Chương 08: Lưỡng đạo thánh chỉ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hạ Huyên

Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch sắc mặt âm trầm nói: "Bổn vương nói không ai có thể động ngươi, liền không ai có thể động ngươi, nếu như có ai dám can đảm cãi lời"

Tiêu Thiên Dịch nhìn phía Vân Lôi, gằn từng chữ một nói: "Bổn vương tuyệt đối không tha cho."

Vân Lôi thấy ánh mắt Tiêu Thiên Dịch đều sắp phát hỏa, biết chuyện hôm nay xử lý không tốt, đối với chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của Tuyên vương, có ảnh hưởng trí mạng, hắn nhất định sẽ đem những thứ này tính lên trên đầu của hắn.

Nếu là ngày sau vị Tuyên vương này kế vị, vậy kiếp sống quan trường của hắn đã có thể?

Vân Lôi không dám nghĩ, chạy nhanh nhìn Tiêu Thiên Dịch cam đoan nói: "Tuyên Vương yên tâm, thần sẽ không để ai tổn thương Vũ Nhi, Vương gia yên tâm."

Vân Lôi trong lòng cũng nhanh hộc máu, trên thực tế lúc trước hắn rõ ràng là tính toán muốn đánh chết Vân Thiên Vũ.

Nhưng không nghĩ tới nữ nhân này dám ngay trước mặt của mọi người tìm chết, hiện tại Tuyên Vương điện hạ ngay trước mặt mọi người đứng ra bảo đảm, nàng sẽ không có việc gì.

Nếu như sau lưng hắn động nàng, chính là cùng Tuyên vương khó xử, kia hắn cùng Tuyên vương chỉ sợ thật sự muốn sinh ra hiềm khích.

Vân Lôi càng nghĩ càng nén giận, hết lần này tới lần khác trên mặt còn phải nặn ra nụ cười, trấn an Vân Thiên Vũ: "Vũ Nhi a, ngươi đừng lo lắng, cha sẽ không làm khó dễ ngươi."

Vân Thiên Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Vân Lôi so với khóc không khá hơn bao nhiêu, trong lòng cười lạnh, Vĩnh Ninh Hầu gia, đây mới là lợi tức nho nhỏ, ngươi từ từ chờ xem.

Nàng một bên suy nghĩ một bên đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tiêu Thiên Dịch và Vân Lôi nói.

"Nếu Tuyên Vương điện hạ cùng cha đều nhất trí không để cho ta chết, ta đây liền tồn tại đi, ta chết thật ra cũng không sao cả, chủ yếu là sợ làm liên lụy tới Tuyên Vương cùng cha."

Vân Thiên Vũ làm ra dáng vẻ một lòng vì Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi.

Tân khách bốn phía mọi người càng thêm đồng tình với nàng.

Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi tự nhiên thấy được thần sắc của những người khác, trong lòng buồn khổ không nói nên lời, rồi lại vô kế khả thi.

Tiêu Thiên Dịch nhìn về Vân Thiên Vũ, ánh mắt hơi sáng, nếu là hắn nguyện cưới Vân Thiên Vũ làm phi, như vậy chuyện hôm nay rất nhanh liền có thể xoa dịu.

"Vũ Nhi, hôm nay chuyện bổn vương làm quả thật thiếu sót, bổn vương ở chỗ này hướng ngươi tôn trọng xin lỗi, nhưng là bổn vương tuyệt không hề cưới làm vương phi vì tính toán, cho nên ngươi vẫn là cùng bổn vương trở về Tuyên Vương phủ bái đường đi, bổn vương nhất định sẽ đối xử tử tế với ngươi."

Tiêu Thiên Dịch lời nói vừa rơi xuống, Vân Thiên Vũ cả cười, khóe môi ẩn ẩn có châm chọc.

"Tuyên Vương điện hạ đã quên sao? Ta đã viết xuống hưu thư, ngươi và ta từ đây về sau nam cưới nữ gả không liên quan lẫn nhau, ta tại đây chúc ngươi cùng muội muội bách niên hảo hợp, ân ái đầu bạc."

Vân Thiên Vũ nói xong cúi đầu nhìn về phía bên chân Tiêu Thiên Dịch, nơi đó tờ giấy có máu tươi trên người nàng viết thành chữ hưu thật to.

Nhìn thấy ghê người.

Tiêu Thiên Dịch mặt trong nháy mắt tối sầm, cách đó không xa Vân Ngàn Tuyết đã lột khăn voan đỏ trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm tinh xảo, lúc này đã hơi có chút vặn vẹo, nàng hung hăng nắm chặt khăn voan đỏ trong tay, ở trong lòng mắng to Vân Thiên Vũ.

Tiện nhân, tiện nhân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Vân Thiên Vũ cũng không nhìn bất luận kẻ nào, nàng bây giờ chỉ cảm thấy cả người suy yếu vô lực, một chút sức lực không có, quanh thân đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt từng đợt biến thành màu đen.

Nàng dựa vào trên người Họa Mi, vô lực nói: "Đỡ ta trở về đi."

Hôm nay vừa chỉnh Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi, lại lấy được sự bảo đảm, tạm thời trước hết như vậy đi, chờ đến lúc nàng dưỡng tốt thân thể, sẽ tới thu thập những thứ ngưu quỷ xà thần này.

Họa Mi nhìn Vân Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực gì, biết tiểu thư cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực, đau lòng đến cực điểm chạy nhanh đỡ Vân Thiên Vũ trở về.

Phía sau Tiêu Thiên Dịch vốn còn định nói chuyện, nhưng nhìn đến hưu thư thật to bên chân, quanh thân trong nháy mắt bao phủ lên cuồng phong bạo vũ, sắc mặt hắc trầm đến đáng sợ, môi mỏng gợi cảm gắt gao mím thật chặt, một câu nói cũng nói không nên lời.

Hắn đường đường là Tuyên vương điện hạ lại bị một nữ nhân ném cho một cái hưu thư, chẳng lẽ còn muốn không biết xấu hổ lại quấn đến sao? Hắn nuốt không nổi người này.

(Nguyên văn câu này là: Hắn ném không dậy nổi người này, nhưng mình không biết edit như nào cho thỏa nên viết là Hắn nuốt không nổi người này >< )

Bốn phía không ít người bắt đầu nghị luận, mọi người nhìn bóng lưng suy yếu đến cơ hồ đứng không được, từng bước từng bước khó khăn trở về, mặc dù thê thảm, nhưng thắt lưng gầy yếu kia của nàng, thủy chung rất thẳng.

Tại thời điểm mọi người đang nhỏ giọng nghị luận, phía sau đường đi vang lên tiếng bước chân, một đạo âm thanh tiêm tế đột nhiên vang lên.

"Vĩnh Ninh Hầu phủ đại tiểu thư Vân Thiên Vũ tiếp chỉ."

Đầu óc Vân Thiên Vũ lúc này đã không còn tỉnh táo, cũng không chú ý tới âm thanh sau lưng kia gọi nàng tiếp chỉ, vẫn như cũ dựa vào cánh tay Họa Mi đi trở về.

Bất quá Họa Mi lại nghe được tiếng quát tháo tiêm tế phía sau, vội vàng đỡ Vân Thiên Vũ dừng chân lại.

"Tiểu thư, Hoàng thượng hạ chỉ."

Vân Thiên Vũ lắc cái đầu hôn mê một cái, cuối cùng cũng làm cho mình giữ vững được một chút thần trí, nhưng ý thức vẫn như cũ có chút mơ hồ, nàng vội vàng đưa một cái tay ra hướng huyệt vị trên người điểm xuống.

Rất nhanh đầu óc cảm giác thanh tỉnh một chút, nàng liền cùng Họa Mi đi tới.

Bước được vài bước chân lại làm cho nàng khí hu suyễn suyễn, thở hổn hển.

Lúc này, Tuyên Vương cùng Vĩnh Ninh Hầu, cùng với tất cả tân khách cũng đã tỉnh hồn lại, Hoàng thượng hạ chỉ cho Vân đại tiểu thư, không biết Hoàng thượng hạ chỉ cho Vân đại tiểu thư làm cái gì.

Tuyên Vương Tiêu Thiên Dịch cùng Vĩnh Ninh Hầu cùng khách khứa vội vàng quỳ gối bên cạnh Vân Thiên Vũ.

Lúc này thái giám đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, liếc nhìn khuôn mặt như quỷ của Vân Thiên Vũ, sinh khiếp sợ, thánh chỉ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Hắn run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi chính là Vĩnh Ninh Hầu phủ đại tiểu thư."

Vân Thiên Vũ biết bộ dáng của mình giờ phút này nhất định rất dọa người, cho nên sắc mặt thái giám mới có thể bị dọa đến mức trắng bệch, bất quá nàng một chút cũng không để bụng.

Thân là thần y nổi tiếng trên toàn thế giới thế kỷ 21, y thuật của nàng tinh vi đạt tới mức đỉnh cao.

Đừng nói thương nhân nhà giàu bổn quốc, cùng với nhân viên chính khách, chính là Thủ tướng tổng thống các nước cũng tìm đến nàng để chữa bệnh.

Cho nên chuyện hủy dung này căn bản không làm khó được nàng, nàng một chút cũng không lo lắng.

Vân Thiên Vũ sắc mặt thản nhiên mở miệng: "Thần nữ đúng là đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ Vân Thiên Vũ."

Vĩnh Ninh Hầu Vân Lôi ở phía sau Vân Thiên Vũ cũng chạy nhanh đến tiếp lời: "Hồi bẩm Triệu công công, này xác thực là tiểu nữ Vân Thiên Vũ, không biết ý chỉ của Hoàng thượng là?"

Vĩnh Ninh Hầu không nghĩ ra Hoàng thượng lúc này sẽ cho Vân Thiên Vũ thánh chỉ gì.

Triệu công công chính là thái giám tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, cũng không để ý tới lời nói của Vân Lôi, chẳng qua là thánh chỉ gấm vàng trong tay run lên, nghiêm túc tuyên đọc thánh chỉ tới.

"Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, hôm nay vốn là đại hôn của Tuyên Vương và đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ, thế nhưng Tuyên Vương Tiêu Thiên Dịch lại tự tay đưa Vân tiểu thư cho bọn thổ phỉ, hành sự như thế thật sự là không còn thể thống, nay trẫm thu hồi chỉ hôn ý chỉ ngày đó, phế bỏ hôn sự của Tuyên Vương Tiêu Thiên Dịch cùng tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ."

Một đạo thánh chỉ của Hoàng thượng, đám người Tiêu Thiên Dịch sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch.

Đạo thánh chỉ này không khó nhìn ra phụ hoàng đối với hắn chỉ trích, liền ngay cả thánh chỉ phế bỏ hôn sự cũng hạ.

So với Tiêu Thiên Dịch bất an, Vân Thiên Vũ lại cực kỳ ung dung bình tĩnh, dù sao nàng căn bản cũng không nghĩ tới sẽ gả cho nam nhân này.

Suy nghĩ thật nhanh giơ cao hai tay, kiên định mở miệng: "Thần nữ tiếp chỉ."

Tiêu Thiên Dịch thấy một bên bộ dạng không thể chờ đợi tiếp chỉ của Vân Thiên Vũ, lại nghĩ đến thái độ kiên quyết không gả cho hắn, còn chuyện viết xuống hưu thư, Tiêu Thiên Dịch trong lòng không nhịn được chua xót, cho tới nay Vân Thiên Vũ ánh mắt chính là vẫn luôn đuổi theo hắn, hiện tại nàng thế nhưng có thể như thế mặt không đổi sắc không gả hắn.

Điều này làm cho hắn trong lòng hụt hẫng không thôi.

Vân Thiên Vũ tiếp nhận thánh chỉ, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm một hơi, vốn dĩ nàng còn lo lắng, phong hưu thư kia của mình không có tác dụng, hiện tại xem ra không có việc gì.

Thánh chỉ đã hạ, nàng cùng nam nhân cặn bã Tiêu Thiên Dịch này không còn quan hệ.

Vân Thiên Vũ tiếp xong thánh chỉ, đang muốn đứng dậy, không nghĩ trước măt Triệu công công lần nữa từ trong tay áo móc ra một đạo thánh chỉ khác, lại run mở ra nói.

"Vân Thiên Vũ tiếp đạo thánh chỉ thứ hai."

Vân Thiên Vũ chỉ đành phải quỳ, thật ra nàng cũng sắp chịu đựng không nổi, mặc dù nàng lại nhiều lần điểm huyệt cho mình, nhưng thân thể của nàng hiện tại thật sự đến cực hạn.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hầu phủ Vân Thiên Vũ, băng thanh ngọc khiết, lan tâm tuệ chất. Thân vùi lấp trong tay thổ phỉ, thà chết chứ không chịu khuất phục, thà chết cũng muốn bảo trụ thanh danh của chính mình, là tấm gương cho nữ tử khắp thiên hạ, nay đặc biệt ban hôn cho Ly Thân Vương Tiêu Cửu Uyên đương triều làm chính phi, khâm thử."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro