Chương 22. Mớm thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tính nghiêm trọng của chuyện này trong lòng cả bốn người đều rõ ràng, ngoài miệng không nói, nhưng đều ngầm hiểu che giấu sự tình.

Cố Kiều nói với Cố Tiểu Thuận mấy ngày nay đừng đi qua bên này, thời kỳ đầu tính chất truyền nhiễm của thiểu nấm bệnh hủi mặc dù không quá mạnh, nhưng vẫn có tồn tại nguy hiểm nhất định.

Cố Kiều cũng không lên núi hái nấm nữa, yên tâm ở nhà mấy ngày chiếu cố lão thái thái .

Ước chừng nàng làm hộ lý cũng không tệ, trưa ngày thứ ba, lão thái thái hoàn toàn tỉnh lại, không còn mơ mơ màng màng, bất quá đầu óc có gì đó không ổn.

Cố Kiều hỏi nàng là ai, nàng mở to mắt nhìn Cố Kiều; Cố Kiều hỏi nhà nàng ở chỗ nào, nàng cũng vẫn mở to mắt nhìn Cố Kiều.

Sẽ không phải là lão niên si ngốc ( bệnh Alzheimer)  a?

"Ngươi còn nhớ mình mắc bệnh gì không?" Cố Kiều tiếp tục hỏi.

Lão thái thái vẫn là trợn to một đôi mắt nhìn nàng.

Cố Kiều không còn biện pháp nào.

Xem ra, lão thái thái này chẳng những không nhớ rõ mình là ai, thậm chí bản thân bị bệnh gì cũng quên mất .

Kỳ thực quên rồi cũng tốt, Cố Kiều có thể trông chừng không cho nàng ra ngoài, nhưng không thể đề phòng người trong thôn tìm tới cửa, vạn nhất lão thái thái không để ý đem chuyện bệnh hủi lỡ miệng nói ra, nàng và Tiêu Lục Lang còn có Cố Tiểu Thuận cùng những người tiếp xúc mật thiết liền phải gặp họa theo .

Còn chuyện sau này an trí nàng như nào thì đó là chuyện tương lai, việc cấp bách là chữa khỏi bệnh cho nàng , ngàn vạn lần không thể để bất luận kẻ nào phát hiện nàng từng mắc qua bệnh hủi.

Nghĩ như vậy, Cố Kiều bưng ấm sắc thuốc lên nấu thuốc cho lão thái thái  .

Thuốc trong hòm thuốc phải uống, thuốc Đông y cũng phải uống, bằng không bí mật của cái hòm thuốc liền bại lộ.

Lão thái thái vừa nhìn thấy Cố Kiều bưng ấm sắc thuốc, liền ghét bỏ mà quay mặt đi .

Cố Kiều mơ hồ nghe thấy được một tiếng ai oán hừ hừ, lão thái thái này, tính khí thật lớn?

Thuốc phải đun trên lửa nhỏ liu riu nấu nửa canh giờ, trong lúc chờ thuốc , Cố Kiều lấy hòm thuốc nhỏ ra kiểm tra một phen.

Mấy ngày này dùng không ít dược vật, một mực vẫn chưa có cơ hội kiểm kê thật kỹ, nàng phải xem thuốc của mình còn thừa lại bao nhiêu, loại nào không thể tùy tiện dùng nữa.

Kết quả sau khi kiểm tra khiến nàng có chút sững sờ.

Nguyên bản thuốc tiêu viêm bị nàng ăn sạch lại có một bình mới, thuốc mỡ kháng khuẩn cũng nhiều thêm một phần dự bị, ngoài ra còn có mấy loại dược tề nàng không nhớ rõ đã bỏ vào lúc nào .

Cố Kiều nhìn hòm thuốc nhỏ bất động, sờ cằm, lâm vào trầm tư.
----

Tới gần cuối tháng, thư viện lại có một lần khảo thí khác.

Cố Đại Thuận tiến vào thiên tử giáp ban với hào quang của vị trí thứ hai trong số các tân sinh năm nay, sau đó hắn quả thật không phụ sự mong đợi của mọi người, biểu hiện thập phần ưu tú. Khảo thí lần này, hắn lại đạt đệ nhị.

Trần phu tử thật cao hứng, nhưng Cố Đại Thuận trên mặt lại không thấy bao nhiêu vui mừng.

Trần phu tử cho rằng hắn là đang tự trách mình vì đã không đoạt được đệ nhất, kiên nhẫn trấn an nói: "ngươi cùng Hàm Chi đều là nhân tài kiệt xuất trong số tân sinh năm nay , Hàm Chi lớn hơn ngươi hai tuổi, lại vỡ lòng sớm, đọc sách nhiều hơn ngươi mấy năm , ngươi không cần phải cảm thấy lo lắng về thành tích hiện tại của mình ."

Cố Đại Thuận dĩ nhiên không phải lo lắng về cái này, học sinh gọi Hứa Hàm Chi kia chỉ là ỷ vào việc đọc nhiều sách hơn hắn mấy năm, cho nên chỉ là chút khởi đầu thôi, nhưng đối phương thiên phú không bằng chính mình, hắn có cực đại tin tưởng vượt qua được hắn ( chỉ Hàm Chi).

Chỉ là, dã tâm của hắn không chỉ dừng lại ở đó.

Hắn tới đây vì việc đệ tử thân truyền của viện trưởng ,hy vọng viện trưởng có thể trở thành sư phụ của hắn.

Kể từ lần trước , hắn đã làm rất nhiều văn chương hay , Trần phu tử cũng đều nhất nhất đưa cho viện trưởng xem, thế nhưng viện trưởng cũng không còn truyền gặp hắn nữa.

"Thế nào? Còn có chuyện gì sao?" Trần phu tử phát giác hắn một bộ dáng muốn nói lại thôi.

Cố Đại Thuận nghĩ nghĩ, vẫn là lấy hết dũng khí nói: "ta nghe nói khảo đề nhập học lần này là viện trưởng ra đề, không biết viện trưởng có phải hay không có dự định thu đệ tử ?"

"Đích thật là có." Trần phu tử suy nghĩ qua một chút , nhưng đáng tiếc là nhân tuyển mà viện trưởng vừa ý cũng không phải Cố Đại Thuận.

Cố Đại Thuận từ đáy mắt Trần phu tử nhìn ra chút tiếc hận, trong lòng chùng xuống: "Là Hứa Hàm Chi sao?"

"Không phải hắn." Trần phu tử lắc đầu, "chuyện này còn hoàn toàn chưa có quyết định, ngươi trước không nên hỏi. Coi như không thể làm viện trưởng đệ tử, viện trưởng cũng sẽ dành thời gian để hướng dẫn những học sinh ưu tú trong thư viện ."

Này làm sao có thể giống nhau? Một cái là kế thừa viện trưởng y bát, là viện trưởng truyền nhân, lấy được không chỉ là học vấn, còn có viện trưởng nhân mạch ( các mối quan hệ) .

Mà tùy ý chỉ đạo là thua xa.

Loại hàn môn tử đệ như hắn, nằm mộng cũng muốn nhất phi trùng thiên ( đại loại kiểu một bước lên mây), nếu như chính mình không đủ ưu tú coi như bỏ qua, nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại có đầy đủ điều kiện để được viện trưởng ưu ái.

Hắn như thế nào cam tâm?

Cố Đại Thuận vẫn muốn hỏi thêm, Trần phu tử lại không nguyện ý nói.

Trung chính đường.

Viện trưởng nhìn khuôn mặt thanh lãnh của Tiêu Lục Lang, ôn hòa nói: "ngươi cảm thấy thế nào?"

Tiêu Lục Lang lạnh nhạt nói: "đệ tam từ dưới đếm lên ngươi cũng muốn?"

Khảo thí lần này, Tiêu Lục Lang thi được đệ tam từ dưới đếm lên, đây cũng không phải là hắn tiến bộ một bậc, mà là do có thêm một cái Cố Tiểu Thuận ở hạng chót.

Viện trưởng hắng giọng một cái, nói: "Ta cũng không làm khó ngươi, như này, ngươi trước trở về cân nhắc mấy ngày, không cần gấp gáp cho ta đáp án. Mấy năm nay ta đều ở thư viện, lúc nào ngươi nghĩ thông suốt thì lại đến trả lời ta."

Từ trong miệng viện trưởng nói ra những lời này, có thể nói là vô cùng có thành ý.

Đừng nhìn thiên Hương Thư viện chỉ là một học phủ trên trấn, nhưng viện trưởng từng đứng đầu trong kinh thành tứ đại tài tử , thanh danh cùng tài hoa của hắn không thể nghi ngờ.
Nếu không phải trong nhà xảy ra biến cố, hắn cũng không đến mức ly khai kinh thành, tới một nơi nho nhỏ như Thanh Tuyền trấn giáo thư dục nhân.

Hắn từng gặp nhiều học sinh như vậy, nhưng Tiêu Lục Lang là người đầu tiên chân chính khiến hắn có xúc động muốn thu làm thân truyền đệ tử .

"Ngươi muốn hắn như vậy ? Cũng không sợ chính mình hàng không được cái đầu gai góc này sao."

Sau khi Tiêu Lục Lang rời đi, bố y lão giả phía trong bình phong nhàn nhạt cất tiếng.

Viện trưởng hướng về phía bình phong thi lễ một cái, cười nói: "ta cũng thực sự sợ chính mình hàng không được, không bằng...... Lão sư thu hắn làm đệ tử a?"

Bình phong sau lưng trầm mặc, một lát sau truyền đến một tiếng thở dài yếu ớt : "ngươi đã quên, ta đã nói qua đời này, sẽ tuyệt đối không thu nhận đồ đệ nữa ."

Tiểu Hầu Gia chết, Quốc Tử giám vĩnh viễn đóng cửa, lão sư tâm cũng triệt để chết.

Sau khi tan học, Tiêu Lục Lang cùng Cố Tiểu Thuận ngồi trên xe bò của La Nhị thúc trở về thôn. Lúc ra khỏi thị trấn phát hiện trên quan đạo nhiều thêm mấy cái quan tạp ( trạm kiểm soát), tất cả đều đang tìm kiếm bệnh nhân hủi , trong lòng hai người càng thêm cảnh giác.

Tiêu Lục Lang về đến nhà, Cố Kiều liền đem tình huống lão thái thái nói với hắn: "...... Nàng cái gì cũng không nhớ."

Tiêu Lục Lang cũng không cảm thấy đây là chuyện xấu, ít nhất không phải bây giờ, không biết liền sẽ không bị lỡ miệng.

"Nàng có muốn đòi đi ra ngoài sao?" Tiêu Lục Lang hỏi.

Cố Kiều lắc đầu: "này cũng không có, ta nói với nàng rằng nàng mắc bệnh lao phổi, không thể đi ra ngoài hóng gió, hồng ban trên mặt nàng là vì đông lạnh mới mọc. Bởi vì ho lao rất dễ lây lan, cho nên nàng tốt nhất ở lại trong phòng của mình , để tránh lây bệnh cho người khác. Nhìn bộ dáng của nàng, giống như là nghe lọt , đến trưa đều rất an phận."

Tiêu Lục Lang đi vào phòng nhìn lão thái thái, tình trạng của nàng đã khá hơn rất nhiều , vết thương trên da đã mờ đi, nếu không nhìn kỹ cơ hồ nhìn không thấy vết hồng ban trên mặt .

Cố Kiều không nói chính là, lại trị thêm mấy ngày, nàng bệnh hủi liền có thể mất đi khả năng lây nhiễm.

Đảo mắt đến cuối tháng, cũng đến ngày Phùng Lâm và "Trương Đại Phu" đã hẹn nhau trị cho chân của Tiêu Lục Lang .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro