Chương 24. Có thể trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Kiều kéo lại bình phong, ở bên trong kiểm tra Tiêu Lục Lang .

Thời điểm ở nhà Cố Kiều đã quan sát qua Tiêu Lục Lang , phát hiện vấn đề của hắn kỳ thực chủ yếu xuất hiện ở trên mắt cá chân, hiện tại cẩn thận kiểm tra một phen ,Cố Kiều liền chắc chắn suy đoán của mình.

Mắt cá chân hắn từng bị gãy, nhưng đại phu không chẩn đoán ra , cho rằng hắn chỉ bị thương ở chân, cho nên chỉ trị liệu cho chân của hắn.

Nhưng vậy mà không có tận lực trị liệu, chân bị chế động cũng hầu như không dùng đến, mắt cá chân vẫn là tự mọc liền lại , chỉ là xương vỡ bên trong không được lấy ra sạch sẽ, một bước đi liền toàn tâm đau đớn.

Hắn cho tới bây giờ cũng không biểu hiện ra ngoài, thậm chí Cố Kiều phỏng đoán hắn chỉ là bị cứng khớp cổ chân thông thường, không đau đớn gì, hiện tại đã chẩn đoán chính xác , mới hiểu được hắn bình thường đều dùng bao nhiêu lực khắc chế mới chịu đựng được.

Ai...... Thật là một hài tử khiến cho người ta đau lòng .

Cố Kiều kiếp trước làm qua không ít ca phẫu thuật loại giống như thế này, đối với nàng mà nói độ khó không lớn, chính là dược phẩm cùng vật tư tiêu hao phẫu thuật trong hòm thuốc tạm thời còn chưa có xuất hiện.

Nhưng...... Nghĩ đến phát hiện mấy ngày trước, Cố Kiều quyết định chờ thêm một chút, huống chi trước mắt cũng không phải thời cơ giải phẫu tốt nhất . Chỗ bị thương của hắn cần phải làm một chút điều trị, không bằng đợi đến cuối năm khi thư viện được nghỉ định kỳ .

Nhị Đông Gia cùng Vương chưởng quỹ một mực chờ ở bên ngoài bình phong, toàn bộ quá trình cũng không có nhìn trộm.

Trước kia Nhị Đông Gia kỳ thực có ý định để đại phu Hồi Xuân Đường vây xem y thuật của Cố Kiều , nhưng đây mới là lần đầu , yêu cầu như thế tựa hồ có chút đường đột , hắn liền nhịn xuống.

Vừa rồi lúc Cố Kiều tiến vào chẩn trị, đặc biệt kéo lại bình phong, thái độ này liền tự nói rõ Cố Kiều không vui lòng tiết lộ y thuật chính mình. Nghĩ như vậy, Nhị Đông Gia liền có chút may mắn chính mình mới vừa rồi không đưa ra yêu cầu quan sát.

Nhưng có một chuyện Nhị Đông Gia đã đoán sai, đó chính là Cố Kiều không phải không muốn tiết lộ y thuật của mình, nàng là tuyệt đối không được để người ta phát hiện ra hòm thuốc nhỏ của nàng.

Cố Kiều ở bên trong có chút lâu.

Kiểm tra một khắc đồng hồ, thưởng thức mỹ nhân nửa canh giờ.

Khục!

Không có cởi y phục, không có không có!

Hòm thuốc nhỏ được Cố Kiều cất vào trong sọt, nàng mang theo cái sọt bước ra ngoài.

Nhị Đông Gia tiến lên đón, khách khí cười nói: "Cố cô nương đi vào lâu như vậy, chẳng lẽ Tiêu công tử thương thế rất phức tạp?"

Cố Kiều mặt không đổi sắc nói: "Đúng là thật phức tạp , ta cần tiến hành giải phẫu cho hắn một lần ."

Phức tạp là thật, ngắm nhìn mỹ nhân cũng là thật.

Nghe nói cần giải phẫu, Nhị Đông Gia có chút sửng sốt, giải phẫu là y thuật chỉ được dùng trên chiến trường, dân gian hiếm khi thấy qua. Một , là nguy hiểm lớn, thứ hai, cũng là đối với y thuật của đại phu yêu cầu quá cao. Ngay cả đại phu Hồi Xuân Đường bọn hắn , cũng không mấy ai dám dùng dao với người bị thương.

"Ngươi...... Xác định sao?" Nhị Đông Gia một mặt hoài nghi.

Đại phu dám động dao cho bệnh nhân ở Hồi Xuân Đường năm nay đã năm mươi, nhân gia thế nhưng là truyền nhân y dược thế gia đấy.

"Ân." Cố Kiều gật đầu, " Thời gian ta trước hết suy nghĩ một chút, khi nào ấn định xong sẽ thông báo cho các ngươi. Ngoài ra, còn có một số đồ vật cần chuẩn bị muốn làm phiền Nhị Đông Gia . Bạc...... Liền trừ trong tiền xem bệnh kế tiếp của ta ."

"Không sao đâu." Nhị Đông Gia cười nói.

Hồi Xuân Đường cũng không phải nơi làm từ thiện, bệnh nhân tới chỗ này đều phải bỏ tiền ra, y thuật càng cao minh , tiền xem bệnh càng phong phú.

"Nhưng là......  Bệnh gì ngươi cũng đều có thể trị sao?" Nhị Đông Gia hỏi.

"Thế thì cũng không phải." Cố Kiều đáp, "phải xem qua mới biết được, ngươi tốt nhất tìm chút nghi nan tạp chứng ( bệnh khó chữa) cho ta, chớ lãng phí số lần tiếp chẩn ."

Nghe đi nghe đi, đây chính là sự tự tin a!

Nhị đương gia cũng không cho rằng nàng đang nói khoác không biết ngượng, trên thực tế, bất cứ ai từng chứng kiến ​​​​y thuật của nàng đều có lý do tin rằng nàng hoàn toàn có thể khởi tử hồi sinh.

Cố Kiều cần tìm một ít dược liệu làm thuốc hun cho Tiêu Lục Lang ,nên nàng cõng cái sọt đi tới đại đường .

Nhị đương gia quỷ dị mà cười lên: "lão Vương a, ngươi nói nàng y thuật tốt như vậy, có thể hay không...... chữa bệnh cho vị ở kinh thành kia a?"

"Vị ở kinh thành kia?" Vương chưởng quỹ chính là sửng sốt, thật lâu mới phản ứng được, "ngươi nói là vị tiểu công tử Hầu phủ kia?"

Nhị Đông Gia hai mắt sáng lên nói: "Chính là hắn!"

Vương chưởng quỹ cuống quít khoát tay: "không không không, không được! Không được!"

Đây chính là kinh thành quý tộc a! Hồi Xuân Đường ở trước mặt bọn họ, cũng chỉ là một kẻ thường dân mà thôi, căn bản không đủ nhìn!

"Ta thấy Cố cô nương y thuật không tệ......"

"Nhị Đông Gia, chúng ta đều chỉ có một cái đầu." Vương chưởng quỹ tàn nhẫn mà dập tắt Nhị Đông Gia ý nghĩ.

Không phải hắn không muốn từ Hầu phủ kiếm bạc, mà là bệnh của vị tiểu công tử kia thực sự là khó trị, trị không tốt là muốn tìm chết .

Nói đến vị tiểu công tử kia cũng thật đáng thương, năm đó Hầu phu nhân khi còn chưa đủ tháng đã sinh hắn trong một gian miếu đổ nát ,lại không mang theo bà đỡ bên cạnh ,thế là tìm một bà đỡ từ thôn phụ cận đến.

Sinh non, điều kiện sinh sản kém, cộng thêm kỹ thuật bà đỡ cũng không tốt, sinh xong một bào thai, nửa cái mạng của Hầu phu nhân cũng bị mất.

Hoạ vô đơn chí chính là, Hầu phu nhân hoài lại là song thai. Sinh xong người thứ nhất, khí lực của Hầu phu nhân gần như cạn kiệt . Người thứ hai bị giữ trong bụng có chút lâu, lúc đi ra toàn thân đều tím tái .

Tiểu công tử chính là đứa bé thứ hai kia, phía trên hắn là một cái tỷ tỷ.

Tiểu công tử là mang nhược chứng ( yếu ớt ) từ trong bụng mẹ , từ nhỏ uống thuốc, cơ hồ là được ấm sắc thuốc nuôi lớn lên.

Vì chữa khỏi bệnh cho tiểu công tử , Hầu phủ những năm này tìm không ít danh y, đáng tiếc bệnh tình của tiểu công tử từ đầu đến cuối không có chút nào khởi sắc, ngược lại bởi vì liên tiếp dùng thuốc, dẫn đến hắn càng ngày càng suy nhược.

Nghe nói hắn bây giờ chỉ còn dư lại một hơi thở .

Vận khí không tốt, uống xuống một bộ thuốc của bọn họ, tiểu công tử liền tắt thở rồi.

Tiểu công tử nếu thật sự chết ở trong tay bọn họ, đầu của tất cả đại phu Hồi Xuân Đường cộng lại cũng không đủ đền mạng cho hắn .

Nhị Đông Gia cũng minh bạch lợi hại quan hệ trong đó , nhưng hắn chưa từ bỏ ý định.

Hắn nguyên bản là một người rất có dã tâm , bằng không cũng sẽ không nhìn thấy giá trị cực lớn trên người Cố Kiều .

Nhắc mới nhớ, vị tiểu công tử kia và Cố cô nương dường như là cùng tuổi nhau.

Nhị Đông Gia nói: " Bằng không như này, trước hết để cho Cố cô nương trị liệu thương thế cho Tiêu Lục Lang , nếu thật sự chữa lành, lại để cho nàng đi Hầu phủ xem thử cũng không sao."

Vương chưởng quỹ: "......"
--

Khi Tiêu Lục Lang tỉnh lại, trong phòng nhiều hơn một lão đại phu râu ria hoa râm.

"Ngài là......"

Lão đại phu cười nói: "ta là Trương Đại Phu, mới vừa rồi ngươi đã ngủ mất, chuyện này phải trách ta, quên đem an thần hương rút đi ."

Tiêu Lục Lang dừng một chút: "không có việc gì."

"Để cho ta nhìn một chút chân của ngươi."

"Được."

Lão đại phu dựa theo biện pháp Cố Kiều giao phó nói qua một lần.

Thành thật mà nói, hắn rất kinh ngạc, hắn từng thấy qua bệnh ở chân giống Tiêu Lục Lang , lấy y thuật hiện tại ở Hồi Xuân Đường căn bản là không có cách nào chữa trị.

Nha đầu kia, thật sự có biện pháp để hắn một lần nữa...... Đứng lên sao?

Tiêu Lục Lang cầm lấy đơn thuốc mà lão đại phu kê cho đi vào đại đường , Phùng Lâm vội đứng lên: "ngươi cuối cùng cũng đi ra rồi, Trương Đại Phu nói thế nào? Chân của ngươi có thể trị sao?"

Tiêu Lục Lang ừ một tiếng, đáp: "Trương Đại Phu nói dùng thuốc hun một thời gian trước, tháng sau lại đến."

Vì không muốn ảnh hưởng hắn đi học, Cố Kiều yêu cầu lão đại phu tạm thời không có đề cập chuyện giải phẫu.

"Ta đã nói Trương Đại Phu chắc chắn có thể trị!" Phùng Lâm lòng tràn đầy vui vẻ.

Tiêu Lục Lang lại nhìn bốn phía để tìm kiếm thứ gì đó.

------- Đề lời nói với người xa lạ-------
A? Cô vợ trẻ đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro