Chương 19. Thiên tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau khi ăn cơm xong, Tiêu Lục Lang cùng Cố Tiểu Thuận trở lại thư viện, kết quả được thông báo rằng tẩm xá của bọn họ đã bị sập.

"Bị sập lúc nào ?" Tiêu Lục Lang hỏi.

Học sinh kia đáp: "Các ngươi vừa đi không bao lâu liền sập, không ít người trông thấy các ngươi đi về hướng tẩm xá , đều ở đây lo lắng các ngươi đã bị chôn ở bên trong đấy."

Nguyên bản là muốn đi, nhưng......

Tiêu Lục Lang thần sắc hơi ngưng lại.

Cố Tiểu Thuận chạy tới nhìn tẩm xá bị sập , chỉ thấy tường đổ đầy đất , sàn nhà đều đã bị thanh xà đập đến nứt ra, Nghĩ tới những thứ này nếu nện vào đầu ai đó sẽ như thế nào, hắn sợ tới mức vỗ ngực: "May mà tỷ ta tới tìm chúng ta ăn cơm! Nếu không, hai ta cũng sẽ bị chôn sống nha!"

Tính cả lần y quán kia, đây là lần thứ hai, lần nào cũng đều vì nàng, mới né qua một hồi tai họa bất ngờ.

Tiêu Lục Lang nhìn về hướng Cố Kiều rời đi , lộ ra thần sắc như có điều suy nghĩ.

Tẩm xá của Thiên Hương Thư viện vẫn luôn khá căng thẳng, lần này lại chiêu ước chừng một trăm linh một học sinh, thuộc về lần chiêu sinh rầm rộ nhất, bởi vậy thư viện bây giờ không có dư tẩm xá trống , đành phải để hai người tiếp tục học ngoại trú.

Bởi vì phí ăn ở đã bao gồm trong học phí, nói chung, không ở lại tẩm xá cũng không được hoàn lại tiền, nhưng cân nhắc do đây không phải là vấn đề của học sinh, nên thư viện chủ động gánh chịu tiền xe mỗi ngày cho Tiêu Lục Lang cùng Cố Tiểu Thuận  .

Cố Tiểu Thuận không quan trọng, hắn không thích Cố gia, nhưng hắn cũng không thấy ái thư viện, nơi nào cũng giống nhau.

"Tỷ phu, ngươi có phải hay không thực vui vẻ?" Trên đường trở lại lớp học , Cố Tiểu Thuận nhỏ giọng hỏi Tiêu Lục Lang.

"Ta vì cái gì thực vui vẻ?" Tiêu Lục Lang hỏi lại.

"Ngươi có thể trở về ngủ cùng tỷ ta nha!" Cố Tiểu Thuận nói chuyện không biết cái gì nên nói , cái gì không.

Hắn năm nay mười ba tuổi, nói không hiểu cũng không hẳn, nhưng muốn nói hiểu rất rõ cũng không đúng. Hắn thấy, nam nhân chính là muốn ôm tiểu tức phụ của mình khi ngủ, nhưng phải làm gì sau khi ngủ hắn kỳ thực không biết.

Cho nên, lúc hắn nói lời này một chút cũng không xấu hổ.

Tiêu Lục Lang liền bị sặc : "Đừng nói lung tung."

"A." Hắn cũng không nói lung tung a, tỷ phu chính là có thể trở về cùng tỷ hắn ngủ mà!

Hai người tiến vào phòng học, buổi chiều là toán học.  Khảo thí hôm đó không có cái môn toán học này, chỉ lấy bát cổ. Sở dĩ triều đình đối với toán học cũng không coi trọng, cho nên thành lập cái ngành học này hoàn toàn là chủ ý của viện trưởng .Viện trưởng hi vọng Chiêu Quốc có thể bồi dưỡng nhân tài mà không bám vào một khuôn mẫu .

Tiêu Lục Lang vừa ngồi xuống, Trương phu tử liền gọi hắn ra ngoài: "Viện trưởng tìm ngươi."

Tiêu Lục Lang liền đi đến Trung Chính đường của viện trưởng .

Vừa đi đến cửa, không hẹn mà gặp Cố Đại Thuận từ bên trong đi ra .

Trên mặt Cố Đại Thuận còn mang theo đắc ý chưa kịp rút , nhưng khi nhìn thấy Tiêu Lục Lang, lông mày hắn lập tức nhíu lại: "Ngươi tới nơi này làm cái gì?"

Tiêu Lục Lang không để ý tới hắn, chống lên quải trượng bước ngang qua hắn.

Cố Đại Thuận chau mày.

Tiêu Lục Lang cũng là đến tìm viện trưởng sao?

Cố Đại Thuận nhập học ngày đầu tiên, Trần phu tử đã nói cho hắn, viện trưởng thập phần thưởng thức hắn , sau đó lại lặng lẽ ám chỉ qua, viện trưởng có dự định từ trong một nhóm học sinh lần này chọn một thân truyền đệ tử , bảo hắn hảo hảo nỗ lực.

Hắn đương nhiên phải nỗ lực.

Hắn thiên phú cao như vậy, nếu lại có  bậc thầy văn học giống viện trưởng dốc lòng chỉ đạo, hắn còn lo gì không thể khảo thủ công danh?

Tối hôm qua cơ hồ một đêm không ngủ, viết một thiên văn chương, buổi sáng đưa cho Trần phu tử xem. Giữa trưa, Trần phu tử lại đem cho viện trưởng nhìn, sau đó viện trưởng gọi hắn tới hỏi hắn mấy vấn đề có liên quan thiên văn chương kia , hắn đều đáp rất khá.

Hắn nhìn ra được viện trưởng rất hài lòng.

Hắn nghĩ, chuyện đệ tử đã mười phần chắc chín, chính là không biết tại sao Tiêu Lục Lang cũng tới.

Là vì chuyện tẩm xá a?

Nghe nói tẩm xá của hắn và Cố Tiểu Thuận bị sập vào giữa trưa, chuyện xui xẻo như vậy cũng có thể để hắn gặp phải, có thể thấy được hắn sẽ không có cái mệnh kia .

Nghĩ đến điều này , Cố Đại Thuận cười lạnh một tiếng, kiêu căng trở về phòng học.

Trung Chính nội đường, viện trưởng chỉ Bát Cổ văn trên bàn sách, hỏi Tiêu Lục Lang : " Thiên văn chương này là ngươi tự viết?"

"Đúng vậy." Tiêu Lục Lang nói.

Viện trưởng ánh mắt sắc bén rơi vào trên thân Tiêu Lục Lang , thiếu niên bộ dáng bất quá mười bảy tuổi , trên khuôn mặt còn mang theo nét ngây ngô, nhưng hai đầu lông mày lại lộ ra một tia trầm ổn cùng thanh lãnh không thuộc về cái tuổi này .

Hắn bị què một chân, lại phảng phất thanh quý hơn bất luận học sinh khoẻ mạnh nào.

"Hai môn trước vì cái gì không đáp?" Viện trưởng hỏi.

Ngoại nhân chỉ biết người học sinh này thi xếp hạng đếm ngược, lại không biết ba môn khảo thí, hắn nộp giấy trắng hai môn .

Vốn không nên được thừa nhận, thế nhưng văn chương viết thực sự quá kinh diễm.

Nguyên bản văn chương của học sinh tên Cố Đại Thuận cũng không tệ, nhưng đó là không tệ đối với tân sinh , so sánh cùng Tiêu Lục Lang , lập tức ảm đạm thất sắc .

Tiêu Lục Lang không trả lời vấn đề của viện trưởng .

Thật là một hài tử quật cường  a, viện trưởng trong lòng thầm than, khoát tay áo, nói: " được rồi, ngươi đi lên lớp đi."

Tiêu Lục Lang hành lễ của một học sinh, quay người đi ra.

Phía sau rèm, một lão giả mặc thường phục bước ra.

"Sư phụ." Viện trưởng lập tức đứng dậy cung kính hành lễ.

Lão giả cầm lấy bài thi của Tiêu Lục Lang lên, sau khi xem xong lắc đầu: " học sinh này của ngươi, lệ khí rất nặng a."

Lại nói Cố Kiều sau khi tạm biệt hai người Tiêu Lục Lang , liền đi đến phiên chợ gần đó.

Phiên chợ ở phía đông cùng phiên chợ ở phía tây thị trấn không sai biệt lắm, chỉ là xa hoa hơn một chút, giá tiền tương ứng cũng cao hơn một chút.

Nhưng hiện tại phiên chợ đã đóng cửa, Vì vậy, nếu nàng muốn mua thứ gì đó,  chỉ có thể đến cửa hàng.

Cố Kiều trong cửa hàng mua năm cân bột mì, cắt hai cân tam tuyến thịt ba chỉ thượng hạng, lại gọi thêm hai cân muối, tổng cộng tiêu tốn hơn một trăm cái tiền đồng.

Lúc đi ngang qua một tiệm vải, nàng nhớ tới mấy ngày trước đây khi thu y phục cho Tiêu Lục Lang , thấy trung y cùng áo trong đều đã rách.

Nàng đi vào, mỗi loại đều mua một bộ mới, lại hỏi ông chủ muốn xin một chút vải rách, để sửa lại một số thứ có thể sửa được.

Mặc dù nàng không biết sửa y phục, nhưng nàng lại biết khâu trái tim. Lấy vải vóc xem như một khối da người , hẳn là liền may vá rất tốt !

Cố Kiều sau khi đem đồ vật mua được toàn bộ cất vào cái sọt , liền chuẩn bị khởi hành trở về thôn. Khi nàng bước ra khỏi cửa hàng, phát hiện trên đường đột nhiên nhiều hơn rất nhiều quan binh.

Một bên có bách tính đang xì xào bàn tán.

"Xảy ra chuyện gì ?"

"Nghe nói là bệnh nhân bệnh hủi trên núi chạy trốn, quan phủ đang tìm kiếm khắp nơi đấy!"

"Ai da, người bệnh hủi a, vậy cũng đáng sao?"

"Cũng không phải sao? Mấy ngày nay ta sẽ ít đi ra ngoài, ngươi cũng đừng không cẩn thận đụng phải! Một khi bệnh bị lây lan, nhiễm phải liền vô phương cứu chữa rồi!"

Tại cổ đại, bệnh hủi là bệnh nan y , sau khi nhiễm bệnh, chỉ có thể bị đưa lên Ma Phong Sơn chờ chết.

Cố Kiều đột nhiên nghĩ tới một chuyện , huynh trưởng Tiêu Lục Lang tựa hồ chính là bởi vì bệnh hủi mà qua đời.

Đội quan binh kia sau khi lục soát xong con đường này liền đi tới con phố tiếp theo.

Cố Kiều trở về thôn.

Chuyện trên đường Cố Kiều cũng không để ở trong lòng, sau khi trở về nhà liền làm mì Dương Xuân .

Lúc nàng đang nhào bột , ngoài cửa đột nhiên truyền đến "bịch" một tiếng vang lớn, tựa hồ có đồ vật gì đụng vào ván cửa nhà nàng .

Cố Kiều cầm một miếng vải khô lau tay, bước tới chỉ thấy một lão thái thái ngã xuống trước cửa nhà nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro