Chương 12. Làm nghề y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kể từ khi cuộc sống về đêm biến mất, Cố Kiều mỗi ngày thức dậy so với gà còn sớm hơn.

Trời chưa sáng, nàng liền gánh thùng nước ra cửa. Đi tới giếng cổ ở cửa thôn múc nước.

Các thôn dân dậy rất sớm, lúc này bên giếng cổ đã có mấy cái thẩm tử cùng tiểu tức phụ ( con dâu) đi lấy nước, mọi người thấy nàng đều một mặt kinh ngạc.

Chuyện Cố Kiều đại náo xe bò đã truyền đi rộng rãi ở trong thôn, tất cả mọi người đều biết nàng đem Cố Đại Thuận từ trên xe bò kéo xuống. Rốt cuộc là đồ đần a, phát bệnh thì ngay cả đường ca nhà mình đều xuống tay.

Nhưng là......

Nàng sớm như vậy tới gánh nước lại là chuyện thế nào?

Đồ ngốc này từ trước tới giờ không làm việc, mỗi ngày đều ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.

Cố Kiều không để ý ánh mắt của mọi người, nhàn nhạt đi tới bên giếng cổ, đem cái thùng thả xuống múc nước , dùng đòn gánh , gánh trở về nhà.

Mãi cho đến khi nàng đi xa, mọi người mới lập tức lấy lại tinh thần.

Bọn họ có phải hay không hoa mắt?

Vừa mới đồ ngốc nhìn một chút cũng không ngốc, hơn nữa nàng múc nước bộ dáng thật đẹp mắt, bước đi cũng  đẹp mắt.

Cố Kiều gánh nước xong , chưng một cái lồng bánh bao nhân thịt lớn.

Hôm qua nàng mua được một miếng thịt lợn muối xông khói, trước khi ngủ dùng nước ngâm qua, vị mặn dư thừa bị lọc đi nhưng hương vị miếng thịt khô được giữ lại thật vừa phải.

Hương khí bánh bao thịt bay ra, thơm tới nỗi con con chó cách vách đều thèm đến phát khóc.

Cố Kiều mang theo hai cái bánh bao đi lên núi.

Mộc nhĩ bị nàng hái không sai biệt lắm, nhưng trong núi nấm hoang còn có rất nhiều.

Kỳ thực thôn dân lên núi đốn củi đều có thể trông thấy những nguyên liệu nấu ăn này, bất quá đại đa số người cũng không dám hái, một là không biết phân biệt nấm độc, hai là không biết còn có thể trừ đi độc tố của mộc nhĩ tươi.

Cố Kiều sau khi hái nấm xong trực tiếp đi phiên chợ.

Phía đông của thị trấn tương đối là khu vực phú quý phồn hoa ,y quán tốt nhất cùng tửu lâu đều nằm tại nơi này, nha môn cùng thư viện cũng ở đó . Ngược lại, phía tây thị trấn thì phức tạp hơn nhiều, có phiên chợ, tác phường, sòng bạc, kỹ viện...... Vàng thau lẫn lộn, gì cũng có.

Cố Kiều đi tới phiên chợ, tùy ý tìm một khu đất trống bày quầy bán hàng.

Thẩm tử bên cạnh còn nhớ rõ nàng, đối với nàng cười: "ngươi đã đến a, lần trước ngươi hái loại nấm kia có còn hay không? Đại tôn tử nhà ta thích ăn, có thể đổi tiếp cho ta một chút sao?"

Thẩm tử là bán khoai lang , khoai lang cùng nấm trên núi giá cả không thể so sánh nổi, bất quá Cố Kiều cũng không để ý, đem cái sọt đưa cho nàng, để cho nàng tự chọn.

Thẩm tử  bốc hai nắm, lại bỏ vào cho nàng hai củ vừa lớn vừa đỏ khoai lang.

Chỉ chốc lát sau, đại nương bên kia cũng bu lại, cười hì hì nói: " Ta...... Ta có thể dùng củ cải đổi với ngươi một chút sao? Ta cũng muốn hầm một chút cho người trong nhà ."

"Ân." Cố Kiều không để ý gật đầu, dùng ánh mắt ra hiệu chính nàng động thủ.

Đại nương thế là dùng hai củ cải lớn của mình lấy hai nắm nấm của nàng.

Sau đó, lại tới mấy cái người bán hàng rong, lục tục ngo ngoe dùng đồ ăn nhà mình đổi lấy nấm của Cố kiều.

Một màn này, bị hai nam nhân ngồi trong quán trà chếch phía đối diện thu hết vào mắt.

"Vương chưởng quỹ, ngươi nói chính là nàng?" Hoa phục nam tử chừng ba mươi tuổi vừa hỏi, thần sắc cương nghị, thân hình cao lớn

Bên cạnh hắn là một nam tử trung niên hơn 40 tuổi : "hồi Nhị Đông Gia , chính là nàng."

Nhị Đông Gia nhìn qua Cố Kiều, nhíu nhíu mày lại: " lâm sản đắt như vậy , để cho người ta lấy những món ăn phụ rẻ tiền đổi lại, nàng không phải là ngốc sao ? Còn có người đặt vào thứ đã bị thối , nàng cũng không nói gì, nàng thật ngốc a!"

"Cái này......" Vương chưởng quỹ không phản bác được.

Hắn luôn cảm thấy nàng không phải ngốc, nàng là không quan tâm.

"Ngươi xác định không có nhận sai sao?" Nhị Đông Gia hỏi.

"Thời điểm nàng cứu giúp bệnh nhân ta cũng ở ngay bên cạnh, ta tận mắt nhìn thấy nàng đem lỗ hổng sâu như vậy, dài như vậy khâu lại , ta sẽ không nhận sai ." Vương chưởng quỹ khoa tay múa chân nói.

Điều Vương chưởng quỹ không nói chính là, kỳ thật hắn đã gặp qua nàng hai lần,lần thứ nhất chính là ở phiên chợ này, cho nên hắn mới biết được nàng sẽ tới nơi này buôn bán.

"Nàng mới bao nhiêu lớn?" Nhị Đông Gia chau mày, vô luận như thế nào cũng không có biện pháp tin tưởng nàng chính là đại phu cải tử hồi sinh kia.

Quá nhỏ, cũng quá nghèo, trên mặt còn có một cái vết như bớt.

Nhưng Vương chưởng quỹ sẽ không lừa hắn.

Lần trước sự kiện y náo kia ảnh hưởng rất lớn, không chỉ đắc tội Trương Đại Phu, cũng khiến tổng đường ở kinh thành bất mãn hết sức, nay vị trí nhị đương gia tràn ngập nguy hiểm, hắn cấp bách muốn tìm một cái đại phu có thể chống đỡ cục diện.

Nhị Đông Gia nói: "ngươi đi hỏi nàng một chút , sư thừa nơi nào, ta nguyện ý bỏ ra số tiền lớn thuê sư phụ nàng thăng đường xem mạch."

Nha đầu này y thuật dù thế nào cũng sẽ không phải chính mình vô căn cứ có được, mời sư phụ nàng tất nhiên vẫn là so mời nàng đáng tin hơn.

Vương chưởng quỹ cảm thấy phương pháp này khả thi, quay người định đi hỏi, không ngờ mới vừa bước một bước, chỉ thấy một cái nam tử trẻ tuổi vừa vặn trước một gian hàng bán gà ngã xuống, đem gà bên trong lồng hoảng sợ đến bỏ chạy.

"Ai nha! gà của ta ! gà của ta!" Người bán gà cuống quít đi bắt lại.

Hiện trường hỗn loạn tưng bừng.

Vương chưởng quỹ cùng Nhị Đông Gia ánh mắt rơi vào trên người nam tử trẻ tuổi kia, không hẹn mà cùng giật mình.

Nam tử trẻ tuổi xuất hiện triệu chứng tức ngực, bầm tím, hụt hơi , cái này cùng người bệnh tử vong ở y quán bọn hắn bệnh triệu chứng cơ hồ giống nhau như đúc, chỉ là diễn biến càng nguy hiểm, càng khẩn cấp hơn, người bệnh kia tốt xấu là chống đỡ được tới nhà, người trẻ tuổi này sẽ lập tức phải chết ngộp.

Đây là chứng bệnh không trị được , coi như đại phu của y quán bọn hắn tới, cũng trị không hết cho hắn!

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc,từ trong đám người một đạo thân ảnh gầy gò nhỏ bé chạy tới, quỳ một chân xuống trước nam tử trẻ tuổi, dứt khoát xé mở y phục hắn, lại cầm một vật nhắm ngay lồng ngực của hắn hung hăng đâm xuống!

Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh!

Đây là muốn giết người sao?

Một giây sau, Cố Kiều rút lõi ngân châm ra, một cỗ khí lưu thật mỏng thoát ra ngoài

Đám người nhìn thấy nguyên bản lồng ngực vốn sắp ngạt thở của thanh niên xẹp xuống, trong nháy mắt khôi phục hô hấp bình thường .

Vương chưởng quỹ trợn tròn mắt: "Còn...... Còn muốn hỏi sư phụ nàng sao?"

"Hỏi thăm cái rắm nha!" Y quán của bọn hắn nếu là có đại phu bậc này thì ngày đó cũng sẽ không trị chết người

Nhị Đông Gia quả quyết nâng Vương chưởng quỹ lên, đứng dậy, đích thân hướng Cố Kiều đi tới.

"Ngươi là nói, muốn ta làm đại phu ở y quán của các ngươi ?" Vừa nghe Nhị Đông Gia nói, Cố Kiều vừa nhìn theo nam tử trẻ tuổi kia .

Đối phương là xương sườn bị gãy khiến phổi bị chọc rách, cuối cùng dẫn đến chứng tràn khí ngực, tuy trong lồng ngực khí đã dẫn ra, nhưng sau này còn cần trị liệu, đáng tiếc sau khi hắn khôi phục hô hấp liền đơn độc rời đi.

Cố Kiều thu tầm mắt lại, hỏi Nhị đương gia : "các ngươi là y quán nào?"

Nhị Đông Gia cười nói: "tại Thanh Tuyền trấn, có thể được xưng tụng là y quán chỉ có Hồi Xuân Đường chúng ta!"

"Hửm." Nàng sờ cằm.

Nhị Đông Gia vốn cho rằng đối phương sẽ không dễ dàng đáp ứng, hắn đã  chuẩn bị tốt sợ đối phương làm bộ làm tịch , vậy mà Cố Kiều á một tiếng: "đến rất đúng lúc, ta đang muốn đi tìm các ngươi. Ta có thể cùng Hồi Xuân Đường hợp tác, bất quá đầu tiên nói trước, ta một tháng chỉ tiếp chẩn một lần."

"Một, một lần?" Nhị Đông Gia sửng sốt, không phải, ngài đây là đáp ứng sao?

Không làm ra vẻ một chút? Đây là đang cố tình nâng giá? Không đúng, một lần, nàng một tháng chỉ tiếp chẩn một lần!

"Ta bề bộn nhiều việc." Cố Kiều nghiêm túc nói.

Bận...... Bán rau?

Nhị Đông Gia nhìn cái sọt của nàng, khóe miệng có chút run rẩy.

Nói thực ra, một lần hắn là thật không thỏa mãn, nhưng trong làm ăn , gọi là tiến hành theo trình tự, trước tiên đem nàng tiến vào Hồi Xuân Đường, về sau quen , sẽ chậm chậm cò kè mặc cả.

Nhị Đông Gia nói: " Hảo...... Một lần chỉ một lần!"

Cố Kiều yên lặng nhìn hắn, phảng phất chuyện tiếp theo mới là trọng điểm: "Hơn nữa, ta còn có một điều kiện."
--

Phùng Lâm sau khi tan học ,tựa như ngựa không ngừng vó mà chạy tới y quán.

Sau sự kiện y náo , y quán sinh ý có chút vắng lạnh , bọn tiểu nhị đang  buồn bã ỉu xìu mà sắp xếp dược liệu trong sảnh.

"Xin hỏi Trương Đại Phu có đây không?" Phùng Lâm gọi lại một cái tiểu nhị hỏi.

Tiểu nhị đáp: "Trương Đại Phu đã trở về kinh thành rồi."

"Vậy hắn lúc nào lại đến?" Phùng Lâm khách khí.

"Không rõ ràng." Tiểu nhị nói.

"Ngươi có thể giúp ta hỏi một chút sao? Bạn ta chân bị thương đã nửa năm , chỉ có Trương Đại Phu mới có thể trị khỏi cho hắn." Phùng Lâm kiên nhẫn nói.

Tiểu nhị hơi có chút không kiên nhẫn nhìn hắn một cái: "nói thật với ngươi , Trương Đại Phu sẽ không tới nữa, ngươi nếu thật muốn tìm hắn chữa bệnh, có thể tới Hồi Xuân Đường ở kinh thành tìm hắn, bất quá phí mời hắn đến khám bệnh tại nhà rất đắt ."

"Bao nhiêu?" Phùng Lâm hỏi.

"10 lượng."

"Cái gì? 10 lượng?"

Phùng Lâm ngây ngẩn cả người, coi như hắn cùng Tiêu Lục Lang cộng lại, cũng không bỏ ra nổi nhiều bạc như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro