Chương 15. Vả mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Đại Thuận có thể đọc sách tốt như vậy, ngoại trừ đầu óc xác thực rất thông minh, khổ luyện cũng là tất yếu..

Hắn so với Chu thị cùng Cố Nguyệt Nga còn dậy sớm hơn, lúc này đang ở trong phòng đọc sách, nghe được tiếng cha hắn gọi , liền đặt quyển sách xuống rồi đi ra: "cha, sao vậy?"

Vừa mới nói xong, hắn đã nhìn thấy nam tử trung niên ngoài cửa .

Hắn mơ hồ cảm thấy mặt của đối phương có chút quen mắt, lại không nhớ rõ đã từng gặp qua ở đâu. Nhưng có thể khẳng định là, đối phương quần áo , khí độ đều bất phàm, đến nhà bọn hắn không biết có chuyện gì không.

"Cha, ngươi vừa rồi nói cái gì? Ta đang đọc sách, không nghe rõ." Hắn quay đầu đối với Cố Trường Hải nói.

Cố Trường Hải chỉ vào nam tử trung niên cười nói: "vị này là quản sự của Thiên Hương Thư viện , hắn đến để đưa nhập học văn thư cho ngươi !"

"Nhập học văn thư?" Cố Đại Thuận cùng Cố Trường Hải xuất hiện nghi hoặc giống nhau , thư viện đã sớm thông báo rằng kết quả sẽ được công bố sau ngày thi ba ngày, và nhập học văn thư sẽ được đưa ra trong vòng bảy ngày sau đó, chính mình đi đến cửa đông thư viện để lãnh.

Còn ba ngày nữa mới đến ngày thứ bảy, sao đã có rồi? Còn tự thân đưa tới cửa?

Nam tử trung niên lúc này cũng kịp phản ứng, mỉm cười, nói: "nguyên lai quý trạch trong nhà còn có một vị thí sinh, bất quá Cố lão gia sợ là có chỗ hiểu lầm, văn thư trong tay ta không phải đưa cho vị thí sinh này , là đưa cho một vị Cố công tử khác ."

Cố Trường Hải cổ quái nói: "nhà chúng ta chỉ có Đại Thuận là thí sinh a."

Nam tử trung niên từ đầu tới cuối duy trì mỉm cười khéo léo: "ta vừa rồi nói không rõ, xin hỏi, Cố Tiểu Thuận công tử có đây không?"

Hai cha con trực tiếp choáng váng.

Cố Trường Hải nửa ngày mới tìm lại được thanh âm của mình: "ngươi ngươi...... Ngươi nghĩ sai rồi a? Cố Tiểu Thuận không có khảo thí."

Cố Tiểu Thuận chính là một cái lưu manh! Vô lại! Tám đời cũng sẽ không đi thi !

Thi cũng tuyệt đối không thi đậu!

Nam tử trung niên ấm giọng cười nói: "ta không có tính sai, chính là Cố Tiểu Thuận. Là lão gia nhà ta tự mình tiến cử , miễn thi nhập học."

Cố Trường Lục vừa mới rời giường nghe thấy tên con trai , đi tới nói: "Tiểu Thuận làm sao vậy? Hắn là không phải lại gây ra cái hoạ gì? Hỗn tiểu tử! Ta đây liền đi đánh hắn!"

Cố Trường Lục dáng vẻ vừa ngủ dậy là thực sự lôi thôi, nam tử trung niên nụ cười lại không có mảy may biến hóa: "lão gia nhà ta lên núi, không cẩn thận bị ngã, may mắn được Cố Tiểu công tử ra tay cứu giúp. Như vậy, chuyện này cứ thế quyết định, làm phiền hai vị lão gia đem nhập học văn thư giao cho Cố Tiểu công tử,  bốn ngày sau nhập học."

"Nhà chúng ta không đóng nổi hai phần học phí!" Cố Trường Hải đột nhiên mở miệng.

Cố Trường Lục còn rơi vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu đến tột cùng xảy ra chuyện gì.

Nam tử trung niên nhìn Cố Đại Thuận một chút , lại nhìn Cố Trường Hải. Lần này, đáy mắt của hắn không còn ý cười: "trên văn thư viết , học phí toàn miễn, mặt khác, sách cùng viện phục ta cũng chuẩn bị tốt, thỉnh cùng nhau chuyển giao cho Cố Tiểu công tử."

Cha ruột cùng Nhị thúc không có lưu ý tới, nhưng Cố Đại Thuận thì có, lúc đối phương xưng hô với hắn gọi là"vị thí sinh này", nhưng đối với Cố Tiểu Thuận lại thủy chung xưng hô Cố Tiểu công tử.

Hơn nữa, hắn thi xếp đệ nhị, đối phương cũng không biết đây là nhà hắn.

Cố Đại Thuận sắc mặt có chút không dễ nhìn lắm.

Hắn muốn hỏi thân phận của đối phương cùng với vị lão gia kia, nhưng nam tử trung niên sau khi đem một cái hộp gấm gỗ lim giao cho Cố Trường Lục trực tiếp ngồi lên xe ngựa rời đi.

Cố Trường Lục có chút chưa kịp định thần lại: "đại ca, người kia...... Có phải hay không nói Tiểu Thuận...... Cũng có thể đi học?"

Lúc ăn cơm sáng, cả nhà đều biết chuyện này.

"Ngươi lên núi lúc nào ? Cứu được ai? Sao không cùng ltrong nhà nói một tiếng?" Lưu thị liên tiếp hỏi mấy cái vấn đề.

"Ta......sao ta biết chứ? Liền...... Cứu được thôi." Tỷ hắn không cho hắn nói ra bên ngoài, hắn chỉ có thể ôm cái nồi này, nhưng hắn không ngờ tới kết quả lại là dạng này, hắn thế nào liền có thể đi học?

"Khục, tất nhiên nếu không cần đóng học phí , liền để Tiểu Thuận đi học a, tránh khỏi hắn cả ngày bên ngoài gây tai hoạ." Cố Trường Lục nói.

"Hắn đi, việc đồng áng ai làm?" Chu thị bất mãn.

Không cần tiền thì không cần tiền, nhưng việc đồng áng thiếu người làm việc, mệt là bọn hắn nha!

Cố Đại Thuận nhìn về phía Chu thị: "nương, trong nhà nhiều thêm người đọc sách là chuyện tốt. Ta tan học, có thể giúp làm việc."

"Sao có thể bắt ngươi làm?" Chu thị phủ quyết, con trai của nàng trời sinh chính là người có thiên phú học tập, không phải trong đất bào thực!

Lời này Lưu thị không thích nghe, con trai của nàng ta là quý nhân, con trai của nàng liền hạ tiện sao? Bất quá Cố Tiểu Thuận đích xác là vô dụng, nếu là Nhị Thuận bị ngăn cản đọc sách, Lưu thị liền mắng trở về.

"Chỉ bất quá...... Tiểu Thuận tính tình phải sửa đổi một chút, ít nhất hắn cần có thể ngồi yên giống như Nhị Thuận." Cố Đại Thuận mở miệng lần nữa.

Lời này của hắn giống như nói đến tâm khảm của đám người, đúng vậy a, lấy bản tính Cố Tiểu Thuận có thể đem sách đọc được sao? Không đến mức đem tiên sinh đắc tội, làm hại Cố Đại Thuận chịu liên luỵ là tốt rồi.

"Nếu không thì...... Nhường Nhị Thuận đi học?" Lưu thị hỏi.

Nhị Thuận so Tiểu Thuận thông minh hơn, cũng so Tiểu Thuận quy củ hơn, nhường hắn đi học, nhất định có thể thi được tú tài trở về!

Kỳ thực Chu thị vẫn có chút không đồng ý, nàng cảm thấy Nhị Thuận chỉ là nhìn hiếu học, thực tế nhiều lần Đại Thuận giảng bài cho hắn , nhưng hắn lại không học được chút nào.

Này cũng không gọi là người có thiên phú học tập,  chính là ý nghĩ của Lưu thị luôn hão huyền, cứ đẩy giấc mộng làm nương tú tài lên trên người Nhị Thuận.

Nhưng lúc này nam nhân trong nhà không phản đối, Chu thị cũng không nói gì nữa.

Toàn bộ quá trình, không ai hỏi ý kiến của Cố Tiểu Thuận .

Ba ngày sau, Tiêu Lục Lang cùng Cố Đại Thuận mỗi người đều nhận được nhập học văn thư cùng viện phục.

Sách là tự mình chuẩn bị, bên kia là biết Cố Tiểu Thuận không có, đặc biệt chuẩn bị sách mới cho hắn. Chẳng qua hiện nay, đều là của Cố Nhị Thuận.

Cố Kiều trên lưng đeo cái gùi nhỏ, tiễn Tiêu Lục Lang đi lên trấn.

Nàng theo thường lệ trước tiên sẽ đưa hắn vào thư viện, sau đó đi bộ đến phiên chợ.

Tiêu Lục Lang đổi lại viện phục mới tinh , viện phục này Cố Kiều cũng từng thấy người khác mặc qua , có Phùng Lâm, cùng với không ít học sinh từ thư viện đi ra ngoài , nhưng không có người nào mặc giống Tiêu Lục Lang , thân hình hân trường, bạch y thắng tuyết, mặt mày như họa.

Quả nhiên là mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song.

Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Cố Kiều rơi vào trên chân hắn.

Phát hiện hắn đang đi chính là đôi giày mới nàng mua cho hắn , Cố Kiều cong cong khóe môi.

"Vừa chân sao?" Cố Kiều hỏi.

"Ân." Tiêu Lục Lang nhàn nhạt gật đầu.

Cố Kiều đem quải trượng đưa cho hắn, cùng hắn đi ra cửa.

Lúc đi tới cửa thôn , Xe bò của La Nhị thúc đã đợi sẵn, hôm nay không có nhiều người đi lên trấn , trừ hai người bọn họ, thì chỉ có Cố Đại Thuận và Cố Nhị Thuận.

Hai người cũng mặc viện phục.

Thành thật mà nói, người Cố gia dáng dấp cũng không khó coi, thậm chí Cố Đại Thuận vẫn còn dễ nhìn hơn tuyệt đại đa số nam tử trên trấn , nhưng khi vừa đứng bên cạnh Tiêu Lục Lang , lập tức bị biến thành cặn bã.

Tiêu Lục Lang cái gì cũng không làm, liền có thể giống như là một bức họa, toàn thân đều tản mát ra thanh quý thư hương chi khí.

Chuyện Cố Tiểu Thuận cứu được người nào đó của thư viện , Cố Kiều đã cùng Tiêu Lục Lang nói, bởi vậy hai người đều biết hôm nay người đi thư viện  hẳn là Cố Tiểu Thuận mới đúng.

Bất quá, khi hai người họ nhìn thấy Cố Nhị Thuận xuất hiện trên xe bò trong bộ viện phục rõ ràng là nhỏ hơn một cỡ, đều không lộ ra bao nhiêu kinh ngạc, phảng phất sớm đoán được rằng Cố gia sẽ làm ra loại chuyện vô liêm sỉ như vậy.

Cố Kiều cười lạnh một tiếng.

Tiêu Lục Lang lấy hành lý của mình  phát hiện Cố Kiều lại nhét tiền đồng cho hắn, lần này là hai mươi đồng.

"Hừ!" Cố Nhị Thuận cho hai người bọn họ một cái ánh mắt xem thường.

Xe bò rất nhanh tới thư viện phụ cận.

"Liền ngừng ở đây, chúng ta tự mình đi qua." Cố Đại Thuận nói.

Tiêu Lục Lang và Cố kiều nhưng là một mực ngồi đến cửa ra vào của thư viện .

Sau khi Tiêu Lục Lang tiến vào thư viện , Cố Kiều cũng đi phiên chợ với cái sọt cõng trên lưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro