Chương 40+41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Kì Tư vứt bỏ toàn bộ phong độ và hình tượng của rmình, đề khí, dùng khinh công bay về phía chủ phòng trong Thanh Phong viện.

Vừa rồi hắn còn đang ngồi ở Đông Giải lâu uống rượu, một khắc sau đại môn đột nhiên bị người đá văng.

Còn không kịp tức giận mắng, người tới đã kéo hắn ra bên ngoài. Nhìn kỹ lại, người này chính là nam nhân lúc trước quỳ ở bên cạnh Quân Mặc Ngôn. Chỉ thấy vẻ mặt người nọ rất đáng sợ.

Trong thanh âm băng lãnh mang theo sự hối hận khó mà tưởng tượng hết: "Gia bị thương!"

Chỉ một câu nói, chỉ có bốn chữ. Đã khiến Vương Kì Tư kinh sợ gần như nhảy dựng lên.

Hắn không thể tưởng tượng tình cảnh bị thương của Quân Mặc Ngôn, một nam nhân từng tu luyện Tiêu Dao bí kíp! Một nam nhân võ công cao cường! Sao lại thụ thương? Sao lại có thể thụ thương?

Hắn gỡ ra cánh tay Mặc Hối, thúc dục nội lực, trực tiếp đạp lên nóc nhà bay đi.

Hắn hoảng hốt khẩn trương tiến vào trong phòng.

Quân Vô Song cùng Quân Mặc Vũ trầm mặt, một trái một phải đứng ở đó. Quân Thiệu Thiên nôn nóng bất an đi qua đi lại. Mặc Tâm cúi đầu hai tay nắm chặt thành quyền không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Vương Tuyết sốt ruột tới mức nước mắt không ngừng chảy.

"Kì Tư, ngươi cuối cùng cũng tới, Ngươi mau tới xem vết thương của Mặc Ngôn!" Quân Thiệu Thiên nhìn thấy Vương Kì Tư như nhìn thấy hy vọng, vội vàng kéo Kì Tư bước tới trước giường.

Người nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi xanh tím, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Trước ngực hắn, một mũi tên đen tuyền còn cắm ở đó.

"Sao không rút ra?"

"Tên có độc, ta không dám rút!" Mặc Tâm nghe vậy lập tức trả lời. Nàng biết hạ độc nhưng lại không biết giải độc. Lão giả chưa bao giờ dạy nàng chế giải dược.

Một sát thủ, nếu như thể thoát thân, như vậy chỉ có chết!

Nhưng khi tận mắt chứng kiến mũi tên đâm vào gần trái tim Quân Mặc Ngôn, nàng hối hận! Nàng hối hận vô cùng!

Vương Kì Tư gật đầu, nhẹ nhàng đẩy ra vạt áo Quân Mặc Ngôn.

Lại kinh ngạc phát hiện mũi tên cũng chưa đâm hết vào thân thể hắn.

Vương Kì Tư nhớ lại thói quen mang sách bên mình của Quân Mặc Ngôn, chính thói quen này đã cứu hắn một mạng. Mũi tên kia xuyên qua cuốn sách, lực đạo giảm xuống khiến nó chỉ hơi đâm vào ngực Quân Mặc Ngôn.

Sở dĩ đến giờ hắn còn chưa thanh tỉnh, hoàn toàn là do độc dược ở trên mũi tên quá mức lợi hại.

"Thỉnh các ngươi đi ra ngoài trước, để Mặc Tâm ở lại hỗ trợ là được."

Vương Kì Tư cũng không quay đầu lại, liền mở miệng mệnh lệnh. Quân Thiệu Thiên cũng không phải kẻ ngu si, biết tại thời gian cứu trị không thể quấy rối, lập tức đỡ Vương Tuyết ly khai.

Quân Vô Song và Quân Mặc Vũ không nói một lời, chỉ nhìn Quân Mặc Ngôn thật lâu, rồi sau đó mới sải bước rời đi!

"Mặc Tâm, đưa đao cho ta! Lấy ra bình dược màu xanh trong hòm thuốc của ta!" Mồ hôi một giọt một giọt chảy xuống, Vương Kì Tư nín thở, bàn tay cầm mũi tên hơi hơi dùng sức.

Bá một tiếng, đem mũi tên rút ra.

"Ô!" Trong cơn hôn mê, Quân Mặc ngôn đau nhức rên lên.

Vương Kì Tư lập tức dùng đao cắt đi phần thịt đã nhiễm độc, rồi sau đó mới vẩy dược phấn đặc chế lên.

Thu thập xong xuôi, Vương Kì Tư mới thả lỏng, ngồi bệt xuống bên giường.

"Cái tên không lương tâm, đừng hòng chết trước ta!"

Mặc Tâm cũng không tiếp tục đưa dược bình, mà chỉ thở phào một hơi.

Nếu như lần này Quân Mặc Ngôn xảy ra chuyện gì không may, không cần lão các chủ tự mình đứng ra, nàng cũng sẽ tự sát!

Thở gấp mấy hơi, Vương Kì Tư cuối cùng nhớ tới còn rất nhiều người đang ở bên ngoài chờ đợi tin tức.

"Mặc Tâm, để bọn họ vào đi!"

Mặc Tâm gật đầu, đẩy cửa ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, khiến Mặc Tâm nhận ra, nguyên lai đã là buổi tối.

"Sao rồi?" Quân Thiệu Thiên vội vàng hỏi.

"Không có việc gì nữa, tĩnh dưỡng một ít thời gian là được. Chỉ là trúng một mũi tên thôi, bởi vì có cuốn sách trên người Gia. Gia đã không có gì đáng ngại."

"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Nước mắt của Vương Tuyết vẫn rơi không ngừng. Phía trước là do lo lắng, hiện tại là vì vui vẻ.

Quân Vô Song và Quân Mặc Vũ liếc nhau, âm thầm thở phào một hơi. Rồi sau đó, hận ý ngập trời lại chiếm hết tâm linh bọn họ.

Ở trong mắt bọn họ, tính mạng của bọn họ không quan trọng. Nhưng nếu ai xâm phạm tới Tam ca, thì phải chết!

"Đại phu thỉnh mọi người vào."

"Hảo! Hảo!" Quân Thiệu Thiên sớm nhịn không được liền bước nhanh vào phòng ngủ.

Một đám người kế tiếp nhau bước vào, cuối cùng do Mặc Tâm đóng cửa. Trước khi đóng cửa, nàng nhìn về phía bóng tối gần đó.

"Đã không có việc gì."

Tư nha——————-

Cửa phòng đóng lại, Mặc Hối đứng trong bóng tối lúc này mới nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Bị nhốt ở ngoài cửa còn có một người nhưng có lẽ nên gọi là một quỷ!

Vị Ương lăng lăng phiêu phù giữa không trung, y không theo mọi người đi vào. Y thậm chí không dám bước vào chủ phòng một bước!

Trong đầu y vẫn hiện ra hình ảnh vừa rồi. Một lần lại một lần lặp lại.

Mũi tên đen tuyền, tàn nhẫn xuyên qua thân thể Vị Ương. Y trừng lớn mắt vội vàng xoay người lại, ánh vào đáy mắt chính là hình ảnh mũi tên đâm vào ngực Quân Mặc Ngôn.

Y sửng sốt, ngây người, ngơ ngác, choáng váng.

Là y! Là y hại Quân Mặc Ngôn! Nếu như không phải y đứng trước mặt Quân Mặc Ngôn, Quân Mặc Ngôn sao có thể không nhìn thấy mũi tên đó? Nếu không phải tự cho rằng có thể ngăn tên cho hắn, Quân Mặc Ngôn sao có thể trúng tên?!

Trong phút chốc, thiên hôn địa ám, thiên địa thất sắc.

Khi Quân Mặc Ngôn hôn mê ngã xuống đất còn thì thào nói: "Thật may, người trúng tên không phải ngươi!"

Hai tay vô ý thức vươn ra, thế nhưng thân thể Quân Mặc Ngôn lại vẫn xuyên qua tay y rơi phịch xuống mặt đất.

Ngây ngốc nhìn người vừa ngã xuống, trong thời khắc đó, trái tim y phảng phất như bị xé rách!

Y ngơ ngác nhìn Mặc Hối Mặc Tâm đứng ở kia thét to lên! Y lăng lăng nhìn Mặc Hối phát cuồng giết sạch mọi người rồi vọt tới bên người Quân Mặc Ngôn, nâng dậy thân mình hắn rồi vội vã lên ngựa trở về Ân Châu.

Y ngây ngốc nhìn Mặc Tâm dặn Mặc Hối tới tìm Vương Kì Tư, còn nàng thì thông tri cho những người khác tới.

Y nghe được dọc theo đường đi Quân Mặc Ngôn không ngừng gọi y 'tiên sinh'.

Tách, tách, tách tách tách tách.

Mùa đông không hay mưa, nhưng tối nay, cơn mưa to tầm tã lại hạ xuống. Xuyên qua thân thể Vị Ương, xuyên qua bàn tay Vị Ương.

"Nếu như có thể, ta rất muốn dầm mưa một trận a!"

Mặc Hối đang nấp ở chỗ tối đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc. Thanh âm này trước kia khi ở trên thuyền đã từng nghe được. Hắn mở mắt nhìn xung quanh, không ai!

Đảo mắt nghĩ lại, chẳng lẽ là Quỷ hồn tiên sinh vẫn bồi tại bên người chủ tử? Vì sao lúc này hắn có thể nghe được thanh âm này a?

Vị Ương vươn hai tay chậm rãi che lại khuôn mặt, nức nở thành tiếng, lã chã rơi lệ.

Y phát hiện, nguyên lai không biết từ bao giờ, y đã yêu Quân Mặc Ngôn. Yêu người mà y đã dõi theo sự trưởng thành của hắn! Y vốn cho rằng đó là tình thân, nhưng không ngờ đó lại là tình yêu!

Không muốn mất đi hắn! Không muốn ly khai hắn! Muốn có một thân thể, cho dù chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Y cũng đã mãn nguyện!

"Tam Nhi! Tam Nhi! Tam Nhi, ta yêu ngươi! Tam Nhi ngươi có biết hay không ta yêu ngươi ta yêu ngươi!." Ngồi xổm xuống thân mình, Vị Ương gào khóc đến tê tâm liệt phế.

Mặc Hối chấn động, hắn rõ ràng nghe được tiếng la thảm thiết kia. Cái loại cảm giác tình cảm đã quá sâu không còn biết đến đau đớn này khiến hắn cảm nhận được, quỷ hồn mà hắn không nhìn thấy kia, trong lòng đau nhức đến bao nhiêu, và những lời y nói ra lại chân thật đến bao nhiêu!

"Tam Nhi! Tam Nhi! Tha thứ ta, tha thứ ta đã không giữ lời hứa với ngươi, ta không có tư cách ở lại bên cạnh ngươi. Tam Nhi ta yêu ngươi nhưng ta vẫn hy vọng ngươi hạnh phúc. Ngươi hẳn là nên thú thê sinh tử(cưới vợ sinh con). Ngươi hẳn là nên quên đi sự tồn tại của ta. Tam Nhi Tam Nhi, trên thế gian này cũng không có người biết được ta yêu ngươi, Tam Nhi tha thứ ta đã không nói cho ngươi tên của ta, Tam Nhi nếu có kiếp sau, ta nguyện ý lấy thân phận của một hạ nhân ở lại bên cạnh ngươi. Tam Nhi Tam Nhi ta chỉ nguyện chưa từng gặp ngươi để ta có thể không chút lo lắng mà tiến vào luân hồi........."

Khi Quân Mặc Hối muốn tiếp tục nghe tiếp thì lại phát hiện thanh âm đó đã im bặt. Tiêu thất vô tung vô ảnh phảng phất như chưa từng xuất hiện.

Đệ tứ thập nhất chương

Phương Đông xa xôi bị bao phủ bởi một màn sương mù dày đặc, ánh mặt trời màu vàng nhạt như ẩn như hiện, thỉnh thoảng mới lóe ra một tia nắng sớm.

Trong chủ phòng của Thanh Phong viện.

Hai hàng lông mày vốn nhăn chặt của người nằm trên giường lúc này cũng đã buông ra, hô hấp bình ổn, khuôn mặt hồng hào, mái tóc đen thùi như thác nước chảy xuống phía dưới. Nhìn qua giống y như một bức mĩ nam tử thụy mĩ đồ!

Người ngồi bên giường cẩn thận dùng khăn mặt ẩm lau vầng trán của nam tử.

"Sao rồi?" Đại môn bị đẩy ra, một nam tử dáng người thon dài yên lặng tiến vào trong phòng.

"Như lời ngài nói, đã không sốt nữa." Mặc Tâm đạm đạm nhất tiếu, hơi hơi hạ thấp người chào hỏi.

"Đều ngủ bốn ngày rồi, thực sự là đầu heo! Lại trư!"(heo lười)

Mặc Tâm nghe vậy cũng chỉ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, miệng Vương Kì Tư tuy rằng vẫn không buông tha, nhưng vành mắt thâm quầng lại nói rõ một sự thật khác.

"Tiên sinh! Tiên sinh! Đừng đi đừng bỏ lại Mặc Ngôn đừng........" Người nằm trên giường lại bắt đầu lặp lại những việc mà mấy ngày nay hắn vẫn làm – nói mớ!

Cau lại mày kiếm, Vương Kì Tư ngưng mày trầm tư, im lặng không nói. Một lúc lâu sau mới nhỏ giọng hỏi: "Số lần có tăng không?"

Mặc Tâm bất đắc dĩ gật đầu: "Nhiều hơn hôm qua mười lần!"

"Mấy ngày nay, có cảm thấy điều gì dị thường không? Ví dụ như bị người nhìn trộm?"

Mặc Tâm đối với điều này cũng không thể giải thích nổi, theo lý thuyết, bình thường cho dù chủ tử nói chuyện với không khí, nàng cũng sẽ nghĩ rằng có người ở nơi nào đó. Thế nhưng mấy ngày nay, ngay cả một chút cảm giác nàng cũng không có.

"Chưa từng có."

"Nói cũng kì quái, nếu là ngày thường, vị tiên sinh mà Mặc Ngôn nói nhất định sẽ tới thăm hắn. Đã nhiều ngày nay ngươi một tấc không rời, căn bản không có ai tiến đến. Lẽ nào hắn đã rời đi?" Vương Kì Tư sờ sờ cằm, giọng điệu mang chút hoài nghi thản nhiên nói.

"Chuyện của Gia, nô tỳ không rõ."

Làm nô tài có quy củ của làm nô tài, làm thuộc hạ cũng có quy củ của làm thuộc hạ. Người trọng yếu nhất của Gia, nàng tất nhiên là biết. Cũng như những bức tranh kia bất luận kẻ nào cũng không thể chạm vào. Đó là cấm kị của Gia!

"Tiên sinh tiên sinh đừng bỏ lại Mặc Ngôn đừng bỏ lại Mặc Ngôn........."Thanh âm dần dần nhỏ lại cuối cùng im bặt, người nằm trên giường lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ say.

"Gia còn chưa tỉnh?"

Không hề báo trước, một thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong phòng.

Phát đái(dây cột tóc) màu đen, y phục màu đen, hài tử(giày) màu đen.

Vương Kì Tư vỗ vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi nói rằng: "Ta van ngươi, ngươi lần sau bước đi phát ra chút thanh âm được không? Mấy ngày nay ta đều bị ngươi dọa vài lần!"

Mặc Hối lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Kì Tư. Hắn luôn luôn không thích những người miệng lưỡi trơn tru! Cho dù là bằng hữu của Gia cũng thế.

"Mặc Hối, ngươi mỗi ngày đều hỏi. Ngoài trừ là quan tâm Gia, còn có việc gì khác sao?" Mặc Tâm không hổ là người cùng nhau lớn lên với Mặc Hối, có thể từ vẻ mặt hầu như không biến đổi của hắn nhìn ra được khác biệt.

"Gia tỉnh, báo cho biết!" Nói xong, Mặc Hối rời đi giống như khi tiến đến, vô thanh vô tức.

"Người này cũng quá lạnh đi!"

"Tính tình Mặc Hối là như vậy, thỉnh ngài tha thứ."

"Không sao, không sao. Nói không chừng hắn lại là một người rất thú vị nga!" Sờ sờ cằm, Vương Kì Tư lộ ra vẻ mặt hứng thú đối với người khác rất hiếm thấy.

Mặc Tâm lặng lẽ run rẩy khóe miệng, trong lòng lại âm thầm thành tâm chúc phúc cho Mặc Hối!

Bị người như Vương Kì Tư coi trọng! Mặc Hối, nguyện Gia phù hộ cho ngươi!

"Ta đây đi trước, dược đã đặt ở trên bàn, cứ cách hai canh giờ lại đổi một lần."

"Vâng, nô tỳ biết."

Ánh mặt trời buổi trưa mãnh liệt nhưng không quá chói mắt, dưới ánh nắng chiếu xuống, nước tuyết trong suốt và lớp tuyết dày đều có vẻ rực rỡ và mỹ lệ.

Mặc Tâm lau sạch mồ hôi, cuối cùng đem vết thương băng bó lại. Gia trúng độc, phải đổi dược không ngừng mới được. Hơn nữa, đây đều là những dược liệu phi thường quý báu.

Vừa rồi Quân Vô Song và Quân Mặc Vũ đã tới, nhìn bộ dáng này của chủ tử. Ngực chỉ sợ cũng không dễ chịu. Nhưng hai người cũng chưa nói cái gì, chỉ thản nhiên dặn dò Mặc Tâm hảo hảo hầu hạ Quân Mặc Ngôn xong liền ly khai.

Nghĩ lại, sinh ý của Quân gia tạm thời đều dựa vào bọn họ hỗ trợ chống đỡ.

Quân Thiệu Thiên thấy Quân Mặc Ngôn không có việc gì , liền tỉ mỉ thẩm tra việc này, tìm hiểu nguồn gốc, tới ngày thứ ba hắn đã tra ra sau màn độc thủ(chủ mưu), chuyện khiến hắn vạn phần đau lòng cứ như vậy hiện ra trước mắt.

Quân Mặc Tường! Quân gia trưởng tử! Đại nhi tử của hắn!

Nhi tử chỉ vì đố kỵ làm choáng váng đầu óc này cư nhiên thuê sát thủ sát hại thân sinh đệ đệ của mình!

Quân Thiệu Thiên lập tức hạ lệnh đem Quân Mặc Tường nhốt vào tiểu viện, không cho bất luận kẻ nào đến gần. Ngay cả Mộ Vân Phi cùng Quân Mặc Đống cũng không được! Hắn cũng không nghiêm phạt gì cụ thể, tựa hồ là muốn đem quyền lợi trừng phạt này giao cho Quân Mặc Ngôn.

Mộ Vân Phi cũng không nghĩ tới nhi tử cư nhiên thuê được sát thủ, có lẽ điều chính mình nói trước đây bị nhi tử nghe vào trong tai. Sự tình bại lộ, nàng cũng vô pháp bảo hộ nhi tử của mình. Nàng hiện tại chỉ có thể cầu Quân Mặc Ngôn nghìn vạn lần đừng xảy ra chuyện, nếu không dựa vào thái độ coi trọng Quân Mặc Ngôn của lão gia, nàng bị hưu(bỏ) là nhỏ, nhưng nhi tử bị hủy mới là lớn a!

"Ngô." Quân Mặc Ngôn nhíu lại lông mày, lông mi hơi hơi rung động.

"Gia?" Mặc Tâm lập tức đi tới trước giường, trừng lớn mắt không muốn bỏ qua bất luận chi tiết nào.

Dưới sự chờ mong của Mặc Tâm, Quân Mặc Ngôn chậm rãi mở mắt, ánh sáng rực rỡ khiến hắn nhất thời không thể thích ứng. Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một chút sau mới có thể thấy rõ những thứ trước mắt.

"Gia! Cuối cùng ngài cũng tỉnh! Ngài đã ngủ bốn ngày!"

Hơi nghiêng đầu, theo bản năng hắn cong lên khóe miệng: "Để ngươi lo lắng!"

Giọng nói khô khốc khàn khàn lộ ra một chút gợi cảm, đáng tiếc Mặc Tâm cũng vô tâm thưởng thức.

"Ngài có biết ngài hù chết Mặc Tâm không? Ngài thực sự hù chết Mặc Tâm!" Mặc Tâm không nhịn được nữa, nhào vào lòng Quân Mặc Ngôn khóc nức nở.

Hao phí một phen khí lực, Quân Mặc Ngôn mới giơ lên tay phải của hắn vỗ nhẹ lên lưng Mặc Tâm: "Ngoan, không khóc, khóc mặt sẽ không đẹp nữa."

Vội vàng lau khô nước mắt, Mặc Tâm tự biết chính mình thất thố. Oán giận trừng mắt Quân Mặc Ngôn: "Cũng tại Gia làm hại!?"

Cười khổ một chút, hắn bất đắc dĩ thuận theo ý Mặc Tâm: "Phải phải, có thể rót chén nước cho ta không?!" Trời biết, hắn nói mỗi một câu cổ họng đều bỏng rát bỏng rát, khó chịu muốn chết! Mặc Tâm lè lưỡi, lập tức đứng dậy cầm lấy ấm trà và cái chén, cẩn thận hầu hạ Quân Mặc Ngôn uống nước. Uống nước trà xong, Quân Mặc Ngôn có vẻ tinh thần hơn rất nhiều.

Mặc Tâm cẩn thận đỡ Quân Mặc Ngôn ngồi dậy, nói với hắn một số chuyện mấy ngày nay xảy ra.

Kiên trì nghe hết Mặc Tâm bẩm báo, Quân Mặc Ngôn cũng không thèm để ý nở nụ cười: "Không sao, ta đã biết được. Phụ thân sợ là muốn cho ta tự mình xử lý chuyện này. Cho dù ta thí(giết) huynh, hắn cũng sẽ không hỏi đến. Bất quá tâm tư của hắn ta cũng biết, chẳng qua là muốn ta có thể tha Quân Mặc Tường một mạng."

"Gia muốn làm thế nào?"

"Chuyện này sao, ta còn cần suy nghĩ một phen rồi mới quyết định."

Mặc Tâm nuốt ngụm nước bọt, chán nản liếc nhìn Quân Mặc Ngôn. Nghĩ thầm chủ tử từ bao giờ lại thích ra vẻ thần bí như thế?

Quân Mặc Ngôn nhìn bốn phía xung quanh, bâng quơ nói: "Mặc Tâm, Mặc Hối có khỏe không?"

Bị Quân Mặc Ngôn hỏi như thế, Mặc Tâm mới nhớ lại lời của Mặc Hối: "Gia, Mặc Hối tốt. Hắn vẫn hỏi ta ngài đã tỉnh hay chưa. Hắn tựa hồ có chuyện quan trọng muốn bẩm báo."

"Ngươi đi ra ngoài, bảo hắn tiến vào."

"Vâng!"

Mặc Tâm đơn thuần tiếp nhận mệnh lệnh, đi ra ngoài bảo Mặc Hối tiến vào. Thế nhưng nàng thật không ngờ, ngay khi Mặc Hối đi vào chưa được nửa nén hương, Quân Mặc Ngôn đã không hề quan tâm tới thương thế còn chưa khỏi hẳn, vội vàng chạy ra.

Mà thần sắc trên mặt hắn, giống y như ngày trước khi hắn say rượu trở về, không! So với lúc đó càng kinh khủng, đó là một loại thần sắc xen lẫn giữa những cảm xúc mâu thuẫn: mừng rỡ, tuyệt vọng, bất lực! Thần sắc đó đã khiến Mặc Tâm suốt đời đều khó có thể quên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro