một bị Quách Gia bức đến nông nỗi này, Bùi Hoàng Hậu đối với việc cứu tính mạng của Bùi Bật đã không còn gì hứng thú. Chỉ tiếc Bùi Bật là thế hệ trẻ cuối cùng của Bùi gia, nếu bây giờ hắn chết, chỉ sợ Bùi Uyên trở về, Bùi Hậu không có gì để giao cho hắn, coi như là vì Bùi Uyên, tóm lại không thể để hắn không có con cái chăm sóc trước khi lâm chung được.

Bùi Hậu đem những cánh hoa ngọc lan tùy tay vứt bỏ trên mặt đất, nàng mỉm cười nói: "Đi thôi, đi gặp phụ hoàng của ngươi."

Hoàng đế đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương, nghe thấy tin tức Hoàng hậu, Thái tử cùng với vài tên quan viên trọng yếu trong triều đến ngự thư phòng cầu kiến, hắn lạnh lùng cười nói: "Hoàng hậu này động tác thật đúng mau lẹ. Truyền cho bọn họ vào đi."

Bùi Hậu quả nhiên dẫn một đám người vào ngự thư phòng, Hoàng đế nhàn nhạt nhìn lướt qua, những người bên trong này có đến bốn quan viên nhất phẩm, còn lại đều là quan lớn, có thể thấy được thế lực của Bùi Hậu hiện thời không nhỏ, không biết đã mượn sức của bọn người này từ khi nào, thật sự làm hắn phải nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Hoàng đế trong lòng đã hiểu rõ ý đồ của Bùi Hậu, lại bất động thanh sắc, mỉm cười nói: "Hoàng hậu dẫn dắt chư vị tới gặp trẫm, chẳng lẽ là vì bản trọng án Bùi Bật hành thích vua sao ?"

Hoàng đế đã mở miệng nói đến việc này, bọn họ nói cũng dễ dàng. Thái tử dẫn đầu nói: "Phụ hoàng, hôm nay chúng thần đến gặp người cũng chính là là vì việc này, Bùi Bật là con cháu của đại thần, xưa nay luôn theo khuôn phép. . ."

"Thái tử!" Hoàng đế ngắt lời nói, "Hôm qua trẫm đã hạ chỉ đem Bùi Bật đày vào thiên lao, hiện thời hắn đã là một tội nhân, so với dân chúng bình thường cũng không thể sánh bằng! Cái gì là con cháu đại thần, nếu con cháu đại thần nào cũng như hắn thì giang sơn của trẫm làm sao có thể giữ được!"

Mọi người vừa nghe thấy, liền biết ý tứ của Hoàng đế, không muốn cho người khác cơ hội mở miệng cầu tình.

Thái tử bị ngắt lời cũng không chịu ngừng lại, chỉ có thể cắn răng nói: "Phụ hoàng, lúc này Bùi Bật đích xác đã phạm tội vô lễ trước mặt phụ hoàng, vốn nên chịu xử phạt, nhưng..."

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến, hừ nói: "Cái gì vô lễ? Rõ ràng chính là tội hành thích vua!"

Trên mặt Thái tử đổ mồ hôi lạnh, hắn liếc nhìn Bùi Hậu, thấy đối phương khí định thần nhàn, lấy lại bình tĩnh nói: "Phụ hoàng, còn chưa thể kết luận được chủy thủ kia là do Bùi Bật lấy ra, tội hành thích vua này thật sự  lại là từ đâu mà đến?"

Bùi Hậu nghiêng đầu nhìn thoáng qua, người phía sau lập tức hiểu ý. Hoa thái phó đứng dậy, hắn là đại quan nhất phẩm trong triều, cũng là nguyên lão tam triều, rất có địa vị, hắn lạnh lùng nói: "Thần có chuyện khởi tấu bệ hạ! Lúc này Bùi Bật ở trước mắt bao người làm ra hành vi thất lễ, có thể xem là trọng tội, chẳng qua, hắn là dòng dõi chính thống cuối cùng của Bùi gia, hi vọng bệ hạ nể tình Bùi đại tướng quân luôn tận trung mà khoan thứ cho hắn!"

Lập tức các quan viên còn lại đều nói: "Bệ hạ, thỉnh ngài niệm tình Bùi Uyên trấn thủ biên cương nhiều năm, trung thành và tận tâm, khổ tâm cô nghệ, không có công lao cũng có khổ lao, khoan thứ cho con hắn một lần!" Mọi người ngươi một lời ta một lời, tranh nhau vì Bùi Bật cầu tình.

Hoàng đế cười lạnh một tiếng, hắn thật sự đã biết sẽ có người đến cản trở, nhưng không thể ngờ được những lão thần này bình thường sẽ không dễ dàng mở miệng nhưng hiện tại lại bị Bùi Hậu kích động mà lên tiếng. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi có chút tức giận, nhưng cố nén không thể hiện ra trên mặt, chẳng qua thanh âm càng lãnh đạm nói: "Trẫm thân là thiên tử, thống trị quốc gia, giáo hóa dân chúng, muốn coi trọng pháp luật. Nếu như không có pháp luật, quốc gia sẽ không có cách nào vận hành! Người xưa có câu, vương tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân! Như thế nào là đồng tội? Đó là cùng phạm tội sẽ cùng bị xử trí, nếu như dân chúng bình thường tham gia hành thích vua, lúc này lấy mưu phản luận xử tội, còn quan to quý nhân? Chẳng lẽ có thể bởi vì bọn họ ngày xưa có nhiều công lao liền khoan thứ, dùng thất lễ để che giấu hành vi phạm tội sao? ! Trẫm hiện thời không có truy cứu Bùi gia, chỉ truy cứu Bùi Bật, đó đã là rộng rãi xử trí. Nhưng các ngươi kêu trẫm khoan thứ hắn, trẫm lấy mặt mũi nào đối mặt với văn võ bá quan trong triều, trẫm lấy mặt mũi nào đối mặt với dân chúng trong thiên hạ?"

Mọi người nghe được Hoàng đế khăng khăng chỉ tội mưu nghịch áp lên Bùi Bật, không khỏi hai mặt nhìn nhau, nhất thời không thể lên tiếng. Kỳ thực bọn họ nhận chỉ thị của Bùi Hậu đến nơi này cầu tình, bản thân đã là ba phần mạo hiểm, bất quá ỷ vào Bùi Uyên là trụ quốc đại tướng quân phụng mệnh trấn thủ biên cương, muốn mượn uy danh hắn để Hoàng đế cân nhắc, làm theo ý muốn của Bùi Hậu. Nhưng bất luận bọn họ thử như thế nào Hoàng đế đều cho rằng Bùi Bật phạm tội mưu phản, bọn hắn làm sao dám lại vội vàng mở miệng cầu tình đây?

Bùi Hậu cười nhẹ, mở miệng nói: "Bệ hạ, không biết Bùi Bật tham gia mưu nghịch, có chứng cớ gì?"

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Hoàng hậu như thế là đang chất vấn trẫm, giống như đang thẩm vấn phạm nhân sao?."

Bùi Hậu mỉm cười, cũng không kích động: "Thần thiếp nói chuyện đường đột, thỉnh bệ hạ giáng tội, nhưng thần thiếp lại thấy có chỗ không hiểu, thỉnh bệ hạ chỉ rõ."

Bên cạnh lập tức có người phụ họa nói: "Bệ hạ anh minh! Quả quyết sẽ không dễ tin lời nói bên ngoài, nói vậy phải có chứng cứ thiết thực."

Hoàng đế tức giận nói: "Lúc đó chủy thủ từ trên người Bùi Bật rơi xuống, đó là chuyện người người đều biết."

Bùi Hoàng Hậu tiến lên một bước, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng: "Cái gọi là người người đều biết, bất quá là nhìn thấy chủy thủ rớt xuống, lại có ai thấy chủy thủ là từ trên người Bùi Bật rơi xuống ? Có lẽ là trên người hắn rơi xuống, lại có lẽ là có người cố ý vu oan hãm hại, trước khi Bùi Bật tiến vào đại điện đã từng trải qua soát người!"

Ánh mắt Hoàng đế nhìn chằm chằm đối phương: "Đúng vậy! Hắn đã trải qua soát người, nhưng đáng tiếc Khương Vũ cùng hắn cấu kết, đó là cố ý!"

Bùi Hoàng Hậu không cho là đúng: "Thần thiếp lại có cái nhìn khác! Cứ cho là cố ý, Khương Vũ vì sao lại gọi hắn đi qua một bên, chẳng phải là làm cho người ta hoài nghi sao? Bệ hạ anh minh, quả quyết không tin tưởng vào chuyện này khi không có chứng cứ xác thực."

Hoàng đế lạnh lùng nói: "Ý của ngươi là Bùi Bật vô tội ?"

Bùi Hoàng Hậu cười nhẹ: "Bệ hạ, như người nói Bùi Bật ở trước đại điện vô lễ, thần thiếp có thể tin tưởng, nhưng nói hắn muốn hành thích vua, thần thiếp thật không thể tin, phàm là hành thích vua, nhất định là có thù hận hoặc là muốn soán vị. Đáng tiếc, dựa vào Bùi Bật về điểm này, năng lực như thế nào dám làm chuyện như vậy? Mọi người đều biết, từ xưa đến nay soán vị phải có binh quyền, tuy rằng huynh trưởng thần trong tay có binh quyền, nhưng hắn lại ở biên cương, nước xa không cứu được lửa gần, Bùi Bật trong tay vừa không quyền lực ở cấm quân, cũng không nắm Binh bộ, thậm chí đội cận vệ trong tay Kinh Triệu Doãn cũng không có! Có thể nói toàn bộ đều không có người nào nghe hắn, mà trong hoàng cung, thái giám với cung nữ tuyệt đối cũng sẽ không để ý tới hắn, chẳng lẽ bằng vào một cái chủy thủ nho nhỏ có thể giết chết bệ hạ sao? Không binh không tướng lại không có hậu viên, hắn soán vị cái gì! Mưu triều làm sao!"

Sắc nặt Hoàng đế càng lúc càng lạnh, lời Bùi Hậu nói thật rõ ràng, Bùi Uyên ở biên cương, Bùi Bật ngay cả có ý muốn soán vị, cũng tuyệt đối không có khả năng, làm Hoàng đế có thể phòng bị, lại không thể bịa đặt, giết người vô tội.

Các đại học sĩ phía sau Hoàng hậu thấy thế mở miệng nói: "Bệ hạ, nương nương nói rất phải. Y thần chi ngu kiến, khi chưa điều tra rõ Bùi Bật có thật có tội hay không, có thể đem Bùi Bật tạm thời phóng thích, thần nguyện ý làm người bảo hộ!"

Hoàng đế không khỏi cười lạnh, chiêu thức của Bùi Hậu quả thật lợi hại, nàng biết Bùi Huy từng ở đại lao Kinh Triệu Doãn bị vu oan giá hoạ, như vậy lật lại bản án sẽ rất khó khăn, mà nếu tìm người bảo lãnh phóng thích, thiên lao sẽ không thể làm thay đổi chủ ý của Bùi Bật, càng không có cách nào làm giả. Không thể buộc Bùi Bật nhận tội, tự nhiên sẽ còn đường sống, Hoàng đế nghĩ nghĩ, ánh mắt giá lạnh: "Không ổn!"

Bùi Hậu lại tiếp tục nói: "Bệ hạ, hành động này tiền triều đã có tiền lệ, vào thời điểm Thái Tổ Hoàng đế chấp chính, Tả thừa tướng bị gán tội danh mưu phản bị bỏ tù, trong triều các quan viên liên tiếp xin được bảo lãnh, Thái Tổ Hoàng đế phê chuẩn, sau đó mới hậu thẩm. Lúc này tình cảnh Bùi Bật cùng Tả thừa tướng giống nhau, Thái Tổ Hoàng đế có thể làm, đương kim thánh thượng ngài cũng có thể làm!"

Việt Tây kết tội luôn tuân thủ vào chế pháp của tổ tiên, đó được coi là pháp luật, chuyện tổ tiên đã làm qua, Hoàng đế đời sau phải coi đó như là căn cứ pháp luật, không thể không theo. Hoàng đế nghe đến đó, càng thấy rõ ràng thủ đoạn của Bùi Hậu, lại không thể làm gì được! Nhưng vào lúc này, bốn quan viên nhất phẩm dẫn đầu quỳ rạp xuống đất, "Mong Hoàng đế ân chuẩn, Bùi Bật có thể tìm người bảo lãnh hậu thẩm, thần nguyện ý thay người đảm bảo, cũng phụ trách trông giữ Bùi Bật thật nghiêm! Nếu như có chuyện gì xảy ra, thần nguyện ý lột bỏ chức quan, hướng Hình bộ chịu tội!"

Hoàng đế nhìn bọn họ, còn chưa kịp nói chuyện, những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống, toàn bộ ai ai cũng quỳ ở trong ngự thư phòng, tất cả mọi người cùng nhau dập đầu bang bang xuống đất: "Thần nguyện ý vì Bùi Bật làm người bảo hộ!"

Bùi Hoàng Hậu này trên thực tế là náo cung, áp chế Hoàng đế đáp ứng đem Bùi Bật tìm người bảo lãnh để hậu thẩm. Mà một khi tìm người bảo lãnh, thiên lao tất nhiên sẽ không lấy được khẩu cung, cho dù tốn bao tâm huyết đều như dã tràng xe cát, nhưng nếu Hoàng đế không đáp ứng, ở ngự thư phòng này náo loạn như thế không thể nghi ngờ sẽ bị truyền khắp thiên hạ, lúc đó chủy thủ kia rơi xuống như thế nào, Hoàng đế không có thấy rõ ràng, càng thêm không có người làm chứng, truyền ra ngoài đích xác không được tốt cho lắm. Những người bên trong này thì miễn bàn, có hai người là lão sư của Hoàng đế, ba người là hoàng thân quốc thích, bọn họ đã quỳ xuống , chưa có được kết quả đương nhiên không dễ dàng chịu đứng lên. Hoàng đế kiên trì không chịu, chính là làm trái thánh tổ Hoàng đế, chiêu này không thể nói không độc ác!

Hoàng đế nhìn bọn hắn quỳ dập đầu ở nơi đó, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem những người này toàn bộ mang đi ra ngoài giết hết, nhưng những người Bùi Hậu kéo đến vừa vặn đều là những thanh quan, nếu giết bọn họ, chỉ sợ ngày mai ác danh của Hoàng đế sẽ truyền khắp thiên hạ. Hắn có thể giết tội thần, có thể ra tay tàn ác, nhưng lại không thể giết những người này! Hoàng đế không lên tiếng, thở dài một hơi, Bùi Bật đúng là mệnh quý, thật sự không chết được, hắn nghĩ nghĩ liền mở miệng nói: "Tuyên Bùi Bật tiến cung."

Bùi Hậu lạnh lùng cười, nàng sớm biết Hoàng đế sẽ thỏa hiệp, bởi vì nơi này mỗi một người đều là do nàng lựa chọn cẩn thận, tuyệt đối sẽ không có sai sót!

Nhưng vào lúc này, lại đột nhiên có một thái giám bước nhanh tiến vào, dâng lên một sớ tấu chương, lui sang một bên, tự động khoanh tay. Hoàng đế mở ra xem, hai tay nâng vội vàng xem từ đầu tới cuối, yết hầu bên trong phát ra vài tiếng cười khó kiềm chế, sau đó cất cao giọng nói: "Chư vị, các ngươi không cần quỳ, Bùi Bật kia đã vượt ngục, nhưng may mắn là thiên lao trông coi nghiêm túc, đã bắt lại được! Nếu hắn vô tội, cần gì phải vượt ngục, loại hành động này vừa vặn nói lên hắn là có tâm muốn mưu phản, nhưng lại muốn đào thoát để khỏi chịu tội! Nói cái gì tìm người bảo lãnh hậu thẩm, người như thế cũng có thể thả ra sao?"

Mọi người vừa nghe nhất thời sắc mặt đều biến đổi, ai cũng không ngờ Bùi Bật ở đại lao lại dám nghĩ đến vượt ngục, hắn là điên rồi sao?

Sắc mặt Bùi Hậu trầm xuống, lập tức nàng liền nhìn chằm chằm Hoàng đế, muốn biết có phải đối phương đã động tay chân hay không, nhưng khuôn mặt kia chỉ mang theo ý cười bình tĩnh, bất luận nhìn như thế nào đều không thấy sự khác thường.

Hoàng đế cao giọng nói: "Bùi Bật tội không thể tha, trẫm ban thưởng hắn thủy hình, việc này dừng lại ở đây đi! Về phần các ngươi... Hừ, lại vì một người tội ác tày trời mà cầu tình, trẫm cũng không truy cứu, nếu muốn thì cứ tiếp tục quỳ  đi!" Nói xong, Hoàng đế đã đi ra ngoài.

Mọi người nghe đến đó, chỉ dám cuối đầu, ai cũng không dám nói thêm nữa, nếu Bùi Bật không trốn ngục, như vậy bọn họ còn có thể vì hắn cầu tình, nhưng một khi trốn ngục, hoàn toàn chứng minh hắn có tội.

Bùi Hoàng Hậu nhìn Hoàng đế đi ra ngoài, theo bản năng tiến lên lấy tấu chương kia nhìn thoáng qua, lập tức quăng thật mạnh xuống mặt đất, mọi người nhìn lên, chỉ thấy hoàng hậu thần thái sắc nhọn nhưng trên sớ tấu chương để lại một vết lằn thật sâu, có thể thấy được trong lòng nàng dĩ nhiên phẫn nộ đến cực điểm.

Ở đại sảnh nhỏ của Quách gia, Nguyên Liệt vừa đúng rơi xuống một quân cờ đen, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nghe nói hoàng hậu dẫn theo các lão thần nhất phẩm, hùng hổ xông vào ngự thư phòng nỗ lực bảo vệ Bùi Bật, hiện tại nghe được tin tức này, chỉ sợ bị chọc giận điên rồi."

Lí Vị Ương mỉm cười nói: "Nếu Bùi Bật không trốn ngục, lần này hắn sẽ thật sự tự do, đáng tiếc hắn lại rất nóng vội."

Quách Đạo ở một bên xem bọn họ chơi cờ vừa ăn điểm tâm, theo bản năng mở miệng hỏi: "Ta thật sự muốn biết hai người các ngươi kết quả đã làm cái gì khiến cho Bùi Bật làm ra hành động như vậy? Thật không giống với cá tính của hắn?"

Lí Vị Ương cười nhẹ, hạ xuống một quân cờ, nói: "Trên đời này mỗi một người đều có nhược điểm, nhược điểm của Bùi đại công tử là ở nơi nào?"

Quách Đạo cẩn thận suy nghĩ, có chút hoang mang: "Bùi Bật này tựa hồ không có nhược điểm gì, cái duy nhất hắn để ý chính là..." Nói tới đây, hai tròng mắt đột nhiên sáng ngời, lập tức nói: "Là đệ đệ bảo bối của hắn - Bùi Huy, nhưng Bùi Huy đã chết, các ngươi có thể làm cái gì?"

Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng nói: "Người đã chết, tất nhiên chỉ có thể lấy phần xương cốt."

Nghe đến đó, Quách Đạo nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn thật sự kinh hãi nói: "Muội....không thể nào?". Lấy phần xương cốt, hạ độc người chết, đây thật là hành vi ác độc, tương lai sẽ bị trời phạt, người bình thường tuyệt đối không dám làm.

Nguyên Liệt bật cười, tươi cười càng trào phúng nói: "Ngươi nghe nàng nói bậy, chúng ta đâu có nhàm chán như vậy, người đã chết còn đem xương cốt đào ra, bất quá chính là truyền đi một tin tức cho Bùi Bật biết được mà thôi, hắn đối với đệ đệ thật sự nhất mực yêu thương, tất nhiên không muốn hắn gặp phải kết cục như vậy! Quả nhiên không ngoài dự đoán, hắn tự cho là thông minh, dùng số tiền lớn mua được cai ngục, muốn lén đi ra ngoài coi trộm một chút, thầm nghĩ mua được một canh giờ cũng không kinh động đến kẻ nào, thật không ngờ. . ."
Hắn nói được một nữa, liền nghe thấy Lí Vị Ương tiếp lời: "Không ngờ tên cai ngục kia bán đứng hắn, chẳng những không thay hắn che lấp, ngược lại đem hết thảy bẩm báo cho Kinh Triệu Doãn, Kinh Triệu Doãn lại bẩm báo cho Hoàng đế, còn vừa vặn tại thời điểm những người kia cầu tình, tất nhiên là không thành, còn không thể không chết."

Nghe đến đó, Quách Đạo không khỏi vỗ tay thở dài: "Gia nhi, thủ đoạn của muội càng ngày càng lợi hại! Nói thì nghe dễ dàng, Bùi Bật cũng không phải là kẻ ngốc, muội làm như thế nào mà khiến hắn tin tưởng?"

Lí Vị Ương cười cười, dấu diếm thanh sắc nói: "Sơn nhân ắt có diệu kế."

Quách Đạo càng hồ nghi, Bùi Bật là người cực kì thông minh, hắn làm sao có thể dễ dàng tin tưởng tin tức như vậy? Nguyên Liệt quát to một tiếng: "Không cần ăn cờ của ta!" Nhưng đã chậm một bước, hắn oán niệm quay đầu, tiếp tục giải thích: "Bùi Bật trời sanh tính đa nghi, chúng ta nói đối phương tất nhiên không tin, đành phải nhờ người trong ngục hỗ trợ."

Trên thực tế, Lí Vị Ương đúng là thông qua Vương Tử Khâm, nhờ nàng kêu Khương Vũ trong ngục truyền lại tin tức, yêu cầu hắn đem tin tức này truyền bá ra, Bùi Bật biết hiển nhiên lòng nóng như lửa đốt, không đợi được đến khi tin tức tìm người bảo lãnh hậu thẩm truyền xuống dưới, đã đi ra xem xét tình hình bên ngoài, nghĩ cách ngăn trở Lí Vị Ương, đương nhiên sẽ bị bắt thôi.

Nguyên Liệt lén lút giấu một quân cờ, cười hì hì nói: "Nàng cũng biết hắn bị phán  thủy hình?"

Lí Vị Ương giữ lấy tay áo hắn, lấy quân cờ trong đó ra ngoài, nhướng mày nói: "Thủy hình là cái gì?"

Nguyên Liệt bị phát hiện cũng không tức giận, nói: "Đây chính là một loại hình phạt thật có ý tứ, người thi hình đem phạm nhân ngưỡng mặt ấn ngã vào phía trên ghế dài, dùng dây thừng buộc lại, bất quá buộc cũng không cần chặt, có thể nhúc nhích, sau đó bọn họ dùng một cái thùng đựng đầy nước áp ở ngực hắn."

Lí Vị Ương nhíu mày, nói: "Có hình phạt kì quái như vậy sao?"

Quách Đạo nở nụ cười: "Đối với một người trưởng thành mà nói, thùng chứa nước này không phải quá nặng, mà lúc hình phạt bắt đầu lại có một cảnh tượng khác. Sẽ có một cai ngục giống đứa nhỏ nhảy lên nhảy xuống bên trên thùng, cái nhảy đầu tiên phạm nhân sẽ cảm giác được áp lực trên ngực ngày một gia tăng, cứ một chút một chút toàn bộ sẽ thẩm thấu đến lồng ngực, đè mạnh trái tim hắn, dần dần dẫn đến lục phủ ngũ tạng đều mất đi chức năng bình thường, cho nên không khí đều không hít được, cuối cùng mặt hắn sẽ biến thành màu đen, mãi cho đến khi chết mới thôi. Nói dễ hiểu, phạm nhân cũng là thần trí thanh tỉnh, sống không bằng chết, thống khổ đến cực điểm."

Lí Vị Ương nghe hình phạt như thế, không khỏi lắc đầu: "Bệ hạ trừng phạt thật đúng là lên tới tuyệt đỉnh, làm người nghe những điều chưa hề nghe, hơn nữa đều là thập phần tàn khốc, lại thật có ý tứ!"

Nguyên Liệt lắc đầu nói: "Cái lão già kia là như thế, nghĩ ra một ít cách chết kỳ quái kiểu này, ta nhìn hắn rõ ràng là vì quá ức chế Bùi Hoàng Hậu kia. Chẳng qua Vương Tử Khâm lần này cũng thật không rõ ràng, nàng không chuẩn bị thu thập nàng ta sao? Cho nàng ta biết có một số người là không nên động tới?"

Lí Vị Ương nghe đến đó, nhẹ nhàng cười nói: "Vương tiểu thư hiện thời đã vô cùng ảo não, ta cần gì phải đi trêu chọc nàng."

Quách Đạo cũng không cho là đúng: "Nhưng mà có một số người sẽ không vì vậy mà lĩnh hội, chỉ sợ muội buông tha nàng một hồi, nàng sẽ hếch mũi lên mặt."

Lí Vị Ương như cười như không, nhìn hắn nói: "Nghe ý tứ của Ngũ ca, hình như là không quá thích Vương tiểu thư."

Quách Đạo trong mắt che dấu ba phần không kiên nhẫn: "Vấn đè không phải thích hay không thích, mà chính là người này quá kiêu ngạo, tự cho mình tràn đầy nhuệ khí, cho rằng khắp thiên hạ đều phải vây quanh nàng!"

Lí Vị Ương ôn nhu hạ xuống một quân cờ cắt đứt đường lui của Nguyên Liệt, mới chậm rãi nói: "Trên đời này có một số người sinh ra đã cẩm y ngọc thực, luôn được mọi người che chở, vây quanh, hơn nữa văn võ song toàn, tài hoa hơn người, càng thêm không ai bì nổi. Nếu một lần suy sụp cũng không chịu được, quả thật là sẽ gặp rắc rối. Nhưng Vương tiểu thư này là người thông minh, ta nghĩ một ngày nào nàng ấy sẽ suy nghĩ cẩn thận nếu cùng Bùi Hậu hợp tác không phải là chuyện an toàn... Còn nữa, trải qua sự tình lúc này, nàng cùng Bùi gia xem như đã triệt để tan vỡ, các người không cần quá lo lắng về nàng ta."

Quách Đạo gật gật đầu, từ từ thở dài nói: "Chỉ hy vọng như thế."

Bùi Hoàng Hậu nổi giận đùng đùng về tới cung của mình, Thái tử vội vàng đi theo nàng tiến vào trong điện, đã thấy nàng mạnh tay đem một cái bình hoa đập nát, Thái tử nhìn thấy một màn này vội vàng hốt hoảng quỳ xuống, hắn chưa từng gặp qua mẫu hậu phát giận lớn như vậy, run giọng mở miệng nói: "Mẫu hậu, người không cần tức giận, cẩn thận bảo trọng thân thể."

Bùi Hoàng Hậu tức giận đến cả người phát run, nàng đây là lần đầu tiên tính sai, vốn tưởng rằng có thể bảo vệ được Bùi Bật, lại không ngờ tiểu tử này ngu xuẩn như thế, vậy mà dám nghĩ tới vượt ngục! Vượt ngục? Đó là thiên lao, hắn thật là điên rồi!

Thái tử kinh hoảng bất an nói: "Mẫu hậu, lần này hoàn toàn là một sai lầm, không biết là ai truyền tin tức phần mộ của Bùi Huy bị đào lên đến tai Bùi Bật, hắn mới nhất thời rơi vào bẫy của đối phương! Cũng phải trách bọn họ quá mức giảo hoạt, chiêu thức âm ngoan như vậy mà cũng nghĩ ra!"

Bùi Hoàng Hậu lạnh lùng cười nói: "Ngu xuẩn như vậy chết cũng đáng, không cần quản hắn!"

Thái tử nghe lời nói sắc bén như thế, lập tức hiểu được, đối phương sẽ không cứu Bùi Bật nữa... Cũng tại Bùi Bật đáng chết! Hắn nghĩ đến đây, nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: "Dạ, nghe theo ý chỉ của mẫu hậu!"

Giờ phút này, ngoài cửa cung nữ báo lại: "Nương nương, Doanh đại nhân đã trở lại."

Bùi Hậu hai mắt sáng ngời, thần sắc nhất thời thả lỏng, nàng chậm rãi thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Thỉnh hắn tiến vào."

Chỉ một lát sau, liền có một nam tử mặc hắc bào bước nhanh đi vào trong điện, mặt mỉm cười, hướng Bùi Hoàng Hậu nhẹ nhàng hành lễ nói: "Nương nương, vi thần đã trở lại."

Bùi Hoàng Hậu nhìn hắn một cái, trên mặt mang theo ba phần ý cười: "Ngươi vừa đi đã nửa năm thôi?"

Doanh đại nhân mỉm cười nói: "Dạ, nương nương, lúc này vi thần trở về, là trợ giúp nương nương một tay."

Đôi mắt Bùi Hậu xinh đẹp ngưng trọng, gương mặt tuyệt mỹ có vẻ diễm lệ bắn ra bốn phía, thế nhưng làm cho người ta nhất thời không dám nhìn gần: "Ngươi biết ta gặp phiền toái sao?"

Doanh đại nhân cười cười: "Vi thần tất nhiên biết ý tứ của nương nương, nương nương yên tâm, phiền toái của người rất nhanh sẽ được giải quyết!"

Ánh mắt Thái tử nhìn người này lạnh như băng, cảm giác giống như một loại ruồi bọ. Doanh Sở xử sự chu đáo, giọt nước không rỉ, tâm ngoan thủ độc, đa dạng chồng chất, sinh ra chỉ có một bên mặt. Bởi vậy Thái tử một bên đối với nhân phẩm của hắn xem thường đến cực điểm, một bên càng chán ghét hắn luôn đảo quanh bên người mẫu hậu. Nhiều năm như vậy hắn luôn muốn loại bỏ người này, nhưng lại không bắt được chút nhược điểm nào của hắn, huống chi bên người mẫu hậu cho tới bây giờ không thể thiếu hắn, sủng ái còn hơn con trai của mình.

Doanh Sở ở cạnh hoàng hậu chỉ nhậm một chức thị lang, cố tình giết người vô số, cả triều đình đều biết, tấu chương buộc tội hắn ước chừng có thể chất đầy cả ngự thư phòng, nếu không có mẫu hậu luôn luôn che chở, chỉ sợ hắn sớm đã bị thiên đao vạn quả. Năm trước bởi vì đại án của Xa Hầu phủ, hắn tránh đi triều chính. Hiện tại hắn giống như một cái u linh màu đen, lại một lần nữa xuất hiện tại cung đình hoa lệ, sẽ làm người ta để ý, tràn ngập cảm giác đáng sợ, lại có một loại hơi thở yêu diễm kỳ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro