Chương 44+45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân Mặc Ngôn đi tới tiểu viện trước kia, nhìn khung cảnh quen thuộc, hắn mới có thể lộ ra nụ cười chân thật nhất.

Đã mười năm! Tròn mười năm!

Sự tưởng niệm của hắn đối với tiên sinh chỉ tăng mà không giảm, không lâu trước kia hắn cũng cho rằng chính mình sẽ quên. Thế nhưng không! Hắn không quên được! Không quên được tiếng Tam Nhi kia. Hắn không quên được nụ cười và dung nhan mỹ lệ động lòng người kia.

Hắn không quên được.

Tại năm hắn hai mươi hai tuổi, Quân Thiệu Thiên mắc bệnh qua đời. Tại ngày thứ ba sau khi lễ tang kết thúc. Quân Mặc Tường hoàn toàn tiêu thất khỏi thế giới này!

Ngay trước mặt Mộ Vân Phi cùng Quân Mặc Đống, hắn rút ra thanh kiếm đẫm máu, mang theo nụ cười Tu la. Một thân bạch y trên người đã sớm nhuộm màu đỏ sẫm.

Nhưng hắn không thèm để ý, hắn mỉm cười: "Mộ Vân phu nhân. Từ hôm nay trở đi, ngươi liền ở lại trong viện tử của ngươi đừng bước ra ngoài! Bên ngoài không an toàn, vẫn nên ở trong nhà thì tốt hơn. Ai mà biết được vừa ra khỏi cửa có thể rước họa sát thân hay không a?"

Đã sớm sợ tới mức không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, Mộ Vân Phi chỉ có thể liên tục gật đầu như đảo tỏi. Nàng đã mất đi một nhi tử, nàng không muốn nhi tử thứ hai cũng lại mất đi!

Quân Mặc Đống bị thủ đoạn của Quân Mặc Ngôn hù dọa tới mức không dám nhị tâm(có ý đồ gì khác), dưới sự khống chế của Quân Mặc Ngôn, hắn sống cũng thoải mái. Chỉ là không thể bước ra Ân Châu thành nửa bước.

Quân Mặc Ngôn đi dạo trong tiểu viện, xoa cây ngô đồng đã dõi theo hắn lớn lên, nhìn xem hồ sen, hoa cỏ cây cối.

Nơi đây bị hắn đổi tên thành Niệm Đông viện – ý nghĩ của nó không cần nói cũng biết.

Những gian phòng trong viện tử mỗi ngày đều có người phụ trách quét tước, không lưu lại một chút bụi bặm nào, bởi vì Quân mặc Ngôn hầu như mỗi đêm đều tới xem.

Đẩy ra đại môn thư phòng, án thư cũ kỹ vẫn nằm ở đó, chiếc giường vẫn ở bên cửa sổ nhưng người trong lòng cũng đã tiêu thất.

"Thập niên hoa cốt đông phong lệ, kỉ điểm loa hương tố bích trần(nhìn cảnh nhớ người, cảm giác xưa không bằng nay). Đây không phải tình cảnh hiện tại của ta sao? Tiên sinh, ngươi đã quên lời hứa của ngươi. Vì sao, vì sao ngươi lại yên lặng ly khai ta như vậy?" Ngồi ở bên hồ sen, Quân Mặc Ngôn ngẩn đầu ngơ ngác nhìn ánh trăng xa vời, thì thầm tự hỏi.

Câu hỏi này đã quanh quẩn tại trong đầu hắn mười năm, chưa từng biến mất.

Đã mười năm, hắn từ một thiếu niên biến thành một nam tử ổn trọng tuấn lãng! Hắn đã qua nhược quan chi lễ(lễ trưởng thành) từ lâu, cũng đã sớm nắm giữ toàn bộ Quân gia.

Hắn vốn định giết Mộ Vân Phi để tế bái mẫu thân, thế nhưng nhớ tới tiên sinh. Hắn cuối cùng vẫn quyết định giam giữ nàng, để nàng sống những ngày trước đây hắn từng sống.

Qua nhiều năm như thế, khi hắn đã nắm giữa toàn bộ Quân gia, trong lòng cũng không cảm thấy mình đạt được thành tựu gì quá lớn. Chỉ có cảm giác mất mát thoang thoảng, tiên sinh không thấy được nghi thức khi hắn trở thành gia chủ Quân gia.

Đã mười năm, tư tưởng của hắn cũng đã thay đổi rất nhiều. Không có bất kỳ ai có thể trấn an, cải biến ý chí của hắn, hắn cũng không còn che dấu bản chất của chính mình, đem tất cả tinh lực dồn vào sinh ý.

Bất luận là Quân gia hay Thanh Phong các, hắn đều quản lý vô cùng tốt. Chỉ là mấy năm gần đây, sư phụ vẫn chưa từng tới thăm hắn, từ mười năm trước, sư phụ chỉ để lại một phong thư nói phải đi xa. Nhiều nhất là mười năm sau sẽ trở về.

Giờ đây, Vô Song đã xuất giá, Mặc Vũ cũng thành thân, Mặc Hối cùng Vương Kì Tư đi lại cùng nhau. Chỉ để lại hắn một người cô đơn tồn tại trên thế gian này.

Nhẹ nhàng thở dài, Quân Mặc Ngôn chìm vào phần ký ức đã qua.

Một lúc lâu sau, mới chậm rãi đứng lên, chắp tay đi ra bên ngoài.

Không lâu sau khi hắn rời đi, một thân ảnh khác cũng lặng lẽ đi tới nơi này, y mang theo nụ cười chua xót khổ sở, vươn tay chạm vào những thứ y từng muốn chạm tới nhưng không thể.

Sàng phô(gường chiếu), cửa sổ, bàn trà, án thư, thư tịch.

Viện tử nho nhỏ, có hương vị của Quân Mặc Ngôn. Y nằm xuống trên giường, ôn lại giấc mộng trước đây. Rồi sau đó nói với chính mình: "Sau này, chỉ cần như vậy là đủ."

Trở lại sài phòng(kho củi), y ngồi lên trên gốc cây. Đại thụ đã sớm bị chặt đứt, chỉ còn lại phần gốc cây thô ráp vừa lớn vừa tròn. Y dùng ma đao(dao mài) và cứ tử(cưa) ròng rã hai ngày, mới khiến nó nhãn nhụi như gương. Thường ngày, y thích ngồi ở bên trên, uống nước trà, thưởng thức ánh trăng, tưởng niệm người gần trong gang tấc nhưng không thể gặp mặt kia.

"Vừa ngủ liền ngủ tròn mười năm, với ta mà nói lại chỉ có một năm. Thế thái thay đổi, cũng không thể quay lại những gì trước kia. Cũng may Quân gia không có biến động quá lớn."

Tư Quân đột nhiên vươn tay xoa xoa da thịt trên thân thể, không khỏi nhếch miệng cười khổ vài tiếng.

"Thân thể vốn rắn chắc đã biến mất từ lâu, còn lại chính là cơ thể suy sụp yếu đuối này, gió Bắc vừa thổi liền sinh bệnh. Nhưng mà ta lại thích nhất mùa đông, này không phải là muốn chống đối ta sao! Cũng không biết trước kia tên đó có ý đồ gì, rõ ràng có dược có thể khiến ta không yếu ớt như vậy lại cứ khăng khăng không dùng. Còn bày ra bộ dáng thần bí hề hề cũng không biết lại đang suy nghĩ cái chủ ý quỷ quái gì."

Nhấp một ngụm nước trà, Tư Quân càng ngày càng thấy chính mình giống một lão nhân. Cũng chỉ có lão nhân mới lải nhải như thế, còn thích hoài niệm về cuộc sống trước kia.

"Hắn hiện tại nhất định tốt, võ công đã luyện đến cao thâm, thân thể tất nhiên cũng sẽ khỏe mạnh. Không biết mũi tên trước kia có lưu lại di chứng gì không, bất quá có Vương Kì Tư, hắn cũng sẽ không đáng ngại!?"

Thấp giọng, y lẩm bẩm. Phảng phất như muốn nói hết những gì muốn nói trong đời này.

"Hôm nay mới là đầu xuân, nếu tới mùa hè nên thế nào a? Mấy con côn trùng đáng ghét kia ta cũng không có cách nào đuổi đi." Nói xong quay lại nhìn thành quả một ngày đêm của mình – một đống củi đã bổ xong.

"Trước đây để hắn đốn củi là vì rèn luyện thân thể. Nhưng hôm nay ta đốn củi lại vì cái gì? Thân thể đã hư nhược đến mức này, bổ một khúc củi cũng phải nghỉ ngơi nửa ngày. Từ bình minh đến hoàng hôn, cũng may hắn là người thích phao(ngâm mình) ôn tuyền, nếu không đống củi này cũng không đủ a!"

Mỉm cười, y nhớ tới lão quản gia hảo tâm: "Lão quản gia thân thể không tệ. Ngay cả Quân Thiệu Thiên đều đã qua đời, hắn lại vẫn công tác ở đây. Cũng đã già, là lúc nên hưởng phúc a. Không biết hắn làm sao vậy, không để lão quản gia nghỉ ngơi. Quản gia mới hẳn là nên xuất hiện!"

Tư Quân lắc đầu, chậm rì rì đừng lên, trở về trong phòng: "Không cần quan tâm nữa, ta đã không có tư cách đi quản chuyện này. Ta chỉ là một sài phu(người đốn củi) mà thôi."

Tư Quân không biết, ngay tại thời khắc y tiến vào phòng, thổi tắt nến, Mặc Hối đứng thẳng tắp trong bóng tối gần đó, trong mắt lộ ra tia sáng kinh hỉ mà lại thâm trầm.

Hắn cũng không đem những gì hôm nay thấy được nghe được nói cho Quân Mặc Ngôn, mà chỉ ngầm len lén thêm chút dược phấn cường thân kiện thể vào thức ăn đưa tới cho Tư quân.

Cũng cảnh báo chủ quản hậu viện phải đối đãi tốt với Tư Quân, chủ quản hậu viện nhận thức Mặc Hối. Biết hắn là tâm phúc trước mặt Gia, tự nhiên hắn nói gì liền nghe nấy.

Cứ thế, Tư Quân liền ở lại Quân gia. Y bình thường quanh quẩn ngoài tiểu viện, khi rảnh rỗi mới đi vào ngồi một chút.

Y có thể tiến vào thuận lợi như vậy, hoàn toàn là do Quân Mặc Ngôn đã từng hạ lệnh cấm bất luận kẻ nào đến gần Niệm Đông viện, mà thời gian y tiến vào viện tử lại vô cùng muộn. Thường xuyên sát kiên nhi quá(ý nói đi thoáng qua, chỉ một chút nữa là có thể gặp mặt) cùng Quân Mặc Ngôn mà không biết.

Một đoạn thời gian sau, y phát hiện thân thể dần dần trở nên có chút khí lực. Bất quá y vẫn nghĩ rằng do chính mình đốn củi rèn luyện ra. Mà không ngờ rằng có người thường xuyên theo dõi y.

Lão quản gia cũng thường tới thăm y, tâm sự chuyện nhà với y. Y kỳ thực cũng là người đã trải qua sóng gió, tự nhiên có thể tiếp chuyện cùng lão quản gia. Còn có thể đùa lão quản gia cười ha ha.

Bất tri bất giác, mùa xuân cũng đã qua. Khí trời dần dần nóng bức nói cho Tư Quân, mùa hè y ghét nhất sắp đến.

Lau những giọt mồ hôi tràn đầy trên trán, y chán chường ngồi xuống gốc cây, mệt mỏi phất phất tay.

"Còn cứ thế này, ta không thể không điên a. Thời tiết còn nóng lên, ta liền chịu không nổi nữa. Quả nhiên, ta vẫn thích mùa đông hơn!"

Lời này mới nói chưa tới hai ngày, lão quản gia liền mang hương liệu đuổi côn trùng tới. Dặn y tới tối đốt lên sẽ không có muỗi tới gần.

Tư Quân mừng rỡ không ngớt cho nên cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm tạ lão quản gia vài câu. Tuy rằng lúc sau nghĩ lại có chút không thích hợp, nhưng thân thể và đầu óc mới tỉnh lại cũng không thể suy luận nhanh chóng như thời còn đang sung sức. Cuối cùng cũng chỉ lắc đầu, đem tất cả đều coi như đó là sự yêu quý của lão quản gia.

Vì thế y cũng không nhìn thấy ánh mắt người nấp trong bóng tối hiện lên tiếu ý, rồi sau đó người nọ biến mất không thấy.

Đệ tứ thập ngũ chương

Vầng trăng non mờ ảo như khói xanh vô tư tỏa ra ánh sáng, nhẹ nhàng trút xuống, soi rọi toàn bộ hồ sen đều sáng như ban ngày.

Tư Quân đi tới hồ sen, ngồi ở bên thành đá vây quanh. Bên tai yên tĩnh không tiếng động, có lẽ lũ chim cũng đã chìm vào giấc ngủ!

Trên hồ sen lác đác những cánh hoa đào trắng trắng hồng hồng bập bềnh trôi nổi, đó là vết tích của những cơn gió nhẹ thổi qua.

Quân Mặc Ngôn đã xuất môn, nghe người ta nói là muốn tới thành trấn khác tuần tra chi nhánh phía dưới. Trong vòng một năm, hắn nhất định sẽ đi kiểm tra, nhưng đi tới đâu là tùy vào tâm tình của hắn.

Tư Quân im lặng không nói lời nào, chỉ sờ ngón út bên tay phải, gương mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt thanh thiển.

Mấy ngày nay, y vẫn kiềm nén sự tưởng niệm đến điên cuồng. Y mong có thể tới gần một chút, để thấy được bóng lưng của hắn biết bao nhiêu, như thế y cũng đã thỏa mãn.

Cho tới tận bây giờ, y mới hiểu cái gì là gần trong gang tấc, mà lại như biển trời cách mặt!

"Thập niên sinh tử lưỡng mang mang.

Bất tư lượng,

Tự nan vong.

Vạn lí tương cách,

Vô xử thoại thê lương.

Túng sử tương phùng ứng bất thức,

Trần mãn diện,

Lệ như thủy.

Dạ lai u mộng hốt hoàn hương.

Tiểu hiên song,

Chính tư cảnh.

Nan phán tương cố,

Duy hữu lệ thiên hành.

Liêu đắc niên niên đoạn tràng xử,

Minh nguyệt dạ,

Đoản tùng cương.

(Mười năm tử biệt sinh ly,

Dù không nghĩ đến dễ gì quên đây?

Nấm mồ trơ trọi lất lây,

Hoang sơ lạnh lẽo đã đầy xót xa.

Gặp nhau chắc có nhận ra,

Mặt hoen cát bụi tóc đà tuyết sương.

Đêm qua trong mộng hồi hương

Bên song lại thấy nàng đương chải đầu.

Lặng yên chỉ biết nhìn nhau,

Nghìn dòng lệ ứa bấy lâu nát lòng.

Trăng khuya bóng ngả đồi thông ...

-Đây là bài Giang thành tử của Tô Đông Pha-)

Tư Quân buông xuống mí mắt, che dấu tất cả tâm tư của mình. Y vươn tay hất lên một chút nước hồ trong suốt mát lạnh, nhìn đàn cá chép không biết nuôi tự bao giờ bơi quanh tay y.

Đột nhiên, một bóng đen bao phủ lấy toàn thân y. Bên tai truyền đến thanh âm mà y ngày tư đêm tưởng.

"Ngươi là người phương nào?"

Trái tim đã khôi phục nhịp đập lập tức căng thẳng, cảm giác khẩn trương chưa bao giờ có khiến y cảm thấy luống cuống tay chân.

Tư Quân vội vàng đứng lên, quay người lại, cúi đầu thật thấp.

"Ta...tiểu nhân là ở hậu viện đốn củi, đi lung tung liền lạc tới đây. Thỉnh ngài nghìn vạn lần đừng nói cho lão gia!" Giả ngu! Chỉ có giải ngu! Y không hy vọng xa vời có thể cùng hắn tương nhận(nhận nhau), mà chỉ cần biết hắn sống tốt là đủ rồi.

Thanh âm nhẹ nhàng như có như không lại truyền đến: "Sài phu? Sài phu làm sao có thể tài hoa như ngươi?"

Tròng mắt xoay chuyển một vòng, y lập tức nhớ tới thân phận mới của mình: "Ta...Tiểu nhân là tôn tử của lão quản gia." Hai tiếng tiểu nhân thật sự không thể nào thuận miệng, y vẫn không thể quen với thân phận hạ nhân của mình a!

"Tôn tử của quản gia chỉ có một, liền sống tại đây, ở đây ra thêm một tôn tử?"

Có chút tức giận, Tư Quân nghĩ thầm: Ngươi có thể đừng thông minh như thế được không? Ta cũng không phải mật thám!

"Là mới quen biết, lão quản gia thấy tiểu nhân thân thể bất hảo. Lại không thân thích, liền nhận tiểu nhân làm tôn tử, đáp ứng để tiểu nhân sống ở đây tới cuối đời."

"Ngươi ngẩng đầu lên nói."

Chần chờ một chút, y không muốn nhìn thấy hắn. Sợ hai mắt của mình không che dấu được phần tình cảm quá mức nồng đậm say đắm kia.

"Tiểu nhân không dám."

"Ta là gia chủ ở đây, ta cho ngươi ngẩng đầu thì ngẩng đầu."

Tư Quân giống như bị dọa sợ, vội vàng quỳ gối xuống mặt đất liên tục dập đầu: "Gia! Gia! Ngài tha tiểu nhân lần này đi! Tiểu nhân thực sự không phải cố ý đi tới nơi này. Tiểu nhân lập tức rời đi! Lập tức đi! Tiểu nhân không bao giờ tới đây nữa!"

Để cho ta đi! Để ta đi! Ta thề sau này sẽ không bao giờ bước vào đây. Để ta ở lại Quân phủ đi!

Không hề dự đoán được, thân thể y bị thứ lực lượng vô hình gì đó nâng lên. Cằm dưới bị Quân Mặc Ngôn giữ chặt. Quân Mặc Ngôn tỉ mỉ xem xét Tư Quân một hồi.

Trong mắt hiện lên một tia thất vọng và tự giễu.

"Cũng không phải là khuôn mặt phi thường khinh khủng gì, hà tất che che dấu dấu? Ta là Gia chủ ở đây, cũng không phải là đao phủ. Ngươi vì sao phải sợ ta như thế?"

Sợ ngươi? Ta vì sao lại sợ ngươi? Ngươi là hài tử mà ta đã ở bên tới khi trưởng thành, vì sao ta lại sợ ngươi?

Tư Quân lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Gia, tiểu nhân không e sợ ngài. Chỉ là sợ làm phiền tới lão quản gia. Lão quản gia đối xử với tiểu nhân như tôn tử. Tiểu nhân từ nhỏ không có thân nhân, mặc dù từng sống ở bên một hài tử. Nhưng dù sao cũng là hài tử nhà người khác, tiểu nhân không dám lưu lại quá lâu. Mười năm trước, tiểu nhân sinh bệnh nặng, nằm trên giường tròn mười năm, nhờ có bằng hữu hảo tâm cứu trợ, tiểu nhân mới có thể sống sót. Nhưng tiểu nhân không có mặt mũi lại đi phiền phức vị bằng hữu kia, sở dĩ đi ra ngoài tìm công tác. Lão quản gia thương hại tiểu nhân, để tiểu nhân làm sài phu. Tuy nói cự tuyệt lấy tiền công, nhưng lão quản gia vẫn đưa cho phân nửa. Còn đáp ứng để tiểu nhân sống ở đây tới cuối đời."

Có lẽ nói tới chỗ thương tâm, vành mắt Tư Quân cũng đỏ.

Y ngủ mười năm, hài tử này vẫn sống trên thế gian này mười năm. Y mới vừa tỉnh dậy, hắn cũng đã thêm mười tuổi. Thật mốn biết hắn đã sống thế nào.

"Ta đã không nhà, thỉnh Gia giơ cao đánh khẽ cho ta lại lại nơi này a!" Ta chỉ cầu ngươi có thể sống tiếp ở nơi đây tới cuối đời, trộm nghe người khác nói về ngươi, trộm nghe tin tức gần đây của ngươi, cho dù là thú thê sinh tử. Ta cũng thỏa mãn.

Quân Mặc Ngôn chăm chú nhìn chằm chằm Tư Quân thật lâu.

Hôm nay hắn xuất môn không lâu sau, đột nhiên có một loại dự cảm. Tựa như dự cảm của mười năm trước. Khiến hắn tâm thần không yên. Cho nên liền hủy bỏ chuyến đi kiểm tra thuộc hạ, quay về Quân gia.

Trở lại Quân gia đã là đêm khuya, nhưng hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi. Thuận theo cảm giác của chính mình, hắn đi tới tiểu viện. Vừa vào tiểu viện, liền thấy thân ảnh đó.

Một thân ảnh quen thuộc biết bao nhiêu?

Mười năm qua, hắn hàng đêm mơ về thân ảnh này. Mười năm qua, ngày ngày vẽ chính là thân ảnh này.

Hắn hầu như vô pháp khống chế nhịp tim của chính mình, hắn vội vàng đi tới phía sau y.

Còn chưa mở miệng hỏi người tới là người phương nào, liền nghe được y nhỏ giọng ngâm thơ.

Thân thể hắn không khỏi chấn động, là thanh âm của y! Là thanh âm của y a! Đã mười năm! Bọn họ ở chung mười năm! Lẽ nào hắn còn có thể không nhận ra thanh âm của y sao?

Hắn mở miệng, lại nghe thấy trong thanh âm của chính mình có mang một chút run rẩy nhè nhẹ.

Thế nhưng hắn thất vọng rồi, người kia cũng không phải tiên sinh của hắn, gương mặt người này vô cùng bình thường, không tinh xảo mỹ lệ như tiên sinh, nụ cười không như gió xuân thổi qua giống tiên sinh.

Học vấn của y nhất định cũng không tệ lắm, nếu không sẽ không ăn nói bất phàm như vậy. Mà thứ thực sự khiến hắn cảm thấy đặc biệt, chính là đôi mắt của y. Cặp mắt kia rất đẹp, dù ở dưới ánh trăng chiếu xuống, con mắt của y cũng lóe ra tia sáng mỹ lệ.

Cho nên, hắn mới tiếp tục mở miệng.

"Tới đây đi!"

"Cái gì?" Tư Quân không hiểu hỏi, y lúc này đang nỗ lực kiềm nén chính mình. Để đôi mắt không lộ ra bất cứ tâm tình nào.

"Bên cạnh ta vừa lúc thiếu một thư đồng, ngươi tới công tác bên cạnh ta đi! Với thân thể của ngươi, có thể đốn được bao nhiêu củi? Tới giúp ta mài mực, lấy sách cũng là vừa vặn."

Y không tự chủ được nheo mắt lại, vô ý thức sờ sờ ngón út bên tay phải.

Mà cử động này cũng bị Quân Mặc Ngôn im lặng thu vào đáy mắt.

"Tiểu nhân chỉ là một sài phu, cũng không có nhiều học vấn. Gia vẫn là thỉnh người khác đi! Tiểu nhân sống ở chỗ này tốt lắm. Thực sự không có phúc khí làm thư đồng của Gia."

Không thể đi! Không thể đi! Đi, sẽ không thể kìm nén được nữa, y không thể mỗi giờ mỗi khắc đều áp lực chính mình. Y tình nguyện ở lại nơi này, ít nhất vào đêm khuya, y có thể tự do thổ lộ tiếng lòng.

Ổn định lại sự xoáy trộn cuồn cuộn trong lòng, Quân Mặc Ngôn đã quyết định muốn đem y giữ ở bên người. Mặc kệ y có phải là tiên sinh mà hắn đã bận tâm suốt mười năm hay không. Chỉ bằng sự tương tự về thân thể và thanh âm của y với tiên sinh cũng đã là lý do để hắn giữ y lại bên người.

"Nếu học vấn của ngươi còn không tính cao, vậy thế gian này lại có mấy người học giả có thể coi là đại nho(nhà thông thái)? Được rồi, không cần nhiều lời nữa, từ ngày mai trở đi, tới thư phòng công tác a. Ta sẽ dặn lão quản gia dẫn đường cho ngươi. Nơi đây, nếu ngươi muốn tới, sẽ đi cùng ta. Hiểu chưa?"

"Thế nhưng........."

"Chẳng lẽ ngươi muốn ly khai Quân gia? Còn có, sau này đừng tự xưng 'tiểu nhân' – mà nói thẳng 'ta'. Hiểu chưa?"

Tư Quân lập tức nghẹn lời, sao y lại không biết Quân Mặc Ngôn cũng sẽ báo đạo như thế?

Thở dài, y biết chính mình không thể trốn tránh được nữa.

"Vâng, ta hiểu được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro