Chương 56 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 56: An Bình Huyện chủ

(Huyện chủ: Chức vụ nhị phẩm ở thời phong kiến, chỉ ban cho con gái, khác với Công chủ – Công chúa, hay Quận chủ – Quận chúa và thấp hơn hai chức vị kia)

Thái giám cuộn danh mục quà tặng thật dài lại, đặt lên khay đầy đồ, cổ họng thanh thanh nói với Lí Vị Ương: "Còn không mau lĩnh chỉ tạ ơn."

Lí Vị Ương dập đầu lễ độ cung kính, nói: "Thần nữ cảm kích ân điển của bệ hạ, chỉ có điều mỗi khi thần nữ nghĩ tới dân chúng còn đang trong nước sôi lửa bỏng, thì không đành lòng nhận những lễ vật này. Nếu bệ hạ cho phép, thần nữ nguyện ý hiến tất cả lễ vật này cho dân chúng khu thiên tai cùng dân chúng lang thang trôi dạt khắp nơi."

Hoàng đế sửng sốt, đôi mắt lạnh lùng sâu không thấy đáy, không nhìn ra được đang suy nghĩ gì. Thật ra đáy lòng ông có chút khiếp sợ. Một tiểu cô nương, có kiến thức, lại không tham tài, thật là hiếm có.

Thái hậu mỉm cười gật đầu, có ý tứ sâu xa nhìn Lí Vị Ương nói: "Cô nương ngoan, những thứ đó đều là ngươi xứng đáng được nhận, không nên từ chối, hơn nữa ngươi còn có thiện tâm như vậy, phải thưởng thêm mới đúng. Bệ hạ, con thấy sao?"

Hoàng đế suy nghĩ sâu xa một lát, gật đầu, nói: "Mẫu hậu nói rất phải, trẫm miệng vàng lời ngọc, số vàng bạc đó là trẫm thưởng cho ngươi, nhận lấy đi. Thái hậu nói thưởng thêm, vậy thì phong làm An Bình Huyện chủ đi, mẫu thân ngươi —— "

Mới nói một nửa, Lí Vị Ương đột nhiên nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, mẹ cả của thần nữ đã là phu nhân nhất phẩm cáo mệnh."

Lí Tiêu Nhiên là Thừa tướng, lão phu nhân là nhất phẩm cáo mệnh, Đại phu nhân cũng vậy. Nhưng lệnh phong có thể ban nhiều lần, Đại phu nhân đã là nhất phẩm cáo mệnh, Hoàng đế ban thêm một nhất phẩm nữa cũng không sao, vì sao Lí Vị Ương đột nhiên nói như vậy?

Đây đương nhiên là đang nói với Hoàng đế, người ban cho Đại phu nhân nhất phẩm, ta còn có mẹ đẻ nữa cơ!

Thái hậu thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, tiểu nha đầu này, đúng là nửa điểm cũng không chịu thiệt. Bà nhắc nhở: "Bệ hạ đã ban cho mẹ cả, vậy thì mẹ đẻ đứa nhỏ này cũng nên có lệnh phong mới phải."

Hoàng đế cũng ý thức được vấn đề này, trong ý nghĩ của ông, chỉ cần biết phụ thân Lí Vị Ương là Lí Tiêu Nhiên đủ rồi, quản gì mẹ ruột nàng ta là ai, nhưng người ta đã tự mình đề xuất, ông cũng không thể giả bộ mặt dày không hiểu ra: "Được rồi, có ân đến mẫu thân, cũng là điều đương nhiên." Nói xong, không muốn dây dưa đến việc vặt nữa, phất tay áo, hiển nhiên là đi tìm đám triều thần thương nghị.

Thái hậu còn giữ Lí Vị Ương lại, nói chuyện với nàng như tổ mẫu trong nhà bình thường.

Biểu hiện của Lí Vị Ương vừa rồi, làm bà không tự chủ được có chút kiêng kị với đứa nhỏ này, vì bà cảm thấy lo lắng – đối với bà mà nói, một nữ hài tuổi nhỏ đã có những ý nghĩ thông minh như vậy hiển nhiên là chuyện rất nguy hiểm, trịnh trọng cầm tay nàng đặt vào tay mình, nói thân thiết: "Nữ nhân không nên tham dự vào chuyện của các nam nhân, điều tiểu thư khuê các phải làm, là học tốt cầm kỳ thư hoạ, gả vào nhà môn đăng hộ đối, bình an sống hết một đời."

Những lời này rất mịt mờ, nhưng hàm ý lại rõ ràng vô cùng, là đang khuyên bảo Lí Vị Ương.

Một đứa trẻ hôm nay được nâng lên chỗ cao như vậy, sẽ dẫn tới vô số ghen tị cùng thù hận, nói không chừng một ngày nào đó sẽ từ trên cao ngã xuống mặt đất, đến lúc đó chưa chắc đã có chỗ dung thân.

Thái hậu lo lắng Lí Vị Ương nghe không hiểu, hoặc là hiểu nhưng không chấp nhận, ngược lại trong lòng có oán hận, không ngờ Lí Vị Ương vô cùng bình thản, còn gật đầu như đang thụ giáo, thậm chí trong mắt còn lộ ra sự cảm kích.

Thái hậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại cảm thấy không hiểu, đứa nhỏ trong Hoàng thất phần lớn trưởng thành sớm, tuổi còn nhỏ đã như người lớn thì không có gì kỳ quái. Mà đứa nhỏ này lớn lên ở thôn quê, sao có thể có khả năng nhìn thấu sâu sắc như vậy, có thể trong thời gian ngắn nhận ra được đâu mới là bằng hữu chân chính, hơn nữa còn đưa ra phản ứng thích hợp... Tất cả, thật sự làm người khác phải ngạc nhiên.

Chỉ mới ba canh giờ trôi qua, tin tức về ý chỉ Tam nữ phủ Thừa tướng Lí Vị Ương được sắc phong thành An Bình Huyện chủ đã ban xuống dưới, đồng thời mẹ cả Tưởng thị phong thành nhất phẩm, mẹ đẻ Đàm thị phong tam phẩm Thục nhân(người hiền hậu) bỗng chốc chấn kinh toàn phủ.

Nhị phu nhân lắp bắp kinh hãi, Lí Vị Ương đặc biệt được phong làm Huyện chủ thì thôi, sao ngay cả Thất di nương không được ngồi ăn trên bàn lớn cũng được phong làm Tam phẩm Thục nhân, quả thực làm người khác không tin nổi. Nhìn đi nhìn lại tám hòm lớn sơn đỏ đóng đinh, thì biết Hoàng đế ban cho không ít đồ.

Lúc tiếp thánh chỉ, cơ bắp trên mặt Đại phu nhân giật giật nửa ngày, mới miễn cưỡng duy trì được sự bình tĩnh, ánh mắt đố kỵ của Nhị phu nhân đỏ lên, đến ngay cả Tam phu nhân luôn lạnh nhạt cũng có chút giật mình. Còn Lí Trường Nhạc thì tức giận đến mặt xanh mét, mà thánh chỉ lại cố tình bắt buộc người toàn gia cùng ra nghênh đón ở cửa, lúc này người trong toàn Kinh đô đều đã nhận thức được Tam tiểu thư Lí gia Lí Vị Ương, biết nàng ta thay Hoàng đế giải quyết vấn đề khó, được bệ hạ phong thưởng! Người vốn có phần vinh hạnh này hẳn là bản thân mình, Lí Vị Ương lại cố tình chặn ngang một bước, người có công lao lại biến thành nàng ta!

Dù sao Đại phu nhân cũng là người trầm tĩnh bình ổn, tiếp thánh chỉ xong thì bà phân phó người nâng lão phu nhân vào, đem bạc ra cảm tạ thái giám đến tuyên chỉ.

Sắc mặt Lí Trường Nhạc tái nhợt đi, Lí Thường Như ở Nhị phòng rất thích thú trước sự cam chịu của nàng ta, cố ý lại gần: "Đại tỷ, sắc mặt sao khó coi vậy?"

Lí Trường Nhạc hoàn toàn không nói nên lời, tay nắm thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu.

Giọng nói của Đại phu nhân lại cực kỳ dịu dàng, bình tĩnh: "Thường Như, Đại tỷ con chỉ hơi bị phong hàn (cảm lạnh), con quan tâm Đại tỷ là chuyện tốt, nhưng mà phải cẩn thận phong hàn truyền sang cho con đấy, thánh chỉ đã tiếp xong rồi, quay về phòng nghỉ ngơi đi."

Lí Thường Như bĩu môi, khinh khỉnh dìu Nhị phu nhân cùng về phòng.

Thất di nương đột nhiên được con gái phù hộ, vui mừng đến mắt ngập nước, nhưng trước mặt Đại phu nhân lại không dám để lộ rõ sự mừng rỡ trên mặt, Lí Vị Ương chớp chớp mắt với Thất di nương, Đàm thị muốn bước lên nói với con gái mấy câu, nhưng ở đây đông người, không dám nhiều lời, chỉ nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, cuối cùng được nha đầu đỡ về phòng.

Lí Vị Ương nhìn mẹ ruột rời đi, sau đó quay đầu, đứng trên bậc thềm, thấy Đại phu nhân vừa chỉ huy nha đầu Đàn Hương đỡ Lí Trường Nhạc vào, vừa giám sát người nâng đồ ban thưởng vào phủ, quản gia bên cạnh không ngừng đi tới đi lui: "Cẩn thận một chút, cẩn thận một chút."

Lí Vị Ương mỉm cười, lần này bản thân mình cho Lí Trường Nhạc mừng hụt lớn như vậy, trên mặt Đại phu nhân không nhìn ra được manh mối gì, coi như là nhân vật lợi hại.

Lí Trường Nhạc uyển chuyển bước lên bậc thềm, đột nhiên dừng bước, nhìn chằm chằm Lí Vị Ương.

Bạch Chỉ bị ánh mắt kia nhìn mà trong lòng sợ hãi, lập tức cúi đầu xuống.

Đàn Hương xấu hổ nói: "Tam tiểu thư, Đại tiểu thư thân thể không thoải mái, không thể tham dự yến hội buổi tối lão gia tổ chức cho tiểu thư, nô tỳ đỡ Đại tiểu thư về trước."

Sắc mặt Lí Vị Ương không có gì biến đổi gật đầu: "Được rồi, các ngươi chăm sóc cho Đại tỷ thật tốt." Nói xong, xoay người quay về viện.

"Ngươi đứng lại!" Lí Trường Nhạc đột ngột kêu một tiếng, tuy giọng nói không lớn, nhưng dẫn theo một tia khác thường.

Lí Vị Ương ý tứ sâu xa nhìn nàng ta, cười nói: "Đại tỷ có chuyện gì sao?"

Lí Trường Nhạc lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta: "Lí Vị Ương, tất cả đều do ngươi thiết kế!"

"Ta thiết kế?" Lí Vị Ương mỉm cười, "Là ta cầu xin Đại tỷ trộm chủ ý của ta? Hay là ta cầu xin Đại tỷ đến chỗ bệ hạ tranh công? Tất cả đều là Đại tỷ tâm tâm niệm niệm làm ra, sao có thể trách ta."

.

.

Chương 57: Mưu đồ thất bại

Ánh mắt âm u lạnh lẽo của Lí Trường Nhạc nhìn thẳng vào nàng: "Ta sẽ không tha cho ngươi."

Lí Vị Ương ung dung: "Đại tỷ, một cơn gió thổi qua tỷ đã thấy không thoải mái, nhu nhược vô năng như vậy, về sau nhất định phải tự yêu quý bản thân mình mới tốt, đừng để phụ thân mẫu thân phải lo lắng."

Dứt lời, Lí Vị Ương dẫn theo Bạch Chỉ ngẩng cao đầu dời đi.

Danh sách tặng phẩm được ngự ban rất dài, nắm tay Đại phu nhân bất giác xiết chặt lại.

"Lão gia, có phải quá nhiều không?" Nhìn bề ngoài, thì có vẻ Đại phu nhân đang rất kinh ngạc vì danh sách tặng phẩm quá dài.

"Đây là đồ bệ hạ ban cho Vị Ương." Lí Tiêu Nhiên biết vì sao Đại phu nhân nói vậy, bởi vì chỗ vàng bạc châu báu này, độ trân quý vượt xa của hồi môn của Đại phu nhân năm xưa khi được gả đến đây.

"Lão gia, đây là bệ hạ ban cho Lí gia." Đại phu nhân nhìn, nói rõ ràng từng chữ, bà không thể trơ mắt nhìn Lí Vị Ương có được hết đống đồ này.

"Phu nhân, những thứ này bệ hạ đã nói rõ là cho Vị Ương, nếu không đưa cho con bé, bên ngoài sẽ loan truyền rất khó nghe." Lí Tiêu Nhiên chậm rãi nói: "Lí gia chúng ta sẽ mất hết thể diện."

Đại phu nhân suy nghĩ, trả lời: "Lão gia, năm nay chi tiêu trong phủ rất nhiều, ăn ở của Nhị phòng Tam phòng bên kia đều dùng bạc chung toàn gia, hơn nữa còn chi phí đi lại, lễ mừng năm mới sắp đến, để mọi người không bị mất thể diện, ngay cả đồ cưới của ta cũng trợ cấp vào đó. Lão gia trước giờ thanh liêm, không thu cung phụng của cấp dưới, nếu có chỗ đồ này, thì cuộc sống chúng ta sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Huống chi, Mẫn Phong sắp phải bàn đến chuyện thành thân, bên dưới Trường Nhạc còn ba muội muội, tương lai đồ cưới của chúng nó đều phải chuẩn bị đầy đủ —— "

Lí Tiêu Nhiên có chút khó xử, muốn duy trì một gia tộc lớn như vậy, đúng là không phải chuyện dễ dàng. Theo bản năng ông lựa chọn xem nhẹ thu nhập từ vô số cửa hàng cùng điền trang của Lí gia. Giống như Đại phu nhân, trong tiềm thức của ông, cũng không đồng ý giao nhiều vàng bạc châu báu như thế cho Vị Ương, huống chi ông có thể cảm nhận được trong lòng đứa nhỏ này kiêu ngạo không hiền lành, điều này đã xúc phạm đến quyền uy đại gia trưởng của ông, ông cảm thấy như bị mạo phạm. Như vậy, Vị Ương hẳn nên nhận chút giáo huấn.

Cho nên ông gật đầu, đồng ý: "Được, ta đi nói với lão phu nhân."

Thông thường, lão phu nhân sẽ nghe theo ý kiến của Lí Tiêu Nhiên, cho nên Đại phu nhân nghe xong, hài lòng nở nụ cười.

Hà Hương viện

Buổi chiều bầu trời vẫn rất quang đãng, chạng vạng lại bắt đầu có tuyết rơi, tuyết chạm vào ngói lưu ly tạo thành những tiếng vang nhỏ, tuyết rơi vừa dày vừa mau, chỉ chốc lát sau, đã thấy nóc nhà bị bao phủ bởi một lớp tuyết trắng mỏng manh. Lí Tiêu Nhiên nhìn thoáng qua sắc trời, nhíu mày bước vào phòng. Thấy lão phu nhân mặc áo choàng ngắn thêu trăm bông sen xanh, kê gối đỏ thẫm thêu chữ phúc, đang ngồi trên sạp niệm kinh.

"Con nói muốn đem lễ vật bệ hạ ngự ban đưa vào tiền chung?" Lão phu nhân nghe xong, khẽ vân vê phật châu, cười lạnh nói: "Trên thánh chỉ đã viết rõ ràng, những thứ đó đều ban cho Vị Ương, hiện giờ đang được đặt trong từ đường, có cần ta sai người đọc lại lần nữa cho con nghe không."

"Điều này con đương nhiên biết, nhưng mà phu nhân con..." Lí Tiêu Nhiên không ngờ rằng lão phu nhân sẽ phản ứng như thế, mặt đỏ lên nhất thời nói không ra lời.

"Thường ngày con xử lý chính vụ ta đều thấy rất yên tâm, nhưng đối xử với các phu nhân trong hậu viện lại quá phóng túng. Vị Ương cũng là con gái của con, tuy rằng là thứ xuất, mà theo ta thấy, không hề kém cỏi so với trưởng nữ, con vẫn nên rộng lượng hơn đi."

Lí Tiêu Nhiên bất giác nhíu mày: "Vị Ương sao có thể so với Trường Nhạc —— "

"Sao không so được? Người đưa ra chủ ý cho bệ hạ phân ưu thay con không phải là Trường Nhạc, con hãy nghĩ cho rõ ràng!" Lão phu nhân nhắc nhở.

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên có chút khó coi, hiển nhiên không nghe vào tai.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta biết, Trường Nhạc là nữ nhi đầu tiên của con, lại xinh đẹp, con với Tưởng thị đều ký thác hy vọng rất lớn ở nó. Nhưng ta luôn không đồng ý ở điểm này, thứ nhất Lí gia chúng ta vốn là bề tôi có chức vị có nhân tâm, không cần một lòng một dạ đặt cược lên phượng tử long tôn. Thứ hai Trường Nhạc quá kiêu ngạo, không cẩn thận sẽ dẫn đến tai hoạ. Nếu vị trí Thái tử củng cố, thì hai điều này không có vấn đề gì, nhưng nhìn tình trạng trước mắt, các Hoàng tử không ai dễ bắt nạt cả, chúng ta bị cuốn vào chưa hẳn sẽ có kết quả tốt. Huống hồ, qua chuyện này, thanh danh của Trường Nhạc ở Kinh đô đã mất hết, nếu con còn mong dựa vào một khuôn mặt xinh đẹp để trèo lên ngôi vị Hoàng hậu, thì phải chuẩn bị đặt Lí gia chúng ta lên chảo nóng."

Những lời này, trước kia lão phu nhân đã từng nói qua. Đây cũng là nguyên nhân khiến bà luôn không thích Lí Trường Nhạc, cho dù có mỹ mạo nhưng quá kiêu ngạo, chưa hẳn đã là phúc khí của Lí gia.

"Hiện tại địa vị của con là cái gì, mỗi một cử động mỗi một bước chân, đều như bước trên băng mỏng..." Lão phu nhân như đang thì thào tự nói, nhưng cũng là đang nhắc nhở, "Con chọn lựa nhân tuyển trong những người con của Hoàng đế, chưa hẳn bệ hạ đã không biết."

Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, có chút kinh hãi.

Suy nghĩ của mình, có phải hơi qua loa không?

Ông gật đầu: "Chuyện này tất nhiên có thể gác lại, nhưng mà Vị Ương bên kia —— "

Lão phu nhân thở dài: "Hôm nay mỗi lời nói cử động của con bé trên đại điện, đều đã ghi vào sử sách, cho dù con không nhớ tới phần vinh quang con bé mang đến cho con, thì cũng nên cố kỵ chiếc bút kia của Sử quan đi, Lí gia chúng ta chẳng lẽ thiếu bạc thế sao, phải làm đến loại chuyện không rộng rãi này."

Đại phu nhân nhất định sẽ không chịu, Lí Tiêu Nhiên cảm thấy huyệt Thái Dương lại đau nhức. Nhưng không dám làm trái ý lão phu nhân, gật đầu nói: "Vậy nghe theo lời lão phu nhân."

Chỉ nửa canh giờ sau, tất cả bảo bối quý giá trong kho đều đến tay Lí Vị Ương.

Lão phu nhân kéo nàng đến bên cạnh, phân phó: "Đây là đồ bệ hạ ban cho, con phải giữ cho cẩn thận. Đừng để người khác lừa lấy mất. Chuyện này tuy con làm không sai, nhưng rất chói mắt, không cẩn thận sẽ rước lấy hoạ sát thân, bỏ hết mọi công sức, về sau làm việc phải cẩn thận hơn, nhớ kỹ chưa?"

Đây đều là khuyên bảo phát ra từ nội tâm, Lí Vị Ương hiếm khi nhận được sự quan tâm của tổ mẫu, vành mắt đỏ lên.

Lão phu nhân cười, vỗ lên tay nàng nói: "Hài tử ngốc, trước mặt người thượng vị, là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục, hôm nay làm đống xương cốt già này của ta cũng thấy sợ hãi, con ấy, lá gan quá lớn, ngay trước mặt bệ hạ cũng dám dùng mánh lới. Dù sao, tóm lại hiếu thuận là đúng, có lệnh phong tam phẩm Thục Nhân, cuộc sống của mẹ con cũng tốt hơn nhiều."

"Cám ơn lão phu nhân không trách tội." Lí Vị Ương đưa hai tay ôm lấy cánh tay của lão phu nhân, nước mắt từng giọt rơi xuống mặt đất, thấm ra thành chuỗi những vòng tròn.

La ma ma bên cạnh vội vàng lấy khăn, cười nói: "Tam tiểu thư đừng khóc nữa, hiện giờ người là tiểu thư giàu có nhất Kinh đô đấy!"

Lí Vị Ương sửng sốt, lập tức nở nụ cười.

Đúng vậy, những thứ Hoàng đế ban cho, ngoại trừ đồ vật ngự ban chỉ có thể trưng bày, thì một nửa là vàng, đối với nàng mà nói, hữu dụng hơn bất cứ thứ gì!

Đại phu nhân rất nhanh đã nhận được tin tức ở chỗ Lí Tiêu Nhiên, phẫn nộ vô cùng, xoay người đến Yên Vũ các của Lí Trường Nhạc, bước vào viện, Đàn Hương vội vã chạy ra đón, ấp úng: "Đại phu nhân, tiểu thư... tiểu thư thân thể không khoẻ —— "

Đêm nay Lí Tiêu Nhiên tổ chức yến hội chúc mừng cho Lí Vị Ương, tất cả quan to quý nhân đều đến, lúc này Lí Trường Nhạc lại nói có bệnh?! Sắc mặt Đại phu nhân, bỗng chốc trở nên lạnh lùng vô cùng. Đúng là không có tiền đồ!

—— Lời ngoài truyện ——

Tổ chức yến hội, ha ha ha ha ha ha ha

Biên tập: Ngươi cười có nghĩa là sắp có chuyện hay.

Tiểu Tần: →_→

.

.

Chương 58: Yến hội chúc mừng

Lí Trường Nhạc ốm yếu nằm trên sạp mỹ nhân, khăn tay phủ trên mặt.

Đại phu nhân bước nhanh qua, lạnh lùng nói: "Đứng lên!"

Lí Trường Nhạc sửng sốt, ngồi dậy theo bản năng, Đại phu nhân giơ tay lên, cho nàng ta một cái tát.

Trên mặt Lí Trường Nhạc lập tức hiện ra dấu tay rõ ràng, hai mắt mở to, không tin nổi nhìn Đại phu nhân.

"Thua cũng đã thua rồi! Đừng có thể hiện ra bộ dáng này!" Giọng nói Đại phu nhân lạnh như băng.

Lí Trường Nhạc cảm thấy trên mặt đau đớn, nước mắt lập tức trào ra: "Mẹ! Là con nha đầu kia hãm hại con! Là nó hãm hại con mà! Mẹ không làm chủ cho con thì thôi, còn đến đánh con!"

"Ngươi con chưa rõ ràng sao!" Đại phu nhân quát, "Quỳ xuống!"

Lí Trường Nhạc lắp bắp kinh hãi, theo bản năng quỳ xuống .

"Từ nhỏ đến lớn, ta nâng niu ngươi trong lòng bàn tay, ngay cả ánh trăng trên trời cũng hận không thể hái xuống cho ngươi. Chỉ trông mong ngươi có thể thành rồng thành phượng, kỳ vọng ở ngươi so với ca ca ngươi còn cao hơn nhiều!" Đại phu nhân càng nói càng giận, "Ai ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, nhìn cạm bẫy người ta thiết kế xong rồi thẳng tắp nhảy xuống, cho dù như thế ta cũng không trách ngươi, té ngã thì đứng lên là được, mà ngươi lại cố tình nằm dưới hố đập phá oán hận, không hề có ý định leo lên... Khổ tâm của ta, toàn bộ bị ngươi cô phụ rồi!"

Lí Trường Nhạc nghe xong, muốn khóc lại không dám khóc, nước mắt vòng quanh ngây người nhìn Đại phu nhân.

Đại phu nhân hổn hển: "Trường Nhạc, lúc trước mẹ đã nói với con thế nào, đã sớm bố trí biện pháp xuất đầu tốt rồi, con lại cố tình không nghe, thế mới bị tiện nhân kia tính kế!"

Lí Trường Nhạc gần như không nói nên lời: "Là Đại ca –" Ngay từ đầu, đúng là Đại ca nói chủ ý này của nàng, đương nhiên, sau này nàng cũng thuận theo cướp lấy.

"Đại ca con cũng không có mắt nhìn, cho nó ra ngoài học tập, chẳng biết học được những gì! Lại chạy về hậu viện tranh đấu với nữ tử! Lần này hai đứa làm bậy dâng cả đồ tốt lên cho người ta!"

Những lời này, lúc trước mình vang danh thiên hạ, mẫu thân chưa từng nói, lúc đó còn rất mừng rỡ đấy thôi... Lí Trường Nhạc chỉ dám cãi lại trong lòng.

"Con thấy đấy, hiện giờ tiểu tiện nhân kia đã là An Bình Huyện chủ, thân phận so với con còn cao quý hơn nhiều lắm, vừa rồi lão phu nhân chọn riêng mười nha hoàn ma ma đưa cho nó."

Bỗng chốc Lí Trường Nhạc mất đi sự bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Đồ tiện nhân!"

"Đã đi sai một bước, thì không thể sai lầm tiếp, yến hội đêm nay có không biết bao nhiêu quan to quý nhân đến, đều ăn mừng Lí Vị Ương làm Huyện chủ, nếu con không đi, chẳng phải từ giờ về sau để một mình nó đắc ý sao?" Trong giọng nói của Đại phu nhân, có cả sự cay nghiệt.

"Mẹ!" Nàng ta di chuyển đầu gối đến gần Đại phu nhân, "Mẹ, con gái biết sai rồi!"

Đại phu nhân nhìn Lí Trường Nhạc nước mắt vòng quanh, thở dài, tự mình cúi người, lau đi nước mắt trên mặt nàng ta: "Mẹ biết, con cảm thấy mất thể diện, nhưng mặc kệ là trong nhà hay bên ngoài, muốn ổn định vững vàng, thì phải nuốt uất ức xuống! Mẹ tin, mặc kệ Lí Vị Ương thông minh cỡ nào, chỉ cần con bước ra, tuyệt đối không có ai thèm nhìn nó nữa!"

Tuy Lí Trường Nhạc nước mắt chưa khô, nhưng thần thái đã dần bình tĩnh lại.

Đột nhiên, nàng hiểu ra ý tứ của Đại phu nhân.

Bên ngoài dân chúng bình dân thoá mạ nàng, thế thì sao, chỉ cần nàng có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, có sự duy trì của phụ thân, một ngày nào đó, nàng sẽ nhận được tất cả những gì nàng muốn! Lí Vị Ương, nhất định chỉ có thể trở thành đá kê chân! Hôm nay, bản thân mình sẽ mượn yến hội của Lí Vị Ương, cướp đi mọi ánh sáng của nó!

Lúc bước vào đại sảnh, khách khứa đến chúc mừng đã rất đông, một bên là nữ khách thường lui tới phủ Thừa tướng, một bên là đồng nghiệp cùng môn sinh của Lí Thừa tướng.

Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng đi vào đại sảnh, tựa như một áng mây diễm lệ nhẹ nhàng đi vào, trong phút chốc hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Mọi người đều ngẩng đầu lên, nhìn Lí Trường Nhạc trước mắt, cái trán đầy đủ, cằm tiêm gầy khéo léo mượt mà, môi anh đào đỏ tươi hơi hơi mím, mắt phượng như làn thu thuỷ, sáng như ánh sao, còn ẩn ẩn chứa sự sầu bi nhàn nhạt, đem đến sự kiều diễm vô hạn.

Trong các tân khách, Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ ngồi ở vị trí tôn quý nhất, khuôn mặt hắn tuấn tú, một thân hoa phục, ngồi giữa mọi người lại cực kỳ bắt mắt. Lí Trường Nhạc bước qua, đón nhận ánh mắt hắn, ánh mắt hắn toả sáng nhìn nàng, Lí Trường Nhạc bị ánh mắt kia nhìn mà mặt cũng nóng lên, mỉm cười.

Trước kia, Lí Trường Nhạc không tham dự các yến hội, ý tưởng của Đại phu nhân rất dễ lý giải, càng thần bí sẽ càng được ưa chuộng, người bên ngoài chỉ biết trưởng nữ Lí Thừa tướng khuynh quốc khuynh thành, lại không biết nàng xinh đẹp đến mức nào, lúc này nhìn thấy, ánh mắt Ngũ Hoàng tử không ngừng một giây, nhìn nàng đến ngây người.

Lí Thường Như đã sớm trang điểm ngồi trên hàng ghế nữ khách, ban đầu sự diễm lệ của nàng được không ít người khen ngợi, nhưng mà hiện tại, ai còn nhớ tới nàng chứ? Khuôn mặt tú lệ của nàng chậm rãi biến dạng, nghiến răng nghiến lợi không tiếng động mắng Lí Trường Nhạc.

Toàn bộ đại sảnh, người duy nhất ngồi yên, chỉ có Đại phu nhân mà. Bà nhìn nữ nhi xinh đẹp, môi nhướng lên thành vẻ tươi cười, như vậy mới đúng, không cần dựa vào trí tuệ, chỉ cần mỹ mạo không gì sáng bằng này, là có thể quét Lí Vị Ương vào đống rác.

Lí Trường Nhạc thẳng lưng nghênh đón ánh mắt sáng quắc của mọi người từ bốn phía chiếu đến, đủ loại ánh mắt từ thản nhiên, thừa nhận sự kinh diễm, ghen tị, thèm muốn, nàng đưa tay lên vén tóc mai phong tình vạn chủng.

Có người cảm thán không ngừng: "Đại nữ nhi của Lí gia đúng là quá đẹp."

"Đúng vậy, đúng là nhân nhi trong tranh, làm người khác không thể tin nổi!"

"Lí gia giấu thật kỹ mà, đẹp như vậy, tiên tử trên trời cũng chẳng hơn được thế này!"

Lúc này, tất cả mọi người đều quên, đây là yến hội tổ chức vì Tam nữ Lí Vị Ương được sắc phong làm An Bình Huyện chủ, cũng không có người nhớ ra, trận thiên tai này nhờ mưu kế của Tam tiểu thư mới được hoá giải, thậm chí không có ai hỏi một câu, hiện giờ Tam tiểu thư đang ở đâu.

Lí Vị Ương chưa xuất hiện, yến hội chuẩn bị khai tiệc, mà nàng vẫn không thấy bóng dáng.

Tam phu nhân nhìn tình cảnh này, nhíu mày thật chặt.

Lí Mẫn Đức lặng lẽ đến trước người bà: "Mẫu thân, con đi tìm Tam tỷ."

Tam phu nhân gật đầu, định nhắc nhở gì đó, những nhịn xuống không mở miệng. Lí Vị Ương có tới hay không, hiện giờ không còn quan trọng nữa, có trưởng tỷ xinh đẹp như vậy, ai cũng không còn nhớ đến nàng.

Toàn bộ, đã bị Lí Trường Nhạc làm hỏng. Hơn nữa, rõ ràng là cố ý.

Lí Mẫn Đức gật đầu, nhanh bước rời đi.

Hoa viên

Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân khoan thai đi xuyên qua hành lang, vừa hay nhìn thấy Bạch Chỉ vội vàng đi qua, chuyển tầm mắt nhìn theo, thấy trong một góc sáng sủa không dễ làm người khác chú ý, nhìn thấy Lí Vị Ương.

Dưới tàng cây mai, trên ghế đu dây rộng rãi có một nữ tử nằm nghiêng, làn váy kiều diễm trải ra, mái tóc tối đen như mực cũng buông thõng, nàng nhìn ánh trăng trên cao, mắt híp một nửa, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Thác Bạt Chân đột nhiên nhướng môi, định đi qua, tỳ nữ dẫn đường của phủ Thừa tướng bên cạnh vội vàng ngăn lại: "Tam điện hạ, yến hội sắp bắt đầu."

"Ta biết!" Thác Bạt Chân cười, "Không phải lần đầu tiên ta đến đây, để ta tự đi là được rồi!"

Tỳ nữ sửng sốt một chút, không biết phải làm sao, Thác Bạt Chân phất tay, "Ngươi lui xuống trước đi."

Tỳ nữ không dám trái lời, nghe vậy thì cúi gập người với hắn, lặng lẽ lui ra.

Lí Vị Ương vốn đang nhìn ánh trăng trên bầu trời, dường như nghe thấy động tĩnh bên này, quay đầu nhìn lại.

Thác Bạt Chân ngừng bước, hắn tinh tường nhìn ra, trong khoảnh khắc nhìn thấy hắn ánh mắt Lí Vị Ương pha trộn giữa ý cười đùa cợt cùng sự trong trẻo, lạnh lùng của mặt nước dưới giếng, làm người ta bỗng chốc như ngồi trong hầm băng.

—— Lời ngoài truyện ——

Biên tập: Ngươi tả Lí Trường Nhạc đẹp như hoa thế, nói thật đi, nàng ta mới là nữ chính chứ gì ==

Tiểu Tần: (⊙o⊙)...

.

.

Chương 59: Gió chợt nổi lên

Thác Bạt Chân trong lòng khẽ động, cười nói: "Tam tiểu thư là nhân vật chính của yến hội hôm nay, sao lại chạy đến đây trốn thế này?"

Lí Vị Ương nhàn nhạt nâng tay vuốt tóc, thản nhiên cười, "Chắc chắn Đại tỷ đang thể hiện phong thái trên yến hội, nếu ta cản đường của Đại tỷ, vậy mới là đáng chết vạn lần!"

"Nàng đang nói gì thế?" Thác Bạt Chân có chút kinh ngạc, trên mặt vẫn mang nụ cười ấm áp, "Yến hội hôm nay không phải tổ chức vì Đại tiểu thư."

Lí Vị Ương nhẹ nhàng cười, "Hôm nay Tam Hoàng tử lấy danh nghĩa là chúc mừng ta, trên thực tế là đang suy tính địa vị tỷ muội ta trong lòng phụ thân, không phải sao?"

"Nàng..." Thác Bạt Chân không ngờ nàng ta lại thẳng thắn như thế, kinh ngạc, nhưng tươi cười trên mặt vẫn hoàn mỹ như trước.

Lí Vị Ương nhẹ nhíu mày, nhìn hắn, "Tam điện hạ không cần lo lắng, tuy ta đã giúp bệ hạ và phụ thân giải quyết vấn đề khó, nhưng trong lòng phụ thân, ta vĩnh viễn chỉ là thứ nữ không được coi trọng, An Bình Huyện chủ này, chỉ là danh nghĩa dễ nghe. Đại tỷ thì khác, Đại tỷ có sự yêu thương của phụ thân, có ngoại công (ông ngoại)và cậu tay cầm binh quyền, đương nhiên, còn có mỹ mạo không ai sánh bằng, đối với Tam điện hạ mà nói, Đại tỷ mới là hữu dụng nhất."

Trên khuôn mặt thanh tú của nàng không có chút cảm xúc nào, trong mắt vẫn luôn mang theo vẻ trào phúng. Thác Bạt Chân nhìn thấy, đột nhiên có tâm tình khác lạ.

Nữ tử này, chỉ cần liếc mắt đã có thể nhìn thấu tâm tư hắn, hắn mỉm cười: "Xem ra, nàng là một người thông minh hiếm thấy."

Tầm mắt Lí Vị Ương vẫn ở chỗ hắn, nhưng lại như đang xuyên thấu hắn nhìn một cái gì khác, hờ hững mà lạnh lẽo.

Trọng sinh sống lại, nàng dần dần nghĩ thông suốt, Lí Trường Nhạc tuy có mỹ mạo tuyệt luân, nhưng sự ủng hộ của Lí Thừa tướng cùng binh quyền Tưởng gia, mới là thứ Thác Bạt Chân vừa mới đăng cơ coi trọng nhất. Nam nhân này, chẳng những có dã tâm có gan góc, còn có sự nhẫn nại không ai sánh kịp, diễn trò với nàng suốt tám năm, mãi cho đến khi ép kiệt chút giá trị cuối cùng của nàng mới dừng lại.

Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm nàng, thật ra, bộ dáng Lí Vị Ương cũng tính là xinh đẹp, nhưng so với Lí Trường Nhạc vẫn kém xa, hơn nữa lúc đối mặt với mình, nàng ta thiếu đi vài phần quyến rũ uyển chuyển của nữ nhân, thêm vài phần kiên cường cùng lạnh lùng, hắn khẽ thở dài: "Ngay từ lần đầu gặp mặt nàng đã có vẻ rất chán ghét ta..."

Khoé môi của Lí Vị Ương khẽ nhếch lên, miễn cưỡng nói: "Điện hạ hiểu lầm rồi, người và ta chỉ quen biết sơ qua, sao lại nói đến chán ghét."

Thác Bạt Chân sững người, hắn phát hiện, mình càng lúc càng không có biện pháp lý giải thiếu nữ này, thậm chí còn không hiểu được chút tâm tư nào của nàng.

Cảm giác này, thật khiến cho người ta thấy không thoải mái.

Hắn thản nhiên nói: "Yến hội hôm nay, nàng phải đến, cho dù làm nền cho Lí Trường Nhạc, nàng cũng không thể không đến. Bởi vì Thái tử điện hạ có lễ vật, muốn tặng cho nàng ngay trước mặt mọi người, nếu nàng không đến, tương đương với việc làm trái ý chỉ của Thái tử."

Hắn còn tưởng Lí Vị Ương sẽ tìm cớ từ chối, không ngờ Lí Vị Ương lại thuận thế đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói: "Đa tạ Tam điện hạ nhắc nhở." Nói xong, đi về phía yến hội.

Bạch Chỉ cong lưng cúi chào Thác Bạt Chân, bước nhanh theo.

Thác Bạt Chân sửng sốt, sau đó lập tức lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng Lí Vị Ương một lúc lâu, cười lạnh.

Trên yến hội, Lí Trường Nhạc đang trò chuyện vui vẻ với các thiên kim quý tộc ngồi bên cạnh, các phu nhân bên kia thì nhỏ giọng nói chuyện.

Đổng phu nhân của phủ Hách Xương hầu ước chừng bốn mươi tuổi, châu báu đeo đầy người, bà cười khẽ nói với Đại phu nhân: "Yến hội này không phải chuẩn bị cho Tam tiểu thư sao, sao đến giờ vẫn chưa thấy Tam tiểu thư đến?"

Đại phu nhân cười mà không nói gì, Lí Vị Ương không đến là đúng, tất cả những nử tử ở nơi này đều không bằng được Lí Trường Nhạc, đã thua kém chị em, nàng ta tội gì phải đến để mất mặt.

Nguỵ Quốc phu nhân sau chuyện lần trước rất căm hận Lí Vị Ương, bà lấy khăn tay che miệng lại cười cười, vẻ mặt trào phúng, "Một tiểu nha đầu lớn lên ở thôn quê, cầm kỳ thi hoạ không tinh thông, lễ nghi cũng không biết gì, ta thấy Lí Thừa tướng, nên giấu thứ nữ này cho kỹ, tránh để mất thể diện trước mặt người khác!"

Đổng phu nhân lấy tay che miệng, khẽ cười nói: "Tuy là thế, mà nàng ta hiện giờ là An Bình Huyện chủ, nghe nói Thái hậu nương nương cũng phải nhìn nàng ta với cặp mắt khác xưa đấy!"

Nguỵ Quốc phu nhân cười lạnh: "An Bình Huyện chủ, không có đất phong không được cung phụng, thì Huyện chủ cái gì chứ! Còn không phải bệ hạ nể mặt Lí Thừa tướng mới trấn an nàng ta, đúng là nha đầu ngốc! Đã như vậy, nàng ta không đến là đúng, miễn làm trò cười cho người khác."

Bỗng dưng Đổng phu nhân ngừng cười, chỉ vào bóng hình duyên dáng phía trước, kinh hoảng nói: "Kia là, kia là?"

Đại phu nhân nhìn theo hướng tay Đổng phu nhân, sau đó mày nhíu lại.

Tất cả mọi người hai mắt mở to nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, biểu cảm trên mặt đều rất kinh ngạc.

Bởi vì hiện giờ Lí Vị Ương đã có thân phận Huyện chủ, những phu nhân tiểu thư không có phẩm cấp thấy nàng đều phải hành lễ. Nàng thản nhiên cười, đáp lễ lại từng người, động tác chẳng những không sai sót, còn mang theo sự tao nhã cao quý mười phần, đến ngay cả nụ cười mỉm trên mặt cũng vừa đủ, làm cho mọi người càng thêm ngạc nhiên.

"Không phải nói lớn lên ở thôn quê sao?"

"Phong thái này không giống chút nào! Chậc chậc, nhìn động tác kia xem, sinh động lưu loát như mây bay nước chảy, các hậu phi công chúa cũng chẳng hơn thế là bao."

Đại phu nhân nói không nên lời, ánh mắt bà gắt gao nhìn Lí Vị Ương, như thể không quen biết nàng vậy. Bà hoàn toàn không hiểu nổi vì sao Lí Vị Ương thoạt nhìn không giống nha đầu thôn dã mà giống một vị công chúa xuất thân cao quý!

Đổng phu nhân nhìn Lí Vị Ương, đứa nhỏ này tuy rằng dung mạo kém Lí Trường Nhạc xinh đẹp, nhưng hành động cử chỉ trầm tĩnh như nước, tao nhã thong dong, so với Đại tiểu thư, lại là một hương vị khác.

Xinh đẹp quá mức sẽ làm người khác thấy bất an, mà Lí Vị Ương lại vừa đủ, làm cảnh đẹp ý vui mà không mang tính uy hiếp, đôi mắt trong suốt, nở nụ cười có chút ngọt ngào, ở điểm này, lực tương tác của nàng ta so với Đại tỷ mạnh hơn nhiều, phỏng chừng đây là cảm giác của toàn bộ các phu nhân tiểu thư trong phòng.

Ánh mắt Lí Trường Nhạc cũng đuổi theo từng động tác của Lí Vị Ương, nàng không ngờ, tiện nhân này còn dám xuất hiện tại yến hội. Lí Thường Hỉ đi đến bên người nàng nhìn bóng dáng Lí Vị Ương oán hận nói: "Nhìn vẻ mặt đắc ý của nó kìa, chỉ có chức vị Huyện chủ thôi, nó nghĩ mình là công chúa chắc!"

Lí Trường Nhạc không nói gì, nhíu mày thật chặt.

Lí Tiêu Nhiên nhìn mọi người cười nói: "Hôm nay mời các vị đến phủ, thứ nhất là để mọi người gặp mặt ăn uống vui vẻ, thứ hai là vì giới thiệu Tam nữ nhi của ta với mọi người..." Nói xong, quay đầu nói với Lí Vị Ương ngồi bên trái: "Vị Ương, chào mọi người ở đây đi."

Lí Vị Ương nhẹ nhàng nở nụ cười, hơi cong lưng chào mọi người, "Vị Ương bái kiến các vị trưởng bối."

Mọi người vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy một nha đầu thôn dã không biết hành động cử chỉ, cả gan làm loạn, không ngờ lại là một tiểu thư thanh tú xinh đẹp, chính vì sự đối lập quá mãnh liệt, cho nên bỗng chốc hoà tan đi sự kinh diễm với dung mạo của Lí Trường Nhạc, lực chú ý đều chuyển tới người Lí Vị Ương.

Dù sao, vị Tam tiểu thư thứ xuất này đúng là truyền kỳ, đầu tiên không được sủng ái đưa về thôn quê, sau khi trở về lại như kỳ tích đứng vững gót chân ở Lí phủ, còn lập công lao được bệ hạ sắc phong làm Huyện chủ, đây chính là chuyện hiếm có ở Đại Lịch từ khi khai quốc đến nay, có thể nói là kỳ tích!

Đối mặt với mọi ánh mắt tò mò hoặc hâm mộ của mọi người, Lí Vị Ương mang vẻ mặt dịu dàng, nho nhã lễ độ, làm cho Thác Bạt Chân vừa mới bước vào nhìn chằm chằm không chuyển mắt. Lí Vị Ương đúng là nha đầu gan lớn, từ những lời nói của nàng vừa rồi có thể nhận ra, nhưng vừa mới bước vào yến hội đã như thay đổi thành một người khác, tươi cười trên mặt kia, quả thật có thể nói hoàn mỹ đến mẫu mực.

Đúng lúc này, bỗng dưng vang lên tiếng hô của nữ tử!

"Thất Hoàng tử! Thất Hoàng tử điện hạ!"

—— Lời ngoài truyện ——

Quần chúng bốn phía: Tần cắt cắt, lần nào cũng cắt ở những chỗ như thế này, làm thịt ngươi!

Cắt cắt: Ta không sợ = =

PS: Đề cử "Độc phi đương gia" tác phẩm hài hước, tinh phẩm gia đấu, không đọc sẽ hối hận! "Trọng sinh chi lãnh vương độc phi" của Lam Anh cũng rất đáng yêu đó!

_______________________________________________

Đợt này Thanh Mai bắt đầu phải làm khóa luận rồi, xin phép mọi người TM nghỉ 1 tuần, đến 0h thứ 5 ngày 21/03 sẽ tiếp tục post, mong mọi người ủng hộ và không giục truyện nhé :")

PS: Chương sau ứng cử viên số 1 cho chức vụ nam chính sẽ xuất hiện, ứng cử viên thôi đấy, còn có phải là nam chính hay không thì thời gian và Tần cắt cắt sẽ trả lời :))

.

.

Chương 60: Xuân thuỷ lăn tăn

Tất cả mọi người đều sửng sốt, lập tức ngưng mắt nhìn, thấy một nam tử trẻ tuổi xuất hiện bên ngoài cửa.

Trong mắt hắn toả ra ánh sáng u tĩnh lại sáng tỏ như ánh trăng rằm, đứng từ xa đã để lộ sự trong trẻo nhưng lại lùng, ngăn cách hắn với trần thế bên ngoài, đến mức làm người khác gần như không thể mở mắt ra. Vạt áo trắng thuần điểm xuyến hoa văn lưu động màu bạc, khéo léo vô cùng, tinh mỹ tuyệt luân.

Đơn giản như thế, mộc mạc như thế, lại rung động lòng người như thế.

Thất hoàng tử Thác Bạt Ngọc, Lí Vị Ương nhíu mày, ngay cả hắn cũng đến...

Thác Bạt Ngọc vừa bước vào cửa, đã nhìn thẳng Lí Vị Ương, có lẽ ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng dùng mưu kế hãm hại đám người kia, biểu hiện diễn kịch khoa trương làm hắn thấy buồn cười, cho nên lúc này, hắn cũng dễ dàng nhận ra nàng giữa một đám thiếu nữ mặc hoa phục.

Tuy rằng thay bằng quần áo xinh đẹp, khuôn mặt sạch sẽ, còn mang vẻ tươi cười xã giao dối trá, mà hắn liếc mắt đã nhận ra, nàng chính là tiểu nữ hài cố ý thả heo chạy, sau đó khóc lớn nháo loạn bên giếng, còn cố ý tránh tầm mắt hắn ở lán trà.

Nhưng mà, hôm nay nhìn nàng, so với lúc trước xinh đẹp hơn rất nhiều.

Quả nhiên, người đẹp vì lụa, bờ môi Thác Bạt Ngọc khẽ nhếch lên, nhìn các thiên kim tiểu thư đang tròn mắt. Vị Thất Hoàng tử này, là mỹ nam tử có tiếng trong hoàng thất, đương nhiên, hắn cũng có tiếng là người đạm mạc. (lãnh đạm, hờ hững, lạnh lùng)

Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân cười nói: "Thất đệ."

Tươi cười trên mặt Thác Bạt Ngọc thật nhạt: "Tam ca."

Hai vị hoàng tử tuấn mỹ của hoàng thất đứng chung một chỗ, khung cảnh này đúng là cảnh đẹp ý vui, Lí Vị Ương mỉm cười, ai có thể ngờ rằng, hai người kia chính là tử địch cả đời, huynh đệ trong hoàng thất, cuối cùng không thể tránh khỏi tranh đấu lẫn nhau. Ngẫm lại, lúc trước bản thân một lòng suy nghĩ cho Thác Bạt Chân, luôn coi Thác Bạt Ngọc như là kẻ địch. Hiện tại, cảm giác này đã thay đổi.

So với việc để Thác Bạt Chân lên ngôi vị Hoàng đế, Lí Vị Ương tình nguyện để người chiến thắng sau cùng là Thác Bạt Ngọc.

Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ hiển nhiên bị bất ngờ: "Sao hôm nay Thất đệ cũng đến vậy."

Tầm mắt Thác Bạt Ngọc như có như không đảo qua chỗ Lí Vị Ương: "Thừa tướng thiết yến cho ái nữ, đệ tất nhiên phải đến ăn mừng rồi."

Thật ra, hắn vốn đang ở trong cung mẫu phi, nghe người vô tình nhắc tới chuyện bệ hạ mới phong một Huyện chủ, mà nàng ta lại là Lí Vị Ương nữ nhi thứ xuất của Lí Tiêu Nhiên, cung nữ còn thần bí nói đến lời đồn rằng vị Tam tiểu thư này, lớn lên ở một thôn nhỏ cách Bình thành không xa.

Nghe tới địa danh kia, trong đầu Thác Bạt Ngọc không hiểu sao lại nhớ tới đôi mắt trắng đen rõ ràng đó. Ra khỏi cung, chờ đến lúc nhận ra, thì bản thân đã lệnh cho xe ngựa đến trước cửa phủ Thừa tướng rồi.

Theo trực giác, nha đầu nhìn thấy ở lán trà kia, nhất định là Lí Vị Ương. Cho nên, hắn muốn đến xác nhận, sự suy đoán của mình là chính xác hay không.

Lí Tiêu Nhiên nét mắt tươi tắn, ông chỉ đưa thiệp mời đến, ai ngờ bỗng chốc mời được ba vị quý nhân, đủ để thể hiện địa vị trong triều của ông quan trọng đến mức nào... Trên mặt mang vẻ tươi cười, giơ chén rượu nói: "Đa tạ ba vị Hoàng tử đã quang lâm, vi thần xin cạn chén trước."

Bởi vì Thất Hoàng tử đột nhiên xuất hiện, hơn nữa chủ nhân yến tiệc rất hứng trí, các tân khách cũng vui vẻ hẳn lên, thay nhau nâng chén rượu uống.

Thác Bạt Chân đứng lên, nói: "Thừa tướng, Thái tử điện hạ có việc không thể tự mình đến, nhờ ta đem đến một lễ vật."

Lí Tiêu Nhiên cười: "Thái tử điện hạ đúng là rất có tâm."

Thác Bạt Chân sai người mở một cái tráp bọc gấm, bên trong có chứa thứ gì đó. Mọi người lập tức tán thưởng, hoá ra trong tráp là một con khổng tước vàng rất xinh đẹp, lông khổng tước đều dùng tơ vàng mảnh như lông ghép vào, rung rung trước gió, đôi mắt là những viên ngọc lục bảo to bằng gạt gạo, dưới ánh nến toả ra ánh sáng mờ ảo, đuôi khổng tước càng được khảm đầy đá quý bảo thạch ngũ sắc, xảo diệu tỉ mẩn, ghép lại với nhau như toả ra sắc cầu vồng, đúng là hiếm có trên đời.

Lễ vật như vậy, xem ra vô cùng quý giá, đủ để thấy được Thái tử có coi trọng vị Huyện chủ này, không, hoặc là, có để ý đến chuyện Lí Vị Ương được sắc phong.

Trên mặt Lí Vị Ương mang nụ cười đúng mực, nhận lấy tráp gấm.

Thác Bạt Chân nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, mơ hồ thấy bờ môi nàng hiện ra sự trào phúng, nhưng mà sự trào phúng đó như ẩn như hiện, rất nhanh đã biến mất.

Lúc này, Lí Mẫn Đức thở hổn hển chạy vào, ánh mắt xinh đẹp nhìn khắp mọi nơi, khoảnh khắc nhìn thấy Lí Vị Ương, rốt cuộc mới thả lỏng toàn thân, bước nhanh đến cạnh nàng. Lúc nhìn thấy Thác Bạt Chân đứng cách Lí Vị Ương không xa, thì ánh mắt Lí Mẫn Đức hơi lạnh lại, sau đó nhìn thẳng Thác Bạt Chân.

Thác Bạt Chân thấy có ánh mắt kỳ quái đang nhìn chằm chằm mình, theo cảm giác quay sang, nhìn thấy một tiểu thiếu niên dáng vẻ xinh đẹp đến kỳ lạ, đang đứng nơi đó.

Hắn là —— vị tiểu thiếu gia được Tam phòng nhận nuôi, Thác Bạt Chân vốn không đặt một tiểu hài tử trong lòng, nhưng bất giác, lại nhìn đứa nhỏ này thêm vài lần. Ngoại trừ vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng ra, trong đôi mắt hồn nhiên của đứa nhỏ này phảng phất như mang theo sự thù địch được che giấu.

Thù địch? Thù địch với mình sao? Hình như mình chưa từng đắc tội nó mà.

Định xem nhẹ ánh mắt của thiếu niên, hắn cho rằng mình có thể làm được, nhưng mà ánh mắt của Lí Mẫn Đức thật sự rất kỳ quái, làm hắn bất giác cảm thấy cả người không thoải mái. Theo bản năng tránh khỏi tầm mắt đứa nhỏ, xoay người về chỗ ngồi của mình. Thật lâu sau, hắn mới cảm thấy ánh mắt làm mình không thoải mái kia dời đi.

Lí Vị Ương nhìn thấy trên trán Lí Mẫn Đức có mồ hôi, kỳ quái nói: "Đệ làm sao vậy? Mồ hôi đầy đầu?"

Trong mắt Lí Mẫn Đức hiện ra một tia khác thường: "Không có gì, vừa rồi ta đến hoa viên tìm tỷ, lại không tìm thấy."

Ánh mắt Lí Vị Ương dừng trên vạt áo choàng dệt kim của Mẫn Đức, nơi đó lại có một vết bẩn nhỏ, hơi lo lắng: "Té ngã sao?"

Lí Mẫn Đức tươi cười thật hồn nhiên: "Không có." Cùng lúc đó, trong mắt hắn như có sương mù bao phủ, cực kỳ không tương xứng với tuổi của hắn.

Lí Vị Ương càng cảm thấy kỳ quái, nàng chưa bao giờ nhìn thấy đứa nhỏ này lộ ra vẻ mặt như vậy, chẳng lẽ hắn vừa mới nghe được chuyện gì, mà cho dù như thế, thì vết bẩn này từ đâu mà có.

"Mẫn Đức." Nàng nhẹ giọng nói.

Đường môi Lí Mẫn Đức tuyệt đẹp, khoé miệng khẽ mím, lúc không cười, lại mờ mờ có sự tàn ác kỳ lạ: "Tam tỷ, vừa rồi ta gặp phải một người rất quái lại —— "

Người rất quái lạ? Lí Vị Ương kỳ quái khi thấy hắn dùng từ như vậy, vừa định hỏi kỹ hơn, thì Lí Mẫn Đức đã chuyển đề tài, ánh mắt trong suốt nâng chén canh hoa lê lên: "Không nói chuyện này nữa, tỷ nếm thử xem, ăn ngon lắm."

Lí Vị Ương nghĩ còn có chính sự phải làm, cho nên yên lặng không nói nữa.

Lúc này, Tam phu nhân đúng lúc thoáng nhìn về phía Lí Vị Ương, hai người nhìn nhau cười, cực kỳ ăn ý.

Qua thời gian một chén trà, đột nhiên có tiếng kêu chói tai vang lên, làm tất cả mọi người sợ ngây người.

Sắc mặt Lí Tiêu Nhiên trầm xuống, vừa định phân phó người đi xem có chuyện gì phát sinh, thì nhìn thấy Đại tiểu thư Uông gia quan Ngự sử sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu chạy từ bên ngoài vào, cả người dựa vào nha đầu, như sắp té xỉu đến nơi.

Đại phu nhân vừa nhìn thấy, lập tức nhíu mày nói: "Uông tiểu thư, có chuyện gì vậy?"

Uông tiểu thư á một tiếng, cả người run rẩy, sau đó sắc mặt trắng bệch, run run nói không ra lời.

Uông phu nhân đứng lên, bà vốn chỉ là kế thất (vợ kế), thấy nữ nhi không thân sinh nháo loạn yến hội, lạnh lùng nói: "Thân là tiểu thư đại gia, một chút quy củ cũng không có, còn không mau nâng lui xuống!"

Đúng lúc này, Uông tiểu thư đột nhiên lớn tiếng khóc gào: "Mẫu thân, không liên quan đến con, mà – mà là vừa rồi lúc con ra ngoài giải sầu, nhìn thấy... nhìn thấy trên cây mai kia treo một người chết!"

—— Lời ngoài truyện ——

Ta nhìn thấy trái tim hừng hực lửa nóng của mọi người, ha ha ha

______________________________________

Thanh Mai: Hì hì, nhìn nhầm lịch nên post hơi muộn, cứ tưởng ngày mai mới bắt đâu, ngại quá :")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro