PN 1+2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại nói tiếp, vào buổi sáng ngày thứ hai sau khi Quân Mặc Ngôn cùng Vị Ương tương nhận, hỗ tố tâm tràng (cùng nói ra tiếng lòng), vĩnh viễn tư thủ cùng nhau, Quân Mặc Vũ và Quân Vô Song ngồi chờ ở đại sảnh thật lâu cũng không thấy Tam ca xuất hiện, đành nghi hoặc nhìn nhau.

Tam ca vốn luôn rất đúng giờ, không rõ vì sao hôm nay lại chậm chạp không xuất hiện dùng tảo thiện. Hơn nữa, Mặc Tâm cũng không đi hầu hạ Tam ca, mà lại đứng ở chỗ này cười thầm không ngừng!

"Đã đủ chưa? Ta cũng không phải từ oa oa(búp bê sứ)! Đừng có đi sát phía sau ta!" Thấp thoáng, những người ngồi bên bàn cơm nghe được một thanh âm xa lạ vang lên từ trong nội đường.

"Không được, thân thể ngươi yếu đuối như thế, gầy tới trơ xương, ta sao có thể yên tâm?" Lập tức vang lên thanh âm mà bọn họ quen thuộc.

Chỉ là.....Quân Mặc Vũ không ngoài ý muốn phát hiện ra sự kinh ngạc trong đáy mắt Quân Vô Song.

Tam ca luôn luôn ôn nhu nho nhã...nào đã bao giờ nói ra những lời như vậy? Từ lần ám sát mười năm trước, cho dù đối mặt với bọn họ, hắn cũng chưa từng thực sự thân cận như vậy. Nhiều lắm cũng chỉ là cười rồi sờ sờ đầu bọn họ.

"Tam Nhi! Ngươi đừng bức ta phạt ngươi ngủ trên sàn nhà!" Hiển nhiên, chủ nhân của thanh âm xa lạ đã thẹn quá thành giận.

"Ương Nhi......"

"Đủ rồi! Đừng gọi cái tên kỳ quái như vậy! Ai cho phép ngươi không biết lớn nhỏ như thế? Tiếp tục gọi ta tiên sinh!"

"Nhưng là Ương Nhi..........."

"Quân Mặc Ngôn ————–!!! Ngươi cư nhiên dám động thủ động cước với ta ở đây, cẩn thận ta thực sự cho ngươi ngủ sàn nhà!"

"Được rồi! Được rồi! Ngươi đừng tức giận. Kì Tư nói qua tâm tình của ngươi không thể quá kích động!"

Quân Vô Song đã nhớ tới chủ nhân của thanh âm xa lạ này! Là Tư Quân thư đồng của Tam ca. Thế nhưng Tư Quân cũng sẽ không không đúng mực như vậy, hơn nữa Tam ca sao lại phải ăn nói khép nép nỗ lực lấy lòng một thư đồng.

Cuối cùng chủ nhân của hai thanh âm đều xuất hiện trong đại sảnh.

Chỉ thấy một người xa lạ gương mặt ửng hồng, đôi mắt sáng sủa ẩm ướt còn xen lẫn một chút tức giận, thân thể tựa hồ có chút đơn bạc. Bất quá, dù sao cũng phải nói người này rất đẹp!

Quân Mặc Vũ đương nhiên sẽ không cho rằng sự ửng hồng trên gương mặt y là đại biểu cho sức khỏe không tệ, nếu như đoạn đối thoại vừa rồi hắn không nghe được, có lẽ...

Đi ở đằng sau người kia chính là Tam ca của bọn họ, cằm của Quân Mặc Vũ và Quân Vô Song hầu như đều sắp trật khớp.

Bởi vì Tam ca vĩ đại nhất của bọn họ, lúc này giống như đứa ngốc cười khúc khích muốn lấy lòng ái nhân, người luôn luôn ổn trọng nho nhã như hắn bây giờ thậm chỉ còn động thủ động cước.

Khiến người xa lạ kia tát lên 'tặc thủ' (tay kẻ trộm) của hắn không ngừng!

"Gia, tiên sinh tảo thiện bắt đầu được chưa ạ?" Mặc Tâm run run khóe miệng, lời nói ra cũng đều có âm rung quỷ dị.

Thật tốt! Vô cùng tốt! Tiên sinh của chủ tử có thể trở về thật sự là quá tốt! Không chỉ khiến Gia khôi phục bình thường, mà nàng còn có thể xem kịch vui, nàng có thể dự đoán những ngày sau này sẽ thư thái đến thế nào.

Quân Mặc Ngôn cười cười, gật đầu ý bảo có thể bắt đầu dụng tảo thiện. Quay lại, không ngoài ý muốn phát hiện thần sắc khoa trương của hai tiểu gia khỏa khả ái kia.

"Đừng trừng, có trừng nữa nó cũng sẽ không rớt xuống dưới đâu."

Phu quân của Quân Vô Song – Lạc Quân cường gượng vươn tay đem cái cằm đã trật khớp của nàng nạp lại.

Biểu hiện dị thường của đại cửu tử(anh vợ) cũng khiến hắn gật mình không nhỏ. Bất quá, hắn vốn mẫn cảm chỉ cần nhìn liếc qua liền biết người thay đổi tính cách đại cửu tử chính là nam nhân xa lạ kia.

Thê tử của Quân Mặc Vũ – Ô Vân Nhi, cũng cười duyên đẩy đẩy phu quân mình, để hắn thu lại thần sắc hách nhân kia.

"Tam.....Tam ca, hắn.......hắn là ai vậy?" Quân Vô Song run rẩy vươn tay, chỉ vào Vị Ương hỏi.

Vị Ương tát lên cặp tặc thủ kia lần thứ N+1, rồi mang theo nụ cười chân thành mỹ lệ bắt đầu tự giới thiệu: "Nhĩ môn hảo! Ta trước đây là Tư Quân tên thật là Vị Ương. Là Tam Nhi.........là tiên sinh của Mặc Ngôn!"

"Tiên sinh?" Thần sắc nghi hoặc lập tức hiện lên ở đáy mắt Quân Mặc Vũ, sao hắn chưa bao giờ nghe nói Tam ca từng có tiên sinh?

"Đúng vậy, hắn là tiên sinh của ta, cũng là ái nhân của ta." Sự bá đạo dấu dưới lớp vỏ ngoài dần dần hiển lộ ra, bàn tay dày rộng khoát lên thắt lưng mảnh khảnh của Vị Ương, rồi sau đó bất mãn nhíu mày lại.

Thật gầy!

"Ái....ái nhân?!" Quân Vô Song đều đã nói lắp. Sự tình hôm nay đã khiến nàng quá mức chấn động. Nàng có thể ngất trước một chút được không?

"Đúng vậy, ta nghĩ ta có thể chậm rãi giải thích cho các ngươi nghe. Nhưng trước tiên, có thể dùng bữa được không?" Hàn huyên với Quân Mặc Ngôn cả đêm, gần tới bình mình mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ, Vị Ương đã đói tới tiền hung thiếp hậu bối.(da ngực kề sát tới da lưng)

"A? Nga! Hảo!" Quân Vô Song lăng lăng, vô ý thức gật đầu, tuy rằng chính nàng cũng không biết vì sao nàng lại nghe lời người xa lạ này.

Còn Lạc Quân lại rất minh bạch, hắn phát hiện ở trên người Vị Ương tỏa ra một khí tức uy nghiêm rất mơ hồ. Cái khí chất cương nhu tương tề(vừa cứng rắn vừa mềm mỏng) này hắn cũng từng thấy trên người Quân Mặc Ngôn. Hiện tại hắn đã tin tưởng những gì Vị Ương nói, cũng chỉ có y mới có thể dạy dỗ một người như Quân Mặc Ngôn!

"Ương....." Nhìn đến vẻ mặt muốn ăn thịt người của Vị ương, Quân Mặc Ngôn không thể không đổi giọng: "Tiên sinh, tiểu hoành thánh ăn nóng mới tốt a!"

Nhìn chằm chằm bát tiểu hoành thánh còn bốc lên khói trắng, Vị Ương cảm động đến rơi lệ. Đúng là sống vẫn tốt hơn!

"Ngươi làm cái gì?" Bàn tay vừa định vươn ra lấy thìa đã bị Quân Mặc Ngôn nắm lấy.

Quân Mặc Ngôn tự mình cầm thìa, cần thận múc lên một tiểu hoàng thánh, đặt ở bên mép thổi thôi, cảm thấy độ ấm vừa phải xong mới đưa tới bên miệng Vị Ương: "Ngoan, há miệng."

Kinh ngạc nhìn nhất cử nhất động của Quân Mặc Ngôn, Vị Ương nghĩ thế nào cũng cảm thấy cả người không thoải mái. "Ngươi.....ngươi cho ta là cái gì? Hài tử còn có thể tự mình ăn!? Buông ra cho ta! Ta tự mình ăn!"

Nói giỡn! Còn cứ như thế uy nghiêm của một tiên sinh như y cũng chẳng còn!

Hơi hơi nhăn lại mày kiếm, ngay khi Quân Vô Song nghĩ hắn sẽ tức giận thì hắn lại nở nụ cười: "Cũng được, bất quá ăn xong phải theo ta đi tản bộ. Kì Tư nói ngươi phải phơi nắng nhiều một chút, thân thể mới có thể tốt lên."

Chần chờ một chút, trời biết y kỳ thực rất lười a. Trước kia khi còn là quỷ thì có thể bay, bây giờ là người thì ngoại trừ Niệm Đông viện những nơi khác y vẫn chưa từng đặt chân tới.

"Ta muốn xem sổ sách!" Chỉ có những chữ số đại biểu hoàng kim này là tương đối hấp dẫn....Tuy rằng y thích nhất chính là niềm vui được đả kích đối phương khi đang đám phán.

"Được! Tản bộ xong rồi xem. Cũng không phải không cho ngươi chạm vào!"

Thấy hoàng thánh trong thìa cũng đã nguội, Quân Mặc Ngôn liền đem nó đặt lại vào bát sứ. Tiếp tục múc một miếng khác.

Suy nghĩ thật lâu, do dự giữa tản bộ phí khí lực và được xem trướng sách mà mình yêu thích thật lâu. Cuối cùng mới miễn cưỡng trả lời: "Được rồi!"

Người nào đó thực hiện được âm mưu bèn mặt mày hớn hở trả lại thìa cho Vị Ương.

Căm giận lườm hắn một cái, Vị Ương đoạt lại thìa vùi đầu ăn món ăn y thích nhất.

Mà ở bên, Lạc Quân hảo tâm đút cho Quân Vô Song ăn tảo thiện, chịu thôi, nàng bị vẻ mặt quái dị của Tam ca mà nàng sùng bái nhất kích thích tới, nhất thời không thể phục hồi lại tinh thần.

Còn Quân Mặc Vũ lại khá tốt, mặc dù đáy mắt lộ vẻ khiếp sợ nhưng hắn vẫn liên tục ăn. Bất quá cuối cùng hỏi hắn ăn cái gì, có đến tám phần hắn sẽ nói hắn không biết.

Ăn xong tảo thiện, Quân Mặc Ngôn mới chậm rãi đem tất cả mọi chuyện đều nói ra, đương nhiên bỏ bớt đi bí mật kiếp trước Vị Ương chính là thần tiên.

Hai mắt Quân Vô Song đều biến thành sao, vẻ mặt sùng bái nhìn chằm chằm Vị Ương. "Tiên sinh~ hãy để ta cũng gọi ngươi một tiếng tiên sinh đi ~ Ngươi quá lợi hại! Nếu không có ngươi, nào có Tam ca bây giờ a!"

Có chút thẹn thùng, Vị Ương đạm đạm nhất tiếu: "Nào có, nào có. Đây đều là công lao của hắn. Hắn rất thông minh, mọi chuyện chỉ cần nói một lần là minh bạch. Ta dạy cũng rất nhàn nhã."

"Bất quá mối duyên nhân quỷ này của các ngươi, thực sự rất cảm động a!" Ô Vân Nhi dùng ti quyên chà lau nước mắt của chính mình, vừa rồi nàng đã khóc rất thảm a.

Nàng vốn là một tiểu thư khuê các, phụ thân là binh bộ thượng thư. Trong nhà chỉ có nàng một người nữ nhi, từ hai năm trước ngẫu nhiên gặp được Quân Mặc Vũ, liền phi hắn bất giá (không phải hắn thì không lấy chồng)

Mà Quân Mặc Vũ cũng nảy sinh rất nhiều hứng thú với nữ tử này. Một năm trước, Ô Vân Nhi gả cho Quân gia Ngũ tử, tin tức này đã nhấc lên sóng gió không nhỏ ở kinh thành.

Dù sao, ở kinh thành Ô Vân Nhi cũng là một mỹ nữ vang danh a!

Nàng vốn không hay xuất môn, tự nhiên cũng chưa nghe qua mối tình nào cảm động như thế. Tuy rằng hai người đều là nam tử, bất quá ở trong mắt nàng, tình yêu chính là thiêng liêng nhất! Chỉ cần yêu nhau, ai cũng có thể cùng một chỗ. Trước kia, nàng không phải cũng từ bỏ tình yêu của hoàng tử, mà chọn Quân Mặc Vũ đó sao?

Phiên ngoại nhị

"Nhưng ta cũng rất tức giận, dù sao hắn đã dấu ta những nửa năm." Quân Mặc Ngôn nói tới chuyện này vẫn còn buồn bực. Vì sao trước kia tiên sinh lại cố chấp như thế a?

Không chút lịch sự liếc nhìn người nào đó. Sự đấu tranh tư tưởng trong lòng y, hắn tuyệt đối không biết. Y không phải là vì tốt cho hắn sao?

Vị Ương nhìn thẳng về phía Quân Mặc Vũ. Một chút hổ thẹn từ đáy lòng toát ra.

Có đúng là khi còn người ta già đi, sẽ luôn trở nên hiền lành, sự ngoan độc năm xưa cũng không còn nữa?

"Chuyện gì?" Bị y nhìn chằm chằm khiến cả người khó chịu, Quân Mặc Vũ nhịn không được mở miệng.

"Xin lỗi, trước kia là ta hại ngươi rơi xuống hồ."

Quân Mặc Vũ nghe vậy không khỏi sửng sốt, tâm tư xoay chuyển trăm lần. Nhưng cuối cùng lại chỉ mỉm cười: "Cảm tạ!"

Cảm tạ sự mưu hại của ngươi! Cảm tạ ngươi đã ngăn trở! Nếu ngươi không làm thế, sẽ không có Tam ca và ta của hôm nay?!

Viền mắt có chút nóng lên, Vị Ương ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Quân Mặc Ngôn.

Trong mắt người kia vĩnh viễn đều là tình ý và dung túng không hề che dấu.

Trước kia, sao chính mình lại không sớm phát hiện ra?

Dựa sát vào trong ngực hắn, Vị Ương nở nụ cười.

Quân Mặc Ngôn sờ sờ mái tóc y, mỉm cười nhìn mọi người rồi khoát khoát tay, ý bảo bọn họ ly khai.

Quân Vô Song bày ra mấy khuôn mặt quái dị, ý nói 'Xấu hổ, xấu hổ, ở hoa tiền nguyệt hạ (trước hoa, dưới trăng, ý nói lãng mạn) cũng không nên đuổi người khác đi như thế a!'

Ô Vân Nhi lại hiểu được, ôm lấy tay Quân Mặc Vũ, hai người đều ly khai, đi về tiểu viện nhìn xem đôi long phượng thai mới sinh hạ không lâu của bọn họ.

Trong viện, Quân Mặc Ngôn đỡ Vị Ương chậm rãi bước đi. Tuy rằng Vị Ương cũng từng chống cự, nói y không phải miếng đậu hủ chạm vào là nát, nhưng cái cảm giác thất nhi phục đắc(mất mà tìm lại được) của Quân Mặc Ngôn lúc này không cho phép hắn buông ra y, cho dù y chỉ ly khai tầm nhìn của hắn đi làm một chuyện nhỏ cũng vậy.

Nói trắng ra, đó chính là cảm giác sợ hãi bất an, khiến Quân Mặc Ngôn không thể buông tay. Biết được điểm ấy, Vị Ương cũng dần dần dung túng hành vi của hắn. Chịu thôi, đây là y thiếu nợ, y phải hoàn trả!

"Tiên sinh, mệt sao?" Bởi vì Vị Ương kiên quyết không cho hắn gọi Ương Nhi cho nên Quân Mặc Ngôn chỉ có thể thối bộ nhất hải thoát thiên không (lùi một bước cho tương lai tươi sáng).

"Có chút, bất quá không muốn ly khai." Mặt trời mùa thu cũng không quá nóng, gió thu mềm mại thổi qua khiến y rất thoải mái, thân tâm (thể xác và tinh thần) thư sướng a!

Lấy ra khăn tay, tỉ mỉ chà lau mồ hôi trên trán Vị Ương. Y bây giờ không thể làm chuyện gì quá nặng nhọc, nếu không sẽ dễ ngã bệnh, lại càng không thể bị cảm lạnh, nếu không sẽ phát sốt.

Hai người đi bộ một lát, Vị Ương tựa hồ cảm thấy đã thấm mệt. Quân Mặc Ngôn liền đỡ y ngồi xuống chiếc ghế đá dưới đại thụ.

"Ta đi lấy tổ yến giúp ngươi, ngươi đợi một lát." Để giúp Vị Ương bồi bổ thân thể, Quân Mặc Ngôn sớm quyết định mặc kệ tốn kém bao nhiêu, cũng phải tìm được dược liệu tốt nhất.

Hắn sờ sờ ngón út, thầm nghĩ rằng chính mình cũng nên mở một tiệm dược phô(bán thuốc), trước đây không cần nên không nghĩ tới. Hiện tại có thể mỗi ngày đều phải sử dụng. Luôn đi mua cũng không phải biện pháp tốt........

Nhìn thân ảnh vội vàng rời đi của Quân Mặc Ngôn, Vị Ương đạm đạm nhất tiếu: "Mặc Hối, ra đi."

Theo tiếng nói của Vị Ương, một thân ảnh màu đen lập tức hiện ra trước mặt Vị Ương.

"Ngồi đi! Nói chuyện với ta một chút."

Vươn tay làm một động tác, Mặc Hối liền nhu thận ngồi vào ghế đá đối diện. Hoàn toàn nhìn không ra hắn còn lớn hơn Vị Ương.

"Mặc Hối, ta biết trước đây là ngươi giúp ta. Lão quản gia cho dù có thương ta đến mấy, cũng sẽ không cho thêm dược phấn cường thân kiện thể vào thức ăn của ta."

"Gia ái ngươi." Mặc Hối vốn lạnh lùng, hắn chỉ quy củ trả lời.

"Ta biết, ta cũng yêu hắn, rất yêu. Ta nghĩ điểm này ngươi cũng biết. Mặc Hối, ngươi trời sinh đã là âm dương nhãn, chỉ vì trên tay dính nhiều máu tươi, cho nên không thể nhìn thấy linh thể, nếu không trước kia ngươi cũng có thể thấy ta. Bất quá khi đó ngươi cũng đã nghe thấy thanh âm của ta, không phải sao?"

Mặc Hối ngẩn người, hắn không hiểu rõ lắm về chuyện này. Bất quá trước kia hắn nghe được thanh âm của y. Hơn nữa còn là hai lần!

Vị Ương nở nụ cười: "Ở trước mặt ta ngươi đừng quá câu thúc(gò bó), với tuổi của ta, cũng đủ để làm gia gia của ngươi. Những năm này, ngươi vẫn ở bên Tam Nhi, ta rất cảm động. Bất quá, ngươi không muốn ly khai Quân gia sao?"

Mặc Hối ngẩn ra, rồi sau đó trong mắt hiện lên chút kinh hoảng: "Gia không cần ta?"

"Không phải, không phải như vậy. Đừng khẩn trương. Ta cũng không có ý đó." Trấn an vỗ vỗ bả vai đối phương, Vị Ương có thể cảm nhận được thân thể cứng ngắc của hắn đang run lên nhè nhẹ.

Thật là một hài tử đáng yêu!

"Nghe nói, ngươi và Kì Tư đã cùng một chỗ?"

Đột nhiên thay đổi chủ đề khiến Mặc Hối luống cuống tay chân, nói tới chuyện này, chính hắn cũng không biết vì cái gì. Trước đây cảm hấy người kia rất tự kỉ, rất phiền, cả ngày líu ra líu ríu khiến hắn hận không thể một đao chém chết luôn. Thế nhưng càng về sau, hắn lại không tự chủ được nhớ tới Kì Tư. Nhất là khi phụ thân Kì Tư sắp xếp để Kì Tư đi thân cận.

Hắn khóc, buổi tối hôm đó hắn thực sự đã khóc. Bất quá khóc không được bao lâu đã bị Vương Kì Tư tìm được. Kì Tư lập tức ôm lấy hắn một phen, lao vào trong phòng. Sự tình sau đó...............

Tựa hồ nhớ tới sự bá đạo ẩn dấu bên trong Vương Kì Tư, khuôn mặt trắng nõn của Mặc Hối không khỏi nhiễm lên một chút hồng nhạt.

Cười thỏa mãn, Vị Ương tiếp tục nói: "Mặc Hối, ngươi bây giờ vừa muốn bảo hộ Tam Nhi, lại còn phải cùng một chỗ với Kì Tư. Ta biết mỗi ngày ngươi đều qua lại giữa nơi đây và Đông Giải lâu, thế nhưng cho dù có đi nhanh thế nào, thì ở giữa đều có khoảng trống. Cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý trực tiếp cùng Kì Tư ly khai, cùng hắn ở một chỗ không? Nơi đây, ta sẽ bảo Tam Nhi tìm người khác bảo hộ. Thế nào?"

Mặc Hối nhìn thẳng vào mắt Vị Ương. Một lúc lâu sau mới lắc đầu: "Mặc Hối lưu lại."

"Lưu lại cũng được, ta cũng không nói ngươi nhất định phải đi. Nếu ngươi muốn lưu lại, hãy đi thuyết phục Kì Tư cũng lưu lại đi! Quân gia nhiều đại viện, cũng không để ý này một gian. Không phải sao?" Cười đến có chút chế nhạo, đôi mắt xinh đẹp của Vị Ương hiện lên một chút giảo hoạt.

Mặc Hối suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu. Nghiêng tai nghe được tiếng bước chân của chủ tử, Mặc Hối vụt tiêu thất.

"Mặc Hối đã tới?" Đi tới bên người Vị Ương, trong tay Quân Mặc Ngôn đang bưng một chén canh tổ yến.

"Ân, được rồi. Chỉnh lý một tiểu viện gần viện tử của ngươi đi. Không lâu sau sẽ có người dọn vào ở."

Quân Mặc Ngôn suy nghĩ một chút liền biết đã xảy ra chuyện gì: "Quả nhiên, trên đời này chỉ có ngươi tính kế người khác, chứ không ai tính kế được ngươi."

Có chút đắc ý nhăn nhăn chóp mũi: "Đó là tất nhiên."

Hình như cảm ứng được điều gì, hai người song song nhìn về phía đối phương, đôi môi khẽ nhếch im lặng phát ra dụ hoặc.

Bốn phiến môi kề sát ẩn chứa nhu tình vô hạn, tiếng rên rỉ ngọt ngào lộ ra nơi khóe miệng.....

Từng trận gió thu thổi qua, tựa hồ....cũng không quá lạnh.

Ngày cũng như thế thong thả trôi qua, ngoại trừ Quân Mặc Ngôn không có thực sự chạm vào Vị Ương, thì mọi chuyện còn lại đều thuận lợi tiến hành.

Quân Vô Song và Quân Mặc Vũ cũng không có chút mẫu thuẫn nào, tiếp nhận sự tồn tại của Vị Ương, có lẽ là vì khí tức uy nghiêm trên người Vị Ương còn đậm hơn Quân Mặc Ngôn đi! Hai khí chất tương tự như vậy khiến bọn họ không thể nào chống cự.

Vị Ương tựa hồ cũng dần dần thích tiểu hài tử, từ khi thấy được đôi long phượng thai của Quân Mặc Vũ, y liền vô cùng thích đôi oa oa này. Mỗi ngày đều chạy tới, còn thường ngồi tới tận buổi chiều.

Mà hai tiểu gia khỏa bị Quân gia trên dưới xưng là 'hỗn thế Ma Vương' kia, chỉ cần nhìn thấy Vị Ương liền không hề khóc nháo, nhu thuận đến mức khiến Quân Mặc Vũ phu phụ(vợ chồng) ngơ ngác, còn tưởng rằng hai hài tử này không phải của bọn họ mà là do Vị Ương sinh hạ.

Quan hệ hòa hợp là việc tốt, thế nhưng gây trở ngại bọn họ làm sâu thêm cảm tình thì lại không được a.

Nam nhân nào đó mỗi ngày đều phải cau mày hóa thân thành đố phu(người chống hay đố kị) chạy tới chỗ Quân Mặc Vũ đem Vị Ương còn đang lưu luyến không rời ôm lấy, rồi mặc kệ sự phản kháng của y, vác Vị Ương về trong viện tử.

Vị Ương đôi lúc cũng sẽ suy nghĩ miên man, y không rõ vì sao Quân Mặc Ngôn không muốn y. Chẳng lẽ là vì y không có mị lực sao? Hay là Quân mặc Ngôn không thích thân thể của y?

Thấy Vị Ương lại đờ ra, im lặng như trước kia. Quân Mặc Ngôn sốt ruột như con kiến bò trong chảo nóng.

Hắn cũng không muốn Vị Ương vì suy nghĩ miên man mà lại ly khai hắn. Hắn không có mấy cái mười năm có thể đợi.

Ngay tại ngày Quân Mặc Ngôn muốn đem sự tình nói rõ ràng, một nhân vật lại ngoài ý muốn xuất hiện.

"Bình An công chúa?" Quân Mặc Ngôn buông quyển sách trên tay, nhăn lại mày kiếm, bất mãn nhìn chằm chằm quản gia đến báo cáo.

Quản gia là nhi tử của lão quản gia, năm nay cũng đã hơn năm mươi tuổi.

"Vâng, đang chờ ở đại sảnh."

Bất đắc dĩ thở dài, Quân Mặc Ngôn vẫn không hiểu sao nữ nhân kia vẫn luôn chạy tới dây dưa hắn. Nam nhân trên đời này cũng không phải đã chết hết a!

"Xảy ra chuyện gì?" Mới từ bên ngoài trở về thư phòng, Vị Ương nhẹ giọng hỏi quản gia.

"Tiên sinh, là Bình An công chúa tới." Quản gia lập tức bẩm báo.

Quân gia trên dưới từ lâu đã nhận định Vị Ương là nhị chủ tử, thủ đoạn và trí tuệ của y là mọi người đều biết, hơn nữa tính tình y giống Quân Mặc Ngôn, dễ ở chung. Cho nên bọn họ cũng vui vẻ xưng y là tiên sinh!

"Bình An công chúa? Mộ Dung Chân?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro