Chương 17. Quỳ thuỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"A --" Tiết Ngưng Hương thét lên.

Cố Kiều nhưng là xoay người , một cước đem người kia đạp bay.

Tiết Ngưng Hương quả thực trợn tròn mắt, nàng hoàn toàn không hiểu được Cố Kiều là như thế nào làm được!

Cố Kiều đánh người xong liền cõng cái sọt rời đi, nhìn cũng không nhìn Tiết Ngưng Hương một cái, khiến người ta cảm thấy nàng ra tay thật sự chỉ là vì... mấy cái đồ vô sỉ này ngăn cản đường đi của nàng .

Tiết Ngưng Hương từ bên trong sững sờ to lớn hồi phục thần trí, run run rẩy rẩy mà đứng lên: "Ngươi...... Ngươi chờ một chút!"

Cố Kiều tiếp tục đi về phía trước.

Tiết Ngưng Hương muốn đuổi theo nàng, nhưng y phục của nàng bị mấy tên nam nhân kia kéo hỏng, cứ như vậy đi ra ngoài,  thân thể nàng đều sẽ bị  người ta nhìn thấy hết. Nàng gấp đến độ ứa nước mắt .

Cố Kiều bước chân dừng lại, có chút bực bội mà xoa xoa huyệt thái dương, từ bên trong cái sọt lấy ra áo bông của mình , ném vào trên thân Tiết Ngưng Hương .

Tiết Ngưng Hương giật mình, nhìn áo bông, lại nhìn Cố Kiều: "ngươi...... Ngươi không lạnh sao?"

"Không mặc liền đưa cho ta." Cố Kiều vươn tay ra.

"Mặc! Ta mặc!" Tiết Ngưng Hương vội vàng mà đem áo bông mặc vào.

Áo bông của Cố Kiều có chút nhỏ, nhất là chỗ ngực, siết đến Tiết Ngưng Hương khó thở.

Tiết Ngưng Hương khom lưng nhặt thảo dược rơi trên mặt đất lên, đối với Cố Kiều nhỏ giọng nói: " Vừa nãy...... Cám ơn ngươi."

Nàng là thật không ngờ tới sẽ gặp phải loại sự tình này, càng không ngờ tới Cố Kiều sẽ ra tay cứu chính mình, tâm tình của nàng có chút phức tạp, bất luận như thế nào, tiếng nói cảm kích kia là phát ra từ nội tâm.

Cũng chính là giờ khắc này, nàng là thật xác định Cố Kiều cùng lúc trước không giống nhau.

"Ngươi...... Ngươi không ngốc nữa sao?" Nàng cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Cố Kiều không có đáp nàng.

"Vẫn là ngốc a......" Nếu không thì làm sao lại cứu mình đây? Chính mình ngày trước khi dễ nàng như vậy.

Cố Kiều: "......"

Đột nhiên, Tiết Ngưng Hương trông thấy vết máu chảy ra từ tay trái của Cố Kiều: "ngươi bị thương rồi!"

Cố Kiều nhàn nhạt nói: "không phải máu của ta."

Nàng không có nói dối, đích xác không phải là của nàng.

Bất quá, không biết nghĩ tới điều gì, nàng vẫn cầm khăn lau sạch vết máu.

Tiết Ngưng Hương quay đầu nhìn về phía bốn tên hỗn đản ngã trên mặt đất , thầm nghĩ bốn người bọn họ cũng không đổ máu a, máu trên tay nha đầu này là nơi nào tới? Nàng vừa rồi đến cùng đã làm gì ?

Hai người ra khỏi ngõ nhỏ.

Cố Kiều nhìn sắc trời một chút .

Tiết Ngưng Hương đột nhiên níu lấy tay áo của nàng, đáng thương mà nhìn nàng: " Ta...... Ta có thể cùng ngươi trở về thôn không?"

Cố Kiều lông mày nhỏ cau lại.

Nàng không định trở về thôn.

Tiết Ngưng Hương cảm thấy Cố Kiều nếu cự tuyệt thì cũng hợp tình hợp lý, dù sao quan hệ giữa mình và Cố kiều cũng không tốt, nàng xuất thủ cứu chính mình cũng đã xem như ở cùng Thôn hết tình hết nghĩa, không cần thiết phải dẫn theo chính mình trở về thôn.

Tiết Ngưng Hương yên lặng rút tay về.

Cố Kiều nhàn nhạt nói: "ta muốn đi  một chuyến đến thư viện trước."

Tiết Ngưng Hương con mắt sáng lên, ngẩng đầu: "vậy ta có thể đi cùng ngươi sao?"

Cố Kiều không nói chuyện.

Quay người đi về hướng phía đông thị trấn .

Tiết Ngưng Hương thăm dò đi theo hai bước, thấy Cố Kiều không có đuổi nàng , liền mừng rỡ đi theo.

Tiết Ngưng Hương là người bó chân nhỏ lại , nữ nhân bó chân bước đi rất chậm rãi.

Cố Kiều bực bội mà gãi gãi cái đầu nhỏ, nhưng vẫn dừng lại và đợi nàng.

Lúc hai người đến , thư viện vừa vặn tan học.

Tiêu Lục Lang mang theo túi sách đi ra,  hắn sửng sốt một chút khi trông thấy Cố Kiều ở đầu hẻm phía trước .

Thần sắc hắn như thường bước tới: " Hôm nay cũng ở phụ cận sao?"

"Ân." Cố Kiều hàm hồ lên tiếng.

Tiết Ngưng Hương kinh động, từ phiên chợ đến nơi đây ít nhất cách bảy tám dặm mà, cái này cái này cái này...... Cái này cũng có thể gọi là phụ cận a?

Tiêu Lục Lang lúc này cuối cùng mới nhìn thấy Tiết Ngưng Hương đứng bên cạnh Cố kiều .

Trong mắt Tiêu Lục Lang hiện lên một tia kinh ngạc, cho dù hắn vắt hết óc cũng nghĩ không thông hai người này tại sao lại ở cùng một chỗ, hơn nữa thấy Tiết Ngưng Hương còn mặc y phục của Cố Kiều .

Xe bò của La Nhị thúc cũng đang chờ ở trong ngõ nhỏ , đây là buổi sáng đã nói qua , yêu cầu hắn giờ Dậu tới đón.

Ba người lên xe bò, Cố Kiều ngồi ở giữa .

Tiết Ngưng Hương lúc trước đối với Tiêu Lục Lang rất có hảo cảm, nhưng vừa vặn xảy ra loại chuyện đáng sợ kia, nàng đối với nam nhân lòng còn sợ hãi, ngay cả Tiêu Lục Lang cũng không chào hỏi một câu.

Tiêu Lục Lang cũng không để ý thái độ  Tiết Ngưng Hương đối với chính mình,  chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái, bất quá hắn cũng không hỏi.

Cố Kiều đem áo bông cho Tiết Ngưng Hương, trên người chính mình chỉ có một kiện giáp áo thật mỏng , đi trên đường cũng không cảm thấy gì, nhưng khi ngồi xuống liền có chút lạnh .

Tiêu Lục Lang cúi đầu nhìn một chút viện phục của mình, không khỏi có chút do dự. Cho nàng, bọn hắn quan hệ dường như không có tốt như vậy, không cho nàng, nàng lại sẽ đông lạnh hỏng.

Đang do dự, đã nhìn thấy Tiết Ngưng Hương yếu ớt mà nhích lại gần bên cạnh Cố Kiều , lấy thân thể của chính mình sưởi ấm cho nàng .

Tiêu Lục Lang: "......"

Sau khi xe bò xuyên qua ngõ nhỏ , liền thấy Cố Đại Thuận đang đứng chờ ở nơi đó .

Cố Nhị thuận đã bị "đuổi" về nhà, bởi vậy chờ xe bò chỉ có một người là hắn.

Cố Đại Thuận không để ý đến Tiết Ngưng Hương trên xe bò , chỉ nhìn Cố Kiều cùng Tiêu Lục Lang với thần sắc không gợn sóng . Nghĩ đến buổi sáng bọn hắn cũng là bộ dạng bình tĩnh này, đột nhiên cảm thấy, bọn hắn ngay từ  đầu đã đoán được sẽ là kết quả này.

Nhưng bọn hắn cái gì cũng không nói, trơ mắt nhìn xem Cố Nhị Thuận bị đuổi ra ngoài, còn hại hắn suýt nữa bị phu tử hoài nghi.

Rốt cuộc là chủ ý của người nào? Tiêu Lục Lang ? Hay là cái đồ ngốc này?

Gió nhẹ lướt qua, Cố Kiều nhẹ nhàng gạt mấy sợi tóc che ở trên mặt , vết bớt kia bị lộ ra cũng không chút nào để ý.

Cố Đại Thuận chưa từng thấy qua bộ dạng này của Cố Kiều .

Không, hắn kỳ thực đã thấy qua, tại buổi sáng khảo thí ngày hôm đó. Nàng kéo hắn từ trên xe bò xuống , khi đó nàng cũng vân đạm phong khinh như vậy. Chỉ là lúc ấy hắn đang bực bội, không có chú ý tới.

Cái đồ ngốc này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ? Đột nhiên thay đổi tính tình, đột nhiên lại không tới Cố gia ăn cơm nữa, đột nhiên liền cùng Tiêu Lục Lang tốt hơn.

"Ngươi khát không?" Tiết Ngưng Hương đem túi nước bên hông cởi xuống đưa cho Cố Kiều.

Liền ngay cả Tiết quả phụ vốn không hợp nhau với nàng cũng thành bằng hữu ?

Cố Đại Thuận thật sâu nhíu mày.

Xe bò về đến thôn, Cố Đại Thuận nhảy xuống .

Cố Kiều không có cùng hắn đoạt, chỉ là ngồi ở trên xe bò, nhàn nhạt mỉm cười nhìn hắn: " Ngày mai nhớ đưa Tiểu Thuận đi học."

Cố Đại Thuận siết chặt nắm đấm.
--
Sau khi về nhà, Cố Kiều cảm giác hôm nay trời đặc biệt lạnh, tay chân một mảnh lạnh buốt, đến ban đêm, quỳ thuỷ của nàng tới .

Nông dân dinh dưỡng không đủ, quỳ thủy thường tới muộn, vóc người này đều đã mười bốn , cư nhiên là lần đầu tiên tới quỳ thủy.

Cũng không biết là có phải do đoạn thời gian trước rơi xuống nước, hàn khí quá nặng, cộng thêm hôm nay có gió thổi, nàng đau bụng đến kịch liệt.

Nàng tại tổ chức nhiều năm, kỳ thực sớm thành thói quen với đủ loại đau đớn, nhưng chỉ riêng đối với loại đau bụng tới quỳ thuỷ này nàng lại không thể chịu đựng được.

Tiết Ngưng Hương tới cửa trả lại y phục, vừa vào nhà liền phát hiện Cố Kiều sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế, lập tức hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

"Không có gì." Cố Kiều lạnh nhạt nói.

Một nữ nhân vào ban ngày có thể một quyền đập chết bốn nam nhân,  lúc này suy yếu đến độ không đứng lên nổi, có thể là không có gì sao?

Tiết Ngưng Hương nhìn thấy tay nàng che bụng , a một tiếng nói: "ngươi tới quỳ thủy ?"

Cố Kiều không còn khí lực để ý đến nàng.

Tiêu Lục Lang nghe được động tĩnh trong phòng bên này, đi tới hỏi: "đã xảy ra chuyện gì?"

Cố Kiều không nói , ngược lại là Tiết Ngưng Hương mở miệng: "Nàng tới quỳ thủy , đau rất lợi hại. Trong nhà có đường đỏ sao? Nấu cho nàng một bát."

Tiêu Lục Lang đột nhiên liền ngây dại.

Tiết Ngưng Hương không nghĩ nhiều như vậy, nàng nghĩ hai người đều đã thành thân nửa năm , nhất định sớm động phòng, loại sự tình này không có gì không thể nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro