CHƯƠNG 6-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 6

Vân Thiên Vũ nhanh chóng kiểm tra toàn thân một lần, phát hiện trên người mặc dù nhiều nơi da thịt bị thương bên ngoài, nhưng lại không có thương tổn gân động cốt, đây là chuyện đáng được ăn mừng nhất.

Lúc trước nhảy xuống vực để tự vệ, nàng cho nên không có va chạm xương trên người, chẳng qua là khắp người trên dưới nhiều chỗ va chạm bị thương, một cái chân cũng trật thương, giờ phút này toàn tâm tựa như đau đớn.

Bất quá Vân Thiên Vũ không kịp để ý tới những thứ này, nếu nàng không thu thập những người đó, nàng liền nuốt không trôi cục tức trong lòng này.

"Ngươi bây giờ giúp ta đi làm một chuyện."

Vân Thiên Vũ nhìn về Họa Mi, gọn gàn ra lệnh.

Họa Mi nhìn nàng như vậy, theo bản năng gật đầu, nhưng là rất nhanh liền phát hiện không được bình thường, tiểu thư thế nào trở nên trầm ổn tĩnh táo như vậy, thường ngày nếu nàng gặp phải những chuyện này, nhưng chỉ biết khóc.

Họa Mi ngẩng đầu hồ nghi nhìn Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ vừa nhìn cũng biết nàng đang suy nghĩ gì, thản nhiên nói.

"Chết qua một đời người, ngươi cho rằng ta còn có thể hèn yếu vô năng giống như trước đi, sau này ta không bao giờ... cùng ngày trước giống nhau, cho nên ngươi không cần lo lắng chuyện chúng ta, hết thảy đều sẽ tốt."

Họa Mi nghe trong lòng lập tức nhiều hơn kiên định, dùng sức gật đầu: "Tốt."
Dù sao xấu nhất chỉ có tình huống mắt trước.

"Ngươi tới đây, " Vân Thiên Vũ ý bảo Họa Mi tới đây, bản thân ở bên ngoài tai của nàng nhỏ giọng nói thầm, Họa Mi vừa nghe vừa dùng sức gật đầu, đợi đến Vân Thiên Vũ phân phó xong, nàng liền giãy dụa đứng dậy đi ra ngoài làm việc.

Trong phòng vân Thiên Vũ đấu tranh xuống giường, sau đó thật nhanh tìm một tờ giấy ra ngoài, chỉ tiếc không tìm được bút, cuối cùng thấy trên người mình loang lổ vết máu, nàng linh hoạt vừa động, thấm máu ở phía trên viết một chữ thật lớn.

Đợi đến viết xong chữ, nàng cảm giác mình cả người một chút khí lực cũng không có, thở hào hển toát mồ hôi lạnh hướng trên ghế ngồi đi.

Nhưng cái mông nàng mới vừa đến gần trên ghế, đột nhiên nghe được một đạo thanh âm chói tai từ bên trong thân thể của nàng vang lên.

"Ha ha, ta Phượng Hoàng đại nhân rốt cục lại thấy ánh mặt trời, thật sự là quá tốt."

Lông mày Vân Thiên Vũ nhảy một cái, nhìn xung quanh khắp nơi, nhưng cũng không có thấy bất cứ người nào hoặc là đồ, mà giọng nói này lại là từ trên người của mình phát ra, đồng thời nàng còn có thể cảm thụ ngón tay của mình truyền đến cảm giác nóng rực nhảy dựng người.

Nàng thật nhanh nhìn lại, thấy thì ra là trên ngón giữa đeo phượng linh giới, lúc này chợt lóe chợt lóe lóe quang.Đây là chuyện gì xảy ra?

Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, đột nhiên một đạo tiếng kêu sợ hãi từ lần nữa vang lên: "A, quỷ a."

Vân Thiên Vũ theo bản năng mở miệng: "Nơi đó có quỷ."

Trong thân thể thanh âm kia thật nhanh tiếp lời: "Ngươi không phải là quỷ sao? Thật là dọa người, một thân bài cốt, một chút thịt cũng không có. Còn mặt bị phá hủy, dù thế nào đi nữa, ta chưa có nhìn qua người xấu như vậy, không phải là quỷ là cái gì?"

Vân Thiên Vũ giơ tay lên sờ sờ mặt của mình, da thịt bên ngoài bị thương, huyết nhục mơ hồ, không cần nhìn nàng cũng biết nàng bây giờ rất xấu xí, bất quá cái này không giải thích được ở bên trong thân thể nàng đang nói chuyện là vật gì a? Lại vẫn giễu cợt nàng.

Vân Thiên Vũ ánh mắt lạnh như băng, lãnh khí tràn đầy ra ngoài, thanh âm cũng lạnh như băng phải không có một chút nhiệt độ.

"Ngươi là vật gì, tại sao ở bên trong cơ thể của ta?"

Nàng vừa hỏi, giọng nói bên trong thân thể lần nữa vang lên: "Ta là Phượng Hoàng đại nhân phượng linh giới, là Viêm Hoàng thần y truyền thừa thủ hộ thần."

Nàng vừa nói ngừng một chút, đột nhiên lần nữa phát ra tiếng kêu sợ hãi "Ngươi, ngươi sẽ không là chủ nhân của ta đi."

CHƯƠNG 7

Vân Thiên Vũ hơi ngây ngẩn cả người, nàng cho là phượng linh giới đã hủy, không nghĩ tới vậy mà đi theo linh hồn nàng xuyên tới đây.

Nghĩ tới đây, trong lòng Vân Thiên Vũ dâng liền lên một luồng ấm áp, bởi vì phượng linh giới là đồ nghĩa phụ đưa cho nàng.

Về phần Phượng Hoàng? Vân Thiên Vũ cảm thấy rất bất khả tư nghị, mặc dù rất nhiều người nói qua trong phượng linh giới phong ấn một con Phượng Hoàng, nhưng nàng không cho chuyện này là thật, nhưng bây giờ đây cũng là chuyện gì xảy ra?

"Ngươi thật sự là một con Phượng Hoàng? Còn có Viêm Hoàng thần y truyền thừa lại là vật gì?"

Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay hỏi, theo câu hỏi của nàng, chỗ mang chiếc nhẫn kia chợt lóe.

Rất nhanh một giọng nói hữu khí vô lực nói: "Muốn chết muốn chết, tại sao ta có chủ nhân xấu như vậy a, ta không muốn a."

Âm thanh khổ não lanh lảnh vừa rơi xuống, sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi quát lạnh lên tiếng: "Câm miệng, nếu là ngươi hiện tại ở trước mặt của ta, ta sớm bóp chết ngươi."

Bên trong thân thể rõ ràng bị âm thanh dọa, sau đó bĩu môi la ầm lên: "Chủ nhân hung bạo."
"Ta đang hỏi ngươi, ngươi có trả lời hay không? Nếu là lằng nhằng nữa, ngày sau ta sẽ hung hăng thu thập ngươi."

Vân Thiên Vũ lãnh khốc vô tình nói, hôm nay nàng vốn là bị thương, mặc dù không có gảy xương, nhưng trên người nhiều chỗ da thịt bên ngoài bị thương, máu chảy rất nhiều, hiện tại nàng mất máu quá nhiều, thân thể cực kỳ suy yếu, nếu không phải là ý chí của nàng mạnh mẽ với người bình thường.

Hiện tại nàng đã sớm đã hôn mê.

Phượng Hoàng đại nhân bên trong thân thể cùng ý nghĩ Vân Thiên Vũ đúng là ở chung một chỗ.

Cho nên hắn dễ dàng liền có thể cảm nhận được năng lực ý chí của chủ nhân này hơn người, hơn nữa cá tính của nàng cũng rất lãnh khốc, nàng nói ngày sau hung hăng thu nó, mình nếu là dây dưa nữa, nàng nhất định sẽ trừng trị mình.

Phượng Hoàng đại nhân không dám dây dưa, vội vàng nói: "Phượng linh giới thật ra là một truyền thừa cấm, bên trong có Viêm Hoàng thần y truyền thừa, ta là thần thủ hộ của Viêm Hoàng thần y truyền thừa Phượng Hoàng đại nhân."

Phượng Hoàng đại nhân nói đến đây, hơi ngừng một chút, sau đó lại nói: "Bất quá chủ nhân ngươi bây giờ nếu muốn mở phượng linh giới lại là điều không thể, Viêm Hoàng thần y truyền này thừa là bố trí khảo nghiệm.""Nó thiết trí khảo nghiệm là cứu người, mỗi khi cứu một người sẽ gặp có giá trị tương ứng phân rõ, đợi đến khi giá trị đạt tới mức của Viêm Hoàng truyền thừa, Viêm Hoàng truyền thừa sẽ mở ra, ngươi liền phải nhận được vật truyền thừa tương ứng."

"Tầng thứ nhất, một ngàn giá trị phân cấp, chủ nhân ngươi phải cố gắng lên, chờ ngươi mở ra tầng thứ nhất, Phượng Hoàng đại nhân xinh đẹp ta liền ra tới."

Suy nghĩ một chút liền đắc ý hưng phấn, nàng rốt cục có thể lại thấy ánh mặt trời, nhiều năm bị giam ở trong phượng linh giới, sắp buồn bực chết nàng, ha ha ha, nàng rốt cục được đi ra, cảm giác này siêu cấp thoải mái.

Bất quá sau một khắc nàng liền thoải mái không dậy nổi, bởi vì vân Thiên Vũ lạnh lùng lên tiếng.

"Thì ra là mở ra phượng linh giới, ngươi có thể đi ra a, vậy ta sẽ không cứu một người, ngươi liền cả đời đợi ở phượng linh giới trong đi."

"A, " Phượng Hoàng đại nhân trợn tròn mắt, thật lâu cho ra một cái kết luận, chủ nhân này sẽ mang thù, còn không phải là mang thù bình thường, làm sao bây giờ? Nàng không muốn đợi ở trong phượng linh giới a, nàng muốn được ra a, nàng muốn tự do a.

"Chủ nhân, ngươi thật đẹp, dáng dấp ngươi thật đáng yêu, ngươi như là thượng tiên, ngươi là trăng trong nước, ngươi là tiên tử trên cửu thiên, ngươi là đại mỹ nhân thiên hạ vô song, ngươi là nhất nhất nhất nhất."

Vân Thiên Vũ bây giờ nghe không nổi nữa, một thân ác hàn, hung ác quát lên: "Câm miệng."

CHƯƠNG 8

Lần này Phượng hoàng đại nhân không dám lên tiếng nữa, trong nháy mắt bốn phía vô cùng an tĩnh, Vân Thiên Vũ ngồi ở trên ghế rất nghiêm túc suy nghĩ, cái người ồn ào như vậy sẽ là phượng hoàng cao quý sao, so với gà rừng không kém bao nhiêu đâu.

Nàng đang suy nghĩ, ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng bước chân, kèm theo tiếng bước chân còn có giọng nói.

"Giờ lành đến, Tuyên vương điện hạ sốt ruột, tân nương nên ra ngoài lên kiệu hoa."

Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về ngoài cửa.

Thấy ngoài cửa đi vào hai người hầu trung niên mập mạp, hai người hầu này, lúc thấy Vân Thiên Vũ, mặt không chút nào che giấu thần sắc chế giễu, cười híp mắt nói.

"Đại tiểu thư, mau đắp lên khăn voan đỏ, Tuyên vương điện hạ thúc giục, đại tiểu thư đi nhanh đi."

Hai người vừa nói, một người thật nhanh ở trong phòng tìm được khăn voan đỏ, hướng trên đầu Vân Thiên Vũ đội lên.

Sau đó hai người một trái một phải kéo Vân Thiên Vũ đi ra ngoài.

Hôm nay vốn chính là ngày đại hôn của là Vân Thiên Vũ, cho nên nàng mặc trên người chính là giá y.

Hiện tại đắp lên khăn voan đỏ, người ngoài nhìn thấy, liền là một cô nương mới xuất giá.

Người nào cũng sẽ không nhìn ra trên người nàng bị thương, hoặc là nói coi như người ta đã nhìn ra, cũng sẽ không ai để ý tới chuyện như vậy.

Mặc dù người ngoài không nhìn ra, nhưng Vân Thiên Vũ bị hai lão nô dùng lực lôi như vậy, quanh thân trên dưới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mà đây là thứ yếu.

Một cái chân của nàng bị trật, giờ phút này bị hai lão nô kéo lôi, nơi mắt cá chân đau đớn như kim châm xát muối, thiếu chút nữa nàng ngất đi.

Nàng chỉ có thể cắn răng thừa nhận những thứ này, trên mặt lại có mồ hôi lạnh một giọt chảy xuống, thật may là trên đầu của nàng đắp khăn voan đỏ, người khác không phát hiện được.

Rõ ràng một đoạn lộ trình không dài, nhưng nàng cảm thấy giống như để cho nàng đi mấy trăm mấy ngàn dặm đường gian khổ, thật sự là bởi vì mắt cá chân đau đớn, thật giống như có ngàn vạn cây kim châm, để cho nàng cực kỳ thống khổ.

Thời điểm nàng cho là mình không kiên trì được nữa, bên người vang lên rất nhiều giọng nói, trong đó mơ hồ có người kêu lên: "Tân nương tới."

"Tân nương tới."

Hai lão nô đồng thời buông thân thể Vân Thiên Vũ ra, thân thể nàng mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất đi, lại bị một cánh tay có lực kéo lại, người này lôi nàng sau, ác hung hãn nói.

"Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn làm theo lời ta nói lúc trước, nếu không sẽ cho ngươi ăn khổ."

Người kéo Vân Thiên Vũ hung tợn nói với nàng, chính là Vĩnh Ninh Hậu gia Vân Lôi.

Vân Lôi âm thầm cảnh cáo Vân Thiên Vũ, nhưng lúc đối mặt với tân khách, cũng là vẻ mặt ôn nhã nở nụ cười, thỉnh thoảng hướng tân khách gật đầu.Trong mắt người ngoài, Vân Lôi tuyệt đối là một phụ thân từ ái lại ôn hòa, nhưng không biết cái tay hắn ngầm lôi Vân Thiên Vũ kia, dùng bao nhiêu khí lực, tựa hồ hận không bóp chết được nữ nhi này.

Mắt Vân Thiên Vũ biến thành màu đen, quanh thân càng ngày càng vô lực, bất quá kiếp trước nàng y thuật hết sức lợi hại, cho nên khó khăn này không làm khó được nàng.

Nàng giùng giằng dùng một cái tay, hung hăng hướng mấy huyệt đạo quan trọng trên người ấn lên, mấy cái đi qua, nàng cuối cùng dễ chịu hơn một chút.

Lúc này, phía trước có người từng bước một hướng nàng đi tới, đồng thời còn nghe được bây đâu ấm áp nếu như gió êm dịu tựa như thanh âm, trên không trung vang lên.

"Vũ nhi, ngươi không sao chớ, chúng ta không sai biệt lắm nên đi, chớ lầm giờ lành ngày tốt."

Người này vừa mở miệng, lòng ngực Vân Thiên Vũ liền dâng lên lửa giận ngập trời, vì người này chính là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, hôm nay là tân lang trong hôn lễ.

Rõ ràng hắn là vị hôn phu của thân thể này, nhưng lại vì muội muội của nàng, mà tự tay đưa nàng vào trong tay bọn thổ phỉ, nam nhân cặn bã như vậy nàng làm sao có thể sẽ gả.

Vân Thiên Vũ xoay mình đưa tay xốc khăn voan đỏ, khuôn mặt dưới khăn voan phảng phất như mặt quỷ.

Da thịt bên ngoài bị thương, máu tươi cùng sắc trắng đan xen ở trên mặt của nàng, âm trầm mà kinh khủng.

Bốn phía từng trận vang lên âm thaanh hút khí, có người nhát gan cũng mau dọa cho sợ đến hôn mê, có vài người khống chế không được sợ hãi kêu thành tiếng: "Quỷ a."

CHƯƠNG 9

Vân Thiên Vũ không để ý tới bất luận kẻ nào, chỉ ngẩng đầu nhìn nam tử tuấn mỹ mặc đồ tân lang trước mặt, suy đoán mở miệng nói: "Tuyên Vương điện hạ, ta như vậy ngươi nhất định phải cưới sao? Ngươi dám cưới sao?"

Trong đồng tử Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch chợt lóe lên ý tự trách, ngũ quan thuận tiện mang theo vẻ mặt đau thương (chỗ này ta dịch theo ta hiểu, có nàng nào biết thì chỉ ta sửa lại nha), bộ mặt tự trách nhìn vân Thiên Vũ nói.

"Vũ nhi, thật xin lỗi, là bổn vương làm hại ngươi thành cái bộ dáng này, ngươi yên tâm, bổn vương sẽ phụ trách, bổn vương sẽ đúng hẹn cưới ngươi vào Tuyên vương phủ làm Tuyên vương phi, sau này bổn vương sẽ không phụ bạc ngươi."

Lời của Tiêu Thiên Dịch lập tức liền đưa tới cho hắn vô số âm thanh than thở.

"Tuyên Vương điện hạ thật là nam nhi tình thâm ý nặng."

"Là a, rõ ràng dung mạo của đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ bị hủy, còn kiên định muốn cưới nàng."

"Trong thiên hạ vương gia thật là nam nhi tốt hiếm thấy, nam nhân như vậy tại sao ông trời không thể đối xử tử tế hắn, vẫn để cho hắn cưới một nữ tử thân tàn hủy dung về làm nương tử."

"Ông trời bất công a."

Tân khách mọi người thở dài đồng tình với Tuyên Vương điện hạ, giờ khắc này Tuyên Vương điện hạ thành công để mọi người cảm nhận trung tình thâm ý nặng, thật là nam nhân tốt hữu tình hữu nghĩa.

Mọi người tựa hồ hoàn toàn quên, Vân Thiên Vũ trở nên thân tàn ma dại, hoàn toàn là do người nam tử này ban tặng.
Vân Thiên Vũ cười lạnh nghe bên tai lời của mọi người, khóe môi ý cười châm chọc càng ngày càng đậm hơn, đột nhiên nàng nhẹ cười ra tiếng, thanh âm sang sảng trên không trung vang lên.

"Hay cho một Tuyên Vương điện hạ hữu tình hữu nghĩa, ta muốn hỏi điện hạ một chút, nếu như không phải ngươi tự tay đưa ta vào trong tay bọn thổ phỉ, ta sẽ biến thành hình dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này sao?"

"Tự tay hủy diệt một người, sau đó sẽ tăng thêm đền bù, đây chính là nói hữu tình hữu nghĩa sao? Vân Thiên Vũ ta coi như là lãnh giáo."

Lời của Vân Thiên Vũ vừa rơi xuống, bốn phía trong nháy mắt yên tĩnh lại, mọi người tựa hồ nghĩ tới chuyện sở dĩ Vân Thiên Vũ biến thành như vậy, đều là do Tuyên Vương điện hạ tạo thành, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện.

Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch sắc mặt khẽ biến thành tối sầm, há miệng liền muốn nói chuyện, đáng tiếc Vân Thiên Vũ đã không cho hắn cơ hội nói chuyện.

Bởi vì nàng bị thương rất nặng, không có biện pháp chống đỡ quá lâu.

Cho nên nói vừa xong, liền cố gắng từ trong tay áo lấy ra tờ giấy trắng viết chữ thật to bằng máu, ba một tiếng vỗ vào trên mặt Tiêu Thiên Dịch.

"Nam nhân như vậy ta không hưởng thụ nổi, nam nhân cặn bã ta không cần, đây là một phong hưu, hôm nay không phải là ngươi hưu ta, mà là ta hưu ngươi."

Lời của Vân Thiên Vũ khiến cho bốn phía giống như chết lặng, vang lên theo tiếng nghị luận, mọi người hoài nghi mình nghe lầm.

Vân Thiên Vũ không lấy Tuyên Vương điện hạ.Chẳng những không lấy chồng, còn quăng ra hưu thư cho Tuyên Vương điện hạ.

Đây là các nàng nghe lầm đi, nhất định là như vậy.

Tuyệt đối là lỗ tai của bọn họ xảy ra vấn đề, Vân Thiên Vũ cũng thân tàn thể tàn, Tuyên Vương điện hạ nói cưới nàng, nàng nên nằm mơ cười tỉnh, làm sao có thể sẽ không lấy chồng đây.

Mọi người theo bản năng nhìn Vân Thiên Vũ, sau đó nhìn về Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch.

Trên ngũ quan tuấn mỹ của Tiêu Thiên Dịch hiện đầy vẻ kinh ngạc, từ từ rối rắm, đồng mâu thoáng qua âm u, bình tĩnh nhìn Vân Thiên Vũ.

Cách đó không xa Vân Lôi Vĩnh Ninh hậu, lúc này hoàn toàn giận đến hộc máu, hắn rõ ràng để cho này nghiệt nữ trước mặt mọi người nói mình không xứng với Tuyên Vương điện hạ, thế nào đến nàng nơi này, ở trước mặt mọi người quăng một phong hưu thư cho Tuyên vương.

Vân Lôi không nhịn được giận kêu thành tiếng: "Vân Thiên Vũ, ngươi lại dám làm như vậy."

Lời của Vân Lôi chưa kịp nói ra khỏi miệng, Tiêu Thiên Dịch đã lên tiếng:"Vũ nhi, ngươi đang giận ta có phải hay không, chuyện này đúng là bổn vương làm không đúng, ngươi yên tâm sau này bổn vương tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi."

Vân Thiên Vũ châm chọc cười nhìn Tiêu Thiên Dịch, cũng đến lúc này, còn giả bộ, nam nhân này cũng là một nhân vật.

"Tiêu Thiên Dịch, ngươi không phải muốn kết hôn cùng muội muội ta làm phi sao? Ta thành toàn các ngươi, thật ra thì hôm nay nếu nói thổ phỉ bắt cóc, dùng ta đổi muội muội ta, chẳng qua là một vở kịch thôi, để cho các ngươi danh chánh ngôn thuận ở chung một chỗ diễn."

CHƯƠNG 10

Trong đình viện Vĩnh Ninh Hậu phủ, trong nháy mắt tĩnh mịch, mọi người kinh ngạc nhìn về Tiêu Thiên Dịch, sẽ không thật là như thế này đi.

Nếu như là như thế này, Tuyên vương điện hạ thật đúng là người lòng dạ độc ác.

Vân Thiên Vũ là vị hôn thê bao nhiêu năm của hắn, nếu hắn không muốn kết hôn, không lập gia đình cũng không sao, tội gì làm trò diễn ra như vậy, làm cho người ta thân tàn mặt hủy.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch rốt cục có chút rạn nứt, sắc mặt hắn trầm ngâm, con ngươi trải rộng lo lắng, nhìn Vân Thiên Vũ trầm trầm nói.

"Vũ nhi, ngươi từ nơi nào nghe được lời nói hoang đường như vậy, bổn vương làm sao có thể làm ra chuyện ti bỉ vô sỉ như vậy, nếu như bổn vương không muốn cưới ngươi, từ hôn cũng được, tội gì phí tâm phí sức ở ngày đại hôn làm trò như vậy."

Sau khi Tiêu Thiên Dịch nói xong, Vân Lôi bên cạnh cách đó không xa tỉnh hồn lại, thật nhanh đi ra nói.

"Là a, Vũ nhi, Tuyên Vương điện hạ làm sao có thể làm ra chuyện như vậy, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ."

Vân Lôi nếu không phải hết sức nhịn được, cũng phải trước mặt mọi người bóp chết Vân Thiên Vũ.
Cái nghiệt nữ này, lúc trước hắn nên bóp chết nàng.

Rõ ràng đáp ứng để cho muội muội thay mặt gả, không nghĩ tới lâm môn một cước, thế nhưng gây ra cho hắn nhiều chuyện như vậy.

Hai mắt Vân Thiên Vũ thoáng qua mũi nhọn lạnh lẽo, Tiêu Thiên Dịch, Vân Lôi, hôm nay các ngươi một người cũng đừng nghĩ sẽ tốt.

Nàng vừa nói thật nhanh ngẩng đầu lên nhìn Vân Lôi nói.

"Phụ thân, không phải là ngươi lúc trước cùng ta nói, Tuyên Vương điện hạ cùng muội muội lưỡng tình tương duyệt, bọn họ mới phải trời đất tạo nên một đôi sao? Nói Tuyên vương muốn kết hôn chính là muội muội sao, nói ta không xứng với Tuyên vương, hôm nay đại hôn chính là của Tuyên Vương điện hạ cùng muội muội sao?"

"Nếu đây là đại hôn bọn họ, vậy hôm nay thổ phỉ bắt cóc, ta hủy dung, không tất cả đều là do thủ đoạn của Tuyên vương sao."

Mặt Vân Lôi hoàn toàn tối, hắn đưa tay theo bản năng muốn đi bịt miệng Vân Thiên Vũ, nhưng như thế cũng có vẻ hắn thua thiệt, cuối cùng chỉ có thể cứng rắn nhịn, trong lồng ngực một ngụm máu phun không được nuốt cũng không xong, thiếu chút nữa ngộp chết hắn.Mà một bên Tiêu Thiên Dịch, sắc mặt âm trầm vượt quá mức có thể.

"Vĩnh Ninh hậu, đây là chuyện gì xảy ra? Bổn vương lúc nào thì nói là bổn vương cùng Thiên Tuyết tổ chức đại hôn."

Vân Lôi há mồm cứng lưỡi, thật lâu không tìm ra được lời nói toàn vẹn, bốn phía mọi người nhìn bọn họ, tất cả đều là một bộ dáng vẻ hiểu rõ.

Thì ra là chân tướng đúng là như thế này a, Vân Đại tiểu thư nhưng thật đáng thương.

Nữ nhân này quá đáng thương.

Vân Lôi biết, nếu mình không làm chút gì, Tuyên Vương điện hạ chỉ sợ hận chết hắn, chuyện xảy ra hôm nay, thanh danh củaTuyên vương điện hạ và hắn tất cả đều bị hủy, Tuyên vương nghiệp lớn, còn có quan vị sau này của hắn, cũng sẽ bị hủy a.

Vân Lôi nóng lòng muốn giảng hòa, nhưng là càng gấp càng không biết làm như thế nào, vào lúc này, sau lưng vang lên tiếng bước chân, kèm theo tiếng bước chân đến còn có một đạo tiếng kêu.

"Tân nương tới, Tuyên Vương điện hạ mau nhận tân nương."
CHƯƠNG 11: 2 đạo thánh chỉ
Bên trong đình viện, mọi người đều theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn liền thấy một giá y hồng diễm, đầu đắp khăn hồng voan, một đường được người dìu bước đến hôn lễ.

Đây mới chính là nữ tử xuất giá Vân Thiên Tuyết nhị tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ, Vân Thiên Tuyết lớn lên chẳng những xinh đẹp động lòng người, còn may mắn có thiên phú trời cho, người dưới trướng của thần y nổi danh khắp thiên hạ, tên gọi Lăng Vân Tông.

Lăng Vân Tông chính là đệ nhất thiên hạ tông, bên trong có vô số thần y y thuật cao siêu, còn có vài người luyện đan sư, ngay cả các thành viên hoàng thất cũng không dám dễ dàng đắc tội người Lăng Vân Tông.

Mà Vân Thiên Tuyết bái Lăng Vân Tông danh hạ tập y, làm cho nàng tăng thêm vô số hào quang.

Chẳng những thanh niên tài giỏi đẹp trai của Đông Ly quốc, ngay cả thiếu niên tuấn mỹ các quốc gia khác, cũng muốn cưới nữ tử tài mạo song toàn như vậy làm nương tử.

Chẳng qua người mà Vân Thiên Tuyết tâm tâm niệm niệm thích là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, hai người tình chàng ý thiếp, người khác chen vào không lọt.

Bất quá mặc dù hai người tình chàng ý thiếp, nhưng Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng là vị hôn phu của đại tiểu thư Vân Thiên Vũ Vĩnh Ninh Hậu phủ, cửa hôn sự này còn là mẫu phi của Tiêu Thiên Dịch Đức Phi nương nương năm đó cầu xin hoàng thượng chỉ ý chỉ cưới.

Mặc dù Tuyên vương là vị hôn phu của Vân Thiên Vũ, nhưng Vân Thiên Tuyết như cũ chấp nhất bồi ở bên người Tiêu Thiên Dịch, cũng tuyên bố với bên ngoài, cam nguyện gả cho Tiêu Thiên Dịch làm trắc phi.

Chuyện này nàng đếm không hết những lời ca ngợi, người người đều nói nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết Vĩnh Ninh Hậu phủ là nữ tử hữu tình hiếm thấy trên thế gian.

Vân Thiên Vũ thì ngược lại, trong miệng người khác hoàn toàn thành người tội ác tày trời, không ít người âm thầm nguyền rủa nàng tại sao không đi chết.

Nhưng hôm nay chuyện này xảy ra, cây cân trong lòng mọi người xiêu vẹo, mọi người nhìn thiếu nữ mặc giá y một đường được người dìu, cuối cùng nhìn về khuôn mặt huyết nhục mơ hồ cách đó không xa, thê thảm không nỡ nhìn đại tiểu thư Vân Thiên Vũ.

Nữ nhân này thật là quá đáng thương, chẳng những bị muội muội đoạt nam nhân, bởi vì giúp chính mình, rơi vào cảnh thân tàn ma dại.

Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch thật là quá ghê tởm.

Nhị tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ này cũng là người vô liêm sỉ, nàng làm như vậy rõ ràng là muốn cướp hôn sự của tỷ tỷ, đúng như Vân đại tiểu thư nói lúc trước, hôm nay cái gì bọn cướp, thay đổi người, đại hôn đều là diễn trò.

Chỉ sợ đều là Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch sai khiến, để cho hắn thuận lợi cưới nhị tiểu thư Vân gia.

Thật bỉ ti, thật vô sỉ.

Người trời sanh đều có bản năng đồng tình người yếu thế, giờ khắc này tất cả mọi người nghiêng về vị đại tiểu thư Vân gia này.Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi trong ánh mặt khi dễ của mọi người tỉnh hồn lại.

Sắc mặt Tiêu Thiên Dịch đen đến đáng sợ, phảng phất trước cơn bão táp, một đôi đồng mâu thâm thúy âm trầm nhìn chằm chằm Vân Thiên Tuyết được người đỡ tới.

Vân Lôi đã giành trước một bước đi tới trước mặt của con gái, trầm giọng quát lên: "Tuyết Nhi, ngươi đang làm cái gì, mặc như vậy thành ra thể thống gì? Còn không mau trở về."

Khăn hỷ phủ đầu Vân Thiên Tuyết không nhìn thấy tình huống bên ngoài, nghe được âm thanh phụ thân nghiêm khắc tiếng quát, không khỏi kinh ngạc, tùy theo ủy khuất mở miệng: "Phụ thân, người làm cái gì, không phải là người nhất ý. "

Vân Thiên Tuyết chưa nói hết, Vân Lôi đã thật nhanh mở miệng quát lên: "Là phụ thân kêu ngươi trở về, ngươi còn không đi trở về."

Vân Thiên Tuyết chơ tới nay đều được nâng niu ở lòng bàn tay lớn lên, lúc nào thì bị khiển trách như thế, nhất thời tức giận đứng lên, đứng bất động.

Liễu thị phu nhân Vĩnh Ninh Hậu phủ đã biết tình huống hôm nay như vậy Tuyên vương và lão gia bất lợi, cũng cùng nữ nhi bất lợi, cho nên vội vàng giành bước lên trước đỡ lấy Vân Thiên Tuyết, làm dịu nói.

"Tuyết Nhi ngoan, mẫu thân biết con là cùng tỷ tỷ nói giỡn, được rồi, đùa giỡn xong chúng ta cần phải trở về, chớ làm trễ giờ lành của tỷ tỷ con."

Liễu thị đều giận đến mau hộc máu, hận không tiêu diệt được Vân Thiên Vũ giải hận, nhưng bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng giả bộ khuôn mặt tươi cười.
CHƯƠNG 12: 2 đạo thánh chỉ (2)
Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi mắt thấy Vân Thiên Tuyết bị Liễu thị lôi đi, hai người thở phào nhẹ nhõm.

Đồng thời đang nghĩ nên như thế nào để đập tan cơn sóng này.

Nhưng bọn họ một chút cũng không có hoàn toàn yên lòng, liền nghe được sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng khóc thương tâm, kèm theo tiếng khóc còn có tiếng kêu đau lòng.

"Muội muội, ngươi không cần đi, ngươi đi tỷ tỷ chính là tội nhân thiên cổ, làm hại ngươi không có biện pháp cùng Vương gia thành thân, Vương gia cùng phụ thân sẽ không bỏ qua cho ta."

Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi nghe được sợ hết hồn hết vía, quay đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, liền thấy thân thể gầy yếu kia, nữ tử mặt mũi kinh khủng khóc té xuống đất, mặt thương tâm dáng vẻ tuyệt vọng.

Nàng mắt thấy Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi nhìn sang, càng phát ra tiếng khóc đến tê tâm liệt phế, đồng thời giãy dụa muốn hướng trụ cột đình viện lao tới.

"Để cho ta chết đi."

Sắc mặt Tiêu Thiên Dịch thay đổi, hôm nay nếu nữ nhân này chết, hắn nhảy vào hoàng hà cũng rửa không sạch tội, chẳng những oan ức không rõ, trên người còn nhiều một thêm một cái ác danh bức tử vị hôn thê, đây chính là vết thương trí mệnh.

Tiêu Thiên Dịch trong lòng suy nghĩ, miệng đã ra lệnh: "Lam Dật, ngăn lại nàng."
Một đạo bóng dáng phảng phất giống như tia chớp xông về Vân Thiên Vũ, một phen kéo Vân Thiên Vũ lại.

Không có bất kỳ ai nhìn thấy khóe miệng Vân Thiên Vũ cười lạnh, nàng sở dĩ làm như vậy, chẳng qua muốn lấy được bảo đảm củaTuyên vương Tiêu Thiên Dịch thôi.

Bởi vì hôm nay nàng phá hủy hôn sự Vân Thiên Tuyết và Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, Vân Lôi tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, nhưng nếu như nàng lấy được bảo đảm của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, Vân Lôi sao dám tùy tiện động nàng.

Vân Thiên Vũ bên cạnh mở một đôi đôi mắt đẫm lệ nói.

"Vương gia, ta biết, ngươi không muốn để cho người biết chuyện người bức tử ta, vậy ta đi tìm một chỗ lặng lẽ chết đi, ngươi yên tâm, hôm nay ta phá hủy hôn sự của người và muội muội, ta đáng chết, ta phải đi chết đây."

Lời của Vân Thiên Vũ vừa dứt, tất cả mọi người thương tâm đứng lên, trong đó không ít người lau nước mắt.

Nha đầu Họa Mi của Vân Thiên Vũ, nhìn tiểu thư như vậy, cũng chịu không nổi nữa khóc lớn lên, nhào tới bên người Vân Thiên Vũ đở nàng.

"Tiểu thư, mạng người thật là khổ a, Họa Mi cũng cùng người chết, chúng ta cùng chết đi, còn sống quá đau khổ."

Lần này tất cả mọi người nhìn về hai người chủ tớ các nàng, chẳng những là những phu nhân kia, thậm chí quan viên trong triều cũng đồng tình với Vân Thiên Vũ, nhìn về phía Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch ánh mắt tràn đầy thất vọng.Tiêu Thiên Dịch trong lòng hừng hực lửa giận, hôm nay chuyện thổ phỉ bắt cóc, quả thật không phải là hắn làm, mặc dù hắn dùng vân Thiên Vũ đi đổi Vân Thiên Tuyết, là hắn không đúng, nhưng hắn đã quyết định chủ ý, muốn đền bù cho Vân Thiên Vũ.

Không nghĩ tới cuối cùng chuyện cho nên thành như vậy, Tiêu Thiên Dịch không phải là người ngu, nghĩ đến lời Vân Thiên Vũ nói, cùng với chuyện Vân Thiên Tuyết mặc giá y xuất hiện.

Đây rõ ràng là chủ ý của Vân Lôi, muốn cho muội muội cướp lấy, gả vào Tuyên vương phủ, không nghĩ cuối cùng thế nhưng hại hắn.

Tiêu Thiên Dịch nhìn về Vân Lôi ánh mắt tràn đầy nồng nặc lệ hàn, Vân Lôi thấy thế kinh hãi đảm chiến, thiếu chút nữa cũng đứng không vững.

Tiêu Thiên Dịch cũng không nhìn hắn nữa, mà là nhìn về Vân Thiên Vũ nói.

"Ngươi không cần chết, Bổn vương sẽ không để cho ngươi chết, còn có Bổn vương bảo đảm, không ai có thể động ngươi."

Lời của Tiêu Thiên Dịch hạ xuống, Vân Thiên Vũ lại cũng không có thu tay lại, nàng tựa hồ chơi nghiện, quay đầu nhìn Vân Lôi, mặt sợ bất an nói.

"Nhưng là phụ thân người giận ta, người sẽ không đơn giản tha ta. Tính, ta vẫn là đi tìm chết."

Vân Lôi nhìn hành động của Vân Thiên Vũ, tay chân đều bị cứng ngắc, ngực trên dưới phập phồng, cả khuôn mặt cũng xanh biếc, nghiệt nữ a nghiệt nữ, hắn hiện tại thật muốn đi lên bóp chết nàng a.
CHƯƠNG 13: 2 đạo thánh chỉ (3)
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch sắc mặt âm trầm nói: "Bổn vương nói không ai có thể động ngươi, sẽ không người có thể động ngươi, nếu là có người dám can đảm cải lời"."

Tiêu Thiên Dịch nhìn về Vân Lôi, từng câu từng chữ nói: "Bổn vương tuyệt đối không tha cho."

Vân Lôi thấy ánh mắt Tiêu Thiên Dịch cũng nhanh muốn phun lửa, biết hôm nay chuyện tình xử lý không tốt, đối với chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế của Tuyên vương, có ảnh hưởng trí mạng, nhất định hắn sẽ đem những thứ này tính lên trên đầu của hắn.

Nếu là ngày sau là vị Tuyên vương này kế vị, vậy cuộc sống quan trường của hắn đã có thể?

Vân Lôi không dám nghĩ, vội vàng nhìn Tiêu Thiên Dịch bảo đảm nói: "Tuyên vương yên tâm, thần sẽ không để cho người tổn thương Vũ nhi, Vương gia yên tâm đi."

Vân Lôi trong lòng cũng nhanh hộc máu, trên thực tế lúc trước hắn rõ ràng là tính toán muốn đánh chết Vân Thiên Vũ.

Nhưng không nghĩ tới nữ nhân này cho nên ngay trước mặt của mọi người tìm chết, hiện tại Tuyên vương điện hạ ngay trước mặt mọi người bảo đảm, nàng không có việc gì.

Nếu như sau lưng hắn động nàng, chính là cùng Tuyên vương làm khó, vậy hắn cùng Tuyên vương chỉ sợ thật muốn sinh ra hiềm khích.

Vân Lôi càng nghĩ càng phát hỏa, hết lần này tới lần khác trên mặt còn phải nặn ra nụ cười, trấn an Vân Thiên Vũ: "Vũ nhi a, ngươi đừng lo lắng, phụ thân sẽ không làm khó ngươi."

Vân Thiên Vũ nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Vân Lôi so với khóc không khá hơn bao nhiêu, trong lòng cười lạnh, Vĩnh Ninh Hậu gia, đây mới là nho nhỏ lợi tức, ngươi từ từ chờ xem.

Nàng vừa đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn Tiêu Thiên Dịch và Vân Lôi vừa nói.
"Nếu Tuyên vương điện hạ cùng phụ thân cũng nhất trí không để cho ta chết, vậy ta liền còn sống đi, ta chết ngược lại thờ ơ, chủ yếu là sợ làm liên lụy tới Tuyên vương cùng phụ thân."

Vân Thiên Vũ làm ra dáng vẻ một lòng vì Tiêu Thiên Dịch Vân Lôi.

Tân khách bốn phía mọi người càng thêm đồng tình với nàng.

Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi tự nhiên thấy được thần sắc của những người khác, trong lòng không nói ra được buồn khổ, rồi lại vô kế khả thi.

Tiêu Thiên Dịch nhìn về Vân Thiên Vũ, ánh mắt hơi sáng, nếu là hắn như nguyện cưới Vân Thiên Vũ vì phi, như vậy chuyện hôm nay rất nhanh mà có thể xóa sạch.

"Vũ nhi, hôm nay chuyện bổn vương làm quả thật thiếu sót, bổn vương ở chỗ này hướng ngươi tôn trọng nói lời áy náy, nhưng bổn vương tuyệt không hề cưới làm vương phi vì ngươi tính toán, cho nên ngươi là cùng bổn vương trở về Tuyên vương phủ bái đường đi, Bổn vương nhất định sẽ đối xử tử tế ngươi."

Tiêu Thiên Dịch nói vừa rơi xuống, Vân Thiên Vũ cả cười, thần giác mơ hồ có châm chọc.

"Tuyên Vương điện hạ quên sao? Ta đã viết xuống hưu sách, ngươi và ta từ đó về sau nam cưới nữ gả không liên hệ nhau, ta ở chỗ này chúc ngươi cùng muội muội trăm năm hảo hợp, ân ái đầu bạc."

Vân Thiên Vũ nói xong cúi đầu nhìn về bên chânTiêu Thiên Dịch, nơi đó tờ giấy có máu tươi trên người nàng viết thành hưu chữ thật to.

Nhìn thấy mà giật mình.Tiêu Thiên Dịch mặt trong nháy mắt tối sầm, cách đó không xa Vân Thiên Tuyết đã lột khăn hồng voan xuống trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt trang điểm tinh sảo, lúc này đã hơi có chút vặn vẹo, nàng hung hăng nhéo tay vào làm trong hồng khăn voan, ở trong lòng mắng to Vân Thiên Vũ.

Tiện nhân, tiện nhân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Vân Thiên Vũ cũng không nhìn bất luận kẻ nào, nàng bây giờ chỉ cảm thấy cả người suy yếu vô lực, một chút khí lực không có, quanh thân đổ mồ hôi lạnh, ánh mắt từng trận biến thành màu đen.

Nàng tựa vào trên người Họa Mi, vô lực nói: "Đở ta trở về đi thôi."

Hôm nay vừa chỉnh Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi, lại lấy được bảo đảm, tạm thời trước hết như vậy đi, đợi đến nàng dưỡng thân thể tốt lên, nữa tới thu thập những thứ ngưu quỷ xà thần này.

Họa Mi nhìn Vân Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực gì, biết tiểu thư cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả khí lực, đau lòng vội vàng đở Vân Thiên Vũ trở về chuyển.

Sau lưng Tiêu Thiên Dịch vốn còn muốn nói chuyện, hãy nhìn đến hưu thư thật to bên chân, quanh thân trong nháy mắt bao phủ lên cuồng phong bạo vũ, sắc mặt đen đến đáng sợ, khêu gợi mỏng môi mím môi thật chặc, một câu nói cũng không nói ra.

Hắn đường đường Tuyên vương điện hạ bị một nữ nhân cho hưu thư, chẳng lẽ còn không phải đeo khăn che mặt mũi mà đi không? Hắn ném người này.(chỗ này ta không hiểu lắm)

Bốn phía không ít người bắt đầu nghị luận, mọi người nhìn bóng lưng suy yếu đến cơ hồ đứng không được, từng bước từng bước khó khăn đi về, mặc dù thê thảm, nhưng thắt lưng gầy yếu kia của nàng, thủy chung rất thẳng.

Đang lúc mọi người nhỏ giọng nghị luận, sau lưng vang lên tiếng bước chân, một đạo âm thanh the thé đột nhiên vang lên.

"Đại tiểu thư Vân Thiên Vũ Vĩnh Ninh Hậu phủ tiếp chỉ."
CHƯƠNG 14: 2 đạo thánh chỉ (4)
Đang lúc đầu óc Vân Thiên Vũ không tỉnh táo, cũng không có chú ý tới âm thanh sau lưng kia gọi nàng tiếp chỉ, vẫn như cũ tựa vào cánh tay Họa Mi đi trở về.

Bất quá Họa Mi cũng là nghe được tiếng kêu to lanh lảnh sau lưng, vội vàng đở vân Thiên Vũ dừng chân lại.

"Tiểu thư, hoàng thượng hạ chỉ."

Vân Thiên Vũ lắc đầu hôn mê một cái, cuối cùng để cho mình giữ vững một chút thần trí, nhưng ý thức vẫn như cũ có chút mơ hồ, nàng vội vàng đưa một cái tay ra hướng huyệt vị trên người điểm.

Rất nhanh đầu óc cảm giác thanh tỉnh một chút, nàng liền cùng Họa Mi đi tới.

Bước mấy bước lại làm cho nàng thở gấp, thượng khí không nhận hạ khí.

Lúc này, Tuyên vương cùng Vĩnh Ninh hậu, cùng với tất cả tân khách cũng đã tỉnh hồn lại, hoàng thượng hạ chỉ cho Vân đại tiểu thư, không biết hoàng thượng hạ chỉ cho Vân đại tiểu thư làm cái gì.

Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cùng Vĩnh Ninh hậu dẫn tân khách vội vàng quỳ gối bên cạnh Vân Thiên Vũ.

Lúc này thái giám đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ, liếc nhìn khuôn mặt như ma quỷ của Vân Thiên Vũ, sinh giật mình, thánh chỉ trong tay thiếu chút nữa rơi xuống.

Hắn khẽ run hỏi: "Ngươi, ngươi chính là đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ."

Vân Thiên Vũ biết dáng vẻ mình giờ phút này nhất định rất dọa người, cho nên sắc mặt thái giám mới có thể bị hù dọa, bất quá nàng tuyệt không để ý.
Thân là thần y nổi danh trên toàn thế giới thế kỷ 21, y thuật của nàng hoàn mỹ đến mức đạt tới đỉnh cao.

Đừng nói thương nhân nhà giàu có bổn quốc, cùng với công chức chính khách, chính là thủ tướng tổng thống các nước tìm nàng khắp nơi để chữa bệnh.

Cho nên chuyện hủy dung này căn bản không làm khó được nàng, nàng một chút cũng không lo lắng.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ thản nhiên mở miệng: "Thần nữ chính là đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ VânThiên Vũ."

Vân Thiên Vũ sau lưng Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi cũng vội vàng tiếp lời: "Bẩm Triệu công công, đây đúng là tiểu nữ Vân Thiên Vũ, không biết hoàng thượng chỉ ý là?"

Vĩnh Ninh hậu không nghĩ ra hoàng thượng lúc này sẽ cho Vân Thiên Vũ thánh chỉ gì.

Triệu công công chính là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, cũng không để ý tới lời nói của Vân Lôi, chẳng qua là thánh chỉ bằng gấm vàng trong tay run lên, nghiêm túc tuyên đọc thánh chỉ tới.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, hôm nay vốn là đại hôn của Tuyên vương và đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch lại tự tay đưa Vân tiểu thư cho bọn thổ phỉ, hành vi như thế thật sự là mất thể thống, nay trẫm thu hồi ý chỉ cưới, hôn sự của Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cùng tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ hủy bỏ."

Một cái thánh chỉ của hoàng thượng, đám người Tiêu Thiên Dịch sắc mặt khẽ biến thành trắng bệch.

Đạo thánh chỉ này không khó nhìn ra phụ hoàng đối với hắn chỉ trích, ngay cả thánh chỉ phế bỏ hôn sự cũng hạ.So với bất an của Tiêu Thiên Dịch, Vân Thiên Vũ lại cực kỳ bình tĩnh, dù sao nàng căn bản cũng không muốn lấy người đàn ông này.

Suy nghĩ thật nhanh giơ cao hai tay, kiên định mở miệng: "Thần nữ tiếp chỉ."

Tiêu Thiên Dịch thấy một bên vân Thiên Vũ không thể chờ đợi tiếp chỉ dáng vẻ, còn muốn đến nàng thái độ kiên quyết không lấy hắn, còn viết xuống hưu sách chuyện tình, Tiêu Thiên Dịch trong lòng không nhịn được chua xót, cho tới nay vân Thiên Vũ ánh mắt nhưng là vẫn đuổi theo hắn, hiện tại nàng cho nên có thể như thế mặt không đổi sắc không lấy hắn.

Điều này làm cho trong lòng hắn không rõ là tư vị gì.

Vân Thiên Vũ nhận thánh chỉ, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vốn là nàng còn lo lắng, phong hưu thư kia của mình không có tác dụng đây, bây giờ nhìn lại không sao.

Thánh chỉ đã hạ, nàng cùng nam nhân cặn bã Tiêu Thiên Dịch này không còn quan hệ.

Vân Thiên Vũ nhận hoàn thánh chỉ, đang muốn đứng dậy, không nghĩ Triệu công công trước mặt lần nữa từ trong tay áo móc ra một đạo thánh chỉ, lại run rẩy nói.

"Vân Thiên Vũ nhận thánh chỉ thứ hai."

Vân Thiên Vũ chỉ đành phải quỳ, thật ra thì nàng cũng muốn không chịu nổi, mặc dù nàng nhiều lần điểm huyệt cho mình, nhưng thân thể của nàng hiện tại thật đến cực hạn.

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nay đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ Vân Thiên Vũ, băng thanh ngọc khiết, lan tâm tuệ chất. Thân vùi lấp trong tay thổ phỉ, thà chết chứ không chịu khuất phục, dẫu có chết cũng muốn giữ được mình thanh danh, là tấm gương cho nữ tử khắp thiên hạ, nay đặc biệt ban hôn cho thân vương Tiêu Cửu Uyên đương triều làm chính phi, khâm thử."
CHƯƠNG 15: 2 đạo thánh chỉ ( 5)
Một đạo thánh chỉ, toàn trường xôn xao, tiếng nghị luận như sóng nhiệt bàn vang lên, trong đó còn đang kèm theo rất nhiều tiếng thét chói tai, những tiếng thét chói tay này là từ chỗ các tiểu thư khuê các truyền ra.

Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, trừ An Thân Vương Đông Ly quốc ở ngoài, là thân vương duy nhất, còn do tiên đế ban thưởng phong hào họ Ly.

Chẳng những thân phận cao quý, hơn thế nữa dung mạo là tuyệt thế vô song, trong tay có riêng hai vạn Long Lân quân.

Mặc dù hai vạn quân không coi là nhiều, nhưng thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên chính là thân vệ,mọi người ai cũng lấy một địch mười, tinh nhuệ vô cùng.

Từng đi theo Tiêu Cửu Uyên hai lần đánh bại binh tướng Bắc Địch, bây giờ Bắc Địch Binh nghe được danh hiệu Tiêu Cửu Uyên.

Mọi người đều như chó nhà có tang một loại, sẽ không dám mang binh xâm phạm biên cảnh Đông Ly.

Điều này làm cho Tiêu Cửu Uyên trở thành anh hùng trong lòng dân chúng ở Đông Ly quốc.

Nhưng chính là người quyền cao chức trọng như vậy, chính là nhân vật người người quý, lại có một nhược điểm trí mạng.

Tin đồn Tiêu Cửu Uyên chính là thiên sát cô tinh, lúc trước hoàng thượng liên tiếp chỉ phúc ban hôn bốn vị hôn thê cho hắn, thế nhưng những vị hôn thê đều ở trước ngày cưới không hẹn mà cùng chết.

Không phải là chết chìm mà chết, chính là không giải thích được thắt cổ mà chết, nếu không nữa thì chính là thất tâm phong, cuối cùng dùng cây kéo đâm chết mình, tóm lại mỗi một nữ tử ban hôn cho Tiêu Cửu Uyên, đều không phải chết già.
Kinh thành khắp các nơi lưu truyền lời đồn đãi thứ nhất, Tiêu Cửu Uyên chính là thiên sát cô tinh.

Bất kể người nào gả cho hắn, cuối cùng cũng sẽ bị hắn khắc chết.

Điều này khiến nữ tử cả kinh thành, thậm chí nữ tử khắp thiên hạ, cũng không dám gả cho Tiêu Cửu Uyên làm nương tử.

Mặc dù Tiêu Cửu Uyên dung mạo tuyệt thế vô song, lại quyền khuynh thiên hạ, nhưng ai cũng không dám cầm tính mạng của mình mạo hiểm như vậy.

Nhưng mặc dù như vậy, mọi người cũng không thể phủ nhận Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên xuất sắc.

Hiện tại hoàng thượng vậy mà ban thánh chỉ ban hôn Vân Thiên Vũ thân tàn dung hủy cho Tiêu Cửu Uyên làm phi. Nữ nhân này mặc dù đáng thương thật đáng buồn, nhưng thế nào xứng với Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên đây.

Tại chỗ các vợ con tả, mặc dù ai cũng không dám gả cho Tiêu Cửu Uyên, có biết vân Thiên Vũ bị hoàng thượng chỉ cưới cho Tiêu Cửu Uyên lúc, mọi người trong lòng ghen tỵ nhanh hơn phát điên, nói ra khỏi miệng nói cũng khắc bạc chí cực.

"Hoàng thượng là có ý gì, thế nào lại chỉ hôn cho Ly thân vương nữ tử thân tàn ma dại như vậy, nàng xứng với Ly thân vương gia sao?"

"Là a, Ly thân vương tuyệt thế vô song như vậy, nam nhân quyền cao chức trọng, thế nào cũng xứng với nữ tử khuynh quốc khuynh thành đi."

"Nàng nếu là đủ thông minh, cũng không cần tiếp chỉ, nhận chỉ cũng là phí công, Ly thân vương tuyệt sẽ không đồng ý cưới một nữ tử xấu xí như vậy làm phi."Giữa tân khách, có tiểu thư không nhịn được ghen tỵ với Vân Thiên Vũ kêu lên.

"Vân Thiên Vũ, ngươi thông minh, cũng không cần tiếp chỉ."

Một người mở miệng, người khác cũng nối tiếp gật đầu.

"Là a, Ly thân vương gia chắc sẽ không cưới ngươi làm phi."

"Ngươi nếu là nhận chỉ, cuối cùng vẫn là rơi vào một kết quả bị từ hôn, cho nên tốt nhất không nên tiếp chỉ."

Vân Thiên Vũ nghe bên tai những lời lảm nhảm này, quay đầu nhìn các tiểu thư khuê các, mọi người cũng là bộ dáng sắc mặt ghen tỵ, tự hồ sợ nàng gả cho Tiêu Cửu Uyên.

Vân Thiên Vũ mặc kệ những nữ nhân này, nàng cố gắng suy nghĩ tin tức về Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, rất nhanh liền biết vị Ly thân vương gia này là ai.

Con út của thái hậu, thân đệ đệ của hoàng đế, chẳng những dung mạo tài năng tuyệt thế vô song, còn có trong tay hai vạn binh tinh nhuệ thân vệ, là nhân vật hết sức quan trọng ở Đông Ly quốc.

Vân Thiên Vũ đột nhiên nở nụ cười, nếu như nàng nhận chỉ, thành vương phi của Tiêu Cửu Uyên, tương lai là Ly thân vương phi, nàng cũng muốn nhìn một chút Vân Lôi còn dám hay không động nàng.

Nghĩ như thế, nàng chậm rãi nâng lên hai tay: "Thần nữ tiếp chỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro